Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130 Chưa từ bỏ
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Ông Cam sững sờ, chỉ vào tên sát thủ người Thái Lan và run rẩy hỏi: “Cậu ta làm sao thế?”
Tôi nhìn theo tay ông ấy chỉ và thấy rằng mắt của tên sát thủ kia mở tròn xoe, còn cằm thì há to. Đây không phải là kiểu há hốc miệng khi ngạc nhiên mà lại giống như là không thể ngậm miệng lại sau khi cơ bắp mất đi kiểm soát. Có một vết máu trên mặt trái của hắn và chỉ sau chưa đầy vài giây thì một nửa khuôn mặt của hắn toàn là máu, nó đều được chảy ra từ một lỗ máu đột nhiên xuất hiện trên huyệt thái dương của hắn.
Tay hắn còn căng cứng duy trì tư thế bắn thì đột nhiên cơ thể hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi và bất ngờ ngã về phía trước.
Tôi và ông Cam nhìn nhau sững người ra.
Nhưng dù sao tôi cũng đã từng chiến đấu trên chiến trường, mấy chuyện chết chóc này cũng gặp nhiều rồi nên tôi định thần lại rất nhanh. Cho dù tên này chết thế nào thì tôi và ông Cam cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nơi này quá nguy hiểm
Tôi đỡ ông Cam dậy, vừa đứng dậy thì mắt tôi liếc thấy cách đó khoảng hai mươi mét có một người mặc trang phục hip-hop, anh chàng này trông rất quen, đội mũ bóng chày, một tay đứt trong túi quần đi về phía tôi. “Thốc Tử.
Tôi nhớ ra rồi, người này là Thốc Tử của bang Hồng Đăng. Tôi đã gặp cậu ta một lần.
Sắc mặt của Thốc Tử lạnh lùng, đôi mắt lượn vốn rất hung dữ của cậu ra giờ dường như còn lạnh lùng hơn.
Thậm chí Thốc Tử còn không có ý chào hỏi tôi. Sau khi nhìn tôi và ông Cam thì cậu ta liền đảo ngược mũ bóng chày, sau đó xắn tay áo lên rồi kéo hai chân của tên sát thủ Thái Lan đi về phía bãi bien.
Ông Cam liền hỏi: “Có phải cậu ấy vừa cứu chúng ta không?”
Tôi gật đầu.
Ông Cam nói tiếp: “Trời ơi, cậu ấy làm gì thế? Bác không nhìn thấy gì cả.”
Thực ra từ lần đầu tiên gặp thì tôi đã phát hiện ra kỹ năng phi thường của anh chàng này. Hôm đó bọn Cừu Lão Tử chặn đường của Thốc Tử nhưng mấy người này không chặn lại được vì Thốc Tử luồn lách đi vào phòng ăn giống như một con cá bơi trong nước.
Nhưng khi ông Cam hỏi vậy thì tôi thật sự không trả lời được. Đây chắc chắn không phải là súng vì tôi thấy tay cậu ra không hề cầm súng.
Tôi rất quen thuộc với tính năng của các loại súng, trong thời tiết mưa to gió lớn như vậy, ở khoảng cách hai mươi mét, nếu muốn bắn trúng vào huyệt thái dương của một người thì đó không phải là điều mà một khẩu súng lục có thể làm được.
Tôi lắc đầu và nhanh chóng chạy về phía Thốc Tử, giúp cậu ta kéo hai chân của tên sát thủ.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã kéo tên sát thủ người Thái ra đến bãi biển. Tôi mò lên cơ thể hắn một hồi thì tìm thấy một chiếc điện thoại di động, trong điện thoại này chắc chắn có manh mối liên quan đến đường dây mua bán súng. Tôi không tìm thấy gì ngoài chiếc điện thoại di động này.
Thốc Tử đứng nhìn tôi lục soát, cậu ta không hỏi gì cả. Dường như ngoài việc giết người thì những việc khác không hề liên quan gì đến cậu ấy. Không, bộ dạng này của cậu ta giống như là việc giết người này cũng không liên quan gì đến cậu ta. Cậu ta chỉ đi ngang qua đây, nhìn thấy một thi thể và có “ý tốt” giúp xử lý thi thể mà thôi. “Được rồi, ném vào sóng đi. Hôm nay thủy triều lớn như vậy, khi nước rút thì sẽ kéo thi thể xuống biển sâu.” Tôi nói.
Thốc Tử không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ giúp tôi kéo thi thể đến tận chỗ những con sóng. Sóng rất lớn nên chúng tôi cũng không dám đi quá sâu vì những con sóng cao vài mét và thủy triều ngoài khơi có thể kéo chúng tôi vào nơi chết chóc.
Sau khi làm xong mọi thứ thì hai chúng tôi không ai khô ráo cả. Thốc Tử đã xoay chiếc mũ bóng chày của cậu ta sang hướng khác và để vành mũ che mặt lại.
Ông Cam run lẩy bẩy chờ chúng tôi quay lại, ông ấy hơi sợ hãi khi nhìn thấy Thốc Tử.
Tôi vỗ vai ông Cam và nói với Thốc Tử: “Người anh em, phía trước có một khách sạn nhỏ. Bây giờ bão nguy hiểm quá, chúng ta cùng đi tránh bão đã
Thốc Tử vẫn như vậy, không hề nói hay làm gì, chỉ đi theo hướng ngón tay tôi chi.
Ông Cam dường như muốn hỏi tôi điều gì đó nhưng mưa to gió lớn như thế này thì không ai muốn đứng dầm mưa, thế là ông ấy không nói gì nhiều mà cúi đầu di theo.
Mặc dù nói là chỉ tầm hai mươi phút đi bộ, nhưng mưa to quá nên chúng tôi đi bộ bốn mươi mấy phút mới đến khách san.
Khách sạn nhỏ này luôn tiếp đón khách du lịch, lúc này không ngờ lại có người đến nên nhân viên lễ tân đang ngủ gật trước quầy. Khi thấy ba chúng tôi người ngợm ướt nhẹp đi vào liền nhanh chóng ra tiếp đón chúng tôi và hỏi chúng tôi thuê mấy phòng.
Tôi nghĩ chắc chắn tối nay phải qua đêm ở đây nên liền nói là ba phòng.
Trước khi tôi nói thì Thốc Tử đột nhiên giơ hai ngón tay ra rồi nói: “Hai phòng.”
Tên này như cầm cả tối, giờ lại đột nhiên mở miệng ra nói, tôi và ông Cam đều hơi ngạc nhiên. Sau đó, Thốc Tử nói tiếp: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, ông ấy không tiện nghe.”
Ông Cam chỉ là một người bình thường, bảo ông ấy ở cùng phòng với một kẻ giết người không chớp mắt như Thốc Tử thì chắc sợ chết khiếp mất, nghe Thốc Tử nói như thế thì đúng là cầu còn không được.
Nhưng ông Cam có chút lo lắng rằng người của Liễu Vinh sẽ đuổi theo đến đây, ông ấy còn nghĩ rằng tên sát thủ người Thái Lan hồi nãy là người của Liễu Vinh.
Tôi bảo ông ấy yên tâm: “Trời mưa to thế này không có ai đến đây nạp mạng đầu. Hơn nữa Liễu Vinh cũng không to gan thế đâu, qua đêm nay, ngày mai mọi người sẽ biết nên hắn sẽ không dám tùy tiện thuê sát thủ đầu. Bác yên tâm, cháu ở phòng bên cạnh”
Lúc này ông Cam cũng đã kiệt sức vì đã chạy trong gần một giờ đồng hồ dưới mưa rồi, ai mà chịu đựng nổi nữa? Được tôi an ủi mấy câu như thế thì ông Cam liền yên tâm về phòng đi tắm.
Ban đầu tôi chỉ thuê hai phòng, nhưng sau đó mặc quần áo ướt khó chịu quá nên thuê thêm một phòng khác để tắm.
Sau khi tôi thay áo choàng khô vào, tôi sang phòng Thốc Tử gõ cửa, khi cậu ấy mở cửa thì tôi suýt chút cười phá lên.
Tên này cũng đã tắm và thay áo choàng ngủ, nhưng vẫn còn đội cái mũ ướt trên đầu, không cởi mũ ra mà chỉ xoay vành mũ về phía sau.
Trên đầu tên này không phải có bí mật gì đấy chử, thế này rồi mà còn phải đội mũ bằng được ư?
Thốc Tử nhìn thấy bộ dạng nhịn cười của tôi nhưng mà cậu ta có vẻ thờ ơ với mọi thứ trên thế giới này nên chỉ xem như không nhìn thấy và xoay người để tôi đi vào. “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?” Tôi hỏi.
Thốc Tử không nói mà lại bật TV treo trên tường.
Trong lòng tôi nghĩ không phải là nửa đêm tìm tôi để cùng xem phim đấy chứ, TV vừa bật lên thì khuôn mặt Triệu Tử Thầm liền xuất hiện.
Thốc Tử đưa điện thoại di động của mình cho tôi: "Lão đại tìm anh.
Nói xong, cậu ta liền mở cửa đi ra ngoài, đi đến cửa liền quay lại lấy thẻ phòng của tôi hồi nãy và nói: “Ngủ đây.”
Khóe miệng tôi giật giật, nhìn khuôn mặt của Triệu Tử Thâm mà thấy đau đầu. "Lại là cậu.” Tôi nói.
Triệu Tử Thâm cười rồi nói: “Anh Siêu đừng giận nhé, dù sao lần này tôi cũng đã cứu anh một mạng. Hơn nữa không phải là tôi lập mưu tính kế mà chỉ là trùng hợp thôi! Lần này tôi có thể quang minh chính đại đưa ra một số điều kiện với anh rồi chứ.”
Vãi thật, tên này vẫn chưa chịu từ bỏ sao?
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Ông Cam sững sờ, chỉ vào tên sát thủ người Thái Lan và run rẩy hỏi: “Cậu ta làm sao thế?”
Tôi nhìn theo tay ông ấy chỉ và thấy rằng mắt của tên sát thủ kia mở tròn xoe, còn cằm thì há to. Đây không phải là kiểu há hốc miệng khi ngạc nhiên mà lại giống như là không thể ngậm miệng lại sau khi cơ bắp mất đi kiểm soát. Có một vết máu trên mặt trái của hắn và chỉ sau chưa đầy vài giây thì một nửa khuôn mặt của hắn toàn là máu, nó đều được chảy ra từ một lỗ máu đột nhiên xuất hiện trên huyệt thái dương của hắn.
Tay hắn còn căng cứng duy trì tư thế bắn thì đột nhiên cơ thể hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi và bất ngờ ngã về phía trước.
Tôi và ông Cam nhìn nhau sững người ra.
Nhưng dù sao tôi cũng đã từng chiến đấu trên chiến trường, mấy chuyện chết chóc này cũng gặp nhiều rồi nên tôi định thần lại rất nhanh. Cho dù tên này chết thế nào thì tôi và ông Cam cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nơi này quá nguy hiểm
Tôi đỡ ông Cam dậy, vừa đứng dậy thì mắt tôi liếc thấy cách đó khoảng hai mươi mét có một người mặc trang phục hip-hop, anh chàng này trông rất quen, đội mũ bóng chày, một tay đứt trong túi quần đi về phía tôi. “Thốc Tử.
Tôi nhớ ra rồi, người này là Thốc Tử của bang Hồng Đăng. Tôi đã gặp cậu ta một lần.
Sắc mặt của Thốc Tử lạnh lùng, đôi mắt lượn vốn rất hung dữ của cậu ra giờ dường như còn lạnh lùng hơn.
Thậm chí Thốc Tử còn không có ý chào hỏi tôi. Sau khi nhìn tôi và ông Cam thì cậu ta liền đảo ngược mũ bóng chày, sau đó xắn tay áo lên rồi kéo hai chân của tên sát thủ Thái Lan đi về phía bãi bien.
Ông Cam liền hỏi: “Có phải cậu ấy vừa cứu chúng ta không?”
Tôi gật đầu.
Ông Cam nói tiếp: “Trời ơi, cậu ấy làm gì thế? Bác không nhìn thấy gì cả.”
Thực ra từ lần đầu tiên gặp thì tôi đã phát hiện ra kỹ năng phi thường của anh chàng này. Hôm đó bọn Cừu Lão Tử chặn đường của Thốc Tử nhưng mấy người này không chặn lại được vì Thốc Tử luồn lách đi vào phòng ăn giống như một con cá bơi trong nước.
Nhưng khi ông Cam hỏi vậy thì tôi thật sự không trả lời được. Đây chắc chắn không phải là súng vì tôi thấy tay cậu ra không hề cầm súng.
Tôi rất quen thuộc với tính năng của các loại súng, trong thời tiết mưa to gió lớn như vậy, ở khoảng cách hai mươi mét, nếu muốn bắn trúng vào huyệt thái dương của một người thì đó không phải là điều mà một khẩu súng lục có thể làm được.
Tôi lắc đầu và nhanh chóng chạy về phía Thốc Tử, giúp cậu ta kéo hai chân của tên sát thủ.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã kéo tên sát thủ người Thái ra đến bãi biển. Tôi mò lên cơ thể hắn một hồi thì tìm thấy một chiếc điện thoại di động, trong điện thoại này chắc chắn có manh mối liên quan đến đường dây mua bán súng. Tôi không tìm thấy gì ngoài chiếc điện thoại di động này.
Thốc Tử đứng nhìn tôi lục soát, cậu ta không hỏi gì cả. Dường như ngoài việc giết người thì những việc khác không hề liên quan gì đến cậu ấy. Không, bộ dạng này của cậu ta giống như là việc giết người này cũng không liên quan gì đến cậu ta. Cậu ta chỉ đi ngang qua đây, nhìn thấy một thi thể và có “ý tốt” giúp xử lý thi thể mà thôi. “Được rồi, ném vào sóng đi. Hôm nay thủy triều lớn như vậy, khi nước rút thì sẽ kéo thi thể xuống biển sâu.” Tôi nói.
Thốc Tử không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ giúp tôi kéo thi thể đến tận chỗ những con sóng. Sóng rất lớn nên chúng tôi cũng không dám đi quá sâu vì những con sóng cao vài mét và thủy triều ngoài khơi có thể kéo chúng tôi vào nơi chết chóc.
Sau khi làm xong mọi thứ thì hai chúng tôi không ai khô ráo cả. Thốc Tử đã xoay chiếc mũ bóng chày của cậu ta sang hướng khác và để vành mũ che mặt lại.
Ông Cam run lẩy bẩy chờ chúng tôi quay lại, ông ấy hơi sợ hãi khi nhìn thấy Thốc Tử.
Tôi vỗ vai ông Cam và nói với Thốc Tử: “Người anh em, phía trước có một khách sạn nhỏ. Bây giờ bão nguy hiểm quá, chúng ta cùng đi tránh bão đã
Thốc Tử vẫn như vậy, không hề nói hay làm gì, chỉ đi theo hướng ngón tay tôi chi.
Ông Cam dường như muốn hỏi tôi điều gì đó nhưng mưa to gió lớn như thế này thì không ai muốn đứng dầm mưa, thế là ông ấy không nói gì nhiều mà cúi đầu di theo.
Mặc dù nói là chỉ tầm hai mươi phút đi bộ, nhưng mưa to quá nên chúng tôi đi bộ bốn mươi mấy phút mới đến khách san.
Khách sạn nhỏ này luôn tiếp đón khách du lịch, lúc này không ngờ lại có người đến nên nhân viên lễ tân đang ngủ gật trước quầy. Khi thấy ba chúng tôi người ngợm ướt nhẹp đi vào liền nhanh chóng ra tiếp đón chúng tôi và hỏi chúng tôi thuê mấy phòng.
Tôi nghĩ chắc chắn tối nay phải qua đêm ở đây nên liền nói là ba phòng.
Trước khi tôi nói thì Thốc Tử đột nhiên giơ hai ngón tay ra rồi nói: “Hai phòng.”
Tên này như cầm cả tối, giờ lại đột nhiên mở miệng ra nói, tôi và ông Cam đều hơi ngạc nhiên. Sau đó, Thốc Tử nói tiếp: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, ông ấy không tiện nghe.”
Ông Cam chỉ là một người bình thường, bảo ông ấy ở cùng phòng với một kẻ giết người không chớp mắt như Thốc Tử thì chắc sợ chết khiếp mất, nghe Thốc Tử nói như thế thì đúng là cầu còn không được.
Nhưng ông Cam có chút lo lắng rằng người của Liễu Vinh sẽ đuổi theo đến đây, ông ấy còn nghĩ rằng tên sát thủ người Thái Lan hồi nãy là người của Liễu Vinh.
Tôi bảo ông ấy yên tâm: “Trời mưa to thế này không có ai đến đây nạp mạng đầu. Hơn nữa Liễu Vinh cũng không to gan thế đâu, qua đêm nay, ngày mai mọi người sẽ biết nên hắn sẽ không dám tùy tiện thuê sát thủ đầu. Bác yên tâm, cháu ở phòng bên cạnh”
Lúc này ông Cam cũng đã kiệt sức vì đã chạy trong gần một giờ đồng hồ dưới mưa rồi, ai mà chịu đựng nổi nữa? Được tôi an ủi mấy câu như thế thì ông Cam liền yên tâm về phòng đi tắm.
Ban đầu tôi chỉ thuê hai phòng, nhưng sau đó mặc quần áo ướt khó chịu quá nên thuê thêm một phòng khác để tắm.
Sau khi tôi thay áo choàng khô vào, tôi sang phòng Thốc Tử gõ cửa, khi cậu ấy mở cửa thì tôi suýt chút cười phá lên.
Tên này cũng đã tắm và thay áo choàng ngủ, nhưng vẫn còn đội cái mũ ướt trên đầu, không cởi mũ ra mà chỉ xoay vành mũ về phía sau.
Trên đầu tên này không phải có bí mật gì đấy chử, thế này rồi mà còn phải đội mũ bằng được ư?
Thốc Tử nhìn thấy bộ dạng nhịn cười của tôi nhưng mà cậu ta có vẻ thờ ơ với mọi thứ trên thế giới này nên chỉ xem như không nhìn thấy và xoay người để tôi đi vào. “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?” Tôi hỏi.
Thốc Tử không nói mà lại bật TV treo trên tường.
Trong lòng tôi nghĩ không phải là nửa đêm tìm tôi để cùng xem phim đấy chứ, TV vừa bật lên thì khuôn mặt Triệu Tử Thầm liền xuất hiện.
Thốc Tử đưa điện thoại di động của mình cho tôi: "Lão đại tìm anh.
Nói xong, cậu ta liền mở cửa đi ra ngoài, đi đến cửa liền quay lại lấy thẻ phòng của tôi hồi nãy và nói: “Ngủ đây.”
Khóe miệng tôi giật giật, nhìn khuôn mặt của Triệu Tử Thâm mà thấy đau đầu. "Lại là cậu.” Tôi nói.
Triệu Tử Thâm cười rồi nói: “Anh Siêu đừng giận nhé, dù sao lần này tôi cũng đã cứu anh một mạng. Hơn nữa không phải là tôi lập mưu tính kế mà chỉ là trùng hợp thôi! Lần này tôi có thể quang minh chính đại đưa ra một số điều kiện với anh rồi chứ.”
Vãi thật, tên này vẫn chưa chịu từ bỏ sao?
Bình luận facebook