Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-147
Chương 147 Biểu quyết
**********
Ông ta đứng ở ngay cửa ra vào, không đầy cửa cũng không rời đi, giống như đang chờ đợi đáp án của ông Cam. Trái tìm tôi đập bình bịch, luôn suy nghĩ, nếu lát nữa bị phát hiện tôi nên giải thích mình là ai thế nào đây. “Con người mà, cũng không phải chuyện gì cũng cần tiền. Tôi đã già rồi, cũng không thể cổ chấp mãi được, chỉ còn ôm ấp một chút tình cảm thôi. Đối với tôi, nếu Tuần Nhiên không mang họ Trương, vậy thì nó không phải là Tuần Nhiền nữa, chẳng liên quan gì tới họ Hàn hay họ Liều. Hôm nay đừng nói là ông muốn động vào Tuần Nhiên, cho dù ngày mai Hàn Khôn muốn động vào Tuấn Nhiên, chỉ cần ông Cam này chưa chết, thì chuyện đó không thể xảy ra.
Giọng Liễu Vinh cũng trầm xổng, giọng điệu đùa giỡn hay giảng hòa ban nãy đều biến mất không thấy đầu nữa “Ông vẫn còn nhớ Trương Tuấn sao, Trương Tuấn đã chết bao năm rồi, ha ha." “Ông ta đã chết bao năm, thì cũng là người anh em của tôi. Tôi đã đồng ý với Trương Tuấn, nhất định sẽ làm tốt công việc tài vụ của Tuấn Nhiên, khi đó Tuấn Nhiên vẫn chỉ là một nhà máy nhỏ, nhưng không sao cả. Nhận ơn một giọt, báo ơn một dòng, mặc kệ Tuấn Nhiên biến thành dạng gì, tôi đều sẽ thay anh Trương bảo vệ sản nghiệp này.
Lời của ông Cam khiến cõi lòng tôi ấm áp, bố tôi năm đó ít nhiều gì cũng có những người anh em tốt, Hàn Khôn, ông Cam, còn có rất nhiều chú bác tôi không nhớ nổi tên, mới có thể khiến công ty phát triển mạnh mẽ sau khi bố tôi mất đi. Bọn họ không có chút quan hệ máu mủ gì với tôi, nhưng đối xử với tôi còn tốt hơn người thân, còn những người có quan hệ ruột thịt lại chẳng hề quan tâm tới tôi.
Liễu Vinh cười nhạt: “Vì Trương Tuấn, sao ông lại có thể hợp tác với Hàn Khôn như thế. Nhiều năm như vậy, tất cả những gì ông ta làm cho công ty này, rất cuộc là vì Trương Tuấn hay Kỷ Yên Nhiên, ông không biết sao? VÌ Kỷ Yên Nhiên, ngày trước ông ta đã làm không ít chuyện, ông không biết sao? Bây giờ ông nói đường đường chính chính như vậy, suy cho cùng là vì tài sản riêng của ông và Hàn Khôn, hay là vì Trương Tuấn, trong lòng ông hẳn là biết rõ.”
Ông Cam không ngờ rằng Liễu Vinh sẽ nói những lời này, bác ấy biết tôi đang ở trong phòng bên cạnh, lập tức hoang mang bối rối. “Ông đừng nói bừa!!!” “Tôi nói sai gì sao? Ông và Hàn Khôn không có lòng riêng sao? Đã nhiều năm như vậy, tại sao các ông chưa báo thù cho Trương Tuấn?”
Tôi giống như rơi vào trong nước lạnh, toàn thân lạnh cóng.
Ông Cam giận dữ tới mức thở gấp: “Trương Tuấn bị tai nạn giao thông, bảo thù thế nào chứ?"
Liễu Vinh cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế, khẽ gầm lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta đều hiểu cực kỳ rõ, là các ông muốn lừa mình dối người thôi!”
Nói xong câu đó, Liễu Vinh đẩy mạnh cánh cửa buồng vệ sinh bên cạnh, sau đó ông ta liền ngây ngẩn cả người, bởi vì trước mắt ông ta chẳng có ai cả, hoàn toàn trống rỗng.
Tôi đã leo qua buồng bên cạnh.
Liễu Vinh hừ một tiếng: “Ông thật sự đang lẩm bẩm một mình sao?”
Ông Cam bây giờ đã nổi giận, chỉ vào mặt Liễu Vinh nói: “Họ Liễu kia, hai chúng ta không đội trời chung.” “Ông đừng kích động.” Liễu Vinh vừa rửa tay vừa nói: “Ông đối đầu với tôi có ích lợi gì chứ? Ngay lúc này, những cổ đông có mặt ở đây hôm nay, ngoại trừ mấy tên bướng bỉnh hầu như đều bỏ phiếu cho ông. Hàn Khôn không có mặt, ông ta không thể thay mặt Trương Tuấn bỏ phiếu, cho nên chúng ta chỉ cần bảy mươi phần trăm cổ đông đồng ý và các cổ đông tham dự hội nghị có năm mươi phần trăm cổ phần tán thành là được. Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ông còn u mê không tỉnh ngộ, hôm nay phân tán ra, ông cũng không còn là
Giám đốc Tài chính của Tuấn Nhiên nữa." “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở vị trí này đến giây phút cuối cùng.” “Hừ, con vịt chết mạnh miệng, được rồi, chúng ta cùng chờ xem.
Sau khi chắc chắn Liễu Vinh đã rời đi, tôi mới bước ra từ căn buồng bên cạnh. Tôi cảm thấy cả người ướt đẫm hồ hội lạnh, có một loại cảm giác bị cô lập với thế giới mà không thể diễn tả nổi.
Ông Cam gọi mấy lần, tôi mới tỉnh táo lại. “Cháu đừng nghe những lời Liễu Vinh nói, ông ta nghĩ cháu đang trốn trong nhà vệ sinh mới cố tình nói những lời đó." “Đương nhiên.” Tôi cười đáp: “Bác Cam yên tâm, cháu không dễ lừa như vậy đâu. Nếu ông ta nói thật, chú Hàn vì mẹ cháu mà từng đối đầu với bố cháu, thì cũng đã nhiều năm như vậy, chú ấy cũng vì mẹ cháu mới bảo vệ công ty này. Cho dù chú ấy không báo thù cho bố cháu, cũng sẽ báo thù cho mẹ cháu.”
Liễu Vinh đương nhiên đang châm ngòi ly giản, trong lời nói của ông ta rõ ràng có lỗ hổng logic.
Nhưng điều khiến tôi quan tâm vẫn là câu nói kia: Trương Tuấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta đều biết rất rõ.
Vậy chú Hàn cũng biết rất rõ sao?
Chú ấy biết chuyện của bố tôi kỳ lạ, tại sao lại không điều tra, tại sao không báo thù? Không những không báo thù, chú ấy còn không cho tôi báo thù... Tôi không muốn tin lời của Liễu Vinh, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra.
Ông Cam vỗ vỗ bả vai tôi: “Cháu có thể nghĩ như vậy là rất tốt. Thiếu gia, chuyện ở đây rất phức tạp...
Tôi gật gật đầu: “Cháu hiểu mà, vậy bác có biết chuyện của bố cháu không?” “Biết một chút thôi” “Có thể nói cho cháu biết một chút không?” “Bây giờ bác không có cách nào nói cho cháu biết được, chuyện này rất phức tạp, chờ có cơ hội bác sẽ nói cho cháu biết.”
Tôi cười khổ nói: “Thì ra là vậy, bố cháu thật sự không phải bị tai nạn xe ngoài ý muốn, ông ấy bị người ta hãm hại."
Tôi đã điều tra nhiều lần như vậy, vẫn chỉ có thể tìm được chứng cứ gián tiếp, giờ này phút này, tôi mới có thể xác định, ông ấy thật sự bị người ta hại.
Tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình, vừa cảm thấy buông bỏ được gánh nặng trong lòng, lại cảm thấy tức giận và bơ vơ.
Ông Cam ngạc nhiên đưa tay bịt miệng, lúc này bác ấy mới nhận ra mình bị tôi gài.
Tôi lắc đầu nói: “Được rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là đối phó với hội nghị cổ đông đã.”
Ông Cam chỉ ước tôi không tiếp tục truy hỏi, liền vội vàng gật đầu lia lịa, rửa tay xong liền cùng tôi đi tới hội trường.
Hội trường đại hội cổ đông ở phòng họp cấp cao nhất của Tuấn Nhiên. Tôi mở cửa phòng đã thấy bên trong có hơn chục cổ đông đang ngồi, họ đều mặc âu phục phẳng phiu và đang thầm thì to nhỏ. “A, ông Cam, thằng nhóc này là thư ký của ông à. Lão quỷ hảo sắc này, từ bao giờ không thích gái trẻ làm thư ký nữa mà lại đổi thành cậu trai trẻ vậy.” Liễu Vinh châm chọc. “Đúng vậy, ai mà không biết Giám đốc Cam của chúng ta phong lưu thành tính rồi.”
Mọi người cùng hùa vào phụ họa.
Tôi liếc nhìn ông Cam một cái, phát hiện bác ấy chỉ cười, hoàn toàn không hề tức giận. Lão cáo già này, da mặt có thể còn dày hơn cả tường thành. “Các vị cổ đông, hôm nay sếp Liễu triệu tập hội nghị này, tôi vốn không có tư cách tham dự, nhưng sự việc có liên quan đến chuyện đi hay ở của bản thân tôi, sếp Liễu cũng có lòng mời tôi tham dự, tôi vô cùng cảm kích.”
Liễu Vinh khoanh Hai tay trước ngực, cười ngạo mạn gật đầu.
Tôi biết, ông ta muốn để ông Cam tham dự để dễ bề làm nhục ông Cam.
Liễu Vinh hằng giọng một cái: "Như vậy đi, nói ngắn gọn nhé. Ông Cam không được khỏe lắm, cũng lớn tuổi rồi, áp lực công việc ở công ty cũng rất lớn, ông ấy cũng đã tới tuổi về hưu. Nhưng ông Cam vẫn còn rất nhiệt tình hết lòng với công việc, không chịu lui về, tôi ấy à, đã nhiều lần bảo ông ấy giao sổ sách, ông ấy cũng không chịu. Cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, hôm nay tôi gọi tất cả tới để bàn bạc một chút, có nên để ông Cam nghỉ hưu không. Chúng ta cứ giơ tay biểu quyết đi, đánh nhanh thắng nhanh.”
Nói xong, mọi người khẽ tiếng hùa theo.
Liễu Vinh lại nói tiếp: "Hôm nay Hàn Khôn không tới, ông ấy không thể đại diện biểu quyết thay cho Trương Tuấn. Cho nên hôm nay ở đây chỉ có sáu mươi phần trăm cổ phần, một mình tôi chiếm hai mươi phần trăm. Hội nghị hôm nay có mười chín người tham dự, trong đó chỉ cần mười bốn người trong chúng ta bỏ phiếu đồng ý, hơn nữa còn vượt quá ba mươi phần trăm cổ phần, thì ông Cam cứ về nghỉ ngơi đi nhé, bây giờ mọi người giơ tay.”
Lác đác có người nhấc tay lên, chẳng mấy chốc phần lớn mọi người đều giơ tay, chỉ còn lại mấy người không cử động. Sau khi thống kê, tổng cộng có bốn mươi phần trăm trong số họ bỏ phiếu đồng ý, còn lại hai mươi phần trăm bỏ phiếu chống, mười lăm người ủng hộ Liễu Vinh. “Ông Cam, bây giờ ông không muốn về hưu cũng không được, đây chính là quyết định đồng thuận của hội nghị cổ đông, ông còn muốn nói gì nữa không?" Liễu Vinh không thể chờ đợi nổi, hoàn toàn không che giấu nữa. “Khoan đã, sếp Liễu, anh đừng có vội.” Tôi cười nói: “Tôi còn chưa biểu quyết mà."
Ban đầu Liễu Vinh không kịp phản ứng, nhưng năm giây sau, ông ta chợt hiểu ý của tôi, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coil
**********
Ông ta đứng ở ngay cửa ra vào, không đầy cửa cũng không rời đi, giống như đang chờ đợi đáp án của ông Cam. Trái tìm tôi đập bình bịch, luôn suy nghĩ, nếu lát nữa bị phát hiện tôi nên giải thích mình là ai thế nào đây. “Con người mà, cũng không phải chuyện gì cũng cần tiền. Tôi đã già rồi, cũng không thể cổ chấp mãi được, chỉ còn ôm ấp một chút tình cảm thôi. Đối với tôi, nếu Tuần Nhiên không mang họ Trương, vậy thì nó không phải là Tuần Nhiền nữa, chẳng liên quan gì tới họ Hàn hay họ Liều. Hôm nay đừng nói là ông muốn động vào Tuần Nhiên, cho dù ngày mai Hàn Khôn muốn động vào Tuấn Nhiên, chỉ cần ông Cam này chưa chết, thì chuyện đó không thể xảy ra.
Giọng Liễu Vinh cũng trầm xổng, giọng điệu đùa giỡn hay giảng hòa ban nãy đều biến mất không thấy đầu nữa “Ông vẫn còn nhớ Trương Tuấn sao, Trương Tuấn đã chết bao năm rồi, ha ha." “Ông ta đã chết bao năm, thì cũng là người anh em của tôi. Tôi đã đồng ý với Trương Tuấn, nhất định sẽ làm tốt công việc tài vụ của Tuấn Nhiên, khi đó Tuấn Nhiên vẫn chỉ là một nhà máy nhỏ, nhưng không sao cả. Nhận ơn một giọt, báo ơn một dòng, mặc kệ Tuấn Nhiên biến thành dạng gì, tôi đều sẽ thay anh Trương bảo vệ sản nghiệp này.
Lời của ông Cam khiến cõi lòng tôi ấm áp, bố tôi năm đó ít nhiều gì cũng có những người anh em tốt, Hàn Khôn, ông Cam, còn có rất nhiều chú bác tôi không nhớ nổi tên, mới có thể khiến công ty phát triển mạnh mẽ sau khi bố tôi mất đi. Bọn họ không có chút quan hệ máu mủ gì với tôi, nhưng đối xử với tôi còn tốt hơn người thân, còn những người có quan hệ ruột thịt lại chẳng hề quan tâm tới tôi.
Liễu Vinh cười nhạt: “Vì Trương Tuấn, sao ông lại có thể hợp tác với Hàn Khôn như thế. Nhiều năm như vậy, tất cả những gì ông ta làm cho công ty này, rất cuộc là vì Trương Tuấn hay Kỷ Yên Nhiên, ông không biết sao? VÌ Kỷ Yên Nhiên, ngày trước ông ta đã làm không ít chuyện, ông không biết sao? Bây giờ ông nói đường đường chính chính như vậy, suy cho cùng là vì tài sản riêng của ông và Hàn Khôn, hay là vì Trương Tuấn, trong lòng ông hẳn là biết rõ.”
Ông Cam không ngờ rằng Liễu Vinh sẽ nói những lời này, bác ấy biết tôi đang ở trong phòng bên cạnh, lập tức hoang mang bối rối. “Ông đừng nói bừa!!!” “Tôi nói sai gì sao? Ông và Hàn Khôn không có lòng riêng sao? Đã nhiều năm như vậy, tại sao các ông chưa báo thù cho Trương Tuấn?”
Tôi giống như rơi vào trong nước lạnh, toàn thân lạnh cóng.
Ông Cam giận dữ tới mức thở gấp: “Trương Tuấn bị tai nạn giao thông, bảo thù thế nào chứ?"
Liễu Vinh cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế, khẽ gầm lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta đều hiểu cực kỳ rõ, là các ông muốn lừa mình dối người thôi!”
Nói xong câu đó, Liễu Vinh đẩy mạnh cánh cửa buồng vệ sinh bên cạnh, sau đó ông ta liền ngây ngẩn cả người, bởi vì trước mắt ông ta chẳng có ai cả, hoàn toàn trống rỗng.
Tôi đã leo qua buồng bên cạnh.
Liễu Vinh hừ một tiếng: “Ông thật sự đang lẩm bẩm một mình sao?”
Ông Cam bây giờ đã nổi giận, chỉ vào mặt Liễu Vinh nói: “Họ Liễu kia, hai chúng ta không đội trời chung.” “Ông đừng kích động.” Liễu Vinh vừa rửa tay vừa nói: “Ông đối đầu với tôi có ích lợi gì chứ? Ngay lúc này, những cổ đông có mặt ở đây hôm nay, ngoại trừ mấy tên bướng bỉnh hầu như đều bỏ phiếu cho ông. Hàn Khôn không có mặt, ông ta không thể thay mặt Trương Tuấn bỏ phiếu, cho nên chúng ta chỉ cần bảy mươi phần trăm cổ đông đồng ý và các cổ đông tham dự hội nghị có năm mươi phần trăm cổ phần tán thành là được. Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ông còn u mê không tỉnh ngộ, hôm nay phân tán ra, ông cũng không còn là
Giám đốc Tài chính của Tuấn Nhiên nữa." “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở vị trí này đến giây phút cuối cùng.” “Hừ, con vịt chết mạnh miệng, được rồi, chúng ta cùng chờ xem.
Sau khi chắc chắn Liễu Vinh đã rời đi, tôi mới bước ra từ căn buồng bên cạnh. Tôi cảm thấy cả người ướt đẫm hồ hội lạnh, có một loại cảm giác bị cô lập với thế giới mà không thể diễn tả nổi.
Ông Cam gọi mấy lần, tôi mới tỉnh táo lại. “Cháu đừng nghe những lời Liễu Vinh nói, ông ta nghĩ cháu đang trốn trong nhà vệ sinh mới cố tình nói những lời đó." “Đương nhiên.” Tôi cười đáp: “Bác Cam yên tâm, cháu không dễ lừa như vậy đâu. Nếu ông ta nói thật, chú Hàn vì mẹ cháu mà từng đối đầu với bố cháu, thì cũng đã nhiều năm như vậy, chú ấy cũng vì mẹ cháu mới bảo vệ công ty này. Cho dù chú ấy không báo thù cho bố cháu, cũng sẽ báo thù cho mẹ cháu.”
Liễu Vinh đương nhiên đang châm ngòi ly giản, trong lời nói của ông ta rõ ràng có lỗ hổng logic.
Nhưng điều khiến tôi quan tâm vẫn là câu nói kia: Trương Tuấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta đều biết rất rõ.
Vậy chú Hàn cũng biết rất rõ sao?
Chú ấy biết chuyện của bố tôi kỳ lạ, tại sao lại không điều tra, tại sao không báo thù? Không những không báo thù, chú ấy còn không cho tôi báo thù... Tôi không muốn tin lời của Liễu Vinh, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra.
Ông Cam vỗ vỗ bả vai tôi: “Cháu có thể nghĩ như vậy là rất tốt. Thiếu gia, chuyện ở đây rất phức tạp...
Tôi gật gật đầu: “Cháu hiểu mà, vậy bác có biết chuyện của bố cháu không?” “Biết một chút thôi” “Có thể nói cho cháu biết một chút không?” “Bây giờ bác không có cách nào nói cho cháu biết được, chuyện này rất phức tạp, chờ có cơ hội bác sẽ nói cho cháu biết.”
Tôi cười khổ nói: “Thì ra là vậy, bố cháu thật sự không phải bị tai nạn xe ngoài ý muốn, ông ấy bị người ta hãm hại."
Tôi đã điều tra nhiều lần như vậy, vẫn chỉ có thể tìm được chứng cứ gián tiếp, giờ này phút này, tôi mới có thể xác định, ông ấy thật sự bị người ta hại.
Tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình, vừa cảm thấy buông bỏ được gánh nặng trong lòng, lại cảm thấy tức giận và bơ vơ.
Ông Cam ngạc nhiên đưa tay bịt miệng, lúc này bác ấy mới nhận ra mình bị tôi gài.
Tôi lắc đầu nói: “Được rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là đối phó với hội nghị cổ đông đã.”
Ông Cam chỉ ước tôi không tiếp tục truy hỏi, liền vội vàng gật đầu lia lịa, rửa tay xong liền cùng tôi đi tới hội trường.
Hội trường đại hội cổ đông ở phòng họp cấp cao nhất của Tuấn Nhiên. Tôi mở cửa phòng đã thấy bên trong có hơn chục cổ đông đang ngồi, họ đều mặc âu phục phẳng phiu và đang thầm thì to nhỏ. “A, ông Cam, thằng nhóc này là thư ký của ông à. Lão quỷ hảo sắc này, từ bao giờ không thích gái trẻ làm thư ký nữa mà lại đổi thành cậu trai trẻ vậy.” Liễu Vinh châm chọc. “Đúng vậy, ai mà không biết Giám đốc Cam của chúng ta phong lưu thành tính rồi.”
Mọi người cùng hùa vào phụ họa.
Tôi liếc nhìn ông Cam một cái, phát hiện bác ấy chỉ cười, hoàn toàn không hề tức giận. Lão cáo già này, da mặt có thể còn dày hơn cả tường thành. “Các vị cổ đông, hôm nay sếp Liễu triệu tập hội nghị này, tôi vốn không có tư cách tham dự, nhưng sự việc có liên quan đến chuyện đi hay ở của bản thân tôi, sếp Liễu cũng có lòng mời tôi tham dự, tôi vô cùng cảm kích.”
Liễu Vinh khoanh Hai tay trước ngực, cười ngạo mạn gật đầu.
Tôi biết, ông ta muốn để ông Cam tham dự để dễ bề làm nhục ông Cam.
Liễu Vinh hằng giọng một cái: "Như vậy đi, nói ngắn gọn nhé. Ông Cam không được khỏe lắm, cũng lớn tuổi rồi, áp lực công việc ở công ty cũng rất lớn, ông ấy cũng đã tới tuổi về hưu. Nhưng ông Cam vẫn còn rất nhiệt tình hết lòng với công việc, không chịu lui về, tôi ấy à, đã nhiều lần bảo ông ấy giao sổ sách, ông ấy cũng không chịu. Cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, hôm nay tôi gọi tất cả tới để bàn bạc một chút, có nên để ông Cam nghỉ hưu không. Chúng ta cứ giơ tay biểu quyết đi, đánh nhanh thắng nhanh.”
Nói xong, mọi người khẽ tiếng hùa theo.
Liễu Vinh lại nói tiếp: "Hôm nay Hàn Khôn không tới, ông ấy không thể đại diện biểu quyết thay cho Trương Tuấn. Cho nên hôm nay ở đây chỉ có sáu mươi phần trăm cổ phần, một mình tôi chiếm hai mươi phần trăm. Hội nghị hôm nay có mười chín người tham dự, trong đó chỉ cần mười bốn người trong chúng ta bỏ phiếu đồng ý, hơn nữa còn vượt quá ba mươi phần trăm cổ phần, thì ông Cam cứ về nghỉ ngơi đi nhé, bây giờ mọi người giơ tay.”
Lác đác có người nhấc tay lên, chẳng mấy chốc phần lớn mọi người đều giơ tay, chỉ còn lại mấy người không cử động. Sau khi thống kê, tổng cộng có bốn mươi phần trăm trong số họ bỏ phiếu đồng ý, còn lại hai mươi phần trăm bỏ phiếu chống, mười lăm người ủng hộ Liễu Vinh. “Ông Cam, bây giờ ông không muốn về hưu cũng không được, đây chính là quyết định đồng thuận của hội nghị cổ đông, ông còn muốn nói gì nữa không?" Liễu Vinh không thể chờ đợi nổi, hoàn toàn không che giấu nữa. “Khoan đã, sếp Liễu, anh đừng có vội.” Tôi cười nói: “Tôi còn chưa biểu quyết mà."
Ban đầu Liễu Vinh không kịp phản ứng, nhưng năm giây sau, ông ta chợt hiểu ý của tôi, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coil