Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-19
Chương 19
Từ ngoài cửa phòng bệnh, một thân ảnh nhí nhố bước vào. Lao như tên đến chỗ Tư Thanh
- Chị dâu... chị có sao không... có bị thương không...
Mỹ Kỳ nhìn một vòng bên người cô. Âu Dung Thần thấy một cảnh không vừa mắt kí đầu cô một cái đau điếng
- Ây ya... anh hai đau lắm đó... anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao... em cũng là con gái đó.
Âu Dung Thần nhìn cô em gái, rồi ôm Tư Thanh vào lòng thản nhiên nói
- Em là con gái sao....?!!!!
Tư Thanh nhìn màng đấu khẩu của hai anh em dỡ khóc dỡ cười, đẩy anh ra ôm Mỹ Kỳ dỗ dành. Mỹ Kỳ được nước làm tới lè lưỡi trêu anh.
Rồi chợt ánh mắt cô đảo quanh phòng dừng trên người nào đó đang nhìn mình nảy giờ.
Mỹ Kỳ giật mình nhìn người đó, nụ cười tắt hẳn, ngồi dây lãng tránh ánh mắt đó. Cô quay sang Tư Thanh.
- Chị dâu à... hôm nay em mệt hay hôm khác em với chị đi mua sắm.
Tư Thanh một màng khó hiểu nhìn cô. Mỹ Kỳ nói xong vơ lấy túi sách bỏ về. Lưu Hàn Đình nhìn thấy, khiều Sở Lâm
- Còn không mau đuổi theo... con người ta chạy đi là khỏi tìm đấy.
Sở Lâm nghe vậy đứng dậy đuổi theo. Mỳ Kỳ đi nhanh xuống bãi giữ xe, tay với lấy định mở cửa chợt bị tay ai đó chặn lại. Là Sở Lâm
- Cô nhóc gặp rồi em không có lời nào nói với anh sao._ Sở Lâm ép cô dựa vào xe
Mỹ Kỳ đẩy anh ra, phủi phủi áo lạnh lùng trả lời
- Sở thiếu gia, tôi không có lời nào nói với anh cả, với lại tôi với anh không quen biết gì, không thân thiết lắm để nói chuyện.
Nói xong cô quay vào xe, bỏ lại anh một mình ở đó mà phóng xe đi.Sở Lâm nhìn theo bóng cô đi cho tới khi khuất bóng. Anh mỉm cười
- Bé thỏ nhỏ của chúng ta lớn thật rồi...
Đã gần hết ngày kể từ lúc trong bệnh viện tới giờ, Tư Thanh không thấy bóng dáng Mỹ Kỳ. Cô buồn chán lăn lộn ở nhà. Cô thở dài thầm trách tên ôn dịch nào đó cấm túc không cho cô bước ra ngoài dù nửa bước. Cô đang nghĩ nếu sau này cưới về chắc cô chết với anh mất. Cô chán nản hết ăn rồi xem ti vi. Bực mình, cô cầm điện thoại ấn vào số quen thuộc.
' Tút... tút... tút '
Giọng nói quen thuộc vang lên
- Sao hả bảo bối... _ Âu Dung Thần nhàn nhã dựa vào ghế
- Anh về chưa... em chán chết rồi đây này..._ Cô hậm hực nói
- Mỹ Kỳ hôm nay không đến sao...
- Em định hỏi anh đây này... từ hôm qua đến nay không gặp em ấy... _ Cô nằm lăn lóc ra sofa
- Được rồi... anh về ngay...
- Thương anh nhất....
Cô hôn thật kêu vào điện thoại
Âu Dung Thần nở nụ cười cưng chiều bỏ điện thoại xuống. Cả phòng họp như không tin vào mắt mình, chủ tịch của họ đang cười sao, nghĩ thôi họ lạnh cả sóng lưng, tiêu rồi sắp có tai hoạ rồi. Anh lạnh lùng đứng lên đi ra cửa, chỉ bỏ lại vỏn vẹn một câu
- Tan họp....
Anh lao xe như tên về nhà, lúc này anh chỉ muốn ôm con thỏ nhỏ của anh mà thôi
Vừa bước vào nhà, anh đã nghe tiếng giận dữ của mẹ mình
- Thằng con trời đánh kia, con chăm sóc con dâu mẹ làm sao đây hả
- Ây ya, mẹ à đau đau....
Mẹ anh tức giận, nhéo tai anh. Anh như muốn rớt tai ra ngoài.
- Chị à, dù gì Thanh Thanh không sao.
Mẹ cô lên tiếng
Mẹ anh nghe bà nói bỏ tai anh ra. Anh như muốn độn thổ, liếc nhìn cô. Nhìn gương mặt muốn cười không dám cười của cô. Mặt anh đen lại.
Cô liếc nhìn anh, thấy người nào đó mặt mài đen xì, cố nhịn cười.
- Hôm nay, mẹ đến đây để hỏi hai đứa, ý định chừng nào cưới. _ Mẹ anh lên tiếng
- Phải đó, hai bà già này mong cháu lắm rồi. _ Mẹ cô lại bồi thêm câu nữa
Từ ngoài cửa phòng bệnh, một thân ảnh nhí nhố bước vào. Lao như tên đến chỗ Tư Thanh
- Chị dâu... chị có sao không... có bị thương không...
Mỹ Kỳ nhìn một vòng bên người cô. Âu Dung Thần thấy một cảnh không vừa mắt kí đầu cô một cái đau điếng
- Ây ya... anh hai đau lắm đó... anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao... em cũng là con gái đó.
Âu Dung Thần nhìn cô em gái, rồi ôm Tư Thanh vào lòng thản nhiên nói
- Em là con gái sao....?!!!!
Tư Thanh nhìn màng đấu khẩu của hai anh em dỡ khóc dỡ cười, đẩy anh ra ôm Mỹ Kỳ dỗ dành. Mỹ Kỳ được nước làm tới lè lưỡi trêu anh.
Rồi chợt ánh mắt cô đảo quanh phòng dừng trên người nào đó đang nhìn mình nảy giờ.
Mỹ Kỳ giật mình nhìn người đó, nụ cười tắt hẳn, ngồi dây lãng tránh ánh mắt đó. Cô quay sang Tư Thanh.
- Chị dâu à... hôm nay em mệt hay hôm khác em với chị đi mua sắm.
Tư Thanh một màng khó hiểu nhìn cô. Mỹ Kỳ nói xong vơ lấy túi sách bỏ về. Lưu Hàn Đình nhìn thấy, khiều Sở Lâm
- Còn không mau đuổi theo... con người ta chạy đi là khỏi tìm đấy.
Sở Lâm nghe vậy đứng dậy đuổi theo. Mỳ Kỳ đi nhanh xuống bãi giữ xe, tay với lấy định mở cửa chợt bị tay ai đó chặn lại. Là Sở Lâm
- Cô nhóc gặp rồi em không có lời nào nói với anh sao._ Sở Lâm ép cô dựa vào xe
Mỹ Kỳ đẩy anh ra, phủi phủi áo lạnh lùng trả lời
- Sở thiếu gia, tôi không có lời nào nói với anh cả, với lại tôi với anh không quen biết gì, không thân thiết lắm để nói chuyện.
Nói xong cô quay vào xe, bỏ lại anh một mình ở đó mà phóng xe đi.Sở Lâm nhìn theo bóng cô đi cho tới khi khuất bóng. Anh mỉm cười
- Bé thỏ nhỏ của chúng ta lớn thật rồi...
Đã gần hết ngày kể từ lúc trong bệnh viện tới giờ, Tư Thanh không thấy bóng dáng Mỹ Kỳ. Cô buồn chán lăn lộn ở nhà. Cô thở dài thầm trách tên ôn dịch nào đó cấm túc không cho cô bước ra ngoài dù nửa bước. Cô đang nghĩ nếu sau này cưới về chắc cô chết với anh mất. Cô chán nản hết ăn rồi xem ti vi. Bực mình, cô cầm điện thoại ấn vào số quen thuộc.
' Tút... tút... tút '
Giọng nói quen thuộc vang lên
- Sao hả bảo bối... _ Âu Dung Thần nhàn nhã dựa vào ghế
- Anh về chưa... em chán chết rồi đây này..._ Cô hậm hực nói
- Mỹ Kỳ hôm nay không đến sao...
- Em định hỏi anh đây này... từ hôm qua đến nay không gặp em ấy... _ Cô nằm lăn lóc ra sofa
- Được rồi... anh về ngay...
- Thương anh nhất....
Cô hôn thật kêu vào điện thoại
Âu Dung Thần nở nụ cười cưng chiều bỏ điện thoại xuống. Cả phòng họp như không tin vào mắt mình, chủ tịch của họ đang cười sao, nghĩ thôi họ lạnh cả sóng lưng, tiêu rồi sắp có tai hoạ rồi. Anh lạnh lùng đứng lên đi ra cửa, chỉ bỏ lại vỏn vẹn một câu
- Tan họp....
Anh lao xe như tên về nhà, lúc này anh chỉ muốn ôm con thỏ nhỏ của anh mà thôi
Vừa bước vào nhà, anh đã nghe tiếng giận dữ của mẹ mình
- Thằng con trời đánh kia, con chăm sóc con dâu mẹ làm sao đây hả
- Ây ya, mẹ à đau đau....
Mẹ anh tức giận, nhéo tai anh. Anh như muốn rớt tai ra ngoài.
- Chị à, dù gì Thanh Thanh không sao.
Mẹ cô lên tiếng
Mẹ anh nghe bà nói bỏ tai anh ra. Anh như muốn độn thổ, liếc nhìn cô. Nhìn gương mặt muốn cười không dám cười của cô. Mặt anh đen lại.
Cô liếc nhìn anh, thấy người nào đó mặt mài đen xì, cố nhịn cười.
- Hôm nay, mẹ đến đây để hỏi hai đứa, ý định chừng nào cưới. _ Mẹ anh lên tiếng
- Phải đó, hai bà già này mong cháu lắm rồi. _ Mẹ cô lại bồi thêm câu nữa
Bình luận facebook