Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
Chương 29
Từ hôm đó, tình cảm của Sở Lâm với Mỹ Kỳ ngày một tốt hơn nên ít khi rũ rê Tư Thanh mua sắm. Công việc của Âu Dung Thần anh vì giúp Sở thị vực dậy nên ngày càng bận. Tuy Sở Lâm muốn chính tay mình xây dựng lại sự nghiệp của cha mẹ,nhưng vì là bạn bè chí cốt nên Âu Dung Thần luôn âm thầm giúp đỡ. Anh hay đi sớm về khuya gần đây ít khi gọi cho cô nên Tư Thanh chán chường lăn lộn từ trên giường xuống phòng khách, đọc báo xem ti vi, ăn rồi lại ngủ.
Cô nhìn lên đồng hồ, đã gần 11h mà vẫn chưa thấy anh về. Cô ngồi trên sô pha nhìn ra phía cửa chờ anh, gọi cho anh bao nhiêu cuộc mà không thấy anh trả lời. Mỹ Kỳ từ ngoài ngõ chạy vào.
- Chị dâu à... thay quần áo nhanh lên...
Mỹ Kỳ nắm tay cô kéo lên phòng
- Từ đã có chuyện gì? Anh em đâu?... _ Cô thắc mắc.
Mỹ Kỳ không nói gì ướm thử bộ này đến bộ khác lên người cô.
||||| Truyện đề cử:
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
- Ây, bộ này được nè._ Rồi dúi bộ váy vào tay cô.
Tư Thanh vẫn khó hiểu nhưng cũng lủi thủi vào trong thay đồ.
_____________________________________
° Tại một nhà hàng lớn ở thành phố
Chiếc BMW màu đen dừng lại. Trên xe một cô gái mái tóc đen buông xõa, bộ váy trắng dài ngang gối càng làm nổi bật lên nước da trắng hồng.
- Chị dâu à mau vào trong đi....
Mỹ Kỳ kéo tay cô, đưa cô ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị sẵn. Tiếng nhạc vang lên bài " Because I Love You - Saral Conner ". Đèn vụt tắt, Tư Thanh giật mình
- Mỹ Kỳ à em đâu rồi....
Cô gọi tên Mỹ Kỳ nhưng không thấy hồi đáp, bàn tay chơ vơ giữa không trung nhận được hơi ấm quen thuộc. Trong ánh sáng của đèn điện, người đàn ông ấy mặc vest đen tóc vuốt lên. Trong anh hôm nay rất đẹp. Anh nở nụ cười nhìn cô.
- Xin lỗi làm em hoảng sợ.
Âu Dung Thần nhẹ nhàng nói tay vuốt tóc cô. Cô từ nảy đến giờ vẫn ngây ngốc đứng đó.
- Tư Thanh à, em nhắm mắt lại đi anh có món quà cho em.
Vẻ mặt thần bí của anh làm cô rất tò mò. Cô nghe theo mà nhắm mắt lại. Anh một chân quỳ xuống, trong túi áo lấy ra một hộp màu đỏ. Cô từ từ mở mắt ra.
- Thanh nhi à, anh biết là anh còn nhiều thiếu sót chưa đủ để làm người chồng tốt. Em từng hỏi anh ông trời cho anh tiền bạc và vẻ đẹp này còn thứ gì anh chưa có.... Bây giờ anh sẽ trả lời thắc mắc của em. Phải thứ gì mọi người cần anh đều có, nhưng là người đâu ai hoàn hảo. Thứ mà ông trời chưa cho anh là một người vợ, là người lo lắng chăm sóc anh. Nếu em không ngại làm vợ anh thì Thẩm Tư Thanh em đồng ý lấy anh nhé.
Những lời thốt ra từ miệng của một người ai cũng cho là lạnh lùng. Những lời nói anh đặt biết bao tình yêu sự dịu dàng từ tận đáy lòng.Giờ phút này cô không kiềm được nước mắt. Nước mắt từ từ lăng trên má, giọt nước mắt hạnh phúc. Cô gật đầu đồng ý. Anh vui mừng tay run run quên cả cách mở hộp.
- Sở Lâm anh xem anh em của anh cầu hôn vợ vui mừng quá có khi nào quên luôn họ tên mình không.
Mỹ Kỳ từ trên lầu nhìn xuống đầu dựa đầu vào người Sở Lâm
- Chưa từng biết cậu ấy có bộ dạng này.
Sở Lâm xoa xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng hướng mắt nhìn Âu Dung Thần
- Chị dâu vui mừng lắm ha, chị ấy khóc quá trời.
- Nếu em muốn thử cảm giác của chị dâu thì anh cũng làm theo anh hai.
Mỹ Kỳ đẩy anh ra, nhìn chằm chằm vào con người trước mặt.
- Chưa gì đã gọi anh em là anh hai, chưa chắc em sẽ lấy anh. Cũng chưa chắc gì ba mẹ em cho anh lấy.
- Em thì anh không lo, còn ba mẹ em thì người già mà ai không muốn sớm có cháu ẳm bồng. Anh nghĩ nên tiền trảm hậu tấu trước rồi ai dám không cho anh lấy.
- Anh đúng là.....
Sở Lâm cười cười ôm cô vào lòng. Có lẽ hạnh phúc là khi ta biết nắm lấy và giữ chặt mãi.
Từ hôm đó, tình cảm của Sở Lâm với Mỹ Kỳ ngày một tốt hơn nên ít khi rũ rê Tư Thanh mua sắm. Công việc của Âu Dung Thần anh vì giúp Sở thị vực dậy nên ngày càng bận. Tuy Sở Lâm muốn chính tay mình xây dựng lại sự nghiệp của cha mẹ,nhưng vì là bạn bè chí cốt nên Âu Dung Thần luôn âm thầm giúp đỡ. Anh hay đi sớm về khuya gần đây ít khi gọi cho cô nên Tư Thanh chán chường lăn lộn từ trên giường xuống phòng khách, đọc báo xem ti vi, ăn rồi lại ngủ.
Cô nhìn lên đồng hồ, đã gần 11h mà vẫn chưa thấy anh về. Cô ngồi trên sô pha nhìn ra phía cửa chờ anh, gọi cho anh bao nhiêu cuộc mà không thấy anh trả lời. Mỹ Kỳ từ ngoài ngõ chạy vào.
- Chị dâu à... thay quần áo nhanh lên...
Mỹ Kỳ nắm tay cô kéo lên phòng
- Từ đã có chuyện gì? Anh em đâu?... _ Cô thắc mắc.
Mỹ Kỳ không nói gì ướm thử bộ này đến bộ khác lên người cô.
||||| Truyện đề cử:
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
- Ây, bộ này được nè._ Rồi dúi bộ váy vào tay cô.
Tư Thanh vẫn khó hiểu nhưng cũng lủi thủi vào trong thay đồ.
_____________________________________
° Tại một nhà hàng lớn ở thành phố
Chiếc BMW màu đen dừng lại. Trên xe một cô gái mái tóc đen buông xõa, bộ váy trắng dài ngang gối càng làm nổi bật lên nước da trắng hồng.
- Chị dâu à mau vào trong đi....
Mỹ Kỳ kéo tay cô, đưa cô ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị sẵn. Tiếng nhạc vang lên bài " Because I Love You - Saral Conner ". Đèn vụt tắt, Tư Thanh giật mình
- Mỹ Kỳ à em đâu rồi....
Cô gọi tên Mỹ Kỳ nhưng không thấy hồi đáp, bàn tay chơ vơ giữa không trung nhận được hơi ấm quen thuộc. Trong ánh sáng của đèn điện, người đàn ông ấy mặc vest đen tóc vuốt lên. Trong anh hôm nay rất đẹp. Anh nở nụ cười nhìn cô.
- Xin lỗi làm em hoảng sợ.
Âu Dung Thần nhẹ nhàng nói tay vuốt tóc cô. Cô từ nảy đến giờ vẫn ngây ngốc đứng đó.
- Tư Thanh à, em nhắm mắt lại đi anh có món quà cho em.
Vẻ mặt thần bí của anh làm cô rất tò mò. Cô nghe theo mà nhắm mắt lại. Anh một chân quỳ xuống, trong túi áo lấy ra một hộp màu đỏ. Cô từ từ mở mắt ra.
- Thanh nhi à, anh biết là anh còn nhiều thiếu sót chưa đủ để làm người chồng tốt. Em từng hỏi anh ông trời cho anh tiền bạc và vẻ đẹp này còn thứ gì anh chưa có.... Bây giờ anh sẽ trả lời thắc mắc của em. Phải thứ gì mọi người cần anh đều có, nhưng là người đâu ai hoàn hảo. Thứ mà ông trời chưa cho anh là một người vợ, là người lo lắng chăm sóc anh. Nếu em không ngại làm vợ anh thì Thẩm Tư Thanh em đồng ý lấy anh nhé.
Những lời thốt ra từ miệng của một người ai cũng cho là lạnh lùng. Những lời nói anh đặt biết bao tình yêu sự dịu dàng từ tận đáy lòng.Giờ phút này cô không kiềm được nước mắt. Nước mắt từ từ lăng trên má, giọt nước mắt hạnh phúc. Cô gật đầu đồng ý. Anh vui mừng tay run run quên cả cách mở hộp.
- Sở Lâm anh xem anh em của anh cầu hôn vợ vui mừng quá có khi nào quên luôn họ tên mình không.
Mỹ Kỳ từ trên lầu nhìn xuống đầu dựa đầu vào người Sở Lâm
- Chưa từng biết cậu ấy có bộ dạng này.
Sở Lâm xoa xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng hướng mắt nhìn Âu Dung Thần
- Chị dâu vui mừng lắm ha, chị ấy khóc quá trời.
- Nếu em muốn thử cảm giác của chị dâu thì anh cũng làm theo anh hai.
Mỹ Kỳ đẩy anh ra, nhìn chằm chằm vào con người trước mặt.
- Chưa gì đã gọi anh em là anh hai, chưa chắc em sẽ lấy anh. Cũng chưa chắc gì ba mẹ em cho anh lấy.
- Em thì anh không lo, còn ba mẹ em thì người già mà ai không muốn sớm có cháu ẳm bồng. Anh nghĩ nên tiền trảm hậu tấu trước rồi ai dám không cho anh lấy.
- Anh đúng là.....
Sở Lâm cười cười ôm cô vào lòng. Có lẽ hạnh phúc là khi ta biết nắm lấy và giữ chặt mãi.
Bình luận facebook