Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Phủ Giang Ninh, Giang Nam.
Giang Ninh thực ra còn có tên khác nổi hơn - thành Kim Lăng.
Hơn ngàn năm trước, Tần Thủy Hoàng Doanh Chính lên ngôi lập Đại Tần. Lúc bấy giờ, nghe nói có một kẻ bí ẩn tìm gặp Doanh Chính, phán rằng phía đông nam nhà Tần có một nơi vương khí rất vượng, nếu Thủy Hoàng không tìm cách hủy đi, sớm muộn cũng có người xưng vương ở đó, quay mũi giáo diệt Đại Tần. Doanh Chính nghe lời người nọ, đem vàng đến cúng tế ngày đêm, hòng dùng tục khí phá vương khí. Nghe đồn vàng chôn xuống đất vô số kể, đến nỗi người ta gọi đất đó là Kim Lăng, ý tứ "mộ chôn vàng".
Chỉ là, Tần Thủy Hoàng lại không ngờ được, ông ta đã tự mình diệt đế quốc của mình. Bởi con trai ông ta Doanh Phù Tô lại ngẫu nhiên từng là hầu gia của vùng đất nọ.
Doanh Phù Tô số phận bi thảm, bị em trai Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi giết hại. Nếu Doanh Chính không nghe lời phán kia, không chừng Doanh Phù Tô đã có thể lên ngôi an toàn, kéo dài Đại Tần thêm vài trăm năm.
Nói như vậy, người bí ẩn kia mới xứng đáng là thích khách nổi danh nhất thời Tần, chứ không phải Kinh Kha.
Đến trước lúc Đại Tống giành được thiên hạ, Kim Lăng liên tục là kinh đô của Thập Quốc. Khi Tống diệt Nam Đường, Kim Lăng cũng bị phá hoại không ít, sau bị đổi tên thành phủ Giang Ninh, làm thủ phủ đạo Giang Nam.
Chuyện xưa quá xa vời. Nhưng dù qua bao thăng trầm, Giang Ninh vẫn luôn là địa phương giàu có đông đúc số một số hai Trung Nguyên.
Trời đã về chiều.
Nơi này là cổng thành, trên cao ghi ba chữ lớn - "Tam Sơn Môn", người ngựa qua lại hối hả.
Gần đây, tuy chiến sự Tống - Yên đã dịu xuống, nghe nói quân Yên bị mắc kẹt ở Hoài Nam không thể đe dọa Giang Nam nữa, nhưng việc ra vào cổng thành vẫn khá nghiêm ngặt. Tệ nhất trước khi trời chập tối, ai cần vào thành đều phải vào sớm, nếu không buộc phải ở ngoài chờ ngày mới.
Tam Sơn không phải cổng chính của Giang Ninh, nhưng nó lại nổi danh nhất, bởi nó án ngự ngay bờ sông Tần Hoài.
Tần Hoài - Kim Lăng, cặp đôi này chỉ cần là người Giang Nam đều biết. Mỗi khi đêm đến, phố thị treo đèn, nam thanh nữ tú dập dìu nhau lên hoa thuyền, bập bồng sóng nước, uống một chum trà, hớp một ngụm rượu, ngồi nghe ca múa. Cảnh tượng này ước chừng ai ở đây cũng đã mòn mắt mòn tai.
Trong một quán trà nhỏ, vài tên thanh niên đang nhìn về khách điếm đối diện, xì xào chỉ trỏ.
- Này, ai vậy? Ca kỹ mới của Hoa Phường sao?
- Ngắm chừng không phải, có lẽ là tiểu thư nhà nào đó.
- Tiểu thư? Bổn công tử sống ở đây bao năm, nhà nào sinh con gái ta đều nắm trong tay. Làm sao giữa trời lọt ra một mỹ nhân cỡ này mà không biết được chứ?
- Hêhê, Cao công tử. Lần này tin tức của huynh không bằng ta rồi. Mỹ nhân kia họ Lăng, nghe nói là người Tô Châu đó.
- Tô Châu Lăng gia? Hình như có nghe qua. Mà... không ngờ nha, từ lâu đã nghe nói mỹ nữ Tô Hàng đẹp không kém Giang Ninh chúng ta, lần này quả nhiên đại khai nhãn giới. Để ta qua đó xem.
- Ấy, chuyện này không thể đi riêng chứ? Huynh quên mất chúng ta là Kim Lăng Tứ Đại Tài Tử sao?
"Tứ Đại Tài Tử" vội vàng đứng dậy băng qua đường. Cả bốn mặt mày trắng bóng, trường bào tơ lụa, bên hông mang ngọc bội thượng đẳng. Mấy tên này, bộ dáng tuy cố ra vẻ nho nhã, lưng thẳng ngực ưỡn, nhưng mồm thì bình phẩm thân thể nữ tử, thi thoảng còn phá lên cười dâm tiện, không ra thể thống gì.
Ở phía bên kia đường, một nữ tử đang nhấc chân váy đi vào cửa khách điếm, theo sau còn có nha hoàn và một thanh niên lưng đeo bao kiếm.
Lăng Vân vừa xuất hiện, khách khứa cả sảnh đều quay ra nhìn, nam thì trầm trò, nữ thì đố kỵ.
Một mái tóc đen bối cao, đính lên một cây trâm ngọc. Da thịt nàng nõn nà sáng bóng như tơ lụa, đôi hàng mi như thu thủy, cánh mũi kiều nhỏ, còn thêm đôi mắt trong veo ngập nước. Dáng người nàng thon dài, yêu kiều diễm diễm. Từng bước chân uyển chuyển hàm súc, tràn ngập sự mượt mà quý phái.
"Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn" cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp này. Vưu vật nhân gian như vậy, mỗi cái nhăn mày vén tóc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến nam nhân mất hồn rớt phách.
Chỉ tiếc, có lẽ vì bôn ba nay đây mai đó, trên khuôn mặt kia phảng phất vẻ tiều tụy, tuy nhiên lại khiến vẻ đẹp thêm u nhã khó chạm đến.
Nàng mặc một bộ váy xòe vintage màu phấn hồng, ống tay bó sát ở khuỷu, cổ tay lại rũ xuống. Cả bộ váy không hề có hoa văn nào, chỉ một chiếc đai lưng cột đúng "tỉ lệ vàng", làm nổi bật cả 3 vòng thân thể. Đây cũng là bộ đồ yêu thích nhất của nàng, nó là mẫu thiết kế đầu tiên của "tên kia". Nàng còn nhớ hắn nói, kiểu váy này là bảo bối làm đẹp của các nữ "minh tinh" ở quê hắn, còn nói nữ nhân không đủ khí chất cố đua đòi mặc vào đều sẽ thành "vịt trời".
"Tên kia" không ai khác ngoài Lăng Phong. Còn "tỉ lệ vàng" trên người Lăng Vân, Lăng Phong phải chạy theo xin xỏ nàng suốt mấy ngày mới được phép đo. Lúc đó Lăng Vân còn mắng hắn, nhưng giờ đây nàng phải cảm ơn hắn. Bất kỳ bộ đồ nào, dù là váy thô chợ trời, mặc trên người mấy "diễn viên quần chúng" rõ tầm thường, một khi rơi vào tay Lăng Vân, nàng chỉ chỉnh lại một tẹo theo lời Lăng Phong, ngay lập tức liền khác hẳn.
Chỉ tiếc, định kiến cổ đại không thể đùng một cái đổi ngay, thiết kế của Lăng Phong vẫn để chân váy dưới đầu gối khá thấp, thành ra các mẫu váy ở Phong Vân tơ lựa vẫn mang hơi hướng "quý cô" những năm 30-40. Dù vậy, vẫn quá đủ thành "siêu cách tân".
Đại Tống rộng lớn, Phong Vân tơ lụa dù mới lạ đến mấy, đến nay vẫn chỉ lẩn quẩn ở Trường An. Lăng Vân mặc mẫu váy này dạo Giang Ninh, khiến đám nữ nhân ở đây - bấy lâu tự cao tự đại nghĩ mình là "nữ tử Giang Nam xinh đẹp" - nhìn thấy đều lồi hai mắt ra. Nhưng các chị em hầu hết đều có "pride" riêng, đi soi mói chê bai là chủ yếu, thậm chí còn mỉa mai nói Lăng Vân là kỹ nữ mới đến, thích bày trò lạ. Chỉ có đám nam nhân là nhìn không rời mắt, các anh đây vẫn thật thà hơn cả, đẹp như vậy không nhìn thì chỉ có thiểu năng.
- Lăng tiểu thư, xin dừng bước. Tiểu sinh Cao Mặc Kỳ, là Kim Lăng Đại Tài Tử.
Lăng Vân bị người gọi, đành quay lại nhẹ nhàng thi lễ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cao Mặc Kỳ nhìn chính diện, bị vẻ đẹp của Lăng Vân làm cho ngơ ngẩn, tên bên cạnh thấy vậy tiếp lời:
- Tiểu sinh Cảnh Vũ Hiên, cũng là Kim Lăng Tài Tử. Gia tộc ta có làm chút sinh ý, cũng biết đến tên tuổi của Lăng tiểu thư.
- Gặp qua Cảnh công tử. - Lăng Vân khách sáo đáp, trong lòng vẫn chả hiểu ra sao.
Nàng là người buôn bán, việc chào hỏi khách sáo là thói quen, đặc biệt với người trong ngành, tránh cho vô tình kết thêm đối thủ. Nhưng gặp mặt chào hỏi kiểu này, cùng với bàn sinh ý hoàn toàn không giống nhau.
Bốn tài tử, vẫn còn hai người chưa giới thiệu. Đúng lúc tên thứ ba hắng giọng bước ra, thanh niên bên cạnh Lăng Vân bỗng cầm chuôi kiếm ngăn chính giữa, giọng khó chịu:
- Mấy tên "tử tử" các ngươi. Nói gì nói nhanh, ta còn đi ngủ.
Cả đám suýt nữa thổ huyết, dạo này mặt trời mọc phía tây, người hầu còn láo hơn cả chủ nhân, đã vậy còn trù ẻo anh em chết sớm.
Tên "tài tử" bị Từ Tử Lăng chặn mất phần, mặt hồng tức giận:
- Ngươi là thứ gì? Gia đinh?
- Từ gia Từ Tử Lăng, kiếm khách.
Tài tử kia định phát tiết, Cảnh Vũ Hiên bỗng hích tay chặn lại.
Từ gia là gia tộc vừa lớn vừa có máu mặt. Tộc này vừa làm buôn bán vừa là người giang hồ, còn nhớ Diêm bang ngày trước chịu quản thúc của Từ gia, thực ra không đơn giản chỉ vì chữ "tiền". Đã là thương nhân, dù giàu đến đâu, gặp xã hội đen đều phải nhường lối. Nhưng Từ gia lại khác. Nói tiếp, Từ Nguyên hận Lăng Phong, viết một bức thư gửi về gia tộc ngay lập tức gọi tới Từ Tử Lăng, còn rất trẻ nhưng thân thủ bất phàm, chứng tỏ họ Từ không hề đơn giản. Hơn thế, gần đây Từ gia còn có người vào quan trường, mạnh càng thêm mạnh. Cảnh Vũ Hiên có lẽ biết gì đó, mới ngăn đồng bạn lại.
Đoàn người Từ Nguyên đột nhiên xuất hiện ở Giang Ninh, cũng không phải tin tức gì nóng hổi. Nhưng người trong thương giới như nhà họ Cảnh lại rất để tâm, nhất là khi đi cùng Từ Nguyên còn có Lăng gia Đại tiểu thư Lăng Vân. Sự lụn bại của Lăng gia ở Tô Châu, ở Giang Ninh vẫn chưa biết đến.
Đang lúc không khí kỳ quặc, bỗng có giọng ai đó ngâm nga:
- Ngọc lan can ngoại ngọc trâm hoa, ngọc trâm hoa sáp ngọc nhân đầu.
Một vế đối có đến bốn chữ "ngọc", lại gián tiếp khen ngợi Lăng Vân, ý tứ không nói cũng rõ.
Cả đám quay lại nhìn, khách trong sảnh cũng cố thò đầu ra xem. Chuyện tài tử nổi hứng làm thơ ra vế đối ở Giang Nam như cơm bữa, cũng rất dễ thành tin hot. Thành ra chỉ cần có người làm thơ, quần chúng đều cố xem là ai, ở đâu, mấy giờ, lỡ như bài thơ kia có hot thật, còn dễ bề hôm sau chém gió.
Chỉ thấy đi đến là một vị công tử, áo quần vàng nhạt, tóc vấn buộc dây sau đầu, ra dáng thư sinh, khuôn mặt khá anh tuấn. Đi bên cạnh còn một tên thư đồng thấp bé.
Vừa thấy kẻ này, Cao Mặc Kỳ liền lộ vẻ chán ghét, đại khái ra đường gặp phải "kỳ đà", ngoài mặt vẫn phải làm bộ khách sáo:
- Hóa ra là Dương công tử.
Người họ Dương chỉ liếc mắt, cũng không thèm trả lễ, còn cười nói:
- Haha, Dương mỗ ở Giang Nam thư viện bấy lâu, Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thì có nghe đến, còn Kim Lăng Đại Tài Tử, lại là trò chơi gì?
Mấy người Cao Mặc Kỳ như mắc nghẹn ở họng, bọn họ biết người này, cũng biết mình đang yếu thế.
Chỉ có Lăng Vân thấy nhạt nhẽo. Nàng lâu nay đã xem hết thảy là gió thổi mây bay, đặc biệt không thích văn vẻ, kể cả có thực tài đi nữa.
Từ Tử Lăng còn tệ hơn, trực tiếp vỗ miệng ngáp dài, hận không thể nhét cái chuôi kiếm vào mồm mấy tên này.
Giang Ninh thực ra còn có tên khác nổi hơn - thành Kim Lăng.
Hơn ngàn năm trước, Tần Thủy Hoàng Doanh Chính lên ngôi lập Đại Tần. Lúc bấy giờ, nghe nói có một kẻ bí ẩn tìm gặp Doanh Chính, phán rằng phía đông nam nhà Tần có một nơi vương khí rất vượng, nếu Thủy Hoàng không tìm cách hủy đi, sớm muộn cũng có người xưng vương ở đó, quay mũi giáo diệt Đại Tần. Doanh Chính nghe lời người nọ, đem vàng đến cúng tế ngày đêm, hòng dùng tục khí phá vương khí. Nghe đồn vàng chôn xuống đất vô số kể, đến nỗi người ta gọi đất đó là Kim Lăng, ý tứ "mộ chôn vàng".
Chỉ là, Tần Thủy Hoàng lại không ngờ được, ông ta đã tự mình diệt đế quốc của mình. Bởi con trai ông ta Doanh Phù Tô lại ngẫu nhiên từng là hầu gia của vùng đất nọ.
Doanh Phù Tô số phận bi thảm, bị em trai Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi giết hại. Nếu Doanh Chính không nghe lời phán kia, không chừng Doanh Phù Tô đã có thể lên ngôi an toàn, kéo dài Đại Tần thêm vài trăm năm.
Nói như vậy, người bí ẩn kia mới xứng đáng là thích khách nổi danh nhất thời Tần, chứ không phải Kinh Kha.
Đến trước lúc Đại Tống giành được thiên hạ, Kim Lăng liên tục là kinh đô của Thập Quốc. Khi Tống diệt Nam Đường, Kim Lăng cũng bị phá hoại không ít, sau bị đổi tên thành phủ Giang Ninh, làm thủ phủ đạo Giang Nam.
Chuyện xưa quá xa vời. Nhưng dù qua bao thăng trầm, Giang Ninh vẫn luôn là địa phương giàu có đông đúc số một số hai Trung Nguyên.
Trời đã về chiều.
Nơi này là cổng thành, trên cao ghi ba chữ lớn - "Tam Sơn Môn", người ngựa qua lại hối hả.
Gần đây, tuy chiến sự Tống - Yên đã dịu xuống, nghe nói quân Yên bị mắc kẹt ở Hoài Nam không thể đe dọa Giang Nam nữa, nhưng việc ra vào cổng thành vẫn khá nghiêm ngặt. Tệ nhất trước khi trời chập tối, ai cần vào thành đều phải vào sớm, nếu không buộc phải ở ngoài chờ ngày mới.
Tam Sơn không phải cổng chính của Giang Ninh, nhưng nó lại nổi danh nhất, bởi nó án ngự ngay bờ sông Tần Hoài.
Tần Hoài - Kim Lăng, cặp đôi này chỉ cần là người Giang Nam đều biết. Mỗi khi đêm đến, phố thị treo đèn, nam thanh nữ tú dập dìu nhau lên hoa thuyền, bập bồng sóng nước, uống một chum trà, hớp một ngụm rượu, ngồi nghe ca múa. Cảnh tượng này ước chừng ai ở đây cũng đã mòn mắt mòn tai.
Trong một quán trà nhỏ, vài tên thanh niên đang nhìn về khách điếm đối diện, xì xào chỉ trỏ.
- Này, ai vậy? Ca kỹ mới của Hoa Phường sao?
- Ngắm chừng không phải, có lẽ là tiểu thư nhà nào đó.
- Tiểu thư? Bổn công tử sống ở đây bao năm, nhà nào sinh con gái ta đều nắm trong tay. Làm sao giữa trời lọt ra một mỹ nhân cỡ này mà không biết được chứ?
- Hêhê, Cao công tử. Lần này tin tức của huynh không bằng ta rồi. Mỹ nhân kia họ Lăng, nghe nói là người Tô Châu đó.
- Tô Châu Lăng gia? Hình như có nghe qua. Mà... không ngờ nha, từ lâu đã nghe nói mỹ nữ Tô Hàng đẹp không kém Giang Ninh chúng ta, lần này quả nhiên đại khai nhãn giới. Để ta qua đó xem.
- Ấy, chuyện này không thể đi riêng chứ? Huynh quên mất chúng ta là Kim Lăng Tứ Đại Tài Tử sao?
"Tứ Đại Tài Tử" vội vàng đứng dậy băng qua đường. Cả bốn mặt mày trắng bóng, trường bào tơ lụa, bên hông mang ngọc bội thượng đẳng. Mấy tên này, bộ dáng tuy cố ra vẻ nho nhã, lưng thẳng ngực ưỡn, nhưng mồm thì bình phẩm thân thể nữ tử, thi thoảng còn phá lên cười dâm tiện, không ra thể thống gì.
Ở phía bên kia đường, một nữ tử đang nhấc chân váy đi vào cửa khách điếm, theo sau còn có nha hoàn và một thanh niên lưng đeo bao kiếm.
Lăng Vân vừa xuất hiện, khách khứa cả sảnh đều quay ra nhìn, nam thì trầm trò, nữ thì đố kỵ.
Một mái tóc đen bối cao, đính lên một cây trâm ngọc. Da thịt nàng nõn nà sáng bóng như tơ lụa, đôi hàng mi như thu thủy, cánh mũi kiều nhỏ, còn thêm đôi mắt trong veo ngập nước. Dáng người nàng thon dài, yêu kiều diễm diễm. Từng bước chân uyển chuyển hàm súc, tràn ngập sự mượt mà quý phái.
"Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn" cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp này. Vưu vật nhân gian như vậy, mỗi cái nhăn mày vén tóc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến nam nhân mất hồn rớt phách.
Chỉ tiếc, có lẽ vì bôn ba nay đây mai đó, trên khuôn mặt kia phảng phất vẻ tiều tụy, tuy nhiên lại khiến vẻ đẹp thêm u nhã khó chạm đến.
Nàng mặc một bộ váy xòe vintage màu phấn hồng, ống tay bó sát ở khuỷu, cổ tay lại rũ xuống. Cả bộ váy không hề có hoa văn nào, chỉ một chiếc đai lưng cột đúng "tỉ lệ vàng", làm nổi bật cả 3 vòng thân thể. Đây cũng là bộ đồ yêu thích nhất của nàng, nó là mẫu thiết kế đầu tiên của "tên kia". Nàng còn nhớ hắn nói, kiểu váy này là bảo bối làm đẹp của các nữ "minh tinh" ở quê hắn, còn nói nữ nhân không đủ khí chất cố đua đòi mặc vào đều sẽ thành "vịt trời".
"Tên kia" không ai khác ngoài Lăng Phong. Còn "tỉ lệ vàng" trên người Lăng Vân, Lăng Phong phải chạy theo xin xỏ nàng suốt mấy ngày mới được phép đo. Lúc đó Lăng Vân còn mắng hắn, nhưng giờ đây nàng phải cảm ơn hắn. Bất kỳ bộ đồ nào, dù là váy thô chợ trời, mặc trên người mấy "diễn viên quần chúng" rõ tầm thường, một khi rơi vào tay Lăng Vân, nàng chỉ chỉnh lại một tẹo theo lời Lăng Phong, ngay lập tức liền khác hẳn.
Chỉ tiếc, định kiến cổ đại không thể đùng một cái đổi ngay, thiết kế của Lăng Phong vẫn để chân váy dưới đầu gối khá thấp, thành ra các mẫu váy ở Phong Vân tơ lựa vẫn mang hơi hướng "quý cô" những năm 30-40. Dù vậy, vẫn quá đủ thành "siêu cách tân".
Đại Tống rộng lớn, Phong Vân tơ lụa dù mới lạ đến mấy, đến nay vẫn chỉ lẩn quẩn ở Trường An. Lăng Vân mặc mẫu váy này dạo Giang Ninh, khiến đám nữ nhân ở đây - bấy lâu tự cao tự đại nghĩ mình là "nữ tử Giang Nam xinh đẹp" - nhìn thấy đều lồi hai mắt ra. Nhưng các chị em hầu hết đều có "pride" riêng, đi soi mói chê bai là chủ yếu, thậm chí còn mỉa mai nói Lăng Vân là kỹ nữ mới đến, thích bày trò lạ. Chỉ có đám nam nhân là nhìn không rời mắt, các anh đây vẫn thật thà hơn cả, đẹp như vậy không nhìn thì chỉ có thiểu năng.
- Lăng tiểu thư, xin dừng bước. Tiểu sinh Cao Mặc Kỳ, là Kim Lăng Đại Tài Tử.
Lăng Vân bị người gọi, đành quay lại nhẹ nhàng thi lễ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cao Mặc Kỳ nhìn chính diện, bị vẻ đẹp của Lăng Vân làm cho ngơ ngẩn, tên bên cạnh thấy vậy tiếp lời:
- Tiểu sinh Cảnh Vũ Hiên, cũng là Kim Lăng Tài Tử. Gia tộc ta có làm chút sinh ý, cũng biết đến tên tuổi của Lăng tiểu thư.
- Gặp qua Cảnh công tử. - Lăng Vân khách sáo đáp, trong lòng vẫn chả hiểu ra sao.
Nàng là người buôn bán, việc chào hỏi khách sáo là thói quen, đặc biệt với người trong ngành, tránh cho vô tình kết thêm đối thủ. Nhưng gặp mặt chào hỏi kiểu này, cùng với bàn sinh ý hoàn toàn không giống nhau.
Bốn tài tử, vẫn còn hai người chưa giới thiệu. Đúng lúc tên thứ ba hắng giọng bước ra, thanh niên bên cạnh Lăng Vân bỗng cầm chuôi kiếm ngăn chính giữa, giọng khó chịu:
- Mấy tên "tử tử" các ngươi. Nói gì nói nhanh, ta còn đi ngủ.
Cả đám suýt nữa thổ huyết, dạo này mặt trời mọc phía tây, người hầu còn láo hơn cả chủ nhân, đã vậy còn trù ẻo anh em chết sớm.
Tên "tài tử" bị Từ Tử Lăng chặn mất phần, mặt hồng tức giận:
- Ngươi là thứ gì? Gia đinh?
- Từ gia Từ Tử Lăng, kiếm khách.
Tài tử kia định phát tiết, Cảnh Vũ Hiên bỗng hích tay chặn lại.
Từ gia là gia tộc vừa lớn vừa có máu mặt. Tộc này vừa làm buôn bán vừa là người giang hồ, còn nhớ Diêm bang ngày trước chịu quản thúc của Từ gia, thực ra không đơn giản chỉ vì chữ "tiền". Đã là thương nhân, dù giàu đến đâu, gặp xã hội đen đều phải nhường lối. Nhưng Từ gia lại khác. Nói tiếp, Từ Nguyên hận Lăng Phong, viết một bức thư gửi về gia tộc ngay lập tức gọi tới Từ Tử Lăng, còn rất trẻ nhưng thân thủ bất phàm, chứng tỏ họ Từ không hề đơn giản. Hơn thế, gần đây Từ gia còn có người vào quan trường, mạnh càng thêm mạnh. Cảnh Vũ Hiên có lẽ biết gì đó, mới ngăn đồng bạn lại.
Đoàn người Từ Nguyên đột nhiên xuất hiện ở Giang Ninh, cũng không phải tin tức gì nóng hổi. Nhưng người trong thương giới như nhà họ Cảnh lại rất để tâm, nhất là khi đi cùng Từ Nguyên còn có Lăng gia Đại tiểu thư Lăng Vân. Sự lụn bại của Lăng gia ở Tô Châu, ở Giang Ninh vẫn chưa biết đến.
Đang lúc không khí kỳ quặc, bỗng có giọng ai đó ngâm nga:
- Ngọc lan can ngoại ngọc trâm hoa, ngọc trâm hoa sáp ngọc nhân đầu.
Một vế đối có đến bốn chữ "ngọc", lại gián tiếp khen ngợi Lăng Vân, ý tứ không nói cũng rõ.
Cả đám quay lại nhìn, khách trong sảnh cũng cố thò đầu ra xem. Chuyện tài tử nổi hứng làm thơ ra vế đối ở Giang Nam như cơm bữa, cũng rất dễ thành tin hot. Thành ra chỉ cần có người làm thơ, quần chúng đều cố xem là ai, ở đâu, mấy giờ, lỡ như bài thơ kia có hot thật, còn dễ bề hôm sau chém gió.
Chỉ thấy đi đến là một vị công tử, áo quần vàng nhạt, tóc vấn buộc dây sau đầu, ra dáng thư sinh, khuôn mặt khá anh tuấn. Đi bên cạnh còn một tên thư đồng thấp bé.
Vừa thấy kẻ này, Cao Mặc Kỳ liền lộ vẻ chán ghét, đại khái ra đường gặp phải "kỳ đà", ngoài mặt vẫn phải làm bộ khách sáo:
- Hóa ra là Dương công tử.
Người họ Dương chỉ liếc mắt, cũng không thèm trả lễ, còn cười nói:
- Haha, Dương mỗ ở Giang Nam thư viện bấy lâu, Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thì có nghe đến, còn Kim Lăng Đại Tài Tử, lại là trò chơi gì?
Mấy người Cao Mặc Kỳ như mắc nghẹn ở họng, bọn họ biết người này, cũng biết mình đang yếu thế.
Chỉ có Lăng Vân thấy nhạt nhẽo. Nàng lâu nay đã xem hết thảy là gió thổi mây bay, đặc biệt không thích văn vẻ, kể cả có thực tài đi nữa.
Từ Tử Lăng còn tệ hơn, trực tiếp vỗ miệng ngáp dài, hận không thể nhét cái chuôi kiếm vào mồm mấy tên này.