• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mẫu hậu! Ta chỉ cần người! (H+) (1 Viewer)

  • Chương 1+2

Chương 1:

Thừa Hương điện, một nữ tử dung nhan thanh tú thoát tục ngẩn người trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Nàng đứng trước khung cửa sổ, nhìn mấy cây bồ đề trong viện. Đôi mi thanh tú của nữ tử trong gương nhíu lại, nhìn nàng lúc này tựa như một đoá hoa tươi, lặng lẽ nở rộ bên cửa sổ.

Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Nữ tử nhìn bóng mình trong gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao.

Nữ tử này tên là Diệp Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như trái anh đào chín mọng chọc người đến hái.

Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng thức. Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám.

Bởi vì người đang đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, không dám xúc phạm sự sắc sảo này.

“Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia đến.”

Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một bóng dáng thon dài, cao ngất đi đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân.

“Cửu lang tới rồi.” Diệp Huyên thuận thế ngồi xuống bên bàn thấp, nàng chỉ vào đĩa hạt sen trên bàn, “Hương vị hạt sen năm nay không tệ, con nếm thử đi.”

Hoàng đế là ấu tử của Cảnh Tông, đứng hàng thứ chín trong đám huynh đệ, người cũ trong cung đều gọi hắn là Cửu lang. Hắn hiển nhiên là vô cùng thân thiết với thái hậu, lập tức ngồi xuống đối diện với Diệp Huyên, cầm lên một hạt sen cười nói: “Ngày hôm qua, triều chính bận rộn, không thể đến vấn an nương nương, hôm nay vốn là đến xin người khoan dung, không nghĩ lại thành ra được thưởng.”

Nội quan bên người hắn tên Cao Thành Phúc đứng một bên thức thời nói: “Cũng là thái hậu yêu thương quan gia, đây là hạt sen mới tấn cống hôm nay, sợ là Thái hậu vẫn chưa kịp thưởng thức đâu.”

Tính khí Tiêu Diệp tốt, nên cung tì, nội quan hai điện Lân Đức và Thừa Hương thường cùng hắn tán gẫu. Diệp Huyên ngồi một bên lẳng lặng nghe hắn kể vài chuyện thú vị trên triều, Cao Thành Phú bồi thêm vài câu chọc cười, cả điện Thừa Hương đều thoải mái, vui vẻ.

Không ai dám nói đương kim thánh thượng không hiếu thuận, hễ có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến điện Thừa Hương vấn an thái hậu. Cặp mẫu tử chí tôn này của Đại Dận không có liên hệ huyết thống, thêm vào đó thái hậu trẻ tuổi, đương kim thánh thượng lại đăng cơ lúc còn thiếu niên, nghiễm nhiên tạo thành cục diện mẫu hậu nắm quyền, lại bởi vì quan hệ giữa hai cung hết sức hòa thuận mà tiêu trừ cục diện triều đình phân tranh .

Thái hậu có xuất thân cao quý, thủ đoạn chính trị cũng không tầm thường. Lúc trước không biết có bao nhiêu đại thần ngày ngày thấp thỏm, lo thái hậu không chịu buông quyền. Lại không ai ngờ được khi kim thượng vừa cập quan, thái hậu liền chủ động trao trả triều chính, lui về hậu cung, mà khi đó Tiêu Diệp chỉ mới đăng cơ nửa năm.

Một nữ tử trí tuệ, lại hiểu lý lẽ như vậy khiến nàng rất được lòng người, mặc kệ là thủ đoạn lôi đình của nàng trong loạn ngũ vương, hay là quyết tâm tàn nhẫn trong lần phế cung, đều thể hiện rõ chỉ có người có tài năng chính trị kinh người như Diệp Huyên mới có thể. Tuy nàng vào cung đã mười năm, đến nay vẫn không có con, nhưng địa vị tôn quý này không một ai có thể lay động được.

Tuy Diệp Huyên chỉ lớn hơn Tiêu Diệp ba tuổi, thực tế lại giống tỷ đệ hơn, nhưng trong mắt mọi người, hai người bọn họ vẫn là bộ dạng mẫu từ tử hiếu, bởi vì Diệp Huyên đã từng dưỡng dục Tiêu Diệp, cho nên tình cảm của Tiêu Diệp đối với người mẫu thân trên danh nghĩa này có rất thâm hậu. Nhưng theo cảm giác của Diệp Huyên, Tiêu Diệp đối với bản thân cũng không phải là sự thân thiết như người thân.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã nhìn không thấu nam nhân này. Lúc Diệp Huyên mới vào cung, khi đó Tiêu Diệp mới chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi. Hắn trầm mặc ít lời lại nhu thuận khiến người ta đau lòng. Diệp Huyên đối đã với hắn như đệ đệ ruột thịt, che chở hắn thoát khỏi vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai trong hậu cung biếm ảo khôn lường này.

Lúc đầu, hắn kháng cự Diệp Huyên, tuy Tiêu Diệp không biểu hiện ra ngoài, nhưng Diệp Huyên là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đứa nhỏ này đối với mình vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nhưng dần dần hắn bắt đầu thân cận Diệp Huyên.

Đại khái Diệp Huyên không thể nào nghĩ tới sẽ có một ngày như bây giờ, lúc nàng vẫn chưa sinh ra phần tình cảm khiến bản thân thống khổ này với Tiêu Diệp, thì Tiêu Diệp đã quá ỷ lại nàng. Diệp Huyên còn nhớ rõ Tiêu Diệp luôn cầm lấy vạt áo nàng, hắn không thường nói chuyện, lúc Diệp Huyên xoa đầu hắn, hắn sẽ lộ ra một nụ cười mềm mại, ấm áp.

Nhận thấy Diệp Huyên thất thần, Tiêu Diệp hơi lớn tiếng: “Nương nương?” Thanh âm nam nhân trầm thấp dễ nghe, âm điệu mang chút nghi hoặc giống như một lưỡi câu nhỏ, khiến tâm Diệp Huyên nhảy dựng.

“Sắc mặt nương nương có chút không tốt.” Tiêu Diệp vươn tay, đem ly trà trong tay Diệp Huyên đặt xuống bàn. Nước trà sánh ra ngoài đổ lên tay Diệp Huyên, hắn lấy khăn lụa, cẩn thận giúp Diệp Huyên lau sạch. Ngón tay thon dài xẹt qua mu bàn tay Diệp Huyên, đầu ngón tay có một vết chai mỏng, cảm giác thô ráp lại nóng rực khiến trên mu bàn tay Diệp Huyên cảm thấy một trận tê dại.

Cảm giác mặt mình bắt đầu nóng, Diệp Huyên xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không có một tia khác thường, chỉ thản nhiên nói: “Ta hơi mệt.”

Tiêu Diệp rất biết điều: “Đã vậy, nương nương nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai nhi thần lại sang vấn an người.”

Bước đi của hắn vừa tao nhã vừa thong dong không ó chút gì lưu luyến. Diệp Huyên nhìn theo bóng lưng hắn, tinh thần ảo não, thầm trách mình vô sỉ. CMN. Đây là nhi tử, nhi tử của ngươi đó, biết chưa? Sao ngươi có thể có những ý nghĩ trái với luân thường đạo lý như thế chứ.

Diệp Huyên ơi Diệp Huyên. Ngươi thật chẳng có tiền đồ!

Chương 2:

Diệp Huyên từ nhỏ đã đọc đủ tứ thư ngũ kinh, dựa trên nền tảng giáo dục cùng tam quan của nàng mà nói, tuyệt không thể chấp nhận loại chuyện loạn luân đại nghịch bất đạo này. Cho dù có yêu Tiêu Diệp đến tận xương tủy, Diệp Huyên cũng không cho phép mình biểu lộ phần tình cảm này ra ngoài.

Cho nên nàng sẽ lui lại phía sau, cố gắng tạo một khoảng cách với Tiêu Diệp. Hy vọng thời gian dần trôi đi, cho dù có có cuồng phong cỡ nào thì cũng sẽ bình lặng trở lại.

Có điều, Diệp Huyên đã quá ngây thơ khi cho rằng, chỉ cần mình đè nén, mọi việc rồi sẽ trôi qua như nàng nghĩ.

Nàng đã quên, còn có cái gọi là thiên ý.

Bây giờ là lúc đi hành cung nghỉ hè. Bởi vì trong kinh thành nóng như thiêu như đốt, mỗi khi đến đầu hạ, Tiêu Diệp sẽ mang theo hậu cung cùng một số đại thần đi hành cung Dao Sơn nghỉ hè. Nói là hậu cung, nhưng vì hoàng đế vẫn chưa đại hôn, cũng không lập ai làm phi tử, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một người là thái hậu.

Xa giá của hai cung xuất phát từ Đan Dương môn, mang theo đội quân áo giáp sáng lóa, uy vũ cùng không ít vương công quý tộc, đoàn người ngựa chậm rãi đi đến Dao Sơn. Bởi vì là hành cung, nên từ triều thần đến hậu cung đều thả lỏng không ít so với kinh thành . Trên Dao Sơn không hề thiếu ôn tuyền, Tiêu Diệp bận rộn trong đại yến quần thần, Diệp Huyên trong lúc rảnh rỗi, liền quyết định đi ngâm ôn tuyền.

Ôn tuyền không nằm trong cung của nàng, trong hành cung có hai ao ôn tuyền lớn, Diệp Huyên được ban cho dùng ôn tuyền ở Khúc Thủy các. Nàng chỉ mang theo cung tì tâm phúc là Tầm Hương, một đường ngắm cảnh xem hoa, còn chưa đến gần, đã cảm nhận được hơi nước nóng bốc lên của ôn tuyền.

Tầm Hương hầu hạ Diệp Huyên cởi bỏ y phục, đến khi Diệp Huyên ngâm mình trong làn nước ấm áp, không khỏi thở một hơi dài thoả mản. Nàng thấy Tầm Hương còn đứng hầu một bên liền nhân tiện nói: “Ta muốn ngâm mình một lúc, ngươi cũng đi tận hưởng đi.”

Nhóm cung tì cũng được ban cho một chỗ ôn tuyền nho nhỏ, Tầm Hương biết thái hậu luôn đối xử tốt với hạ nhân, vô cùng cao hứng hành lễ: “Nô tì tạ ơn thái hậu.”

Thấy Tầm Hương nhẹ chân nhẹ tay lui xuống, Diệp Huyên nhắm mắt lại, ngâm mình trong ôn tuyền nhắm mắt dưỡng thần. Nghĩ đến Tiêu Diệp, Diệp Huyên lại cảm thấy đau đầu. Nàng dứt khoát cái gì cũng không suy nghĩ, ở trong hơi nước lượn lờ, tinh thần ngày càng mơ hồ, kìm lòng không được ngủ thiếp đi.

Trong lúc mê man, Diệp Huyên cảm thấy có vật gì đó nóng rực cọ lên người mình. Cảm giác có chút cứng rắn, lại có cái gì đó ướt át cọ đến cọ đi trên cổ mình. Nàng mở choàng mắt, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đã gần trong gang tấc. Hắn dường như đã uống say, hai mắt nửa khép nửa mở, mùi rượu trên người hắn xộc vào mũi Diệp Huyên, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Người này đương nhiên là Tiêu Diệp.

Diệp Huyên nhất thời ngây dại, Tiêu Diệp có một chỗ ôn tuyền khác để sử dụng, hắn làm sao lại đến đây? Cung tì nội quan bên người hắn đâu, để hoàng đế say khướt đi loạn một mình, lại còn xông vào nơi của thái hậu.

Vấn đề quan trọng hơn là, Tiêu Diệp có lẽ là trượt chân ngã vào đây, quần áo vẫn mặc nguyên trên người, nhưng đều đã ướt đẫm. Quần áo mùa hạ vốn đơn bạc, vải vóc lại dính sát lên cơ thể Tiêu Diệp, Diệp Huyên có thể nhìn thấy rõ ràng cơ ngực cân xứng của hắn, vùng bụng bằng phẳng, thắt lưng hẹp mà hữu lực, còn có vật dưới háng đã ngẩng cao đầu nhô ra của hắn cũng không thể bỏ qua.

“Cửu lang…” Diệp Huyên lúc này mới phản ứng lại muốn đẩy Tiêu Diệp ra, nhưng nam nhân này dính sát lên người nàng, cánh tay phải ôm ngang eo nhỏ Diệp Huyên, đem thân thể trần trụi của nàng ôm vào trong ngực. Cái này vẫn chưa tính là gì, Tiêu Diệp thật sự uống quá say, hắn đem đầu chôn nơi gáy Diệp Huyên, lúc đầu là cọ xát lung tung, miệng phát ra tiếng hừ nhẹ mơ hồ. Rồi sau đó vươn đầu lưỡi, liếm hôn lên cổ Diệp Huyên.

Diệp Huyên bỗng hốt hoảng: “Cửu lang, ngươi tỉnh lại đi, Cửu lang!” nàng liền mạng đẩy Tiêu Diệp ra, thân thể vặn vẹo, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền liên tục đánh lên lồng ngực kiên cố của hắn. Nhưng tí xíu khí lực đó không khác gì con muỗi gãi ngứa, nàng càng kháng cự càng khơi dậy sự hung bạo của Tiêu Diệp.

“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Diệp bắt lấy tay Diệp Huyên, kéo hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, “Cửu lang?” Hắn cảm thấy xưng hô này có chút quen tai, dù sao ở trong cung, cũng chỉ mình Diệp Huyên có tư cách đứng trước mặt hắn gọi hắn là Cửu lang. “Lại gọi ta thêm một tiếng.” Hắn cong môi cười, tiếng cười đầy tà khí khiến cả người Diệp Huyên run rẩy. Sau đó, bàn tay thon dài liền nắm lấy cằm Diệp Huyên. Trong tầm mắt mê man của hắn, đôi môi như cánh hoa càng thêm đỏ mọng kiều diễm, giọng nói của hắn khàn khàn, “Ngươi không gọi, vậy ta liền hôn ngươi.” Vừa dứt lời, môi mỏng liền áp xuống, hung hăng hôn lên môi Diệp Huyên.

“Đừng…” tiếng kinh hô của Diệp Huyên bị ép nuốt vào lại trong cổ, đầu lưỡi Tiêu Diệp liền thừa cơ tách hàm răng ra, chui vào trong cái miệng nhỏ của nàng. Cùng lúc đó, bàn tay nóng rực của hắn nâng lên tuyết đồn của nàng, xoa nắn vài cái nơi khe hở giữa hai đùi sau đó thì sờ lên chỗ non mềm bí mật của nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom