Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
"Anh định để em và cô ấy sống chung như thế này à? Đến lúc bọn em sinh con thì làm sao?" Hải Diêu có chút cứng ngắc mở miệng, cô thật sự không quen làm người xấu..
Lục Thế Quân nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày, anh ta đốt một điếu thuốc, còn chưa hút hơi nào đã dập điếu thuốc đi.
"Anh sẽ giải quyết." Lục Thế Quân trầm mặc hồi lâu, lại không mặn không nhạt nói một câu như vậy.
Hải Diêu im lặng không nói, đáy lòng lại nhịn không được khẽ cười một tiếng, nhìn vẻ ngoài của Lục Thế Quân thành thục hơn trước kia nhiều, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn còn rất ngây thơ, anh ta cho rằng thủ đoạn của mình cao siêu lắm sao mà định giữ cả hai người phụ nữ ở bên mình?
Nhìn Trình Nhã Như đùa bỡn anh ta xoay vòng vòng là đủ hiểu rồi.
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ừ một tiếng, Lục Thế Quân thấy cô như thế, trong lòng lại cảm thấy cô rất hiểu chuyện, nhịn không được ôm cô vào trong ngực khẽ hôn lên tóc cô: "Ngày kia có một buổi dạ tiệc, anh sẽ đưa em cùng đi."
Hải Diêu nghe vậy liền giật mình, đôi mắt đen nhánh trợn tròn giống như con chó nhỏ bị hoảng sợ: "Đưa em đi cùng?"
Lục Thế Quân chỉ cảm thấy biểu cảm của cô cực kì đáng yêu, nhịn không được nắm chóp mũi cô ấm giọng thì thầm: "Làm sao? Không muốn đi à?"
Trên mặt Hải Diêu có chút do dự: "Em sợ người khác nói linh tinh... Dù sao, trước kia em và anh..."
"Để ý những người kia làm cái gì." Giọng Lục Thế Quân có chút xem thường, hiện tại anh ta đã không còn như trước kia, tất nhiên thái độ cũng không giống trước.
Ngày kia anh ta sẽ đưa cô đi tham gia dạ tiệc.
Dạ tiệc này là do Thiệu Tấn Hằng chuẩn bị cho cháu gái mình, tất cả những nhân vật trong giới thượng lưu của thành phố A đều có mặt.
Lúc mọi người nhìn thấy Lục Thế Quân kéo Hải Diêu đi vào bên trong cũng có chút bàn tán, nhưng những người này đều là kẻ già đời trong giới thương trường, có người nào không phải gió chiều nào xoay chiều ấy? Lập tức có người đứng ra hòa giải nói giỡn vài câu sau đó liền chuyển chủ đề.
Hải Diêu cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô xoay mặt nhìn về phía khác, lại đối diện với một cặp mắt tràn ngập sự cô đơn.
Bữa tiệc hôm nay rất náo nhiệt, nhưng anh lẳng lặng đứng ở nơi đó khiến bầu không khí xung quanh tĩnh lặng hơn mấy phần, Hải Diêu nhất thời sửng sốt, lại cứ ngây ngốc nhìn vào mắt anh không chút né tránh.
Thang Khải Huân cũng nhìn cô, ánh mắt anh nóng cháy như đang muốn thiêu đốt cô, Hải Diêu cảm thấy mình không có chỗ để trốn tránh, hình như chỉ cần nhìn lướt qua thôi thì anh đã biết cô nghĩ gì rồi!
Cô hốt hoảng né tránh ánh mắt của anh, Lục Thế Quân đang bận nói chuyện với người khác cũng không cảm thấy sự khác thường của cô.
Cô nắm chặt cánh tay Lục Thế Quân, cảm giác trái tim muốn nhảy ra ngoài, hình như Lục Thế Quân bị cô nắm đến phát đau, quay đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch cả người run rẩy không ngừng, anh ta cứ nghĩ thân thể cô không thoải mái, cuống quít kéo cô đi đến khu nghỉ dành cho khách: "Thế nào? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Lục Thế Quân nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày, anh ta đốt một điếu thuốc, còn chưa hút hơi nào đã dập điếu thuốc đi.
"Anh sẽ giải quyết." Lục Thế Quân trầm mặc hồi lâu, lại không mặn không nhạt nói một câu như vậy.
Hải Diêu im lặng không nói, đáy lòng lại nhịn không được khẽ cười một tiếng, nhìn vẻ ngoài của Lục Thế Quân thành thục hơn trước kia nhiều, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn còn rất ngây thơ, anh ta cho rằng thủ đoạn của mình cao siêu lắm sao mà định giữ cả hai người phụ nữ ở bên mình?
Nhìn Trình Nhã Như đùa bỡn anh ta xoay vòng vòng là đủ hiểu rồi.
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ừ một tiếng, Lục Thế Quân thấy cô như thế, trong lòng lại cảm thấy cô rất hiểu chuyện, nhịn không được ôm cô vào trong ngực khẽ hôn lên tóc cô: "Ngày kia có một buổi dạ tiệc, anh sẽ đưa em cùng đi."
Hải Diêu nghe vậy liền giật mình, đôi mắt đen nhánh trợn tròn giống như con chó nhỏ bị hoảng sợ: "Đưa em đi cùng?"
Lục Thế Quân chỉ cảm thấy biểu cảm của cô cực kì đáng yêu, nhịn không được nắm chóp mũi cô ấm giọng thì thầm: "Làm sao? Không muốn đi à?"
Trên mặt Hải Diêu có chút do dự: "Em sợ người khác nói linh tinh... Dù sao, trước kia em và anh..."
"Để ý những người kia làm cái gì." Giọng Lục Thế Quân có chút xem thường, hiện tại anh ta đã không còn như trước kia, tất nhiên thái độ cũng không giống trước.
Ngày kia anh ta sẽ đưa cô đi tham gia dạ tiệc.
Dạ tiệc này là do Thiệu Tấn Hằng chuẩn bị cho cháu gái mình, tất cả những nhân vật trong giới thượng lưu của thành phố A đều có mặt.
Lúc mọi người nhìn thấy Lục Thế Quân kéo Hải Diêu đi vào bên trong cũng có chút bàn tán, nhưng những người này đều là kẻ già đời trong giới thương trường, có người nào không phải gió chiều nào xoay chiều ấy? Lập tức có người đứng ra hòa giải nói giỡn vài câu sau đó liền chuyển chủ đề.
Hải Diêu cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô xoay mặt nhìn về phía khác, lại đối diện với một cặp mắt tràn ngập sự cô đơn.
Bữa tiệc hôm nay rất náo nhiệt, nhưng anh lẳng lặng đứng ở nơi đó khiến bầu không khí xung quanh tĩnh lặng hơn mấy phần, Hải Diêu nhất thời sửng sốt, lại cứ ngây ngốc nhìn vào mắt anh không chút né tránh.
Thang Khải Huân cũng nhìn cô, ánh mắt anh nóng cháy như đang muốn thiêu đốt cô, Hải Diêu cảm thấy mình không có chỗ để trốn tránh, hình như chỉ cần nhìn lướt qua thôi thì anh đã biết cô nghĩ gì rồi!
Cô hốt hoảng né tránh ánh mắt của anh, Lục Thế Quân đang bận nói chuyện với người khác cũng không cảm thấy sự khác thường của cô.
Cô nắm chặt cánh tay Lục Thế Quân, cảm giác trái tim muốn nhảy ra ngoài, hình như Lục Thế Quân bị cô nắm đến phát đau, quay đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch cả người run rẩy không ngừng, anh ta cứ nghĩ thân thể cô không thoải mái, cuống quít kéo cô đi đến khu nghỉ dành cho khách: "Thế nào? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Bình luận facebook