Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Hình như cô có chút tức giận, hung hăng véo lên ngực anh một cái, trên người anh đều là cơ bắp rắn chắc, cô căn bản không véo được, vừa tức vừa hận, đầu cô nóng lên, cách áo sơ mi cắn ngực anh...
Thang Khải Huân đau đến mồ hôi đầm đìa, bàn tay quấn quanh eo cô không khỏi nắm chặt, anh sững sờ, trong nháy mắt cảm giác đau đớn trở nên chết lặng, anh đứng ở nơi đó không hề động đậy, cứng ngắc như tượng đá.
Hải Diêu cắn đến mức hàm răng nhức mỏi, lúc này mới buông ra, cô thở phì phò quệt mồm, thuận tay đẩy anh ra, lại không ngờ tới, anh cao lớn như vậy lại bị cô đẩy về phía sau lảo đảo mấy bước.
Thang Khải Huân đụng lưng vào vách tường, lúc này mới hồi phục tinh thần.
Đôi mắt u sầu của anh như bị che một lớp sương khói, anh nhìn cô nhưng lại giống như nhìn một người xa lạ, cứ như người nói những lời âu yếm vừa rồi không phải là anh.
Hải Diêu có chút giật mình, cô nhịn không được lôi kéo ống tay áo của anh: "Này, anh sao vậy?"
Anh nhìn qua cô, giống như muốn nhìn thấu cô, muốn nhìn rõ xem cô đang cất giấu trái tim gì dưới lớp máu thịt này.
"Thang Khải Huân!" Hải Diêu chỉ cảm thấy bị ánh mắt của anh nhìn đến run rẩy, cô dậm chân một cái, quay người muốn đi.
Không khí trong phòng dạ tiệc cách đó không xa rất náo nhiệt, nhưng cũng không có cách nào xua tan bầu không khí nơi đây.
Cô xoay người, váy dài màu xanh lộ ra sau lưng tuyết trắng, trong bóng tối phát ra sự quyến rũ thần bí.
Cho tới bây giờ anh đều cho rằng, Thang Khải Huân năm năm trước là người đàn ông ngu nhất trên đời, nhưng lại không biết, giờ phút anh mới là như vậy.
Anh thầm nhớ cô trong lòng, lo lắng cho cô, cam tâm vứt bỏ tôn nghiêm muốn giúp đỡ cô, thấy cô lựa chọn sai lầm, anh lại còn gấp gáp hơn cô, cuối cùng anh lại phát hiện chỉ có anh tự mình đa tình!
Đông Hải Diêu đã mang thai đứa nhỏ của Lục Thế Quân, người ta đi đâu cũng có đôi ân ân ái ái, dựa vào cái gì mà anh cho rằng người ta không hạnh phúc? Anh dựa vào đâu mà cho rằng cô ở bên anh mới có thể hạnh phúc?
"Đông Hải Diêu, cô đang mang thai đứa con của anh ta sao?"
Cô kéo váy muốn rời khỏi, rõ ràng hai người đứng gần nhau nhưng giọng Thang Khải Huân lại như truyền đến từ nơi xa, rõ ràng cô đứng trước mặt anh, rõ ràng vừa rồi, anh còn ôm cô hôn cô, thế nhưng giờ phút này, anh giật mình phát hiện, thì ra từ sáu năm trước, Thang Khải Huân và Đông Hải Diêu đã thật sự hết rồi.
Thật sự hết rồi, cô chưa từng thuộc về anh, là anh quá ngu, là anh mãi không nhìn ra.
Hải Diêu cảm thấy xương cốt cả người đều cứng đờ, cô đứng ở nơi đó không thể động đậy, tuy đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt khiếp người của anh, da thịt toàn thân như bị đốt cháy ——
Vì sao lại như vậy? Cô không thèm để ý anh, cũng không yêu anh, chỉ vì đêm thác loạn đó nên mới có chút rối loạn, vì sao cô lại cảm thấy khổ sở và áy náy?
Thang Khải Huân đau đến mồ hôi đầm đìa, bàn tay quấn quanh eo cô không khỏi nắm chặt, anh sững sờ, trong nháy mắt cảm giác đau đớn trở nên chết lặng, anh đứng ở nơi đó không hề động đậy, cứng ngắc như tượng đá.
Hải Diêu cắn đến mức hàm răng nhức mỏi, lúc này mới buông ra, cô thở phì phò quệt mồm, thuận tay đẩy anh ra, lại không ngờ tới, anh cao lớn như vậy lại bị cô đẩy về phía sau lảo đảo mấy bước.
Thang Khải Huân đụng lưng vào vách tường, lúc này mới hồi phục tinh thần.
Đôi mắt u sầu của anh như bị che một lớp sương khói, anh nhìn cô nhưng lại giống như nhìn một người xa lạ, cứ như người nói những lời âu yếm vừa rồi không phải là anh.
Hải Diêu có chút giật mình, cô nhịn không được lôi kéo ống tay áo của anh: "Này, anh sao vậy?"
Anh nhìn qua cô, giống như muốn nhìn thấu cô, muốn nhìn rõ xem cô đang cất giấu trái tim gì dưới lớp máu thịt này.
"Thang Khải Huân!" Hải Diêu chỉ cảm thấy bị ánh mắt của anh nhìn đến run rẩy, cô dậm chân một cái, quay người muốn đi.
Không khí trong phòng dạ tiệc cách đó không xa rất náo nhiệt, nhưng cũng không có cách nào xua tan bầu không khí nơi đây.
Cô xoay người, váy dài màu xanh lộ ra sau lưng tuyết trắng, trong bóng tối phát ra sự quyến rũ thần bí.
Cho tới bây giờ anh đều cho rằng, Thang Khải Huân năm năm trước là người đàn ông ngu nhất trên đời, nhưng lại không biết, giờ phút anh mới là như vậy.
Anh thầm nhớ cô trong lòng, lo lắng cho cô, cam tâm vứt bỏ tôn nghiêm muốn giúp đỡ cô, thấy cô lựa chọn sai lầm, anh lại còn gấp gáp hơn cô, cuối cùng anh lại phát hiện chỉ có anh tự mình đa tình!
Đông Hải Diêu đã mang thai đứa nhỏ của Lục Thế Quân, người ta đi đâu cũng có đôi ân ân ái ái, dựa vào cái gì mà anh cho rằng người ta không hạnh phúc? Anh dựa vào đâu mà cho rằng cô ở bên anh mới có thể hạnh phúc?
"Đông Hải Diêu, cô đang mang thai đứa con của anh ta sao?"
Cô kéo váy muốn rời khỏi, rõ ràng hai người đứng gần nhau nhưng giọng Thang Khải Huân lại như truyền đến từ nơi xa, rõ ràng cô đứng trước mặt anh, rõ ràng vừa rồi, anh còn ôm cô hôn cô, thế nhưng giờ phút này, anh giật mình phát hiện, thì ra từ sáu năm trước, Thang Khải Huân và Đông Hải Diêu đã thật sự hết rồi.
Thật sự hết rồi, cô chưa từng thuộc về anh, là anh quá ngu, là anh mãi không nhìn ra.
Hải Diêu cảm thấy xương cốt cả người đều cứng đờ, cô đứng ở nơi đó không thể động đậy, tuy đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt khiếp người của anh, da thịt toàn thân như bị đốt cháy ——
Vì sao lại như vậy? Cô không thèm để ý anh, cũng không yêu anh, chỉ vì đêm thác loạn đó nên mới có chút rối loạn, vì sao cô lại cảm thấy khổ sở và áy náy?
Bình luận facebook