Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Vẻ mặt Lục Thế Quân lại là thương yêu và cẩn thận từng li từng tí như thế, những thứ này ban đầu là của cô ta, đều thuộc về cô ta, nhưng lại bị tiện nhân này hưởng thụ!
Cô ta cố gắng kiềm chế, mới có thể đè ép được lửa giận của mình xuống, sau cùng phẫn hận cúi đầu rơi lệ liếc Hải Diêu một cái, Trình Nhã Như khẽ đóng cửa lui ra ngoài.
"Anh quan tâm tôi làm gì? Tôi có chết cũng liên quan gì đến anh? Không phải vừa vặn thành toàn cho hai người sao?" Hải Diêu hung hăng lau nước mắt, quật cường ngẩng đầu không để nước mắt của mình rơi xuống.
Lục Thế Quân dừng động tác một hồi, vẫn cẩn thận lấy mảnh vụn thủy tinh trong vết thương của cô, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: "Diêu Diêu, là anh có lỗi với em."
"Tôi không cần anh thấy có lỗi với tôi! Yêu anh và gả cho anh, đều là tôi tự chọn, anh không yêu tôi, đây cũng không phải là lỗi của anh! Chỉ là..."
Trong lòng Hải Diêu có sự yếu ớt cùng bất lực trước nay chưa từng có, cô nhẹ nhàng nâng tay, có chút run rẩy đặt trên vai Lục Thế Quân: "Đừng ly hôn, có được hay không? Đây là khẩn cầu duy nhất của tôi, Thế Quân..."
Lục Thế Quân ngẩng đầu, ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn dịu dàng như thế, giống như buổi tối vào ba năm trước đây, anh ta đứng dưới ký túc xá của cô, lẳng lặng nhìn cô như thế, dịu dàng nói với cô: "Diêu Diêu, làm bạn gái của anh."
Đã không có cách nào yêu cô, tại sao còn phải cho cô hy vọng lớn như vậy? Nếu như không phải anh ta nói câu này, sao cô có thể mất hết lý trí mà xông về phía trước không có cách nào giải thoát?
"Diêu Diêu, em quật cường như vậy, là làm hại cả ba người chúng ta..."
"Năm đó cô ta ghét bỏ anh vứt bỏ anh chạy đi với người khác, hiện tại cô ta vừa trở lại thì anh đã chờ không kịp mà dán lên cô ta, anh cứ không có tiền đồ như vậy sao? Phụ nữ cả thế giới này đã chết sạch chỉ còn lại một mình Trình Nhã Như sao?"
Hải Diêu một tay đẩy anh ta ra, Lục Thế Quân không tránh kịp ngã ngồi xuống mặt đất, tay của anh ta chống ra sau một cái liền đặt lên đám thủy tinh vỡ vụn dưới đất, cảm giác nhoi nhói truyền đến, Lục Thế Quân chỉ cảm thấy được sự nóng nảy không nói ra được, anh ta đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hải Diêu nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt: "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô vẫn suy nghĩ thật kỹ xem nên quyết định thế nào đi!"
Anh ta nói xong cũng đẩy cửa mà đi, cả người Hải Diêu như bị rút hết khí lực, cô lập tức nằm ở trên giường, bả vai thon gầy run rẩy kịch liệt.
Không biết có phải tâm trạng chập chờn thay đổi quá lớn nên nhất thời không chịu nổi hay không, Hải Diêu chỉ cảm thấy dạ dày đaot lộn.
Cô chạy lảo đảo đến nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn đến trời đất mù mịt, trong đầu cô lại hiện lên một ý niệm, kỳ kinh nguyệt của cô đã qua hai tuần rồi.
Vô cùng có khả năng, hiện tại cô đã mang thai.
Ban đầu theo thời gian trôi qua mà hy vọng dần ảm đạm nay lại dâng lên, Hải Diêu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Hạ, ai ngờ Thịnh Hạ tắt máy, cô nghĩ một lúc, lại gọi cho Yên Yên, chân đang bị thương, cũng chỉ đành nhờ Yên Yên đưa cô qua bệnh viện làm kiểm tra.
"Tớ có bạn bè ở bệnh viện thành phố, đến đó đi." Yên Yên đỡ cô lên xe taxi, thuận miệng nói một câu, Hải Diêu không có mơ tưởng, yên lặng gật đầu.
Lúc taxi đi đến cửa lớn bệnh viện, Hải Diêu không thấy được cách đó không xa, có một chiếc xe đỏ thẫm chậm rãi ngừng lại, cửa sổ xe lộ ra một nửa, lộ ra gương mặt của một cô gái trẻ tuổi đang đeo kính râm, môi đỏ khẽ nhếch, giống như cười mà không phải cười.
Cô ta cố gắng kiềm chế, mới có thể đè ép được lửa giận của mình xuống, sau cùng phẫn hận cúi đầu rơi lệ liếc Hải Diêu một cái, Trình Nhã Như khẽ đóng cửa lui ra ngoài.
"Anh quan tâm tôi làm gì? Tôi có chết cũng liên quan gì đến anh? Không phải vừa vặn thành toàn cho hai người sao?" Hải Diêu hung hăng lau nước mắt, quật cường ngẩng đầu không để nước mắt của mình rơi xuống.
Lục Thế Quân dừng động tác một hồi, vẫn cẩn thận lấy mảnh vụn thủy tinh trong vết thương của cô, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: "Diêu Diêu, là anh có lỗi với em."
"Tôi không cần anh thấy có lỗi với tôi! Yêu anh và gả cho anh, đều là tôi tự chọn, anh không yêu tôi, đây cũng không phải là lỗi của anh! Chỉ là..."
Trong lòng Hải Diêu có sự yếu ớt cùng bất lực trước nay chưa từng có, cô nhẹ nhàng nâng tay, có chút run rẩy đặt trên vai Lục Thế Quân: "Đừng ly hôn, có được hay không? Đây là khẩn cầu duy nhất của tôi, Thế Quân..."
Lục Thế Quân ngẩng đầu, ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn dịu dàng như thế, giống như buổi tối vào ba năm trước đây, anh ta đứng dưới ký túc xá của cô, lẳng lặng nhìn cô như thế, dịu dàng nói với cô: "Diêu Diêu, làm bạn gái của anh."
Đã không có cách nào yêu cô, tại sao còn phải cho cô hy vọng lớn như vậy? Nếu như không phải anh ta nói câu này, sao cô có thể mất hết lý trí mà xông về phía trước không có cách nào giải thoát?
"Diêu Diêu, em quật cường như vậy, là làm hại cả ba người chúng ta..."
"Năm đó cô ta ghét bỏ anh vứt bỏ anh chạy đi với người khác, hiện tại cô ta vừa trở lại thì anh đã chờ không kịp mà dán lên cô ta, anh cứ không có tiền đồ như vậy sao? Phụ nữ cả thế giới này đã chết sạch chỉ còn lại một mình Trình Nhã Như sao?"
Hải Diêu một tay đẩy anh ta ra, Lục Thế Quân không tránh kịp ngã ngồi xuống mặt đất, tay của anh ta chống ra sau một cái liền đặt lên đám thủy tinh vỡ vụn dưới đất, cảm giác nhoi nhói truyền đến, Lục Thế Quân chỉ cảm thấy được sự nóng nảy không nói ra được, anh ta đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hải Diêu nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt: "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô vẫn suy nghĩ thật kỹ xem nên quyết định thế nào đi!"
Anh ta nói xong cũng đẩy cửa mà đi, cả người Hải Diêu như bị rút hết khí lực, cô lập tức nằm ở trên giường, bả vai thon gầy run rẩy kịch liệt.
Không biết có phải tâm trạng chập chờn thay đổi quá lớn nên nhất thời không chịu nổi hay không, Hải Diêu chỉ cảm thấy dạ dày đaot lộn.
Cô chạy lảo đảo đến nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn đến trời đất mù mịt, trong đầu cô lại hiện lên một ý niệm, kỳ kinh nguyệt của cô đã qua hai tuần rồi.
Vô cùng có khả năng, hiện tại cô đã mang thai.
Ban đầu theo thời gian trôi qua mà hy vọng dần ảm đạm nay lại dâng lên, Hải Diêu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Hạ, ai ngờ Thịnh Hạ tắt máy, cô nghĩ một lúc, lại gọi cho Yên Yên, chân đang bị thương, cũng chỉ đành nhờ Yên Yên đưa cô qua bệnh viện làm kiểm tra.
"Tớ có bạn bè ở bệnh viện thành phố, đến đó đi." Yên Yên đỡ cô lên xe taxi, thuận miệng nói một câu, Hải Diêu không có mơ tưởng, yên lặng gật đầu.
Lúc taxi đi đến cửa lớn bệnh viện, Hải Diêu không thấy được cách đó không xa, có một chiếc xe đỏ thẫm chậm rãi ngừng lại, cửa sổ xe lộ ra một nửa, lộ ra gương mặt của một cô gái trẻ tuổi đang đeo kính râm, môi đỏ khẽ nhếch, giống như cười mà không phải cười.
Bình luận facebook