Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Hải Diêu nhất thời sửng sốt, không biết phải nói cái gì cho phải.
"Đừng cho là tôi không biết..." Trình Nhã Như bỗng nhiên cười một tiếng: "Bốn năm trước cô cùng mối tình đầu ở cùng một chỗ, chỉ sợ sớm đã không còn sạch sẽ gì!"
"Cô đừng có vu khống!" Hải Diêu không nghe nổi nữa, cảm thấy máu toàn thân giống như sôi trào, vung tay lên, Trình Nhã Như cũng không tránh mà cứ thế hứng chịu cái tát, sắc mặt còn biến thành điềm đạm đáng yêu không dám tin ngay trong nháy mắt, vừa bưng mặt vừa chảy nước mắt: "Diêu Diêu... Nếu đánh tôi mà trong lòng cô có thể dễ chịu hơn thì..."
"Đông Hải Diêu! Cô đừng có quá đáng!" Lục Thế Quân chứng kiến một màn này, giận dữ, xông qua ôm Trình Nhã Như vào trong ngực, rồi đau lòng bưng lấy mặt Trình Nhã Như cẩn thận nhìn kỹ, thấy khuôn mặt Nhã Như sưng đỏ lên, thì quay ra chửi " Cô là đồ lòng dạ rắn rết!"
Lục Thế Quân đẩy Hải Diêu ra, Hải Diêu không để ý, nên ngã thẳng từ trên bậc thềm xuống dưới, đập trán lên thềm đá cứng rắn, máu tuôn ra...
Lục Thế Quân nhìn Hải Diêu ngây ngẩn, anh ta cảm thấy màu máu, rất chói mắt như đâm thẳng vào lòng anh ta, nên anh ta cố gắng đè xuống rung động trong lòng, xoay người sang ôm lấy Trình Nhã Như.
"Thế Quân..." Trình Nhã Như thấy sắc mặt Thế Quân thay đổi, thì tâm tư xoay chuyển, giả vờ khóc lóc "Thế Quân, Diêu Diêu không cố ý đánh em đâu mà, do trong lòng cô ấy quá khó chịu thôi, em biết, em biết mà... Anh đừng tức giận nữa..."
Nhã Như càng khóc lóc kể lể, trong lòng Lục Thế Quân càng nóng giận, dứt khoát quyết tâm, quay người lại lạnh lùng nhìn Hải Diêu: "Nếu cô còn dám động vào Nhã Như, thì đừng trách tôi vô tình!"
"Còn đau không?" Lục Thế Quân dịu dàng hỏi Nhã Như, cẩn thận từng li từng tí ôm Trình Nhã Như đi xa...
Hải Diêu không rơi một giọt nước mắt, lẳng lặng nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, giống như vết thương bị hoại tử chỉ có chịu đựng đau nhức cắt phần hoại tử đó đi, thì vết thương mới có thể khép lại, vết thương trong lòng cô cũng như vậy.
Không đau đến tuyệt vọng, không đau đến cực hạn, thì làm sao có thể vứt bỏ tất cả, mà bắt đầu lại từ đầu?
Giống như vừa rồi, trước lúc ký tên, Hải Diêu còn buồn cười đến mức muốn hỏi một câu, mấy năm nay sống cùng cô, Lục Thế Quân có bao giờ vui vẻ hạnh phúc hay chưa?
Giờ khắc này Hải Diêu biết, Hải Diêu sẽ không chờ mong gì từ anh ta nữa, giống như vết thương dần dần khép lại, sau đó biến mất, Hải Diêu sẽ quên tất cả, quên sạch sẽ về Lục Thế Quân.
Hải Diêu từ chối ý tốt của quản gia muốn mời bác sĩ khám cho cô, dùng khăn tay lau sạch vết máu, sau đó dùng góc khăn tay còn sạch đè miệng vết thương lại, quay người rời đi.
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt khăn tay, do mất máu quá nhiều, nên môi của Hải Diêu bắt đầu trắng bệch, ánh mặt trời thì chói chang, Hải Diêu dần dần không mở mắt ra nổi nữa, máu bắt đầu chảy theo gương mặt cô xuống dưới, mơ mơ màng màng Hải Diêu cũng không biết đi tới nơi nào, rồi ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, Hải Diêu nhớ, có một đôi tay đã ôm chặt lấy cô.
"Đừng cho là tôi không biết..." Trình Nhã Như bỗng nhiên cười một tiếng: "Bốn năm trước cô cùng mối tình đầu ở cùng một chỗ, chỉ sợ sớm đã không còn sạch sẽ gì!"
"Cô đừng có vu khống!" Hải Diêu không nghe nổi nữa, cảm thấy máu toàn thân giống như sôi trào, vung tay lên, Trình Nhã Như cũng không tránh mà cứ thế hứng chịu cái tát, sắc mặt còn biến thành điềm đạm đáng yêu không dám tin ngay trong nháy mắt, vừa bưng mặt vừa chảy nước mắt: "Diêu Diêu... Nếu đánh tôi mà trong lòng cô có thể dễ chịu hơn thì..."
"Đông Hải Diêu! Cô đừng có quá đáng!" Lục Thế Quân chứng kiến một màn này, giận dữ, xông qua ôm Trình Nhã Như vào trong ngực, rồi đau lòng bưng lấy mặt Trình Nhã Như cẩn thận nhìn kỹ, thấy khuôn mặt Nhã Như sưng đỏ lên, thì quay ra chửi " Cô là đồ lòng dạ rắn rết!"
Lục Thế Quân đẩy Hải Diêu ra, Hải Diêu không để ý, nên ngã thẳng từ trên bậc thềm xuống dưới, đập trán lên thềm đá cứng rắn, máu tuôn ra...
Lục Thế Quân nhìn Hải Diêu ngây ngẩn, anh ta cảm thấy màu máu, rất chói mắt như đâm thẳng vào lòng anh ta, nên anh ta cố gắng đè xuống rung động trong lòng, xoay người sang ôm lấy Trình Nhã Như.
"Thế Quân..." Trình Nhã Như thấy sắc mặt Thế Quân thay đổi, thì tâm tư xoay chuyển, giả vờ khóc lóc "Thế Quân, Diêu Diêu không cố ý đánh em đâu mà, do trong lòng cô ấy quá khó chịu thôi, em biết, em biết mà... Anh đừng tức giận nữa..."
Nhã Như càng khóc lóc kể lể, trong lòng Lục Thế Quân càng nóng giận, dứt khoát quyết tâm, quay người lại lạnh lùng nhìn Hải Diêu: "Nếu cô còn dám động vào Nhã Như, thì đừng trách tôi vô tình!"
"Còn đau không?" Lục Thế Quân dịu dàng hỏi Nhã Như, cẩn thận từng li từng tí ôm Trình Nhã Như đi xa...
Hải Diêu không rơi một giọt nước mắt, lẳng lặng nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, giống như vết thương bị hoại tử chỉ có chịu đựng đau nhức cắt phần hoại tử đó đi, thì vết thương mới có thể khép lại, vết thương trong lòng cô cũng như vậy.
Không đau đến tuyệt vọng, không đau đến cực hạn, thì làm sao có thể vứt bỏ tất cả, mà bắt đầu lại từ đầu?
Giống như vừa rồi, trước lúc ký tên, Hải Diêu còn buồn cười đến mức muốn hỏi một câu, mấy năm nay sống cùng cô, Lục Thế Quân có bao giờ vui vẻ hạnh phúc hay chưa?
Giờ khắc này Hải Diêu biết, Hải Diêu sẽ không chờ mong gì từ anh ta nữa, giống như vết thương dần dần khép lại, sau đó biến mất, Hải Diêu sẽ quên tất cả, quên sạch sẽ về Lục Thế Quân.
Hải Diêu từ chối ý tốt của quản gia muốn mời bác sĩ khám cho cô, dùng khăn tay lau sạch vết máu, sau đó dùng góc khăn tay còn sạch đè miệng vết thương lại, quay người rời đi.
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt khăn tay, do mất máu quá nhiều, nên môi của Hải Diêu bắt đầu trắng bệch, ánh mặt trời thì chói chang, Hải Diêu dần dần không mở mắt ra nổi nữa, máu bắt đầu chảy theo gương mặt cô xuống dưới, mơ mơ màng màng Hải Diêu cũng không biết đi tới nơi nào, rồi ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, Hải Diêu nhớ, có một đôi tay đã ôm chặt lấy cô.
Bình luận facebook