Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Hải Diêu học đại học chuyện ngành thiết kế mỹ thuật, nên tìm việc làm vẫn tương đối dễ dàng, cô xin vào được một công ty quảng cáo nhỏ, tiền lương một tháng là 300000, tại cái thành phố này cũng không tính là cao, nhưng cũng đầy đủ cho cô chi tiêu cuộc sống hằng ngày.
Công ty nhỏ ít người, bát quái thị phi cũng ít, nơi này không ai quen biết cô, tất cả mọi người đều là người bình thường, tính tình Hải Diêu lại hoà thuận, nên không đến mấy ngày đã thân thiết với đồng nghiệp, như vậy Hải Diêu đã cảm thấy đủ, làm việc mặc dù mệt lại ít tiền, nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, cô không ngờ, đi làm một tuần, thì bộ phận thiết kế bỗng nhiên có trưởng phòng mới, mà người kia lại là Sở Dật Tuyên.
Buổi chiều tan tầm, anh ta gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô ra ngoài.
"Sao anh lại tới chỗ này làm?" Hải Diêu ngồi lên xe, tò mò hỏi.
"Tình cờ thôi, cảm thấy chỗ này cũng không tệ lắm." Sở Dật Tuyên khởi động xe, rồi quay qua cười một tiếng: "Đi ăn gì đã, rồi tôi đưa cô về, như vậy có được không?"
Thịnh Hạ mấy ngày nay không biết đi đâu, Hải Diêu ở một mình cũng không có ý nghĩa, nên đồng ý.
Hai người cơm nước xong xuôi trở về, thì trời đã tối thui rồi.
Hải Diêu để Sở Dật Tuyên dừng xe ở ngã rẽ, vẫy tay tạm biệt, rồi chậm rãi đi bộ về nhà Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ vẫn chưa về, Hải Diêu ủ rũ cúi đầu đi vào nhà.
"Đông Hải Diêu." Giọng Lục Thế Quân bỗng nhiên vang lên, Hải Diêu quay đầu lại, thì thấy anh ta lẳng lặng ngồi trong sân chờ, áo trắng quần đen, khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhã, nhoáng một cái như quay về năm đó.
Hải Diêu tiếp tục đi về phía trước.
"Tôi sắp kết hôn với Nhã Như rồi." Lúc Lục Thế Quân nói câu nói này, tâm trạng rất bình thản.
"Vậy sao! Chúc hai người hạnh phúc, bạc đầu răng long." Hải Diêu hơi đau lòng, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
"Lúc nào tổ chức, tôi sẽ đưa thiệp mời cho cô." Lục Thế Quân nói xong thấy sắc mặt Hải Diêu đột nhiên biến đổi, thì trong lòng không khỏi thoải mái hơn một chút.
"Không cần đâu, tôi sẽ không tham dự." Hải Diêu cố nén cảm xúc, quay người đi vào.
"Cô nhất định phải đi!" Lục Thế Quân ngạo nghễ ra lệnh: "Tôi không muốn dư luận đồn thổi lung tung, cô cũng biết, Lục thị đang phát triển, thanh danh của tôi không thể vấy bẩn được."
"Tác phong đoan chính, làm người ngay thẳng, thì dư luận cũng không truyền nhảm gì được, thanh danh của anh cũng sẽ không bị vấy bẩn." Hải Diêu không thể nhịn được nữa, cô không hiểu da mặt của anh ta đến tột cùng là dày bao nhiêu!
Bọn họ đã ly hôn, cô bị anh ta cùng Trình Nhã Như ép thảm như vậy, cô mất hết tất cả thành toàn cho bọn họ, vậy mà còn muốn cô phụ trách thanh danh và tiền đồ của anh ta nữa sao?
Công ty nhỏ ít người, bát quái thị phi cũng ít, nơi này không ai quen biết cô, tất cả mọi người đều là người bình thường, tính tình Hải Diêu lại hoà thuận, nên không đến mấy ngày đã thân thiết với đồng nghiệp, như vậy Hải Diêu đã cảm thấy đủ, làm việc mặc dù mệt lại ít tiền, nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, cô không ngờ, đi làm một tuần, thì bộ phận thiết kế bỗng nhiên có trưởng phòng mới, mà người kia lại là Sở Dật Tuyên.
Buổi chiều tan tầm, anh ta gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô ra ngoài.
"Sao anh lại tới chỗ này làm?" Hải Diêu ngồi lên xe, tò mò hỏi.
"Tình cờ thôi, cảm thấy chỗ này cũng không tệ lắm." Sở Dật Tuyên khởi động xe, rồi quay qua cười một tiếng: "Đi ăn gì đã, rồi tôi đưa cô về, như vậy có được không?"
Thịnh Hạ mấy ngày nay không biết đi đâu, Hải Diêu ở một mình cũng không có ý nghĩa, nên đồng ý.
Hai người cơm nước xong xuôi trở về, thì trời đã tối thui rồi.
Hải Diêu để Sở Dật Tuyên dừng xe ở ngã rẽ, vẫy tay tạm biệt, rồi chậm rãi đi bộ về nhà Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ vẫn chưa về, Hải Diêu ủ rũ cúi đầu đi vào nhà.
"Đông Hải Diêu." Giọng Lục Thế Quân bỗng nhiên vang lên, Hải Diêu quay đầu lại, thì thấy anh ta lẳng lặng ngồi trong sân chờ, áo trắng quần đen, khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhã, nhoáng một cái như quay về năm đó.
Hải Diêu tiếp tục đi về phía trước.
"Tôi sắp kết hôn với Nhã Như rồi." Lúc Lục Thế Quân nói câu nói này, tâm trạng rất bình thản.
"Vậy sao! Chúc hai người hạnh phúc, bạc đầu răng long." Hải Diêu hơi đau lòng, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
"Lúc nào tổ chức, tôi sẽ đưa thiệp mời cho cô." Lục Thế Quân nói xong thấy sắc mặt Hải Diêu đột nhiên biến đổi, thì trong lòng không khỏi thoải mái hơn một chút.
"Không cần đâu, tôi sẽ không tham dự." Hải Diêu cố nén cảm xúc, quay người đi vào.
"Cô nhất định phải đi!" Lục Thế Quân ngạo nghễ ra lệnh: "Tôi không muốn dư luận đồn thổi lung tung, cô cũng biết, Lục thị đang phát triển, thanh danh của tôi không thể vấy bẩn được."
"Tác phong đoan chính, làm người ngay thẳng, thì dư luận cũng không truyền nhảm gì được, thanh danh của anh cũng sẽ không bị vấy bẩn." Hải Diêu không thể nhịn được nữa, cô không hiểu da mặt của anh ta đến tột cùng là dày bao nhiêu!
Bọn họ đã ly hôn, cô bị anh ta cùng Trình Nhã Như ép thảm như vậy, cô mất hết tất cả thành toàn cho bọn họ, vậy mà còn muốn cô phụ trách thanh danh và tiền đồ của anh ta nữa sao?
Bình luận facebook