Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Chương 142:
Cô không yêu anh, điều này cô rất rõ.
Chút hy vọng mong manh tan biến khiến Hà Thụy Trạch im bặt.
“Em nhận lời với anh.” Lâm Tử Lạp quyết định.
Nói rồi, cô quay người đi.
“Đợi đã…” Hà Thụy Trạch gọi cô: “Em còn nhớ…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Tử Lạp ngắt lời bởi vì anh lại nói chuyện trước đây.
Cô không muốn nghe, tất cả tới đây chấm dứt, ai đi đường nấy.
Hà Thụy Trạch vốn định nói cho cô biết sự thật nhưng sau khi bị cô ngắt lời, anh mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Tông Triển Bạch, khóe môi cong lên như đang chế giễu, trào phúng.
“Tông Triển Bạch, anh cũng không có kết cục tốt hơn tôi.” Máu mủ của mình ở ngay trước mặt nhưng lại hoàn toàn không biết, có phải là quá thê lương?
Tông Triển Bạch chẳng thèm để ý tới anh ta mà khởi động xe.
Khi chiếc xe đi qua, Hà Thụy Trạch nghiêng người sang một bên và khi cửa sổ xe lướt qua anh, anh nói: “Đừng ngốc nghếch cho đi chân tình mà bị những điều tốt đẹp che mờ đôi mặt.”
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn anh.
Hà Thụy Trạch có ý gì?”
Cô chưa có được câu trả lời, chiếc xe đã lăn bánh rời đi.
Lời nói của Hà Thụy Trạch vẫn gieo trong lòng Lâm Tử Lạp một vài sự nghi ngờ.
Không được bị những thứ tốt đẹp hay những lời chân thật ngu ngốc che đi đôi mắt.
Lời nói đó rõ ràng là ám chỉ Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch như nhìn được ý nghĩ của cô liền cười lạnh một tiếng.
“Anh cười cái gì?” Cô nhếch mày.
“Cô để tâm sao?”
Lâm Tử Lạp chớp chớp mắt không trả lời, một lúc sau mới mở miệng nói: “Không có.”
Cô chưa tin, cũng hoàn toàn không tin, chỉ cảm thấy câu nói đó của anh ta có ẩn ý gì đó.
Cô suy nghĩ một lúc: “Về bản tin kia, thôi bỏ đi.”
“Cô nghĩ kĩ rồi à?”
Lâm Tử Lạp ngoái đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, khung cảnh bên ngoài trôi đi thật nhanh như những chuyện cũ, trôi đi trong chớp mắt không kịp nhìn lại.
Cô dửng dưng đáp: “Nghĩ kĩ rồi.”
“Ừm.”
Bản thân cô nghĩ kĩ là được, anh không can thiệp.
Thực ra như vậy cũng tốt, xử lý xong tình hình của Hà Thụy Trạch, cắt đứt mọi mối quan hệ.
Trong xe bỗng yên tĩnh lại, hai người không ai tiếp lời ai, không khí dần trở nên ngại ngùng.
Trong lúc đó Tông Triển Bạch nhận được một cuộc điện thoại, là Quan Kình gọi đến.
Nói rằng Hà Văn Hoài đã đến công ty đang đợi anh.
Lâm Tử Lạp quyết định như vậy, anh đương nhiên phải đi giải quyết những việc tiếp theo.
Chuyện bản tin không truy xét nữa, nhưng chuyện về clip vẫn chưa giải quyết.
Anh không hy vọng clip Lâm Tử Lạp thay quần áo bị lan ra bên ngoài.
Chiếc xe dừng lại phía trước tập đoàn Vạn Việt, Tông Triển Bạch đưa chìa khóa xe cho Lâm Tử Lạp, dặn dò nói: “Nhớ về sớm!”
Lâm Tử Lạp nhận lấy chìa khóa, gật gật đầu nói: “Được.”
Nhìn anh tiến vào bên trong, Lâm Tử Lạp mới ngồi vào vị trí lái, lái xe đến sân bay.
Cô cúi đầu nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng nữa, vừa kịp đến nơi.
Cách sân bay không xa có thể nhìn thấy máy bay cất cánh, giống như một chú chim hải âu vụt qua mặt biển bay lên bầu trời xanh.
Cô dừng xe ở bãi đỗ rồi bước vào sảnh sân bay.
Bất kể lúc nào sân bay cũng đông nghịt người, là nơi gặp gỡ cũng là nơi chia xa, nên có cả tiếng cười và những giọt nước mắt.
Ánh mắt của Lâm Tử Lạp tìm kiếm trong đám đông.
“Lâm.” bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cô. Cô quay người lại thấy Allen đang vẫy tay chào cô. Cô ấy mặc một bộ đồ thoải mái, đi giày thể thao màu trắng, tay áo xắn lên, phía sau còn thêm cái vali.
Bà chủ William bên phải, phía sau cô ấy, bà ấy mặc một bộ đồ màu ngà, bộ trang sức ngọc bích, toát lên vẻ tao nhã.
Lâm Tử Lạp cười tươi bước đến: “Tôi đến muộn rồi.”
“Đúng đó, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi.” Allen oán trách, rồi nhìn phía sau cô: “Chỉ có một mình cậu đến sao? Thằng bé Lâm Tinh Tuyệt không đến đón tôi sao?”
“Thằng bé bị thương nên không muốn ra ngoài, vả lại nó cũng không biết cậu đến.” Lâm Tử Lạp cũng không biết rằng cô ấy sẽ quay về.
Allen đập nhẹ vai cô: “Có phải mình về rất bất ngờ không?”
Cô không yêu anh, điều này cô rất rõ.
Chút hy vọng mong manh tan biến khiến Hà Thụy Trạch im bặt.
“Em nhận lời với anh.” Lâm Tử Lạp quyết định.
Nói rồi, cô quay người đi.
“Đợi đã…” Hà Thụy Trạch gọi cô: “Em còn nhớ…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Tử Lạp ngắt lời bởi vì anh lại nói chuyện trước đây.
Cô không muốn nghe, tất cả tới đây chấm dứt, ai đi đường nấy.
Hà Thụy Trạch vốn định nói cho cô biết sự thật nhưng sau khi bị cô ngắt lời, anh mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Tông Triển Bạch, khóe môi cong lên như đang chế giễu, trào phúng.
“Tông Triển Bạch, anh cũng không có kết cục tốt hơn tôi.” Máu mủ của mình ở ngay trước mặt nhưng lại hoàn toàn không biết, có phải là quá thê lương?
Tông Triển Bạch chẳng thèm để ý tới anh ta mà khởi động xe.
Khi chiếc xe đi qua, Hà Thụy Trạch nghiêng người sang một bên và khi cửa sổ xe lướt qua anh, anh nói: “Đừng ngốc nghếch cho đi chân tình mà bị những điều tốt đẹp che mờ đôi mặt.”
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn anh.
Hà Thụy Trạch có ý gì?”
Cô chưa có được câu trả lời, chiếc xe đã lăn bánh rời đi.
Lời nói của Hà Thụy Trạch vẫn gieo trong lòng Lâm Tử Lạp một vài sự nghi ngờ.
Không được bị những thứ tốt đẹp hay những lời chân thật ngu ngốc che đi đôi mắt.
Lời nói đó rõ ràng là ám chỉ Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch như nhìn được ý nghĩ của cô liền cười lạnh một tiếng.
“Anh cười cái gì?” Cô nhếch mày.
“Cô để tâm sao?”
Lâm Tử Lạp chớp chớp mắt không trả lời, một lúc sau mới mở miệng nói: “Không có.”
Cô chưa tin, cũng hoàn toàn không tin, chỉ cảm thấy câu nói đó của anh ta có ẩn ý gì đó.
Cô suy nghĩ một lúc: “Về bản tin kia, thôi bỏ đi.”
“Cô nghĩ kĩ rồi à?”
Lâm Tử Lạp ngoái đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, khung cảnh bên ngoài trôi đi thật nhanh như những chuyện cũ, trôi đi trong chớp mắt không kịp nhìn lại.
Cô dửng dưng đáp: “Nghĩ kĩ rồi.”
“Ừm.”
Bản thân cô nghĩ kĩ là được, anh không can thiệp.
Thực ra như vậy cũng tốt, xử lý xong tình hình của Hà Thụy Trạch, cắt đứt mọi mối quan hệ.
Trong xe bỗng yên tĩnh lại, hai người không ai tiếp lời ai, không khí dần trở nên ngại ngùng.
Trong lúc đó Tông Triển Bạch nhận được một cuộc điện thoại, là Quan Kình gọi đến.
Nói rằng Hà Văn Hoài đã đến công ty đang đợi anh.
Lâm Tử Lạp quyết định như vậy, anh đương nhiên phải đi giải quyết những việc tiếp theo.
Chuyện bản tin không truy xét nữa, nhưng chuyện về clip vẫn chưa giải quyết.
Anh không hy vọng clip Lâm Tử Lạp thay quần áo bị lan ra bên ngoài.
Chiếc xe dừng lại phía trước tập đoàn Vạn Việt, Tông Triển Bạch đưa chìa khóa xe cho Lâm Tử Lạp, dặn dò nói: “Nhớ về sớm!”
Lâm Tử Lạp nhận lấy chìa khóa, gật gật đầu nói: “Được.”
Nhìn anh tiến vào bên trong, Lâm Tử Lạp mới ngồi vào vị trí lái, lái xe đến sân bay.
Cô cúi đầu nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng nữa, vừa kịp đến nơi.
Cách sân bay không xa có thể nhìn thấy máy bay cất cánh, giống như một chú chim hải âu vụt qua mặt biển bay lên bầu trời xanh.
Cô dừng xe ở bãi đỗ rồi bước vào sảnh sân bay.
Bất kể lúc nào sân bay cũng đông nghịt người, là nơi gặp gỡ cũng là nơi chia xa, nên có cả tiếng cười và những giọt nước mắt.
Ánh mắt của Lâm Tử Lạp tìm kiếm trong đám đông.
“Lâm.” bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cô. Cô quay người lại thấy Allen đang vẫy tay chào cô. Cô ấy mặc một bộ đồ thoải mái, đi giày thể thao màu trắng, tay áo xắn lên, phía sau còn thêm cái vali.
Bà chủ William bên phải, phía sau cô ấy, bà ấy mặc một bộ đồ màu ngà, bộ trang sức ngọc bích, toát lên vẻ tao nhã.
Lâm Tử Lạp cười tươi bước đến: “Tôi đến muộn rồi.”
“Đúng đó, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi.” Allen oán trách, rồi nhìn phía sau cô: “Chỉ có một mình cậu đến sao? Thằng bé Lâm Tinh Tuyệt không đến đón tôi sao?”
“Thằng bé bị thương nên không muốn ra ngoài, vả lại nó cũng không biết cậu đến.” Lâm Tử Lạp cũng không biết rằng cô ấy sẽ quay về.
Allen đập nhẹ vai cô: “Có phải mình về rất bất ngờ không?”
Bình luận facebook