Cảm giác này lại khiến nàng nghĩ tới lúc mình bị người ta vũ nhục trên thuyền, làm nàng không ngừng nhớ Cảnh Hiên.
"Lão ưng à lão ưng." Nàng lẩm bẩm, "Chỉ mong ngươi không lừa ta, chỉ mong ngươi có thể mang tin tức tới trước mặt hắn, cũng chỉ mong... chỉ mong hắn có thể hiểu rõ ý của ngươi."
Tuyết Tuyết tính thời gian, mình bị bắt đến đây đã mười ngày, nếu Cảnh Hiên làm việc nhanh, lại thêm thời gian lão ưng bay trở về, đoán chừng cũng phải mất mười ngày.
Nói cách khác nàng phải chống đỡ mười ngày nữa, không thể bị người khác đánh chết, không thể bị bắt đi thị tẩm. Còn chuyện quan trọng hơn, nàng không thể bị chặt đứt nguồn nước.
Cứ ngồi trong phòng củi như vậy, mệt mỏi, liền dựa vào tường một chút.
Dần dần, mặt trời lặn phía tây.
Dần dần, trăng sáng lên cao.
Dần dần... Giống như có tiếng bước chân người đi đến.
Tuyết Tuyết kinh hãi, nàng rất sợ đó là Cảnh Nghị.
Người kia đến e rằng là vì chuyện nam nữ, nàng không thể để cho hắn thực hiện được, dù có phải liều mạng cũng không thể để cho hắn thực hiện được.
Tuyết Tuyết theo bản năng lui thân thể mình về phía sau,!!! lúc này, cửa "két" Một tiếng bị người ngoài đẩy ra.
Mượn ánh trăng, nàng nhìn thấy thân thể cao lớn của một nam nhân, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đây không phải là Cảnh Nghị.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng không đợi nàng phục hồi lại tinh thần, lại bị dọa sợ đến mức lập tức đứng lên.
Là người kia!
Là người đã có ý đồ muốn vũ nhục nàng trên khoang thuyền.
Hắn tới làm gì?
"Trốn cái gì!" Người nọ cười quỷ dị, sau đó đóng cửa ra vào lại. "Tiểu mỹ nhân! Đừng trốn tránh, Vương gia không cần ngươi, bây giờ, ngươi là của ta rồi!"
"Ngươi đừng tới đây!" Tuyết Tuyết lui đến chỗ đống cỏ khô, thấy không còn đường để chạy, liền tiện tay nắm lấy cái xẻng trên bếp lò. "Ngươi đừng có qua đây! Nếu ngươi động vào ta, Vương gia các ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" Dưới tình thế cấp bách, đành phải lấy tên tuổi của Cảnh Nghị ra dọa người.
Lại nghĩ tới, người nọ không hề sợ hãi, ngược lại còn nói:
"Ngươi yên tâm! Vương gia nói sẽ đưa ngươi cho đám hạ nhân chúng ta, chúng ta tùy thời đều có thể tới nếm thử mùi vị của ngươi! Tiểu mỹ nhân, vì để nếm thử mùi vị của ngươi đầu tiên, hai mươi nam nhân chúng ta đã đánh nhau hai canh giờ liền, mới khiến ta đoạt được vị trí đầu tiên!"
Vừa nói vừa nói đi về phía trước, Tuyết Tuyết sợ tới mức không ngừng vung loại cái xẻng trong tay.
Nhưng không thể nào tranh chấp với người vạm vỡ như vậy, nhúc nhích được vài cái, hai cổ tay đã bị người giữ chặt.
"Ngoan!" Người nọ thở dồn dập, "Ngoan, để đại gia hôn một cái." Lại hít một cái, "Thật thơm! Hôm nay ngươi để cho ta phá thân của ngươi, từ nay về sau đại gia nhất định sẽ rất thương ngươi."
"Ngươi lưu manh!" Tuyết Tuyết vội muốn chết, "Ngươi buông ra, buông ra nhanh lên!"
Khi nói chuyện, áo bị người nọ "ba" một tiếng dùng miệng xé mở, Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy trên người đột nhiên trở nên lạnh lẽo, liền cúi đầu nhìn, đúng là quần áo đã bị xé rách, da thịt lộ ra, ngực nhỏ thơm mát bị một chiếc yếm nhỏ bao bọc lộ ra trước mắt nam nhân.
Mà nam nhân kia lúc này dĩ nhiên cả khuôn mặt kia đang bổ nhào vào bộ ngực thơm mát của nàng, bị đụng một phen khiến nàng ngã nhào xuống đống cỏ khổ trên đất.
Nam nhân không ngừng tiến công, chẳng những ý đồ muốn dùng lực thoát đi chiếc yếm duy nhất trên người nàng, mà một chân phía dưới cũng bắt đồng chen vào giữa hai chân Tuyết Tuyết.
Tuyết Tuyết cấp bách, cũng không biết khí lực ở đâu ra, lại nhân cơ hội nam nhân kia buông lỏng cổ tay nàng, liền lập tức vung cái xẻng lên đánh vào gáy hắn một cái.
Nam nhân không nghĩ tới nàng lại có thể ra tay ngoan độc như vậy, lúc này liền hoa mày chóng mặt.
Tuyết Tuyết mượn cơ hội này liều mạng đẩy người bên trên ra, nàng nhớ rõ vừa rồi sau khi hắn đi vào chỉ đóng cửa, cũng không có khóa lại.
Vì thế liền chạy đến cửa, không để ý bên ngoài có người canh giữ hay không, cũng không để ý bên ngoài là chỗ nào, mình có thể chạy xa hay không.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi ác ma này, trong sạch của nàng tuyệt đối không thể bị mất như vậy, cho dù chết, cũng không thể!
Hoàn hảo là ngoài cửa không có người, nghĩ đến người nam nhân cao lớn muốn cường bạo nàng cố tình đuổi đám người gây rối kia đi, liền tạo cho Tuyết Tuyết một cơ hội tốt như vậy.
Nàng liều mạng chạy khỏi cửa viện, vòng qua một hành lang gấp khúc. Lại tiếp tục chạy, dĩ nhiên nàng cũng nghe thấy tiếng truy binh đuổi theo phía sau.
Làm sao bây giờ? Tuyết Tuyết mở mịt không ngừng chạy về phía trước.
Nàng không biết đường này thông đến chỗ nào, cũng không biết có nguy hiểm hay người đang chờ nàng hay không.
Nàng chỉ biết chạy không ngừng, chỉ biết không thể để cho người phía sau bắt được nàng.
Có lẽ ông trời thật sự muốn giúp nàng, chạy không lâu, dường như Tuyết Tuyết cảm thấy được hơi nước.
Trong lòng nàng mừng như điên, thầm nghĩ nhất định trong Vương phủ này có một cái hồ cá.
Vội vàng chạy đến nơi phát ra hơi nước kia, qua nhiên sau khi vòng qua mấy cái núi giả nho nhỏ liền thấy một cái hồ cá lớn.
Tuyết Tuyết không để ý nhiều, chạy đến gần hồ cá kia liền nhảy xuống.
Vào nước, trong nháy mắt liền hóa nguyên hình, lập tức bơi qua bơi lại giống như những con cá vàng nhỏ trong hồ cá này, cũng không rõ ai vào với ai.
Người đuổi theo nàng cũng đồng thời đến bên cạnh hồ cá, mọi người trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hồ cá, trong lúc này lại cảm thấy nàng không biết thuơng xót mạng sống của mình, rất nhanh sau đó có người nhảy vào trong nước, chuẩn bị cứu người.
Một đống người vây quanh trên bờ, mãi đến khi hai người hạ nhân từ trong nước đi lên bờ, lúc này mới phát hiện hai tay bọn hắn trốn trơn, không ai cứu được nàng.
"Lão Vạn!" Một người trên bờ hướng về phía nam nhân vừa khinh bạc Tuyết Tuyết, "Trong nước không có ai! Hai anh em chúng ta đã tìm hồi lâi, một tảng đá cũng đã tìm qua, nhưng không hề thấy nửa bóng dáng của người!"
Lão Vạn tức đến dậm chân.
"Sao lại không có ai? Chúng ta đều nhìn thấy nha đầu kia nhảy xuống nước, bốn phía hồ cá này đều bị phong kín, nàng có thể chạy đi đâu được? Các ngươi lại xuống tìm một lần nữa xem, có thể trầm xuống đáy hồ rồi cũng nên. Tuy nói Vương gia ban nàng cho chúng ta, nhưng chưa nói qua muốn nàng chết!"
Hai người kia không có biện pháp, đành phải trầm xuống đấy hồ tìm.
Thật lâu sau mới trở bên bờ, lại hướng về phía Lão Vạn kia liên tục xua tay:
"Không thấy, không thấy. Dưới đó không hề có ai! Bên trong hồ cá này ngoài trừ cá, nước với đá, không hề có vật gì khác. Không tin ngươi tự mình xuống xem đi! Trời lạnh như vậy, ta không thể xuống tìm nữa!"
Bình luận facebook