Cảnh Hiên ở trong cung liên tiếp hơn mười ngày, Thái hậu thích hắn, lại không nguyện thả người.
Đó là Hoàng tổ mẫu hắn thương yêu từ nhỏ, hắn can tâm tình nguyện ở cùng nàng.
Nhưng thời gian ở trong cung,lqd hắn không nghĩ tới việc chính trị, không nghĩ tới bọn hạ nhân trong Vương phủ có trung thành hay không.
Chỉ thường xuyên nghĩ tới cá chép vàng nhỏ mà hắn nuôi dưỡng, Tuyết Tuyết của hắn.
Cảnh Hiên bắt đầu cảm thấy mình có chút kỳ quái, hoặc là điên rồi. Phi tần trong cung nuôi dưỡng sủng vật, khi đó hắn nhìn thấy những nữ tử ôm chó nhỏ của mình vô cùng thân thiết, Cảnh Hiên nghĩ, có phải mình cũng yêu thương Tuyết Tuyết như vậy hay không?
Nhưng nghĩ lại, dường như cũng không phải.
Nếu như chó nhỏ bị thương hoặc gặp phải nguy hiểm, những tần phi này cũng chỉ thương tâm thôi. Nhưng hắn không giống, khi Tuyết Tuyết gặp nguy hiển hắn sẽ sợ hãi, hắn sẽ liều lĩnh xông vào cứu nàng ra trước.
“Xem ra là điên thật rồi!” Hắn theo bản năng lẩm bẩm làu bầu, lập tức cười khổ, có thể điên như thế nào? Để hắn điên một lần, thì có làm sao?
Huống chi...
Hương chi cái ý nghĩ kia chợt lóe lên, hắn không rõ cái gì là cái gì, cũng không biết rốt cực mình chờ mong chuyện gì.
Chỉ là khi đó lúc rơi xuống nước được cứu lên bờ, hắn thật sự thấy nữ tử cứu hắn có nửa trên là người nửa dưới là đuôi cá.
Đây thật sự chỉ là ảo giác sao?
Mười năm sau...
Cảnh Hiên từ trong cung trở về đã là chuyện của hai mươi ngày sau đó, kể từ đó, hắn bắt đầu gặp giấc mơ rất kỳ quái.
Trong mơ có một nữ tử,lqd nhìn vóc dáng lớn hơn hắn năm sáu tuổi, luôn không ngừng chạy ở phía trước.
Mà nàng chạy, hắn liền đuổi theo.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, Cảnh Hiên lớn lên, mà nữ tử kia vẫn thủy chung không hề có chút thay đổi.
Trên người vẫn mặc quần áo màu vàng óng, tóc dài vẫn phiêu dật, eo vẫn như vậy, ngay cả tư thế chạy bộ đều một năm vẫn giống như một ngày.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không nhìn thấy mặt nàng, mặc kệ hắn có đuổi theo như thế nào, nàng kia vẫn chưa từng dừng lại, cũng chưa từng quay đầu.
Nhưng Cảnh Hiên nhớ rõ, quần áo màu vàng óng trên người, màu sắc giống như đuôi cá hắn cũng đã từng nhìn thấy, cũng giống như Tuyết Tuyết của hắn.
Kia đương nhiên chính là Tuyết Tuyết, không có biện pháp lấy hình dáng con người xuất hiện trước mặt hắn, rồi lại muốn mình chân thật xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Vì thế nàng lựa chọn cảnh trong mơ.
Chỉ là nàng không thể quay đầu lại, bởi vì trên mặt nàng còn loang lổ rât nhiều vẩy cá.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất nàng cũng mặc kệ ban ngày hay là ban đêm, đều có thể nhìn thấy hắn lớn dần lên.
Thời gian rất nhanh sẽ qua đi, rất nhanh...
Mười năm sau.
“Bình quản gia, không phải nô tỳ nói lung tung, nhưng mà thật là rất kỳ quái, hình như mỗi đêm đều có người đến phòng của Vương gia!” Một nha đầu lôi kéo Bình Tử lúc này đã là quản gia của Cảnh Vương phủ đến phòng của Cảnh Hiên,lqd sau đó chỉ vào trong phòng nói “Quản gia người xem, phòng này được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn có, nô tỳ nhớ hôm qua đã đặt gối đầu này ở bên trong, thế nào lại bị chuyển ra bên ngoài này chứ?”
Bình Tử nhìn vào bên trong theo tay của nàng, hai lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau, cũng không có gì kinh ngạc giống như nàng, mà là nói
“Đây là có chuyện gì? Trong phòng sạch sẽ, vậy có thể là tại hạ nhân dọn dẹp trước ngươi. Gối đầu không đúng vị trí, có thể là do ngươi nhớ nhầm, cũng có thể là do hạ nhân quét dọn thay đổi vị trí! Vậy có cái gì lạ!”
Nếu như là cá, sẽ phải có bộ dạng của cá.
“Không ai dọn dẹp qua!” Nha đầu kia quyết tâm muốn giải thích rõ với Bình Tử, “Phòng của Vương gia đều do một mình nô tỳ trông coi! Hơn nữa cũng đã hỏi qua người ngoài, cũng chưa từng có ai đến! Bình quản gia, chuyện như vậy không phải mới lần một lần hai, lúc đầu nô tỳ cũng tưởng mình nhớ lầm, nhưng người xem, hôm nay là gối đầu bị di chuyển, hôm qua là bát trà bị người dùng qua, mấy ngày hôm trước, trên giường còn có nước, ngươi nói đây có phải không bình thường hay không...”
“Được rồi!” Bình Tử vung tay lên ngắt lời của nàng “Nói hươu nói vượn cái gì đó! Nơi này là Vương phủ, không phải chỗ ở của thôn dân. Lời như thế này để một hạ nhân như ngươi có thể tùy tiện nói sao? Người đâu!” Xoay người lại hô một tiếng, lập tức có một hạ nhân tiến vào, “Kéo nha đầu này ra ngoài vả miệng bốn mươi cái, ném vào thiên viện làm thô sử. Nếu như sau này còn dám nói lung tung, liền loạn côn đánh chết!”
“Này...” Tiểu nha đầu trăm ngàn lần không nghĩ tới mấy câu nói của mình lại rước đến tai họa như vậy,lqd nàng sợ đến mức vội vàng “Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Quản gia tha mạng! Nô tỳ không dám nữa! Không dám nữa!”
“Kéo ra ngoài!” Bình Tử tức giận lớn, vẫy tay đuổi người. “Bây giờ còn chưa muốn mạng của ngươi, không cần phải vội vàng cầu xin tha thứ!”
Tùy tùng mạnh mẽ chậm chạp đi vào kéo nha đầu kia ra khỏi phòng, từ từ, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Bình Tử thở dài một hơi, quay đầu trở lại, thận trọng quay đầu nhìn khắp phòng một phen, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở thùng nước nuôi dưỡng Tuyết Tuyết kia.
Tuyết Tuyết nhăn mặt nhăn mũi, tiếp tục bơi lội ở trong nước. Nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương, bắt đầu lo lắng Bình Tử này có thể nghi ngờ nàng hay không, sau đó thừa dịp Cảnh Hiên không có ở đây đem nàng...răng rắc rơi xuống?
“Có phải ngươi hay không?” Bình Tử cảm thấy mình điên thật rồi, vậy mà lại giống như vương gia bắt đầu nói chuyện với một con cá . Nhưng trong lòng hắn còn quá nhiều nghi ngờ, từ khi Cảnh Hiên cứu Tuyết Tuyết lại nuôi dưỡng nàng ở trong phòng, càng ngày hắn càng cảm thấy không bình thường. “Nếu ngươi là một con cá, vậy thì phải có bộ dạng của cá. Nếu như ngươi không phải là cá, vậy thì mời nhớ Vương gia đối với ngươi ra sao, cho dù như thế nào, cũng đừng làm hại hắn.”
Tuyết Tuyết rất nhớ Cảnh Hiên.
Tuyết Tuyết bơi lội không ngừng, nhưng kỳ thật nàng lại rất hồi hộp.
Bình Tử là người thân cận bên người Cảnh Hiên, từ nhỏ đã đi theo bên người hầu hạ Cảnh Hiên. Tuyết Tuyết tin tưởng, nếu như Bình Tử nói cái gì đó, vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với Cảnh Hiên.
Cũng may mười năm nay,leequyddon tuy Bình Tử có chút nghi ngờ nàng, nhưng trước giờ cũng chưa từng nói qua.
Nhưng mà hiện tại...
Tuyết Tuyết có chút hoảng sợ, chẳng lẽ nhẫn lại của Bình Tử đã đến mức lớn nhất rồi sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng là yêu quái, nghĩ muốn nhân lúc Cảnh Hiên không ở trong phủ mà ra tay giết nàng sao?
“Ngươi rất kỳ lạ!” Giọng nói của Bình Tử lại vang lên lần nữa, “Làm một con cá, ngươi có quá nhiều điểm không giống cá. Ngươi ăn thịt, ăn trái cây, thậm chí còn có thể uống rượu. Mười năm trước ta đã nghi ngờ ngươi, hơn nữa Vương gia thích, mà ngươi lại có thể làm cho hắn cười, ta liền không nói gì. Nhưng mà... Ngươi tên là Tuyết Tuyết đúng không! Nhưng mà Tuyết Tuyết, nếu như ngươi dám làm hại Vương gia, Bình Tử ta sẽ dồn hết lực lượng cả đời cũng sẽ dồn ngươi vào chỗ chết! Không tin ngươi có thể chờ xem!”
Nói xong, người liền phất áo rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Tuyết Tuyết,leqquydon lúc này nàng mới dám ngừng bơi lội, lập tức xoay người một cái, liền hóa thành nửa hình người.
Khoanh hai cánh tay nằm úp sấp bên cạnh thùng nước, khóe miệng cong lên thật cao, tủi thân đến tột đỉnh.
“Bộ dạng này làm sao có thể nói chuyện với người ta!” Nghĩ lại kích động muốn rơi lệ, đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn chỉ là một con cá. Cho dù mũi cho chua xót bao nhiêu, bất kể trong lòng có khổ bao nhiêu, hai giọt nước tượng trưng cho nhân loại cũng không có biện pháp chảy ra từ trong mắt nàng. “Tuyết Tuyết làm sao có thể hại Cảnh Hiên, mười năm trước Tuyết Tuyết liều mạng lấy tu vi của mình cứu hắn lên, thì sao lại hại hắn đây? Nhưng Tuyết Tuyết rất nhớ hắn, chỉ muốn giữ lại mùi của hắn ở trên giường nằm, chỉ muốn giúp hắn dọn dẹp phòng một chút. Là Tuyết Tuyết quá ngu ngốc, những chuyện này ta không nên làm, ta chỉ là một con cá, chỉ có thể sinh hoạt ở trong thùng nước. Bên ngoài không phải là thế giới của ta, các ngươi sẽ nghĩ ta là yêu quái, sẽ ghét bỏ ta, sẽ... sẽ giết ta!
Bình luận facebook