Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lên gương mặt trắng hồng của Đình Đình, lúc cô tỉnh dậy, tất cả đã là chuyện của một ngày trước. Phòng bệnh hạng sang, dây truyền ghim đầy tay, Đình Đình vẫn còn rất yếu, còn chưa tháo ống tiểu, chưa thể đi lại bình thường được. Cô nằm trên giường, hai mắt khẽ chớp, những gì mà ông Hai đã nói với cô trong lúc cô mê man, cô vẫn nhớ rất rõ, không hề quên...
Nước mắt vô thức chảy dài, cô nhớ đến đứa nhỏ đáng thương của cô, cõi lòng đau như đứt từng đoạn ruột. Mặc dù biết tất cả những việc này đều là sự sắp đặt từ trước, nhưng mà cô... thật lòng không thể xem như đây là một chuyện dĩ nhiên. Đứa nhỏ là ở trong bụng cô, là núm ruột của cô, là niềm hy vọng và tất cả những gì mà cô có được. Mang thai hai đứa... bây giờ mất đi một đứa... như mất đi nửa cái mạng của cô rồi...
Tổ tiên đưa cô đến Phó gia, đứa nhỏ mà cô vừa sinh ra là sự bắt đầu cho một tương lai huy hoàng của Phó gia về sau này. Nhưng mà, hai anh em bọn nó... mất một đứa... còn một đứa... chịu lòng sao đặng đây?!
Lúc chú Thuận đi vào, Đình Đình đã tỉnh được một lát, nhìn thấy con gái đã tỉnh, chú mừng đến run tay. Không kịp nghĩ đến chuyện thông báo cho bác sĩ, chú vội chạy đến giường bệnh, run run hỏi con:
- Đình... con tỉnh rồi hả con? Có mệt không con? Có thấy khó chịu ở đâu không? Con có đói không?
Lại thấy con gái nước mắt lấm lem, chú Thuận lo lắng gấp gáp hỏi:
- Sao con lại khóc? Con khó chịu ở đâu phải không? Ba đi kêu bác sĩ, con chờ chút ba đi kêu bác sĩ liền...
Đình Đình thật sự không sao, cô có mệt, có đau nhưng đó là do vừa sinh xong nên mới như vậy. Cô biết ba cô đã đủ vất vả, đã đủ lo lắng cho cô, không muốn làm ông thêm sợ hãi, cô vội nói, lời nói khàn khàn hơi khó nghe...
- Con... không có sao đâu ba. Con ổn mà, một lát nữa hãy kêu bác sĩ...
Chú Thuận vẫn còn rất lo nhưng thấy con gái cứ lắc đầu bảo không, chú chiều theo ý của con, không đi gọi bác sĩ đến nữa. Lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai cha con, Đình Đình vẫn chưa ngồi dậy được, cô chỉ có thể nằm yên trên giường mà nói với ba mình:
- Ba... ba đóng cửa phòng lại đi... con có chuyện này... muốn nói với ba.
Chú Thuận ngạc nhiên nhìn con gái nhưng vẫn làm theo những lời mà con nói. Sau khi kiểm tra cửa nẻo xong xuôi, chú Thuận đi đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đình Đình, đút cho con gái chút nước ấm, chú hỏi:
- Con có đói không? Ba pha sữa cho con nha, uống sữa lấy lại sức, con nằm suốt từ hôm qua cho đến bây giờ... sức đâu mà còn thăm con.
Nhắc đến con, hốc mắt cô ửng hồng, cố nín nhịn không dám khóc, giọng cô lại khàn:
- Con... thằng bé đang nằm ở đâu hả ba?
Chú Thuận cũng sụt sùi:
- Cháu ba ngoan lắm, bú rất giỏi... rất đáng yêu. Thằng nhỏ bây giờ đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt của khoa nhi. Vì... sinh non nhẹ cân... nên chắc là phải nằm ấp lồng đến tuần 34,35 thì được về với con. Mà con không cần lo đâu, sinh non vậy chứ thằng nhỏ nặng gần 1 cân 6, không yếu ớt đâu con. Còn đứa còn lại...
Đình Đình cố ngăn nước mắt nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ tuôn dài xuống, đối diện với ba mình, người thân mà cô thương nhất, cô lại không thể nào kìm chế được xúc cảm thật lòng trong cô. Cô bật khóc, bao nhiêu nén nhịn, bao nhiêu bi ai, bao nhiêu uất nghẹn đều theo những giọt nước mắt mà tuôn hết ra bên ngoài. Thật ra, cô đã khóc rất nhiều rồi, khóc kể từ ngày hôm qua, ngay khoảnh khắc Khiếu Trạch bồng bảo bối đặt lên ngực cô... lúc đó cô đã gào khóc rất nhiều... nhưng chỉ có cô và ông Hai nghe thấy...
Hai đứa đều là con của cô, đều là giọt máu và sinh mệnh của cô, một đứa mất đi, sinh mệnh cô như bị rút cạn đi một nửa. Cô là mẹ của bọn nhỏ, bọn nhỏ đồng hành với cô đã hơn 7 tháng rồi, cô còn đang chuẩn bị phòng ngủ cho hai đứa, cái gì cũng mua một đôi, bây giờ về lại... chỉ còn có một đứa... chỉ mới nghĩ thôi mà cũng đủ khiến cho lòng cô quặng thắt lại. Cái cảm giác này, nó không biết nên diễn tả như thế nào. Đau đớn, bi ai, thống khổ, uất ức, phẫn nộ và chạnh lòng... làm gì có thứ cảm xúc tiêu cực nào mà cô không phải trải qua...
Chú Thuận nhìn thấy con gái khóc òa lên, cõi lòng người cha đau đớn như bị cào xé. Chú thương con gái chú lắm, chú cũng thương cháu ngoại nhưng chú biết làm gì đây, chú biết làm gì cho con của chú bây giờ. Nếu có phép màu nào được đổi mạng của chú với cháu ngoại đáng thương... chú cũng sẵn sàng đổi lấy... không một giây nào cần suy nghĩ.
Đứng dậy ôm lấy con gái, chú vỗ về, năn nỉ, dỗ dành cho con nín khóc. Hệt như hồi bé, mỗi lần con gái bị bắt nạt, mỗi lần con gái nhớ mẹ... chú cũng ân cần với con như thế này...
- Ba thương... ba thương con mà... ý Trời như vậy rồi... con xem như... thằng nhỏ bay về với Trời đi con. Đừng khóc nữa con... nín đi con... con khóc như vậy... thằng nhỏ không về Trời được đâu con...
Vừa nói vừa lau nước mắt làm gương cho con gái, chú lại nỉ non:
- Nghe ba nè, phụ nữ mới sinh thân thể yếu ớt lắm, con mà khóc... sau này hư mắt... mắt mờ khổ lắm... hiểu chưa con? Với lại, con còn một đứa nữa... phải mau khỏe lại để chăm con của con. Con đâu thể để đứa còn lại trơ trọi một mình được, thằng nhỏ mất đi anh em của nó rồi... con mà như thế này... thì ai thương nó hả con?
Đình Đình hiểu hết chứ, cô hiểu tất cả mọi thứ, mặc dù đã cố nghĩ như vậy nhưng vẫn không thể nào không khóc, không thể nào không đau lòng. Đâu phải đây là đứa nhỏ đầu tiên rời bỏ cô... sao bọn nhỏ lại không cần cô... cô không phải là người mẹ tốt sao?
- Ba... con có phải là mẹ tốt không ba? Con có phải là người tốt không?
Chú Thuận gật đầu tắp lự:
- Con gái ba là người tốt, cũng là người mẹ rất tốt... nhưng mà con hiểu không... số mệnh của con đặc biệt... con không giống mọi người... con hiểu không con?
Đình Đình mím môi, cô không đáp lời, chỉ lẳng lặng dựa vào lòng ba mình mà khóc. Cho cô khóc một chút nữa thôi, sau này cô sẽ không khóc nữa, sẽ không khóc nữa!
...................................
Chú Thuận đút sữa ấm cho Đình Đình lót dạ, cô vừa uống sữa vừa nói với ba mình.
- Ông Hai nói với con... con sinh ra là để đến Phó gia thực hiện lời hứa năm xưa của cụ tổ. Ông còn nói, một kiếp nào đó của con... có vướng tình ái với tiểu thư nhà họ Phó... vậy nên kiếp này con mới được chọn đến đây để trả lại ân tình.
Chú Thuận kinh ngạc, chú thấp giọng nhưng điệu bộ lại vô cùng nghiêm túc:
- Nói vậy... bác Hai tới đây gặp con?
Định Định khịt mũi, cô đáp:
- Gặp trong không gian trắng, là ông Hai cố tình xuất hồn đến đây gặp con... ông nói... ông muốn cho con được nhìn thấy con trai của con lần cuối... cũng muốn cho con biết sự thật để không cảm thấy uất ức khổ sở. Ông nói... tất cả những gì ở kiếp này đều là phần quả ở một kiếp nào đó của con. Vì vậy, ông muốn con đừng quá đau buồn, tất cả đều là sự an bài của số mệnh...
Dừng vài giây, cô lại tiếp tục:
- Cụ tổ từng hứa với Phó gia sẽ cứu Phó gia khỏi kiếp nạn của gia tộc, vì vậy nên mới có con xuất hiện trên đời này. Con đến Phó gia, sinh cho Phó gia đứa bé nối dõi, cũng nhờ con mà làm thay đổi vận mệnh của anh em nhà họ Phó. Nếu không có sự xuất hiện của con thì rất có thể là Phó Khiếu Trạch và Phó Duy Tân sẽ dẫn đến tương tàn đổ máu chỉ vì một người phụ nữ... Con không biết những gì mà ông Hai nói có phải là sự thật hay không nhưng mà ông Hai đã nói với con như vậy, con cũng chỉ biết được như vậy...
Mi mắt khẽ chớp, Đình Đình trầm giọng tiếp lời:
- Con được sinh ra đời, cũng xem như là đặt một dấu chấm hết cho dòng dõi thần bí hậu duệ của Tiên tử. Ông Hai cũng có nói, nếu không phải vì con và Khiếu Trạch có nợ ân tình với nhau... vậy thì kiếp này con và anh ấy cũng không đến mức thê thảm như vậy. Sự xuất hiện của con giống như là một công đôi việc, vừa giúp Lão Tiên thực hiện lời hứa với Phó gia, cũng vừa giúp cho con và Khiếu Trạch... nối lại được sợi duyên tơ đã đứt đoạn ở một kiếp nào đó. Nhưng mà... lần đầu thai này... cả con và anh ấy... thật sự đã chịu quá nhiều khổ sở rồi...
Chú Thuận kinh ngạc đến mở tròn mắt, chú thật không thể ngờ là bác Hai của mình lại xuất hồn đến gặp Đình Đình, lại còn không ngờ đến việc... chính bác ấy lại nói những điều này với con bé. Thật ra, chú cũng không biết gì về những chuyện này, chú chỉ biết là số mệnh của con gái chú đặc biệt, con bé được sinh ra là để giúp Phó gia. Còn những chuyện ân tình kiếp này kiếp trước, chú chưa từng được nghe nói đến trước đây. Xem ra, Đình Đình không phải được sinh ra chỉ để giúp Phó gia, mà con bé được chọn đến đây đều là vì nhân quả luân hồi của nhiều kiếp. Ông nội con bé lúc còn sống quả thật nói không sai... Đình Đình sẽ chịu rất nhiều đau khổ... nhưng hết thảy đều là do nhân quả luân hồi!
Không chỉ riêng chú Thuận, đến Đình Đình còn ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Về chuyện cô được gả đến Phó gia, cô đã nghi ngờ là mình có gì đó khá đặc biệt với nhà họ Phó. Nhưng còn về chuyện cô và Khiếu Trạch có nợ ân tình với nhau... cô thật sự chưa từng nghĩ đến. Mà nói cũng đúng, nếu không có nợ với nhau, vậy thì dễ gì kiếp này cô và Khiếu Trạch có thể đến được với nhau. Có phải chỉ cần một lần Hà Loan siêu lòng với Khiếu Trạch, vậy thì đời này... cô và Khiếu Trạch đã lạc mất nhau thật rồi. Thật là, nhân quả luân hồi, ái tình truyền kiếp... vừa là một việc gì đó ly kì... mà cũng vừa là thứ khiến cho con người ta không thể không tin tưởng vào.
- Con có hỏi ông Hai về kiếp trước của con và A Trạch không?
Đình Đình thở dài một hơi, cô dịu giọng đáp:
- Con... không muốn hỏi. Ông Hai cũng nói... tốt nhất là không nên biết, bởi vì chỉ cần nhìn vào hiện thực của kiếp này... chỉ cần nhìn bấy nhiêu thôi... những gì thắc mắc chắc con cũng đã ngờ ngợ hiểu ra được. Con người chỉ nên biết mình có duyên nợ với nhau, không cần thiết phải biết kiếp A kiếp B từng trải qua những chuyện gì... đau thương ở kiếp đó... kiếp này đừng nên nhớ lại. Với lại, con thật sự không muốn biết, bởi vì con sợ con sẽ đau lòng... con chịu quá nhiều tổn thương rồi... là bây giờ hay sau này... con đều không muốn bản thân mình phải chịu tổn thương nữa.
Lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Đình Đình liền nói:
- À, ba cũng đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai, đặc biệt là đừng nói với Khiếu Trạch... ông Hai đã nói... bí mật này chỉ nên để người nhà mình biết. Phó gia, người của Phó gia... không nên biết sẽ tốt hơn ạ.
Chú Thuận gật đầu, lại biết con gái đã thông suốt, chú Thuận cũng mừng thầm trong lòng. Chú vươn tay vỗ nhẹ lên vai con gái, chú dịu dàng khuyên nhủ:
- Ba sẽ không nói với ai, kể cả là vú Ngọc, con yên tâm. Con nghĩ được như vậy là tốt, mà ba nghĩ, sau bấy nhiêu trắc trở... đứa nhỏ kế thừa của Phó gia cũng đã được sinh ra đời. Lão Tiên đã thực hiện được lời hứa của mình với Phó gia, vậy nên sẽ không xảy ra thêm những chuyện gì khác nữa đâu con. Nhà họ Phó bây giờ đều thuộc về A Trạch, mà con người A Trạch vừa có bản lĩnh, vừa sắc bén tinh ý... không ai qua mặt được nó đâu. Còn riêng về chuyện ân tình gì đó của con với nó... nếu là con nợ nó... vậy thì kiếp này nên đối đãi thật tốt với nó. Tại con không biết, từ lúc con sinh con đến giờ, A Trạch nó chưa chợp mắt được chút nào. Đêm qua nó canh con ngủ, rồi canh giờ đi thăm con của hai đứa. Còn nãy giờ con không thấy nó... là vì nó đang lo... hậu sự chu toàn cho... Hoài Hoài.
Đình Đình nhìn ba mình, giọng cô run rẩy:
- Hoài Hoài? Là Hoài Niệm sao ba?
Chú Thuận gật gù:
- Ừm, là Hoài Niệm, Hoài Hoài và Tiểu Niệm!
_________________________
Khiếu Trạch một thân phong trần mệt mỏi trở về phòng bệnh của Đình Đình. Anh biết cô đã tỉnh nhưng vì anh còn bận lo cho Thương Thương và Hoài Hoài nên không thể nào chạy đến với cô ngay được. Mặc dù rất đau lòng, rất mệt mỏi nhưng khi xuất hiện trước mặt cô, anh vẫn cố tỏ ra là mình rất ổn để cô không cảm thấy khổ sở, không phiền lòng...
Đình Đình vừa mới tỉnh dậy, trong phòng lúc này có vú Ngọc và bà Phó Nhỏ, hai người phụ nữ đang ép Đình Đình ăn cháo loãng cho nhanh lấy lại sức. Một người thúc, một người giục, vậy mà người bị thúc giục lại nhăn nhó như bị ép ăn thuốc độc vậy. Khiếu Trạch nhìn thấy cảnh này, anh không biết nên cười hay nên khóc nữa...
Nhìn thấy Khiếu Trạch bước vào phòng, Đình Đình thoáng cảm thấy run run, mới có hai ngày mà cô có cảm tưởng như là hai tháng trôi qua vậy. Hôm mổ cấp cứu lấy con, cô đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông uy phong lẫy lừng này bật khóc trong đau đớn, tiếng khóc xé lòng của anh... dù cho là năm năm hay mười năm sau... cô cũng không làm cách nào quên được. Những gì mà Vũ Lan nói với Khiếu Trạch, cô đều nghe được hết, nghe không sót một chữ nào...
Khiếu Trạch nhìn Đình Đình, trong mắt là tràn ngập sự yêu thương, anh nói với vú Ngọc và mẹ mình về nhà nghỉ ngơi trước, để anh ở lại chăm sóc cho Đình Đình.
- Mẹ với vú về nghỉ ngơi đi, có con ở đây với vợ con là được rồi.
Bà Phó Nhỏ biết con trai nhớ vợ, bà không định làm kỳ đà cản mũi nữa, bà nói với con:
- Vậy con ở đây với Đình Đình, mẹ với vú Ngọc xuống thăm Tiểu Niệm...
Khiếu Trạch gật đầu:
- Dạ, à quên nữa... nếu bác Hai có gọi cho mẹ, mẹ đừng bắt máy. Kể cả Duy Tân gọi, mẹ cũng đừng bắt máy nha mẹ.
Bà Phó Nhỏ gật đầu chắc nịch, giọng bà nghiêm nghị:
- Mẹ biết rồi, con không nói thì mẹ cũng không có ý định nghe máy của bọn họ. Con Quyên nó dám làm thì phải dám chịu, cháu của mẹ... à mà thôi... con ở đây với Tiểu Đình đi... mẹ đi đây.
Nói rồi, bà Phó Nhỏ kéo vú Ngọc đi mất dạng, để lại trong phòng là vợ chồng Khiếu Trạch và Đình Đình. Biết Đình Đình vẫn chưa ăn cháo, Khiếu Trạch liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Anh múc một muỗng thật nhỏ, thổi cho bớt nóng, anh nói:
- Em ăn một chút thôi, không cần ăn nhiều, ăn vài muỗng cũng được mà. Đây, anh đút cho em, ngoan, mau khỏe còn xuống thăm con nữa...
Đình Đình không từ chối được sự dịu dàng của chồng, cô gật gật đầu, hé miệng ăn một muỗng cháo. Cháo rất nhạt, dường như là không có vị gì, ấy vậy mà như thế này lại dễ ăn. Ăn được mấy muỗng, cô lúc này mới dịu giọng hỏi anh:
- Ừm, anh ngủ một lát đi, em nghe ba nói... anh thức suốt từ hôm qua đến giờ. Em khỏe mà, chờ tập đi nữa là khỏe lại rồi.
Khiếu Trạch cười cười:
- Anh không sao, lo cho em và con trước cái đã, anh là đàn ông, thức một đêm đã là gì. Ngoan, ăn thêm chút nữa.
Bị ép ăn thêm vài muỗng, anh cứ đút, cô cứ ăn, ăn đến lưng bát cháo lúc nào không hay. Không thể ăn thêm nữa, cô liền nhăn mặt từ chối, Khiếu Trạch không ép cô nữa, anh giúp cô lau miệng, đút nước ấm cho cô. Ăn uống xong xuôi, Đình Đình lúc này mới hỏi anh vài chuyện.
- Khiếu Trạch... Lý Lan Quyên làm ra chuyện này... anh định xử lý cô ta thế nào?
Nhắc đến Lý Lan Quyên, chỉ cần nghe đến tên của ả ta thôi cũng đủ khiến cho trên dưới Phó gia cảm thấy câm phẫn tột cùng. Nhà họ Lý vì bị Lý Lan Trúc bức ép mà quay sang ghi hận với Phó gia, cộng thêm việc Phó Duy Khánh kể từ lúc rời khỏi nhà họ Phó thì sinh tật hành hạ vợ. Bao nhiêu oán hận Lý Lan Quyên đổ hết lên đầu Đình Đình, coi như không còn gì để mất nữa, ả ta mua độc dược hạ độc mẹ con Đình Đình. Đình Đình bị trúng độc sinh non, người của Lý Lan Quyên cũng bị chú Á bắt giữ ngay sau đó. Ả người hầu khai nhận tất cả, bao gồm luôn cả người đứng sau sai khiến ả là ai. Nhà họ Lý đang rất loạn vì hành động ngu xuẩn tàn nhẫn này của Lý Lan Quyên, đến Lý Lan Trúc cũng ngầm hiểu ra được việc... nhà họ Lý gần như không thể cứu vãn được nữa.
Phó Khiếu Trạch đã tuyên bố sẽ không tha cho Lý Lan Quyên, càng không tha cho nhà họ Lý. Lý Lan Quyên giết chết con anh, anh không thể giết chết ả nhưng anh bắt "Lý gia" phải sụp đổ, anh muốn Lý gia mãi mãi biến mất trong giới hào môn, muốn người nhà họ Lý vĩnh viễn phải mang tội danh giết người theo bên mình, là vĩnh viễn!
Nghĩ nghĩ một lát, biết là không thể giấu được Đình Đình, Khiếu Trạch quyết định nói thật cho cô biết:
- Lý gia... nên sụp đổ rồi... anh thấy chỉ khi Lý gia sụp đổ... anh mới không cảm thấy thẹn với con trai của anh.
Đình Đình không nói gì, cô chỉ muốn hỏi anh sẽ giải quyết Lý Lan Quyên như thế nào chứ cô cũng không có cái ý định xin xỏ cho ai. Cô đồng ý là con người cô sống hướng thiện nhưng người ác như Lan Quyên... cô ta tốt nhất nên bị trừng phạt. Giết người... cô ta giết chết con của cô... cô chỉ hận không thể chôn cô ta theo cùng Hoài Hoài đáng thương của cô mà thôi.
Khiếu Trạch sợ Đình Đình đau lòng, anh vội nắm lấy bàn tay gầy yếu của cô, anh nỉ non, vành mắt ửng đỏ:
- Đình Đình... anh xin lỗi... là anh không bảo vệ được mẹ con em... anh xin lỗi... em đừng đau lòng... em đau lòng anh không chịu được... xin em đừng đau lòng.
Đình Đình nghe những lời nỉ non của anh, cô đã hứa sẽ không khóc nữa nhưng cuối cùng vẫn là không kìm được cảm xúc chân thật trong lòng mình, cô bật khóc...
Đình Đình khóc, Khiếu Trạch cũng kìm không được mà khóc theo cô. Khác với sự nức nở của Đình Đình, Khiếu Trạch chỉ có thể kìm chế ngăn cho tiếng khóc của mình không phát ra bên ngoài. Suốt từ hôm qua đến giờ, cõi lòng anh như tan nát. Anh đau lòng cho vợ, anh xót xa cho con, anh khổ sở với vô vàn những cảm xúc tiêu cực. Anh là đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, anh gánh trên vai rất nhiều thứ, vì vậy có buồn, anh cũng không dám thể hiện ra bên ngoài. Anh là trụ cột của Phó gia, là chỗ dựa của Đình Đình, là núi cao của con trai anh... vậy nên dù có đau lòng, có khổ sở, có đớn đau như chết đi sống lại thì anh cũng không cho phép bản thân mình yếu mềm. Bởi vì vợ anh đáng thương lắm, con anh yếu ớt lắm... anh phải bảo vệ cho vợ con anh, phải cưng chiều và nâng niu vợ con anh... anh không được gục ngã... không được gục ngã...
Đình Đình khóc rất lớn, cô với tay kéo Khiếu Trạch ghì xuống, cô ôm lấy anh, cô muốn anh cảm nhận được là... anh sẽ không phải chịu đựng một mình... là khổ thì anh và cô cùng khổ... vợ chồng cô sẽ cùng nhau vượt qua. Cô biết nếu so với cô thì cảm xúc của anh cũng không khá khẩm hơn cô một chút nào. Cô đã nhìn thấy anh gào khóc, nhìn thấy anh ngồi một góc thẩn thờ, cũng thấy anh cắn tay khóc nghẹn không thành tiếng. Khiếu Trạch của cô, chồng của cô, anh từ trước đến giờ luôn là người đàn ông mạnh mẽ... thứ mà có thể đánh gục được anh... chắc chỉ có cô và con...
Cô là mẹ của bọn nhỏ, cô thương con, cô xót con... nhưng anh cũng là ba của bọn nhỏ... anh bi thương có kém gì cô đâu?!
Khiếu Trạch ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của vợ, anh chua xót cho số phận của cô, anh gắng gượng nói với cô:
- Anh hứa... sẽ không để em và con chịu khổ nữa. Anh sẽ dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho em... bù đắp cho những tổn thương mà em đã chịu đựng. Chúng ta... có ba đứa con... anh đặt tên cho bọn nhỏ là... Thương Thương... Hoài Hoài... và Tiểu Niệm. Dù rằng chỉ còn Tiểu Niệm nhưng anh vẫn rất thương, anh vẫn rất thương...
Đình Đình mếu máo nghẹn ngào:
- Thương Hoài... Thương Thương và Hoài Hoài...
Anh gật đầu, anh nói mà lòng đau như cắt:
- Xin lỗi em, xin lỗi con... anh xin lỗi... Thương Thương... Hoài Hoài... biết làm sao đây hả em... anh thương bọn nhỏ quá... biết làm sao hả em... biết làm sao bây giờ?
Đình Đình ôm siết lấy anh, cô dụi mặt vào lòng anh, trái tim như rút cạn đi máu huyết. Nỗi đau cốt nhục chia lìa, đời này, kiếp này... cô có chết cũng không thể quên... không thể quên...
Vòng tay ôm cô chặt hơn, Khiếu Trạch hôn lên trán cô, anh nỉ non, như là động viên Đình Đình, lại giống như là đang động viên chính anh:
- Sau này... chúng ta sẽ nuôi dạy Tiểu Niệm thật tốt, yêu thương con thật nhiều. Và anh sẽ nói với con là... con có hai người anh rất rất thương yêu con. Ba đứa các con là bảo bối của ba và mẹ... là Thương... là Hoài... và là Niệm!
Nước mắt vô thức chảy dài, cô nhớ đến đứa nhỏ đáng thương của cô, cõi lòng đau như đứt từng đoạn ruột. Mặc dù biết tất cả những việc này đều là sự sắp đặt từ trước, nhưng mà cô... thật lòng không thể xem như đây là một chuyện dĩ nhiên. Đứa nhỏ là ở trong bụng cô, là núm ruột của cô, là niềm hy vọng và tất cả những gì mà cô có được. Mang thai hai đứa... bây giờ mất đi một đứa... như mất đi nửa cái mạng của cô rồi...
Tổ tiên đưa cô đến Phó gia, đứa nhỏ mà cô vừa sinh ra là sự bắt đầu cho một tương lai huy hoàng của Phó gia về sau này. Nhưng mà, hai anh em bọn nó... mất một đứa... còn một đứa... chịu lòng sao đặng đây?!
Lúc chú Thuận đi vào, Đình Đình đã tỉnh được một lát, nhìn thấy con gái đã tỉnh, chú mừng đến run tay. Không kịp nghĩ đến chuyện thông báo cho bác sĩ, chú vội chạy đến giường bệnh, run run hỏi con:
- Đình... con tỉnh rồi hả con? Có mệt không con? Có thấy khó chịu ở đâu không? Con có đói không?
Lại thấy con gái nước mắt lấm lem, chú Thuận lo lắng gấp gáp hỏi:
- Sao con lại khóc? Con khó chịu ở đâu phải không? Ba đi kêu bác sĩ, con chờ chút ba đi kêu bác sĩ liền...
Đình Đình thật sự không sao, cô có mệt, có đau nhưng đó là do vừa sinh xong nên mới như vậy. Cô biết ba cô đã đủ vất vả, đã đủ lo lắng cho cô, không muốn làm ông thêm sợ hãi, cô vội nói, lời nói khàn khàn hơi khó nghe...
- Con... không có sao đâu ba. Con ổn mà, một lát nữa hãy kêu bác sĩ...
Chú Thuận vẫn còn rất lo nhưng thấy con gái cứ lắc đầu bảo không, chú chiều theo ý của con, không đi gọi bác sĩ đến nữa. Lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai cha con, Đình Đình vẫn chưa ngồi dậy được, cô chỉ có thể nằm yên trên giường mà nói với ba mình:
- Ba... ba đóng cửa phòng lại đi... con có chuyện này... muốn nói với ba.
Chú Thuận ngạc nhiên nhìn con gái nhưng vẫn làm theo những lời mà con nói. Sau khi kiểm tra cửa nẻo xong xuôi, chú Thuận đi đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đình Đình, đút cho con gái chút nước ấm, chú hỏi:
- Con có đói không? Ba pha sữa cho con nha, uống sữa lấy lại sức, con nằm suốt từ hôm qua cho đến bây giờ... sức đâu mà còn thăm con.
Nhắc đến con, hốc mắt cô ửng hồng, cố nín nhịn không dám khóc, giọng cô lại khàn:
- Con... thằng bé đang nằm ở đâu hả ba?
Chú Thuận cũng sụt sùi:
- Cháu ba ngoan lắm, bú rất giỏi... rất đáng yêu. Thằng nhỏ bây giờ đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt của khoa nhi. Vì... sinh non nhẹ cân... nên chắc là phải nằm ấp lồng đến tuần 34,35 thì được về với con. Mà con không cần lo đâu, sinh non vậy chứ thằng nhỏ nặng gần 1 cân 6, không yếu ớt đâu con. Còn đứa còn lại...
Đình Đình cố ngăn nước mắt nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ tuôn dài xuống, đối diện với ba mình, người thân mà cô thương nhất, cô lại không thể nào kìm chế được xúc cảm thật lòng trong cô. Cô bật khóc, bao nhiêu nén nhịn, bao nhiêu bi ai, bao nhiêu uất nghẹn đều theo những giọt nước mắt mà tuôn hết ra bên ngoài. Thật ra, cô đã khóc rất nhiều rồi, khóc kể từ ngày hôm qua, ngay khoảnh khắc Khiếu Trạch bồng bảo bối đặt lên ngực cô... lúc đó cô đã gào khóc rất nhiều... nhưng chỉ có cô và ông Hai nghe thấy...
Hai đứa đều là con của cô, đều là giọt máu và sinh mệnh của cô, một đứa mất đi, sinh mệnh cô như bị rút cạn đi một nửa. Cô là mẹ của bọn nhỏ, bọn nhỏ đồng hành với cô đã hơn 7 tháng rồi, cô còn đang chuẩn bị phòng ngủ cho hai đứa, cái gì cũng mua một đôi, bây giờ về lại... chỉ còn có một đứa... chỉ mới nghĩ thôi mà cũng đủ khiến cho lòng cô quặng thắt lại. Cái cảm giác này, nó không biết nên diễn tả như thế nào. Đau đớn, bi ai, thống khổ, uất ức, phẫn nộ và chạnh lòng... làm gì có thứ cảm xúc tiêu cực nào mà cô không phải trải qua...
Chú Thuận nhìn thấy con gái khóc òa lên, cõi lòng người cha đau đớn như bị cào xé. Chú thương con gái chú lắm, chú cũng thương cháu ngoại nhưng chú biết làm gì đây, chú biết làm gì cho con của chú bây giờ. Nếu có phép màu nào được đổi mạng của chú với cháu ngoại đáng thương... chú cũng sẵn sàng đổi lấy... không một giây nào cần suy nghĩ.
Đứng dậy ôm lấy con gái, chú vỗ về, năn nỉ, dỗ dành cho con nín khóc. Hệt như hồi bé, mỗi lần con gái bị bắt nạt, mỗi lần con gái nhớ mẹ... chú cũng ân cần với con như thế này...
- Ba thương... ba thương con mà... ý Trời như vậy rồi... con xem như... thằng nhỏ bay về với Trời đi con. Đừng khóc nữa con... nín đi con... con khóc như vậy... thằng nhỏ không về Trời được đâu con...
Vừa nói vừa lau nước mắt làm gương cho con gái, chú lại nỉ non:
- Nghe ba nè, phụ nữ mới sinh thân thể yếu ớt lắm, con mà khóc... sau này hư mắt... mắt mờ khổ lắm... hiểu chưa con? Với lại, con còn một đứa nữa... phải mau khỏe lại để chăm con của con. Con đâu thể để đứa còn lại trơ trọi một mình được, thằng nhỏ mất đi anh em của nó rồi... con mà như thế này... thì ai thương nó hả con?
Đình Đình hiểu hết chứ, cô hiểu tất cả mọi thứ, mặc dù đã cố nghĩ như vậy nhưng vẫn không thể nào không khóc, không thể nào không đau lòng. Đâu phải đây là đứa nhỏ đầu tiên rời bỏ cô... sao bọn nhỏ lại không cần cô... cô không phải là người mẹ tốt sao?
- Ba... con có phải là mẹ tốt không ba? Con có phải là người tốt không?
Chú Thuận gật đầu tắp lự:
- Con gái ba là người tốt, cũng là người mẹ rất tốt... nhưng mà con hiểu không... số mệnh của con đặc biệt... con không giống mọi người... con hiểu không con?
Đình Đình mím môi, cô không đáp lời, chỉ lẳng lặng dựa vào lòng ba mình mà khóc. Cho cô khóc một chút nữa thôi, sau này cô sẽ không khóc nữa, sẽ không khóc nữa!
...................................
Chú Thuận đút sữa ấm cho Đình Đình lót dạ, cô vừa uống sữa vừa nói với ba mình.
- Ông Hai nói với con... con sinh ra là để đến Phó gia thực hiện lời hứa năm xưa của cụ tổ. Ông còn nói, một kiếp nào đó của con... có vướng tình ái với tiểu thư nhà họ Phó... vậy nên kiếp này con mới được chọn đến đây để trả lại ân tình.
Chú Thuận kinh ngạc, chú thấp giọng nhưng điệu bộ lại vô cùng nghiêm túc:
- Nói vậy... bác Hai tới đây gặp con?
Định Định khịt mũi, cô đáp:
- Gặp trong không gian trắng, là ông Hai cố tình xuất hồn đến đây gặp con... ông nói... ông muốn cho con được nhìn thấy con trai của con lần cuối... cũng muốn cho con biết sự thật để không cảm thấy uất ức khổ sở. Ông nói... tất cả những gì ở kiếp này đều là phần quả ở một kiếp nào đó của con. Vì vậy, ông muốn con đừng quá đau buồn, tất cả đều là sự an bài của số mệnh...
Dừng vài giây, cô lại tiếp tục:
- Cụ tổ từng hứa với Phó gia sẽ cứu Phó gia khỏi kiếp nạn của gia tộc, vì vậy nên mới có con xuất hiện trên đời này. Con đến Phó gia, sinh cho Phó gia đứa bé nối dõi, cũng nhờ con mà làm thay đổi vận mệnh của anh em nhà họ Phó. Nếu không có sự xuất hiện của con thì rất có thể là Phó Khiếu Trạch và Phó Duy Tân sẽ dẫn đến tương tàn đổ máu chỉ vì một người phụ nữ... Con không biết những gì mà ông Hai nói có phải là sự thật hay không nhưng mà ông Hai đã nói với con như vậy, con cũng chỉ biết được như vậy...
Mi mắt khẽ chớp, Đình Đình trầm giọng tiếp lời:
- Con được sinh ra đời, cũng xem như là đặt một dấu chấm hết cho dòng dõi thần bí hậu duệ của Tiên tử. Ông Hai cũng có nói, nếu không phải vì con và Khiếu Trạch có nợ ân tình với nhau... vậy thì kiếp này con và anh ấy cũng không đến mức thê thảm như vậy. Sự xuất hiện của con giống như là một công đôi việc, vừa giúp Lão Tiên thực hiện lời hứa với Phó gia, cũng vừa giúp cho con và Khiếu Trạch... nối lại được sợi duyên tơ đã đứt đoạn ở một kiếp nào đó. Nhưng mà... lần đầu thai này... cả con và anh ấy... thật sự đã chịu quá nhiều khổ sở rồi...
Chú Thuận kinh ngạc đến mở tròn mắt, chú thật không thể ngờ là bác Hai của mình lại xuất hồn đến gặp Đình Đình, lại còn không ngờ đến việc... chính bác ấy lại nói những điều này với con bé. Thật ra, chú cũng không biết gì về những chuyện này, chú chỉ biết là số mệnh của con gái chú đặc biệt, con bé được sinh ra là để giúp Phó gia. Còn những chuyện ân tình kiếp này kiếp trước, chú chưa từng được nghe nói đến trước đây. Xem ra, Đình Đình không phải được sinh ra chỉ để giúp Phó gia, mà con bé được chọn đến đây đều là vì nhân quả luân hồi của nhiều kiếp. Ông nội con bé lúc còn sống quả thật nói không sai... Đình Đình sẽ chịu rất nhiều đau khổ... nhưng hết thảy đều là do nhân quả luân hồi!
Không chỉ riêng chú Thuận, đến Đình Đình còn ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Về chuyện cô được gả đến Phó gia, cô đã nghi ngờ là mình có gì đó khá đặc biệt với nhà họ Phó. Nhưng còn về chuyện cô và Khiếu Trạch có nợ ân tình với nhau... cô thật sự chưa từng nghĩ đến. Mà nói cũng đúng, nếu không có nợ với nhau, vậy thì dễ gì kiếp này cô và Khiếu Trạch có thể đến được với nhau. Có phải chỉ cần một lần Hà Loan siêu lòng với Khiếu Trạch, vậy thì đời này... cô và Khiếu Trạch đã lạc mất nhau thật rồi. Thật là, nhân quả luân hồi, ái tình truyền kiếp... vừa là một việc gì đó ly kì... mà cũng vừa là thứ khiến cho con người ta không thể không tin tưởng vào.
- Con có hỏi ông Hai về kiếp trước của con và A Trạch không?
Đình Đình thở dài một hơi, cô dịu giọng đáp:
- Con... không muốn hỏi. Ông Hai cũng nói... tốt nhất là không nên biết, bởi vì chỉ cần nhìn vào hiện thực của kiếp này... chỉ cần nhìn bấy nhiêu thôi... những gì thắc mắc chắc con cũng đã ngờ ngợ hiểu ra được. Con người chỉ nên biết mình có duyên nợ với nhau, không cần thiết phải biết kiếp A kiếp B từng trải qua những chuyện gì... đau thương ở kiếp đó... kiếp này đừng nên nhớ lại. Với lại, con thật sự không muốn biết, bởi vì con sợ con sẽ đau lòng... con chịu quá nhiều tổn thương rồi... là bây giờ hay sau này... con đều không muốn bản thân mình phải chịu tổn thương nữa.
Lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Đình Đình liền nói:
- À, ba cũng đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai, đặc biệt là đừng nói với Khiếu Trạch... ông Hai đã nói... bí mật này chỉ nên để người nhà mình biết. Phó gia, người của Phó gia... không nên biết sẽ tốt hơn ạ.
Chú Thuận gật đầu, lại biết con gái đã thông suốt, chú Thuận cũng mừng thầm trong lòng. Chú vươn tay vỗ nhẹ lên vai con gái, chú dịu dàng khuyên nhủ:
- Ba sẽ không nói với ai, kể cả là vú Ngọc, con yên tâm. Con nghĩ được như vậy là tốt, mà ba nghĩ, sau bấy nhiêu trắc trở... đứa nhỏ kế thừa của Phó gia cũng đã được sinh ra đời. Lão Tiên đã thực hiện được lời hứa của mình với Phó gia, vậy nên sẽ không xảy ra thêm những chuyện gì khác nữa đâu con. Nhà họ Phó bây giờ đều thuộc về A Trạch, mà con người A Trạch vừa có bản lĩnh, vừa sắc bén tinh ý... không ai qua mặt được nó đâu. Còn riêng về chuyện ân tình gì đó của con với nó... nếu là con nợ nó... vậy thì kiếp này nên đối đãi thật tốt với nó. Tại con không biết, từ lúc con sinh con đến giờ, A Trạch nó chưa chợp mắt được chút nào. Đêm qua nó canh con ngủ, rồi canh giờ đi thăm con của hai đứa. Còn nãy giờ con không thấy nó... là vì nó đang lo... hậu sự chu toàn cho... Hoài Hoài.
Đình Đình nhìn ba mình, giọng cô run rẩy:
- Hoài Hoài? Là Hoài Niệm sao ba?
Chú Thuận gật gù:
- Ừm, là Hoài Niệm, Hoài Hoài và Tiểu Niệm!
_________________________
Khiếu Trạch một thân phong trần mệt mỏi trở về phòng bệnh của Đình Đình. Anh biết cô đã tỉnh nhưng vì anh còn bận lo cho Thương Thương và Hoài Hoài nên không thể nào chạy đến với cô ngay được. Mặc dù rất đau lòng, rất mệt mỏi nhưng khi xuất hiện trước mặt cô, anh vẫn cố tỏ ra là mình rất ổn để cô không cảm thấy khổ sở, không phiền lòng...
Đình Đình vừa mới tỉnh dậy, trong phòng lúc này có vú Ngọc và bà Phó Nhỏ, hai người phụ nữ đang ép Đình Đình ăn cháo loãng cho nhanh lấy lại sức. Một người thúc, một người giục, vậy mà người bị thúc giục lại nhăn nhó như bị ép ăn thuốc độc vậy. Khiếu Trạch nhìn thấy cảnh này, anh không biết nên cười hay nên khóc nữa...
Nhìn thấy Khiếu Trạch bước vào phòng, Đình Đình thoáng cảm thấy run run, mới có hai ngày mà cô có cảm tưởng như là hai tháng trôi qua vậy. Hôm mổ cấp cứu lấy con, cô đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông uy phong lẫy lừng này bật khóc trong đau đớn, tiếng khóc xé lòng của anh... dù cho là năm năm hay mười năm sau... cô cũng không làm cách nào quên được. Những gì mà Vũ Lan nói với Khiếu Trạch, cô đều nghe được hết, nghe không sót một chữ nào...
Khiếu Trạch nhìn Đình Đình, trong mắt là tràn ngập sự yêu thương, anh nói với vú Ngọc và mẹ mình về nhà nghỉ ngơi trước, để anh ở lại chăm sóc cho Đình Đình.
- Mẹ với vú về nghỉ ngơi đi, có con ở đây với vợ con là được rồi.
Bà Phó Nhỏ biết con trai nhớ vợ, bà không định làm kỳ đà cản mũi nữa, bà nói với con:
- Vậy con ở đây với Đình Đình, mẹ với vú Ngọc xuống thăm Tiểu Niệm...
Khiếu Trạch gật đầu:
- Dạ, à quên nữa... nếu bác Hai có gọi cho mẹ, mẹ đừng bắt máy. Kể cả Duy Tân gọi, mẹ cũng đừng bắt máy nha mẹ.
Bà Phó Nhỏ gật đầu chắc nịch, giọng bà nghiêm nghị:
- Mẹ biết rồi, con không nói thì mẹ cũng không có ý định nghe máy của bọn họ. Con Quyên nó dám làm thì phải dám chịu, cháu của mẹ... à mà thôi... con ở đây với Tiểu Đình đi... mẹ đi đây.
Nói rồi, bà Phó Nhỏ kéo vú Ngọc đi mất dạng, để lại trong phòng là vợ chồng Khiếu Trạch và Đình Đình. Biết Đình Đình vẫn chưa ăn cháo, Khiếu Trạch liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Anh múc một muỗng thật nhỏ, thổi cho bớt nóng, anh nói:
- Em ăn một chút thôi, không cần ăn nhiều, ăn vài muỗng cũng được mà. Đây, anh đút cho em, ngoan, mau khỏe còn xuống thăm con nữa...
Đình Đình không từ chối được sự dịu dàng của chồng, cô gật gật đầu, hé miệng ăn một muỗng cháo. Cháo rất nhạt, dường như là không có vị gì, ấy vậy mà như thế này lại dễ ăn. Ăn được mấy muỗng, cô lúc này mới dịu giọng hỏi anh:
- Ừm, anh ngủ một lát đi, em nghe ba nói... anh thức suốt từ hôm qua đến giờ. Em khỏe mà, chờ tập đi nữa là khỏe lại rồi.
Khiếu Trạch cười cười:
- Anh không sao, lo cho em và con trước cái đã, anh là đàn ông, thức một đêm đã là gì. Ngoan, ăn thêm chút nữa.
Bị ép ăn thêm vài muỗng, anh cứ đút, cô cứ ăn, ăn đến lưng bát cháo lúc nào không hay. Không thể ăn thêm nữa, cô liền nhăn mặt từ chối, Khiếu Trạch không ép cô nữa, anh giúp cô lau miệng, đút nước ấm cho cô. Ăn uống xong xuôi, Đình Đình lúc này mới hỏi anh vài chuyện.
- Khiếu Trạch... Lý Lan Quyên làm ra chuyện này... anh định xử lý cô ta thế nào?
Nhắc đến Lý Lan Quyên, chỉ cần nghe đến tên của ả ta thôi cũng đủ khiến cho trên dưới Phó gia cảm thấy câm phẫn tột cùng. Nhà họ Lý vì bị Lý Lan Trúc bức ép mà quay sang ghi hận với Phó gia, cộng thêm việc Phó Duy Khánh kể từ lúc rời khỏi nhà họ Phó thì sinh tật hành hạ vợ. Bao nhiêu oán hận Lý Lan Quyên đổ hết lên đầu Đình Đình, coi như không còn gì để mất nữa, ả ta mua độc dược hạ độc mẹ con Đình Đình. Đình Đình bị trúng độc sinh non, người của Lý Lan Quyên cũng bị chú Á bắt giữ ngay sau đó. Ả người hầu khai nhận tất cả, bao gồm luôn cả người đứng sau sai khiến ả là ai. Nhà họ Lý đang rất loạn vì hành động ngu xuẩn tàn nhẫn này của Lý Lan Quyên, đến Lý Lan Trúc cũng ngầm hiểu ra được việc... nhà họ Lý gần như không thể cứu vãn được nữa.
Phó Khiếu Trạch đã tuyên bố sẽ không tha cho Lý Lan Quyên, càng không tha cho nhà họ Lý. Lý Lan Quyên giết chết con anh, anh không thể giết chết ả nhưng anh bắt "Lý gia" phải sụp đổ, anh muốn Lý gia mãi mãi biến mất trong giới hào môn, muốn người nhà họ Lý vĩnh viễn phải mang tội danh giết người theo bên mình, là vĩnh viễn!
Nghĩ nghĩ một lát, biết là không thể giấu được Đình Đình, Khiếu Trạch quyết định nói thật cho cô biết:
- Lý gia... nên sụp đổ rồi... anh thấy chỉ khi Lý gia sụp đổ... anh mới không cảm thấy thẹn với con trai của anh.
Đình Đình không nói gì, cô chỉ muốn hỏi anh sẽ giải quyết Lý Lan Quyên như thế nào chứ cô cũng không có cái ý định xin xỏ cho ai. Cô đồng ý là con người cô sống hướng thiện nhưng người ác như Lan Quyên... cô ta tốt nhất nên bị trừng phạt. Giết người... cô ta giết chết con của cô... cô chỉ hận không thể chôn cô ta theo cùng Hoài Hoài đáng thương của cô mà thôi.
Khiếu Trạch sợ Đình Đình đau lòng, anh vội nắm lấy bàn tay gầy yếu của cô, anh nỉ non, vành mắt ửng đỏ:
- Đình Đình... anh xin lỗi... là anh không bảo vệ được mẹ con em... anh xin lỗi... em đừng đau lòng... em đau lòng anh không chịu được... xin em đừng đau lòng.
Đình Đình nghe những lời nỉ non của anh, cô đã hứa sẽ không khóc nữa nhưng cuối cùng vẫn là không kìm được cảm xúc chân thật trong lòng mình, cô bật khóc...
Đình Đình khóc, Khiếu Trạch cũng kìm không được mà khóc theo cô. Khác với sự nức nở của Đình Đình, Khiếu Trạch chỉ có thể kìm chế ngăn cho tiếng khóc của mình không phát ra bên ngoài. Suốt từ hôm qua đến giờ, cõi lòng anh như tan nát. Anh đau lòng cho vợ, anh xót xa cho con, anh khổ sở với vô vàn những cảm xúc tiêu cực. Anh là đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, anh gánh trên vai rất nhiều thứ, vì vậy có buồn, anh cũng không dám thể hiện ra bên ngoài. Anh là trụ cột của Phó gia, là chỗ dựa của Đình Đình, là núi cao của con trai anh... vậy nên dù có đau lòng, có khổ sở, có đớn đau như chết đi sống lại thì anh cũng không cho phép bản thân mình yếu mềm. Bởi vì vợ anh đáng thương lắm, con anh yếu ớt lắm... anh phải bảo vệ cho vợ con anh, phải cưng chiều và nâng niu vợ con anh... anh không được gục ngã... không được gục ngã...
Đình Đình khóc rất lớn, cô với tay kéo Khiếu Trạch ghì xuống, cô ôm lấy anh, cô muốn anh cảm nhận được là... anh sẽ không phải chịu đựng một mình... là khổ thì anh và cô cùng khổ... vợ chồng cô sẽ cùng nhau vượt qua. Cô biết nếu so với cô thì cảm xúc của anh cũng không khá khẩm hơn cô một chút nào. Cô đã nhìn thấy anh gào khóc, nhìn thấy anh ngồi một góc thẩn thờ, cũng thấy anh cắn tay khóc nghẹn không thành tiếng. Khiếu Trạch của cô, chồng của cô, anh từ trước đến giờ luôn là người đàn ông mạnh mẽ... thứ mà có thể đánh gục được anh... chắc chỉ có cô và con...
Cô là mẹ của bọn nhỏ, cô thương con, cô xót con... nhưng anh cũng là ba của bọn nhỏ... anh bi thương có kém gì cô đâu?!
Khiếu Trạch ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của vợ, anh chua xót cho số phận của cô, anh gắng gượng nói với cô:
- Anh hứa... sẽ không để em và con chịu khổ nữa. Anh sẽ dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho em... bù đắp cho những tổn thương mà em đã chịu đựng. Chúng ta... có ba đứa con... anh đặt tên cho bọn nhỏ là... Thương Thương... Hoài Hoài... và Tiểu Niệm. Dù rằng chỉ còn Tiểu Niệm nhưng anh vẫn rất thương, anh vẫn rất thương...
Đình Đình mếu máo nghẹn ngào:
- Thương Hoài... Thương Thương và Hoài Hoài...
Anh gật đầu, anh nói mà lòng đau như cắt:
- Xin lỗi em, xin lỗi con... anh xin lỗi... Thương Thương... Hoài Hoài... biết làm sao đây hả em... anh thương bọn nhỏ quá... biết làm sao hả em... biết làm sao bây giờ?
Đình Đình ôm siết lấy anh, cô dụi mặt vào lòng anh, trái tim như rút cạn đi máu huyết. Nỗi đau cốt nhục chia lìa, đời này, kiếp này... cô có chết cũng không thể quên... không thể quên...
Vòng tay ôm cô chặt hơn, Khiếu Trạch hôn lên trán cô, anh nỉ non, như là động viên Đình Đình, lại giống như là đang động viên chính anh:
- Sau này... chúng ta sẽ nuôi dạy Tiểu Niệm thật tốt, yêu thương con thật nhiều. Và anh sẽ nói với con là... con có hai người anh rất rất thương yêu con. Ba đứa các con là bảo bối của ba và mẹ... là Thương... là Hoài... và là Niệm!
Bình luận facebook