• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ (6 Viewers)

  • Chương 39

Đám cưới nhà họ Phó, cháu gái duy nhất của Phó gia kết hôn, cô dâu lại còn là diễn viên nổi tiếng, vì vậy khách khứa đông đến không thể đếm xuể. Phía dưới khán đài, Đình Đình bồng Tiểu Niệm ngồi xem làm lễ, lúc Quế Hoa bật khóc vì xúc động, Đình Đình cũng không kìm được mà khóc theo cô dâu. Tiểu Niệm 6 tuổi, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, nhìn thấy mẹ khóc, cu cậu nhíu mày, xoay người sang hỏi mẹ mình.

- Mẹ, sao mẹ lại khóc? Cô Út khóc... mẹ cũng khóc? Cô Út đi lấy chồng đáng sợ vậy hả mẹ?

Đình Đình im bặt, cô lập tức ngưng khóc trước câu hỏi vừa ngây ngô vừa già đời của con trai. Thằng bé Tiểu Niệm này có cái miệng rất khéo, mặc dù sinh non nhưng trộm vía được tổ tiên phù hộ, càng lớn càng thông minh, lanh lợi. Học một hiểu đến ba đến bốn, thể trạng dần tốt lên, so với mấy đứa bé cùng tuổi thì không xem là kém hơn bất kỳ đứa trẻ nào. Đặc biệt, Tiểu Niệm rất giống với Khiếu Trạch lúc nhỏ, còn bé nhưng ham học hỏi, già đời, lý lẽ và có đôi khi hỏi những câu hỏi... cực kỳ làm rối não người nghe. Đình Đình đã quá quen với những câu hỏi kiểu này của con, nhưng đây là lễ cưới của Quế Hoa, thằng bé đột nhiên hỏi như thế này... thiệt là khiến cô dở khóc dở cười mà.

- À, cô Út lấy chồng là chuyện vui, không phải chuyện đáng sợ.

Tiểu Niệm nhướn mày hỏi tiếp:

- Vậy sao mẹ khóc?

Đình Đình đáp:

- Tại vì mẹ không nỡ rời xa cô Út, cô Út đi lấy chồng, cô Út sẽ không được ở nhà mình nữa... chỉ lâu lâu mới về chơi thôi. Mẹ thương cô Út nên mẹ mới khóc, Niệm hiểu chưa?

Tiểu Niệm gật gù, thằng bé ngây ngô nói với cô:

- Vậy là cô Út cũng không nỡ rời xa chú Sinh, hôm qua Niệm thấy cô Út ôm chú Sinh khóc... tội cô Út quá mẹ ha!

Chết mất, chết mất, bịt miệng thằng bé không kịp mà. May là mọi người đang tập trung xem làm lễ, không ai để ý đến lời của Tiểu Niệm đang nói. Nếu không... lo lắng quá đi mất, cô phải dặn dò thằng bé mới được, không để cho Tiểu Niệm đi nói lung tung khắp nơi.

Đình Đình vừa dặn dò Tiểu Niệm xong thì Khiếu Trạch cũng vừa đi vào, Đình Đình liền kể chuyện mà thằng bé vừa nói cho Khiếu Trạch nghe. Kể xong, cô kề tai chồng mình, khẽ hỏi:

- Phúc Sinh đâu? Anh ấy đi rồi à chồng?

Khiếu Trạch ôm lấy eo vợ, anh bồng Tiểu Niệm đặt lên đùi mình, chất giọng dịu dàng, anh nói với cô:

- Sau này đừng để Tiểu Niệm ngồi lên đùi em, thằng bé lớn rồi, lại nặng như vậy...

Cô bỉu môi:

- Lại chia cắt tình mẫu tử, Tiểu Niệm thì nặng bao nhiêu.

Khiếu Trạch cười mỉm, anh rất thương con nhưng anh lại càng thương vợ. Đặc biệt là kể từ sau khi Đình Đình sinh Tiểu Niệm, tính chiếm hữu của anh lại càng cao. Đối với tật xấu này của anh, anh rất hài lòng, vì vậy càng ngày càng quấng lấy Đình Đình, cũng không muốn sửa tính xấu này nữa.

Thả Tiểu Niệm cho bé Thị để ý, Khiếu Trạch tập trung nhìn lên sân khấu, chồng của Quế Hoa là quân nhân, con trai cả của một thế gia có tiếng tăm ở thành phố B. Chồng của con bé là do con bé tự chọn, Phó gia không ép liên hôn, mà Khiếu Trạch lại càng không đồng ý những việc gọi là liên hôn vì gia tộc. Lúc Quế Hoa nói với anh kết hôn, anh cũng rất ngạc nhiên, anh có hỏi con bé đã suy nghĩ kỹ chưa. Quế Hoa nói với anh cô đã quyết định kỹ, cũng sẽ không hối hận, không thay đổi quyết định...

Anh biết Quế Hoa vẫn còn tình cảm với Phúc Sinh nhưng Phúc Sinh thì lại không muốn có tình cảm với con bé. Cậu ấy nói... cậu ấy muốn ở bên cạnh Lý Lan Trúc, muốn bù đắp cho cô ấy.

- Phúc Sinh sợ gặp em, cậu ấy đi rồi, đi cùng Lan Trúc.

Đình Đình nhíu mày, hỏi:

- Anh ấy sợ gặp em? Em làm gì anh ấy?

Khiếu Trạch cười nhẹ:

- Sợ bị mắng, em mắng người ghê quá, ai cũng sợ.

Đình Đình khúc vào bên hông của Khiếu Trạch, cô liếc anh một phen, không thèm nói chuyện với anh nữa, cô tập trung theo dõi lễ cưới. Đối với chuyện của Quế Hoa và Phúc Sinh, cô không có ý kiến, cũng không muốn xen vào. Tất cả đều đã lớn, không còn như trước đây nữa, ai cũng bước sang tuổi 30 từ lâu lắm rồi, thời gian đâu nữa mà chạy đuổi theo nhau. Với lại, cũng đã lâu lắm rồi, cô không còn nói chuyện thân thiết với Phúc Sinh giống như trước, kể cả Khiếu Trạch cũng như vậy, cũng không còn thân thiết với Phúc Sinh được như trước kia...

Lam Châu không còn là diễn viên nữa, là do Khiếu Trạch đứng sau chặn đứng nguồn tài nguyên của Lam Châu. Đó là cái giá phải trả cho việc cô ta bắt tay cùng Phó Phúc Sinh trong vụ việc của cô năm đó. Còn về phần Phó Phúc Sinh, mặc dù cả anh và cô đều hiểu là do nhân cách kia của Phúc Sinh gây chuyện nhưng tận sâu trong thâm tâm của cả hai... anh và cô thật lòng không thể xem như không có gì, cũng không cách nào bỏ qua cho anh ấy được. Nói là cắt đứt thì có thể là không nhưng nếu nói vẫn xem nhau là bạn... vậy thì không phải. Tiểu Niệm năm nay được 6 tuổi cũng là 6 năm ba người bọn cô không gặp gỡ riêng nhau. Có đôi khi tiệc tùng gì đó sẽ giáp mặt nhau nhưng cũng chỉ là chào hỏi thông thường, hoàn toàn không còn như trước được nữa.

Phúc Sinh cũng đã bỏ nghề, anh không còn là diễn viên, hiện tại nghe nói anh đang là giáo viên vùng cao, dạy học miễn phí cho bọn trẻ. Đã từng có lần Phúc Sinh nói với cô, anh ấy sẽ dùng quãng đời còn lại để làm việc thiện... cầu phúc cho cô và Khiếu Trạch. Cô và Khiếu Trạch đã quyết định sẽ không nói về chuyện của Thương Thương cho mọi người biết, bởi vì cô không muốn gây thêm rắc rối, cũng không muốn gây thêm thù oán với bất kỳ ai...

Không tha thứ cũng không gây thù, cứ nghĩ đơn giản là mọi thứ đã qua... như thế cho nhẹ lòng!
___________________________
Tiểu Niệm 8 tuổi, ông Phó Hoa rời đi...

Ngày chôn cất ông Phó Hoa, Khiếu Trạch và Đình Đình không đến, mà cũng chẳng có ai ở Phó gia đến, bao gồm luôn cả ông nội Phó. Đêm đó, vợ chồng Duy Tân có đến gặp bà Phó Nhỏ, lần đầu tiên trong đời, Đình Đình nhìn thấy Duy Tân khóc...

Phó Duy Tân ôm trong người tấm ảnh của ông Phó Hoa, anh cúi đầu, vừa quỳ vừa khóc xin tội:

- Thím Nhỏ... con thay ba... xin tội với thím. Ba con mất rồi... chết không nhắm mắt... chết trong đau đớn và tủi nhục. Con biết thím và Khiếu Trạch sẽ không đồng ý tha cho ông... nhưng con vẫn đến đây xin tội... chỉ làm như thế này... con mới sống thanh thản được... quãng đời về sau mới có thể sống thanh thản...

Mẹ chồng cô khóc, Duy Tân khóc, Hà Loan cũng khóc... chỉ có cô và Khiếu Trạch là không thể khóc. Cô nghe nói, ông Phó Hoa nằm liệt trên giường gần chục năm, thân thể gầy teo tóp, ghẻ lở khắp người, sống còn hơn chết, thê thảm cực kỳ. Chỉ là, dù cho ông ấy có chết hay là sống không bằng chết thì Khiếu Trạch cũng không thể nào tha thứ cho ông ấy được. Anh đã từng nói với cô thế này, anh chấp nhận không trả thù lên vợ con của lão Phó Hoa, đó đã là một ân điển mà anh đã cố hết sức dành cho lão. Cả đời này, anh sẽ không tha thứ, cũng sẽ không tha thứ cho con cái, vợ con của lão... mãi mãi không tha thứ!

Lặng nhìn cảnh tượng Duy Tân quỳ khóc van xin bà Phó Nhỏ, Khiếu Trạch không nói gì, ánh nhìn bàng bạc, anh nắm lấy tay Đình Đình, kéo cô xoay người rời đi:

- Lão chết là đáng, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ, anh và con cũng vậy... Phó Khiếu... sẽ không bao giờ tha thứ!

Đình Đình siết chặt lấy bàn tay to lớn của anh, dù anh có quyết định như thế nào, cô cũng vẫn sẻ ủng hộ. Lão Phó Hoa chết trong đau đớn tủi nhục, bà Hai Lớn bệnh tật triền miên, bà Hai nhỏ bỏ chồng theo trai trẻ bị lừa hết sạch tiền bạc. Phó Duy Tân và Hà Loan có công việc ổn định nhưng lại không thể có con, Phó Duy Khánh nát bét rượu chè, Lý Lan Quyên điên điên dại dại, Lý gia thì suy tàn. Cái giá của bọn họ phải trả cũng đủ lớn rồi... cũng đủ cho bọn họ phải quay đầu hối cải.

Chẳng qua là, dù bọn họ có chịu thêm nhiều tổn thương hơn nữa thì Khiếu Trạch cũng sẽ không tha thứ, sẽ mãi mãi không tha thứ!
___________________________
Tiểu Niệm tên thật là Phó Khiếu Hoành, cậu con trai quý tử của Phó gia, người kế thừa gia sản hàng trăm tỷ đồng từ nhà họ Phó.

Năm Khiếu Hoành 12 tuổi, Đình Đình lại một lần nữa mang thai, bác sĩ bảo là thai đôi, là hai bé gái. Khác với lần sinh trước, Đình Đình thuận lợi sinh một cặp bé gái vô cùng vô cùng đáng yêu. Hai bé gái sau này là bảo bối của Phó gia, được ông bà, ba mẹ và đặc biệt là Phó Khiếu Hoành yêu thương nâng niu như bảo vật trong lòng bàn tay vậy.

Cặp song sinh nữ được đặt tên là Bình Bình và An An, ghép lại cùng với ba người anh lớn sẽ là Thương - Hoài - Niệm - Bình - An.
...............................
Trong căn phòng màu hồng xinh xắn, dưới ánh đèn nhàn nhạt dịu êm, Đình Đình bồng trên tay một đứa trẻ cho bú, Khiếu Trạch thì đang bận rộn thay tã cho đứa nhỏ đang nằm trong nôi. Vừa cho An An bú sữa, Đình Đình vừa nghe Khiếu Trạch dỗ dành Bình Bình:

- Ngoan nào, con gái của ba ngoan nhá, không khóc để cho em bú tí nhá. Nào nào, ba ôm, ba thương, ba thương...

Đình Đình nhìn anh, cô nhìn thấy anh rất nhẹ nhàng, trước khi hai đứa nhỏ Bình An được sinh ra đời, anh đã phải đi học một lớp về chăm sóc trẻ sơ sinh. Nhớ đến trước kia lúc Tiểu Niệm vừa sinh, anh đâu dám bồng con, lúc nào cũng chỉ đứng nhìn, thay tã cho con mà toàn dính hết lên người, lần nào cũng làm trò cười cho mọi người. Vậy mà một ông chú hơn 40 tuổi nay lại thành thục như vậy, xem ra là có tiến bộ, có cố gắng.

Lại nhìn đến Tiểu Niệm ngủ quên trên giường của hai em, Đình Đình nhìn một lúc ba đứa nhỏ, không hiểu sao nước mắt cô lại nhạt nhòa. Cô nhớ đến Thương Thương và Hoài Hoài, lại nhịn không được mà nỉ non với Khiếu Trạch:

- Chồng à, anh xem... có phải là Thương Thương và Hoài Hoài quay trở về với em không? Ai cũng bảo em khó mà có con lại được, vậy mà bây giờ lại có Bình Bình và An An. Anh nói xem, là ông Trời thương chúng ta, thương cho số phận của hai vợ chồng mình... phải không anh?

Khiếu Trạch đặt Bình Bình đã ngủ say xuống nôi, anh vội vàng đi tới ôm lấy Đình Đình. Hốc mắt anh ửng hồng, vừa lau nước mắt cho vợ, vừa dỗ dành An An đang bú ngoan trong lòng Đình Đình. Anh khẽ nói thầm:

- Đừng khóc, anh thương... không phải em thường hay bảo nhớ Thương Thương và Hoài Hoài sao. Bây giờ hai đứa nhỏ trở về bên cạnh chúng ta rồi, sao lại còn khóc nhè như vậy?

Anh vuốt ve đôi má ửng hồng của Đình Đình, đợi An An bú sữa xong, anh đặt cả An An và Bình Bình nằm bên cạnh Tiểu Niệm. Cả hai vợ chồng đứng nhìn ba đứa nhỏ ngủ say, bất giác cả hai đều không nhịn được mà rơi nước mắt.

Khiếu Trạch ôm lấy cơ thể đang run rẩy vì xúc động của Đình Đình, anh cười trong hạnh phúc, cười vì cảm thấy mãn nguyện, anh nói thầm vào tai cô:

- Anh có em, có Thương Hoài Niệm Bình An, đời này đối với anh đã đủ, thật không còn mong cầu gì nữa. Đến cuối cùng, gia đình chúng ta đều đã được đoàn tụ. Đình Đình, cảm ơn em, cảm ơn vì sự hy sinh của em. Bảo bối... anh yêu anh... anh yêu em rất nhiều!

Đình Đình cũng ôm lấy anh, những giọt nước mắt lúc này của cô đều là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Cô thường nghe người ta nói với nhau rằng, những người có "tình" dù thế nào cũng sẽ trở về bên nhau...

Phải, Thương Thương và Hoài Hoài có "tình" với vợ chồng cô, hai đứa nhỏ phải trở về bên cạnh anh và cô... chẳng phải sao?!

"Thương Hoài Niệm Bình An!"
__________________________
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

MỢ HAI NHÀ HỌ DƯƠNG
  • 3.00 star(s)
  • Trần Phan Trúc Giang
Chương 61
Mợ cả ngả vào lòng mợ hai
  • 3.00 star(s)
  • Meo Meo Đại Sư
[Zhihu] CÔ VỢ NHỎ CỦA CEO MÙ
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom