• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Mộng Tam Kiếp (4 Viewers)

  • Chương 4: Gặp lại Ngọc Sinh Phù

Biên Soạn: @Lãnh Ngưng Yên
Beta: @Lãnh Đế Dạ ( @Kiều Kì Sa)
Ban đầu, thiên địa khai sinh được chia thành tam giới gồm: Nhân Giới, Ma Giới và Tiên Giới. Hiển nhiên, những cuộc đánh chiến giữa Ma Giới và Tiên Giới đều khiến Nhân Giới bị vạ lây. Một ngàn năm về trước, Tiên Giới lấy cớ trừ bạo giúp bách tính khỏi lầm than đã dẫn quân san bằng lãnh thổ Ma Giới. Sau cuộc chiến này, mặc dù Ma Giới diệt vong nhưng tổn thất của Tiên Giới cũng không nhỏ. Theo thời gian, câu chuyện về tam giới dần đi vào quên lãng, chỉ là không ai ngờ tới Ma Giới thế nhưng đang khôi phục từ từ.

Thực ra lần này Bạch Ngụy Quân bị thương rơi xuống núi Hoa Sơn là do bất ngờ bị tập kích trên đường từ Khang Dực về. Y vốn đang cao hứng vì hoàn thành mệnh lệnh của Vương Mẫu Nương Nương ngờ đâu bị một nhóm yêu ma nhảy ra vây đánh. Chung quy cũng tại y khinh địch nên mới thảm hại thế này. Vậy mà gặp lại Ngọc Sinh Phù, nàng thậm chí không nhận ra y?

Lúc này Ngọc Đào đã chạy xuống núi. Nàng giận dữ vừa đi vừa dẫm nát mấy cây cỏ ven đường. Thế nào mà nàng lại xui xẻo như vậy, cư nhiên cứu phải một nam nhân cực kì vô duyên. Nàng cứu y, y không cảm ơn thì thôi lại còn nói đủ thứ lảm nhảm trên trời dưới đất. Thậm chí, Ngọc Đào còn nghi ngờ đầu óc y có vấn đề.

Khẽ lắc đầu, coi như là nàng xui xẻo đi. Cứ tạm thời để cho y yên tĩnh một lát, chút nữa về còn xem lại vết thương của y. Tuy thương thế không sâu nhưng khả năng nhiễm trùng là rất lớn, sư phụ nàng từng nói cứu người cứu cho trót, không thể vì tâm trạng bị ảnh hưởng mà mặc kệ y được.

Bạch Ngụy Quân ngồi thất thần hồi lâu, y nhất định phải báo cho Ngọc Hoàng về việc bọn Ma tộc đang từ từ khôi phục lại nhưng với tình trạng này của y thì việc đó là không thể nào. Tầm mắt y rơi vào đồ đạc bày biện trong gian nhà không khỏi cảm thán: thật đơn sơ.

Vừa rồi rõ ràng là khuôn mặt của Sinh Phù, như thế nào nàng lại khẳng định một mực không quen biết y chứ? Nàng nói nàng tên Ngọc Đào?

Theo như Bạch Ngụy Quân thấy thì ngoại trừ tuổi tác của Ngọc Đào và vấn đề nàng không nhớ y ra thì bất cứ thứ gì cũng giống Ngọc Sinh Phù. Từ khuôn mặt cho đến tính cách. Có thể là Ngọc Đào chính là chuyển kiếp của Ngọc Sinh Phù chăng?

Đúng rồi, y quên mất. Ngọc Sinh Phù vốn đã bị y nhẫn tâm giết chết, nàng làm sao còn sống cho đến nay? Thật sự Ngọc Đào là chuyển kiếp của Ngọc Sinh Phù, y nhất định không bao giờ phạm phải sai lầm như trước nữa. Nhất định là thế!

Ngọc Đào trở về, nàng thay thuốc giúp Bạch Ngụy Quân, hai người không hé răng nửa lời. Ngọc Đào không nói bởi không có gì để nói. Bạch Ngụy Quân một mực im lặng bởi y có việc hay ho hơn để làm: ngắm Phù nhi của y! Phù nhi của y vẫn đẹp như này nào, vẫn quan tâm đến y như trước.

Bạch Ngụy Quân không phải người thường, thương thế của y hồi phục rất nhanh. Nhưng Ngọc Đào một phen cực khổ chăm sóc, gục người xuống bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bạch Ngụy Quân đứng lên bước về phía Ngọc Đào. Dưới ánh trăng khuôn mặt nàng hiện lên còn đẹp hơn bất kì tiên tử nào. Một vẻ đẹp thanh cao không vương chút bụi trần. Y cởi chiếc áo ngoài ra, thật nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Bất giác khóe môi Bạch Ngụy Quân hiện lên nụ cười. Trời về đêm bao giờ cũng lạnh, sống trên núi như vậy mà nàng còn chưa học được cách tự chăm sóc mình. Thật là...

Bạch Ngụy Quân đứng dậy, thương thế tốt hơn y cần về báo tin cho Ngọc Hoàng. Không thể mãi ở chỗ này với Phù nhi được. Bước chân Bạch Ngụy Quân dứt khoát đi ra cửa, bất quá y lại quay người lại trở về chỗ Ngọc Đào. Cánh tay khẽ đưa lên, một đạo ánh sáng trắng bao phủ lấy Ngọc Đào. Kiếp này nàng chưa thể tự bảo vệ mình, y cũng không thể để mất nàng thêm lần nữa.

Thân ảnh Bạch Ngụy Quân nhanh chóng biến mất.

---

Ngọc Tuyết Tiên Tử sau một tháng đã trở về. Cả người chật vật không ít nhưng trên môi thấp thoáng nụ cười hạnh phúc. Vừa bước vào cửa nàng đã nhận ra ngay đệ tử thân yêu của mình đang gục trên bàn. Có lẽ thời gian qua Ngọc Đào cũng mệt mỏi không ít đi.

Ánh mắt Ngọc Tuyết dừng lại trên chiếc áo nam nhân màu tím khoác trên người Ngọc Đào. Như thế nào lại có cái áo này? Dường như trong quãng thời gian nàng vắng nhà đã có nam nhân đến đây. Ngọc Tuyết vội lay đệ tử:

- Ngọc Đào, dậy đi. Vi sư có điều cần hỏi.

Hàng lông mi Ngọc Đào khẽ run lên rồi nàng mở mắt tỉnh dậy. Vừa thấy sư phụ thì vui mừng đến lỗi lời nói cũng trở lên gấp gáp:

- Sư phụ về rồi ạ? Trông người cực khổ quá, đợi đệ tử lấy ít nước cho người rửa mặt...

Ngọc Đào đứng lên, chiếc áo cũng theo người nàng rơi xuống. Nàng cúi người nhặt chiếc áo lên, nhíu mày hồi lâu không biết lên làm gì. Ánh mắt đảo quanh nhà mới phát hiện nam nhân kia đã rời đi từ lâu. Rời đi để lại chiếc áo này?

- Ngọc Đào, con làm sao vậy? Chiếc áo này từ đâu mà có?

Ngọc Tuyết không nhịn được lên tiếng hỏi. Theo nàng thấy thì dường như Ngọc Đào cũng đang khó xử với chiếc áo này.

Ngọc Đào nhìn sư phụ, nàng nhanh chóng thuật lại sự việc cứu Bạch Ngụy Quân cho sư phụ nghe. Chỉ thấy càng nghe sư phụ càng nhíu mày thật chặt.

- Ý con là người đó gọi con là Ngọc Sinh Phù? Y có nói mình tên gì không?

Ngọc Đào vội đáp:

- Y cũng không nói ra tên mình. Sư phụ biết y là ai ạ?

Ngọc Tuyết lắc đầu rồi lại gật đầu. Nàng chẳng biết nói sao cho phải. Sư phụ nàng tức Linh Bảo Thiên Tôn đã cho nàng xem quá khứ của Ngọc Đào. Có thể nói nàng biết Bạch Ngụy Quân nhưng cũng có thể nói nàng chẳng biết gì về y.

Lại nhìn đồ đệ đáng thương, Ngọc Tuyết bất giác thở dài:

- Ngọc Đào, tạm thời vi sư không thể nói được cho con đó là ai. Con chỉ cần biết tuyệt đối phải tránh xa y, đặc biệt không được có tình cảm với y.

Nhìn dáng vẻ của sư phụ, Ngọc Đào mờ mịt gật đầu. Nhất định không thể có chuyện nàng có tình cảm với y được. Nam nhân đẹp như vậy mặc dù ngàn vạn người mới thấy một nhưng lời sư phụ nói nàng tin tưởng vô điều kiện.

Những ngày tháng bình yên tiếp tục trôi qua. Nhờ sự hướng dẫn của Ngọc Tuyết, các khả năng của Ngọc Đào tiến bộ không nhỏ, ít nhất giờ đây có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Sáng nay, một bức thư gửi đến chỗ Ngọc Tuyết mời đi đại thọ của Điện chủ Điện Gia Thục Bình Vi Ương. Điện Gia Thục là một trong những thế lực lớn mạnh của Tiên Giới, chỉ khác là bốn bề Điện Gia Thục đều vây quanh bởi biển. Cũng bởi vậy vấn đề liên quan đến Điện Gia Thục thường rất nhạy cảm. Ít ai muốn gây hấn với người ở đây.

Thu dọn đồ đạc một chút Ngọc Tuyết dẫn Ngọc Đào xuống núi lên đường đến điện Gia Thục. Từ chỗ hai người họ đên Điện Gia Thục không xa lắm và để tiện cho Ngọc Đào mở rộng kiến thức nên sư đồ hai người quyết định thả bộ ở những thành chấn đông người.

Con đường ngắn nhất để đi đến Điện Gia Thục từ núi Hoa Sơn phải xuyên qua Lam Thăng quốc. Lam Thăng quốc cũng được coi là một cường quốc. Dân chúng làm ăn buôn bán nhộn nhịp, đông vui. Hiếm có dịp đi chơi, Ngọc Đào vui vẻ chạy lung tung như trẻ nhỏ. Thứ gì nàng cũng nhìn qua rồi lại hỏi sư phụ. Nàng sống trên núi từ nhỏ, hiểu biết đối với những đồ vật này ít không thể ít hơn.

Thành cuối cùng hai người đi tới để rời khỏi Lam Thăng là thành Lạc Thiên. Lạc Thiên thành có một mặt giáp với biển, đi qua theo đường biển này là đến Điện Gia Thục. Tại đây, Ngọc Tuyết gặp được bằng hữu nên dừng lại hàn huyên, để cho Ngọc Đào tự do tìm hiểu.

Đường xá vốn đông vui nhộn nhịp, trong lúc vô tình bị xô đẩy, Ngọc Đào va phải một nam nhân. Ngay lập tức người đó đưa tay ra đỡ. Ánh mắt hai người đồng thời giao nhau, Ngọc Đào kinh ngạc đưa tay che miệng:

- Ngươi... ngươi là Đường Chính Vân?

Ngọc Đào có ấn tượng không nhỏ đối với tên ăn mày Đường Chính Vân gặp ở Khang Dực, không ngờ một lần nữa đụng phải hắn ở đây. Lúc này Đường Chính Vân không còn bộ dạng lôi thôi, lếch thếch nữa mà chính là một công tử hào hoa phong nhã.

Quả thật lần trước là hắn giả dạng ăn mày đi. Làm gì có tên ăn mày nào khí chất đặc biệt như hắn đâu!
C__Data_Users_DefApps_AppData_INTERNETEXPLORER_Temp_Saved Images_ldDdHJu.jpg
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom