• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một Lời Hứa (2 Viewers)

  • Chương 410-419

Chương 410: Cáo già nham hiểm

Chỉ cần tiêu diệt gia tộc Lý Thị, ông ta có thể lập công với chủ nhân rồi.

Gia tộc họ Hậu có thể thoát khỏi những ràng buộc bây giờ.

Tay Hậu Thụy Niên sẽ có thể vươn ra xa hơn.

Nhờ vào cậu con trai thiên tài thông minh hiếm có của mình.

Chắc chắn có thể đưa gia tộc Hậu Thị lên đỉnh cao thế giới.

“Ông chủ, không phải, không phải loại xe bình thường!”

Quản gia mặt mũi gấp gáp.

Câu này của quản gia đã phá vỡ mộng tưởng vô biên của Hậu Thụy Niên.

Hậu Thụy Niên cau mày nói: “Hôm nay ông bị làm sao thế?”

“Bất kể là xe gì đi nữa, đâm hỏng tường nhà chúng ta đều phải đền bù!”

“Nếu không đến được, thì bảo hắn bán con đi mà đền!”

Quản gia sốt ruột đến mức muốn nhảy lên.

Ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán tiếp tục nói.

“Ông chủ, đó là xe đông lạnh”

“Lúc nãy tôi cho người mở thùng xe, bên trong để.......”

“Bên trong để.....”

Lúc này ông quản gia không nói tiếp được nữa.

Ông ta sợ hãi

Ông ta bàng hoàng.

Ông ta hoảng loạn.

Hậu Thư Hạo cũng từ kế hoạch lớn vĩ mô của mình định thần lại, nhìn quản gia hỏi: “Thế ở trong xe chứa cái gì?”

“Trong xe không phải là đồ vật, mà là người!”

Hậu Thụy Niên: “Người?”

Hậu Thư Hạo: “Người nào?”

“Là, là...... là người nhà chúng ta”.

“Là tất cả những người chúng ta phái đi Đông Hải”.

“Bọn họ đều về rồi!”

“Mỗi người đem theo đặc sản của Đông Hải!”

“Áo liệm!”

Cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Quản gia vừa nói xong, cả người ngồi sụp xuống đất!

Ông ta đi theo Hậu Thụy Niên hơn chục năm.

Ông ta rất rõ tình hình nội bộ gia tộc Hậu Thị.

Ông ta biết rằng.

Gia tộc Hậu Thị là một trong bốn đại thế gia ở thủ đô.

Xong rồi!

“Không thể được! Điều này không thể được!”

Kinh ngạc!

Không thể tin được!

Hậu Thư Hạo bật dậy, xoay người chạy ra ngoài cổng.

“Cậu chủ, giày của cậu!”, quản gia tay cầm giày chạy theo sau.

Ung dung khoan thai

Phong thái lịch lãm.

Lúc này.

Cậu chủ nho nhã làm gì có thời gian để ý đến những điều trên nữa.

Hắn chạy chân đất ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy có chiếc xe đông lạnh đâm vào tường bao nhà họ.

Tài xế đã chạy rồi.

Cửa thùng xe đã mở.

Thùng xe phía sau toát ra luồng khí lạnh.

Ánh mắt thẫn thờ.

Hai con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.

Nếu như bình thường, chiếc xe này có chở đầy thi thể đi nữa thì Hậu Thư Hạo cũng không để tâm.

Thế nhưng, hắn đứng ở thùng xe phía sau, liền nhìn thấy cái đầu hói của Đỉnh Lương Trụ.

Không thể lý giải!

Không thể tin được!

Gia tộc Hậu Thị phái đi đội hình mạnh như thế.

Không ngờ rằng sẽ gặp phải kết cục như thế này.

Hậu Thụy Niên vội vội vàng vàng chạy đến.

Ông ta ngây người ra khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt.

Nhưng khác với Hậu Thư Hạo, sau phút chốc hết sức ngạc nhiên vẻ mặt Hậu Thụy Niên toát lên sự hung ác vô cùng.

Hậu Thụy Niên hét lớn: “Lý Tấn! Lý Tấn!”

“Đồ cáo già nham hiểm nhà ngươi”.

“Vì bảo vệ con trai mình”.

“Quả nhiên ông đã phái người mạnh nhất của gia tộc Lý Thị đến Đông Hải!”

Rõ ràng Hậu Thư Hạo không hiểu rõ về gia tộc Lý Thị.

Nghe thấy Hậu Thụy Niên hét lên như vậy, Hậu Thư Hạo liền hỏi: “Bố, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Biểu cảm của Hậu Thụy Niên đã thay đổi.

Ông ta nhìn Hậu Thư Hạo, mặt dữ dằn nói: “Con biết vì sao mấy năm nay, nhìn bề ngoài thì thế lực của gia tộc Lý Thị ngày càng thụt lùi”.

“Nhưng thực tế,nguyên nhân khiến bọn chúng vẫn là một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô không?”

“Con có biết, vì sao mấy năm gần đây, cả vùng phía Bắc đều biết gia tộc Lý Thị đã không còn con nối dõi”.

“Thế nhưng nguyên nhân không ai dám ra tay với họ không?”

“Đó là vì, gia tộc Lý Thị có hai ‘vương’!”

“Lý Tấn là một trong hai!”

Lúc này, biểu cảm của Hậu Thụy Niên khiến Hậu Thư Hạo có chút không hiểu.

Gia tộc Hậu Thị mất đi Đỉnh Lương Trụ.

Có thể nói, sụp đổ trong phút chốc.

Thế nhưng lúc này Hậu Thụy Niên lại không ngừng run lên vì phấn khích.

“Bố, bố làm sao thế?”

“Tin tốt, tuyệt đối đây là một tin tốt lành!”

Cho dù những người tinh nhuệ của gia tộc đã chết hơn nửa.

Hậu Thụy Niên vẫn như tìm được cơ hội ngàn năm có một.

Ông ta nắm chặt tay, mặt lóe lên sự sắc sảo chói lóa.

“Lý Tấn phái người mạnh nhất của gia tộc ông ta đi Đông Hải, đi bảo vệ thằng con trai vô dụng của ông ta”.

“Vậy ở thủ đô bây giờ, chỉ còn có mỗi mình ông ta”.

“Chỉ cần Lý Tấn chết, gia tộc Lý Thị sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé”.

“Ha ha ha ha, cơ hội đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”

Nói xong, Hậu Thụy Niên lập tức lên xe, phi về đến một ngôi biệt thự nào đó.

Nhìn Hậu Thụy Niên vội vàng rời đi.

Hậu Thư Hạo có chút đăm chiêu.

Gia tộc vừa chịu tổn thất nặng nề.

Hắn muốn quay về sư môn xin viện binh.

Xem ra bây giờ không cần nữa rồi.

Lúc này quản gia cầm giày của Hậu Thư Hạo run rẩy lẩy bẩy đi đến, hỏi nhỏ.

“Cậu ba, chúng ta có cần gọi điện mời cậu cả về không?”

Vừa nghe đến hai chữ ‘cậu cả’, ánh mắt Hậu Thư Hạo lập tức lóe lên ánh nhìn mãnh liệt.

Nhất thời bốn phía tỏa ra sát khí!

Hậu Thư Hạo nhìn chằm chằm ông quản gia, nói giọng trầm: “Nuốt câu này vào bụng cho tôi”.

“Bất kể gia tộc xảy ra chuyện gì, đều không cần anh ta về”.

“Ở nhà có tôi là đủ rồi”.

“Không ai có thể đánh bại tôi”.

“Tôi nhất định sẽ đưa gia tộc Hậu Thị lên đỉnh cao thế giới!”

Khuôn mặt dữ dằn của Hậu Thư Hạo nhìn mọi người xung quanh: “Bây giờ ngay lập tức phong tỏa hết tin tức liên quan sự việc này cho tôi!”

“Bất cứ người nào tiết lộ thông tin, tôi sẽ khiến người đó chết rất thê thảm”.

Quản gia vội gật đầu không ngừng: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ chặn hết tin tức liên quan đến việc này, tuyệt đối sẽ không đến truyền đến tai người khác!”

Cùng lúc đó, ở biệt thự gia tộc Vũ Thị.

Trên bàn làm việc của Vũ Thế Huân là bản kế sách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.

“Bố, có chuyện lớn rồi!

Chi trưởng của gia tộc Vũ Thị, anh ruột của Vũ Khuynh Mặc, Vũ Du Quý vội vội vàng vàng đi vào phòng đọc sách.

Vũ Thế Huân ngẩng đầu, hơi cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Thời gian gần đây chuyện to chuyện bé đều xảy ra.

Vũ Thế Huân chỉ cảm thấy, việc xảy ra những năm qua cộng lại cũng không nhiều bằng mấy tháng gần đây.

Đặc biệt là sau khi tập đoàn Lăng Tiêu đến Thiên Môn.

Họ giống như một con cá chạch.

Thoáng cái, đã khuấy đục mặt nước trong veo.

“Con vừa nhận được một tin, Đỉnh Lương Trụ nhà họ Hậu chết rồi”.

Vũ Thế Huân bỗng nhiên đứng dậy.

Ông ta tròn mắt nhìn thẳng vào con trai cả của mình: “Con chắc không?”

“Chắc chắn một trăm phần trăm!”

“Lão đầu trọc đó dẫn theo một đám quân tinh nhuệ hùng hổ tiến vào Đông Hải”.

“Kết quả chưa đến một ngày bọn họ đã bị người ta đóng gói gửi về”.

“Mỗi người mặc một trên mình đặc sản của Đông Hải”.

Vũ Thế Huân bất giác cười lạnh lùng.

“Đặc sản quái quỷ gì, hừ, đó là do lão già Lý Tấn tặng cho!”

Hai ngày nay Vũ Thế Huân liên tục nghiên cứu, bây giờ ông ta cũng có một chút manh mối.

Vũ Thế Huân bước đến trước mặt Vũ Du Quý vỗ vai nói.

“Ông thông gia tương lai này bố đã quen biết từ bé rồi”.

“Mấy người bọn bố từ nhỏ đã hay chơi cùng nhau”.

“Trong cả đám bạn, có ông ta là người tinh tế nhất!”

Chương 411: Hóa ra nữ thần là người có tâm hồn ăn uống

"Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ chịu thiệt".

"Mà lúc nào ông ta cũng là người ngáng chân".

"Bây giờ nhớ lại ngày xưa không biết có bao nhiêu người bị ông ta chơi khăm rồi".

"Vùng đất cấm Đông Hải từ đầu chỉ là nơi để ông ta ngụy trang mà thôi".

"Nếu tôi đoán không nhầm thì từ đầu Lý Tấn đưa Lý Phong đến Đông Hải vì ông ta cũng có ý nghĩ thế".

"Đem Lý Phong đến cái nơi khỉ ho cò gáy Đông Hải để bồi dưỡng đứa con trai của mình từng chút một".

"Để Đông Hải trở thành căn cứ bên ngoài của nhà họ Lý".

"Cứ thế ông ta có thể dễ dàng tiến lên tấn công, cũng dễ lùi về khi phòng thủ".

"Kế hay lắm!"

"Mấy năm nay tôi bị lão già Lý Tấn này lừa thảm rồi".

Nói đến đây, Vũ Thế Huân cười khổ.

Lúc nhỏ Lý Tấn bị chơi khăm, ông ta vẫn còn nhớ rõ.

Giờ nghĩ lại vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.

"Sớm biết vậy đã không nhúng tay vào chuyện năm đó".

"Nếu không thì Lý Phong đã làm em rể con từ lâu rồi".

"Mà khu phía Đông cũng là của hai nhà chúng ta".

Vũ Du Quý vội nói: "Bố à, trụ cột nhà họ Hậu ngã hết rồi, chúng ta có nên làm gì không?"

Vũ Thế Huân cười lớn: "Gì mà có nên chứ, giờ chúng ta phải hành động ngay".

"Miếng đất ở thành Nam vốn là của chúng ta mà".

"Năm đó chẳng qua là bố sơ ý nên mới bị con cáo già Hậu Thụy Niên chơi khăm thôi".

"Giờ con lập tức dẫn người cướp về đi".

"Vâng! Giờ con đi ngay đây".

Thấy đứa con cả của mình hấp tấp rời đi.

Vũ Thế Huân khẽ lắc đầu.

Đứa con cả của ông ta không có thói xấu.

Không giống đám cậu ấm nhà giàu chơi gái hút thuốc phiện.

Nhưng mà đầu óc đơn giản, làm gì cũng hấp tấp.

Khác xa đứa con thứ hai của ông ta.

Nghĩ đến đứa con thứ hai, ông ta không nhịn được cười hiền từ.

Tương lai của nhà nhà họ Vũ phải do Vũ Khuynh Mặc gánh vác rồi.

Chỉ đứa con thứ hai mới có thể dẫn dắt gia tộc đi lên đỉnh cao.

...

Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.

Hứa Mộc Tình tay cầm bán rán, vừa ăn ngon lành vừa cúi đầu xem tài liệu trên bàn.

Còn Lý Phong hai tay ôm mặt chống cằm.

Đôi mắt sáng lấp lánh của anh nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh, hỏi nhỏ: "Dáng vẻ này của em xấu lắm phải không anh?"

Lý Phong lắc đầu.

"Không đâu, đẹp lắm ý".

"Em không tin đâu, anh lừa em".

"Làm gì có người phụ nữ nào như em, vừa ăn vừa làm việc, chắc chắn là trông xấu lắm".

Tuy miệng nói thế nhưng Hứa Mộc Tình vẫn ăn sạch chiếc bánh rán cầm trên tay.

"Ở ngoài lâu rồi giờ em thèm cơm mẹ nấu quá".

Lý Phong cười hì hì nói: "Nếu em muốn ăn thì giờ chúng mình về nhà đi".

"Bên này còn nhiều việc cần giải quyết như thế, em đi rồi cấp dưới phải làm sao đây?"

Lý Phong nói: "Bọn họ sẽ tự biết cách làm ý mà".

"Bây giờ không được có sai sót gì, mà em cũng phải đánh bại Nữ hoàng phố Wall, kiếm thật nhiều tiền nữa".

Lý Phong trợn mắt ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Hứa Mộc Tình nói phải kiếm nhiều tiền.

"Em kiếm nhiều tiền thế làm gì?"

"Nuôi anh đó!", Hứa Mộc Tình cười nói.

Nghe thấy thế Lý Phong cười trộm, sau đó ghé sát vào cô.

Thấy Lý Phong dựa sát vào, Hứa Mộc Tình liền chột dạ.

Bình thường dù có người Lý Phong cũng luôn tìm mọi cách để "dê" cô.

Đừng nói là bây giờ trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ.

"Anh, anh làm gì thế".

Lý Phong cười không nói.

Anh giơ tay lên.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Sau đó cúi sát đầu đến.

Mũi hai người cách nhau ngày càng gần.

"Không phải vừa nãy em nói sẽ nuôi anh à?"

"Giờ tự nhiên anh thấy đói bụng".

"Anh muốn ăn em đó".

Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cô.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Nhìn thấy đôi môi của anh ngày càng kề sát.

Hứa Mộc Tình cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô như muốn đập văng ra khỏi lồng ngực.

Nhưng Lý Phong không hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Mà liếm một cái lên khóe miệng cô.

Liếm sạch vụn trứng chim dính bên khóe miệng do lúc cô ăn bánh rán bất cẩn dính lên.

Lúc anh liếm, đầu lưỡi còn quét qua khóe miệng cô một chút.

Á!

Trong nháy mắt cả người cô nổi da gà.

Lý Phong cười nghiền ngẫm nhìn cô nói: "Sao mặt em đỏ thế?"

"Anh cũng chỉ là đói bụng nên mới ăn vụn bánh dính trên khóe miệng em thôi".

"Đáng ghét!"

Hứa Mộc Tình giận dỗi liếc mắt quyến rũ nhìn Lý Phong.

Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

"Có người đến!"

Hứa Mộc Tình ngồi nghiêm chỉnh.

"Mời vào!"

Raven đẩy cửa bước vào.

Vừa mới vào trong, Raven liền cảm thấy không khí bên trong tràn đầy sự mờ ám.

Nhìn thấy hai má Hứa Mộc Tình đỏ bừng như quả táo, cô ta liền biết chuyện gì xảy ra.

Đi theo Lý Phong mấy ngày nay, Raven phát hiện phần lớn thời gian Lý Phong đều ở bên Hứa Mộc Tình.

Ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình không giống với những người khác.

Raven chưa từng thấy một người đàn ông nào thâm tình như thế.

Trong mắt anh đong đầy dịu dàng.

Loại dịu dàng mà chỉ dành cho Hứa Mộc Tình.

Nhưng Raven cũng không nghĩ Lý Phong giống như những gì bên ngoài nói về anh.

Hứa Mộc Tình càng ngày càng có tiếng tăm.

Rất nhiều người bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Lý Phong.

Bọn họ nói Lý Phong bám váy vợ.

Cả ngày chỉ ở bên vợ, chẳng làm gì.

Nhưng chỉ có những người bên cạnh anh mới biết.

Tập đoàn Lăng Tiêu có ngày hôm nay, anh là người đã bỏ công lớn nhất.

Hậu Thư Hạo ngày vào cũng vênh vênh váo váo khoe khoang mình là thiên tài mấy trăm năm mới có một.

Nhưng ở trước mặt Lý Phong hắn có khác gì thằng đần đâu.

Mọi chuyện mà bọn chúng định làm Lý Phong tính ra hết rồi.

Sau khi Raven tiếp xúc với Lý Phong cô ta mới nhận ra điểm đáng gờm của anh.

Bất cứ ai đối đầu với Lý Phong đều có kết cục cực kì bi thảm.

Bởi vì sự sống chết của chúng nằm hết trong tay Lý Phong.

Raven chào Lý Phong rồi nói: "Ông chủ, tôi đã làm theo những gì anh dặn, mọi chuyện đều ổn thỏa rồi".

Không đợi Lý Phong nói gì, Hứa Mộc Tình đã nói: "Anh thế mà lại để Raven làm chân chạy vặt á".

"Em bảo anh bao nhiêu lần rồi, giờ Raven là thư kí của em".

"Anh đừng suốt ngày bắt cô ấy đi mua bánh rán, hoa quả, bánh nhân hẹ gì đó nữa".

"Anh biết em không thích ăn rau hẹ mà".

Rất nhiều chuyện Lý Phong làm Hứa Mộc Tình không biết.

Nhất là mấu chuyện đối phó với nhà họ Hậu đều là giấu Hứa Mộc Tình làm.

Đây cũng là điều mà Raven phục Lý Phong sát đất.

Tất cả những chuyện đen tối bẩn thỉu đều do anh xử lí.

Thứ anh cho Hứa Mộc Tình là một thế giới tươi đẹp xán lạn.

"Ừ, được rồi, vậy lần sau chúng mình mua bánh bao 'chó không thèm' đi".

Hứa Mộc Tình gật đầu theo bản năng, bánh bao "chó không thèm" đúng là rất ngon.

Ơ, không đúng!

Chương 412: Miệng thì nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Hứa Mộc Tình vội ngẩng đầu nói: "Em bảo anh đứng có sai vặt cô ấy nữa, cô ấy còn biết bao nhiêu chuyện phải làm mà".

Lý Phong cười hì hì nhìn Hứa Mộc Tình: "Thế bánh bao "chó không thèm" em có ăn không?"

Hứa Mộc Tình lè lưỡi liếm môi theo bản năng.

Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lý Phong.

Cô quay ngoắt đầu đi nói: "Em không ăn!"

"À thế à, vậy giờ anh đi mua đây".

Hứa Mộc Tình vội túm lấy tay Lý Phong: "Em bảo em không ăn rồi mà".

Lý Phong không quay đầu nói: "Con gái toàn nói một đằng xằng một nẻo, miệng nói không ăn nhưng cơ thể lại rất thành thật".

Thấy Lý Phong lững thững bước ra cửa, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng.

Hai tay cô ôm lấy đôi má đỏ ửng.

Trong lòng thở dài: "Sao mà mình vô dụng quá, lúc nào cũng bị anh ấy trêu chọc".

...

Cung thành, biệt uyển.

Hậu Thụy Niên đứng trong sân nhỏ yên tĩnh.

Cánh cửa trước mắt ông ta vẫn đóng chặt.

Ông ta vừa nói ra tất cả những gì mình biết.

Ông ta đang đợi chủ nhân trả lời.

Một lúc sau cuối cùng tiếng nói của chủ nhân cũng vọng đến.

"Ông nói mấy năm nay Lý Tấn vẫn luôn âm thầm phát triển ở Đông Hải?"

"Vâng, chắc chắn ông ta đã đưa cao thủ giỏi nhất trong gia tộc đến Đông Hải".

"Nếu không lần này tinh anh của gia tộc tôi cũng sẽ không chết sạch ở Đông Hải".

"Trụ cột của gia tộc tôi mười năm trước đã là "Vương" rồi, hắn không thể chết như vậy được".

"Vương?", người đàn ông bên trong cười khẩy.

"Lúc đầu ai ai chả tự xưng là 'Vương'".

"Nhưng cũng chỉ là mấy cái món võ bát nháo mà thôi".

"Cũng chỉ có lũ vô dụng mấy người mới cung phụng hắn".

Ở trước mặt chủ nhân Hậu Thụy Niên không dám làm quá.

Ông ta vẫn cúi gằm, chăm chú nghe.

"Hậu Thụy Niên".

"Có ạ!"

"Ông đã từng nghe về Bát Cực Quyền chưa?"

Hậu Thụy Niên vôi đáp: "Biết ạ, dưới chướng tôi có một đại tông sư luyện Bát Cực Quyền".

Giọng điệu gã đàn ông phía trong khinh khỉnh.

"Cái ông nói cùng lắm là múa xiếc đầu đường mà thôi".

"Bát Cực Quyền chính tông hơn ba trăm năm trước đã thất truyền rồi".

Hậu Thụy Niên giật mình.

Lão tiếp tục nói: "Lịch sự võ thuật của Hoa Hạ rất dài".

"Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, giờ chẳng còn mấy người nghiêm túc bỏ công sức ra nghiên cứu võ thuật nữa".

"Cái bọn chúng học được chỉ là da lông bên ngoài thôi, còn chẳng được tính là hiểu biết".

"Cái lũ tạp nham tông sư, đại tông sư, Vương chẳng qua là hưởng được nhiều tiền lương của các gia tộc lớn nên cố ý thổi phồng thế thôi".

"Tông sư là gì?"

"Phải là người khai sơn lập phái".

"Đại tông sư lại càng hiếm có khó tìm".

"Còn Vương, mấy trăm năm trước có mấy người đạt được danh hiệu này chứ?"

"Từ nay trở đi, trước mặt tôi đừng mà nhắc đến mấy cái danh xưng buồn cười ấy nữa".

Dường như ông ta vô cùng nghiêm khắc về chuyện võ thuật.

Đây cũng là lần đầu tiên Hậu Thụy Niên thấy chủ nhân của mình giận dữ với những thứ không đâu này.

"Vâng!"

Người bên trong trầm giọng nói: "Điều ông vừa nói tôi đã nghĩ kĩ rồi".

"Hiện giờ chưa thể động đến nhà họ Lý".

"Đang ở thời khắc quan trọng, không được rút dây động rừng".

Hậu Thụy Niên bối rối.

Ông ta háo hức chạy tới không chỉ vì muốn báo tin cho chủ nhân.

Mục đích chính của ông ta là muốn mời hai cao thủ ở đây về canh giữ.

"Nhưng chủ nhân à, giờ con trai Lý Tấn đã xử lí sạch Thiên Môn rồi".

"Nếu chúng ta cứ bình chân như vại chỉ sợ sẽ trúng kế của Lý Tấn".

Hậu Thụy Niên liên mồm kể ra những việc Lý Phong đã làm sau khi đến Thiên Môn.

Cuối cùng thì người bên trong cũng lên tiếng.

"Hình như con trai ông hai ngày trước mới đến Thiên Môn một lần thì phải".

Vừa nghe thế, cả người Hậu Thụy Niên sợ run lên.

Ông ta quỳ "bụp" xuống đất.

"Tôi đáng chết, tôi đáng chết!"

"Tôi không dạy dỗ tốt con mình, xin chủ nhân trách phạt".

"Nếu tôi phạt thật thì giờ ông chết lâu rồi".

Cả người Hậu Thụy Niên run lên, trán ông ta dí xuống đất, cả người cúi sát đất như một con giòi.

"Không phải ông vẫn có lòng tin với con trai Hậu Thư Hạo của mình lắm à?"

"Tôi cho nó thêm một cơ hội nữa".

"Lần này tôi sẽ cử một cao thủ Bát Cực Quyền đi cùng nó đến Thiên Môn..."

"Nhiệm vụ của nó rất đơn giản, giết chết Lý Phong cho tôi".

Giết Lý Phong?

Hậu Thụy Niên giật mình nhưng ông ta nhanh chóng ngẩng đầu cười tươi.

Ông ta mừng như điên.

"Chủ nhân sáng suốt! Chủ nhân sáng suốt!"

"Lý Tấn rất thương Lý Phong".

"Nếu ông ta biết chúng ta cử người đi giết Lý Phong thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn".

"Thế thì Lý Tấn tự nhiên sẽ giấu đầu hở đuôi rồi".

Người bên trong khinh khỉnh nói: "Lý Phong chỉ là con chó có cũng được, không có cũng chẳng sao".

"Mục đích chính của tôi là muốn xem xem người đàn bà năm đó đi cùng Lý Phong còn sống hay đã chết mà thôi".

Hậu Thụy Niên sợ hãi.

"Bốp!"

Ông ta thẳng tay tát mình một cái.

"Tôi đáng chết!"

"Chuyện quan trọng như vậy mà tôi lại quên mất".

Người bên trong không nói gì.

Cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Năm đó ông ta với ba gia tộc lớn khác ở thủ đô và các gia tộc khác ở bên ngoài cùng nhau hợp tác ép Lý Tấn đuổi mẹ con Lý Phong ra khỏi thủ đô.

Còn hao tâm tổn trí giết chết đứa con trai cả của Lý Tấn nữa.

Mục đích của bọn họ không phải vì gia sản nhà họ Lý.

Mà muốn người đàn bà đó chết thảm nơi đất khách quê người.

Đây là nhiệm vụ bí mật mà bên trên truyền xuống.

Nội dung của nhiệm vụ lúc đọc lên thấy rất lạ đời.

Năm đó chủ nhân nói với ông ta.

Lục An Lam không được chết trong tay bọn họ.

Không ai được phép ra tay với Lục An Lam.

Chỉ được phép ép bà ấy lưu lạc nơi đất khách quê người, ăn đói mặc rét, buồn khổ sinh bệnh mà chết.

Nhưng Hậu Thụy Niên cũng không biết thân thế thật sự của Lục An Lam là gì?

Vì cái nhiệm vụ này mà ông ta tốn công tốn sức điều tra tất cả các gia tộc họ Lục trên cả nước.

Nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.

Bởi vì cả nước chẳng có nhà họ Lục nào cao hơn hạng hai cả, toàn là mấy gia đình bình thường.

Mấy năm nay ông ta đã quên mất chuyện này rồi.

Giờ đột nhiên nghe chủ nhân nói thế, Hậu Thụy Niên sợ đến mức toát mồ hôi.

Những năm gần đây nhà họ Hậu mát mái xuôi chèo.

Bởi vì có lực lượng của chủ nhân luôn đứng sau lưng bảo vệ.

Nếu Lục An Lam còn sống chỉ sợ nhà họ Hậu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai mất.

Người đàn ông bên trong không nói gì nữa.

Hậu Thụy Niên cung kính nói: "Tôi xin phép!", sau đó xoay người đi về phía cổng.

Thụy Hậu Niên vừa bước ra khỏi cổng thì thấy một người đàn ông trung niên đứng đợi phía trước rồi.

Người này nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ thấy rất bình thường.

Nhưng Hậu Thụy Niên vừa thấy ông ta liền trợn tròn hai mắt.

Chương 413: Hồ ly tinh mê hoặc đàn ông

Người này rất mạnh.

Như người đời nói thì Hậu Thụy Niên đã là cao thủ đại tông sư rồi.

Nhưng trước mặt người đàn ông này, ông ta cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi bão táp.

Khí tức trên người ông ta.

Không chỉ mạnh mẽ!

Mà còn cực kì sắc bén!

Trong nháy mắt Hậu Thụy Niên có một loại cảm giác.

Trong một giây người này đã có thể giết ông ta rồi.

Thậm chí còn không đến một giây.

Đến giờ ông ta mới hiểu tại sao chủ nhân lại khinh thường danh xưng "Vương" như thế.

Hậu Thụy Niên cung kính bước lên chắp tay nói: "Không biết phải xưng hô với ông thế nào?"

"Tôi họ Trương, tên là Trương Tam".

Cái tên Trương Tam này nghe xuề xòa quá.

Nhưng trong giọng nói của ông ta cũng lộ ra sự ngang ngược, mạnh mẽ.

Hậu Thụy Niên tuy là người đứng đầu một gia tộc hạng nhất cũng không dám nhìn thẳng vào ông ta.

Trương Tam vô cảm nhìn Hậu Thụy Niên, lạnh lùng nói: "Đừng đứng đây dây dưa nữa, đi thôi".

"Vâng!"

Trưởng tộc của một gia tộc hạng nhất mà lại cun cút như một con chó.

Cúi đầu, cong lưng, rảo bước đuổi theo Trương Tam.

...

Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn.

"Cốc cốc cốc".

Phòng làm việc của Hứa Mộc Tình có tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào".

Hứa Mộc Tình nói xong vẫn cúi đầu xem tài liệu.

Âu Dương Diểu Diểu đẩy cửa bước vào.

Cô ấy thấy chỉ có mỗi Hứa Mộc Tình ở đây thì hỏi: "Chị Tình à, Raven không ở đây ạ?"

"Không có! Vừa nãy cô ấy đưa cho chị một bản báo cáo rồi ra ngoài".

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn Âu Dương Diểu Diểu nói: "Em tìm cô ấy làm gì à?"

Âu Dương Diểu Diệu vội vàng đóng cửa, sau đó bước nhanh đến chỗ Hứa Mộc Tình nói nhỏ: "Chị Tình à, giờ trong công ty chúng ta đang lưu truyền mấy tin lạ lắm".

"Tin gì lạ?"

"Em nói chị không tức giận chứ".

"Em mau nói đi, chị có phải là người hay giận dỗi đâu".

Âu Dương Diểu Diểu ngập ngừng nói: "Vừa nãy em ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy hai người đang ở phòng nước buôn chuyện".

"Bọn họ nói hình như Raven có quan hệ không bình thường với anh Phong ý".

"Tất cả mọi người đều nói ánh mắt cô ta nhìn anh Phong rất đen tối".

"Mà chị không thấy cô ta ăn mặc rất xinh đẹp gợi cảm à?"

"Phụ nữ như vậy lúc nào cũng muốn dụ dỗ đàn ông".

Hứa Mộc Tình xua tay cười nói: "Em nghĩ nhiều rồi, cô ấy không phải người như vậy đâu".

"Trời ạ, chị Tình của em ơi. Trai tán gái trèo đèo lội suối, gái tán trai nhẹ tựa lông hồng".

"Ai chả biết anh Phong yêu chị, nhưng mà ban đầu làm gì có tên đàn ông nào không ăn vụng đâu”.

Hứa Mộc Tình rất bình tĩnh.

Cô sẽ không nghi ngờ Lý Phong.

Nhưng lúc so sánh bản thân mình với Raven thì cô thấy mình thua kém rất nhiều.

Dáng Raven đẹp hơn cô.

Khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.

Nhìn Raven cũng rất thục nữ.

Cô ấy cũng rất đa tài.

Cầm kỳ thi họa thì khỏi nói rồi.

Cô ấy pha trà cũng rất thơm.

Nhất là đôi tay kia của cô cứ như mê hoặc vậy.

Chỉ cần cô ấy mát xa vài cái.

Mệt nhọc cả ngày sẽ tan biến, làm người ta dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Có thể nói Raven là người mà đàn ông nào cũng muốn có được.

Âu Dương Diểu Diểu nói tiếp: "Vừa nãy em tìm cô ta để lấy tài liệu mà tìm mãi cũng không thấy".

"Em còn tưởng cô ta ở đây cơ, hóa ra không phải à".

"Cô ta chạy đi đâu rồi không biết".

Con ngươi Âu Dưởng Diểu Diểu khẽ đảo: "Chị Tình, không phải Raven đang trong phòng anh Phong đấy chứ".

Hứa Mộc Tình cười nói: "Cho dù cô ấy ở trong đó thì cũng là đang bàn chuyện công việc mà thôi".

Nói xong cô lại tiếp tục làm việc.

Hứa Mộc Tình rất tin tưởng Lý Phong.

Ở trong lòng cô, cho dù cả thế giới này phản bội cô.

Nhưng Lý Phong thì không bao giờ.

Nhưng Âu Dương Diểu Diểu kéo Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng.

Lôi đến trước văn phòng của Lý Phong.

Lúc hai người đi đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói là lạ.

"Ừm, tốt lắm, mạnh lên chút".

Là giọng Lý Phong.

Nghe giống như anh đang làm chuyện gì sung sướng lắm.

Âu Dương Diểu Diểu và Hứa Mộc Tình liếc mắt nhìn nhau.

Hứa Mộc Tình đột nhiên cười.

Âu Dương Diểu Diểu ngơ ngác nhìn Hứa Mộc Tình cười. "Chị Tình cười gì thế?"

"Rõ ràng anh Phong ở trong văn phòng mà nghe giọng lạ thế".

Hứa Mộc Tình cười nói: "Mở cửa ra là biết ngay thôi".

"Chị Tình, thế không hay lắm đâu. Chị tự mở đi".

Âu Dương Diểu Diểu vừa dứt lời thì bên trong truyền đến tiếng kêu của người khác.

Là giọng Hứa Hạo Nhiên.

Giọng Hứa Hạo Nhiên lại cao vút.

"Ư! Anh rể ơi sướng quá đi".

"Sướng muốn chết!"

"Từ trước đến nay em không biết tư thế này lại sướng đến thế".

Âu Dương Diểu Diểu nghe thế thì há hốc mồm.

Giọng của Hứa Hạo Nhiêu nghe lạ quá.

Cùng với giọng nói của Lý Phong, hai người giống như đang làm gì mờ ám ấy.

"Ư! Ư! Ư!"

"Đừng mà anh rể, đừng mà! Em không chịu được nữa, da đầu run lên rồi".

"Lên rồi! Lên rồi!"

Eo ơi!

Âu Dương Diểu Diểu cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Cô ấy đột nhiên đẩy của phòng ra.

Cửa văn phòng vừa mở ra, Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu liếc mắt một cái đã thấy Raven rồi.

Raven trong văn phòng của Lý Phong.

Nhưng cô ta vẫn như mọi khi, đứng im một chỗ.

Mà tình huống cũng không giống như Âu Dương Diểu Diểu nghĩ.

Lúc này Hứa Hạo Nhiên đang ngồi trên sô pha.

Lý Phong đứng phía sau.

Tay Lý Phong như mang theo sự mê hoặc bóp vai Hứa Hạo Nhiên.

Anh đang mát xa cho Hứa Hạo Nhiên.

Vừa thấy Âu Dương Diểu Diểu và Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình mời gọi: "Chị à mau đến đây".

"Anh rể mát xa thích lắm".

Nói xong cậu ta đứng lên, ấn Hứa Mộc Tình xuống chỗ mình vừa ngồi.

Hứa Mộc Tình vừa ngồi xuống, tay Lý Phong đã đặt lên vai cô

"Buổi sáng Raven đã mát xa cho chị rồi.", Hứa Mộc Tình lúng túng nói.

"Chị, nếu chị đến rồi thì thử để anh rể mát xa cho đi".

Nói xong Hứa Hạo Nhiên trừng mắt với Lý Phong.

Cậu ta lập tức kéo Âu Dương Diểu Diểu ra ngoài.

Raven cũng đi theo.

Hứa Mộc Tình nhìn văn phòng trống hốc trống hoác chả hiểu gì.

Đến giờ cô mới nhận ra.

Cả ba người này là cùng một giuộc!

Lý Phong cúi đầu ghé sát bên tai Hứa Mộc Tình, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, nói nhỏ.

"Vợ ơi, vừa nãy em có ghen không?"

Hứa Mốc Tình hơi ngửa đầu: "Em không phải người nhỏ nhen thế đâu".

"Em chỉ mát xa thôi mà, anh đuổi ba người bọn họ đi làm gì?"

Lý Phong cười thần bí.

"Em sẽ biết nhanh thôi".

Chương 414: Cái anh ấy dùng là mánh khóe, cái cậu dùng là lưu manh đùa giỡn

Sau đó tay anh như mang theo sự mê hoặc bóp vai cô.

Cách mát xa của anh khác hẳn Raven.

Raven mát xa sẽ làm người ta thư giãn.

Nhưng hai tay Lý Phong mát xa làm Hứa Mộc Tình thấy rất khác.

Trong chớp mắt cô cảm thấy hai đùi mình căng chặt.

Sau đó cả người cô run rẩy.

Đôi mắt ngập nước.

Hai má đỏ ửng.

Tay Hứa Mộc Tình che miệng

Cuối cùng cô cũng hiểu vừa nãy sao Hứa Hạo Nhiên lại kêu ghê thế.

Cảm giác này.

Rất mạnh!

Rất sướng!

"Ư, đừng, đừng..."

"Đừng...đừng...đừng dừng..."

Lúc này ba người Hứa Hạo Nhiên đang đứng ngoài cửa.

Thỉnh thoảng trong phòng lại truyền đến tiếng rên của Hứa Mộc Tình, làm trí tưởng tượng của họ bay cao bay xa.

Âu Dương Diểu Diểu nói với Hứa Hạo Nhiên: "Cảm giác thích như vậy á?"

"Sao chị thấy giọng của chị Tình cứ lạ lạ thế nào ấy?"

Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt mình gần cô ấy, cười nói: "Hay là em cho chị thử nhé?"

Mặt Âu Dương Diểu Diểu đỏ ửng, cô ấy giận dỗi liếc mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên sau đó xoay người bỏ đi.

"Ấy, đừng đi mà, tuy là em không mát xa giỏi như anh rể nhưng cũng học được mấy phần rồi".

"Cái này gọi là bàn tay mê hoặc".

Hứa Hạo Nhiên vội theo sát.

"Anh rể bảo chỉ cần học cái này xong thì con gái ai cũng "ướt" hết".

Kết quả là Hứa Hạo Nhiên ăn một cái tát.

"Bốp!"

"Lưu manh!"

Hứa Hạo Nhiên ôm lấy gương mặt bị đánh đỏ bừng, vẻ mặt cau có bước đến trước mặt Raven nói.

"Chị Raven, em làm theo những gì anh rể dạy rồi mà sao không có tác dụng gì hết vậy?"

Raven bật cười.

"Cái cách này chỉ ông chủ mới dùng được thôi".

"Anh ấy dùng thì gọi là bồi dưỡng tình cảm".

"Đến lượt cậu dùng thì thành lưu manh đùa giỡn rồi".

Nói xong, đôi chân dài nõn nà của Raven bước về phía cửa thang máy.

"Ơ, chị đi đâu thế?"

"Đi mua hai cái vé xem phim".

Hứa Hạo Nhiên đập tay lên trán.

"Ôi, em quên mất chuyện này rồi".

Vừa nãy Hứa Hạo Nhiên hỏi muốn bồi dưỡng tình cảm thì phải làm thế nào?

Lý Phong nói rất dễ.

Dẫn cô ấy đến chỗ nào tối tối.

...

Buổi tối, rạp chiếu phim.

Lúc Hứa Mộc Tình ra ngoài thì đã thay một bộ đồ khác.

Đúng như những gì Hứa Hạo Nhiên vừa nói, một chiêu mê hoặc này của Lý Phong mà dùng trên người phụ nữ thì bọn họ sẽ ướt.

Dù là đã ăn trưa, lại có một khoảng thời gian nghỉ trưa rồi.

Nhưng gương mặt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình vẫn đỏ ửng.

Ánh mắt cô nhìn Lý Phong vừa thích vừa tức.

Bởi vì chiêu mê hoặc của Lý Phong làm cô rên to ở văn phòng.

Lúc hai người bọn họ ở trong văn phòng ra, tất cả nhân viên làm việc ở tầng này đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt mờ ám.

Giờ nghĩ lại mặt cô vẫn nóng bừng.

"Tối nay chúng ta xem phim gì vậy?"

Lý Phong đưa cho Hứa Mộc Tình tấm vé xem phim mà Raven vừa mới mua.

"Kinh hồn lúc nửa đêm"

Hứa Mộc Ttình nhìn thấy năm chữ này bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dựng hết tóc gáy.

Từ nhỏ đến lớn cô không dám xem thể loại này.

"Đừng mà, em không dám xem phim này".

"Xem xong buổi tối em sợ không ngủ được".

Hứa Mộc Tình nhất quyết không xem bộ phim kinh dị này.

Cô cũng biết thừa là Lý Phong lại đang cố ý muốn "bắt nạt" mình rồi.

Vì vậy cô kéo tay Lý Phong đi mua lại vé.

Lý Phong hỏi Hứa Mộc Tình: "Em muốn xem phim gì?"

"Chúng mình xem phim mới nhất của Hollywood đi".

Lúc Hứa Mộc Tình nói, trong lòng cô cực kì khoái chí.

Nếu xem phin kinh dị chắc chắn cô sẽ sợ hãi núp trong lòng Lý Phong.

Nhưng xem phin Hollywood thì không có đâu.

Cuối cùng!

Cô với Lý Phong cũng hòa nhau một ván.

Mua vé trước, đến giờ phim chiếu là được vào.

Giờ đi xếp hàng mua vé đã.

Có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.

Tuy bây giờ Hứa Mộc Tình đúng là giàu có.

Nhưng cô vẫn rất tự giác kéo tay Lý Phong chủ động xếp hàng.

Khoảng hơn mười phút sau thì sắp đến lượt cô.

Đằng trước cũng chỉ còn một đôi đang mua vé mà thôi.

Lúc đôi này đang mua vé thì có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi đến.

Một người trong đó đã đẩy anh chàng đang mua vé ra.

"Bộp!"

Anh ta đập tiền lên quầy bán vé.

Nói một tràng tiếng anh với người bán vé.

"Cho tôi hai vé nhanh lên".

Người bán vé thấy người mua là người nước ngoài.

Vẻ mặt vô cảm bỗng chuyển sang tươi cười.

Bập bõm dùng tiếng anh trả lời anh ta.

"Ok, Ok, xin chờ chút!"

Lúc người bán vé gật đầu lia lịa.

Anh chàng vừa bị đẩy ra vội vàng nói: "Sao lại bán vé cho họ, bọn họ chen ngang hàng mà".

"Thôi, nể mặt người ta chút đi, dù sao cũng là người nước ngoài mà".

"Người ngoại quốc thì sao? Người ngoại quốc thì được thiên vị ạ".

Anh chàng đó không vừa ý.

Lúc này người bán vé cười lạnh lùng.

Vẻ mặt khinh khỉnh.

Cô ta nhìn anh chàng đó nói: "Có giỏi thì đi mà nói lí với người ta".

"Nếu anh không biết tiếng anh thì tôi giúp anh dịch".

"Tôi..."

Anh chàng đó quay đầu nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Dáng người đối phương rất cao to.

Nhìn qua cũng rất cường tráng.

Trên người còn mặc bộ vest hàng hiệu.

Trên tay còn đeo đồng hồ Rolex, anh chàng đó sao sánh bằng.

Lúc này tên tóc vàng mắt xanh đó mở miệng nói.

Anh ta bập bõm nói.

Dáng vẻ cực kì khoái chí.

"Nhóc ạ, ở đất nước các cậu người nước ngoài như chúng tôi được thiên vị thế đấy".

"Chúng tôi muốn làm gì mấy người cũng phải chiều theo".

"Đừng nói đến việc mua vé xem phim".

"Cho dù là đến chỗ sếp các cậu thì họ cũng phải đứng lên nhường ghế cho tôi đấy".

Nhân viên quầy nhanh chóng bán vé cho hai người họ.

Sau đó còn bập bõm chào bằng tiếng anh: "Đi thong thả".

Lúc hai tên tóc vàng mắt xanh đó đi qua bên cạnh Hứa Mộc Tình và Lý Phong.

Một trong hai người liếc nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt bỉ ổi.

Hứa Mộc Tình hơi nhăn mày.

"Trông hai người đó ghét thật đấy".

Lý Phong dửng dưng nói: "Em đừng vội, hai người đó vẫn còn chút tác dụng, đợi lát nữa anh sẽ xử lí chúng".

Đôi mắt sáng ngời của Hứa Mộc Tình chớp chớp.

Cô không hiểu ý Lý Phong lắm.

Lúc Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang định vào trong rạp.

Di động của người nước ngoài vừa chen ngang chợt reo.

Trên điện thoại hiển thị tên: "Thư Hạo, Hậu".

Lúc anh ta nói chuyện với Hậu Thư Hạo, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Hứa Mộc Tình.

Sâu trong mắt là sự bẩn thỉu.

Dâm dê!

Phim nhanh chóng được chiếu.

Lý Phong và Hứa Môc Tình vừa mới ngồi xuống.

Hai tên nước ngoài đó cũng đi dọc theo lối vào.

Chỗ ngồi của bọn chúng vốn cách Hứa Mộc Tình khá xa.

Nhưng lúc lướt qua người Hứa Mộc Tình.

Hai mắt chúng sáng rực, cười đểu.

Chương 415: Bàn tay trong bóng tối

Trong đó có một tên cao to cố tình cầm nước uống và bỏng ngô nói với cô gái ngồi cạnh Hứa Mộc Tình: "Xin chào, tôi là Andre đến từ nước Mễ".

Bên cạnh Hứa Mộc Tình có hai cô gái ngồi.

Các cô thấy có hai người nước ngoài đến gần thì kích động che miệng cười.

"Chúng tôi có thể đổi chỗ với hai cô không?"

Hai cô gái trẻ đồng ý một cách dứt khoát.

Hai tên đó cứ thế thoải mái ngồi cạnh Hứa Mộc Tình.

Ban đầu bọn chúng còn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không liếc nhìn Hứa Mộc Tình lần nào.

Hứa Mộc Tình thấy thế thì không để ý đến bọn chúng nữa.

Chỉ có Lý Phong nhếch miệng cười.

Đèn nhanh chóng tắt đi.

Trên màn chiếu cũng bắt đầu chiếu phim.

Ánh sáng đoạn đầu phim có phần tối tăm.

Cả rạp chiếu phim chìm trong bóng tối.

Mở đầu là cuộc chiến giữa hai bên.

Mà còn là một cuộc chiến ngoài vũ trụ.

Hiệu ứng kỹ xảo của phim rất tốt, hình ảnh rất sống động.

Tiếng nổ đùng đoàng vang vọng cả rạp chiếu phim.

Lúc này, Andre cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, bứt rứt.

Lúc nãy vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình anh ta đã có một ham muốn tột cùng.

Anh ta muốn đặt người phụ nữ này lên giường.

Phải chơi cô ta như cách mà anh ta chơi mấy người phụ nữ da vàng tóc đen khác.

Bình thường anh ta quản lí xí nghiệp ở nước ngoài, chỉ cần ngoắc tay một cái.

Thì dù phụ nữ có kiêu ngạo thế nào cũng sẽ cun cút như chó chạy đến bên anh ta.

Liếm tay.

Liếm mặt.

Liếm của quý của anh ta.

Trong mắt Andre, đàn bà ở cái đất nước này cực kì đáng khinh.

Chỉ cần thấy người nước ngoài là trở nên dâm đãng.

Muốn chơi thế nào.

Thì chơi thế đấy.

Mà lần này anh ta muốn chơi kích thích hơn chút.

Trước mặt người đàn ông này chơi bạn gái anh ta.

Andre định bắt đầu từ chân Hứa Mộc Tình trước.

Lúc nãy ở ngoài quầy anh ta nhìn chằm chằm vào chân của cô.

Chân Hứa Mộc Tình vưa thon vừa dài, cứ như chân người mẫu vậy.

Mà cô lại không đi tất chân.

Vừa trắng vừa mềm, sờ lên chắc chắn là mềm mịn nhẵn bóng.

Nói thật đàn bà nước này tuy rất hèn.

Nhưng làn da lại rất tốt.

So sánh với làn da đàn bà nước bọn họ thì tốt hơn nhiều.

Quan trọng hơn là đám đàn bà này cứ như làm từ nước ý.

Sờ một tí là ướt.

Sau đó bàn tay anh ta sẽ mò lên bộ ngực đầy đặn kia của Hứa Mộc Tình.

Tuy là Hứa Mộc Tình ăn mặc rất kín đáo.

Quần áo che kín từ phần cổ trở xuống.

Nhưng bộ ngực đầy đặn kia làm cho người ta thèm rỏ dãi.

Hai ngọn núi đấy còn to hơn cả bộ ngực nhân tạo mà đám đàn bà nước anh ta đến bệnh viện độn vào nữa.

Tối nay có trò vui rồi.

Ha ha ha!

Cứ nghĩ đến chuyện này là anh ta lại thấy hăng máu.

Andre không nhịn được nữa, bàn tay bắt đầu mò mẫm sờ sang.

Bóng tối giúp che dấu cho dục vọng của anh ta.

Bàn tay Andre như những cái chân nhện.

Xòe ra.

Run rẩy.

Cách đôi chân thon dài thẳng tắp của Hứa Mộc Tình.

Ngày một gần hơn.

Một chút nữa.

Một chút nữa thôi.

Sắp sờ được rồi.

Đôi chân trắng nõn như lụa.

Cảm giác mềm mại.

Yeah!

Trong lòng Andre hú hét sung sướng.

Anh ta không nhịn được.

Anh ta muốn bóp.

Muốn nắn.

Muốn sờ.

Sờ cho cô ta chảy nước.

Để cô ta rên rỉ.

Đê mê!

Run rẩy!

Mà lúc này.

Lý Phong ngồi cạnh Hứa Mộc Tình đột nhiên hô lên.

"Con chuột!"

Hứa Mộc Tình sợ nhất là chuột.

Cô đứng bật dậy.

Tay Lý Phong.

Xuyên qua bóng tối.

Cọ qua bờ mông cong vút của Hứa Mộc Tình.

Gạt đổ đồ uống đặt trên tay vịn bên ghế của Andre.

Đồ uống ngọt ngào cứ thế đổ lênh láng.

Lúc đồ uống bị đánh đổ.

Lý Phong đã nhanh tay rút ống hút cắm bên trong cốc ra.

Sau đó.

Đầu nhọn của ống hút.

Đâm thẳng xuống bàn tay vì giật mình mà rụt lại của Andre.

"Á!"

Hét ầm lên.

Ống hút nhìn thì mềm nhũn nhưng lại đâm xuyên qua bàn tay của Andre.

Mà còn cắm bàn tay anh ta dính chặt lên ghế.

"Áaaaaa!"

Tiếng hét thảm thiết hòa cùng tiếng nổ đùng đoàng của bộ phim.

Giờ phút này tất cả mọi người đều chú ý lên màn chiếu.

Không ai để ý đến tiếng hét thảm thiết của người nước ngoài bình thường vẫn được thiên vị này.

"Tay của tôi, tay của tôi".

Andre vừa kêu oai oái vừa quay đầu sang nhìn Lý Phong.

Đột nhiên anh ta ngẩn người.

Trong bóng tối, anh ta nhìn thấy hai tia sáng sắc bén lạnh lẽo.

Tia sáng này khiến Andre cảm thấy giống như đang bị thú dữ nhìn chòng chọc, trong nháy mắt anh ta toát mồ hôi lạnh.

Ánh sáng trên màn chiếu lập lòe, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Lý Phong.

Loại cảm giác lạnh lẽo này chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu.

Sợ hãi.

Hoảng loạn.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến Andre ôm lấy bàn tay bị đau của mình, xoay người bỏ chay.

Không thể tiếp tục ở lại đây.

Ánh mắt kia nói cho Andre biết.

Nếu anh ta còn tiếp tục ở lại đây.

Anh ta chết là cái chắc.

"Rầm!"

"Rầm!"

Dàn âm thanh của rạp chiếu phim rất tốt.

Nên mọi người không để ý đến hai người nước ngoài hốt hoảng bỏ chạy trong bóng tối.

Hứa Mộc Tình nhìn chỗ ngồi của mình mà không biết phải làm sao.

Bởi vì đồ uống của Andre đổ hết lên chỗ cô rồi.

Cô không có chỗ ngồi.

Nhưng lại không dám đứng lên.

Vì nếu đứng lên sẽ chắn tầm nhìn của người ngồi sau.

Cô nhìn Lý Phong xin trợ giúp.

Lý Phong lại vỗ xuống đùi mình.

Hứa Mộc Tình vừa tức vừa xấu hổ.

Cô tức vì mình lại bị Lý Phong đánh bại thêm lần nữa.

Nhưng cô còn đang ngại ngùng thì bàn tay anh đã nhanh chóng luồn qua vòng eo mảnh mai của cô.

Hứa Mộc Tình đang muốn nói chuyện thì đột nhiên âm lượng phim nhỏ đi.

Hứa Mộc Tình ngại nói.

Cô chỉ đành co người trong lòng Lý Phong, mặc kệ bàn tay anh làm trò bậy bạ.

Một bên ôm ấp.

Một bên vuốt ve.

Hứa Mộc Tình chẳng còn hơi đâu mà xem phim.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Lần tới.

Không được thua.

Nhất định phải thắng.

...

Tập đoàn thương mại quốc tế "Heres", văn phòng chi nhánh Hoa Hạ.

Andre là người phụ trách, bàn tay băng bó, vẻ mặt giận dữ đi đi lại lại.

Ống hút xuyên qua bàn tay anh ta đã được rút ra.

Bàn tay cũng được băng bó cẩn thận.

Nhưng trong ngực anh ta vẫn bừng bừng lửa giận.

"Rầm!"

Ander đạp đổ cái ghế dựa, hung tợn nói: "Tao phải trả thù, tao phải trả thù".

"Tao phải trói cái thằng khỉ da vàng kia lại, chơi chết con đàn bà của nó trước mặt nó".

Bạn Andre ngồi cạnh cau mày nói: "Nhưng chúng ta không biết hai người kia là ai?"

"Thiên Môn lớn thế, lũ khỉ da vàng nhiều vậy, muốn tìm hai người kia rất khó".

Lúc nói chuyện, thư kí gõ cửa bước vào.

"Anh Andre, có một người tên Hậu Thư Hạo muốn gặp anh".

Andre nghe thấy tên Hậu Thư Hạo, ánh mắt bỗng sáng rực.

"Nhanh lên, mau mời cậu ta vào đi".

Chương 416: Cậu muốn chơi ai

Bạn của Andre không biết Hậu Thư Hạo là ai.

Andre nhanh chóng nói rõ thân phận của Hậu Thư Hạo cho người bạn John của mình.

“John, Hậu Thư Hạo này không giống với những con khỉ da vàng khác”.

“Cậu ta và tôi là bạn cùng trường”.

“Ở trường, anh chàng này là một thiên tài đấy”.

“Không có việc gì có thể làm khó cậu ta được”.

John cười nói: “Không phải đa số những con khỉ da vàng đều thích học sao?”

“Cậu ta không chỉ tài giỏi, mà cậu ta còn đến từ một trong số bốn gia tộc lớn ở thủ đô”.

“Nếu như chúng ta muốn kiếm tiền của những con khỉ da vàng này, thì nhất định phải lôi kéo được anh ta”.

Trong lúc nói chuyện, một tia sáng dữ dội lóe lên trong mắt Andre.

“Hậu Thư Hạo cũng có ảnh hưởng rất lớn ở Thiên Môn”.

“Nếu như có sự giúp đỡ của cậu ta, nhất định có thể tìm được hai người đó”.

“Đến lúc đó, hừ, xem tôi làm sao xử lý chúng nó”.

“Andre, cậu muốn xử lý ai?”

Ngoài cửa, giọng nói của Hậu Thư Hạo đột nhiên vang lên.

Trong khi nói chuyện, Hậu Thư Hạo mặc vest đi giày da, tràn đầy tự tin bước từ ngoài vào.

Khi nhìn thấy Hậu Thư Hạo, Andre lập tức dang tay và ôm Hậu Thư Hạo một cách rất nhiệt tình.

Sau khi hai người chào hỏi nhau xong, Hậu Thư Hạo bày tỏ ý định của mình.

Hắn hỏi Andre: “Cậu có biết Heres có tất cả bao nhiêu dự án đầu tư ở Thiên Môn không, thậm chí là toàn bộ miền Bắc luôn?”

Andre mặc dù không biết rõ Hậu Thư Hạo muốn làm gì.

Nhưng anh ta vẫn kể hết những thông tin mà anh ta biết.

Các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài này mặc dù nguồn tài trợ dồi dào.

Nhưng nếu như muốn tồn tại trong môi trường phức tạp này, bắt buộc phải bắt tay với các gia tộc lớn.

Lý do Andre có thể trở thành người phụ trách công tư đầu tư này là vì anh ta có quan hệ với Hậu Thư Hạo.

Vì vậy bây giờ Hậu Thư Hạo hỏi gì, anh ta đều sẽ trả lời hết.

Hậu Thư Hạo sau khi nghe xong, liền hỏi tiếp: “Vậy cậu có biết tập đoàn Lăng Tiêu không?”

“Tất nhiên là biết rồi, tập đoàn Lăng Tiêu và nữ hoàng phố Wall của chúng ta hiện giờ đang cạnh tranh rất khốc liệt”.

“Nghe nói ở Thành Hải bọn họ đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng rồi”.

“Bây giờ bọn họ lại châm ngòi cuộc chiến ở phía Bắc”.

“Trong số nhiều dự án mà công ty chúng tôi đầu tư, một số dự án có liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu”.

Nghe xong câu này, Hậu Thư Hạo cau mày lại.

Ngay lập tức, một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.

Hậu Thư Hạo giả vờ nghi ngờ và hỏi Andre: “Tôi không hiểu, tại sao cậu lại giúp một tập đoàn nhỏ bé vô danh như tập đoàn Lăng Tiêu chống lại Nữ hoàng phố Wall chứ?”

“Bạn tốt của tôi à! Cậu cho rằng tôi không muốn tiếp xúc với Nữ hoàng phố Wall sao?”

“Cậu biết không, đôi chân này của tôi đã chạy đến tập đoàn của người ta bao nhiêu lần rồi không?”

“Tôi đã chạy đến đó tổng cộng mười bảy lần rồi đấy”.

“Mười bảy lần đó, bạn của tôi ạ!”

“Nhưng nữ hoàng phố Wall hoàn toàn phớt lờ chúng tôi”.

Như thể đã đoán được Andre sẽ nói như vậy.

Nụ cười tự tin trên gương mặt Hậu Thư Hạo dường như càng trở nên rạng rỡ hơn.

Hắn nhìn Andre: “Bạn tốt của tôi, nếu như tôi có cách giúp bạn tiếp cận với Nữ hoàng Phố Wall và còn nhận được sự ưu ái của cô ấy”.

“Cậu định cảm ơn tôi như thế nào đây nhỉ?”

Andre nói mà không cần suy nghĩ: “Hậu! Cậu thực sự là thiên sứ mà ông trời phái xuống trần gian”.

“Tôi bảo đảm với cậu, nếu như cậu thật sự có thể làm được những gì mà cậu vừa nói, giúp tôi thiết lập quan hệ kinh doanh với Nữ hoàng phố Wall”.

“Tôi nhất định sẽ học theo người nước cậu, có đi có lại, có ơn đền ơn, có nghĩa đền nghĩa”.

Andre lúc này trông rất phấn khích.

Ít ai biết được danh tính thật sự của Nữ hoàng Phố Wall.

Nữ hoàng phố Wall.

Lẽ nào chỉ đơn giản là một cái danh xưng.

Tất nhiên không phải.

Cô ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Andre tuy trình độ không cao nhưng lại là họ hàng của người sáng lập ra công ty.

Anh ta cũng biết một số thông tin nội bộ.

Thực lực thật sự của Nữ hoàng phố Wall này mạnh hơn rất nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng.

Một khi mối quan hệ này thực sự được thiết lập, tương lai tươi sáng của Andre sẽ bắt đầu.

Andre nắm chặt tay Hậu Thư Hạo.

“Bạn tốt của tôi, anh em tốt của tôi, cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể gặp được nữ hoàng cao ngạo đó một lần!”

Hậu Thư Hạo cố ý ghé miệng vào tai Andre, nhỏ giọng nói vài câu.

Ngạc nhiên!

Bất ngờ!

Không thể tin được!

Andre nhìn Hậu Thư Hạo một lúc, sau đó mới phản ứng lại.

“Hậu thân yêu, không phải cậu đang lừa tôi đấy chứ?”

“Cậu lại là vị hôn phu của Nữ hoàng phố Wall sao?”

“Trời ạ! Điều này không thể nào! Đây nhất định là ông trời đang đùa giỡn tôi đúng không!”

Hậu Thư Hạo chỉ cười mà không nói gì.

Càng như vậy, Andre càng tin vào những gì Hậu Thư Hạo nói.

Dù sao thì xuất thân của Hậu Thư Hạo cũng khá môn đăng hộ đối.

Ánh mắt gian xảo của Andre nhìn chằm chằm vào Hậu Thư Hạo.

“Hậu, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm theo lời cậu nói”.

“Đúng rồi, cái cô tên Hứa Mộc Tình trông như thế nào, cậu có ảnh của cô ta không?”

Hậu Thư Hạo liếc mắt về phía Andre: “Sao nào, cậu có hứng thú à?”

“He he, phụ nữ ở nước các cậu, mặt dù mặt mũi không ra làm sao, nhưng được cái bên dưới khít lắm”.

“Chỉ cần cô gái Hứa Mộc Tình này trông cũng được, tối nay tôi sẽ mở tiệc mời cô ta đến”.

“Đến lúc đó, bảo đảm sẽ làm cho cô ta đê mê sung sướng!”

Hậu Thư Hạo lấy điện thoại ra.

Cho Andre xem ảnh của Hứa Mộc Tình.

Hai con ngươi trong mắt Andre lồi ra!

Anh ta giật lấy điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào đó.

Sau đó, anh ta đột nhiên cười lớn.

“Ha ha ha, a ha ha ha...”

Anh ta cười điên cuồng.

Chẳng chút kiêng dè!

Ngay khi Hậu Thư Hạo nhìn thấy biểu cảm này của Andre, hắn biết chắc tối nay nhất định sẽ có kịch hay để xem!

Không lâu sau khi Hậu Thư Hạo rời đi.

Có một người phụ nữ ăn mặc rất gợi cảm, bước vào nói với Andre.

“Cậu Andre, người của tập đoàn Lăng Tiêu đến rồi”.

“Bọn họ đến để ký hai hợp đồng dự án đã thương lượng trước đó”.

Andre cười nham hiểm.

Anh ta lập tức cài lại từng chiếc cúc áo rồi nhanh chóng dẫn người đến phòng tiếp tân.

Trong phòng tiếp tân.

Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu dắt theo một vài nhân vật chủ chốt đang yên lặng ngồi đó.

Hứa Mộc Tình ngây người khi nhìn thấy Andre bước vào.

Cô không ngờ rằng giám đốc của công ty Heres lại lại người nước ngoài mà hôm qua cô gặp ở trong rạp chiếu phim.

Ấn tượng đầu tiên của Hứa Mộc Tình về Andre đã không tốt.

Hơn nữa, ánh mắt của Andre khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy rất khó chịu.

Tuy nhiên, việc công ra việc công, chuyện tư ra chuyện tư.

Hứa Mộc Tình vẫn bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu đàm phán với đối phương.

Hứa Mộc Tình đưa hai hợp đồng đã chuẩn bị sẵn cho Andre.

“Anh Andre, trước đây hai công ty chúng ta đã thương lượng xong xuôi về hai hợp đồng này rồi”.

“Bây giờ anh chỉ cần ký tên nữa là được”.

Andre nhận hợp đồng từ tay Hứa Mộc Tình.

Anh ta làm một hành động mà Hứa Mộc Tình và tất cả những người xung quanh đều không thể ngờ được.

“Roẹt!”

Chương 417: Hai người đàn ông cùng gấp ga giường gọi là gì?

Những mảnh giấy bay lả tả trong không trung, Andre lạnh lùng nhìn Hứa Mộc Tình.

“Tôi thấy tập đoàn Lăng Tiêu mấy người không đủ thành ý cho nên hai hợp đồng này tôi sẽ không ký!”

Nói xong, Andre quay người rời đi.

“Anh Andre!” Hứa Mộc Tình vội vàng đứng dậy.

“Hai công ty chúng ta đều đã dành rất nhiều công sức cho hai bản hợp đồng này”.

“Tại sao anh lại nói làm không đúng!”

Andre cười lạnh.

“Ở đây, tôi muốn làm gì thì làm cái đó!”

Ngông cuồng!

Ngang ngược!

Andre giống như một tên cướp.

Vô lý đùng đùng!

Trợ lý của Andre, Jonh lúc này vội vã chạy ra khỏi văn phòng.

Anh ta đi đến hành lăng, kéo tay Andre lại.

Nhỏ giọng hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”

“Hai dự án này chúng ta đã báo cáo lên trụ sở chính rồi”.

“Nếu như bây giờ phá hỏng nó, nếu trụ sở truy cứu trách nhiệm thì cả hai chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo!”

Andre nhìn vào vị trí ở lối vào của phòng tiếp tân.

Cười hung dữ.

“Hai dự án này sẽ không hỏng đâu”.

“Chỉ là, trước khi ký hợp đồng, tôi vẫn còn một việc quan trọng hơn phải làm”.

Nói xong, Andre từ từ giơ năm ngón tay ra.

Sau đó, từ từ nắm chặt lại.

“Tôi muốn nắm giữ người phụ nữ này trong tay”.

“Cô ta sẽ trở thành con gà đẻ trứng vàng của chúng ta!”

John cau mày nói: “Người phụ nữ này rất có năng lực, cô ta sẽ nghe lời chúng ta chứ?”

“He he! Trước đây thì không, nhưng qua tối nay thì khác, sau khi cô ta nếm thử “con chim đại bàng lớn” của tôi!”

“Tôi sẽ huấn luyện cô ta trở thành một con chó con thật ngoan ngoãn!”

“Đến lúc đó, tôi sẽ đưa cô ta ra nước ngoài”.

“Các ông chủ của những gia tộc lớn ở nước ngoài rất thích người phụ nữ Hoa Hạ thanh tú, ngọt ngào, ướt át như thế này”.

“He he he.....”

Buổi tối, ở tòa nhà chi nhánh Thiên Môn của tập đoàn Lăng Tiêu.

Lý Phong cầm một xiên kẹo hồ lô đi về phía văn phòng của Hứa Mộc Tình.

Hứa Hạo Nhiên đi tới từ hành lang bên kia, đối diện với Lý Phong.

Vẻ mặt cậu ta rất khó hiểu.

Nhìn thấy Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới hỏi.

“Anh rể, em có câu này muốn hỏi anh”.

“Em nói đi”.

“Là như này, vừa nãy em mời Diểu Diểu tối nay cùng đi xem phim”.

“Nhưng cô ấy lại hỏi em một câu hỏi rất kỳ lạ”.

“Câu hỏi này, thoạt nghe có vẻ mơ hồ”.

“Nhưng càng về sau, càng nghe càng thấy hoang mang, không biết ý của cô ấy là gì”.

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, thật ra thì theo Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên và Âu Dương Diểu Diểu cũng không phải hợp đôi lắm.

Âu Dương Diểu Diểu là một cô gái có tâm huyết về sự nghiệp rất mạnh.

Cô ấy luôn muốn trở thành người có năng lực vượt trội như Hứa Mộc Tình.

Việc này có liên quan rất lớn đến xuất thân của Âu Dương Diểu Diểu.

Nhưng có một số chuyện, Lý Phong sẽ không nói cho em vợ mình biết.

Dù sao, từ nhỏ cậu ta đã sống trong sự yêu thương bao bọc của bố mẹ và chị gái.

Chỉ khi tự mình trải nghiệm, cậu ta mới hiểu được tình yêu đích thực là gì.

Lý Phong nói: “Vậy em trích nguyên văn lời cô ấy nói cho anh nghe xem nào”.

Hứa Hạo Nhiên nói: “Cô ấy hỏi em, một nam một nữ cùng đến khách sạn thuê phòng để làm gì?”

“Rồi em trả lời như thế nào?”

“Em nói là để để cuộn ga trải giường”.

Lý Phong bật cười.

Cậu em vợ này đầu óc thật đơn thuần.

Ngốc ngếch một cách đáng yêu.

“Em không cần đi tìm cô ấy nữa đâu”. Lý Phong thản nhiên nói.

“Hả?”

Lý Phong vươn tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, sau đó mở cửa bước vào phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình đang làm việc rất nghiêm túc.

Lý Phong đã rời đi một giờ trước.

Hứa Mộc Tình ngồi đó.

Một tiếng sau quay lại.

Hứa Mộc Tình vẫn ngồi đó.

Vẫn là tư thế ấy.

Nhìn thấy Lý Phong đi vào, cô ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn Lý Phong.

Sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc.

Bởi vì công ty đầu tư Heres bất ngờ hủy ngang hợp đồng.

Việc này đã phá vỡ kế hoạch của Hứa Mộc Tình.

Bây giờ cô đang đau đầu không biết có nên tiếp tục hợp tác với công ty Heres nữa hay không?

Nếu như không tiếp tục hợp tác với bọn họ thì lại phải tìm một công ty đầu tư mới.

Như vậy thì sẽ rất lãng phí thời gian.

Tập đoàn Đương Quy nhất định sẽ tận dụng thời cơ để tấn công.

Kể từ khi tập đoàn Lăng Tiêu tiến vào Thiên Môn thì đã liên tiếp phải chịu những đòn tấn công thương mại.

Những đòn tấn công này đều là những kỹ năng cạnh tranh kinh doanh thông thường.

Vũ Khuynh Mặc không bao giờ sử dụng các thủ đoạn bẩn thỉu.

Điều này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy rất ngưỡng mộ, đồng thời, cảm giác nguy hiểm trong cô càng lúc càng mạnh.

Cô nhất định sẽ đánh bại Vũ Khuynh Mặc.

Cô phải giữ chặt Lý Phong.

Cô phải bảo vệ gia đình này!

Hứa Mộc Tình đang mải mê suy nghĩ.

Chiếc mũi thanh tú chợt khẽ nhúc nhích.

Cô ngửi thấy mùi chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô.

Sau đó, Lý Phong đưa một xiên kẹo màu sắc rực rỡ, ngọt ngào và thơm ngon cho Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình nuốt ực một ngụm.

Mặc dù rất muốn ăn, nhưng cô lại từ chối.

“Sắp đến bữa ăn rồi, em không ăn vặt nữa đâu”.

“Ồ, em mà không ăn thì anh vứt đi nhé”.

“Này! Này!! Đừng, đừng, em ăn”.

Nhìn Lý Phong làm động tác định ném kẹo ra ngoài cửa sổ.

Hứa Mộc Tình vội vàng giật kẹo từ tay Lý Phong.

Cô dùng chiếc lưỡi linh hoạt của mình liếm nhẹ lên một viên kẹo”.

“Chúng ta tan làm đi, tối nay anh dắt em đi ăn chỗ này ngon lắm”.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: “Anh đừng có mỗi lần đến đây là lại giục em tan làm chứ, em vẫn còn bao nhiêu việc phải làm đây này”.

“Bây giờ công ty có một đống việc phải xử lý”.

“Anh nhìn những người ưu tú trong bộ phận kinh doanh, bọn họ đều đang tăng ca, chiến đấu cả ngày lẫn đêm”.

“Là giám đốc, tự ý rời đi thì không được hay lắm, đúng không?”

Lý Phong đưa tay ra, rút viên kẹo mà Hứa Mộc Tình vừa liếm ra khỏi thanh tre, ném vào miệng, nhai tóp tép.

“Em cứ nói mình là giám đốc”.

“Vậy là sớm đã vượt qua phạm vi của những người ưu tú đó, ở cùng đẳng cấp với anh rồi”.

Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mi thanh mảnh, nhìn Lý Phong bằng đôi mắt sâu và đẹp.

“Vậy anh là đẳng cấp gì rồi”.

“Siêu việt”.

“Đáng ghét!”

Cuối cùng, Lý Phong dùng mọi cách từ ép buộc, dụ dỗ để lừa Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng.

Khi Lý Phong nắm lấy bàn tay mảnh mai và mềm mại của cô, chuẩn bị đi thưởng thức những món ăn ngon.

Âu Dương Diểu Diểu dắt theo Hứa Hạo Nhiên bước nhanh tới.

“Chị Tình, chúng ta vừa nhận được lời mời dự tiệc từ chi nhánh châu Á của công ty đầu tư quốc tế Heres”.

Chương 418: Mua

Hứa Mộc Tình vẫn chưa kịp lên tiếng, thì Lý Phong đã dửng dưng nói: “Nếu như bọn họ đã có lời mời, vậy thì hai người chúng ta cùng nhau đi”.

Hứa Hạo Nhiên lập tức giơ ngón cái về phía Lý Phong.

Âu Dương Diểu Diểu cười khổ nói: “Chúng tôi cũng muốn đi lắm”.

“Nhưng trên thiệp mời người ta gửi đến chỉ mời duy nhất giám đốc đến tham gia thôi”.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, vẻ mặt bất lực nói: “Người ta đã có lời mời, vậy thì em nhất định phải đi rồi”.

“Rất nhiều dự án của tập đoàn chúng ta đều do Heres đầu tư”.

“Về tình về lý thì giám đốc như em bắt buộc phải đi”.

Trong khi Hứa Mộc Tình nói, ánh mắt nhìn Lý Phong lộ ra vẻ hối lỗi.

Lý Phong khẽ nhún vai, cười nói: “Không sao, để anh đưa em đi”.

Trong khi Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu đi chuẩn bị, Lý Phong lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài.

Đối phương nhận được cuộc gọi của Lý Phong đang rất kích động.

Lý Phong bình thản nói.

“Thomas, anh có biết một công ty đầu tư tên Heres không không?”

Thomas ở đầu dây bên kia điện thoại ngừng lại hai ba giây rồi nói: “Vừa mới điều tra, đó là một công ty nhỏ với giá trị trên thị trường khoảng hai trăm tỷ”.

Lông mày Lý Phong khẽ động.

“Mua lại”.

“Tuân lệnh!”

Đơn giản!

Nhanh chóng!

Không hề do dự!

Kiên quyết thực hiện!

Mệnh lệnh tối cao của chiến thần là trên hết.

Đừng nói là mua một công ty nhỏ trị giá hai trăm tỷ!

Cho dù là mua một hòn đảo cũng chỉ trong vòng mấy phút.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc của Heres không phải là khách sạn năm sao.

Mà là một câu lạc bộ tư nhân.

Đây là một tòa nhà nhỏ có bảy tầng.

Tối nay Andre ăn mặc rất chỉnh tề.

Anh ta mặc một bộ vest được thiết kế riêng của Pháp.

Anh ta đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng phiên bản giới hạn trên tay.

Anh ta đi giữa đám đông, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

có vô số phụ nữ ăn mặc gợi cảm luôn miệng xuýt xoa, khen ngợi anh ta.

Liên tục nháy mắt với anh ta.

Nhưng đêm nay, mục tiêu của Andre đã được định sẵn.

Đối với anh ta, phụ nữ trên đất nước này, bất cứ khi nào anh ta muốn.

Chỉ cần ngoắc ngón tay, tất cả bọn họ sẽ ngoan ngoãn chổng mông lên.

Hôm nay, anh ta phải đi làm một viếc rất vĩ đại.

Chỉ cần chinh phục được Hứa Mộc Tình.

Anh ta có thể gặp được Nữ hoàng phố Wall trong truyền thuyết.

Hẹn gặp Nữ hoàng phố Wall không chỉ đơn thuần làm quen và nhận được một số lợi ích từ cô ta.

Andre có ý nghĩ của riêng mình.

Anh ta cho rằng, mình có một cơ thể cường tráng.

Khả năng trong lĩnh vực đó cũng rất mạnh mẽ.

Anh ta từng chơi năm người phụ nữ trong cùng một đêm.

Nhìn những người phụ nữ đó lần lượt kêu rên sung sướng dưới thân mình khiến Andre cảm thấy rất tự hào.

Vì sao Andre lại đến đất nước này?

Bởi vì anh ta biết Nữ hoàng phố Wall cũng là người Hoa Hạ.

Anh ta không hiểu rõ về văn hóa của quốc gia này.

Tuy nhiên, số lượng phụ nữ ở đất nước này mà anh ta đã chơi là không thể đếm xuể!

Anh ta biết rất rõ những người phụ nữ này muốn gì.

Anh ta cảm thấy anh ta nhất định có thể lấp đầy khoảng trống của Nữ hoàng phố Wall.

Nếu như có thể trở thành bạn trai của nữ hoàng, với những thủ đoạn của mình, anh ta có thể kiểm soát toàn bộ xã hội thượng lưu!

Đến lúc đó, anh ta sẽ trở thành vua!

Khi nghĩ đến đây, trái tim của Andre như thắt chặt lại.

Anh ta nhìn bốn xung quanh.

Tình cờ thấy John đi từ góc đến bên cạnh anh ta.

“John, cậu làm sao mà mồ hôi đầm đìa vậy”.

Sắc mặt của John vô cùng lạ.

John đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại ở nhà, bố tôi lại tái phát bệnh cũ rồi”.

Nghe vậy, Andre đưa tay ra vỗ vai John.

“Vậy thì phải chúc mừng cậu rồi”.

“Bố cậu là huân tước của nước Anh”.

“Ông ấy chết rồi, tất cả tài sản đều thuộc về cậu”.

John ngại ngùng nhếch khóe miệng, cười.

Lúc này, Andre trầm giọng hỏi: “Thuốc tôi nhờ cậu mua, đã mua được chưa?”

John gật đầu.

Anh ta run rẩy lấy trong túi ra một cái lọ nhỏ và nhanh chóng đưa nó cho Andre.

Andre thậm chí còn không buồn nhìn, ném thẳng vào trong túi của mình.

Anh ta tuyệt đối tin tưởng John.

Bởi vì hai người giống nhau.

Đều không phải thứ tốt đẹp gì.

Cá mè một lứa!

Cấu kết với nhau!

Andre vỗ vai John, nói: “Cậu mau đi thu xếp phòng đi”.

“Lát nữa tôi sẽ đưa Hứa Mộc Tình vào đấy”.

Vừa nghe xong câu này, khóe miệng John khẽ nhếch lên, hơi mở ra.

Nhưng rất nhanh sau đó lại ngậm lại.

Anh ta quay người không nói lời nào, bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc.

Khi John rời sảnh tiệc, anh ta không lên lầu.

Mà đi đến sảnh đợi ở tầng một.

Lúc này, Hứa Mộc Tình và Lý Phong tình cờ đi từ ngoài cửa vào.

John vội vã đến đón.

Anh ta cười tươi nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, rất vui vì cô đã nhận lời mởi của chúng tôi”.

“Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, bây giờ mời cô đi theo tôi”.

John đưa Lý Phong và Hứa Mộc Tình vào thang máy.

Đại sảnh tổ chức tiệc rõ ràng ở tầng ba.

Nhưng John lại đưa Lý Phong và Hứa Mộc Tình lên tầng năm.

John đưa bọn họ đến một căn phòng lớn hơn.

Lúc này, trong phòng cũng có một nhóm nam nữ đang nói chuyện rôm rả.

Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình được John đưa vào giữa phòng.

Đèn chợt tắt.

Hứa Mộc Tình bị dọa sợ.

Cô theo bản năng dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Lý Phong, cả người thu vào trong vòng tay Lý Phong.

Sau đó, một âm thanh lạ phát ra từ xung quanh.

Nhưng rất nhanh sau đó, những giọng nói này dần biến mất.

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Im lặng đến đáng sợ!

Hứa Mộc Tình chỉ có thể ôm chặt lấy Lý Phong.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong bóng tối, giọng nói của Hứa Mộc Tình khẽ run lên.

Lý Phong nói; “Không sao, em chỉ cần ôm chặt anh, anh sẽ bảo vệ em”.

“Nhưng, nhưng tối quá, hay là chúng ta ra hành lang xem đi”.

“Thì ra em sợ bóng tối à, không sao, anh làm ảo thuật cho em nhé”.

Nói xong, Lý Phong búng tay.

“Pặc!”

Kèm theo đó là âm thanh sắc nét.

Trong bóng tối, một ngọn nến đột nhiên sáng lên.

Ánh nến màu cam nhẹ nhàng cháy tí tách trong bóng tối, trông đặc biệt chói mắt.

Ngay sau đó, từng ngọn nến ở bên cạnh Hứa Mộc Tình lần lượt sáng lên.

Ánh sáng rực rỡ và ấm áp ngay lập tức bao quanh Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Khi Hứa Mộc Tình phản ứng lại, cô thấy đám đông trong phòng đã giải tán.

Chỉ còn một cái bàn trong căn phòng lớn.

Mà thức ăn trên bàn đều là những món Hứa Mộc Tình thích ăn.

Bữa tối dưới ánh nến.

Hứa Mộc Tình chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Phong sẽ tổ chức một bữa tối dưới ánh nến đặc biệt như vậy ở đây.

Lý Phong kéo ghế.

Hứa Mộc Tình vừa ngồi xuống, cô lại lập tức đứng lên, nói với Lý Phong: “Không được, chúng ta phải đi tham dự bữa tiệc mà”.

Lý Phong nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình.

Ánh nến mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Lý Phong.

Trong mắt anh hiện lên một tia sáng màu vàng.

Lý Phong nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình: “Em có nghe lời anh không?”

Chương 419: Anh cứ nuông chiều em như vậy, em sẽ không lớn được mất

Hứa Mộc Tình gật đầu: “Có ạ”.

“Nghe lời anh thì ngồi xuống, ăn uống no say đi, còn những chuyện khác, chồng em sẽ thay em giải quyết”.

Chồng em sẽ thay em giải quyết.

Đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào khi nghe được câu này sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hạnh phúc ngập tràn.

Hứa Mộc Tình mím nhẹ đôi môi đỏ mọng gợi cảm.

“Làm sao đây?”

“Làm sao cái gì?”

“Anh cứ nuông chiều em như vậy, thì em sẽ mãi không lớn được mất”.

Lý Phong vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Mộc Tình, cười nói: “Em đã lớn từ lâu rồi mà!”

“Làm gì có đâu, nếu như không có anh, em chẳng làm được chuyện gì cả”.

“Chỗ khác thì anh không biết, nhưng chỗ này thì chắc chắn đã lớn rồi này”.

Lý Phong lúc này đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.

Từ trên cao nhìn xuống.

Sự khác biệt rõ ràng về độ cao.

Ánh mắt Lý Phong nhìn xuống.

Dõi theo chiếc cằm thanh tú của Hứa Mộc Tình.

Cổ ngọc thanh mảnh.

Lướt qua xương quai xanh.

Tiếp tục xuống dưới.

Đắm chìm vào hai ngọn núi cao vút của Hứa Mộc Tình.

Ở giữa là thung lũng sâu thẳm.

Ánh sáng màu cam phản chiếu vào thân hình gợi cảm của Hứa Mộc Tình.

Buổi tối hôm nay, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt.

Chiếc váy dạ hội này được Raven đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Raven nói với Hứa Mộc Tình rằng cô nhất định phải mặc váy dạ hội khi đi tham dự các bữa tiệc nước ngoài.

Chiếc váy dạ hội này ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng gợi cảm của Hứa Mộc Tình một cách hoàn hảo.

Đặc biệt là bây giờ.

Ngọn nến lung linh chiếu sáng hai ngọn núi trắng nõn và tròn trịa trên ngực Hứa Mộc Tình.

Khiến người ta một khi nhìn thấy chỉ muốn vùi đầu vào đó thật sâu.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.

Đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra.

Mọi chuyện đều là âm mưu của Lý Phong và Raven.

Nếu như không phải tham gia cái bữa tiệc này, cô sẽ không mặc bộ đồ sexy và hở hang như vậy.

“Lại bị anh đưa vào tròng rồi”.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong.

Ánh mắt đung đưa.

Đôi mắt mơ màng.

Nhưng cô lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Chồng ơi, anh chàng Andre người nước ngoài đó...”

“Người nước ngoài làm sao?”, Lý Phong khẽ ngắt lời.

“Bây giờ người nước ngoài quyền lực như vậy, chúng ta đắc tội với bọn họ, chắc không hay lắm đâu?”

Lý Phong cười, nói: “Yên tâm đi, bây giờ anh ta đang ‘vui quên lối về’ rồi, không còn tâm trạng quan tâm chúng ta đâu”.

Andre lúc này thật sự đang ‘vui quên lối về”.

John đứng ngoài cửa.

Bên trong căn phòng, sự phấn khích của Andre không ngừng bộc phát.

“Mấy con khỉ Châu Á, tao giết chết chúng mày!”

“Kêu đi! Mau kêu cho tao!”

“Kêu đi!”

“Kêu to vào cho tao”.

Lúc này nếu như nghe kỹ.

Andre là người duy nhất đang hú hét trong phòng.

Ngoài ra, còn có một âm thanh.

"Éc!"

"Éc!"

Nghe không giống như tiếng của con người.

Bởi vì con người không thể phát ra âm thanh như vậy được.

Lúc này, Hậu Thư Hạo dắt theo người từ một góc của hành lang bước tới.

Hắn nhìn John, cười nói.

“Trước sau gì cũng đã sắp một tiếng rồi, tác dụng của thuốc sắp hết rồi đúng không?”

John gật đầu.

“Bình thường một viên thuốc có tác dụng trong vòng một tiếng”.

“Nhưng vì để tăng thêm khoái cảm, anh ta lại uống thêm một viên”.

Hậu Thư Hạo cười lạnh: “Bạn học này của tôi ấy mà! Lúc còn học đại học, đã đặc biệt thích chơi phụ nữ Châu Á”.

“Vì để chơi Hứa Mộc Tình, cậu ta đã tốn không ít công sức”.

“Uống hai viên thuốc rồi, lần này cậu ta nhất định sẽ chơi Hứa Mộc Tình đến rã rời”.

“Tôi bây giờ rất nóng lòng muốn xem biểu cảm của Lý Phong khi hắn ta bước vào căn phòng này”.

“Nhất định sẽ rất thú vị”.

“Rất vui”.

Khi Hậu Thư Hạo nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.

Bởi vì âm thanh phát ra từ trong phòng có hơi lạ.

“Không đúng! Âm thanh này không đúng”.

Hậu Thư Hạo biến sắc.

Hắn nhìn chằm chằm John: “Bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

John không nói gì.

Lúc này, Hậu Thư Hạo trực tiếp đá tung cửa.

Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, có một mùi hương rất khó chịu phảng phất trong không khí.

Nếu như là người ở nông thôn, vừa ngửi là đã có thể xác định được.

Mùi lợn nái!

“Tách!”

Điện sáng.

Kinh ngạc!

Hậu Thư Hạo trợn tròn mắt, hắn nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi!

Tuy nhiên, eo của Andre không ngừng đưa đẩy.

Cơ thể không ngừng di chuyển.

Và những âm thanh kỳ lạ truyền đến.

Mọi thứ bày ra trước mắt Hậu Thư Hạo, nói cho hắn biết rằng mọi chuyện đều là thật.

Andre đang quan hệ với một con lợn nái!

Một con lợn nái hơn một trăm năm mươi kg!

Hậu Thư Hạo vội vàng hỏi John: “Chuyện này là sao vậy, Hứa Mộc Tình đâu?”

“Sao Hứa Mộc Tình lại biến thành lợn nái rồi?’

John cũng bối rối, mặt tái mét: “Tôi cũng không biết nữa!”

Nói xong, John nhanh chóng đi vào phòng ngăn Andre lại.

Hậu Thư Hạo giữ John lại.

Lúc này, Hậu Thư Hạo đã kịp phản ứng lại sau cú sốc.

Trong đôi mắt u ám của hắn.

Hiện lên một tia nham hiểm!

Hậu Thư Hạo là thiên tài ngàn năm có một.

Sở trường của thiên tài chính là biến nguy hiểm thành cơ hội.

Hậu Thư Hạo không thể ngờ được khung cảnh trước mắt.

Nhưng ngay lập tức hắn đã nghĩ ra một chiêu mới.

Hứa Mộc Tình không có trong phòng, Lý Phong cũng không xuất hiện.

Tuy nhiên, có thể khiến Andre bất chấp tất cả để giết chết Lý Phong.

Nghĩ vậy.

Hậu Thư Hạo nhanh chóng nói với người bên cạnh: “Kêu lớn lên, gọi thêm nhiều người nữa đến đây”.

John vội vàng ngăn cản Hậu Thư Hạo: “Cậu Hậu, cậu không nên làm như vậy!”

“Andre là một người rất coi trọng sĩ diện”.

“Nếu như để người khác biết chuyện này, anh ta sẽ điên lên mất”.

Hậu Thư Hạo đẩy John ngã xuống đất, cười lớn.

“Andre nếu như không điên lên”.

“Thì làm sao có thể khiến cậu ta điên cuồng đi giết Lý Phong chứ?!”

Hậu Thư Hạo nói xong câu này, rất nhiều người cảm thấy hoảng hốt.

Một đám đông chạy tới.

Cười hung dữ.

Hậu Thư Hạo tràn đầy tự tin, bước nhanh ra khỏi đám đông.

Kịch hay bắt đầu rồi!

Khi Hậu Thư Hạo rời đi, John vừa bị đẩy xuống đất, lúc này lau mồ hôi trên trán.

Anh ta mệt mỏi quay người bước vào một căn phòng nhỏ cách đó không xa.

Lúc này, trong phòng, Raven đang ngồi yên lặng, pha trà một cách tao nhã.

“Anh John, mọi việc đã làm xong hết chưa?”

“Xong hết rồi”.
Tham gia nhóm zalo để đọc chương mới nhất vs e nhé : https://zalo.me/g/zivpdz264

John hơi cúi đầu.

Bình thường, John và Andre luôn tỏ ra kiêu ngạo trước dân Châu Á.

Bởi vì họ là người da trắng, mang trong mình dòng máu cao quý!

Còn bây giờ, John không ngừng lấy tay áo để lau mồ hôi trên trán.

Quá đáng sợ.

Những người da vàng này thật quá đáng sợ!

Lúc trước khi John học tiếng Hoa.

Anh ta vẫn luôn không hiểu ý nghĩa thật sự của câu ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh đứng sau’.

Nhưng bây giờ, anh ta đã có cơ hội tự mình trải nghiệm!

Buổi tối hôm nay, Andre là ve sầu.

Hậu Thư Hạo là bọ ngựa.

Còn người phụ nữ đáng sợ trước mặt này chính là chim vàng anh!

Raven nhìn John bằng đôi mắt long lanh.

Cô ta cười nói: “Anh John, tôi không phải vàng anh”.

“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bên cạnh chủ nhân mà thôi”.

“Đây đều là sự sắp xếp của chủ nhân nhà tôi”.

“Tất nhiên, chủ nhân nhà tôi không phải vàng anh”.

“Anh là thần!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom