-
Chương 546-550
Chương 546: Lý Phong là cái thá gì
Ông ta không tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy.
Thậm chí còn giơ tay lên dụi mắt.
Nhưng dù ông ta có dụi thế nào.
Cảnh tượng bên trong vẫn không chút thay đổi.
Trong thùng xe tải có mấy chục người đang nằm.
Người nào người nấy đều mặc áo liệm.
Bọn chúng giống như đống rác bị ném bừa trong thùng xe vậy.
Đa số vẫn còn ý thức, nhưng cơ thể chúng đã bị biến dạng.
Miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến người nghe thấy khó chịu.
"Sao lại thế này? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Đám đàn em bên trong có mấy tên quen mặt, bình thường Hà Bá Thiên vẫn hay gặp chúng.
Nhất là khi nhìn thấy Trình Bác nằm trong một góc giống như quả bóng, ông ta mới giật mình kêu lên. Vào nhóm Zalo đọc ch mới nhất nhé : https://zalo.me/g/zivpdz264
Bởi vì ông ta phát hiện Trình Bác chết rồi.
Trên trán hắn ta có dính một tờ giấy.
Trên đó ghi bốn chữ to đùng đặc sản Ninh Châu.
Ninh Châu?
Là nơi nào?
Hà Bá Thiên thậm chí còn chưa từng nghe nói về nơi nào như Ninh Châu.
Hình ảnh trước mắt làm ông ta giận điên người.
Ông ta đạp mạnh tên đàn em đứng cạnh một phát.
Chửi um lên: "Mẹ nó, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau khiêng đám người bên trong ra".
Lúc đám đàn em khiêng người trong thùng xe ra, Hà Bá Thiên nhìn thấy một người.
Một người mà có chết ông ta cũng không ngờ sẽ xuất hiện ở đây.
Trình Hóa Thịnh!
Một trong bốn cao thủ của hội Giao Long.
Lúc này ông ta như đống rác bị người ta ném bừa vào một góc.
Đến lúc mọi người khiêng ông ta ra ngoài.
Giọng Trình Hóa Thịnh run rẩy nói với Hà Bá Thiên.
"Hội trưởng, hội trưởng".
"Chuyện này không thể cứ thế cho qua được, không thể cho qua".
Trình Hóa Thịnh giờ đã tàn phế.
Cả người ông ta ngoài cái miệng có thể nói, còn lại như một đống bùn nhão.
Hà Bá Thiên hỏi Trình Hóa Thịnh: "Là ai, rốt cuộc là ai làm thế?"
"Chẳng lẽ là Hắc Long đánh ông à?"
Bang Hắc Long là đối thủ không đội trời chung của hội Giao Long.
Giờ người duy nhất Hà Bá Thiên có thể nghĩ đến cũng chỉ có ông ta.
Nhưng Trình Hóa Thịnh lại run rẩy nói ra cái tên mà ông ta chưa bao giờ nghe.
"Là Lý Phong đến từ Ninh Châu".
"Hội trưởng nhất định phải báo thù cho các anh em".
Nói xong cả người ông ta run lên, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Hà Bá Thiên hét lên.
"Ninh Châu là cái nơi nhỏ bé gì?"
"Lý Phong là ai?"
Một tên đàn em bên cạnh vội nói với Hà Bá Thiên: "Hội trưởng, cái đám người đoạt mất hội quán Hoa Hồng Đen hình như cũng đến từ Ninh Châu đấy ạ".
"Nghe bọn chúng nói hình như gọi là vùng đất cấm Ninh Châu".
Vùng đất cấm Ninh Châu?
Hà Bá Thiên tức đến bật cười: "Đất cấm cái mẹ gì?"
"Cái nơi khỉ ho cò gáy lần đầu tiên tao nghe thấy mà cũng dám chạy đến thủ đô ra vẻ à?"
"Nhất định là cái đám bang Hắc Long giờ trò rồi".
"Bọn chúng không dám công khai ra tay nên mới bày ra cái âm mưu này".
"Lập tức thông báo với mọi người, tập chung đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen, hôm nay tao phải giết gà dọa khỉ".
"Tao muốn để bang Hắc Long biết".
"Hội Giao Long chẳng thua kém gì bọn chúng".
"Hà Bá Thiên tao còn mạnh hơn, ác hơn Hắc Long nhiều".
Vô số tên côn đồ tụ tập lại.
Cùng nhau đổ dồn về phía hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Cùng lúc đó tại một nơi non xanh nước biếc ở ngoại ô thủ đô.
Lục An Lam ngồi trên xe lăn được Lý Tấn đẩy vào trong sân.
Trong sân bọn họ trồng rất nhiều hoa đẹp, đua nhau khoe sắc.
Cỏ cây tươi tốt, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót véo von, vỗ cánh bay qua.
Đây là một nơi tốt để nghỉ mát, cũng dễ dàng thả lỏng thể xác và tinh thần.
Dường như mười mấy năm qua Lục An Lam vẫn luôn ở đây.
Nơi này đã trở thành một ngôi nhà khác của bà ấy.
Cứ cách một khoảng thời gian là Lý Tấn và bà ấy lại gặp nhau.
Sức khỏe của Lục An Lam mãi không tốt lên.
Cứ lúc khỏe lúc không.
Dần dần, Lý Tấn ngày càng quan tâm đến sức khỏe của bà ấy hơn.
Năm đó, lúc Lý Tấn đón Lục An Lam trở về từ Ninh Châu.
Thầy thuốc đông y nói tình trạng của bà ấy chỉ sống được vài năm nữa là cùng.
Nhưng Lý Tấn dùng mọi cách cải thiện sức khỏe cho bà ấy đến tình trạng ổn định như hiện nay.
Đây cũng là một kỳ tích trong giới y học.
Mà có thể khiến sức khỏe của Lục An Lam ổn định như bây giờ, chủ yếu là vì những năm này Lý Tấn đóng cửa không giao tiếp với bên ngoài.
Ra lệnh cho tất cả mọi người phải làm việc cẩn thận.
Không được chủ động gây chuyện.
Cho dù người trong gia tộc có bị bắt nạt.
Lý Tấn cũng bắt bọn họ phải nhịn.
Trong hoàn cảnh yên ổn như vậy, mới có lợi để chữa bệnh cho Lục An Lam.
Mà giờ con trai bọn họ về rồi.
Chỉ cần có Lý Phong ở đây.
Lý Tấn tin anh nhất định sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho Lục An Lam.
Nhưng giờ Lý Tấn không vội.
Cho dù toàn bộ khu phía Nam thủ đô đã bắt đầu rung chuyển.
Lý Tấn vẫn rất bình tĩnh, dùng giọng điệu đều đều kể cho vợ nghe vài mẩu chuyện thú vị.
Lúc này quản gia Lý Lâm vội vàng bước từ ngoài vào.
Ông ta cúi chào Lục An Lam trước.
Sau đó mới bước đến gần Lý Tấn, ghé sát vào tai ông nói nhỏ.
"Ông chủ, hình như cậu chủ đang làm lớn chuyện lên thì phải".
"Giờ tất cả người trong hội Giao Long đã tập trung lại rồi".
Nghe thấy thế Lý Tấn không khỏi nhướn mày.
Ông ta cũng không cố tình giấu diếm.
Ngược lại kể cho Lục An Lam nghe hết mọi chuyện.
Ông ta muốn Lục An Lam biết con trai bọn họ về thủ đô rồi, giờ còn đang bắt đầu thực hiện kế hoạch của nó.
So với sự căng thẳng của Lý Lâm thì Lý Tấn vẫn cực kì bình thản.
"Cái hội Giao Long đấy toàn là lũ nhãi tép, bọn chúng làm to được đến mức nào chứ".
Bình thường Lý Lâm và Lý Tấn sẽ không nói chuyện trước mặt Lục An Lam.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện ngay trước mặt bà ấy.
Thấy Lý Tấn không có ý giấu diếm, Lý Lâm cũng thoải mái nói tiếp.
"Ông chủ, lần này hội Giao Long tập trung được khoảng hơn ba trăm người".
"Trong số hơn ba trăm người này, ít nhất cũng có mấy chục tay đấm thực lực mạnh".
"Ba cao thủ của hội Giao Long cũng đã có mặt".
"Tôi lo cậu chủ sẽ chịu thiệt".
"Bên này chúng ta có nên chuẩn bị gì không?"
Lý Tấn nói: "Hà Bá Thiên - hội trưởng hội Giao Long chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi".
"Ông ta tưởng mình cầm một cái gậy trúc thì có thể chọc thủng trời chắc".
"Thực ra ông ta không chọc trúng trời, mà chỉ chọc trúng mông của người đang đi ị mà thôi".
Nghe thấy câu nói thô lỗ của Lý Tấn, Lục An Lam đang ngồi trên xe lăn bật cười.
Bà ấy giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Tấn.
Chương 547: Hội Giao Long ra tay rồi
Tình cảm hai người vẫn rất thắm thiết, cũng cực kì ăn ý với nhau.
Bình thường chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng hiểu ý đối phương.
Lý Tấn biết Lục An Lam muốn ông ta chú ý hình tượng chút.
Dù sao giờ ông ta cũng là người đứng đầu một gia tộc.
Ông ta là bộ mặt của cả gia tộc Lý Thị.
Lúc nói chuyện phải chú ý hình tượng.
Nhưng giờ Lý Tấn thoải mái hơn trước kia nhiều.
Sau lần trước đi với Lục An Lam một chuyến đến Ninh Châu, giờ tính cách của ông ta đã có chút thay đổi.
Giờ ông ta cởi mở, phóng khoáng hơn trước nhiều.
Thậm chí có thể nói là càng ngày càng trẻ ra.
Làm việc cũng trẻ hóa.
Tùy theo lòng mình.
Lý Tấn nhẹ nhàng cầm tay Lục An Lam cười nói: "Vợ à, con trai là do em sinh ra".
"Giờ em cũng nghe quản gia nói rồi đấy".
"Em phân tích xem tại sao thằng bé lại làm vậy?"
Tuy là Lý Phong rời xa Lục An Lam từ nhỏ.
Nhưng là mẹ ruột, Lục An Lam vẫn có phần hiểu tính cách con trai mình.
Cho dù một người lớn lên thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Lục An Lam vẫn luôn sống ở đây.
Trong thời gian dài khó tránh khỏi việc cảm thấy buồn chán.
Mà câu hỏi của Lý Tấn cũng làm cho trái tim vốn tĩnh lặng của bà ấy hơi gợn sóng.
Lục An Lam nghĩ một lát rồi nói.
"Thằng bé lúc nhỏ có lần ăn hạt dưa, nó đổ hết hạt dưa lên mặt bàn".
"Sau đó tách hết vỏ hạt dưa, bỏ nhân vào một cái bát khác".
"Đợi tách hết vỏ hạt dưa rồi, nó mới dốc hết nhân trong bát vào miệng".
"Một miếng ăn hết".
Giọng Lục An Lam rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Em còn nhớ một lần Mộc dẫn Phong ra sông bắt cá".
"Tay Mộc nhanh lắm, cứ một phát là bắt được một con cá".
"Nhưng lúc đấy Phong còn bé, không bắt được".
"Sau đó nó cầm một cái gậy to khua xuống bùn, làm đám cá bơi tán loạn".
"Sau đó tung lưới đánh cá, một lần bắt hết".
Dù Lục An Lam nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Lý Tấn và Lý Lâm nghe rõ.
Lục An Lam lại nói: "Thủ đô rộng lớn lại phức tạp".
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ yên ổn".
"Nhưng thực ra các thế lực đã bắt đầu hành động".
"Phong mới về thủ đô, chưa hiểu nhiều về sự phân bố các thế lực ở đây".
"Nên nó mới chọn hội Giao Long nửa vời đấy".
"Muốn nhờ hội Giao Long để phá vỡ sự yên ổn bề ngoài ở đây".
Trí thông minh của con cái chủ yếu là di truyền từ mẹ.
Lý Phong có thành tựu như này hôm nay phần lớn là nhờ Lục An Lam là một người phụ nữ thông minh tài năng, cực kì xuất sắc".
Lúc còn trẻ, ở trong trường Lục An Lam cũng là một hoa khôi tài hoa đầy mình.
Nói đến đây, Lục An Lam ngẩng đầu nhìn Lý Tấn.
Hỏi nhỏ: "Nhưng thực lực của Phong đủ để đối phó với chúng thật sao?"
"Lưới thằng bé tung có thể bắt hết cá không?"
"Nếu trong số cá đấy có cá chạch, cua thậm chí là cá ăn thịt người thì sao?"
Lý Tấn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của Lục An Lam.
Cười nói: "Yên tâm đi, trên đời này người có thể đối đầu với con trai chúng ta đếm một bàn tay là hết".
"Sân khấu ở thủ đô đã dựng sẵn".
"Giờ chúng ta chỉ cần ngồi im xem bọn nhỏ biểu diễn thôi".
Phòng khách biệt thự nhà họ Tiền.
"Bố ơi, bố! Con báo cho bố một tin vui, Hà Bá Thiên ra tay với Lý Phong rồi".
Tiền Thiều Phong vui mừng bước từ ngoài vào.
Tiền Phủ Cương đang vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc sô pha mềm mại.
Vừa hút xì gà, vừa để người làm trong nhà mát xa cho ông ta.
Tiền Thiều Phong kích động bước tới trước mặt Tiền Phủ Cương nói.
"Bố à, Hà Bá Thiên gọi tất cả người của hội Giao Long đến".
"Giờ bọn chúng bao vây hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen rồi".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương hỏi: "Sao lại đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen?”
"Sao không đến nhà hàng Hải Giác?”
Tiền Thiều Phong vỗ đầu nói: "Ôi, con quên không nói với bố".
"Đêm qua nhân lúc trời tối, cái thằng Lý Phong dẫn theo đám đàn em bí mật chiếm lấy hội quán đấy rồi".
"Nghe nói đám bảo vệ ở cái hội quán đấy bị hắn đánh què tay què chân rồi vứt ra ngoài như đống rác ý".
"Hà Bá Thiên vì chuyện này mà nổi điên, hùng hổ muốn băm vằm đám người này cho cá ăn".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương "vèo" một phát đứng bật dậy.
Nhanh chóng kéo Tiền Thiều Phong ra khỏi biệt thự.
"Bố định dẫn con đi đâu thế?"
"Giờ toàn bộ người trong hội Giao Long tập trung lại rồi, cảnh tượng lớn thế chúng ta không đến góp vui sao được".
"Đợi Hà Bá Thiên cướp lại cái hội quán tư nhân đấy".
"Chúng ta nhân cơ hội này mượn ông ta ít người rồi chiếm luôn cái nhà hàng Hải Giác".
Tiền Thiều Phong nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực lên.
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Tiền Phủ Cương: "Chiêu này của bố đỉnh thật đấy".
Giờ phút này người của hội Giao Long bao vây chật kín hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Trong bầu không khí căng thẳng này bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Cửa lớn của hội quán mở toang.
Người đến từ vùng đất cấm Ninh Châu không thấy có một ai.
Cả cái hội quán tối om, bên trong không bật đèn.
Trống hốc trống hoác, nhìn như không có ai ở đây.
Lúc này bỗng có một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa hội quán.
Hà Bá Thiên mặc một chiếc áo khoác to màu đen, xuống xe trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Hà Bá Thiên vừa bước ra, cả trăm người đồng thanh hô lên.
"Chào hội trưởng!"
Hà Bá Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn hội quán tư nhân trước mắt.
Lúc ông ta thấy cửa hội quán mở toang, bên trong không có người thì cau mày.
Nhị đương gia - Lỗ Quy vội chạy đến.
Gã lễ phép đứng cạnh Hà Bá Thiên.
"Sao hội trưởng lại đến đây".
"Chuyện nhỏ thế này không cần phiền hội trưởng ra tay, tôi sẽ dẫn các anh em xông vào".
"Bốp!"
Hà Bá Thiên tát một cái thật mạnh vào mặt Lỗ Quy.
Vẻ mặt ông ta hung ác.
"Đồ vô dụng".
"Nếu mày được việc thì cần tao tới chắc?"
"Hội quán Hoa Hồng Đen là hội quán tốt nhất của hội Giao Long, lại mất trong tay mày".
"Mẹ nó, thế mà mày còn có mặt mũi đứng ở đây à?"
Lỗ Quy ôm lấy bên mặt bị đánh sưng húp, vừa xin lỗi Hà Bá Thiên vừa vung tay lên với đám đàn em sau lưng.
"Các anh em theo tôi xông vào trong".
Chương 548: Tòa nhà ăn thịt người.
Chỉ nhìn thấy Lỗ Quy hùng hùng hổ hổ dẫn đám thuộc hạ hô hào xông vào hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Chỉ là, không biết vì sao, sau khi đám người xông vào, không lâu sau liền im phăng phắc.
Cảm giác tòa nhà trước mắt giống như đầu người khổng lồ.
Cái cửa trước mắt mọi người thì giống như miệng của một người.
Sau khi Lỗ Quy và đàn em xông vào liền biến mất ngay tức khắc.
Giống như bị nuốt chửng không để lại dấu vết, đến xương cũng không còn.
Bọn họ biến mất thật là quỷ dị.
Không phát ra bất kì âm thanh nào cả!
Bây giờ là ban ngày, đám chân tay của hội Giao Long vây quanh đó đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Không chỉ có bọn họ, mà mặt Hà Bá Thiên cũng không kém phần kinh ngạc.
Ông ta tận mắt thấy Lỗ Quy dẫn một dám người xông vào trong.
Nhưng sau khi xông vào rồi, cái tòa nhà tối như hũ nút này trong phút chốc đã nuốt chửng bọn họ.
Chớp mắt một cái, tất cả đều biến mất.
Bọn họ đều đi đâu rồi?
Hà Bá Thiên lập tức gào lên với đám người bên cạnh: “Cử thêm một đám người nữa vào trong đó, nhanh lên!”
Ngay sau đó, lại có một đường chủ của hội Giao Long dẫn theo đám thuộc hạ, tay vung cây côn sắt, hô hét ầm ĩ xông vào hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Điều khiến cho người ta toát mồ hôi hột đã xảy ra.
Sau khi mấy chục người xông vào, một lúc sau lại không thấy bất kỳ tiếng động nào cả.
Khung cảnh vốn ồn ào hỗn loạn trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên yên ắng.
Đám lưu manh vốn dĩ đang hùng hổ vậy mà từng người bỗng rụt hết cổ lại.
Trong mắt bọn họ hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen trở nên ngày càng quỷ dị.
“Cái quái gì thế này?”
“Người đâu? Đều chết dí ở đâu hết rồi?”
“Vì sao có bao nhiêu là người xông vào đó, mà đến một tiếng ho cũng không nghe thấy?”
“Chúng mày còn ngây ra đấy làm gì, xông vào trong cho tao, xông vào trong đấy nhanh lên!
Nếu như lúc bình thường, Hà Bá Thiên chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi, đám côn đồ này sẽ liều chết xông vào trong.
Nhưng bây giờ, sau khi xảy ra sự việc quỷ dị như vậy, không ai dám lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen vốn là địa bàn của họ.
Họ vốn dĩ rất hiểu rõ nơi này.
Thế nhưng lúc này, mỗi người nhìn tòa nhà trước mắt, đều có cảm giác lạ lẫm vô cùng.
Cánh cửa luôn mở đó.
Khung cảnh tối như bưng đằng sau cánh cửa.
Ngày càng giống cái miệng đang há to.
“Hừ!”
“Cố làm ra vẻ huyền bí!”
“Giả thần gia quỷ!”
Lúc này, có một người đàn ông mặc áo sơ mi, hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang sải bước tới.
Hắn là Lâm Ngụy Chấn, là một trong bốn cao thủ của hội Giao Long.
Bốn cao thủ của hội Giao Long.
Về thực lực không phân cao thấp.
Bọn họ ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.
Cũng chính vì vậy, trong cuộc sống hàng ngày bọn họ ngấm ngầm đấu đá nhau, không ai vừa mắt ai.
Xét cho cùng, kẻ tám lạng người nửa cân không phân thứ hạng.
Là người luyện võ, nhất định đều muốn phân định rạch ròi hơn thua.
Nhưng hội Giao Long vì muốn ổn định lòng người, không để cho nội bộ họ đấu đá nhau, còn đặc biết sắp xếp cho bốn người họ ký một bản giao ước, tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào đấu đá nhau.
Cứ như vậy, cũng khiến cho địa vị của bốn người họ tuong đối ổn định.
Đồng thời, cũng đủ để trở thành tứ trụ dẫn đầu đám du côn trong hội Giao Long.
Lâm Ngụy Chấn luyện chưởng Bát Quái.
Bây giờ quần áo hắn ta mặc, nhìn trông giống Hoàng Phi Hồng ở trên phim.
Phong thái ôn hòa.
Ung dung tự tại.
Hắn ta bước hai mươi tám bước đến trước mặt Hà Bá Thiên.
“Hội trưởng, cái tên Lý Phong đánh Trình Hóa Thịnh nhừ tửđang ở bên trong”.
“Thực lực của tên này chắc là đại tông sư, thậm chí còn đạt đến trình độ thượng cấp đại tông sư”.
“Vì vậy, lũ tôm tép ông phái xông vào đó, anh ta xử lý chúng rất dễ dàng”.
Lâm Ngụy Chấn rất tự tin.
Mặt hắn ta nở nụ cười vô cùng tự tin bình thản.
Hắn ta chầm chậm/từ từ ngẩng đầu.
Gió lướt qua mặt.
Gió thổi qua mái tóc, thổi qua lớp áo choàng khiến chúng nhẹ nhàng lay động.
Lúc này chỉ nghe thấy Lâm Ngụy Chấn vận khí xuống đan điền.
Hắn vừa mở miệng liền giống người đang dùng loa nói chuyện bốn phương tám hướng đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Lý Phong, mày nghe cho rõ đây, tao là Lâm Nguy Chấn”.
“Mày đừng nghĩ rằng mày xử lý được Trình Hóa Thịnh, thì mặt vênh ngang trời nhé!”
“Thủ đô không phải là cái khu bé nhỏ như Ninh Châu chúng mày, bây giờ nếu mày thức thời, ngoan ngoãn đi ra đây!”
“Tao có thể xin hội trưởng tha cho mày”.
Lúc nói, Lâm Ngụy Chấn quay sang nhìn Hà Bá Thiên đứng bên cạnh.
“Hội trưởng của tao luôn là người khoan hồng độ lượng”.
“Ông ấy rộng lượng hải hà, mặc dù trước đây mày đối đầu với ông ấy, nhưng nếu mày thành tâm quỳ xuống nhận sai”.
“Hội trưởng sẽ tha chết cho mày”
“Đây là tao giúp mày, mày nên biết ơn!”
“Bây giờ mày ra đây cho tao, nếu không thì... Hừ!”
“Tao nghĩ chắc mày biết rõ, mày sẽ có kết cục như thế nào!”
Những lời Lâm Ngụy Chấn nói, mọi người đều nghe rất rõ.
Nhưng người bên trong tòa nhà vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Thường ngày, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen đông vui nhộn nhịp là thế vậy mà bây giờ giống như một tòa thành ma.
Bên trong yên lặng khiến người ta cảm thấy hoang mang sợ hãi.
Lâm Ngụy Chấn dừng lại một lúc.
“Rất tốt, mày đã muốn chết, thì đừng trách tao không khách khí với mày!”
Vừa dứt lời, Lâm Ngụy Chấn bỗng nhiên sải bước đi.
Hắn ta giống như ngọn gió, phi thẳng vào cửa của hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
“Vèo!”
Tốc độ của Lâm Ngụy Chấn rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn thấy rõ.
Vừa chớp mắt hắn ta đã xông vào trong hội quán.
Tiếp đó, trong bóng tối vọng lại tiếng quát tháo của Lâm Ngụy Chấn.
“Đồ tép riu không biết điều, mau ra đây chịu chết”.
“ “Xem Bát Quái chưởng chiêu thứ mười sáu của tao đây”.
Tiếng quát của Lâm Ngụy Chấn khiến cho kẻ điếc cũng nghe thấy.
Nhưng bên trong vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, hơn nữa điều khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị là.
Sau khi Lâm Ngụy Chấn vừa quát tháo ầm ĩ thì cũng giống như những người xông vào trước đó, đều không thấy có động tĩnh gì nữa.
Cả hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Lại trở nên yên ắng.
Yên lặng đến mức những người đứng bên ngoài đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Thịch”.
“Thịch”.
“Thịch”.
Hà Bá Thiên là hội trưởng hội Giao Long hai mươi mấy năm, ông ta nghĩ rằng bản thân đã trải qua đủ loại sóng gió gian khổ.
Nhưng khung cảnh trước mắt, khiến ông ta cảm thấy rất quỷ dị!
Nếu là một tên tôm tép bé nhỏ xông vào mà không có động tĩnh gì thì cũng dễ hiểu.
Nhưng người vừa xông vào là một trong tứ đại cao thủ.
Bình thường nếu một mình đối mặt với hàng trăm người tấn công, hắn ta đều có thể bình tĩnh nhẹ nhàng ứng phó.
Nhưng, hắn ta bây giờ không khác gì người bình thường, xì hơi một cái rồi mất tích luôn, không có động tĩnh gì.
“Mẹ kiếp! Tao mặc kệ!”
“Tất cả chúng mày xông hết lên cho tao!”
Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, ông ta ra lệnh cho hai vị cao thủ khác dẫn theo mấy chục tên đàn em xông vào từ cửa chính.
Có hai cao thủ trấn thủ.
Tiếng hô hào của đám đàn em cũng rất hùng hổ.
Nghênh ngang kiêu ngạo.
Hung ác dữ tợn.
Nhưng!
Nhưng!
Họ cũng giống những người trước đó.
Vừa mới hô hào hùng hổ vậy mà lại không có bất cứ động tĩnh nào nữa rồi!
Chương 549: Ai gọi đồ ăn ngoài
“Chuyện gì thế này?”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Hà Bá Thiên đứng bên ngoài nổi cơn tam bành, nhưng ông ta không dám xông vào.
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này rõ ràng là địa bàn của ông ta, nhưng lúc này, cơ bản là ông ta không dám nhấc chân bước vào.
Cửa của hội quán đã mở rộng.
Nhìn thật giống cái miệng há rộng, đủ để nuốt trọn những người xông vào đó!
Quan trọng là cả ba cao thủ của hội Giao Long đều vào trong rồi, thế nhưng cũng biến mất không dấu vết.
Rốt cuộc có nhân vật thần bí nào đang ẩn nấp bên trong?
Hay là quái vật?
Khi đám đàn em của hội Giao Long đang bị tòa nhà trước mắt dọa cho sợ chết khiếp, không dám nhấc chân xông lên.
Bỗng nhiên có một người đàn ông giao đồ ăn đi xe đạp điện đến.
Anh ta dừng xe trước cửa tòa nhà trước sự quan sát của đám đông.
Sau đó, xách đồ ăn đi vào bên trong.
Vì phòng khách không có đèn, người giao hàng hơi do dự, anh ta đứng trước cửa gọi to một tiếng.
“Là ai đã đặt đồ ăn?”
“Tôi, của tôi”.
Lúc này, trong bóng tối vọng lại tiếng một người đàn ông.
Giọng người đàn ông này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn.
“Ái chà! Mới sáng sớm đã phải ở đây làm một đống việc, tôi đói chết đi được!”
Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cười hi hi từ trong bóng tối đi ra.
Cậu ta nhận đồ ăn từ tay người giao hàng.
Đợi người giao hàng rời đi, Hứa Hạo Nhiên đứng dựa cạnh cánh cửa.
Vừa ăn mỳ, vừa nhìn Hà Bá Thiên cười.
“Mấy anh em, có ai chưa ăn sáng không?”
“Tôi có ý kiến, mấy người nên gọi mỳ của nhà hàng Hải Giác”.
“Mỳ này, không chỉ dai, mà nước mỳ cũng đậm đà, hơn nữa còn đầy đủ, ăn no căng bụng.”
Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa cầm đôi đũa húp mì “sùm sụp”.
Hà Bá Thiên nắm chặt tay!
Ông ta tức đến run người!
Vô cùng nhục nhã!
Đây là sự sỉ nhục lớn!
Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, lập tức dẫn đám lâu la còn lại xông đến chỗ Hứa Hạo Nhiên đang đứng.
“Trời ơi!”
“Ông đây còn chưa ăn hết bát mỳ, chúng mày đã động chân động tay rồi!”
Nói xong, Hứa hạo Nhiên bưng bát mì quay đầu chạy.
“Anh em, xong lên cho tôi!”
“Ai bắt được thằng nhãi con này, tôi thưởng một triệu!”
Phần thường dành cho người có lòng dũng cảm!
Đám xã hội đen lưu manh kia, có ai là không vì tiền cơ chứ?
Mới nghe đến một triệu tiền thưởng, họ lập tức hừng hực khí thế xông lên, từng người chấn chỉnh lại tinh thần, liều mạng phi vào trong bóng tối!
Lúc này Hà Bá Thiên đứng trước cửa, ông ta không dám xông vào.
Bởi vì, đám đàn em vừa xông vào, lại một lần nữa bặt vô âm tín.
Im phăng phắc!
Lúc này đứng ở cửa, cũng đã cảm thấy tòa này vô cùng ma mị và đáng sợ.
Lúc này, Hà Bá Thiên đứng ở cửa lớn.
Lúc nãy Hứa Hạo Nhiên còn đang đứng ăn mỳ ở đây.
Thế nhưng mới chớp mắt thôi, cậu ta đã biến mất.
Đám chân tay đuổi theo Hứa Hạo Nhiên cũng mất tích luôn.
Đợi khi Hà Bá Thiên quay đầu lại, ông ta phát hiện sau lưng mình không còn lấy một bóng người.
Biến mất hết rồi.
Tất cả không còn một ai!
Đường đường là hội trưởng hội Giao Long, vậy mà trong chớp mắt đơn độc một mình.
“Cộp!”
Hà Bá Thiên cảm thấy sợ hãi.
Bươn trải ở thủ đô mấy chục năm, vậy mà bây giờ lại cảm thấy chùn bước rồi!
Ông ta vội lùi lại mấy bước.
Vừa lùi mắt vừa nhìn chằm chằm về phía trước.
Dường như lo sợ sẽ có một khuôn mặt dữ tợn phi ra từ trong bóng tối kia.
Một con quái vật há miệng là có thể cắn nạt ông ta!
Cứ lùi mãi lùi mãi, lưng Hà Bá Thiên đột nhiên va vào thứ gì đó ở phía sau.
Cảm giác này xong như va vào một bức tường.
Hà Bá Thiên vội xoay người lại, ông ta phát hiện có một người đứng sau lưng mình.
Thân hình cao lớn.
Dung mạo tuấn tú.
Cương nghị!
“Cậu, cậu là ai?”
Là hội trưởng hộ Giao Long, bây giờ đến nói chuyện cũng trở nên dài dòng!
“Tôi chính là Lý Phong, người mà ông luôn tìm kiếm từ nãy đến giờ”
Khi nghe tới câu này, Hà Bá Thiên nhảy dựng lên chỉ tay vào Lý Phong.
“Mày chính là Lý Phong?”
“Mày là đồ súc...”
Hà Bá Thiên còn chưa kịp nói xong, Lý Phong bỗng đưa tay ra.
“Khục, rắc!”
Kèm theo là tiếng gãy xương răng rắc.
Ngón tay chỉ vào Lý Phong của Hà Bá Thiên.
Đã bị bẻ gãy.
“Á! Á!”
Hội trưởng hội Giao Long.
Đại ca của mấy trăm người.
Vậy mà lại ôm ngón tay ở giữa đường lớn.
Lại kêu lên thảm thiết.
“Mày dám động đến tao!”
“Tao là Hà Bá Thiên, tao là hội trưởng hội Giao Long!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Tôi nói cho đại ca nghe, sau lưng ông làm gì còn cái gọi là hội Giao Long?”
“Bây giờ gọi ông là hội cá chạch cũng hợp đấy chứ!”
Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên lại đang đứng trước cửa.
Cậu ta lại vừa ăn mỳ vừa phát ra tiếng “sùm sụp”, “sùm sụp”.
Chẹp miệng nói.
“Hội cá chạch mấy người, trên dưới có mấy trăm người, tất cả đều đang nằm sấp ở trong kia.”
“Ba đại cao thủ nhà ông, cũng đều bị anh rể tôi đánh cho tàn phế rồi”.
“Bang hội của ông đã không còn ai nữa rồi chứ?”
“Mới sáng sớm mấy người đã kéo bao nhiêu người đến đây, ở nhà trông nhà chắc chẳng còn mấy người”.
Nói đến đây, mặt Hứa Hạo Nhiên hiện lên nụ cười có phần đểu cáng.
“Vậy thì bình thường những người mà ông từng đắc tội”.
“Lúc này, họ nhất định đã đến tận nhà “hỏi thăm” rồi đấy”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong.
Cả người Hà Bá Thiên nhảy dựng lên giống như bị kim châm.
Con ngươi lộ rõ vẻ lo sợ kinh hãi!
Khu phí Nam thủ đô, ngoài Hổ Báo Kỵ ra thì kẻ thù lớn nhất của hội Giao Long chính là bang Hắc Long.
Nếu để cho người của bang Hắc Long biết tình hình, ông ta sẽ huy động toàn bộ lực lưỡng, vậy thì...
Hà Bá Thiên còn chưa kịp nghĩ tiếp.
Điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Hà Bá Thiên run rẩy rút điện thoại ra.
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng một người đàn ông kêu thảm thiết.
“Hội trưởng! Hội trưởng! Không xong rồi, không xong rồi!”
“Hắc Hổ-đàn em của Hắc Long!”
“Đem mấy chục người đánh đến tận nơi rồi, số người còn lại của chính ta rất ít, căn bản là không cầm cự được!”
“Hội trường mau quay về đi!”
Hà Bá Thiên ngồi phệt xuống đất.
Cảm giác đau đớn khi ngã mạnh xuống đất nói cho ông ta biết.
Đây không phải là mơ!
Tay Hà Bá Thiên run rẩy, chân cũng đang run rẩy.
Mọi cơ quan trên người đều run lên.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Lúc này, có một chiếc xe tải bỗng nhiên đi đến.
Có mười mấy người thanh niên vạm vỡ từ trên xe xuống.
Bọn họ giống như vừa được thuê từ khu công trường về, khắp người toàn là vữa xi măng.
Bọn họ không nói nhiều, đi thẳng vào bên trong tòa nhà.
Sau đó, lôi ra từ trong bóng tối từng tên lưu manh tép riu của hội Giao Long, chúng đã bị đánh gãy chân gãy tay, mềm như thịt không xương.
Bọn họ vứt lên trên thùng sau xe tải.
Giống như lúc sáng sớm, những túi rác được lôi ra từ thùng rác.
Đối với họ mà nói, đám người kia chỉ giống như một đống phế liệu!
Lúc này Hứa Hạo Nhiên cũng đã ăn hết bát mì.
Cậu ta cười hi hi bước tới, ngồi bên cạnh Hà Bá Thiên.
“Ông anh này, người Ninh Châu chúng tôi có sản xuất một loại đặc sản”.
“Bây giờ chúng tôi lập tức sẽ gửi những đặc sản này đến nhà ông”.
“Có thể phiền ông cho tôi địa chỉ không?”
Chương 550: Bách Vị Nguyên
Hà Bá Thiên nhìn Hứa Hạo Nhiên chằm chằm.
Ngực ông ta phập phồng.
Đột nhiên ông ta cảm thấy ngực đau đớn.
Sau đó bỗng phun ra một ngụm máu.
Hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu, phủi tay, nói với hai tên cao to đứng gần.
"Hai người có thể giúp tôi ném đống rác này ra ngoài không?"
Mấy phút sau con đường trước cửa hội quán tư nhân đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Toàn bộ xe mà đám người Hà Bá Thiên lái đến cũng được mang hết đi rồi.
Lúc hai bố con Tiền Phủ Cương lái xe đến, xung quanh hội quán tư nhân đã trống hốc trống hoác rồi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tiền Phủ Cương cau mày ngồi trong xe Mercedes.
"Sao lại thế? Không phải Hà Bá Thiên dẫn người đến tính sổ à? Sao không thấy ai vậy?"
Tiền Thiều Phong thò đầu ra ngoài xe thử.
Anh ta phát hiện có mấy công nhân đang tháo dỡ biển hiệu của hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen xuống.
Thấy thế, Tiền Thiều Phong lập tức xuống xe, chạy lại chỗ bọn họ.
Anh ta hỏi mấy người công nhân: "Các anh đang làm gì thế?"
"Ai cho các anh tháo biển hiệu xuống".
"Các anh có biết đây là địa bàn của ai không?"
"Gan lớn thế, dám làm vậy trên địa bàn của hội Giao Long à?"
Trong đó có một người công nhân trả lời: "Ông chủ à, giờ ở đây không gọi là Hoa Hồng Đen nữa, từ giờ trở đi đổi thành 'Bách Vị Nguyên' rồi".
Tiền Thiều Phong cau mày trở về xe.
Lúc anh ta đang định nói, Tiền Phủ Cương bỗng vỗ mạnh một cái lên ghế.
"Chó má!"
"Không ngờ trong lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy".
Thấy Tiền Phủ Cương giận sôi máu, Tiền Thiều Phong vội hỏi: "Bố à, xảy ra chuyện gì thế".
Tiền Phủ Cương nói với Tiền Thiều Phong.
"Vừa nãy bố nghe điện thoại, có người nói với bố hội Giao Long bị diệt rồi".
"Gì cơ?"
Tiền Thiều Phong bất ngờ.
"Sao thế được? Đây là hội Giao Long đấy".
"Bọn họ cắm rễ ở thủ đô mấy chục năm rồi, cả hội có đến mấy trăm người".
"Ai mà mạnh thế?"
"Có thể nuốt sạch hội Giao Long chứ?"
Đôi mắt Tiền Phủ Cương lóe lên sự sắc bén.
"Còn có thể là ai chứ?"
"Cả khu phía Nam ở thủ đô, người đủ sức nuốt trọn hội Giao Long trong một thời gian ngắn như vậy chỉ có bang Hắc Long thôi".
Nghe thấy ba chữ bang Hắc Long, Tiền Thiều Phong bỗng run lên.
"Bố à, sao bang Hắc Long lại ra tay ngay lúc này chứ?"
"Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là do Hắc Long đứng sau lưng giở trò à?"
"Lẽ nào mấy người đến từ Ninh Châu đấy đều dính dáng đến Hắc Long sao?"
Vẻ mặt Tiền Phủ Cương cực kì nghiêm túc.
Kinh nghiệm mấy chục năm kinh doanh đã rèn cho ông ta năng lực bình tĩnh đối mặt với khó khăn, tùy cơ ứng biến.
Ánh mắt Tiền Phủ Cương lóe lên không ngừng.
Trong đầu nhanh chóng tính toán.
Ông ta nghĩ một lát rồi nói.
"Chắc không phải đâu".
"Hắc Long nổi tiếng hung ác lại hay bao che khuyết điểm”.
"Chỉ cần người của ông ta chịu thiệt, ông ta nhất định sẽ ra tay trả thù".
"Nếu đám người đến từ Ninh Châu đấy là người của bang Hắc Long".
"Hai bố con chúng ta giờ sẽ không thể yên ổn ngồi trong xe như thế này đâu".
Ánh mắt sắc bén của Tiền Phủ Cương nhìn chằm chằm vào nhà hàng Bách Vị Nguyên đang bắt đầu sửa chữa.
Độc ác nói.
"Chỉ có thể nói đám chó chết này may thật đấy".
"Nếu Hắc Long ra tay muộn chút nữa thì cả đám này đã chết sạch rồi".
Nghĩ đến Lý Phong, Tiền Thiều Phong hận nghiến răng nghiến lợi.
"Chuyện này không thể cứ thế cho qua được".
Tiền Phủ Cương cười khẩy.
"Tuy là hội Giao Long đã bị diệt nhưng người của chúng ta thì vẫn còn".
"Bố vẫn còn cách khác để xử lí đám người đó".
"Hiện giờ chúng ta không thể mượn người của thế giời ngầm nữa".
Tiền Thiều Phong vội ghé sát vào người Tiền Phủ Cương.
Từ nhỏ đến lớn Tiền Thiều Phong biết bố anh ta là một người đầu óc cực kì sáng suốt.
Cho dù gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Đầu óc của ông ấy lúc nào cũng có thể nghĩ ra những kế hoạch khôn khéo vẹn toàn.
Dùng để chơi đùa đám người thấp hèn này, làm bọn chúng đến lúc chết cũng không biết là do ai làm.
Tiền Thiều Phong thích chí hỏi.
"Bố có cách nào hay, mau kể cho con nghe đi".
Tài xế lái xe rời đi.
Trên đường về, Tiền Phủ Cương nói rõ kế hoạch của mình ra.
"Nếu giờ đã không thể dùng cách cứng rắn giết bọn chúng thì chúng ta sẽ sử dụng biện pháp mềm mỏng khác".
Tiền Thiều Phong vội hỏi: "Biện pháp mềm mỏng nào?"
Tiền Phủ Cương trợn mắt nhìn anh ta: "Con đó, gặp chuyện gì cũng phải động não mà nghĩ chứ".
"Bố nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người làm ăn".
"Mà đã là người làm ăn thì hãy bắt đầu từ phương diện kinh doanh để đối phó đối thủ và kẻ địch”|.
"Trong mắt chúng ta, nhà hàng Hải Giác chỉ là con sâu cái kiến thôi, chúng ta muốn giẫm đạp lúc nào mà chẳng được".
"Nhưng lũ nhà quê này có vẻ biết đánh nhau".
"Nếu đã không thể làm căng với chúng, vậy chúng ta sẽ chặt đứt đường lui sau lưng chúng".
Tiền Thiều Phong nghe thế gật đầu lia lịa.
"Bố à, bố là người từng trải".
"Con sao mà so được với bố chứ".
Nịnh hót xong, Tiền Thiều Phong bắt đầu ngồi rung đùi thích chí.
Anh ta ngửa đầu.
Mặt cười tự tin.
Tính toán xong mọi chuyện rồi.
Anh ta cực kỳ khoái chí.
"Vừa nãy không phải con nói hội quán Hoa Hồng Đen sửa thành 'Bách Vị Nguyên' à?"
Tiền Thiều Phong gật đầu.
"Nếu đã đặt tên thế, chắc chắn bọn chúng cũng định làm về ngành dịch vụ nhà hàng".
"Nhìn cả cái đất thủ đô rộng lớn này, có ai làm trong ngành dịch vụ nhà hàng mà sánh được với chúng ta không?"
"Bọn chúng đi theo ngành khác còn đỡ, ai bảo cứ cố tình muốn chết chọn ngành này".
"Từ giờ trở đi bố có cả trăm cách để chơi chết bọn chúng".
Tiền Phủ Cương vỗ mạnh lên vai Tiền Thiều Phong.
"Con đó, giờ chỉ cần đứng cạnh bố, nhìn xem mà học tập thôi".
"Xem bố chơi chết chúng nó như thế nào!"
...
Trong biệt thự nhà họ Viên.
Viên Đa Đa trang điểm xinh đẹp, bước từ trên lầu xuống.
Từ lúc yêu đương với Hứa Hạo Nhiên, cô ấy đã gầy đi hơn mười cân rồi.
Mặc dù lúc đi đường mỡ toàn thân vẫn núc ních.
Nhưng so với lúc trước thì giờ ít nhất cơ thể cô ấy cũng lộ ra đường cong rồi.
Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, Viên Đa Đa cũng là một người đẹp đấy.
Lúc Viên Đa Đa từ trên lấu xuống, đi qua phòng khách.
Trên sô pha bỗng truyền đến tiếng ho khan của Viên Điền Hồng.
"Con gái bảo bối của bố định đi đâu thế?"
"Sao ra ngoài mà không nói với bố một câu?"
Viên Đa Đa thè lưỡi, chạy đến trước mặt Viên Điền Hồng cười nói.
"Bố ơi, hôm nay con có một cuộc hẹn rất quan trọng, buổi trưa không về nhà ăn cơm đâu".
"Bố yên tâm, trước khi trời tối con sẽ về nhà, con đi trước đây".
Viên Đa Đa vội vàng chạy ra cửa.
Nhưng Viên Điền Hồng sau lưng vội nói.
"Đợi đã!"
Ông ta không tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy.
Thậm chí còn giơ tay lên dụi mắt.
Nhưng dù ông ta có dụi thế nào.
Cảnh tượng bên trong vẫn không chút thay đổi.
Trong thùng xe tải có mấy chục người đang nằm.
Người nào người nấy đều mặc áo liệm.
Bọn chúng giống như đống rác bị ném bừa trong thùng xe vậy.
Đa số vẫn còn ý thức, nhưng cơ thể chúng đã bị biến dạng.
Miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến người nghe thấy khó chịu.
"Sao lại thế này? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Đám đàn em bên trong có mấy tên quen mặt, bình thường Hà Bá Thiên vẫn hay gặp chúng.
Nhất là khi nhìn thấy Trình Bác nằm trong một góc giống như quả bóng, ông ta mới giật mình kêu lên. Vào nhóm Zalo đọc ch mới nhất nhé : https://zalo.me/g/zivpdz264
Bởi vì ông ta phát hiện Trình Bác chết rồi.
Trên trán hắn ta có dính một tờ giấy.
Trên đó ghi bốn chữ to đùng đặc sản Ninh Châu.
Ninh Châu?
Là nơi nào?
Hà Bá Thiên thậm chí còn chưa từng nghe nói về nơi nào như Ninh Châu.
Hình ảnh trước mắt làm ông ta giận điên người.
Ông ta đạp mạnh tên đàn em đứng cạnh một phát.
Chửi um lên: "Mẹ nó, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau khiêng đám người bên trong ra".
Lúc đám đàn em khiêng người trong thùng xe ra, Hà Bá Thiên nhìn thấy một người.
Một người mà có chết ông ta cũng không ngờ sẽ xuất hiện ở đây.
Trình Hóa Thịnh!
Một trong bốn cao thủ của hội Giao Long.
Lúc này ông ta như đống rác bị người ta ném bừa vào một góc.
Đến lúc mọi người khiêng ông ta ra ngoài.
Giọng Trình Hóa Thịnh run rẩy nói với Hà Bá Thiên.
"Hội trưởng, hội trưởng".
"Chuyện này không thể cứ thế cho qua được, không thể cho qua".
Trình Hóa Thịnh giờ đã tàn phế.
Cả người ông ta ngoài cái miệng có thể nói, còn lại như một đống bùn nhão.
Hà Bá Thiên hỏi Trình Hóa Thịnh: "Là ai, rốt cuộc là ai làm thế?"
"Chẳng lẽ là Hắc Long đánh ông à?"
Bang Hắc Long là đối thủ không đội trời chung của hội Giao Long.
Giờ người duy nhất Hà Bá Thiên có thể nghĩ đến cũng chỉ có ông ta.
Nhưng Trình Hóa Thịnh lại run rẩy nói ra cái tên mà ông ta chưa bao giờ nghe.
"Là Lý Phong đến từ Ninh Châu".
"Hội trưởng nhất định phải báo thù cho các anh em".
Nói xong cả người ông ta run lên, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Hà Bá Thiên hét lên.
"Ninh Châu là cái nơi nhỏ bé gì?"
"Lý Phong là ai?"
Một tên đàn em bên cạnh vội nói với Hà Bá Thiên: "Hội trưởng, cái đám người đoạt mất hội quán Hoa Hồng Đen hình như cũng đến từ Ninh Châu đấy ạ".
"Nghe bọn chúng nói hình như gọi là vùng đất cấm Ninh Châu".
Vùng đất cấm Ninh Châu?
Hà Bá Thiên tức đến bật cười: "Đất cấm cái mẹ gì?"
"Cái nơi khỉ ho cò gáy lần đầu tiên tao nghe thấy mà cũng dám chạy đến thủ đô ra vẻ à?"
"Nhất định là cái đám bang Hắc Long giờ trò rồi".
"Bọn chúng không dám công khai ra tay nên mới bày ra cái âm mưu này".
"Lập tức thông báo với mọi người, tập chung đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen, hôm nay tao phải giết gà dọa khỉ".
"Tao muốn để bang Hắc Long biết".
"Hội Giao Long chẳng thua kém gì bọn chúng".
"Hà Bá Thiên tao còn mạnh hơn, ác hơn Hắc Long nhiều".
Vô số tên côn đồ tụ tập lại.
Cùng nhau đổ dồn về phía hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Cùng lúc đó tại một nơi non xanh nước biếc ở ngoại ô thủ đô.
Lục An Lam ngồi trên xe lăn được Lý Tấn đẩy vào trong sân.
Trong sân bọn họ trồng rất nhiều hoa đẹp, đua nhau khoe sắc.
Cỏ cây tươi tốt, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót véo von, vỗ cánh bay qua.
Đây là một nơi tốt để nghỉ mát, cũng dễ dàng thả lỏng thể xác và tinh thần.
Dường như mười mấy năm qua Lục An Lam vẫn luôn ở đây.
Nơi này đã trở thành một ngôi nhà khác của bà ấy.
Cứ cách một khoảng thời gian là Lý Tấn và bà ấy lại gặp nhau.
Sức khỏe của Lục An Lam mãi không tốt lên.
Cứ lúc khỏe lúc không.
Dần dần, Lý Tấn ngày càng quan tâm đến sức khỏe của bà ấy hơn.
Năm đó, lúc Lý Tấn đón Lục An Lam trở về từ Ninh Châu.
Thầy thuốc đông y nói tình trạng của bà ấy chỉ sống được vài năm nữa là cùng.
Nhưng Lý Tấn dùng mọi cách cải thiện sức khỏe cho bà ấy đến tình trạng ổn định như hiện nay.
Đây cũng là một kỳ tích trong giới y học.
Mà có thể khiến sức khỏe của Lục An Lam ổn định như bây giờ, chủ yếu là vì những năm này Lý Tấn đóng cửa không giao tiếp với bên ngoài.
Ra lệnh cho tất cả mọi người phải làm việc cẩn thận.
Không được chủ động gây chuyện.
Cho dù người trong gia tộc có bị bắt nạt.
Lý Tấn cũng bắt bọn họ phải nhịn.
Trong hoàn cảnh yên ổn như vậy, mới có lợi để chữa bệnh cho Lục An Lam.
Mà giờ con trai bọn họ về rồi.
Chỉ cần có Lý Phong ở đây.
Lý Tấn tin anh nhất định sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho Lục An Lam.
Nhưng giờ Lý Tấn không vội.
Cho dù toàn bộ khu phía Nam thủ đô đã bắt đầu rung chuyển.
Lý Tấn vẫn rất bình tĩnh, dùng giọng điệu đều đều kể cho vợ nghe vài mẩu chuyện thú vị.
Lúc này quản gia Lý Lâm vội vàng bước từ ngoài vào.
Ông ta cúi chào Lục An Lam trước.
Sau đó mới bước đến gần Lý Tấn, ghé sát vào tai ông nói nhỏ.
"Ông chủ, hình như cậu chủ đang làm lớn chuyện lên thì phải".
"Giờ tất cả người trong hội Giao Long đã tập trung lại rồi".
Nghe thấy thế Lý Tấn không khỏi nhướn mày.
Ông ta cũng không cố tình giấu diếm.
Ngược lại kể cho Lục An Lam nghe hết mọi chuyện.
Ông ta muốn Lục An Lam biết con trai bọn họ về thủ đô rồi, giờ còn đang bắt đầu thực hiện kế hoạch của nó.
So với sự căng thẳng của Lý Lâm thì Lý Tấn vẫn cực kì bình thản.
"Cái hội Giao Long đấy toàn là lũ nhãi tép, bọn chúng làm to được đến mức nào chứ".
Bình thường Lý Lâm và Lý Tấn sẽ không nói chuyện trước mặt Lục An Lam.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện ngay trước mặt bà ấy.
Thấy Lý Tấn không có ý giấu diếm, Lý Lâm cũng thoải mái nói tiếp.
"Ông chủ, lần này hội Giao Long tập trung được khoảng hơn ba trăm người".
"Trong số hơn ba trăm người này, ít nhất cũng có mấy chục tay đấm thực lực mạnh".
"Ba cao thủ của hội Giao Long cũng đã có mặt".
"Tôi lo cậu chủ sẽ chịu thiệt".
"Bên này chúng ta có nên chuẩn bị gì không?"
Lý Tấn nói: "Hà Bá Thiên - hội trưởng hội Giao Long chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi".
"Ông ta tưởng mình cầm một cái gậy trúc thì có thể chọc thủng trời chắc".
"Thực ra ông ta không chọc trúng trời, mà chỉ chọc trúng mông của người đang đi ị mà thôi".
Nghe thấy câu nói thô lỗ của Lý Tấn, Lục An Lam đang ngồi trên xe lăn bật cười.
Bà ấy giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Tấn.
Chương 547: Hội Giao Long ra tay rồi
Tình cảm hai người vẫn rất thắm thiết, cũng cực kì ăn ý với nhau.
Bình thường chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng hiểu ý đối phương.
Lý Tấn biết Lục An Lam muốn ông ta chú ý hình tượng chút.
Dù sao giờ ông ta cũng là người đứng đầu một gia tộc.
Ông ta là bộ mặt của cả gia tộc Lý Thị.
Lúc nói chuyện phải chú ý hình tượng.
Nhưng giờ Lý Tấn thoải mái hơn trước kia nhiều.
Sau lần trước đi với Lục An Lam một chuyến đến Ninh Châu, giờ tính cách của ông ta đã có chút thay đổi.
Giờ ông ta cởi mở, phóng khoáng hơn trước nhiều.
Thậm chí có thể nói là càng ngày càng trẻ ra.
Làm việc cũng trẻ hóa.
Tùy theo lòng mình.
Lý Tấn nhẹ nhàng cầm tay Lục An Lam cười nói: "Vợ à, con trai là do em sinh ra".
"Giờ em cũng nghe quản gia nói rồi đấy".
"Em phân tích xem tại sao thằng bé lại làm vậy?"
Tuy là Lý Phong rời xa Lục An Lam từ nhỏ.
Nhưng là mẹ ruột, Lục An Lam vẫn có phần hiểu tính cách con trai mình.
Cho dù một người lớn lên thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Lục An Lam vẫn luôn sống ở đây.
Trong thời gian dài khó tránh khỏi việc cảm thấy buồn chán.
Mà câu hỏi của Lý Tấn cũng làm cho trái tim vốn tĩnh lặng của bà ấy hơi gợn sóng.
Lục An Lam nghĩ một lát rồi nói.
"Thằng bé lúc nhỏ có lần ăn hạt dưa, nó đổ hết hạt dưa lên mặt bàn".
"Sau đó tách hết vỏ hạt dưa, bỏ nhân vào một cái bát khác".
"Đợi tách hết vỏ hạt dưa rồi, nó mới dốc hết nhân trong bát vào miệng".
"Một miếng ăn hết".
Giọng Lục An Lam rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Em còn nhớ một lần Mộc dẫn Phong ra sông bắt cá".
"Tay Mộc nhanh lắm, cứ một phát là bắt được một con cá".
"Nhưng lúc đấy Phong còn bé, không bắt được".
"Sau đó nó cầm một cái gậy to khua xuống bùn, làm đám cá bơi tán loạn".
"Sau đó tung lưới đánh cá, một lần bắt hết".
Dù Lục An Lam nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Lý Tấn và Lý Lâm nghe rõ.
Lục An Lam lại nói: "Thủ đô rộng lớn lại phức tạp".
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ yên ổn".
"Nhưng thực ra các thế lực đã bắt đầu hành động".
"Phong mới về thủ đô, chưa hiểu nhiều về sự phân bố các thế lực ở đây".
"Nên nó mới chọn hội Giao Long nửa vời đấy".
"Muốn nhờ hội Giao Long để phá vỡ sự yên ổn bề ngoài ở đây".
Trí thông minh của con cái chủ yếu là di truyền từ mẹ.
Lý Phong có thành tựu như này hôm nay phần lớn là nhờ Lục An Lam là một người phụ nữ thông minh tài năng, cực kì xuất sắc".
Lúc còn trẻ, ở trong trường Lục An Lam cũng là một hoa khôi tài hoa đầy mình.
Nói đến đây, Lục An Lam ngẩng đầu nhìn Lý Tấn.
Hỏi nhỏ: "Nhưng thực lực của Phong đủ để đối phó với chúng thật sao?"
"Lưới thằng bé tung có thể bắt hết cá không?"
"Nếu trong số cá đấy có cá chạch, cua thậm chí là cá ăn thịt người thì sao?"
Lý Tấn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của Lục An Lam.
Cười nói: "Yên tâm đi, trên đời này người có thể đối đầu với con trai chúng ta đếm một bàn tay là hết".
"Sân khấu ở thủ đô đã dựng sẵn".
"Giờ chúng ta chỉ cần ngồi im xem bọn nhỏ biểu diễn thôi".
Phòng khách biệt thự nhà họ Tiền.
"Bố ơi, bố! Con báo cho bố một tin vui, Hà Bá Thiên ra tay với Lý Phong rồi".
Tiền Thiều Phong vui mừng bước từ ngoài vào.
Tiền Phủ Cương đang vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc sô pha mềm mại.
Vừa hút xì gà, vừa để người làm trong nhà mát xa cho ông ta.
Tiền Thiều Phong kích động bước tới trước mặt Tiền Phủ Cương nói.
"Bố à, Hà Bá Thiên gọi tất cả người của hội Giao Long đến".
"Giờ bọn chúng bao vây hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen rồi".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương hỏi: "Sao lại đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen?”
"Sao không đến nhà hàng Hải Giác?”
Tiền Thiều Phong vỗ đầu nói: "Ôi, con quên không nói với bố".
"Đêm qua nhân lúc trời tối, cái thằng Lý Phong dẫn theo đám đàn em bí mật chiếm lấy hội quán đấy rồi".
"Nghe nói đám bảo vệ ở cái hội quán đấy bị hắn đánh què tay què chân rồi vứt ra ngoài như đống rác ý".
"Hà Bá Thiên vì chuyện này mà nổi điên, hùng hổ muốn băm vằm đám người này cho cá ăn".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương "vèo" một phát đứng bật dậy.
Nhanh chóng kéo Tiền Thiều Phong ra khỏi biệt thự.
"Bố định dẫn con đi đâu thế?"
"Giờ toàn bộ người trong hội Giao Long tập trung lại rồi, cảnh tượng lớn thế chúng ta không đến góp vui sao được".
"Đợi Hà Bá Thiên cướp lại cái hội quán tư nhân đấy".
"Chúng ta nhân cơ hội này mượn ông ta ít người rồi chiếm luôn cái nhà hàng Hải Giác".
Tiền Thiều Phong nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực lên.
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Tiền Phủ Cương: "Chiêu này của bố đỉnh thật đấy".
Giờ phút này người của hội Giao Long bao vây chật kín hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Trong bầu không khí căng thẳng này bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Cửa lớn của hội quán mở toang.
Người đến từ vùng đất cấm Ninh Châu không thấy có một ai.
Cả cái hội quán tối om, bên trong không bật đèn.
Trống hốc trống hoác, nhìn như không có ai ở đây.
Lúc này bỗng có một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa hội quán.
Hà Bá Thiên mặc một chiếc áo khoác to màu đen, xuống xe trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Hà Bá Thiên vừa bước ra, cả trăm người đồng thanh hô lên.
"Chào hội trưởng!"
Hà Bá Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn hội quán tư nhân trước mắt.
Lúc ông ta thấy cửa hội quán mở toang, bên trong không có người thì cau mày.
Nhị đương gia - Lỗ Quy vội chạy đến.
Gã lễ phép đứng cạnh Hà Bá Thiên.
"Sao hội trưởng lại đến đây".
"Chuyện nhỏ thế này không cần phiền hội trưởng ra tay, tôi sẽ dẫn các anh em xông vào".
"Bốp!"
Hà Bá Thiên tát một cái thật mạnh vào mặt Lỗ Quy.
Vẻ mặt ông ta hung ác.
"Đồ vô dụng".
"Nếu mày được việc thì cần tao tới chắc?"
"Hội quán Hoa Hồng Đen là hội quán tốt nhất của hội Giao Long, lại mất trong tay mày".
"Mẹ nó, thế mà mày còn có mặt mũi đứng ở đây à?"
Lỗ Quy ôm lấy bên mặt bị đánh sưng húp, vừa xin lỗi Hà Bá Thiên vừa vung tay lên với đám đàn em sau lưng.
"Các anh em theo tôi xông vào trong".
Chương 548: Tòa nhà ăn thịt người.
Chỉ nhìn thấy Lỗ Quy hùng hùng hổ hổ dẫn đám thuộc hạ hô hào xông vào hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Chỉ là, không biết vì sao, sau khi đám người xông vào, không lâu sau liền im phăng phắc.
Cảm giác tòa nhà trước mắt giống như đầu người khổng lồ.
Cái cửa trước mắt mọi người thì giống như miệng của một người.
Sau khi Lỗ Quy và đàn em xông vào liền biến mất ngay tức khắc.
Giống như bị nuốt chửng không để lại dấu vết, đến xương cũng không còn.
Bọn họ biến mất thật là quỷ dị.
Không phát ra bất kì âm thanh nào cả!
Bây giờ là ban ngày, đám chân tay của hội Giao Long vây quanh đó đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Không chỉ có bọn họ, mà mặt Hà Bá Thiên cũng không kém phần kinh ngạc.
Ông ta tận mắt thấy Lỗ Quy dẫn một dám người xông vào trong.
Nhưng sau khi xông vào rồi, cái tòa nhà tối như hũ nút này trong phút chốc đã nuốt chửng bọn họ.
Chớp mắt một cái, tất cả đều biến mất.
Bọn họ đều đi đâu rồi?
Hà Bá Thiên lập tức gào lên với đám người bên cạnh: “Cử thêm một đám người nữa vào trong đó, nhanh lên!”
Ngay sau đó, lại có một đường chủ của hội Giao Long dẫn theo đám thuộc hạ, tay vung cây côn sắt, hô hét ầm ĩ xông vào hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Điều khiến cho người ta toát mồ hôi hột đã xảy ra.
Sau khi mấy chục người xông vào, một lúc sau lại không thấy bất kỳ tiếng động nào cả.
Khung cảnh vốn ồn ào hỗn loạn trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên yên ắng.
Đám lưu manh vốn dĩ đang hùng hổ vậy mà từng người bỗng rụt hết cổ lại.
Trong mắt bọn họ hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen trở nên ngày càng quỷ dị.
“Cái quái gì thế này?”
“Người đâu? Đều chết dí ở đâu hết rồi?”
“Vì sao có bao nhiêu là người xông vào đó, mà đến một tiếng ho cũng không nghe thấy?”
“Chúng mày còn ngây ra đấy làm gì, xông vào trong cho tao, xông vào trong đấy nhanh lên!
Nếu như lúc bình thường, Hà Bá Thiên chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi, đám côn đồ này sẽ liều chết xông vào trong.
Nhưng bây giờ, sau khi xảy ra sự việc quỷ dị như vậy, không ai dám lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen vốn là địa bàn của họ.
Họ vốn dĩ rất hiểu rõ nơi này.
Thế nhưng lúc này, mỗi người nhìn tòa nhà trước mắt, đều có cảm giác lạ lẫm vô cùng.
Cánh cửa luôn mở đó.
Khung cảnh tối như bưng đằng sau cánh cửa.
Ngày càng giống cái miệng đang há to.
“Hừ!”
“Cố làm ra vẻ huyền bí!”
“Giả thần gia quỷ!”
Lúc này, có một người đàn ông mặc áo sơ mi, hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang sải bước tới.
Hắn là Lâm Ngụy Chấn, là một trong bốn cao thủ của hội Giao Long.
Bốn cao thủ của hội Giao Long.
Về thực lực không phân cao thấp.
Bọn họ ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.
Cũng chính vì vậy, trong cuộc sống hàng ngày bọn họ ngấm ngầm đấu đá nhau, không ai vừa mắt ai.
Xét cho cùng, kẻ tám lạng người nửa cân không phân thứ hạng.
Là người luyện võ, nhất định đều muốn phân định rạch ròi hơn thua.
Nhưng hội Giao Long vì muốn ổn định lòng người, không để cho nội bộ họ đấu đá nhau, còn đặc biết sắp xếp cho bốn người họ ký một bản giao ước, tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào đấu đá nhau.
Cứ như vậy, cũng khiến cho địa vị của bốn người họ tuong đối ổn định.
Đồng thời, cũng đủ để trở thành tứ trụ dẫn đầu đám du côn trong hội Giao Long.
Lâm Ngụy Chấn luyện chưởng Bát Quái.
Bây giờ quần áo hắn ta mặc, nhìn trông giống Hoàng Phi Hồng ở trên phim.
Phong thái ôn hòa.
Ung dung tự tại.
Hắn ta bước hai mươi tám bước đến trước mặt Hà Bá Thiên.
“Hội trưởng, cái tên Lý Phong đánh Trình Hóa Thịnh nhừ tửđang ở bên trong”.
“Thực lực của tên này chắc là đại tông sư, thậm chí còn đạt đến trình độ thượng cấp đại tông sư”.
“Vì vậy, lũ tôm tép ông phái xông vào đó, anh ta xử lý chúng rất dễ dàng”.
Lâm Ngụy Chấn rất tự tin.
Mặt hắn ta nở nụ cười vô cùng tự tin bình thản.
Hắn ta chầm chậm/từ từ ngẩng đầu.
Gió lướt qua mặt.
Gió thổi qua mái tóc, thổi qua lớp áo choàng khiến chúng nhẹ nhàng lay động.
Lúc này chỉ nghe thấy Lâm Ngụy Chấn vận khí xuống đan điền.
Hắn vừa mở miệng liền giống người đang dùng loa nói chuyện bốn phương tám hướng đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Lý Phong, mày nghe cho rõ đây, tao là Lâm Nguy Chấn”.
“Mày đừng nghĩ rằng mày xử lý được Trình Hóa Thịnh, thì mặt vênh ngang trời nhé!”
“Thủ đô không phải là cái khu bé nhỏ như Ninh Châu chúng mày, bây giờ nếu mày thức thời, ngoan ngoãn đi ra đây!”
“Tao có thể xin hội trưởng tha cho mày”.
Lúc nói, Lâm Ngụy Chấn quay sang nhìn Hà Bá Thiên đứng bên cạnh.
“Hội trưởng của tao luôn là người khoan hồng độ lượng”.
“Ông ấy rộng lượng hải hà, mặc dù trước đây mày đối đầu với ông ấy, nhưng nếu mày thành tâm quỳ xuống nhận sai”.
“Hội trưởng sẽ tha chết cho mày”
“Đây là tao giúp mày, mày nên biết ơn!”
“Bây giờ mày ra đây cho tao, nếu không thì... Hừ!”
“Tao nghĩ chắc mày biết rõ, mày sẽ có kết cục như thế nào!”
Những lời Lâm Ngụy Chấn nói, mọi người đều nghe rất rõ.
Nhưng người bên trong tòa nhà vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Thường ngày, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen đông vui nhộn nhịp là thế vậy mà bây giờ giống như một tòa thành ma.
Bên trong yên lặng khiến người ta cảm thấy hoang mang sợ hãi.
Lâm Ngụy Chấn dừng lại một lúc.
“Rất tốt, mày đã muốn chết, thì đừng trách tao không khách khí với mày!”
Vừa dứt lời, Lâm Ngụy Chấn bỗng nhiên sải bước đi.
Hắn ta giống như ngọn gió, phi thẳng vào cửa của hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
“Vèo!”
Tốc độ của Lâm Ngụy Chấn rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn thấy rõ.
Vừa chớp mắt hắn ta đã xông vào trong hội quán.
Tiếp đó, trong bóng tối vọng lại tiếng quát tháo của Lâm Ngụy Chấn.
“Đồ tép riu không biết điều, mau ra đây chịu chết”.
“ “Xem Bát Quái chưởng chiêu thứ mười sáu của tao đây”.
Tiếng quát của Lâm Ngụy Chấn khiến cho kẻ điếc cũng nghe thấy.
Nhưng bên trong vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, hơn nữa điều khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị là.
Sau khi Lâm Ngụy Chấn vừa quát tháo ầm ĩ thì cũng giống như những người xông vào trước đó, đều không thấy có động tĩnh gì nữa.
Cả hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Lại trở nên yên ắng.
Yên lặng đến mức những người đứng bên ngoài đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Thịch”.
“Thịch”.
“Thịch”.
Hà Bá Thiên là hội trưởng hội Giao Long hai mươi mấy năm, ông ta nghĩ rằng bản thân đã trải qua đủ loại sóng gió gian khổ.
Nhưng khung cảnh trước mắt, khiến ông ta cảm thấy rất quỷ dị!
Nếu là một tên tôm tép bé nhỏ xông vào mà không có động tĩnh gì thì cũng dễ hiểu.
Nhưng người vừa xông vào là một trong tứ đại cao thủ.
Bình thường nếu một mình đối mặt với hàng trăm người tấn công, hắn ta đều có thể bình tĩnh nhẹ nhàng ứng phó.
Nhưng, hắn ta bây giờ không khác gì người bình thường, xì hơi một cái rồi mất tích luôn, không có động tĩnh gì.
“Mẹ kiếp! Tao mặc kệ!”
“Tất cả chúng mày xông hết lên cho tao!”
Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, ông ta ra lệnh cho hai vị cao thủ khác dẫn theo mấy chục tên đàn em xông vào từ cửa chính.
Có hai cao thủ trấn thủ.
Tiếng hô hào của đám đàn em cũng rất hùng hổ.
Nghênh ngang kiêu ngạo.
Hung ác dữ tợn.
Nhưng!
Nhưng!
Họ cũng giống những người trước đó.
Vừa mới hô hào hùng hổ vậy mà lại không có bất cứ động tĩnh nào nữa rồi!
Chương 549: Ai gọi đồ ăn ngoài
“Chuyện gì thế này?”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Hà Bá Thiên đứng bên ngoài nổi cơn tam bành, nhưng ông ta không dám xông vào.
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này rõ ràng là địa bàn của ông ta, nhưng lúc này, cơ bản là ông ta không dám nhấc chân bước vào.
Cửa của hội quán đã mở rộng.
Nhìn thật giống cái miệng há rộng, đủ để nuốt trọn những người xông vào đó!
Quan trọng là cả ba cao thủ của hội Giao Long đều vào trong rồi, thế nhưng cũng biến mất không dấu vết.
Rốt cuộc có nhân vật thần bí nào đang ẩn nấp bên trong?
Hay là quái vật?
Khi đám đàn em của hội Giao Long đang bị tòa nhà trước mắt dọa cho sợ chết khiếp, không dám nhấc chân xông lên.
Bỗng nhiên có một người đàn ông giao đồ ăn đi xe đạp điện đến.
Anh ta dừng xe trước cửa tòa nhà trước sự quan sát của đám đông.
Sau đó, xách đồ ăn đi vào bên trong.
Vì phòng khách không có đèn, người giao hàng hơi do dự, anh ta đứng trước cửa gọi to một tiếng.
“Là ai đã đặt đồ ăn?”
“Tôi, của tôi”.
Lúc này, trong bóng tối vọng lại tiếng một người đàn ông.
Giọng người đàn ông này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn.
“Ái chà! Mới sáng sớm đã phải ở đây làm một đống việc, tôi đói chết đi được!”
Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cười hi hi từ trong bóng tối đi ra.
Cậu ta nhận đồ ăn từ tay người giao hàng.
Đợi người giao hàng rời đi, Hứa Hạo Nhiên đứng dựa cạnh cánh cửa.
Vừa ăn mỳ, vừa nhìn Hà Bá Thiên cười.
“Mấy anh em, có ai chưa ăn sáng không?”
“Tôi có ý kiến, mấy người nên gọi mỳ của nhà hàng Hải Giác”.
“Mỳ này, không chỉ dai, mà nước mỳ cũng đậm đà, hơn nữa còn đầy đủ, ăn no căng bụng.”
Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa cầm đôi đũa húp mì “sùm sụp”.
Hà Bá Thiên nắm chặt tay!
Ông ta tức đến run người!
Vô cùng nhục nhã!
Đây là sự sỉ nhục lớn!
Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, lập tức dẫn đám lâu la còn lại xông đến chỗ Hứa Hạo Nhiên đang đứng.
“Trời ơi!”
“Ông đây còn chưa ăn hết bát mỳ, chúng mày đã động chân động tay rồi!”
Nói xong, Hứa hạo Nhiên bưng bát mì quay đầu chạy.
“Anh em, xong lên cho tôi!”
“Ai bắt được thằng nhãi con này, tôi thưởng một triệu!”
Phần thường dành cho người có lòng dũng cảm!
Đám xã hội đen lưu manh kia, có ai là không vì tiền cơ chứ?
Mới nghe đến một triệu tiền thưởng, họ lập tức hừng hực khí thế xông lên, từng người chấn chỉnh lại tinh thần, liều mạng phi vào trong bóng tối!
Lúc này Hà Bá Thiên đứng trước cửa, ông ta không dám xông vào.
Bởi vì, đám đàn em vừa xông vào, lại một lần nữa bặt vô âm tín.
Im phăng phắc!
Lúc này đứng ở cửa, cũng đã cảm thấy tòa này vô cùng ma mị và đáng sợ.
Lúc này, Hà Bá Thiên đứng ở cửa lớn.
Lúc nãy Hứa Hạo Nhiên còn đang đứng ăn mỳ ở đây.
Thế nhưng mới chớp mắt thôi, cậu ta đã biến mất.
Đám chân tay đuổi theo Hứa Hạo Nhiên cũng mất tích luôn.
Đợi khi Hà Bá Thiên quay đầu lại, ông ta phát hiện sau lưng mình không còn lấy một bóng người.
Biến mất hết rồi.
Tất cả không còn một ai!
Đường đường là hội trưởng hội Giao Long, vậy mà trong chớp mắt đơn độc một mình.
“Cộp!”
Hà Bá Thiên cảm thấy sợ hãi.
Bươn trải ở thủ đô mấy chục năm, vậy mà bây giờ lại cảm thấy chùn bước rồi!
Ông ta vội lùi lại mấy bước.
Vừa lùi mắt vừa nhìn chằm chằm về phía trước.
Dường như lo sợ sẽ có một khuôn mặt dữ tợn phi ra từ trong bóng tối kia.
Một con quái vật há miệng là có thể cắn nạt ông ta!
Cứ lùi mãi lùi mãi, lưng Hà Bá Thiên đột nhiên va vào thứ gì đó ở phía sau.
Cảm giác này xong như va vào một bức tường.
Hà Bá Thiên vội xoay người lại, ông ta phát hiện có một người đứng sau lưng mình.
Thân hình cao lớn.
Dung mạo tuấn tú.
Cương nghị!
“Cậu, cậu là ai?”
Là hội trưởng hộ Giao Long, bây giờ đến nói chuyện cũng trở nên dài dòng!
“Tôi chính là Lý Phong, người mà ông luôn tìm kiếm từ nãy đến giờ”
Khi nghe tới câu này, Hà Bá Thiên nhảy dựng lên chỉ tay vào Lý Phong.
“Mày chính là Lý Phong?”
“Mày là đồ súc...”
Hà Bá Thiên còn chưa kịp nói xong, Lý Phong bỗng đưa tay ra.
“Khục, rắc!”
Kèm theo là tiếng gãy xương răng rắc.
Ngón tay chỉ vào Lý Phong của Hà Bá Thiên.
Đã bị bẻ gãy.
“Á! Á!”
Hội trưởng hội Giao Long.
Đại ca của mấy trăm người.
Vậy mà lại ôm ngón tay ở giữa đường lớn.
Lại kêu lên thảm thiết.
“Mày dám động đến tao!”
“Tao là Hà Bá Thiên, tao là hội trưởng hội Giao Long!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Tôi nói cho đại ca nghe, sau lưng ông làm gì còn cái gọi là hội Giao Long?”
“Bây giờ gọi ông là hội cá chạch cũng hợp đấy chứ!”
Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên lại đang đứng trước cửa.
Cậu ta lại vừa ăn mỳ vừa phát ra tiếng “sùm sụp”, “sùm sụp”.
Chẹp miệng nói.
“Hội cá chạch mấy người, trên dưới có mấy trăm người, tất cả đều đang nằm sấp ở trong kia.”
“Ba đại cao thủ nhà ông, cũng đều bị anh rể tôi đánh cho tàn phế rồi”.
“Bang hội của ông đã không còn ai nữa rồi chứ?”
“Mới sáng sớm mấy người đã kéo bao nhiêu người đến đây, ở nhà trông nhà chắc chẳng còn mấy người”.
Nói đến đây, mặt Hứa Hạo Nhiên hiện lên nụ cười có phần đểu cáng.
“Vậy thì bình thường những người mà ông từng đắc tội”.
“Lúc này, họ nhất định đã đến tận nhà “hỏi thăm” rồi đấy”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong.
Cả người Hà Bá Thiên nhảy dựng lên giống như bị kim châm.
Con ngươi lộ rõ vẻ lo sợ kinh hãi!
Khu phí Nam thủ đô, ngoài Hổ Báo Kỵ ra thì kẻ thù lớn nhất của hội Giao Long chính là bang Hắc Long.
Nếu để cho người của bang Hắc Long biết tình hình, ông ta sẽ huy động toàn bộ lực lưỡng, vậy thì...
Hà Bá Thiên còn chưa kịp nghĩ tiếp.
Điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Hà Bá Thiên run rẩy rút điện thoại ra.
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng một người đàn ông kêu thảm thiết.
“Hội trưởng! Hội trưởng! Không xong rồi, không xong rồi!”
“Hắc Hổ-đàn em của Hắc Long!”
“Đem mấy chục người đánh đến tận nơi rồi, số người còn lại của chính ta rất ít, căn bản là không cầm cự được!”
“Hội trường mau quay về đi!”
Hà Bá Thiên ngồi phệt xuống đất.
Cảm giác đau đớn khi ngã mạnh xuống đất nói cho ông ta biết.
Đây không phải là mơ!
Tay Hà Bá Thiên run rẩy, chân cũng đang run rẩy.
Mọi cơ quan trên người đều run lên.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Lúc này, có một chiếc xe tải bỗng nhiên đi đến.
Có mười mấy người thanh niên vạm vỡ từ trên xe xuống.
Bọn họ giống như vừa được thuê từ khu công trường về, khắp người toàn là vữa xi măng.
Bọn họ không nói nhiều, đi thẳng vào bên trong tòa nhà.
Sau đó, lôi ra từ trong bóng tối từng tên lưu manh tép riu của hội Giao Long, chúng đã bị đánh gãy chân gãy tay, mềm như thịt không xương.
Bọn họ vứt lên trên thùng sau xe tải.
Giống như lúc sáng sớm, những túi rác được lôi ra từ thùng rác.
Đối với họ mà nói, đám người kia chỉ giống như một đống phế liệu!
Lúc này Hứa Hạo Nhiên cũng đã ăn hết bát mì.
Cậu ta cười hi hi bước tới, ngồi bên cạnh Hà Bá Thiên.
“Ông anh này, người Ninh Châu chúng tôi có sản xuất một loại đặc sản”.
“Bây giờ chúng tôi lập tức sẽ gửi những đặc sản này đến nhà ông”.
“Có thể phiền ông cho tôi địa chỉ không?”
Chương 550: Bách Vị Nguyên
Hà Bá Thiên nhìn Hứa Hạo Nhiên chằm chằm.
Ngực ông ta phập phồng.
Đột nhiên ông ta cảm thấy ngực đau đớn.
Sau đó bỗng phun ra một ngụm máu.
Hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu, phủi tay, nói với hai tên cao to đứng gần.
"Hai người có thể giúp tôi ném đống rác này ra ngoài không?"
Mấy phút sau con đường trước cửa hội quán tư nhân đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Toàn bộ xe mà đám người Hà Bá Thiên lái đến cũng được mang hết đi rồi.
Lúc hai bố con Tiền Phủ Cương lái xe đến, xung quanh hội quán tư nhân đã trống hốc trống hoác rồi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tiền Phủ Cương cau mày ngồi trong xe Mercedes.
"Sao lại thế? Không phải Hà Bá Thiên dẫn người đến tính sổ à? Sao không thấy ai vậy?"
Tiền Thiều Phong thò đầu ra ngoài xe thử.
Anh ta phát hiện có mấy công nhân đang tháo dỡ biển hiệu của hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen xuống.
Thấy thế, Tiền Thiều Phong lập tức xuống xe, chạy lại chỗ bọn họ.
Anh ta hỏi mấy người công nhân: "Các anh đang làm gì thế?"
"Ai cho các anh tháo biển hiệu xuống".
"Các anh có biết đây là địa bàn của ai không?"
"Gan lớn thế, dám làm vậy trên địa bàn của hội Giao Long à?"
Trong đó có một người công nhân trả lời: "Ông chủ à, giờ ở đây không gọi là Hoa Hồng Đen nữa, từ giờ trở đi đổi thành 'Bách Vị Nguyên' rồi".
Tiền Thiều Phong cau mày trở về xe.
Lúc anh ta đang định nói, Tiền Phủ Cương bỗng vỗ mạnh một cái lên ghế.
"Chó má!"
"Không ngờ trong lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy".
Thấy Tiền Phủ Cương giận sôi máu, Tiền Thiều Phong vội hỏi: "Bố à, xảy ra chuyện gì thế".
Tiền Phủ Cương nói với Tiền Thiều Phong.
"Vừa nãy bố nghe điện thoại, có người nói với bố hội Giao Long bị diệt rồi".
"Gì cơ?"
Tiền Thiều Phong bất ngờ.
"Sao thế được? Đây là hội Giao Long đấy".
"Bọn họ cắm rễ ở thủ đô mấy chục năm rồi, cả hội có đến mấy trăm người".
"Ai mà mạnh thế?"
"Có thể nuốt sạch hội Giao Long chứ?"
Đôi mắt Tiền Phủ Cương lóe lên sự sắc bén.
"Còn có thể là ai chứ?"
"Cả khu phía Nam ở thủ đô, người đủ sức nuốt trọn hội Giao Long trong một thời gian ngắn như vậy chỉ có bang Hắc Long thôi".
Nghe thấy ba chữ bang Hắc Long, Tiền Thiều Phong bỗng run lên.
"Bố à, sao bang Hắc Long lại ra tay ngay lúc này chứ?"
"Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là do Hắc Long đứng sau lưng giở trò à?"
"Lẽ nào mấy người đến từ Ninh Châu đấy đều dính dáng đến Hắc Long sao?"
Vẻ mặt Tiền Phủ Cương cực kì nghiêm túc.
Kinh nghiệm mấy chục năm kinh doanh đã rèn cho ông ta năng lực bình tĩnh đối mặt với khó khăn, tùy cơ ứng biến.
Ánh mắt Tiền Phủ Cương lóe lên không ngừng.
Trong đầu nhanh chóng tính toán.
Ông ta nghĩ một lát rồi nói.
"Chắc không phải đâu".
"Hắc Long nổi tiếng hung ác lại hay bao che khuyết điểm”.
"Chỉ cần người của ông ta chịu thiệt, ông ta nhất định sẽ ra tay trả thù".
"Nếu đám người đến từ Ninh Châu đấy là người của bang Hắc Long".
"Hai bố con chúng ta giờ sẽ không thể yên ổn ngồi trong xe như thế này đâu".
Ánh mắt sắc bén của Tiền Phủ Cương nhìn chằm chằm vào nhà hàng Bách Vị Nguyên đang bắt đầu sửa chữa.
Độc ác nói.
"Chỉ có thể nói đám chó chết này may thật đấy".
"Nếu Hắc Long ra tay muộn chút nữa thì cả đám này đã chết sạch rồi".
Nghĩ đến Lý Phong, Tiền Thiều Phong hận nghiến răng nghiến lợi.
"Chuyện này không thể cứ thế cho qua được".
Tiền Phủ Cương cười khẩy.
"Tuy là hội Giao Long đã bị diệt nhưng người của chúng ta thì vẫn còn".
"Bố vẫn còn cách khác để xử lí đám người đó".
"Hiện giờ chúng ta không thể mượn người của thế giời ngầm nữa".
Tiền Thiều Phong vội ghé sát vào người Tiền Phủ Cương.
Từ nhỏ đến lớn Tiền Thiều Phong biết bố anh ta là một người đầu óc cực kì sáng suốt.
Cho dù gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Đầu óc của ông ấy lúc nào cũng có thể nghĩ ra những kế hoạch khôn khéo vẹn toàn.
Dùng để chơi đùa đám người thấp hèn này, làm bọn chúng đến lúc chết cũng không biết là do ai làm.
Tiền Thiều Phong thích chí hỏi.
"Bố có cách nào hay, mau kể cho con nghe đi".
Tài xế lái xe rời đi.
Trên đường về, Tiền Phủ Cương nói rõ kế hoạch của mình ra.
"Nếu giờ đã không thể dùng cách cứng rắn giết bọn chúng thì chúng ta sẽ sử dụng biện pháp mềm mỏng khác".
Tiền Thiều Phong vội hỏi: "Biện pháp mềm mỏng nào?"
Tiền Phủ Cương trợn mắt nhìn anh ta: "Con đó, gặp chuyện gì cũng phải động não mà nghĩ chứ".
"Bố nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người làm ăn".
"Mà đã là người làm ăn thì hãy bắt đầu từ phương diện kinh doanh để đối phó đối thủ và kẻ địch”|.
"Trong mắt chúng ta, nhà hàng Hải Giác chỉ là con sâu cái kiến thôi, chúng ta muốn giẫm đạp lúc nào mà chẳng được".
"Nhưng lũ nhà quê này có vẻ biết đánh nhau".
"Nếu đã không thể làm căng với chúng, vậy chúng ta sẽ chặt đứt đường lui sau lưng chúng".
Tiền Thiều Phong nghe thế gật đầu lia lịa.
"Bố à, bố là người từng trải".
"Con sao mà so được với bố chứ".
Nịnh hót xong, Tiền Thiều Phong bắt đầu ngồi rung đùi thích chí.
Anh ta ngửa đầu.
Mặt cười tự tin.
Tính toán xong mọi chuyện rồi.
Anh ta cực kỳ khoái chí.
"Vừa nãy không phải con nói hội quán Hoa Hồng Đen sửa thành 'Bách Vị Nguyên' à?"
Tiền Thiều Phong gật đầu.
"Nếu đã đặt tên thế, chắc chắn bọn chúng cũng định làm về ngành dịch vụ nhà hàng".
"Nhìn cả cái đất thủ đô rộng lớn này, có ai làm trong ngành dịch vụ nhà hàng mà sánh được với chúng ta không?"
"Bọn chúng đi theo ngành khác còn đỡ, ai bảo cứ cố tình muốn chết chọn ngành này".
"Từ giờ trở đi bố có cả trăm cách để chơi chết bọn chúng".
Tiền Phủ Cương vỗ mạnh lên vai Tiền Thiều Phong.
"Con đó, giờ chỉ cần đứng cạnh bố, nhìn xem mà học tập thôi".
"Xem bố chơi chết chúng nó như thế nào!"
...
Trong biệt thự nhà họ Viên.
Viên Đa Đa trang điểm xinh đẹp, bước từ trên lầu xuống.
Từ lúc yêu đương với Hứa Hạo Nhiên, cô ấy đã gầy đi hơn mười cân rồi.
Mặc dù lúc đi đường mỡ toàn thân vẫn núc ních.
Nhưng so với lúc trước thì giờ ít nhất cơ thể cô ấy cũng lộ ra đường cong rồi.
Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, Viên Đa Đa cũng là một người đẹp đấy.
Lúc Viên Đa Đa từ trên lấu xuống, đi qua phòng khách.
Trên sô pha bỗng truyền đến tiếng ho khan của Viên Điền Hồng.
"Con gái bảo bối của bố định đi đâu thế?"
"Sao ra ngoài mà không nói với bố một câu?"
Viên Đa Đa thè lưỡi, chạy đến trước mặt Viên Điền Hồng cười nói.
"Bố ơi, hôm nay con có một cuộc hẹn rất quan trọng, buổi trưa không về nhà ăn cơm đâu".
"Bố yên tâm, trước khi trời tối con sẽ về nhà, con đi trước đây".
Viên Đa Đa vội vàng chạy ra cửa.
Nhưng Viên Điền Hồng sau lưng vội nói.
"Đợi đã!"
Bình luận facebook