-
Chương 561-565
Chương 561: Thôi, để tôi đi ra đó
Sau một thời gian ngắn đóng cửa, nhà hàng Hải Giác, một nhà hàng có lịch sử lâu đời hàng chục năm, cuối cùng đã mở cửa trở lại.
Trong lần mở cửa trở lại này, nhà hàng Hải Giác đã giới thiệu một số món ăn mới.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.
Đúng năm giờ ba mươi phút buổi tối, nhà hàng Hải Giác mở cửa đúng giờ.
Rất đông khách hàng đã chờ đợi từ lâu ùn ùn xông vào.
Những khách hàng này đều đã đặt chỗ trước.
Vừa ngồi xuống, bọn họ đã thấy trên bàn ăn có ba món ăn.
Ba món ăn này đều là những món ăn mà chúng ta có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải là một trong số những khách hàng đang có mặt ở đây.
Hai người vừa ngồi xuống, nhìn thấy ba món ăn nguội ngắt trên bàn, không khỏi nhìn nhau cười.
Trương Gia Lương đập mạnh tay vào bàn, quát: “Phục vụ đâu, lại đây!”
Lúc này, một nhân viên phục vụ dáng người không cao đi tới.
Nhân viên phục vụ này không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất.
Hôm nay, tất cả nhân viên phục vụ trong toàn bộ nhà hàng Hải Giác được thay bằng Vương Tiểu Thất và các thành viên trong đội của cậu ta.
Mỗi một thành viên trong đội được trang bị các thiết bị công nghệ cao.
Trong tai còn có một chiếc tai nghe với khả năng nghe được âm thanh một cách sắc nét.
Trên cổ áo của nhân viên phục vụ còn có một chiếc micro nhỏ để có thể truyền thông tin bất cứ lúc nào.
Hóa ra Lý Phong đã sớm đoán được người nhà họ Tiền nhất định sẽ tới.
Khi Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải xuất hiện, Vương Tiểu Thất đã chú ý đến hai người bọn họ.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến bàn của bọn họ, giọng nói của Lý Phong truyền đến trong tai nghe.
“Hai người này đến đây để gây rắc rối, chắc chắn sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý”.
“Cậu tìm cơ hội, à mà thôi, để tôi tới”.
Vương Tiểu Thất ngây ra một lúc.
Cậu ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại tự mình ra tay.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhìn thấy Lý Phong đi từ phòng bếp ra.
“Này phục vụ, còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây!”
Ngô Đức Khải bắt đầu la lối om sòm.
Cách hành xử mất lịch sự của hắn cũng khiến những vị khách bên cạnh khẽ nhíu mày.
Lý Phong vừa đi ra ngoài liền gặp cảnh này.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, bước nhanh về phía Ngô Đức Khải.
Việc mở lại nhà hàng Hải Giác ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn.
Lý Phong sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tới phá hoại!
Lý Phong bước nhanh đến bên cạnh Trương Gia Lương.
Lý Phong tuy thân hình cân đối nhưng lại rất cao.
Khi đứng cạnh Ngô Đức Khải và Trương Gia Lương tạo cảm giác nổi bật giữa đám đông.
Trương Gia Lương thật ra đã từng gặp Lý Phong.
Chỉ là lúc đó ông ta chỉ mải nhìn Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Vì vậy ông ta không có ấn tượng gì với Lý Phong.
Ông ta đương nhiên coi Lý Phong là nhân viên phục vụ trong nhà hàng này.
Trương Gia Lương đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào ba chiếc bát trên bàn: “Ba cái bát này là quái quỷ gì đây?”
Sắc mặt Lý Phong bình thản nhìn Trương Gia Lương, nói: “Kính chào quý khách, đây là những món ăn nhà hàng chúng tôi chuẩn bị sẵn cho khách hàng”.
“Do khách hàng ùa vào cùng lúc nên bếp bị quá tải, không chuẩn bị kịp đồ ăn cho khách hàng”.
“Vì vậy mới chuẩn bị một vài ngón khai vị cho khách hàng dùng trước ạ”.
“Hừ!”
Trương Gia Lương cười lạnh một tiếng.
“Cho dù là món khai vị thì cũng phải mang mấy món ngon hơn một chút chứ”.
“Cái thứ này chó cũng không thèm ăn”.
Khi Trương Gia Lương nói câu này, những vị khách ở bàn bên cạnh đã cầm bát đũa, ăn củ cải ngâm một cách rất thích thú.
Lúc này mọi người quay đầu nói với Trương Gia Lương: “Ông bị làm sao vậy?”
“Không thích ăn thì cứ để đó”.
“Dù sao cũng là đồ miễn phí, sao phải nói khó nghe như vậy?”
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Hôm nay bọn chúng tới đây là để gây sự.
Nhưng vẫn chưa tìm ra được lý do.
May thay bàn bên cạnh đã cho bọn chúng một cơ hội.
Trương Gia Lương lại đập mạnh tay xuống bàn.
“Bụp!”
Tiếp đập bàn lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
“Ông mày tới đây ăn cơm, liên quan đéo gì đến mày!”
“Thử nói thêm một câu nữa đi, xem ông đây có đấm vỡ mặt mày ra không?”
Trương Gia Lương vốn là một tên côn đồ.
Sau nhiều năm va vấp, chui rúc dưới đáy xã hội, ông ta đã nhiễm đầy thói hư tật xấu.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn, hai mắt mở trừng trừng.
Người bình thường sẽ bị dọa khi nhìn thấy khuôn mặt này của ông ta.
Trước khi khách hàng ở bàn bên cạnh lên tiếng, Lý Phong đã nói: “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi là môi trường văn minh”.
“Xin đừng to tiếng ở đây”.
Trương Gia Lương từ từ ngẩng đầu lên, nói với Lý Phong.
“Mày vừa mới nói cái gì?”
Lý Phong lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Trương Gia Lương cười.
“Bụp!”
Một tiếng động lớn.
Ông ta đứng dậy.
Sau đó, ông ta duỗi một ngón tay, ấn thẳng vào trán Lý Phong.
“Nói lại câu mày vừa nói cho tao”.
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
Lúc này, Trương Gia Lương đã thể hiện bản chất của một thằng côn đồ ngoài xã hội.
Lý Phong bắt lấy ngón tay của Trương Gia Lương.
Trương Gia Lương giật mình, cố gắng thu lại ngón tay của mình.
Tuy nhiên năm ngón tay của Lý Phong nắm rất chặt.
Cho dù Trương Gia Lương cố gắng thế nào cũng không có cách nào rút ra được.
“Mày muốn làm gì?”
“Mẹ thằng chó này định làm gì?”
“Mày biết ông mày là ai….á!”
“Rắc!”
Lý Phong trực tiếp bẻ gãy ngón tay của Trương Gia Lương.
Và ngay khi Trương Gia Lương sắp hét lên vì quá đau.
Lý Phong lại đột nhiên duỗi một ngón tay ra chọc nhẹ vào dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Ngay lập tức, ngón tay của Lý Phong đã cắt đứt dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Khi đó, dù cho Trương Gia Lương hét to đến mức nào.
Cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giống như đang diễn một vở kịch câm.
Sau đó, Lý Phong nói với Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải.
“Rất xin lỗi hai vị, vì hai vị đã vi phạm quy định của nhà hàng”.
“Đồng thời làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác”.
“Bây giờ mời hai vị ra ngoài cho”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Anh nhìn thẳng vào mắt của Ngô Đức Khải.
Khoảnh khắc Ngô Đức Khải và Lý Phong chạm mắt với nhau, toàn thân hắn ta run lên bần bật.
Lúc đó, Ngô Đức Khải cảm giác như bầu trời phía trên sắp sụp xuống tới nơi!
Ánh mắt thật đáng sợ!
Ánh mắc sắc bén như một lưỡi dao quét qua người Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra, hai chân run bần bật.
Hàm răng hắn ta va lập cập vào nhau.
Không dám nghĩ nhiều, lần đầu tiên Ngô Đức Khải quay đầu bỏ chạy.
Trương Gia Lương thấy Ngô Đức Khải bỏ chay nên cũng vội vàng đuổi theo.
Ông ta vừa chạy vừa muốn mở mồm nói chuyện.
Nhưng cho dù ông ta há to mồm đến mức nào cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trương Gia Lương vội vàng chạy theo Ngô Đức Khải ra khỏi nhà hàng Hải Giác.
Chương 562: Ăn vạ
Nhưng Ngô Đức Khải chạy rất nhanh.
Hắn vừa lên xe đã giục tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Tài xế nhấn ga, chiếc ô tô Bentley trị giá hơn hai triệu lao đi.
Trương Gia Lương bị bỏ lại, không ngừng đuổi theo phía sau.
Cũng may, lúc này Ngô Đức Khải mới hoàn hồn lại, hắn bảo tài xế dừng xe lại bên đường, đón Trương Gia Lương lên cùng.
Lúc này, Lý Phong cũng bước ra khỏi nhà hàng, nhìn chiếc xe Bently đang dần đi xa.
“Reng reng reng…”
Điện thoại di động của Lý Phong vang lên, là Hứa Hạo Nhiên gọi đến.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Hứa Hạo Nhiên.
“Anh rể mau tới đây đi! Chỗ em xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên có được chiếc xe địa hình Kiêu Long này, cả ngày cậu ta đi lượn khắp mọi nẻo đường.
Kết quả đã xảy ra chuyện rồi.
Khi Lý Phong đến khu phố chỗ Hứa Hạo Nhiên, phát hiện xe của Hứa Hạo Nhiên đang đỗ ở cạnh một con hẻm.
Bên cạnh ô tô có một chiếc xe điện chạy bằng ắc quy đã bị tông vỡ thành nhiều mảnh.
Từ hiện trường cho thấy, chiếc xe điện này lao ra khỏi con hẻm và tông trực diện vào xe địa hình Kiêu Long.
Bề ngoài của chiếc xe địa hình này đã được gia công kiên cố để không bị đạn xuyên thủng.
Đừng nói là một chiếc xe điện bình thường.
Lúc này có một cậu thanh niên nhỏ tuổi dáng người không cao đang ngồi bệt trên mặt đất.
Trên trán cậu ta có một ít máu.
Bên cạnh cậu ta còn có một túi hàng ship.
Cái túi hàng ship này trông còn nguyên vẹn hơn cả cơ thể của cậu ta.
Có thể thấy rằng, khi tông xe vào xe ô tô cậu ta đã ôm chặt túi hàng vào lòng.
Dù cho mình có bị thương thì cũng phải bảo vệ túi hàng này cho bằng được.
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút bối rối.
Nhìn thấy Lý Phong đi tới, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lại gần.
Vội vàng nói với Lý Phong: “Anh rể, vừa nãy em lái xe qua đây, lái rất bình thường, cũng không đi nhanh”.
“Người anh em này đột nhiên phi từ trong ngõ ra, tông vào xe của em”.
“Anh nói xem bây giờ phải xử lý như thế nào đây?”
Cậu thanh niên ngồi bệt dưới đất, lấy tay che trán.
Trên trán của cậu ấy bị sứt ít da, vết thương không nghiêm trọng.
Cậu ấy hoàn toàn có thể đứng lên.
Nhưng lại cứ ngồi lì mãi ở đó.
Nghe Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên nói chuyện.
Con ngươi không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
Nhìn thấy vậy, Lý Phong bật cười.
Lý Phong trực tiếp đi tới bên cạnh cậu thanh niên, hỏi cậu ấy: “Cậu có thể tự đứng lên không?”
Cậu thanh niên ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn vào mắt của Lý Phong, cả người cậu ta đột nhiên run lên.
Thật là một ánh mắt sâu xa!
Cậu thanh niên vội vàng né tránh ánh mắt của Lý Phong, nói nhỏ: “Để tôi thử xem”.
Sau đó, cậu ta thử đứng dậy, nhưng cố mãi vẫn không đứng dậy được.
Cậu thanh niên cúi đầu nói: “Không được đâu, bây giờ cả người tôi đều đau nhức, không thể đứng dậy được”.
Hứa Hạo Nhiên kéo tay áo Lý Phong, nói nhỏ: “Anh rể, hay chúng ta đưa cậu ta đến bệnh viện đi”.
Lý Phong nhìn cậu thanh niên: “Em trai à, dựa theo luật giao thông, đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu”.
“Chẳng qua là do chiếc xe của chúng tôi có lớp vỏ khá cứng”.
“Mặc dù có bị trầy xước một chút, nhưng không sao cả”.
“Chúng tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm”.
Vừa nghe thấy câu này của Lý Phong, cậu thanh niên lập tức ngẩng đầu: “Thật sao anh?”
Cậu ta bây giờ làm gì còn bộ dạng đau nhức vừa nãy nữa.
Hai mắt sáng rực như sao.
Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ta, lập tức vỗ đùi, nói: “Hô hô, hóa ra là thằng nhóc này đang giả vờ!”
Cậu thanh niên cúi gằm đầu: “Tôi cũng không có cách nào khác”.
Lý Phong liếc nhìn chiếc xe điện ở bên cạnh, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Chuyện này em cũng phải chịu trách nhiệm, em đền cho cậu ấy năm trăm tệ đi”.
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm miệng.
“Anh rể, vì sao em phải đưa cho cậu ta năm trăm tệ chứ? Rõ ràng là cậu ta tông vào xe của em mà”.
“Bởi vì cậu thanh niên này cũng là một người thành thật”.
“Nếu như đổi thành người ăn vạ thì nói gì đến năm tram tệ, dù có là năm mươi nghìn em cũng phải đưa”.
Mặc dù vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn lấy năm trăm tệ trong túi ra đưa cho cậu thanh niên đó.
“Này, cầm lấy tiền đi, lần sau nhớ lái xe cẩn thận”.
“Không phải ai cũng tốt như tôi và anh rể đâu”.
Khi Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong lên xe chuẩn bị rời đi, cậu thanh niên đó đột nhiên bật dậy.
Cậu ta áp sát vào cửa kính ghế phụ lái chỗ Lý Phong đang ngồi, hỏi: “Đại ca, anh tên là gì thế?”
Lý Phong bình thản nói: “Thủ đô rất rộng nhưng cũng rất hẹp”.
“Nếu như có cơ hội gặp lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên phóng xe rời đi.
Cậu thanh niên nhìn Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đi xa, trong mắt lóe lên một tia sáng.
…….
Bên trong xe Bentley.
Trương Gia Lương không ngừng nhéo cổ họng mình, cố gắng phát ra âm thanh.
Nhưng dù cho có cố gắng thế nào ông ta cũng không thể nói được một từ nào.
Do kích động quá mức, gân cổ của Trương Gia Lương lộ cả ra ngoài, cả người trông vô cùng gớm ghiếc.
Ngô Đức Khải cũng có chút hoảng loạn.
Hắn không thể ngờ rằng Lý Phong lại làm như vậy.
Chỉ với một ngón tay, Trương Gia Lương đã trở thành bộ dạng như thế này.
Mặc dù bây giờ hắn đã rời khỏi nhà hàng Hải Giác.
Tuy nhiên, bóng đen tâm lý do Lý Phong gây ra vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu Ngô Đức Khải.
Trương Gia Lương nắm lấy vai của Ngô Đức Khải, muốn nói với hắn điều gì đó.
Ngô Đức Khải hất mạnh tay của Trương Gia Lương ra.
“Đừng tốn công phí sức nữa, bây giờ tôi lập tức đưa ông đến bệnh viện”.
Trên khuôn mặt Ngô Đức Khải lúc này hiện lên vẻ hung dữ.
“Thằng nhãi đó là ai? Sao nhìn đáng sợ đến như vậy?”
“Không được, không thể để nhà hàng Hải Giác tiếp tục lộng hành như vậy được!”
“Nhất định phải nghĩ cách tìm ra nguồn cung cấp nguyên liệu cho bọn chúng!”
Mặc dù Trương Gia Lương không thể nói được, nhưng đầu óc ông ta vẫn hoạt động.
Bởi vì không thể nói được, điều này cũng khiến cho Trương Gia Lương vô cùng phãn nộ.
Ông ta trút hết sự tức giận này bằng cách lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vừa mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Trương Gia Lương gửi đến, hai mắt không khỏi sáng lên.
Tin nhắn viết.
“Chúng ta không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm nguồn cung cấp hàng cho bọn chúng”.
“Chúng ta cứ trực tiếp bắt người phụ nữ đó tới đây”.
“Chỉ cần có người phụ nữ đó trong tay”.
“Chúng ta sẽ có cách để ép cô ta khai ra mọi chuyện”.
Kế hoạch này của Trương Gia Lương có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với ý đồ của Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vỗ tay vào đùi, nói: “Được, cứ quyết như vậy đi”.
Ngô Đức Khải lập tức bấm môt dãy số.
“Anh Trịnh, gần đây anh thế nào?”
Ngay sau đó, giọng nói thô bạo của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại.
“Còn thế nào được nữa, vẫn vậy thôi, làm sao có thể so sánh với cậu Ngô được?”
“Lúc này cậu Ngô còn gọi điện thoại tới chắc là có chuyện gì đúng không?”
Ngô Đức Khải bật cười: “Anh Trịnh đúng là hiểu tôi!”
"Anh Trịnh, tôi nhìn trúng một người phụ nữ".
“Người phụ nữ này cũng không có chống lưng gì cả”.
“Cô ấy là người từ nơi khác đến, nếu như bây giờ anh có thể trói cô ấy đến chỗ của tôi”.
“Tôi cho anh năm trăm nghìn tệ, thấy thế nào?”
Chương 563: Tiền trao tráo múc
“Năm trăm nghìn?”
Lúc này, anh Trịnh này đang ở trong một sảnh mạt chược, nghe thấy việc đi bắt một người phụ nữ liền nhận được năm trăm nghìn, anh ta không nói thêm lời nào, lập tức đồng ý.
“Cậu Ngô, tôi không nghe nhầm chứ?”
“Trói một người phụ nữ mà đưa tận năm trăm nghìn, có phải nhiều quá rồi không?”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Ngô Đức Khải.
“Anh không biết đấy chứ, người phụ nữ này đẹp lắm”.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ta là bên dưới đã cứng ngắc lên rồi”.
“Tôi không thể đợi đến lúc trời tối được nữa”.
“Tôi gửi địa chỉ và hình của người phụ nữ đó qua cho anh”.
“Bây giờ anh tới đó bắt người phụ nữ đó đến đây cho tôi”.
“Tiền trao tráo múc!”
“Được, được được! Cậu Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân ra tay, nhất định sẽ bắt người phụ nữ đó đến cho cậu!”
Anh Trịnh này tên đầy đủ là Trịnh Đại Lâm.
Trước đây, ông ta là một thành viên của hội Giao Long.
Sau đó vì phạm lỗi, ông ta đã bị trục xuất khỏi hội Giao Long.
Bây giờ ông ta dắt theo hơn hai mươi tên đàn em, kiếm sống trong một khu phố nhỏ.
Trịnh Đại Lâm sau khi cúp điện thoại, đứng dậy vỗ bàn, nói với anh em xung quanh.
“Các anh em! Đại ca vừa nhận được một đơn hàng lớn”.
“Bây giờ mọi người chuẩn bị tinh thần, đi cùng tôi đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen một chuyến”.
“Chúng ta đi bắt một người phụ nữ”.
Ngay sau khi Trịnh Đại Lâm vừa nói xong, một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi vội vàng bước ra.
Cậu thanh niên này trông rất nhanh nhẹn hoạt bát.
Cậu ta là em trai của Trịnh Đại Lâm, Trịnh Tiểu Thụ.
Trịnh Tiểu Thụ chính là cậu bé vừa nãy đi xe điện tông vào xe địa hình của Hứa Hạo Nhiên.
Những người anh em của Trịnh Đại Lâm bây giờ đều đang làm việc ở bên ngoài.
Suy cho cùng, sau khi mất đi chỗ dựa là hội Giao Long, nếu muốn tồn tại trong khu vực này, phải tỏ ra giống người lương thiện, thật thà, chăm chỉ làm việc.
Trịnh Tiểu Thụ chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến thủ đô bươn trải cùng anh trai mình.
Mặc dù cậu ta còn nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, hoạt bát.
Vừa rồi khi Trịnh Đại Lâm đang nói chuyện điện thoại với Ngô Đức Khải, Trịnh Tiểu Thụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe.
Nhất là khi nghe thấy việc bắt một người phụ nữ được thưởng năm trăm nghìn, Trịnh Tiểu Thụ đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Trịnh Tiểu Thụ nhanh chóng nói Trương Đại Lâm: “Anh à, em thấy có gì đó không ổn!”
Trịnh Đại Lâm nhìn em trai ruột của mình, hỏi: “Chỗ nào không ổn?”
Sau khi Trịnh Đại Lâm bị đuổi khỏi hội Giao Long, rất nhiều chuyện đều là Trịnh Tiểu Thụ ra mặt quyết định thay Trịnh Đại Lâm.
Cũng chính vì có Trịnh Tiểu Thụ luôn ở bên cạnh.
Trịnh Đại Lâm mới không tiếp tục mắc sai lầm.
Ít nhất đến hiện tại anh ta vẫn có thể duy trì cơm ăn, áo mặc.
Cũng chính vì như vậy, Trịnh Đại Lâm luôn lắng nghe những lời em trai nói.
Trịnh Tiểu Thụ nói: “Anh à, hai ngày nay, anh lái xe đến nơi khác, nên có lẽ không biết việc hội Giao Long đã bị diệt sạch rồi”.
“Vớ vẩn, chuyện này làm sao không biết được chứ, không phải hội Giao Long bị bang Hắc Long nuốt chửng sao?”
Nói xong, Trịnh Đại Lâm nhổ một bãi nước bọt.
“Đáng đời!”
“Mấy năm trước anh đã nói rồi, hội Giao Long đang nuôi ong tay áo”.
“Nhưng mấy ông già đáng chết đó có thèm nghe lời anh đâu!”
Trịnh Tiểu Thụ ngăn Trịnh Đại Lâm lại, không cho anh ta tiếp tục khoe khoang.
Cậu ta vội vàng nói: “Anh à, sao anh vẫn không hiểu thế nhỉ?”
“Hội Giao Long đã bị bang Hắc Long nuốt chửng hoàn toàn rồi, tất cả các địa bàn của bọn chúng đều đã bị bang Hắc Long chiếm mất”.
“Nhưng vì sao chỉ có duy nhất hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này lọt được ra ngoài, hơn nữa lại còn bị người khác mua lại?”
“Nơi mà chúng ta đến bây giờ không còn là hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen nữa rồi”.
“Bây giờ đó là một nhà hàng”.
Trịnh Tiểu Thụ lấy điện thoại của Trịnh Đại Lâm.
Chỉ vào tấm ảnh Hứa Mộc Tình trên điện thoại, cậu ta nói: “Anh à, khi Ngô Đức Khải bảo anh đi bắt người phụ nữ này, có nói cô ta tên là gì, có thân phận như thế nào không?”
Trịnh Đại Lâm lắc đầu.
“Đúng vậy! Thằng Ngô Đức Khải này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
“Dưới trướng anh ta có hàng chục, hàng trăm tên đàn em, muốn gọi đến lúc nào mà chẳng được, vì sao lại gọi điện cho anh?”
“Năm trăm nghìn này của anh ta thưởng cho đám đàn em của mình không phải tốt hơn sao?”
Thấy Trịnh Tiểu Thụ nói như vậy, Trịnh Đại Lâm không khỏi cau mày lại.
Sau đó xoa cằm.
“Ừ, em nói có lý, vậy thì đơn hàng này, chúng ta không nhận nữa”.
Nói xong, Trương Đại Lâm lại bước đến bàn và tiếp tục ngồi xuống chơi mạt chược.
Lúc này, Trịnh Tiểu Thụ vươn tay nắm lấy cánh tay Trịnh Đại Lâm.
“Anh, chúng ta vẫn đi”.
“Hả?”
Trương Đại Lâm sững sờ, anh ta hoàn toàn không hiểu em trai mình đang nói gì.
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Trịnh Đại Lâm nói.
“Anh, em có một dự cảm”.
“Bối cảnh của người phụ nữ trong hình này nhất định rất sâu”.
“Tên khốn Ngô Đức Khải này nhất định là thích cô ta lắm rồi”.
“Anh ta có lẽ cũng bị tổn thất kha khá vì bọn họ rồi, vậy nên mới bảo chúng ta làm việc này”.
Trịnh Đại Lâm khạc nhổ một bãi, lập tức chửi rủa.
Trịnh Đại Lâm là một người thô tục, lúc ông ta mắng người, sẽ lôi hết cả họ hàng tổ tiên hang hốc nhà người đó lên.
“Mẹ cái thằng chó Ngô Đức Khải này, mày dám đẩy ông mày vào chỗ chết”.
“Con bà nhà mày, mày đợi đấy! Đừng để ông mày bắt được!”
“Đến lúc đó, ông mày sẽ lột da róc xương mày ra!”
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Trịnh Đại Lâm nói: “Anh, cơ hội tới rồi!”
Trịnh Đại Lâm ngơ ngác nhìn em trai hỏi: “Cơ hội nào cơ?”
“Anh à, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này bây giờ đang được sửa sang thành một nhà hàng rồi”.
“Chỗ này bang Hắc Long cũng không dám lấy lại”.
“Anh nghĩ xem người chống lưng cho người phụ nữ này lợi hại cỡ nào chứ?”
“Nếu như chúng ta nói chuyện Ngô Đức Khải bảo chúng ta đến bắt người phụ nữ đó cho bọn họ biết, bọn họ sẽ làm gì?”
Trịnh Đại Lâm chớp mắt, máu vẫn chưa kịp lên não, liền gãi đầu gãi tai.
“Đương nhiên là đánh chúng ta rồi”.
“Trời ạ, chúng ta đâu có đi bắt người, anh ta đánh chúng ta làm gì?”
“Chúng ta đi đến đó báo tin cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không đánh người đâu”.
“Hơn nữa em cảm thấy, em có thể nhân cơ hội này, kết giao quan hệ với bọn họ”.
“Bằng cách này, từ nay về sau chúng ta có thể dễ kiếm cơm ở đây hơn rồi”.
“Ít nhất thì cũng không bị bang Hắc Long bắt nạt!”
Trịnh Đại Lâm sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu: “Em nói hình như cũng hơi có lý!”
“Vậy làm như thế đi, giờ chúng ta đến đó”.
Trong lúc nói chuyện, hai anh em Trương Đại Lâm và Trương Tiểu Thụ vội vàng đi tới Bách Vị Nguyên.
Bách Vị Nguyên bây giờ đã được tu sửa, từ trong ra ngoài đã được trang trí lại một cách cẩn thận.
Nhìn rất khác so với hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen trước đây.
Trước đây Trịnh Đại Lâm thường xuyên lui tới nơi này.
Dù sao ông ta cũng từng là đường chủ của hội Giao Long.
Hơn nữa, anh ta là đường chủ đánh đấm giỏi nhất của hội Giao Long, không hề yếu hơn bốn đại cao thủ của bọn họ một chút nào.
Tuy nhiên đầu óc của Trương Đại Lâm rất đơn giản, dễ kích động, làm việc bốc đồng, không suy nghĩ.
Khi hai anh em đến cửa nhà hàng Bách Vị Nguyên, hai mắt của Trịnh Tiểu Thụ đột nhiên sáng rực lên!
Chương 564: Em biết anh ấy
Bởi vì cậu ta phát hiện chiếc xe địa hình trông rất ngầu, rất oách là chiếc xe lúc trước cậu ta đã tông vào, vì thế cậu ta dừng xe ở bãi đỗ xe cạnh cửa ra vào.
Lúc này, Dương Thiện Tề đang đi từ trong ra.
Trịnh Đại Lâm trực tiếp bước lên hỏi cậu ta.
"Này, đại ca của anh có ở đây không?"
Tính cách Dương Thiện Tề thật thà, bình thường cũng kiệm lời.
Cậu ta thấy lúc Trịnh Đại Lâm nói chuyện có phần xấc xược.
Lập tức lạnh lùng nói.
"Có chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ báo lại với đại ca".
Trịnh Đại Lâm là người nóng nảy.
Anh ta đã nóng lòng chạy đến đây để bí mật báo tin, chắc chắn là muốn gặp được Lý Phong rồi.
Vì thế anh ta kéo lấy áo Dương Thiện Tề, nói: "Giờ anh dẫn tôi đi gặp anh ấy ngay, tôi có chuyện muốn nói".
Trịnh Tiểu Thụ đứng cạnh đang định bước lên khuyên Trịnh Đại Lâm.
Nhưng Dương Thiện Tề đã ra tay, cậu ta hất tay Trịnh Đại Lâm ra.
Trịnh Đại Lâm vừa bị hất tay ra, bàn tay lập tức nắm chặt lại, đấm về phía Dương Thiện Tề.
"Bịch!"
Lúc này, Dương Thiện Tề cũng đã ra tay.
Trong không trung, nắm đấm của hai người đấm vào nhau.
Cả hai cùng lúc lui về sau ba bước mới có thể đứng vững.
Trịnh Đại Lâm nhìn Dương Thiện Tề cười nói: "Thằng nhóc cậu nhìn thì gầy mà khỏe phết nhỉ".
"Hay đấy, chúng ta đánh tiếp".
Dứt lời, Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tề lao vào nhau, tay đấm chân đá "bịch bịch bịch" ngay trước cửa.
Ban đầu Dương Thiện Tề còn đánh ngang tay với Trịnh Đại Lâm.
Nhưng rõ ràng sức bền của Trịnh Đại Lâm tốt hơn Dương Thiện Tề.
Sau hơn mười đòn, Dương Thiện Tề đuối sức dần.
Ngay lúc này, giọng Lý Phong từ trong nhà hàng truyền ra.
"Anh ta luyện La Hán Phục Hổ quyền giống Nhị Ngưu".
"Giờ anh coi như đang đánh với Nhị Ngưu".
"Trước kia trên người Nhị Ngưu có khuyết điểm gì thì giờ anh ta cũng sẽ có".
Nghe thế, hai mắt Dương Thiện Tề sáng rực lên.
Lý Nhị Ngưu và Dương Thiện Tề lớn lên cùng nhau.
Dương Thiện Tề tận mắt nhìn Lý Nhị Ngưu dưới sự bồi dưỡng của Lý Phong mà ngày càng tiến bộ.
Trong đám người họ giờ Lý Nhị Ngưu là người mạnh nhất rồi.
Nhưng Dương Thiện Tề biết rõ khuyết điểm lúc trước của Lý Nhị Ngưu.
Dương Thiện Tề lập tức hạ thấp người xuống, sau đó cậu ta duỗi bàn tay đang nắm chặt ra.
Tấn công liên tiếp vào đầu gối của Trịnh Đại Lâm.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Kết quả là sau ba chiêu Trịnh Đại Lâm rõ ràng không đánh lại.
Cuối cùng bị Dương Thiện Tề đập một phát vào ngực.
Trịnh Đại Lâm kêu lên một tiếng, lùi về sau mấy bước.
"Mẹ nó, mấy người cậy hai đánh một, không công bằng".
Lý Phong dẫn theo Hứa Hạo Nhiên từ trong nhà hàng ra.
Trịnh Tiểu Thụ đứng cạnh vừa nhìn thấy Lý Phong thì hét lên: "Anh ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa".
"Em biết anh ấy".
Trịnh Đại Lâm nhìn Lý Phong, giờ cho dù Trịnh Tiểu Thụ không nói thì anh ta cũng không dám ra tay nữa.
Bởi vì Lý Phong vừa xuất hiện.
Trịnh Đại Lâm phát hiện nhìn có vẻ Lý Phong chỉ thảnh thơi đứng đó thôi.
Nhưng khiến anh ta sững sờ là anh ta không tìm được chỗ nào để tấn công.
Người tập võ ai cũng có một thói quen.
Lúc đứng trước mặt ai cũng sẽ theo thói quen phán đoán, nếu đánh nhau thì mình sẽ đánh vào đâu?
Nhưng cả người Lý Phong không chút kẽ hở.
Trịnh Đại Lâm biết dù có đánh vào đâu.
Cuối cùng cũng sẽ bị người đàn ông nhìn có vẻ rất mạnh trước mắt này.
Đánh cho tơi bời.
So với việc cậy tài lên mặt thì giờ Trịnh Đại Lâm đã bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc này Trịnh Tiểu Thụ vội vàng chạy đến trước mặt Lý Phong.
Vẻ mặt cậu ta kích động nhìn anh.
Từ lần đầu gặp Lý Phong, cậu ta đã biết Lý Phong không phải một người đơn giản.
Không ngờ Lý Phong lại là người cướp mất hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen của hội Giao Long.
Người có thể cướp được đồ của hội Giao Long thì năng lực chắc chắn rất mạnh.
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Lý Phong nói: "Anh à, chúng tôi không phải đến gây sự đâu, chúng tôi chỉ muốn nói cho anh biết một chuyện rất quan trọng thôi".
Lý Phong nhìn Trịnh Tiểu Thụ.
Anh thấy Trịnh Tiểu Thụ cũng thông minh nhanh nhẹn như Vương Tiểu Thất vậy.
Còn có sự giản dị chân chất giống Lý Nhị Ngưu.
Anh rất thích cậu ta.
Là người đứng đầu Hồng Hải, Lý Phong không chỉ dùng bàn tay Thần của mình để thao túng mọi thứ.
Bên cạnh anh còn có các anh em tài giỏi đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, bọn họ có thân thế khác nhau, màu da khác nhau, sử dụng ngôn ngữ khác nhau.
Ban đầu bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, có ăn mày, có nô lệ, thậm chí có người vì lỡ bước mà phải làm gái.
Nhưng dưới sự tìm hiểu kĩ càng và bồi dưỡng của Lý Phong.
Người nào người nấy có thể một mình đảm nhiệm một nhiệm vụ.
Cho dù đứng trước nhà giàu nhất thế giới hay là người tài của một gia tộc hạng nhất, bọn họ cũng có thể hãnh diện ngẩng cao đầu.
Không ai có thể khinh thường họ, vì họ không chỉ có năng lực mạnh mẽ.
Mà quan trọng hơn, họ là người của Chiến thần Hồng Hải.
Lý Phong nói với Trịnh Tiểu Thụ: "Để tôi đoán lý do cậu tới đây nhé".
"Chắc chắn là có người bảo cậu và anh ta đến đây gây sự".
"Có hai chuyện các cậu phải làm. Một là đập phá nơi này, hai là bắt một người đi".
Trịnh Tiểu Thụ há hốc miệng.
Miệng cậu ta há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
Không tin nổi.
Cậu ta hoàn toàn không ngờ được bản thân còn chưa nói gì mà Lý Phong đã đoán ra được.
Hơn nữa, cái tên mà Lý Phong vừa nói làm Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ trợn mắt há mồm.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì người này là Ngô Đức Khải".
Trịnh Tiểu Thụ há hốc mồm: "Trời đất!"
"Anh à, sao anh biết hay thế?"
Lý Phong bật cười.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh bĩu môi.
"Tôi nói cho các anh biết, trên đời này chả có chuyện gì mà anh rể tôi không biết cả".
Lý Phong liếc nhìn hai anh em Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ.
Anh nói: "Hai cậu đã chạy tới đây báo tin cho tôi, chứng tỏ ít nhất chúng ta không phải kẻ địch".
"Nói đi, hai cậu muốn lấy được thứ gì từ chỗ tôi?"
Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ liếc mắt nhìn nhau.
Trịnh Tiểu Thụ chưa kịp nói gì, Trịnh Đại Lâm đã oang oang nói: "Cái tên Ngô Đức Khải đó cho anh em tôi năm trăm nghìn tệ".
"Nếu anh có lòng thì cho chúng tôi năm mươi nghìn tệ, thế nào?"
Nghe Trịnh Đại Lâm nói thế, Trịnh Tiểu Thụ cuống lên.
Cậu ta vội nắm lấy tay anh mình, lắc đầu lia lịa.
"Anh à, chúng ta đừng đòi tiền".
Trịnh Đại Lâm hất tay em trai ra, hờn dỗi nói.
"Lúc đến anh đã nghĩ kĩ rồi, anh cần năm mươi nghìn tệ".
"Anh, chúng ta đừng lấy tiền mà".
"Em không cần, anh không cần nhưng mẹ chúng ta cần".
"Từ lúc mẹ đến thủ đô, mắt của bà ấy vẫn luôn không tốt".
"Hai ngày nay anh không đi lái xe vì muốn dẫn mẹ đi khám bệnh".
"Bác sĩ nói tiền phẫu thuật cần ít nhất hai trăm nghìn tệ".
"Anh và các anh em giật gấu vá vai gom được một trăm năm mươi nghìn rồi, còn thiếu năm mươi nghìn nữa mới đủ".
Chương 565: Mẹ già bị vạ lây
Trịnh Đại Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Người anh em, cho dù tôi gọi hết các anh em qua bắt người phụ nữ của anh thì cũng đánh không lại anh".
"Nhưng về lý, chúng tôi mạo hiểm tính đến đây báo tin cho anh thì anh cũng nên trả công cho tôi".
Lý Phong gật đầu nói: "Anh nói đúng".
"Nhưng tôi có cách hay hơn để giải quyết tình hình trước mắt".
Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ nhìn nhau, Trịnh Đại Lâm nói: "Cách gì?"
Lý Phong bật cười.
"Một cách mà cả hai người đều không thể từ chối".
...
Ngay lúc này, bệnh viện phía Nam thủ đô.
Lúc Trương Gia Lương đang để bác sĩ khám tổng quát toàn thân, Ngô Đức Khải gọi thư kí đến.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Trịnh Đại Lâm có mẹ già sống ở thủ đô thì phải".
Thư kí gật đầu: "Đúng ạ, nửa năm trước mẹ hắn đến thủ đô rồi ạ".
"Mẹ hắn đến khám bệnh".
"Hình như mắt bà ta không tốt lắm".
Ngô Đức Khải cười khẩy: "Giờ cậu lập tức dẫn người đi bắt bà ta về đây cho tôi".
Thư kí sững người.
"Cậu chủ, chúng ta đâu có thù oán với Trịnh Đại Lâm, bắt mẹ hắn về làm gì ạ?"
Ánh mắt Ngô Đức Khải hiện lên sự xảo trá, thâm độc.
"Cái tên Trịnh Đại Lâm này tuy nóng tính nhưng được cái giỏi võ".
"Ban đầu tôi nghe nói bốn cao thủ của hội Giao Long đã từng âm thầm so tài với nhau".
"Chỉ là bọn chúng không công bố kết quả ra ngoài mà thôi".
"Nhưng cả bốn tên cao thủ này đều không phải đối thủ của Trịnh Đại Lâm".
"Nếu không phải do tính tình Trịnh Đại Lâm nóng nảy, không nghe lời".
"Chỉ sợ hắn đã làm nhị đương gia của hội Giao Long từ lâu rồi".
"Đối với tôi cái tên Trịnh Đại Lâm này còn hữu dụng".
"Nếu nhân cơ hội này bắt mẹ hắn tới đây".
"Một là có thể xử lí đám nhà quê kia trở nên nghe lời hơn".
"Hai là từ nay về sau, tôi lại có thêm một tên đàn em biết đánh nhau".
"Có hắn rồi, cậu đây thậm chí còn có thể thách thức cả Hắc Long đấy".
Ngô Đức Khải hứng chí bừng bừng, trên mặt tràn đầy tham vọng.
Hắn thấy thư kí còn ngập ngừng đứng yên, ánh mắt trợn lên, miệng quát tháo.
"Cậu còn đứng đây đợi gì nữa? Mau dẫn người đi bắt mẹ hắn về cho tôi".
"Không phải cậu nói mắt mẹ hắn không tốt à".
"Thế thì lấy cớ chữa mắt cho mẹ hắn, bắt bà ta về đây".
"Nếu mà tôi chữa khỏi mắt cho bà ta rồi”.
"Từ nay về sau, tôi bảo sao Trịnh Đại Lâm phải nghe vậy".
"Vâng ạ, để tôi bảo đám Vương Cường đi bắt người".
Thư kí cúi đầu xoay người rời đi.
Vương Cường là đội trưởng đám vệ sĩ của Ngô Đức Khải.
Mấy năm trước gã phạm tội, đánh chết một người, phải vào tù một thời gian.
Sau khi ra tù thì được Ngô Đức Khải mời chào về làm đàn em cho hắn.
Ngô Đức Khải âm thầm để Vương Cường lôi kéo mấy tên tay đấm lòng dạ độc ác.
Bên ngoài thì chúng là vệ sĩ của Ngô Đức Khải.
Nhưng thực tế sau lưng không làm việc của vệ sĩ.
Mà giúp hắn làm những việc xấu xa, bẩn thỉu.
Hai năm này, Vương Cường dưới sự che chở của Ngô Đức Khải, hai tay đã dính đầy máu tươi.
Vương Cường giết người quen rồi.
Gã quan niệm đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nhất định phải sống thật thoải mái.
Nên chỉ cần Ngô Đức Khải trả tiền, chuyện gì gã cũng dám làm.
Lúc thư kí tìm được Vương Cường, gã đang dồn toàn bộ sức mạnh của mình lên người một ả đàn bà.
Nghe thư kí nói xong, gã lập tức lấy điện thoại gọi cho đàn em mình.
"Cẩu Tử, cậu lập tức dẫn người đi bắt mẹ Trịnh Đại Lâm về đây cho tôi".
Vương Cường chưa nói xong, thư kí vội nói: "Cậu chủ muốn anh đi".
Vương Cường hơi xoay đầu lại, tên thư kí đã sợ hãi lùi về sau mấy bước, rụt cổ lại.
Thấy thư kí bị dọa sợ đến mức này, Vương Cường cười khẩy.
"Không phải chỉ là một bà già thôi à, tôi để mấy tên đệ qua đấy là được rồi".
Trước ánh mắt hung ác của Vương Cường, thư kí không dám nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
Cho dù đã đóng cửa rồi nhưng anh ta vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ không ngừng rên rỉ.
Thư kí lẩm bầm nói nhỏ: "Sớm muộn cũng có ngày chết trên người đàn bà thôi".
Cẩu Tử vội vã dẫn người đến nhà Trịnh Đại Lâm.
Đây là một khu chung cư cũ, nhìn bên ngoài vừa cũ vừa đổ nát.
"Rầm!"
Cẩu Tử một phát đá văng cửa nhà.
Trong ánh hoàng hôn, một bà cụ đang ngồi yên trên ghế.
Cho dù mắt nhìn không rõ nhưng hai tay bà ấy vẫn làm không ngừng.
Bày ấy đang làm đồ thủ công.
Mặc dù làm đồ thủ công không kiếm được nhiều tiền.
Nhưng đối với những bà cụ từng này tuổi, dừng lại chẳng khác nào chờ chết cả.
Cẩu Tử rảo bước đến trước mặt bà ấy.
Hắn ta ngửa đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Bà già đi theo tôi".
Bà cụ giật mình, cả người co rúc lại, vừa lắc đầu vừa xua tay: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"
"Tôi không đi đâu hết!"
"Chậc! Mụ già sắp chết như bà sao mà nhiều chuyện thế?"
"Ông đây khách sáo với bà, bà đừng có được đà lên mặt".
"Tôi nói cho bà biết, kiên nhẫn của tôi có hạn".
"Nếu giờ bà ngoãn ngoãn đi theo tôi thì êm chuyện".
"Nhưng nếu bà còn lằng nhằng thì đừng có trách ông đây không khách khí nhé".
Nhưng dù Cẩu Tử đe dọa thế nào, bà cụ vẫn cuộn người trong góc nhất quyết không đi.
Cẩu Tử lập tức đá một phát vào sô pha.
Cẩu Tử cũng từng luyện võ.
Một đá này của hắn ta làm chiếc sô pha lê trên đất hơn mười mấy mét, đập vào tường.
Bà cụ ngồi trên sô pha cả người run cầm cập.
Cẩu Tử nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy cực kì hài lòng.
Hắn ta vênh váo bước lên.
"Bà già, giờ tôi cho bà cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn đứng lên đi theo tôi ngay".
"Nếu không cái đạp vừa nãy sẽ đá vào đầu bà đấy".
"Ông đây luyện cú đá sắt từ nhỏ".
"Tôi mà đạp một cái thì tường cũng phải đổ".
"Cái đầu như quả dưa của bà có chịu được một đá của tôi không?"
Bà cụ vẫn co người trong góc lắc đầu nguầy nguậy.
Bà ấy sợ đến mức không nói lên lời.
Sức nhẫn nại của Cẩu Tử đến cực hạn rồi.
Nhưng ngay khi hắn ta nhấc chân lên.
Đột nhiên có một cơn gió từ ngoài cửa rít gào thổi vào.
Chân Cẩu Tử đang nhấc lên trong không trung.
Bị một cánh tay cường tráng nắm lấy.
Cẩu Tử quay ngoắt người lại, thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, cân đối, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng cạnh hắn ta.
Người đến chính là Lý Phong.
Sau một thời gian ngắn đóng cửa, nhà hàng Hải Giác, một nhà hàng có lịch sử lâu đời hàng chục năm, cuối cùng đã mở cửa trở lại.
Trong lần mở cửa trở lại này, nhà hàng Hải Giác đã giới thiệu một số món ăn mới.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.
Đúng năm giờ ba mươi phút buổi tối, nhà hàng Hải Giác mở cửa đúng giờ.
Rất đông khách hàng đã chờ đợi từ lâu ùn ùn xông vào.
Những khách hàng này đều đã đặt chỗ trước.
Vừa ngồi xuống, bọn họ đã thấy trên bàn ăn có ba món ăn.
Ba món ăn này đều là những món ăn mà chúng ta có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải là một trong số những khách hàng đang có mặt ở đây.
Hai người vừa ngồi xuống, nhìn thấy ba món ăn nguội ngắt trên bàn, không khỏi nhìn nhau cười.
Trương Gia Lương đập mạnh tay vào bàn, quát: “Phục vụ đâu, lại đây!”
Lúc này, một nhân viên phục vụ dáng người không cao đi tới.
Nhân viên phục vụ này không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất.
Hôm nay, tất cả nhân viên phục vụ trong toàn bộ nhà hàng Hải Giác được thay bằng Vương Tiểu Thất và các thành viên trong đội của cậu ta.
Mỗi một thành viên trong đội được trang bị các thiết bị công nghệ cao.
Trong tai còn có một chiếc tai nghe với khả năng nghe được âm thanh một cách sắc nét.
Trên cổ áo của nhân viên phục vụ còn có một chiếc micro nhỏ để có thể truyền thông tin bất cứ lúc nào.
Hóa ra Lý Phong đã sớm đoán được người nhà họ Tiền nhất định sẽ tới.
Khi Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải xuất hiện, Vương Tiểu Thất đã chú ý đến hai người bọn họ.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến bàn của bọn họ, giọng nói của Lý Phong truyền đến trong tai nghe.
“Hai người này đến đây để gây rắc rối, chắc chắn sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý”.
“Cậu tìm cơ hội, à mà thôi, để tôi tới”.
Vương Tiểu Thất ngây ra một lúc.
Cậu ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại tự mình ra tay.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhìn thấy Lý Phong đi từ phòng bếp ra.
“Này phục vụ, còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây!”
Ngô Đức Khải bắt đầu la lối om sòm.
Cách hành xử mất lịch sự của hắn cũng khiến những vị khách bên cạnh khẽ nhíu mày.
Lý Phong vừa đi ra ngoài liền gặp cảnh này.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, bước nhanh về phía Ngô Đức Khải.
Việc mở lại nhà hàng Hải Giác ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn.
Lý Phong sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tới phá hoại!
Lý Phong bước nhanh đến bên cạnh Trương Gia Lương.
Lý Phong tuy thân hình cân đối nhưng lại rất cao.
Khi đứng cạnh Ngô Đức Khải và Trương Gia Lương tạo cảm giác nổi bật giữa đám đông.
Trương Gia Lương thật ra đã từng gặp Lý Phong.
Chỉ là lúc đó ông ta chỉ mải nhìn Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Vì vậy ông ta không có ấn tượng gì với Lý Phong.
Ông ta đương nhiên coi Lý Phong là nhân viên phục vụ trong nhà hàng này.
Trương Gia Lương đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào ba chiếc bát trên bàn: “Ba cái bát này là quái quỷ gì đây?”
Sắc mặt Lý Phong bình thản nhìn Trương Gia Lương, nói: “Kính chào quý khách, đây là những món ăn nhà hàng chúng tôi chuẩn bị sẵn cho khách hàng”.
“Do khách hàng ùa vào cùng lúc nên bếp bị quá tải, không chuẩn bị kịp đồ ăn cho khách hàng”.
“Vì vậy mới chuẩn bị một vài ngón khai vị cho khách hàng dùng trước ạ”.
“Hừ!”
Trương Gia Lương cười lạnh một tiếng.
“Cho dù là món khai vị thì cũng phải mang mấy món ngon hơn một chút chứ”.
“Cái thứ này chó cũng không thèm ăn”.
Khi Trương Gia Lương nói câu này, những vị khách ở bàn bên cạnh đã cầm bát đũa, ăn củ cải ngâm một cách rất thích thú.
Lúc này mọi người quay đầu nói với Trương Gia Lương: “Ông bị làm sao vậy?”
“Không thích ăn thì cứ để đó”.
“Dù sao cũng là đồ miễn phí, sao phải nói khó nghe như vậy?”
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Hôm nay bọn chúng tới đây là để gây sự.
Nhưng vẫn chưa tìm ra được lý do.
May thay bàn bên cạnh đã cho bọn chúng một cơ hội.
Trương Gia Lương lại đập mạnh tay xuống bàn.
“Bụp!”
Tiếp đập bàn lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
“Ông mày tới đây ăn cơm, liên quan đéo gì đến mày!”
“Thử nói thêm một câu nữa đi, xem ông đây có đấm vỡ mặt mày ra không?”
Trương Gia Lương vốn là một tên côn đồ.
Sau nhiều năm va vấp, chui rúc dưới đáy xã hội, ông ta đã nhiễm đầy thói hư tật xấu.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn, hai mắt mở trừng trừng.
Người bình thường sẽ bị dọa khi nhìn thấy khuôn mặt này của ông ta.
Trước khi khách hàng ở bàn bên cạnh lên tiếng, Lý Phong đã nói: “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi là môi trường văn minh”.
“Xin đừng to tiếng ở đây”.
Trương Gia Lương từ từ ngẩng đầu lên, nói với Lý Phong.
“Mày vừa mới nói cái gì?”
Lý Phong lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Trương Gia Lương cười.
“Bụp!”
Một tiếng động lớn.
Ông ta đứng dậy.
Sau đó, ông ta duỗi một ngón tay, ấn thẳng vào trán Lý Phong.
“Nói lại câu mày vừa nói cho tao”.
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
Lúc này, Trương Gia Lương đã thể hiện bản chất của một thằng côn đồ ngoài xã hội.
Lý Phong bắt lấy ngón tay của Trương Gia Lương.
Trương Gia Lương giật mình, cố gắng thu lại ngón tay của mình.
Tuy nhiên năm ngón tay của Lý Phong nắm rất chặt.
Cho dù Trương Gia Lương cố gắng thế nào cũng không có cách nào rút ra được.
“Mày muốn làm gì?”
“Mẹ thằng chó này định làm gì?”
“Mày biết ông mày là ai….á!”
“Rắc!”
Lý Phong trực tiếp bẻ gãy ngón tay của Trương Gia Lương.
Và ngay khi Trương Gia Lương sắp hét lên vì quá đau.
Lý Phong lại đột nhiên duỗi một ngón tay ra chọc nhẹ vào dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Ngay lập tức, ngón tay của Lý Phong đã cắt đứt dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Khi đó, dù cho Trương Gia Lương hét to đến mức nào.
Cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giống như đang diễn một vở kịch câm.
Sau đó, Lý Phong nói với Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải.
“Rất xin lỗi hai vị, vì hai vị đã vi phạm quy định của nhà hàng”.
“Đồng thời làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác”.
“Bây giờ mời hai vị ra ngoài cho”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Anh nhìn thẳng vào mắt của Ngô Đức Khải.
Khoảnh khắc Ngô Đức Khải và Lý Phong chạm mắt với nhau, toàn thân hắn ta run lên bần bật.
Lúc đó, Ngô Đức Khải cảm giác như bầu trời phía trên sắp sụp xuống tới nơi!
Ánh mắt thật đáng sợ!
Ánh mắc sắc bén như một lưỡi dao quét qua người Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra, hai chân run bần bật.
Hàm răng hắn ta va lập cập vào nhau.
Không dám nghĩ nhiều, lần đầu tiên Ngô Đức Khải quay đầu bỏ chạy.
Trương Gia Lương thấy Ngô Đức Khải bỏ chay nên cũng vội vàng đuổi theo.
Ông ta vừa chạy vừa muốn mở mồm nói chuyện.
Nhưng cho dù ông ta há to mồm đến mức nào cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trương Gia Lương vội vàng chạy theo Ngô Đức Khải ra khỏi nhà hàng Hải Giác.
Chương 562: Ăn vạ
Nhưng Ngô Đức Khải chạy rất nhanh.
Hắn vừa lên xe đã giục tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Tài xế nhấn ga, chiếc ô tô Bentley trị giá hơn hai triệu lao đi.
Trương Gia Lương bị bỏ lại, không ngừng đuổi theo phía sau.
Cũng may, lúc này Ngô Đức Khải mới hoàn hồn lại, hắn bảo tài xế dừng xe lại bên đường, đón Trương Gia Lương lên cùng.
Lúc này, Lý Phong cũng bước ra khỏi nhà hàng, nhìn chiếc xe Bently đang dần đi xa.
“Reng reng reng…”
Điện thoại di động của Lý Phong vang lên, là Hứa Hạo Nhiên gọi đến.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Hứa Hạo Nhiên.
“Anh rể mau tới đây đi! Chỗ em xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên có được chiếc xe địa hình Kiêu Long này, cả ngày cậu ta đi lượn khắp mọi nẻo đường.
Kết quả đã xảy ra chuyện rồi.
Khi Lý Phong đến khu phố chỗ Hứa Hạo Nhiên, phát hiện xe của Hứa Hạo Nhiên đang đỗ ở cạnh một con hẻm.
Bên cạnh ô tô có một chiếc xe điện chạy bằng ắc quy đã bị tông vỡ thành nhiều mảnh.
Từ hiện trường cho thấy, chiếc xe điện này lao ra khỏi con hẻm và tông trực diện vào xe địa hình Kiêu Long.
Bề ngoài của chiếc xe địa hình này đã được gia công kiên cố để không bị đạn xuyên thủng.
Đừng nói là một chiếc xe điện bình thường.
Lúc này có một cậu thanh niên nhỏ tuổi dáng người không cao đang ngồi bệt trên mặt đất.
Trên trán cậu ta có một ít máu.
Bên cạnh cậu ta còn có một túi hàng ship.
Cái túi hàng ship này trông còn nguyên vẹn hơn cả cơ thể của cậu ta.
Có thể thấy rằng, khi tông xe vào xe ô tô cậu ta đã ôm chặt túi hàng vào lòng.
Dù cho mình có bị thương thì cũng phải bảo vệ túi hàng này cho bằng được.
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút bối rối.
Nhìn thấy Lý Phong đi tới, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lại gần.
Vội vàng nói với Lý Phong: “Anh rể, vừa nãy em lái xe qua đây, lái rất bình thường, cũng không đi nhanh”.
“Người anh em này đột nhiên phi từ trong ngõ ra, tông vào xe của em”.
“Anh nói xem bây giờ phải xử lý như thế nào đây?”
Cậu thanh niên ngồi bệt dưới đất, lấy tay che trán.
Trên trán của cậu ấy bị sứt ít da, vết thương không nghiêm trọng.
Cậu ấy hoàn toàn có thể đứng lên.
Nhưng lại cứ ngồi lì mãi ở đó.
Nghe Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên nói chuyện.
Con ngươi không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
Nhìn thấy vậy, Lý Phong bật cười.
Lý Phong trực tiếp đi tới bên cạnh cậu thanh niên, hỏi cậu ấy: “Cậu có thể tự đứng lên không?”
Cậu thanh niên ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn vào mắt của Lý Phong, cả người cậu ta đột nhiên run lên.
Thật là một ánh mắt sâu xa!
Cậu thanh niên vội vàng né tránh ánh mắt của Lý Phong, nói nhỏ: “Để tôi thử xem”.
Sau đó, cậu ta thử đứng dậy, nhưng cố mãi vẫn không đứng dậy được.
Cậu thanh niên cúi đầu nói: “Không được đâu, bây giờ cả người tôi đều đau nhức, không thể đứng dậy được”.
Hứa Hạo Nhiên kéo tay áo Lý Phong, nói nhỏ: “Anh rể, hay chúng ta đưa cậu ta đến bệnh viện đi”.
Lý Phong nhìn cậu thanh niên: “Em trai à, dựa theo luật giao thông, đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu”.
“Chẳng qua là do chiếc xe của chúng tôi có lớp vỏ khá cứng”.
“Mặc dù có bị trầy xước một chút, nhưng không sao cả”.
“Chúng tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm”.
Vừa nghe thấy câu này của Lý Phong, cậu thanh niên lập tức ngẩng đầu: “Thật sao anh?”
Cậu ta bây giờ làm gì còn bộ dạng đau nhức vừa nãy nữa.
Hai mắt sáng rực như sao.
Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ta, lập tức vỗ đùi, nói: “Hô hô, hóa ra là thằng nhóc này đang giả vờ!”
Cậu thanh niên cúi gằm đầu: “Tôi cũng không có cách nào khác”.
Lý Phong liếc nhìn chiếc xe điện ở bên cạnh, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Chuyện này em cũng phải chịu trách nhiệm, em đền cho cậu ấy năm trăm tệ đi”.
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm miệng.
“Anh rể, vì sao em phải đưa cho cậu ta năm trăm tệ chứ? Rõ ràng là cậu ta tông vào xe của em mà”.
“Bởi vì cậu thanh niên này cũng là một người thành thật”.
“Nếu như đổi thành người ăn vạ thì nói gì đến năm tram tệ, dù có là năm mươi nghìn em cũng phải đưa”.
Mặc dù vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn lấy năm trăm tệ trong túi ra đưa cho cậu thanh niên đó.
“Này, cầm lấy tiền đi, lần sau nhớ lái xe cẩn thận”.
“Không phải ai cũng tốt như tôi và anh rể đâu”.
Khi Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong lên xe chuẩn bị rời đi, cậu thanh niên đó đột nhiên bật dậy.
Cậu ta áp sát vào cửa kính ghế phụ lái chỗ Lý Phong đang ngồi, hỏi: “Đại ca, anh tên là gì thế?”
Lý Phong bình thản nói: “Thủ đô rất rộng nhưng cũng rất hẹp”.
“Nếu như có cơ hội gặp lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên phóng xe rời đi.
Cậu thanh niên nhìn Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đi xa, trong mắt lóe lên một tia sáng.
…….
Bên trong xe Bentley.
Trương Gia Lương không ngừng nhéo cổ họng mình, cố gắng phát ra âm thanh.
Nhưng dù cho có cố gắng thế nào ông ta cũng không thể nói được một từ nào.
Do kích động quá mức, gân cổ của Trương Gia Lương lộ cả ra ngoài, cả người trông vô cùng gớm ghiếc.
Ngô Đức Khải cũng có chút hoảng loạn.
Hắn không thể ngờ rằng Lý Phong lại làm như vậy.
Chỉ với một ngón tay, Trương Gia Lương đã trở thành bộ dạng như thế này.
Mặc dù bây giờ hắn đã rời khỏi nhà hàng Hải Giác.
Tuy nhiên, bóng đen tâm lý do Lý Phong gây ra vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu Ngô Đức Khải.
Trương Gia Lương nắm lấy vai của Ngô Đức Khải, muốn nói với hắn điều gì đó.
Ngô Đức Khải hất mạnh tay của Trương Gia Lương ra.
“Đừng tốn công phí sức nữa, bây giờ tôi lập tức đưa ông đến bệnh viện”.
Trên khuôn mặt Ngô Đức Khải lúc này hiện lên vẻ hung dữ.
“Thằng nhãi đó là ai? Sao nhìn đáng sợ đến như vậy?”
“Không được, không thể để nhà hàng Hải Giác tiếp tục lộng hành như vậy được!”
“Nhất định phải nghĩ cách tìm ra nguồn cung cấp nguyên liệu cho bọn chúng!”
Mặc dù Trương Gia Lương không thể nói được, nhưng đầu óc ông ta vẫn hoạt động.
Bởi vì không thể nói được, điều này cũng khiến cho Trương Gia Lương vô cùng phãn nộ.
Ông ta trút hết sự tức giận này bằng cách lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vừa mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Trương Gia Lương gửi đến, hai mắt không khỏi sáng lên.
Tin nhắn viết.
“Chúng ta không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm nguồn cung cấp hàng cho bọn chúng”.
“Chúng ta cứ trực tiếp bắt người phụ nữ đó tới đây”.
“Chỉ cần có người phụ nữ đó trong tay”.
“Chúng ta sẽ có cách để ép cô ta khai ra mọi chuyện”.
Kế hoạch này của Trương Gia Lương có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với ý đồ của Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vỗ tay vào đùi, nói: “Được, cứ quyết như vậy đi”.
Ngô Đức Khải lập tức bấm môt dãy số.
“Anh Trịnh, gần đây anh thế nào?”
Ngay sau đó, giọng nói thô bạo của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại.
“Còn thế nào được nữa, vẫn vậy thôi, làm sao có thể so sánh với cậu Ngô được?”
“Lúc này cậu Ngô còn gọi điện thoại tới chắc là có chuyện gì đúng không?”
Ngô Đức Khải bật cười: “Anh Trịnh đúng là hiểu tôi!”
"Anh Trịnh, tôi nhìn trúng một người phụ nữ".
“Người phụ nữ này cũng không có chống lưng gì cả”.
“Cô ấy là người từ nơi khác đến, nếu như bây giờ anh có thể trói cô ấy đến chỗ của tôi”.
“Tôi cho anh năm trăm nghìn tệ, thấy thế nào?”
Chương 563: Tiền trao tráo múc
“Năm trăm nghìn?”
Lúc này, anh Trịnh này đang ở trong một sảnh mạt chược, nghe thấy việc đi bắt một người phụ nữ liền nhận được năm trăm nghìn, anh ta không nói thêm lời nào, lập tức đồng ý.
“Cậu Ngô, tôi không nghe nhầm chứ?”
“Trói một người phụ nữ mà đưa tận năm trăm nghìn, có phải nhiều quá rồi không?”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Ngô Đức Khải.
“Anh không biết đấy chứ, người phụ nữ này đẹp lắm”.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ta là bên dưới đã cứng ngắc lên rồi”.
“Tôi không thể đợi đến lúc trời tối được nữa”.
“Tôi gửi địa chỉ và hình của người phụ nữ đó qua cho anh”.
“Bây giờ anh tới đó bắt người phụ nữ đó đến đây cho tôi”.
“Tiền trao tráo múc!”
“Được, được được! Cậu Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân ra tay, nhất định sẽ bắt người phụ nữ đó đến cho cậu!”
Anh Trịnh này tên đầy đủ là Trịnh Đại Lâm.
Trước đây, ông ta là một thành viên của hội Giao Long.
Sau đó vì phạm lỗi, ông ta đã bị trục xuất khỏi hội Giao Long.
Bây giờ ông ta dắt theo hơn hai mươi tên đàn em, kiếm sống trong một khu phố nhỏ.
Trịnh Đại Lâm sau khi cúp điện thoại, đứng dậy vỗ bàn, nói với anh em xung quanh.
“Các anh em! Đại ca vừa nhận được một đơn hàng lớn”.
“Bây giờ mọi người chuẩn bị tinh thần, đi cùng tôi đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen một chuyến”.
“Chúng ta đi bắt một người phụ nữ”.
Ngay sau khi Trịnh Đại Lâm vừa nói xong, một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi vội vàng bước ra.
Cậu thanh niên này trông rất nhanh nhẹn hoạt bát.
Cậu ta là em trai của Trịnh Đại Lâm, Trịnh Tiểu Thụ.
Trịnh Tiểu Thụ chính là cậu bé vừa nãy đi xe điện tông vào xe địa hình của Hứa Hạo Nhiên.
Những người anh em của Trịnh Đại Lâm bây giờ đều đang làm việc ở bên ngoài.
Suy cho cùng, sau khi mất đi chỗ dựa là hội Giao Long, nếu muốn tồn tại trong khu vực này, phải tỏ ra giống người lương thiện, thật thà, chăm chỉ làm việc.
Trịnh Tiểu Thụ chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến thủ đô bươn trải cùng anh trai mình.
Mặc dù cậu ta còn nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, hoạt bát.
Vừa rồi khi Trịnh Đại Lâm đang nói chuyện điện thoại với Ngô Đức Khải, Trịnh Tiểu Thụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe.
Nhất là khi nghe thấy việc bắt một người phụ nữ được thưởng năm trăm nghìn, Trịnh Tiểu Thụ đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Trịnh Tiểu Thụ nhanh chóng nói Trương Đại Lâm: “Anh à, em thấy có gì đó không ổn!”
Trịnh Đại Lâm nhìn em trai ruột của mình, hỏi: “Chỗ nào không ổn?”
Sau khi Trịnh Đại Lâm bị đuổi khỏi hội Giao Long, rất nhiều chuyện đều là Trịnh Tiểu Thụ ra mặt quyết định thay Trịnh Đại Lâm.
Cũng chính vì có Trịnh Tiểu Thụ luôn ở bên cạnh.
Trịnh Đại Lâm mới không tiếp tục mắc sai lầm.
Ít nhất đến hiện tại anh ta vẫn có thể duy trì cơm ăn, áo mặc.
Cũng chính vì như vậy, Trịnh Đại Lâm luôn lắng nghe những lời em trai nói.
Trịnh Tiểu Thụ nói: “Anh à, hai ngày nay, anh lái xe đến nơi khác, nên có lẽ không biết việc hội Giao Long đã bị diệt sạch rồi”.
“Vớ vẩn, chuyện này làm sao không biết được chứ, không phải hội Giao Long bị bang Hắc Long nuốt chửng sao?”
Nói xong, Trịnh Đại Lâm nhổ một bãi nước bọt.
“Đáng đời!”
“Mấy năm trước anh đã nói rồi, hội Giao Long đang nuôi ong tay áo”.
“Nhưng mấy ông già đáng chết đó có thèm nghe lời anh đâu!”
Trịnh Tiểu Thụ ngăn Trịnh Đại Lâm lại, không cho anh ta tiếp tục khoe khoang.
Cậu ta vội vàng nói: “Anh à, sao anh vẫn không hiểu thế nhỉ?”
“Hội Giao Long đã bị bang Hắc Long nuốt chửng hoàn toàn rồi, tất cả các địa bàn của bọn chúng đều đã bị bang Hắc Long chiếm mất”.
“Nhưng vì sao chỉ có duy nhất hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này lọt được ra ngoài, hơn nữa lại còn bị người khác mua lại?”
“Nơi mà chúng ta đến bây giờ không còn là hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen nữa rồi”.
“Bây giờ đó là một nhà hàng”.
Trịnh Tiểu Thụ lấy điện thoại của Trịnh Đại Lâm.
Chỉ vào tấm ảnh Hứa Mộc Tình trên điện thoại, cậu ta nói: “Anh à, khi Ngô Đức Khải bảo anh đi bắt người phụ nữ này, có nói cô ta tên là gì, có thân phận như thế nào không?”
Trịnh Đại Lâm lắc đầu.
“Đúng vậy! Thằng Ngô Đức Khải này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
“Dưới trướng anh ta có hàng chục, hàng trăm tên đàn em, muốn gọi đến lúc nào mà chẳng được, vì sao lại gọi điện cho anh?”
“Năm trăm nghìn này của anh ta thưởng cho đám đàn em của mình không phải tốt hơn sao?”
Thấy Trịnh Tiểu Thụ nói như vậy, Trịnh Đại Lâm không khỏi cau mày lại.
Sau đó xoa cằm.
“Ừ, em nói có lý, vậy thì đơn hàng này, chúng ta không nhận nữa”.
Nói xong, Trương Đại Lâm lại bước đến bàn và tiếp tục ngồi xuống chơi mạt chược.
Lúc này, Trịnh Tiểu Thụ vươn tay nắm lấy cánh tay Trịnh Đại Lâm.
“Anh, chúng ta vẫn đi”.
“Hả?”
Trương Đại Lâm sững sờ, anh ta hoàn toàn không hiểu em trai mình đang nói gì.
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Trịnh Đại Lâm nói.
“Anh, em có một dự cảm”.
“Bối cảnh của người phụ nữ trong hình này nhất định rất sâu”.
“Tên khốn Ngô Đức Khải này nhất định là thích cô ta lắm rồi”.
“Anh ta có lẽ cũng bị tổn thất kha khá vì bọn họ rồi, vậy nên mới bảo chúng ta làm việc này”.
Trịnh Đại Lâm khạc nhổ một bãi, lập tức chửi rủa.
Trịnh Đại Lâm là một người thô tục, lúc ông ta mắng người, sẽ lôi hết cả họ hàng tổ tiên hang hốc nhà người đó lên.
“Mẹ cái thằng chó Ngô Đức Khải này, mày dám đẩy ông mày vào chỗ chết”.
“Con bà nhà mày, mày đợi đấy! Đừng để ông mày bắt được!”
“Đến lúc đó, ông mày sẽ lột da róc xương mày ra!”
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Trịnh Đại Lâm nói: “Anh, cơ hội tới rồi!”
Trịnh Đại Lâm ngơ ngác nhìn em trai hỏi: “Cơ hội nào cơ?”
“Anh à, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này bây giờ đang được sửa sang thành một nhà hàng rồi”.
“Chỗ này bang Hắc Long cũng không dám lấy lại”.
“Anh nghĩ xem người chống lưng cho người phụ nữ này lợi hại cỡ nào chứ?”
“Nếu như chúng ta nói chuyện Ngô Đức Khải bảo chúng ta đến bắt người phụ nữ đó cho bọn họ biết, bọn họ sẽ làm gì?”
Trịnh Đại Lâm chớp mắt, máu vẫn chưa kịp lên não, liền gãi đầu gãi tai.
“Đương nhiên là đánh chúng ta rồi”.
“Trời ạ, chúng ta đâu có đi bắt người, anh ta đánh chúng ta làm gì?”
“Chúng ta đi đến đó báo tin cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không đánh người đâu”.
“Hơn nữa em cảm thấy, em có thể nhân cơ hội này, kết giao quan hệ với bọn họ”.
“Bằng cách này, từ nay về sau chúng ta có thể dễ kiếm cơm ở đây hơn rồi”.
“Ít nhất thì cũng không bị bang Hắc Long bắt nạt!”
Trịnh Đại Lâm sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu: “Em nói hình như cũng hơi có lý!”
“Vậy làm như thế đi, giờ chúng ta đến đó”.
Trong lúc nói chuyện, hai anh em Trương Đại Lâm và Trương Tiểu Thụ vội vàng đi tới Bách Vị Nguyên.
Bách Vị Nguyên bây giờ đã được tu sửa, từ trong ra ngoài đã được trang trí lại một cách cẩn thận.
Nhìn rất khác so với hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen trước đây.
Trước đây Trịnh Đại Lâm thường xuyên lui tới nơi này.
Dù sao ông ta cũng từng là đường chủ của hội Giao Long.
Hơn nữa, anh ta là đường chủ đánh đấm giỏi nhất của hội Giao Long, không hề yếu hơn bốn đại cao thủ của bọn họ một chút nào.
Tuy nhiên đầu óc của Trương Đại Lâm rất đơn giản, dễ kích động, làm việc bốc đồng, không suy nghĩ.
Khi hai anh em đến cửa nhà hàng Bách Vị Nguyên, hai mắt của Trịnh Tiểu Thụ đột nhiên sáng rực lên!
Chương 564: Em biết anh ấy
Bởi vì cậu ta phát hiện chiếc xe địa hình trông rất ngầu, rất oách là chiếc xe lúc trước cậu ta đã tông vào, vì thế cậu ta dừng xe ở bãi đỗ xe cạnh cửa ra vào.
Lúc này, Dương Thiện Tề đang đi từ trong ra.
Trịnh Đại Lâm trực tiếp bước lên hỏi cậu ta.
"Này, đại ca của anh có ở đây không?"
Tính cách Dương Thiện Tề thật thà, bình thường cũng kiệm lời.
Cậu ta thấy lúc Trịnh Đại Lâm nói chuyện có phần xấc xược.
Lập tức lạnh lùng nói.
"Có chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ báo lại với đại ca".
Trịnh Đại Lâm là người nóng nảy.
Anh ta đã nóng lòng chạy đến đây để bí mật báo tin, chắc chắn là muốn gặp được Lý Phong rồi.
Vì thế anh ta kéo lấy áo Dương Thiện Tề, nói: "Giờ anh dẫn tôi đi gặp anh ấy ngay, tôi có chuyện muốn nói".
Trịnh Tiểu Thụ đứng cạnh đang định bước lên khuyên Trịnh Đại Lâm.
Nhưng Dương Thiện Tề đã ra tay, cậu ta hất tay Trịnh Đại Lâm ra.
Trịnh Đại Lâm vừa bị hất tay ra, bàn tay lập tức nắm chặt lại, đấm về phía Dương Thiện Tề.
"Bịch!"
Lúc này, Dương Thiện Tề cũng đã ra tay.
Trong không trung, nắm đấm của hai người đấm vào nhau.
Cả hai cùng lúc lui về sau ba bước mới có thể đứng vững.
Trịnh Đại Lâm nhìn Dương Thiện Tề cười nói: "Thằng nhóc cậu nhìn thì gầy mà khỏe phết nhỉ".
"Hay đấy, chúng ta đánh tiếp".
Dứt lời, Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tề lao vào nhau, tay đấm chân đá "bịch bịch bịch" ngay trước cửa.
Ban đầu Dương Thiện Tề còn đánh ngang tay với Trịnh Đại Lâm.
Nhưng rõ ràng sức bền của Trịnh Đại Lâm tốt hơn Dương Thiện Tề.
Sau hơn mười đòn, Dương Thiện Tề đuối sức dần.
Ngay lúc này, giọng Lý Phong từ trong nhà hàng truyền ra.
"Anh ta luyện La Hán Phục Hổ quyền giống Nhị Ngưu".
"Giờ anh coi như đang đánh với Nhị Ngưu".
"Trước kia trên người Nhị Ngưu có khuyết điểm gì thì giờ anh ta cũng sẽ có".
Nghe thế, hai mắt Dương Thiện Tề sáng rực lên.
Lý Nhị Ngưu và Dương Thiện Tề lớn lên cùng nhau.
Dương Thiện Tề tận mắt nhìn Lý Nhị Ngưu dưới sự bồi dưỡng của Lý Phong mà ngày càng tiến bộ.
Trong đám người họ giờ Lý Nhị Ngưu là người mạnh nhất rồi.
Nhưng Dương Thiện Tề biết rõ khuyết điểm lúc trước của Lý Nhị Ngưu.
Dương Thiện Tề lập tức hạ thấp người xuống, sau đó cậu ta duỗi bàn tay đang nắm chặt ra.
Tấn công liên tiếp vào đầu gối của Trịnh Đại Lâm.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Kết quả là sau ba chiêu Trịnh Đại Lâm rõ ràng không đánh lại.
Cuối cùng bị Dương Thiện Tề đập một phát vào ngực.
Trịnh Đại Lâm kêu lên một tiếng, lùi về sau mấy bước.
"Mẹ nó, mấy người cậy hai đánh một, không công bằng".
Lý Phong dẫn theo Hứa Hạo Nhiên từ trong nhà hàng ra.
Trịnh Tiểu Thụ đứng cạnh vừa nhìn thấy Lý Phong thì hét lên: "Anh ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa".
"Em biết anh ấy".
Trịnh Đại Lâm nhìn Lý Phong, giờ cho dù Trịnh Tiểu Thụ không nói thì anh ta cũng không dám ra tay nữa.
Bởi vì Lý Phong vừa xuất hiện.
Trịnh Đại Lâm phát hiện nhìn có vẻ Lý Phong chỉ thảnh thơi đứng đó thôi.
Nhưng khiến anh ta sững sờ là anh ta không tìm được chỗ nào để tấn công.
Người tập võ ai cũng có một thói quen.
Lúc đứng trước mặt ai cũng sẽ theo thói quen phán đoán, nếu đánh nhau thì mình sẽ đánh vào đâu?
Nhưng cả người Lý Phong không chút kẽ hở.
Trịnh Đại Lâm biết dù có đánh vào đâu.
Cuối cùng cũng sẽ bị người đàn ông nhìn có vẻ rất mạnh trước mắt này.
Đánh cho tơi bời.
So với việc cậy tài lên mặt thì giờ Trịnh Đại Lâm đã bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc này Trịnh Tiểu Thụ vội vàng chạy đến trước mặt Lý Phong.
Vẻ mặt cậu ta kích động nhìn anh.
Từ lần đầu gặp Lý Phong, cậu ta đã biết Lý Phong không phải một người đơn giản.
Không ngờ Lý Phong lại là người cướp mất hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen của hội Giao Long.
Người có thể cướp được đồ của hội Giao Long thì năng lực chắc chắn rất mạnh.
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Lý Phong nói: "Anh à, chúng tôi không phải đến gây sự đâu, chúng tôi chỉ muốn nói cho anh biết một chuyện rất quan trọng thôi".
Lý Phong nhìn Trịnh Tiểu Thụ.
Anh thấy Trịnh Tiểu Thụ cũng thông minh nhanh nhẹn như Vương Tiểu Thất vậy.
Còn có sự giản dị chân chất giống Lý Nhị Ngưu.
Anh rất thích cậu ta.
Là người đứng đầu Hồng Hải, Lý Phong không chỉ dùng bàn tay Thần của mình để thao túng mọi thứ.
Bên cạnh anh còn có các anh em tài giỏi đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, bọn họ có thân thế khác nhau, màu da khác nhau, sử dụng ngôn ngữ khác nhau.
Ban đầu bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, có ăn mày, có nô lệ, thậm chí có người vì lỡ bước mà phải làm gái.
Nhưng dưới sự tìm hiểu kĩ càng và bồi dưỡng của Lý Phong.
Người nào người nấy có thể một mình đảm nhiệm một nhiệm vụ.
Cho dù đứng trước nhà giàu nhất thế giới hay là người tài của một gia tộc hạng nhất, bọn họ cũng có thể hãnh diện ngẩng cao đầu.
Không ai có thể khinh thường họ, vì họ không chỉ có năng lực mạnh mẽ.
Mà quan trọng hơn, họ là người của Chiến thần Hồng Hải.
Lý Phong nói với Trịnh Tiểu Thụ: "Để tôi đoán lý do cậu tới đây nhé".
"Chắc chắn là có người bảo cậu và anh ta đến đây gây sự".
"Có hai chuyện các cậu phải làm. Một là đập phá nơi này, hai là bắt một người đi".
Trịnh Tiểu Thụ há hốc miệng.
Miệng cậu ta há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
Không tin nổi.
Cậu ta hoàn toàn không ngờ được bản thân còn chưa nói gì mà Lý Phong đã đoán ra được.
Hơn nữa, cái tên mà Lý Phong vừa nói làm Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ trợn mắt há mồm.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì người này là Ngô Đức Khải".
Trịnh Tiểu Thụ há hốc mồm: "Trời đất!"
"Anh à, sao anh biết hay thế?"
Lý Phong bật cười.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh bĩu môi.
"Tôi nói cho các anh biết, trên đời này chả có chuyện gì mà anh rể tôi không biết cả".
Lý Phong liếc nhìn hai anh em Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ.
Anh nói: "Hai cậu đã chạy tới đây báo tin cho tôi, chứng tỏ ít nhất chúng ta không phải kẻ địch".
"Nói đi, hai cậu muốn lấy được thứ gì từ chỗ tôi?"
Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ liếc mắt nhìn nhau.
Trịnh Tiểu Thụ chưa kịp nói gì, Trịnh Đại Lâm đã oang oang nói: "Cái tên Ngô Đức Khải đó cho anh em tôi năm trăm nghìn tệ".
"Nếu anh có lòng thì cho chúng tôi năm mươi nghìn tệ, thế nào?"
Nghe Trịnh Đại Lâm nói thế, Trịnh Tiểu Thụ cuống lên.
Cậu ta vội nắm lấy tay anh mình, lắc đầu lia lịa.
"Anh à, chúng ta đừng đòi tiền".
Trịnh Đại Lâm hất tay em trai ra, hờn dỗi nói.
"Lúc đến anh đã nghĩ kĩ rồi, anh cần năm mươi nghìn tệ".
"Anh, chúng ta đừng lấy tiền mà".
"Em không cần, anh không cần nhưng mẹ chúng ta cần".
"Từ lúc mẹ đến thủ đô, mắt của bà ấy vẫn luôn không tốt".
"Hai ngày nay anh không đi lái xe vì muốn dẫn mẹ đi khám bệnh".
"Bác sĩ nói tiền phẫu thuật cần ít nhất hai trăm nghìn tệ".
"Anh và các anh em giật gấu vá vai gom được một trăm năm mươi nghìn rồi, còn thiếu năm mươi nghìn nữa mới đủ".
Chương 565: Mẹ già bị vạ lây
Trịnh Đại Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Người anh em, cho dù tôi gọi hết các anh em qua bắt người phụ nữ của anh thì cũng đánh không lại anh".
"Nhưng về lý, chúng tôi mạo hiểm tính đến đây báo tin cho anh thì anh cũng nên trả công cho tôi".
Lý Phong gật đầu nói: "Anh nói đúng".
"Nhưng tôi có cách hay hơn để giải quyết tình hình trước mắt".
Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ nhìn nhau, Trịnh Đại Lâm nói: "Cách gì?"
Lý Phong bật cười.
"Một cách mà cả hai người đều không thể từ chối".
...
Ngay lúc này, bệnh viện phía Nam thủ đô.
Lúc Trương Gia Lương đang để bác sĩ khám tổng quát toàn thân, Ngô Đức Khải gọi thư kí đến.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Trịnh Đại Lâm có mẹ già sống ở thủ đô thì phải".
Thư kí gật đầu: "Đúng ạ, nửa năm trước mẹ hắn đến thủ đô rồi ạ".
"Mẹ hắn đến khám bệnh".
"Hình như mắt bà ta không tốt lắm".
Ngô Đức Khải cười khẩy: "Giờ cậu lập tức dẫn người đi bắt bà ta về đây cho tôi".
Thư kí sững người.
"Cậu chủ, chúng ta đâu có thù oán với Trịnh Đại Lâm, bắt mẹ hắn về làm gì ạ?"
Ánh mắt Ngô Đức Khải hiện lên sự xảo trá, thâm độc.
"Cái tên Trịnh Đại Lâm này tuy nóng tính nhưng được cái giỏi võ".
"Ban đầu tôi nghe nói bốn cao thủ của hội Giao Long đã từng âm thầm so tài với nhau".
"Chỉ là bọn chúng không công bố kết quả ra ngoài mà thôi".
"Nhưng cả bốn tên cao thủ này đều không phải đối thủ của Trịnh Đại Lâm".
"Nếu không phải do tính tình Trịnh Đại Lâm nóng nảy, không nghe lời".
"Chỉ sợ hắn đã làm nhị đương gia của hội Giao Long từ lâu rồi".
"Đối với tôi cái tên Trịnh Đại Lâm này còn hữu dụng".
"Nếu nhân cơ hội này bắt mẹ hắn tới đây".
"Một là có thể xử lí đám nhà quê kia trở nên nghe lời hơn".
"Hai là từ nay về sau, tôi lại có thêm một tên đàn em biết đánh nhau".
"Có hắn rồi, cậu đây thậm chí còn có thể thách thức cả Hắc Long đấy".
Ngô Đức Khải hứng chí bừng bừng, trên mặt tràn đầy tham vọng.
Hắn thấy thư kí còn ngập ngừng đứng yên, ánh mắt trợn lên, miệng quát tháo.
"Cậu còn đứng đây đợi gì nữa? Mau dẫn người đi bắt mẹ hắn về cho tôi".
"Không phải cậu nói mắt mẹ hắn không tốt à".
"Thế thì lấy cớ chữa mắt cho mẹ hắn, bắt bà ta về đây".
"Nếu mà tôi chữa khỏi mắt cho bà ta rồi”.
"Từ nay về sau, tôi bảo sao Trịnh Đại Lâm phải nghe vậy".
"Vâng ạ, để tôi bảo đám Vương Cường đi bắt người".
Thư kí cúi đầu xoay người rời đi.
Vương Cường là đội trưởng đám vệ sĩ của Ngô Đức Khải.
Mấy năm trước gã phạm tội, đánh chết một người, phải vào tù một thời gian.
Sau khi ra tù thì được Ngô Đức Khải mời chào về làm đàn em cho hắn.
Ngô Đức Khải âm thầm để Vương Cường lôi kéo mấy tên tay đấm lòng dạ độc ác.
Bên ngoài thì chúng là vệ sĩ của Ngô Đức Khải.
Nhưng thực tế sau lưng không làm việc của vệ sĩ.
Mà giúp hắn làm những việc xấu xa, bẩn thỉu.
Hai năm này, Vương Cường dưới sự che chở của Ngô Đức Khải, hai tay đã dính đầy máu tươi.
Vương Cường giết người quen rồi.
Gã quan niệm đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nhất định phải sống thật thoải mái.
Nên chỉ cần Ngô Đức Khải trả tiền, chuyện gì gã cũng dám làm.
Lúc thư kí tìm được Vương Cường, gã đang dồn toàn bộ sức mạnh của mình lên người một ả đàn bà.
Nghe thư kí nói xong, gã lập tức lấy điện thoại gọi cho đàn em mình.
"Cẩu Tử, cậu lập tức dẫn người đi bắt mẹ Trịnh Đại Lâm về đây cho tôi".
Vương Cường chưa nói xong, thư kí vội nói: "Cậu chủ muốn anh đi".
Vương Cường hơi xoay đầu lại, tên thư kí đã sợ hãi lùi về sau mấy bước, rụt cổ lại.
Thấy thư kí bị dọa sợ đến mức này, Vương Cường cười khẩy.
"Không phải chỉ là một bà già thôi à, tôi để mấy tên đệ qua đấy là được rồi".
Trước ánh mắt hung ác của Vương Cường, thư kí không dám nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
Cho dù đã đóng cửa rồi nhưng anh ta vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ không ngừng rên rỉ.
Thư kí lẩm bầm nói nhỏ: "Sớm muộn cũng có ngày chết trên người đàn bà thôi".
Cẩu Tử vội vã dẫn người đến nhà Trịnh Đại Lâm.
Đây là một khu chung cư cũ, nhìn bên ngoài vừa cũ vừa đổ nát.
"Rầm!"
Cẩu Tử một phát đá văng cửa nhà.
Trong ánh hoàng hôn, một bà cụ đang ngồi yên trên ghế.
Cho dù mắt nhìn không rõ nhưng hai tay bà ấy vẫn làm không ngừng.
Bày ấy đang làm đồ thủ công.
Mặc dù làm đồ thủ công không kiếm được nhiều tiền.
Nhưng đối với những bà cụ từng này tuổi, dừng lại chẳng khác nào chờ chết cả.
Cẩu Tử rảo bước đến trước mặt bà ấy.
Hắn ta ngửa đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Bà già đi theo tôi".
Bà cụ giật mình, cả người co rúc lại, vừa lắc đầu vừa xua tay: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"
"Tôi không đi đâu hết!"
"Chậc! Mụ già sắp chết như bà sao mà nhiều chuyện thế?"
"Ông đây khách sáo với bà, bà đừng có được đà lên mặt".
"Tôi nói cho bà biết, kiên nhẫn của tôi có hạn".
"Nếu giờ bà ngoãn ngoãn đi theo tôi thì êm chuyện".
"Nhưng nếu bà còn lằng nhằng thì đừng có trách ông đây không khách khí nhé".
Nhưng dù Cẩu Tử đe dọa thế nào, bà cụ vẫn cuộn người trong góc nhất quyết không đi.
Cẩu Tử lập tức đá một phát vào sô pha.
Cẩu Tử cũng từng luyện võ.
Một đá này của hắn ta làm chiếc sô pha lê trên đất hơn mười mấy mét, đập vào tường.
Bà cụ ngồi trên sô pha cả người run cầm cập.
Cẩu Tử nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy cực kì hài lòng.
Hắn ta vênh váo bước lên.
"Bà già, giờ tôi cho bà cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn đứng lên đi theo tôi ngay".
"Nếu không cái đạp vừa nãy sẽ đá vào đầu bà đấy".
"Ông đây luyện cú đá sắt từ nhỏ".
"Tôi mà đạp một cái thì tường cũng phải đổ".
"Cái đầu như quả dưa của bà có chịu được một đá của tôi không?"
Bà cụ vẫn co người trong góc lắc đầu nguầy nguậy.
Bà ấy sợ đến mức không nói lên lời.
Sức nhẫn nại của Cẩu Tử đến cực hạn rồi.
Nhưng ngay khi hắn ta nhấc chân lên.
Đột nhiên có một cơn gió từ ngoài cửa rít gào thổi vào.
Chân Cẩu Tử đang nhấc lên trong không trung.
Bị một cánh tay cường tráng nắm lấy.
Cẩu Tử quay ngoắt người lại, thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, cân đối, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng cạnh hắn ta.
Người đến chính là Lý Phong.
Bình luận facebook