• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một Lời Hứa (2 Viewers)

  • Chương 741-750

Chương 741: Cô dám ngồi đến điểm cuối không?

Nếu là bình thường bật bài hát này ở đâu cũng sẽ khiến người khác khó chịu.

Dù sao bài này nghe rất tục.

Nhưng giờ nghe bài này trên xe buýt lại khiến cả nhà Hứa Mộc Tình có cảm nhận hoàn toàn khác.

Tiếu tấu của nó mạnh, nhịp điệu lại nhanh, bài hát này từng rất nổi.

Nghe thấy bài hát này, cảm giác sợ hãi đến rợn người trên xe buýt lập tức đỡ hẳn.

Lý Phong nói với Liễu Ngọc Phân: "Những lúc thế này nên mở những bài hát phổ biến hoặc quốc ca cũng được".

Cả nhà Hứa Mộc Tình gật đầu lia lịa.

Lúc này xe buýt đến bến rồi.

Thời gian cửa sau mở ra khá lâu.

Một đám người mà mắt thường không nhìn thấy lũ lượt kéo xuống.

Cả nhà Hứa Mộc Tình rõ ràng cảm nhận được bọn họ rời đi.

Kể cả "người" đi đến đâu nước nhỏ đến đấy cũng xuống.

Hứa Mộc Tình nhìn về phía điểm dừng, hai mắt trợn to.

Bởi vì đây là nhà tang lễ.

Cả nhà Hứa Mộc Tình đều có ấn tượng với nhà tang lễ này.

Trước kia mỗi lần Liễu Ngọc Phân về nhà bà ngoại đều phải đi qua nhà tang lễ này.

Bọn họ nhớ bình thường tài xế xe buýt sẽ không dừng lại ở đây.

Cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe tiếp tục chạy.

Như mọi khi thì cả nhà cô sẽ đến điểm cuối bến xe buýt.

Điểm cuối ở quê bà ngoại cô là trên huyện.

Sau khi đến bến bọn họ đi bộ khoảng mười phút là đến nơi rồi.

Nhưng lúc xe còn chưa đến điểm cuối Lý Phong đã đứng lên rồi.

Anh đứng ở cửa sau nói với lái xe: "Bác tài, điểm sau dừng xe cho cháu xuống nhé".

Liễu Ngọc Phân biết Lý Phong ở làng bên.

Hai làng nằm ngay cạnh nhau.

Đúng ra thì Lý Phong cũng phải đến điểm cuối giống cả nhà bọn họ chứ.

Vì nếu xuống xe ở điểm tiếp theo thì phải đi bộ hơn nửa tiếng mới về đến làng.

Liễu Ngọc Phân vội vàng nói với Lý Phong: "Phong à, sao cháu không ngồi đến điểm cuối luôn?"

Lý Phong cười nói: "Nhiều khi chúng ta không biết điểm cuối là điểm nào".

"Biết đâu điểm cuối là điểm cuối thật".

"Thay vì đợi đến điểm cuối mà mình không biết thì thà bây giờ xuống luôn, cũng chỉ đi bộ thêm một quãng mà thôi".

"Dù sao làm vậy cũng an toàn hơn".

Nghe Lý Phong nói thế, dù đầu óc bã đậu như Hứa Hạo Nhiên cũng hiểu.

Ý Lý Phong là cái xe buýt này đến điểm cuối chưa chắc đã là điểm cuối mà cả nhà bọn họ hay xuống.

Mà chuyến xe buýt này đã khiến cả nhà Hứa Mộc Tình vừa kinh vừa sợ.

Nếu điểm cuối mà giống Lý Phong nói thì cả nhà bọn họ xong đời rồi.

Hứa Hạo Nhiên lập tức đứng bật dậy.

"Người anh em, tôi đi với anh".

Mà ba người còn lại cũng đứng lên theo.

Liễu Ngọc Phân nói vọng lên với lái xe: "Bác tài ơi, chúng tôi cũng xuống điểm tiếp theo".

Tài xế buýt vẫn rất lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói câu gì.

Ông ta dừng lại ở điểm tiếp theo, cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Hạo Nhiên vọt xuống ngay.

Lý Phong cùng đoàn người Liễu Ngọc Phân cũng lần lượt đi xuống.

Thấy cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe lại lăn bánh.

Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào biển số xe buýt.

Trong nháy mắt cô phát hiện chữ số trên biển xe hình như hơi lóe lên.

Mặc dù không nhìn rõ bên trên đó viết gì.

Nhưng cô phát hiện biển số xe này không phải xe vùng này.

Bởi vì chữ đầu tiên của biển số không phải ở Ninh Châu.

Sau khi xuống xe, cả đoàn người chậm rãi bước đi trên đường làng.

Cũng may mọi người không mang nhiều đồ.

Thế nên cũng khá nhẹ nhàng.

Năm người vừa đi vừa nói cười, nhìn cứ như là người một nhà vậy.

Mà càng nói chuyện Hứa Mộc Tình càng nhận ra một điều.

Lý Phong hiểu rất rõ sở thích và thú vui của cả nhà cô.

Hứa Mộc Tình cũng thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cực kì thích anh.

Bởi vì anh nói chuyện luôn có thể nói đúng ý bọn họ.

Hứa Mộc Tình cảm thấy bản thân có một loại cảm giác rất lạ với Lý Phong.

Cô cảm thấy bản thân mình hình như quen Lý Phong nhưng lại không nhớ gì.

Loại cảm giác này khiến cô thấy rất lạ.

"Mẹ ơi, con nhớ phía trước là mộ ông ngoại thì phải?"

Lúc này, đoàn người Lý Phong đã đi đến một bờ sông.

Qua sông này là đến làng bà ngoại ở rồi.

Hứa Mộc Tình chỉ vào một chỗ đất bằng phẳng cạnh bờ sông nói với Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu.

Bà ấy không nhớ rõ lắm về bố mình.

Nhưng chút kí ức còn sót lại khiến lòng bà ấy bùi ngùi xúc động.

Bình thường ngồi xe buýt sẽ đến thẳng điểm dừng, ít khi đi bộ như bây giờ.

Mà lễ tảo mộ trước nữa bà ấy bận việc không về quê.

Thế là giờ bà ấy đề nghị.

"Dù sao mộ của ông ngoại các con cũng gần đây, hay chúng ta qua thăm đi".

Liễu Ngọc Phân nói thế không ai phản đối, ngay cả Lý Phong là người ngoài cũng theo chân cả nhà họ.

Ban đầu anh cũng không để ý lắm, nhưng lúc đến gần mộ ánh mắt anh chợt sáng rực lên.

Bởi vì anh phát hiện ngôi mộ này đã được sửa sang lại.

Mà ở đây còn có một tấm bia liệt sĩ.

Lý Phong biết rõ tấm bia này là do anh cố tình dựng lên.

Theo lý mà nói thì mộ của ông ngoại trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình phải giữ nguyên như cũ chứ.

Hứa Hạo Nhiên đi sau cũng nói: "Quái nhỉ, sao mộ ông ngoại lại thành mộ liệt sĩ rồi?"

Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên.

Chỉ có Hứa Mộc Tình nhìn thấy tấm bia trên mộ ông thì vẻ mặt hốt hoảng.

Lý Phong vẫn đứng ngay sau lưng Hứa Mộc Tình.

Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết mình phải dùng cách gì để khơi gợi lại trí nhớ của cô.

Cả nhà Hứa Mộc Tình về nhà bà ngoại.

Lý Phong tiện đường nên cũng đi qua.

Lý Phong còn chưa kịp rời đi, bà ngoại đã gọi anh lại.

"Ôi Phong à! Đến đây nào, mấy khi con đến nhà bà, mau ngồi xuống nói chuyện với bà nào".

Bà ngoại vừa nhìn thấy Lý Phong thì kéo tay anh lôi vào trong sân.

Chương 742: Tính tò mò bùng lên

Bà ngoại kéo một cái ghế ra, cả hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.

Hành động của bà ngoại đã phá vỡ suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.

Trong trí nhớ của của cô bà ngoại đã tuổi cao đãng trí.

Nhiều khi ngay cả con đẻ nhưng bà cũng không nhận ra.

Nói gì đến người ngoài như Lý Phong chứ.

Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh nói: "Chị, bà ngoại sao thế? Bệnh đãng trí của bà khỏi rồi à?"

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bà ngoại đã vẫy tay với cậu ta.

Cậu ta cười khúc khích chạy đến.

Nhưng cuối cùng bà ngoại lại giơ tay véo hông cậu ta một cái.

Hứa Hạo Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt nói: "Bà ngoại, sao bà lại véo con?"

Bà ngoại tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Bà ngoại con bị đãng trí từ khi nào hả?"

Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, ngay cả Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên không kém.

Trời đất! Giờ suy nghĩ của bà ngoại cứ như là trẻ ra mấy chục tuổi ý, còn biết bắt nạt cháu ngoại mình rồi.

Tuy Lý Phong không hiểu lắm giấc mơ của Hứa Mộc Tình xoay chuyển thế nào?

Nhưng anh biết.

Hứa Mộc Tình không hề quên anh.

Chỉ là có một thế lực nào đó đã cố tình che dấu trí nhớ của cô về anh.

Trong trí nhớ của cô, chỉ cần những chuyện mà cô và anh cùng làm.

Mà những chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc với cô thì cô đều nhớ rõ.

Nên trong mơ bà ngoại không bị đãng trí nữa.

Mộ của ông ngoại cũng được sửa sang lại.

Trên bia mộ có khắc chữ liệt sĩ.

Đây là những chuyện rất quan trọng trong cuộc đời Hứa Mộc Tình.

Vì thế cô không hề quên.

Mà nó cứ thế hiện ra.

Cả nhà cậu Hứa Mộc Tình cũng rất thân quen với Lý Phong.

Ngay cả đôi mắt sáng ngời của em họ của Hứa Mộc Tình cũng nhìn anh chằm chằm.

Lúc ăn cơm, Hứa Hạo Nhiên còn cười ha hả chọc ghẹo em họ Liễu Noãn Noãn.

"Noãn Noãn, em nhìn người ta như vậy có phải là thích người ta rồi không?"

Liễu Noãn Noãn bĩu môi nói: "Em thích đâu có tính, người ta cũng không thích em".

Hứa Hạo Nhiên từ trước đến nay cứ như cái loa phát thanh, nhiều chuyện vô cùng.

Nghe thấy em họ nói thế, cậu ta vội hỏi: "Thế anh ấy thích ai vậy?"

Liễu Noãn Noãn nói thẳng: "Còn ai nữa, đương nhiên là chị họ rồi".

"Trương Diệu Diệu á?"

Liễu Noãn Noãn nhìn Hứa Hạo Nhiên khinh bỉ: "Là chị anh ý".

Hứa Hạo Nhiên giật mình giơ tay bịt miệng, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì lạ lắm.

Cậu ta vội quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình đang ngồi ăn cơm ở gần đó.

Lúc này Hứa Mộc Tình cúi đầu ăn cơm, giả vờ như mình không nghe thấy gì.

Ăn cơm xong Lý Phong rời đi.

Hứa Mộc Tình ngồi trong nhà nói chuyện với bà ngoại.

Trời tối rồi.

Hứa Hạo Nhiên thấy chán nên đi ra khỏi nhà bà ngoại.

Hứa Hạo Nhiên đi một vòng, thấy không có gì để chơi, đang định quay về.

Lúc sắp vào đến sân, Hứa Hạo Nhiên thấy cô em họ Liễu Noãn Noãn đứng cách đó không xa.

Mà ngay lúc này cô ấy lại đi ra khỏi nhà làm Hứa Hạo Nhiên thấy tò mò.

Em họ là học sinh cấp ba, sắp thi đại học rồi.

Giờ này rồi mà cô ấy còn ra khỏi nhà, nửa đêm nửa hôm lang thang bên ngoài chắc chắn là có chuyện.

Tính tò mò bùng lên khắp người Hứa Hạo Nhiên, cậu ta giữ một khoảng cách nhất định rồi lén lút đi theo.

Hứa Hạo Nhiên theo sát phía sau, đi qua con đường nhỏ trong làng.

Đi mãi, cậu ta thấy em họ đi đến một căn nhà đổ nát.

Tường rào xung quanh loang lổ, cây leo cũng bám đầy lên trên.

Cửa vào sân có một cánh vẫn khóa, cánh còn lại đã hỏng dựng ở bên cạnh.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, Liễu Noãn Noãn bước vào trong.

"Ha ha, con nhóc này, không ngờ nửa đêm rồi mà còn hẹn người yêu ở cái nơi hẻo lánh thế này".

"Ha ha, hôm nay anh phải chụp trộm, đến lúc đấy sẽ mách mẹ em".

Hứa Hạo Nhiên thập thò ngoài sân.

Cậu ta thò đầu vào trong nhìn thử.

Nhưng không thấy Liễu Noãn Noãn trong sân.

Thế là Hứa Hạo Nhiên bước vào trong.

Cái sân này nhìn rất bình thường.

Bên phải có một cái cây, bên trái có một giếng nước.

Nhìn toàn cảnh thì hơi đổ nát.

Nhưng lúc mới nhìn thoáng qua thì cũng không thấy đáng sợ lắm.

Nó giống như một cái sân bình thường, mà giờ có ánh trăng sáng chiếu trên đầu, ánh đèn đường gần đó cũng chiếu lại đây.

Ánh sáng đầy đủ như thế nên Hứa Hạo Nhiên cũng không nghĩ nhiều.

Giờ trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến việc em họ hẹn gặp cậu nhóc nào thôi.

Gian nhà này có hai tầng.

Tổng cộng có ba phòng ở.

Hứa Hạo Nhiên thấy cửa sổ của căn phòng bên phải ở tầng hai sáng đèn.

Có hai bóng người đang đứng đó.

Hứa Hạo Nhiên lén lút lên lầu.

Nhưng đến lúc cậu ta bước vào căn phòng bên phải thì phát hiện trong này trống hốc trống hoác, làm gì có cái gì.

"Quái nhỉ, vừa mới thấy hai người đó trong này, sao giờ không thấy ai nhỉ?"

Hứa Hạo Nhiên thấy trong phòng có mùi lạ.

Cậu ta cau mày đến gần cửa sổ.

Lúc cậu ta nhìn xuống sân thì giật nảy mình.

Bởi vì cậu ta phát hiện cô em họ Liễu Noãn Noãn đang đứng bên cạnh giếng.

Dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, cô ấy bước đến miệng giếng.

Quay lưng về phía Hứa Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm vào trong.

"Liễu Noãn Noãn, em đừng có mà làm bừa nhé".

Hứa Hạo Nhiên hét to, lập tức từ trong phòng vọt ra.

Cậu ta trơ mắt nhìn Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng.

"Đậu má!"

Hứa Hạo Nhiên hét to, vội vàng lao đến bên cạnh miệng giếng cúi đầu nhìn.

Sau đó cậu ta phát hiện giếng này chứa đầy nước.

Liễu Noãn Noãn đang không ngừng giãy giụa trong làn nước lạnh như băng.

Cơ thể của cô ấy dần chìm xuống.

Hứa Hạo Nhiên chẳng kịp nghĩ nhiều vội vàng nhảy xuống.

Cậu ta vừa mới nhảy xuống.

Lúc này bỗng có một bàn tay từ bên cạnh giếng thò ra.

Túm chặt lấy áo Hứa Hạo Nhiên, nhấc bổng người cậu ta lên, lơ lửng trên giếng.

Hứa Hạo Nhiên ngẩng phắt đầu lên, cậu ta ngạc nhiên khi thấy người túm áo mình là Lý Phong.

"Lý Phong, sao anh lại ở đây?"

"Ôi chao, mà kệ đi. Anh với tôi mau xuống cứu em họ tôi lên đi, con bén chìm nghỉm rồi".

Lý Phong lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trong giếng ra ngoài.

Chương 743: Dưới giếng

Sau khi Hứa Hạo Nhiên lên, lại phàn nàn với Lý Phong: "Anh làm gì vậy? Tôi muốn xuống cứu người, em họ của tôi ở dưới nước kìa".

Hứa Hạo Nhiên cuống lắm rồi, nhưng lúc này Lý Phong lại lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho Hứa Hạo Nhiên.

"Cái này là cái gì?"

"Giờ tôi không cần thuốc nhỏ mắt, mắt tôi vẫn ổn".

"Cậu nhỏ hai giọt vào mắt đi rồi biết".

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong giây lát.

Con ngươi khẽ đảo, sau đó lập tức nhận lấy thuốc nhỏ mắt từ tay Lý Phong, nhỏ hai giọt vào mắt mình.

Thuốc nhỏ mắt này khi bóp ra sẽ hơi dính, giống như gel lô hội.

Nhưng sau khi nhỏ vào mắt, nó mang lại cho Hứa Hạo Nhiên một cảm giác rất mát, như thể có bạc hà bên trong vậy.

Sau khi Hứa Hạo Nhiên nhỏ thuốc nhỏ mắt, cậu ta nhìn xuống giếng.

Sau khi nhìn, Hứa Hạo Nhiên lập tức bị sốc.

"Đậu má!"

"Chuyện gì vậy!?"

Lúc này, hình ảnh mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy hoàn toàn khác với vừa rồi.

Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng, bên trong đầy nước, một khi rơi xuống thì một lúc sau sẽ chìm nghỉm luôn.

Nhưng bây giờ, cái giếng mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy lại hoàn toàn khô cạn.

Hơn nữa giếng này rất sâu, sau khi người nhảy xuống dù không chết cũng bị gãy xương!

Quan trọng hơn, có một vài cành cây sắc nhọn được cắm dưới đáy giếng.

Hứa Hạo Nhiên dụi mắt, dụi ba lần liên tiếp, rồi nhìn lại ba lần.

Phát hiện mình không nhìn nhầm.

Giếng quả đúng là khô cạn.

Cậu ta vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói.

"Trời ơi, nếu cứ vậy mà nhảy xuống, thì tôi sẽ thành thịt cừu xiên que mất!"

Hứa Hạo Nhiên bây giờ cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Nhưng đồng thời, cậu ta cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong bên cạnh vội hỏi.

"Đại ca, như này là như nào?"

"Tại sao vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy em họ nhảy xuống?"

"Mà bây giờ lại không thấy đâu nữa?"

"Hơn nữa trong giếng vốn có nước, sao bây giờ lại khô cạn?"

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Buổi tối ra ngoài đi dạo".

"Nếu nhìn thấy một người quen, hãy chào người đó ở một khoảng cách nhất định".

"Nhưng đừng gọi tên đầy đủ của người ta, chỉ gọi biệt danh hoặc nickname của người ta là được".

"Nếu người đó đáp lại cậu, rồi quay đầu lại thì cậu hãy tiếp tục nói chuyện với họ".

"Nếu người đó không quan tâm đến cậu, thì cậu cũng không cần quan tâm đâu".

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Đi thôi, nơi này không thích hợp cho cậu ở lại đâu".

Mấy câu này không cần nói ra, Hứa Hạo Nhiên trong lòng cũng biết chút chút.

Cậu ta biết rằng mình đã gặp phải ma rồi.

Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong ra khỏi sân.

Khi bước ra khỏi cánh cửa đổ nát, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng.

Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, cậu ta thấy em họ mình đang đứng cách sân không xa.

Cô ấy vẫn quay lưng lại với Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên đã ghi nhớ những gì Lý Phong nói vừa rồi.

Cậu ta cố ý gọi biệt danh của Liễu Noãn Noãn.

Khi Liễu Noãn Noãn còn nhỏ, cô ấy và Hứa Hạo Nhiên thường chơi cùng nhau.

Bởi vì Liễu Noãn Noãn khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, lại còn rất hiếu động nữa.

Hứa Hạo Nhiên đã đặt cho cô ấy một biệt danh.

Hứa Hạo Nhiên gọi Liễu Noãn Noãn nhiều lần từ một khoảng cách nhất định.

Nhưng Noãn Noãn không đáp lại.

Sau khi gọi vài lần, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc.

Cậu ta nhanh chóng quay người đi về phía nhà bà ngoại.

Vừa đi được vài bước, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

Hơn nữa còn gọi tên đầy đủ của cậu ta: "Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên".

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định đáp lại, Lý Phong đặt tay lên cánh tay Hứa Hạo Nhiên và vỗ nhẹ.

"Hãy nhớ những gì tôi đã nói trước đây, ở nông thôn hoặc ở mấy nơi xa xôi vắng vẻ".

"Khi cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình, nếu không chắc chắn đối phương là ai thì đừng trả lời".

Nói xong, Lý Phong cất bước rời đi.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bước theo bước chân của anh.

Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: "Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?"

"Nếu tôi đáp lại thì sao?"

Lý Phong bình thản nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói.

"Trên đời này không tự nhiên mà có nhân, cũng không tự nhiên mà có quả".

"Một sự việc sẽ luôn có nhân gây ra quả".

"Nếu cậu đáp lại, thì sẽ tương đương với nhân của một việc".

"Vậy thì, sau này nhất định sẽ xuất hiện quả".

"Sẽ có nhiều quả, cả nhẹ lẫn nặng".

"Nhưng ít nhất, sẽ lưu lại một thứ gì đó".

"Hơn nữa còn là loại khó mang đi".

Hứa Hạo Nhiên sững sờ trước những gì Lý Phong nói.

Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng có lẽ cậu ta biết chỉ cần nghe lời Lý Phong, sẽ không có việc gì.

Hai người về nhà bà ngoại.

Trước khi bước vào, thì thấy vài người đang đứng trước cửa nhà bà ngoại.

Trong số đó có chú Liễu Đông Thanh, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Trong khoảng thời gian này, hầu hết mọi người đều xem TV trong nhà hoặc ngồi trò chuyện phiếm với nhau.

Rất hiếm khi đứng trước cửa nhà.

Hơn nữa, ở khoảng cách xa, Lý Phong thấy trên mặt Liễu Ngọc Phân tràn đầy vẻ lo lắng.

Lý Phong lập tức đi về phía trước hỏi: "Sao mọi người lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?"

Lý Phong vừa hỏi, liền nghe thấy Liễu Ngọc Phân nói: "Không thấy Tình Tình đâu nữa".

Liễu Ngọc Phân lúc này trông rất lo lắng.

Cả nhà đang cùng nhau ngồi trò chuyện và xem tivi.

Lúc đầu Hứa Mộc Tình đứng lên nói có người bên ngoài gọi mình.

Liễu Ngọc Phân và những người khác nghĩ rằng đó có thể là bạn của Hứa Mộc Tình ở trong làng.

Dù sao lúc nhỏ Hứa Mộc Tình cũng đã sống ở nhà bà ngoại trong một khoảng thời gian.

Trong làng, cô cũng có vài người bạn.

Mặc dù Hứa Mộc Tình hiếm khi về nhà bà ngoại nhưng họ vẫn liên lạc với cô qua điện thoại di động hoặc Internet.

Khi Hứa Mộc Tình quay về lần này, chắc chắn là muốn cùng họ ôn lại chuyện cũ.

Nên ban đầu mọi người cũng không nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã không quay lại sau khi ra ngoài.

Mà khi Liễu Ngọc Phân và những người khác đang trò chuyện, họ biết được rằng Hứa Mộc Tình có một người bạn thuở nhỏ vừa mới qua đời cách đây ít lâu.

Người bạn này là một chàng trai.

Khi còn nhỏ, rất thích Hứa Mộc Tình.

Anh ta từng bị người lớn trong làng trêu chọc.

Bởi vì anh ta đã hét lên trước mặt nhiều người rằng khi lớn lên nhất định phải lấy Hứa Mộc Tình làm vợ.

Chính vì điều này mà thành tích học tập của anh ta rất tốt.

Anh ta muốn vào thành phố bằng nỗ lực của chính mình.

Lập nghiệp từ đôi bàn tay của mình, sau đó đường đường chính chính kết hôn với Hứa Mộc Tình.

Bao năm qua, những nỗ lực của anh ta cuối cùng đã được đền đáp.

Khi còn học đại học, anh ta đã bắt đầu lập nghiệp rồi.

Với một ít tiền trong tay, từng bước xây dựng công ty của riêng mình.

Trong vài năm, anh ta đã sở hữu khối tài sản hàng triệu.

Chương 744: Hứa Mộc Tình mất tích

Đồng thời, anh ta cũng trở thành người nổi tiếng trong làng.

Nhưng một thời gian trước, do dây chuyền vốn của anh ta bị đứt nên công ty phá sản trong chốc lát.

Vì không thể chấp nhận một sự đả kích quá lớn như vậy.

Anh ta đã để lại một bức thư tuyệt mệnh, uống hết một chai thuốc trừ sâu rồi ra đi vĩnh viễn.

Liễu Ngọc Phân lo lắng nói với Lý Phong: "Lúc nãy khi Tình Tình đi ra ngoài, cô có nghe thấy nó nhắc đến tên Đào Văn Bân".

"Nhưng Đào Văn Bân đã chết, tại sao cậu ta lại ở đây?"

Lý Phong lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Anh nhận thấy rằng không có hệ thống giám sát nào được cài đặt trong làng.

Không có xe hơi gần đó, ngay cả khi có một chiếc xe Van, cũng không lắp camera hành trình.

Rõ ràng, cố gắng tìm kiếm tung tích của Hứa Mộc Tình thông qua các công cụ hiện đại là không khả thi.

Lý Phong lúc này lập tức ngồi xổm xuống.

Anh quan sát mặt đất, sau khi màn đêm buông xuống, trên những con đường mòn trong làng có rất ít người đi lại.

Ánh mắt Lý Phong vô cùng sắc bén, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào sàn bê tông trước mặt.

Trong mắt của hầu hết mọi người, không có gì trên mặt đất cả.

Mắt thường không thể nhìn ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Nhưng Lý Phong đã nhìn thấy dấu chân của vài người.

Lý Phong biết rất rõ size giày của Hứa Mộc Tình.

Xét cho cùng, trước đây, anh cũng thỉnh thoảng đưa Hứa Mộc Tình cùng đến trung tâm thương mại để mua giày cho cô mà.

Tuy nhiên, Lý Phong không biết hôm nay Hứa Mộc Tình đi giày gì.

Vì vậy, anh hỏi Liễu Ngọc Phân.

Biết được Hứa Mộc Tình đi một đôi giày thể thao.

Lý Phong lập tức chạy về phía con đường mòn bên phải.

"Đại ca, chờ tôi với".

Hứa Hạo Nhiên biết rằng mình không thể theo nổi Lý Phong.

Hứa Hạo Nhiên vừa đuổi theo, vừa hét lên ở phía sau.

Lý Phong lần theo dấu chân để lại trên mặt đất.

Đến bên ngoài của một tòa nhà trông hơi đổ nát.

"Đây vốn là một trường tiểu học, nhưng vì một số lý do, nó đã bị phá bỏ".

Hứa Hạo Nhiên đuổi kịp Lý Phong, vừa thở dốc, vừa giải thích cho Lý Phong.

"Trước đây, Đào Văn Bân học tiểu học ở đây".

"Chị gái của tôi vì thành tích cấp hai rất tốt".

"Thỉnh thoảng trong kỳ nghỉ hè, sẽ dạy kèm cho một vài bạn trong phòng học trống".

Lý Phong lúc này mới quay đầu liếc nhìn hướng chạy tới.

Anh phát hiện ra rằng căn nhà đổ nát nơi anh đã cứu Hứa Hạo Nhiên trước đây hoàn toàn ngược với hướng đi đến ngôi trường này.

Nói cách khác, đối phương đã nhắm vào Hứa Mộc Tình ngay từ đầu.

Mục đích của họ khi làm việc này rất rõ ràng, để đánh lạc hướng sự chú ý của Lý Phong.

Lý Phong nhíu mày, không nói lời nào, nhanh chóng lao về phía bức tường loang lổ màu sắc của trường tiểu học trước mặt.

Trường tiểu học này đã đổ nát hoàn toàn, các tòa nhà còn lại cũng không được sử dụng.

Chỉ nằm chềnh ềnh ở đây ngày này qua tháng nọ.

Khi Lý Phong dễ dàng trèo qua hàng rào, anh phát hiện mình đang đứng trên sân chơi của trường tiểu học.

Cỏ dại đã mọc um tùm trên sân, cách đó không xa có một tòa nhà đổ nát.

Hứa Hạo Nhiên vật lộn vượt qua bức tường cao chưa đầy hai mét.

Cậu ta mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên cạnh Lý Phong: "Làm sao anh biết chị gái tôi ở đây?"

"Có dấu chân trên mặt đất".

Vừa nói, Lý Phong vừa đi từng bước về phía tòa nhà dạy học đổ nát dọc theo dấu chân mờ nhạt trên mặt đất.

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên bước qua sân chơi.

Đang đi, chợt nghe thấy tiếng cười đùa của một đám trẻ con đang nô đùa vọng đến từ sân chơi bên cạnh.

Loại tiếng cười này nếu nghe vào ban ngày sẽ cảm thấy bình thường.

Nhưng trong một đêm yên tĩnh như vậy.

Âm thanh náo nhiệt bất ngờ vang lên khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác nổi da gà khắp người.

Hứa Hạo Nhiên nghi ngờ liếc nhìn xung quanh.

Cậu ta thấy tiếng cười nói vui vẻ này rõ ràng là đến từ xung quanh.

Tuy nhiên, dù cậu ta mở to mắt nhìn kĩ thế nào.

Cũng không hề thấy bóng dáng của chủ nhân những tiếng cười nói đó đâu cả.

"Đại ca. Tại sao tôi có thể nghe thấy những âm thanh này, nhưng lại không thấy bóng người".

Mặc dù Hứa Mộc Tình mất tích, trong lòng Lý Phong có chút lo lắng.

Nhưng anh không thể hiện điều đó ra trên mặt.

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh.

"Tôi không khuyên cậu nhỏ thuốc mắt vào thời điểm này. Trừ khi cậu đã chuẩn bị tâm lý".

"Chút nữa, cậu có thể sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cậu sẽ chả bao giờ ngờ tới đâu".

Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt, hỏi Lý Phong: "Đây là cái quái gì vậy? Tại sao lại bắt chị gái tôi đi?"

Lý Phong nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ sớm biết thôi".

Đồng thời, anh nói với Hứa Hạo Nhiên rằng cậu ta chỉ cần ở sau lưng anh là được.

"Nếu cậu đã sẵn sàng, thì hãy nhỏ mắt đi".

"Nếu chưa chuẩn bị kĩ, thì hãy giả vờ rằng cậu ở đây để chơi trò chơi mạo hiểm".

Nói xong, Lý Phong bước nhanh về phía trước.

Cho dù tiếng cười bên cạnh có thế nào.

Anh cũng không có bất kì phản ứng nào.

"Hahahaha đến đây, đến chơi với em đi!"

"Đừng chạy, đừng chạy, chúng ta cùng chơi nhé!"

Tiếng nô đùa của trẻ em vang vọng từ xa đến gần.

Có vẻ như chúng đã bao vây lấy Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong phớt lờ những âm thanh này và nhanh chóng dẫn Hứa Hạo Nhiên đến tòa nhà dạy học.

Ngôi trường này đã bị phá hủy hoàn toàn.

Không có bất kì ánh đèn nào trong tòa nhà dạy học.

Vừa bước vào cầu thang, chỉ có thể dùng ánh trăng bên ngoài để nhìn thấy mờ mờ cầu thang dưới chân.

Nhưng khi bước đi, môi trường xung quanh ngày càng trở nên tối tăm hơn.

Hứa Hạo Nhiên vươn tay ra đặt ở chóp mũi, cũng nhìn không ra ngón tay của mình.

Nếu chỉ có một mình, Hứa Hạo Nhiên có lẽ đã sợ rúm ró vào rồi.

Nhưng cậu ta luôn theo sát Lý Phong, trong quá trình này, cậu ta cũng nảy sinh sự ỷ lại vào Lý Phong.

Chẳng bao lâu, những bậc thang tối tăm và tĩnh mịch kia đã kết thúc.

Lý Phong đưa Hứa Hạo Nhiên đến hành lang trên tầng ba.

Hứa Hạo Nhiên muốn nói, nhưng Lý Phong đột nhiên duỗi một ngón tay ra ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên giữ im lặng.

Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức đưa tay ra che miệng.

Sau đó, cậu ta liền nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình trong lớp học cách đó không xa.

"Là giọng của chị gái tôi".

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đến bên ngoài một phòng học.

Cậu ta liền nhìn thấy lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trước bảng đen trong lớp học.

Xung quanh tối om, rõ ràng không có ai trước mặt cô.

Hứa Mộc Tình vẫn giảng dạy một cách sinh động và chăm chú.

Nhìn thấy điều này, Hứa Hạo Nhiên không khỏi lén nuốt nước bọt.

Nhưng cho dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cất bước, muốn đi vào gọi Hứa Mộc Tình.

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định nói, Lý Phong đột nhiên đưa tay ra che miệng Hứa Hạo Nhiên lại.

"Đừng nói gì".

Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức cảnh giác.

Cậu ta phát hiện ra rằng Lý Phong đang nhìn chằm chằm vào một cái bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.

Chương 745: Thuốc trừ sâu quả là hay

Hứa Hạo Nhiên tuy có chút hoảng hốt nhưng vẫn lấy từ trong túi ra lọ thuốc nhỏ mắt mà Lý Phong đã cho, nhỏ hai giọt vào trong hốc mắt.

Khi Hứa Hạo Nhiên mở mắt lần nữa, đồng tử của cậu ta giãn ra ngay lập tức.

Bởi vì cậu ta phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.

Người đàn ông này, ngoại hình khá bình thường, không có vết sưng tấy, không có máu me đầm đìa.

Nhưng mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy.

Hốc mắt sâu và môi trắng bệch.

Bộ dạng như vậy, cho dù là ban ngày nhìn thấy cũng phải giật mình, huống chi là trong đêm tối như vậy.

Mà khi Hứa Hạo Nhiên nhìn anh ta, anh ta cũng quay đầu lại, lộ ra một hàng răng sắc nhọn về phía Hứa Hạo Nhiên.

Anh ta cười, điệu cười u ám và quỷ dị!

Khi Đào Văn Bân nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.

Giọng anh ta như người đang đứng trong hang.

Nó mang theo tiếng vang.

Đồng thời, cũng rất lạnh.

"Các người đến nhanh thật đấy. Nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều".

"Vốn dĩ, tôi muốn sống lại cảnh tượng ấm áp khi còn bé ấy mà".

"Nhưng vì các người đã phá vỡ bầu không khí này, nên không cần phải tiếp tục nữa".

Lúc này, Đào Văn Bân đã nhảy khỏi bàn.

Anh ta ra hiệu cho Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình lúc này đang dạy học bỗng dừng lại.

Cô đờ đẫn, cơ thể cứng ngắc, giống như một con rối bị người ta điều khiển.

Đào Văn Bân nói với Hứa Mộc Tình: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta cùng đi nhé".

"Anh sẽ khiến em hạnh phúc như anh đã hứa".

"Mỗi ngày đều vui vẻ".

Đào Văn Bân vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền chế nhạo.

"Đồ ngốc, anh cho rằng chị gái tôi sẽ nghe lời anh sao?"

“Cũng không tự soi gương nhìn xem”.

"Loại chó như anh, chị gái tôi còn chả thèm liếc mắt".

Ngay sau khi Hứa Hạo Nhiên nói điều này, khuôn mặt của Đào Văn Bân rõ ràng là hơi thay đổi.

Dù khuôn mặt anh ta vẫn mang nụ cười toe toét đó.

Tuy nhiên, nụ cười trông không còn rạng rỡ và tươi tắn như trước nữa.

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh: "Cậu tiếp tục mắng hắn đi, tiếp tục mắng đi, mắng càng hăng càng tốt".

Hứa Hạo Nhiên cười: "Gì chứ mắng chửi thì tôi là chuyên gia rồi".

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên như bị mấy bà hàng cháo chửi trên phố nhập vào.

Hai tay chống nạnh, trừng to mắt, hét vào mặt Đào Văn Bân.

"Tôi nghe người nhà kể lại, hình như anh uống thuốc trừ sâu mà chết nhỉ".

"Anh có thể cho tôi biết thuốc trừ sâu có mùi vị như thế nào không?"

“Hồi nhỏ nghe người ta nói mùi thuốc trừ sâu giống mùi nước tiểu, cũng có mùi cứt nữa”.

"Nhưng đó là tất cả những gì bạn bè tôi đoán thôi".

"Vì chẳng đứa ngu nào đi thử cả".

"Hiếm khi mà gặp được đứa nào ngu như anh, nào nào, mau nói cho tôi biết cảm giác uống thuốc trừ sâu như thế nào đi".

Vẻ mặt Đào Văn Bân càng lúc càng lạnh.

Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.

"Mày câm mồm, nếu còn nói nữa, tao rút lưỡi mày ra đấy".

Hứa Hạo Nhiên cười lớn, mở miệng lè lưỡi về phía Đào Văn Bân.

"Này, đây này, lưỡi ông mày đây, có bàn lĩnh thì đến rút đi!"

"Nghe mẹ tôi nói, anh hình như còn thành lập cả công ty. Với cái loại đầu óc như anh, không lỗ mới là lạ đấy?"

"Cái loại như anh mà tèo, người ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ".

Đào Văn Bân tức giận.

Lập tức, trên người anh ta tỏa ra một khí tức kinh người khiến người ta lạnh cả sống lưng.

"Mày muốn chết à".

Hứa Hạo Nhiên duỗi một ngón tay ra và lắc nhẹ trong không khí.

"Không, không, không phải tôi muốn chết mà là anh muốn chết chứ".

"Tôi nói chứ, anh chết rồi mà vẫn không sáng dạ ra tí nào nhỉ".

"Tôi khuyên anh nên chết thêm một lần nữa".

"Anh uống thuốc trừ sâu, uống đến thủng cả ruột".

"Nhưng trên thực tế, ý tưởng của anh là sai lầm. Anh không nên uống thuốc trừ sâu. Thuốc trừ sâu sẽ chỉ gây hại cho ruột và dạ dày thôi".

"Anh ấy, anh nên mua vài chai thuốc diệt côn trùng và xịt lên mặt khi mùa xuân đến".

"Anh có biết vì sao phải mua thuốc diệt côn trùng không? Có biết tại sao lại xịt vào mùa xuân không?"

"Không biết à, thế thì tôi sẽ nói cho anh biết".

"Vì trên mặt anh có chữ ‘ngu’ đấy!" (cấu tạo chữ tiếng trung: chữ ‘ngu’ là ghép của chữ ‘côn trùng’ và chữ ‘mùa xuân’)

"Ahhhhh, tao giết mày!"

Lời mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên quả thực có hiệu quả ngay lập tức.

Đào Văn Bân ngay lập tức lao về phía Hứa Hạo Nhiên.

Lúc này, Lý Phong vốn đã chuẩn bị xong, lập tức rút ra từ sau lưng một cành dương liễu vừa mới nhổ bên sông trên đường tới đây.

Những chiếc lá trên cành dương liễu này vẫn còn mang màu xanh dịu và rất tươi.

Đào Văn Bân ở trên không, lao về phía Hứa Hạo Nhiên.

Anh ta còn chưa chạm được vào Hứa Hạo Nhiên, thì cành dương liễu trong tay Lý Phong đã quật tới.

"Bốp!"

Một nhánh cây vừa chạm vào người Đào Văn Bân, anh ta ngay lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.

Đột nhiên, cả người bay ra phía sau.

Mà Lý Phong không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát và chống cự.

Anh nhanh chóng lao đến trước mặt Đào Văn Bân và quất hàng chục roi về phía anh ta.

Đào Văn Bân còn đang kêu gào, thì đã bị Lý Phong trực tiếp cầm lấy cành liễu đánh cho tiêu tan!

Một khi Đào Văn Bân biến mất, cảm giác lạnh lẽo trong lớp cũng dần phai nhạt.

Hứa Mộc Tình vốn cứng đờ như con rối, lúc này mới chậm rãi khôi phục thần trí.

Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn xung quanh.

Thấy rằng Hứa Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh, cười ngây ngô với mình.

Hứa Mộc Tình không khỏi cau mày nói: "Chị đang ở đâu đây?"

"Hì hì, chị gái yêu của em. Nếu không phải tự mình trải nghiệm, thì đừng nói là chị, ngay cả chính em cũng không thể tin được".

"Chuyện này thật thú vị!"

Rõ ràng là phòng học trong ngôi trường này đã rách nát lắm rồi, nhưng Hứa Hạo Nhiên lại kéo Hứa Mộc Tình ngồi xuống và nói về những gì đã xảy ra vừa rồi.

Hứa Mộc Tình nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn Lý Phong.

Có một cảm giác biết ơn trong mắt cô.

Mà khi Hứa Hạo Nhiên lên tiếng thay Lý Phong, sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.

Gì mà Lý Phong đã tái mặt đi khi nghe tin Hứa Mộc Tình mất tích.

Sau khi tìm được một chút manh mối, anh liền không chút do dự, không quản thân mình đi tới trường học này.

Để rồi dũng cảm chiến đấu với những thứ bẩn thỉu vừa rồi.

Sau đó Lý Phong dùng cành liễu đánh cho nó tiêu tan đi.

Nếu là lúc bình thường Hứa Hạo Nhiên nói câu này, Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ đá cậu ta một cái thật mạnh rồi lườm cậu ta.

Bởi vì cô không tin có chuyện như thế xảy ra.

Tuy nhiên, hiện tại cô đang đứng trong tòa nhà dạy học bỏ hoang này.

Mặc dù chuyện vừa xảy ra, cô không có ấn tượng gì.

Tuy nhiên, bắt đầu từ chuyến xe buýt hôm nay, đến khi ăn cơm xong và ngồi nói chuyện buổi tối.

Cô nghe thấy giọng nói của Đào Văn Bân.

Hứa Mộc Tình biết rằng cô chắc chắn đã gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu.

Nhưng so với những điều đó, Hứa Mộc Tình tò mò hơn về lý do tại sao Lý Phong biết những thứ này.

Chương 746: Đứa trẻ ba tuổi cũng chả tin

"Đúng rồi! Đại ca. Sao anh biết chuyện này?"

Lý Phong cười nói: "Tôi từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm".

"Khi còn bé, tôi luôn có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy".

"Sau này tôi gặp một người ăn xin già, ông ấy nói với tôi rằng tôi có một đôi mắt rất đặc biệt".

"Trong triệu người cùng không có lấy một người có".

"Sau đó ông ấy đã dạy tôi một số kỹ xảo".

Hứa Hạo Nhiên gãi đầu: "Tôi nói này đại ca, anh có thể nói thật không".

"Những gì anh nói, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin".

Lý Phong nhún vai: "Cậu không tin thì tôi cũng chịu?"

Lúc Hứa Hạo Nhiên khịt mũi coi thường Lý Phong, Hứa Mộc Tình đứng dậy và đi đến chỗ Lý Phong.

Cô cười với Lý Phong nói: "Cảm ơn".

"Nếu không có anh, vừa rồi tôi có lẽ đã nhảy từ đây xuống rồi".

Lý Phong khẽ cười: "Không sao, bảo vệ em là việc nên làm mà".

Lý Phong nói xong liền quay đầu sang một bức tường bên cạnh.

Anh đồng thời nháy mắt với Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.

Hai chị em hiểu ý liền lùi lại vài bước.

Đúng lúc này, Lý Phong ra tay.

Tay anh đấm thẳng vào bức tường bên cạnh.

‘Bùm’ một cái, gạch đá vỡ vụn.

Sau khi tay của Lý Phong xuyên qua bức tường, anh đột nhiên bóp cổ một người sau bức tường.

Lý Phong nhanh chóng lôi người từ sau tường ra.

Bởi vì Lý Phong ra tay vừa nhanh vừa mạnh.

Nên cơ thể của người này đã va đổ cả bức tường.

Lý Phong bóp cổ người đàn ông này, giơ hắn lên cao.

Hứa Mộc Tình ở bên cạnh chỉ nhìn thấy Lý Phong bóp không khí, cô không thể nhìn thấy người trong tay Lý Phong bằng mắt thường.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên lại kinh ngạc hét lên: "Chuyện này là như nào? Tên này ngay từ đầu đã đứng sau tường nghe lén sao?"

Sau khi Hứa Mộc Tình nhận ra rằng cô không thể nhìn thấy, cô huých nhẹ Hứa Hạo Nhiên một cái.

Lúc này Hứa Hạo Nhiên mới phản ứng kịp rồi nhỏ thuốc nhỏ mắt do Lý Phong đưa vào mắt Hứa Mộc Tình.

Đôi mắt Hứa Mộc Tình khẽ chớp.

Ngay sau đó, cô phát hiện trong con ngươi của Lý Phong mang theo một tia sáng rất kỳ lạ.

Đồng thời, cô cũng nhìn thấy người Lý Phong đang bóp trong tay.

Đây là một người đàn ông không cao.

Lúc này hắn đang ra sức giãy dụa, cố gắng đẩy bàn tay khỏe như gọng kìm của Lý Phong ra.

Người đàn ông này là Kotaro.

Sự biến mất của Hứa Mộc Tình ban đầu là do hắn ở sau thao túng.

Kế hoạch ban đầu của hắn là để Hứa Mộc Tình nhảy từ đây xuống trước mặt Lý Phong.

Trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình, mặc dù Hứa Mộc Tình sẽ không chết.

Nhưng điều này nhất định sẽ gây ra những tổn thương nhất định cho tinh thần của cô.

Mục tiêu của Kotaro là giết Lý Phong trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình.

Trong lòng hắn vốn tràn đầy tự tin, nhưng giờ con ngươi chỉ lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn có khả năng ảnh hưởng đến ước mơ của Hứa Mộc Tình chỉ sau khi ăn trái cây do Hứa Thiên Tứ đưa cho.

Tuy nhiên, thực lực của Lý Phong trước mặt đã hoàn toàn vượt quá nhận thức của Kotaro.

Trong mơ của người khác, hắn chưa từng thấy người nào giống như Lý Phong.

Kotaro nhìn chằm chằm Lý Phong: "Mày là ai? Tại sao có năng lực kinh khủng như vậy?"

"Tao là ai không quan trọng, điều quan trọng là mày sẽ chết ở đây".

Vừa nói, Lý Phong vừa dùng ngón tay nhanh chóng siết chặt lại.

Xương cổ họng của Kotaro phát ra âm thanh "răng rắc".

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi có cách đánh thức kí ức của vợ anh!"

Khi Lý Phong và Kotaro đang nói chuyện, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn ở bên quan sát.

Nhất là khi Kotaro nhắc đến vợ của Lý Phong, Hứa Mộc Tình bất giác có cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Lý Phong lạnh lùng nhìn Kotaro: "Tại sao tao phải tin mày?"

"Bởi vì Hứa Thiên Tứ thao túng tất cả những điều này sau lưng anh".

"Nhân cơ hội vợ anh hôn mê, anh ta đã dùng khả năng của mình để cắt đứt dây thần kinh não của vợ anh và đóng tất cả ký ức của cô ấy về anh".

"Muốn cô ấy nhớ lại anh thì phải cần đến tôi".

"Tôi có thể khôi phục trí nhớ của cô ấy ngay bây giờ, cô ấy sẽ lập tức tỉnh lại".

Có thể nói, Kotaro cũng đã đặt một ván cược lớn.

Hắn đặt cược cả tương lai của bản thân và bộ tộc vào Lý Phong.

Trước khi đấu với Lý Phong, hắn không cảm nhận được sự lợi hại của Lý Phong.

Nhưng vào lúc này, ngay cả trong giấc mơ, Kotaro cũng có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong cơ thể Lý Phong.

Hắn cảm thấy Lý Phong chắc chắn có thể cứu bộ tộc của hắn.

Kotaro nói với Lý Phong: "Nhưng tôi có một điều kiện".

"Nói".

"Tôi muốn cầu xin anh, cứu tộc Mị Ảnh chúng tôi".

"Được".

Ngay khi Lý Phong nói ra lời này, con ngươi của Kotaro lập tức mở to: "Thật sao? Anh thực sự sẽ giúp chúng tôi sao?"

"Chẳng nhẽ anh không muốn biết tộc Mị Ảnh chúng tôi đã gặp phải khủng hoảng gì sao?"

"Sáu năm trước, trưởng tộc của các cậu và Vua sát thủ đã hợp lực để ám sát một người đàn ông".

"Sau khi thất bại, đã hứng chịu đòn phản công mạnh mẽ từ người đàn ông đó".

"Tộc các cậu đã biến mất khỏi mắt mọi người".

"Bao năm qua sống lén lút bí mật, cuộc sống của toàn bộ tộc đang bị đe dọa trầm trọng".

Kotaro há hốc miệng.

Hắn không ngờ Lý Phong lại biết rõ mười mươi như vậy.

Lý Phong nói với Kotaro: "Tôi cũng có quen biết một chút với người đàn ông kia".

"Tôi có thể thuyết phục anh ta ngừng truy sát cả gia tộc cậu".

"Vâng, vâng!"

Kotaro rất vui mừng.

Vui đến mức quên mất tính mạng hiện tại đang nằm trong tay Lý Phong.

"Anh bỏ tôi xuống đi. Tôi sẽ lập tức khôi phục trí nhớ cho vợ anh".

Bây giờ Kotaro còn tích cực hơn Lý Phong trong việc khôi phục trí nhớ cho Hứa Mộc Tình.

Hắn biết là một cao thủ có thực lực như Lý Phong.

Trong tình huống bình thường, sẽ không gạt người.

Họ giữ lời hứa hơn những người bình thường.

Nói cách khác, một cao thủ như Lý Phong sẽ cần thể diện hơn ai hết!

Cơ thể Kotaro khẽ rung lên.

Sau đó, hắn đã đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Bàn tay của Kotaro nhanh chóng hình thành một dấu ấn.

Sau đó, giống như một nhà sư, hắn bắt đầu tụng kinh với Hứa Mộc Tình.

Những từ hắn đọc, với hiệu ứng âm thanh riêng của nó, bắt đầu vang vọng khắp không gian.

Hứa Mộc Tình trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, từ từ nhắm mắt lại.

Khuôn mặt Hứa Mộc Tình cũng lộ ra vẻ yên bình và tự nhiên.

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên ở cách Lý Phong không xa, từ từ biến mất.

Cùng lúc đó, toàn bộ tòa nhà dạy học nhanh chóng biến thành tro tàn.

Lý Phong, Kotaro và Hứa Mộc Tình treo lơ lửng trên không.

Môi trường xung quanh cũng chìm vào bóng tối.

Tốc độ niệm chú của Kotaro ngày càng nhanh.

Khi nhanh đến một mức độ nhất định, sau khi nghe thấy một tiếng ‘bùm’, Lý Phong cảm thấy thế giới quay cuồng.

Đột nhiên!

Anh mở mắt ra!

Chương 747: Hứa Mộc Tình tỉnh lại

Sau khi mở mắt ra, cơ thể Lý Phong vốn đang lơ lửng trên sàn nhanh chóng rơi xuống.

"Anh rể, anh tỉnh rồi?"

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong biết rằng anh đã trở lại thế giới thực.

Ngay khi Lý Phong vừa mở mắt, điện thoại di động liền vang lên.

Rút điện thoại di động ra, là Suzaku gọi cho Lý Phong.

Giọng nói êm tai và trang nghiêm của Suzaku phát ra từ điện thoại.

"Ông chủ, bà chủ tỉnh rồi".

Nghe vậy, khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Sự tỉnh lại của Hứa Mộc Tình đương nhiên là một điều đáng mừng cho cả nhà.

Tuy nhiên, ngay khi tỉnh lại, Hứa Mộc Tình đã bắt đầu làm việc vào sáng hôm sau, vội vã đầu tư vào một đợt mới trong kế hoạch mở rộng của công ty.

Lý Phong không đồng ý Hứa Mộc Tình bắt đầu làm việc sớm như vậy.

Kết quả là vào nửa đêm, Hứa Mộc Tình đã dùng nhiều cách khác nhau để khiến Lý Phong phạm tội.

Dưới sự công kích quyết liệt và gay gắt của vợ.

Ngay cả Chiến thần Hồng Hải, Lý Phong cũng thất thủ.

Không có cách nào, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Chưa kể Lý Phong vừa bắt vừa ăn.

Sáng sớm hôm sau, anh chỉ có thể đích thân lái xe đưa Hứa Mộc Tình đi làm.

Để bảo vệ Hứa Mộc Tình, Lý Phong đã gọi cho đội vệ binh của Hồng Hải.

Bây giờ, Hứa Mộc Tình đã tỉnh táo.

Suzaku, người luôn kè kè bên cô, biến mất nhanh chóng.

Suzaku đến rồi đi nhanh như một cơn gió, nhanh đến mức ngay cả chính Hứa Mộc Tình cũng không kịp phản ứng.

Khi cô mở mắt ra, đã không nhìn thấy Suzaku đâu nữa.

Trong khi Hứa Mộc Tình bắt đầu một loạt các hoạt động thương mại ở Trường An, Lý Phong và Kotaro đứng trong một con hẻm đối diện với văn phòng của Hứa Mộc Tình.

Hẻm này tương đối sâu.

Đầu hẻm có một chiếc ô tô đậu khiến người đi qua ít để ý vào bên trong hẻm.

Kotaro đang mặc một bộ quần áo rất bình thường.

Sau khi Lý Phong xuất hiện, hắn quỳ gối trước mặt Lý Phong, không nói lời nào.

Hắn quỳ rạp trước mặt Lý Phong, cả người gần như dính chặt xuống đất.

"Anh Lý, cảm ơn anh rất nhiều vì lòng hảo tâm của anh. Tôi đại diện cho toàn bộ gia tộc của tôi. Xin cảm ơn anh".

Lý Phong cười nói: "Chuyện này dù sao cũng đã qua".

"Bạn tôi là một người cởi mở".

"Tuy nhiên, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu".

"Xin cứ nói".

"Chỉ cần tôi biết, tôi sẽ nói hết".

Lý Phong hỏi về Hứa Thiên Tứ.

"Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Hứa Thiên Tứ?"

"Hắn đã trở thành con chó mất chủ rồi. Tại sao bây giờ lại bắt đầu tung hoành ngang dọc thế? Hắn dựa vào cái gì?"

Kotaro nhanh chóng nói: "Hứa Thiên Tứ có một khối tài sản rất lớn".

"Đồng thời, anh ta cũng nắm trong tay một cái cây rất thần kỳ".

"Người ta nói rằng cây này đã sống hơn hai nghìn năm, có linh tính mạnh mẽ".

"Trong khoảng thời gian rất ngắn, anh ta đã dùng trái của cây này khống chế một đám lưu manh".

"Sau đó sử dụng những người này để tiếp tục xâm chiếm một số gia tộc lâu năm của Đảo Quốc".

Nghe vậy, Lý Phong không khỏi nhướng mày.

"Quả của cây mà cậu đang nói đến là gì?"

Kotaro vội vàng nói cho Lý Phong tất cả những thông tin mà hắn biết.

"Quả Nakun?"

Lúc này lông mày của Lý Phong bất giác nhăn lại, không ngờ Hứa Thiên Tứ lại có thể khống chế một thứ xấu xa như vậy.

Quả Nakun là một loại quả rất đặc biệt.

Hứa Thiên Tứ đã thử tác dụng của nó trên rất nhiều người.

Loại này có thể khơi dậy dục vọng sâu xa nhất trong con người.

Tương tự như một loại thôi miên tinh thần.

Đồng thời, nó còn có tác dụng nâng cao công pháp của một số gia tộc lâu năm.

Vì vậy, Lý Phong không ngạc nhiên khi biết Hứa Thiên Tứ trong thời gian ngắn như vậy đã điều khiển trái Nakun thao túng được một số gia tộc lâu năm trên Đảo Quốc.

Chỉ bằng cách này, sự tồn tại của Hứa Thiên Tứ đã trở thành mối đe dọa đối với Lý Phong.

Đặc biệt là giấc ngủ sâu của Hứa Mộc Tình lần này có liên quan đến Hứa Thiên Tứ.

Thân là người đàn ông của Hứa Mộc Tình, dù thế nào Lý Phong cũng không thể tha thứ!

Lý Phong hỏi Kotaro: "Hứa Thiên Tứ đang ở đâu?"

Từ khi Hứa Mộc Tình tỉnh lại, Lý Phong đã lập tức tiến hành điều tra chi tiết toàn bộ Trường An.

Nhưng anh không tìm thấy Hứa Thiên Tứ.

"Hứa Thiên Tứ đã rời Trường An. Tôi không biết chính xác anh ta đang ở đâu".

"Nhưng tôi nhất định sẽ phái người đi tìm tung tích của anh ta".

Lý Phong khẽ lắc đầu: "Không cần, nếu như cậu tìm hắn, sẽ đánh rắn động cỏ".

"Tôi sẽ tự đi làm việc này".

"Đưa người của cậu về quê đi. Dù sao nơi này cũng không dành cho cậu".

"Vâng".

Kotaro cung kính chào Lý Phong, sau đó nói.

"Anh Lý là vị cứu tinh của cả gia tộc chúng tôi".

"Nếu sau anh có bất kỳ việc gì cần, chỉ cần một cuộc điện thoại, chúng tôi sẽ có mặt ngay lập tức".

Lý Phong hờ hững xua tay: "Đi đi".

Kotaro bật khỏi mặt đất ngay lập tức.

Người hóa thành cái bóng trên không trung rồi trong nháy mắt biến mất.

Cùng lúc đó, tỉnh Bảo Đảo, thành Thái Bối.

Hứa Thiên Tứ ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa bằng gỗ lim.

Xung quanh anh ta được trang trí rất đẹp và cổ kính.

Hứa Thiên Tứ bắt chéo chân, ngậm một điếu xì gà trong miệng.

Anh ta nở một nụ cười tự mãn.

Lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp bước nhanh vào.

Cô ta cúi đầu trước Hứa Thiên Tứ, cuối cùng nói một cách kính trọng.

"Anh Hứa Thiên Tứ, cậu chủ nhà tôi sẽ đến trong ba phút nữa. Anh có thể vui lòng chờ một chút nữa không".

Hứa Thiên Tứ bật cười, xua tay nói: "Không sao, không sao, giờ tôi rất rảnh".

"So với cậu chủ bận rộn nhà cô, tôi là một kẻ siêu rảnh luôn đấy".

Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa ngẩng đầu nhìn một cái "túi" lớn treo trên tường ngay đối diện với mình.

"Người thừa kế tương lai của gia tộc họ Bao trong tứ đại gia tộc ở tỉnh Bảo Đảo sẽ gặp tôi trong một phòng khách quan trọng như này".

"Đối với bản thân tôi, đó được coi là một vinh dự".

"Dù sao thì ở trong mắt các người, tôi cũng chỉ là một kẻ tầm thường bước ra từ nơi nghèo khó".

"Anh Hứa khiêm tốn quá".

"Thực lực hiện giờ của anh ở Đảo Quốc không hề yếu hơn nhà họ Bao chúng tôi".

"Hơn nữa, nhà họ Bao luôn giao dịch làm ăn với các gia tộc lớn ở Đảo Quốc, chúng ta đều là bạn bè cả".

Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.

Chủ nhân của giọng nói là một nam thanh niên bảnh bao trong bộ vest trắng.

Anh ta là con trai thứ ba của gia tộc Bao, Bao Vũ Hãn.

Bao Vũ Hãn không chỉ là người bạn đời lý tưởng của nhiều thiếu nữ trong Bảo Đảo.

Đồng thời, anh ta cũng có uy tín cao trên trường quốc tế.

Sở hữu hai tập đoàn đa quốc gia khi còn trẻ.

Đồng thời, bản thân anh ta cũng là một cao thủ siêu đỉnh cấp!

Chương 748: Cậu Bao

Anh ta mới ngoài hai mươi tuổi, cho dù đối mặt với lão tộc trưởng, anh ta cũng chả coi ra gì.

Khi nghe thấy giọng nói của Bao Vũ Hãn, Hứa Thiên Tứ ngay lập tức đứng dậy.

Cả hai bắt tay, cười với nhau, sau đó ngồi đối mặt với nhau.

Bao Vũ Hãn nói với Hứa Thiên Tứ: "Anh Hứa, tôi xưa nay là người thẳng thắn trong công việc, nếu có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng".

"Tôi muốn biết, lần này anh đến tận thành Thái Bối để làm gì?"

Hứa Thiên Tứ cười nói: "Cậu Bao, theo như tôi được biết, anh có một mạng lưới kinh tế rất rộng trên Bảo Đảo".

"Tôi tự hỏi anh đã nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?"

Khi nghe đến tập đoàn Lăng Tiêu, đôi lông mày xinh đẹp của Bao Vũ Hãn khẽ nhăn lại.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt Bao Vũ Hãn lại nở ra một nụ cười.

"Thật trùng hợp, tôi quả thực có biết tập đoàn Lăng Tiêu".

"Bởi vì cách đây không lâu, người của bộ thương mại bên tập đoàn Lăng Tiêu từng đàm phán kinh doanh với một công ty dưới quyền tôi".

"Chúng tôi đang xác minh nội dung hạng mục cụ thể của công ty họ".

"Chỉ cần qua được xét duyệt, hai tập đoàn chúng tôi sẽ thiết lập mối quan hệ hợp tác với nhau".

"Ồ, ra là vậy!"

Hứa Thiên Tứ gật đầu mà không cười.

"Cậu Bao, tuy rằng anh có tiếng trên quốc tế".

"Nhưng bao năm qua, anh vẫn không thể vào được thị trường châu Âu Mỹ".

"Nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn đánh lẻ ở cái Đảo Quốc này thôi".

Bao Vũ Hãn có nhiều công ty con trong tay.

Hàng năm có một khoản thu nhập lợi nhuận rất đáng kể.

Nhìn toàn bộ thành Thái Bối, không kẻ nào dám nói Bao Vũ Hãn là một kẻ chỉ biết đánh lẻ.

Bao Vũ Hãn tuy trong lòng có chút không vui nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra.

"Tôi không biết anh Hứa nói thế là có ý gì?"

Hứa Thiên Tứ ngoắc ngoắc ngón tay với người bên cạnh.

Thuộc hạ phía sau anh ta ngay lập tức đưa một tập tài liệu cho Hứa Thiên Tứ.

Hứa Thiên Tứ thản nhiên ném nó lên chiếc bàn trà bằng gỗ lim trước mặt.

"Nếu anh Bảo có hứng thú, anh có thể xem qua".

Bao Vũ Hãn mở tập tài liệu với vẻ nghi ngờ.

Chỉ sau vài cái liếc mắt thoáng qua, đôi mắt Bao Vũ Hãn dần dần sáng lên.

Bao Vũ Hãn nhìn thẳng vào Hứa Thiên Tứ và nói.

"Anh Hứa, nội dung trên tập tài liệu này là thật sao?"

"Thật 100%, hơn nữa đó mới chỉ là điều kiện đầu tiên tôi đưa ra".

"Nếu anh Bao sẵn sàng hợp lực với tôi để cùng nhau đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu".

"Tiếp theo còn có thêm hai điều kiện nữa, nhất định sẽ khiến anh Bao rất hài lòng".

Hứa Thiên Tứ vui vẻ nhìn Bao Vũ Hãn.

Anh ta rất hiểu về tình hình hiện tại của Bao Vũ Hãn.

Mặc dù mọi người đều nói rằng Bao Vũ Hãn là người thừa kế tương lai của nhà họ Bao.

Tuy nhiên, xuất thân của Bao Vũ Hãn vẫn kém hơn hai người anh em khác của mình một chút.

Gia cảnh của mẹ Bao Vũ Hãn kém xa so với hai người anh em họ khác của anh ta.

Vì vậy, muốn trở thành người điều hành gia tộc họ Bao.

Anh ta phải làm việc chăm chỉ hơn hai người anh em kia!

Hứa Thiên Tứ vắt chéo chân, nụ cười ngày càng tự tin hơn.

"Anh Bao, một người dù có thông minh đến đâu, làm việc có chăm chỉ cỡ nào, thì những gì thu được luôn có giới hạn".

"Vì vậy, đôi khi, phải biết cách hợp tác với người khác".

“Hợp tác với tôi, anh sẽ nhận được hơn những gì phải bỏ ra rất nhiều”.

Bao Vũ Hãn đã đọc kỹ tài liệu này.

Lúc này, ánh sáng trong mắt Bao Vũ Hãn không ngừng lóe lên.

Chưa cần Hứa Thiên Tứ nói hai điều kiện phía sau.

Chỉ cần có những thứ được ghi trong tài liệu bây giờ cũng đủ để anh ta sử dụng tất cả tài nguyên mình có để trấn áp tập đoàn Lăng Tiêu!

Bao Vũ Hãn hạ tài kiệu xuống: "Được! Nếu anh Hứa thực sự có thể làm được như ghi trên tài liệu, tôi nhất định sẽ giúp anh hết mình".

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Bao Vũ Hãn, Hứa Thiên Tứ mỉm cười.

Sau đó, Hứa Thiên Tứ lấy trong túi ra một tấm vé.

Khi Hứa Thiên Tứ đặt tấm vé buổi hòa nhạc lên bàn trà, Bao Vũ Hãn lộ vẻ ngạc nhiên.

Sau bất ngờ, là niềm vui.

Bởi vì đây là vé xem buổi hòa nhạc của ca sĩ nổi tiếng Cố Ngôn Hi ở thành Thái Bối, nó còn là vé hàng ghế đầu!

Với sự giúp đỡ của tập đoàn Lăng Tiêu, danh tiếng của Cố Ngôn Hi ngay lập tức đã lan ra thế giới.

Bây giờ, chỉ cần nghe nói rằng cô ấy sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc.

Cho dù là ở đâu, tất cả vé của buổi hòa nhạc sẽ được bán hết trong vòng một giờ!

Còn với vé của hàng đầu tiên, gần với vị trí của cô ấy.

Lại càng khó hơn.

Trong nhiều trường hợp, Cố Ngôn Hi sẽ cố tình bỏ trống hàng đầu tiên.

Những người muốn mua nó đều không thể mua được.

Hứa Thiên Tứ nhìn thấy tất cả biểu cảm trên khuôn mặt Bao Vũ Hãn.

"Nghe nói anh Bao theo đuổi cô Cố được một thời gian rồi".

"Không biết bây giờ chuyện của hai người phát triển như thế nào rồi?"

Nhắc đến Cố Ngôn Hi, Bao Vũ Hãn không khỏi khẽ thở dài nói: "Khó nói lắm".

"Tôi đã cố tiếp cận cô Cố vài lần".

"Nhưng cô ấy giống như cầu vồng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa".

"Một khi đến gần, cô ấy sẽ sớm tiêu tan".

"Anh Bao, tôi nói thật, cách tán gái như thế này của anh là sai rồi".

Bao Vũ Hãn hỏi: "Sao lại sai?"

"Anh từ nhỏ đã lớn lên ở Âu Mỹ, những cô gái anh tiếp xúc có hoàn cảnh gia đình và nền giáo dục khác với những cô gái ở Hoa Hạ".

"Anh nên biết rằng phụ nữ Hoa Hạ chúng ta kín kẽ hơn".

"Ngay cả khi họ thích, họ cũng sẽ không thể hiện điều đó ra đâu".

"Khi anh theo đuổi họ, anh phải theo đuổi họ tới cùng".

"Vì chỉ bằng cách này, anh mới có thể cho họ thấy được tấm chân tình của mình".

"Mà một khi đã chiếm được trái tim họ, thì hai người có thể bách niên giai lão, nắm tay nhau đến cuối con đường".

Hứa Thiên Tứ nói như vậy, Bao Vũ Hãn rất vui mừng.

Anh ta lập tức cầm vé lên, nhìn Hứa Thiên Tứ cười nói.

"Anh Hứa, người anh em tốt!"

Hứa Thiên Tứ bật cười, khi anh ta cúi đầu xuống, trong mắt anh ta lóe lên một tia gian xảo!

...

Các hoạt động kinh doanh ở Trường An nhanh chóng bắt đầu hoạt động bình thường dưới sự bảo trợ của Hứa Mộc Tình.

Lý Na cũng là một tài năng rất nổi bật.

Rất nhiều phương diện chỉ cần cô ấy chỉ điểm liền có thể giải quyết.

Với sự hậu thuẫn của tập đoàn Lăng Tiêu, nguồn tài trợ có thể nói là vô tận.

Chỉ cần cô ấy nghĩ ra, trong nháy mắt có thể bắt tay vào làm.

Ngoài ra, Lý Tấn đã hoàn toàn làm chủ nhà họ Lý về các mối quan hệ giữa các cá nhân.

Các trưởng lão họ Lý đã nhất trí một quyết định!

Lần này, hội trưởng lão có thể đưa ra một quyết định thống nhất như vậy.

Một mặt, sức mạnh của Lý Tấn rất ấn tượng.

Mặt khác, Lý Phong cũng trở thành một nhân vật quan trọng trong mắt họ.

Nhà họ Long bị Lý Phong tiêu diệt.

Thông tin này đã bị che đậy hoàn toàn bởi mạng thông tin gia tộc bí ẩn.

Chỉ một số ít gia tộc siêu thượng lưu biết về nó.

Tuy rằng mọi người đều không biết Lý Phong đã dùng cách gì để tiêu diệt gia tộc họ Long khổng lồ như vậy.

Tuy nhiên, thực lực của Lý Phong, cho dù là ếch ngồi đáy giếng thì cũng có thể lờ mờ thấy được!

Chương 749: Vượt biển cứu người

Lý Tấn nắm chắc vị trí tộc trưởng của gia tộc rồi.

Lý Na được toàn bộ gia tộc họ Lý hậu thuẫn.

Có thể nói hiện tại anh không có gì phải lo lắng.

Mọi việc ở Trường An đã được xử lý hòm hòm rồi.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình ban đầu định quay trở lại thủ đô.

Nhưng một cuộc gọi đột ngột đã làm gián đoạn hành trình của Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Sáng sớm, khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang dính nhau trong văn phòng.

Trương Hiểu Bình đột nhiên mở cửa phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.

Nếu bình thường nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ở cùng nhau.

Trương Hiểu Bình nhất định sẽ đỏ mặt đóng cửa lại.

Nhưng bây giờ trông cô ấy vô cùng lo lắng.

Cô ấy vội vàng nói với Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

"Chị Tình, có cuộc gọi từ thành phố Thái Bối, Ngôn Hi xảy ra chuyện rồi!"

Cố Ngôn Hi là bạn thân nhất của Hứa Mộc Tình, Hứa Mộc Tình lập tức biến sắc khi nghe cô ấy xảy ra chuyện.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.

"Nửa giờ trước, Ngôn Hi đã rời khách sạn để diễn tập tại địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc".

"Nhưng đi được nửa đường, thì đột nhiên mất tích".

“Mất tích?”, Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày.

Sau chuỗi ngày xảy ra biến cố, Hứa Mộc Tình đã trưởng thành hơn trước, cô cũng bình tĩnh hơn trong công việc.

"Em đã xác nhận với Văn Văn chưa?"

Trương Hiểu Bình gật đầu: "Văn Văn giờ cũng cuống lên rồi".

"Cô ấy đã tìm kiếm tất cả những nơi Ngôn Hi có thể đến, nhưng cô ấy không tìm thấy!"

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong: "Chồng, chúng ta đi Đài Bắc đi".

Lý Phong cười nhẹ nói: "Máy bay chuẩn bị xong rồi, đi thôi".

Hứa Mộc Tình sửng sốt.

Cho đến khi điện thoại di động của cô có tiếng tin nhắn.

Cô lấy điện thoại di động ra và phát hiện ra rằng tin nhắn này hóa ra là tin nhắn yêu cầu cô lên máy bay trong vòng một tiếng nữa.

Hứa Mộc Tình biết người trong thời gian ngắn có thể hành động nhanh như vậy, chỉ có thư ký của Lý Phong, Raven, người đứng trong bóng tối.

Vài giờ sau, sân bay quốc tế Đài Bắc.

Phương Văn Văn lo lắng nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở cổng đón.

Khi thấy hai người họ cùng xuất hiện, Phương Văn Văn liên tục vẫy tay với họ.

Ra khỏi sân bay.

Lý Phong hỏi Phương Văn Văn: "Cô có thấy dạo này cô ấy có biểu hiện gì lạ không?"

Phương Văn Văn lắc đầu: "Không, ngày nào cô ấy cũng vui vẻ".

Khi Phương Văn Văn nói điều này, Hứa Mộc Tình không thể không thở dài và nói: "Điều đó có nghĩa là cô ấy có vấn đề".

Trực giác của phụ nữ xưa nay luôn rất chính xác.

Mặc dù Cố Ngôn Hi chưa bao giờ bộc lộ suy nghĩ của mình.

Cô ấy cũng không nói cho Hứa Mộc Tình biết nội tâm của mình.

Nhưng Hứa Mộc Tình biết rằng trong lòng người bạn thân của cô luôn có hình bóng một người đàn ông.

Vì một số lý do đặc biệt, Cố Ngôn Hi không thể nói ra.

Hứa Mộc Tình thực sự đã đoán ra được bảy tám phần.

Chỉ là bản thân cô cũng không thể lên tiếng.

Cố Ngôn Hi vẫn quay cuồng trong công việc.

Cô ấy bay tới bay lui, tổ chức các buổi hòa nhạc không ngừng nghỉ.

Có lẽ đối với một nữ ca sĩ đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, tổ chức concert là cách tốt nhất để chứng tỏ thực lực và sự nổi tiếng của mình.

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình biết rằng Cố Ngôn Hi đang trốn tránh.

Cô ấy muốn làm tê liệt bản thân thông qua công việc.

Hứa Mộc Tình hỏi Phương Văn Văn: "Cô có thấy cô ấy đặc biệt thân thiết với ai đó không?"

Phương Văn Văn lắc đầu: "Không, ngày nào cô ấy cũng ở cùng chúng tôi".

"Thời gian của buổi biểu diễn rất căng. Chúng tôi ai nấy đều muốn phân thân ra để làm việc ấy chứ".

Hứa Mộc Tình đưa tay ra, nắm chặt cánh tay Lý Phong: "Chồng à, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra cô ấy. Em lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện".

Lý Phong khẽ gật đầu nói: "Cứ giao cho anh".

Cùng lúc đó, bên trong một dinh thự được xây dựng từ thế kỷ trước ở Đài Bắc.

Hứa Thiên Tứ ngồi trên ghế sofa với chiếc ly pha lê trên tay.

Anh ta nhẹ nhàng uống một hớp rượu đỏ sánh như máu.

Sau đó, anh ta mỉm cười nhìn Cố Ngôn Hi, người đang ngồi đối diện với anh ta.

"Đúng là trăm nghe không bằng một thấy".

"Mọi người nói rằng cô Cố không chỉ hát hay mà còn rất xinh đẹp".

"Trước đây, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô Cố trên TV hoặc áp phích thôi".

"Bây giờ được gặp người thật, mới nhận ra cô còn đẹp hơn nhiều so với lời đồn".

Cố Ngôn Hi lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Tứ.

"Anh Hứa, tôi sắp diễn tập cho buổi hòa nhạc".

"Tôi không có nhiều thời gian để uống rượu với anh".

"Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không biết uống rượu, anh nên tìm người khác đi".

Hứa Thiên Tứ cười nói: "Không uống được cũng không sao".

"Đối với tôi, một đại mỹ nhân như cô, chỉ cần ngồi trước mặt tôi thôi, tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi".

"Chẳng phải xưa nay chúng ta vẫn nói rằng nhìn thấy người đẹp như được ăn một món ăn ngon vậy sao".

"Nhìn cô, tôi cảm thấy như được ăn món ngon nhất trên đời".

Hứa Thiên Tứ nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Đồng thời, còn xiên một miếng thịt bò chín tái.

Ăn nó một cách duyên dáng.

So với trước đây, Cố Ngôn Hi bây giờ trông điềm tĩnh hơn.

Dù gì cô ấy cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng có thể độc lập đối phó với những chuyện này bằng ánh mắt.

Cố Ngôn Hi nhìn Hứa Thiên Tứ.

"Anh Hứa, ngay từ đầu anh đã nói có người muốn gặp tôi".

"Nhưng tại sao tôi đợi ở đây lâu như vậy mà đối phương vẫn không xuất hiện?"

"Đừng nóng, đừng nóng, anh ta sẽ sớm tới thôi".

"Bởi vì người này, không chỉ có cô nhớ mà tôi cũng rất nhớ".

Khi Hứa Thiên Tứ nói điều này, một ánh sáng lóe lên trong mắt Cố Ngôn Hi.

Ban đầu, Cố Ngôn Hi nghĩ rằng người Hứa Thiên Tứ nói là một cậu ấm hâm mộ cô ấy.

Bây giờ những lời của Hứa Thiên Tứ lại như nói với Cố Ngôn Hi.

Người này có khả năng là Lý Phong.

Lúc này, một người đàn ông mặc vest bước nhanh vào.

Anh ta kính cẩn đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ.

"Chủ nhân, vừa nhận được tin tức mới nhất. Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã bay đến Đài Bắc".

"Họ đang tìm tung tích của cô Cố".

Khi nghe tin Hứa Mộc Tình và Lý Phong đều đến, trên khuôn mặt Cố Ngôn Hi không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Vốn dĩ vừa rồi cô ấy còn đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ, sẽ dùng biện pháp gì để thoát khỏi đây.

Khi nghe tin Lý Phong cũng đã đến Đài Bắc, Cố Ngôn Hi có vẻ yên tâm hơn.

Hứa Thiên Tứ cười nhìn Cố Ngôn Hi, nói.

"Cô Cố hẳn là rất vui khi nghe tin Lý Phong đến nhỉ".

"Cô có cảm thấy vô cùng an tâm không?"

"Lý Phong hình như đã từng cứu cô nhiều lần trước đây nhỉ".

Cố Ngôn Hi lạnh lùng nói: "Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh".

"Anh Hứa, tôi biết anh bây giờ có vẻ rất lợi hại".

"Nhưng tôi hy vọng anh biết rằng có rất nhiều người thực lực như anh đã ngã xuống trước mặt Lý Phong".

"Hahahaha".

Hứa Thiên Tứ đột nhiên bật cười.

Chương 750: Kẻ nho nhã hóa ra lại là loại rẻ rách

Tiếng cười sảng khoái của Hứa Thiên Tứ vang vọng khắp không gian.

Chỉ là sau khi cười, giọng nói của Hứa Thiên Tứ đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Anh ta nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi với ánh mắt căm thù.

"Tôi biết cô sẽ nói vậy mà".

"Cô nghĩ sao tôi lại sống chết giữ cô ở đây?"

"Chỉ muốn cùng cô tán ngẫu, uống rượu thôi chắc?"

Hứa Thiên Tứ lúc này đứng lên.

Anh ta cười nói: "Đối với tôi mà nói, cô đã hết giá trị lợi dụng rồi".

"Tiếp theo, tôi sẽ cho cô phát huy một tác dụng khác".

Hứa Thiên Tứ nói xong, vươn tay đặt lên vai người mặc âu phục bên cạnh, vỗ vỗ nói.

"Đi nói với cậu Bao, cô Cố đã sốt ruột lắm rồi đấy".

Khi nghe đến hai chữ cậu Bao, biểu hiện của Cố Ngôn Hi cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Vì dạo này Bao Vũ Hãn luôn xuất hiện trước mặt Cố Ngôn Hi.

Mặc dù nhìn bề ngoài Bao Vũ Hãn này hiền lành nho nhã.

Tuy nhiên, thông qua các cuộc điều tra trong ngành, Cố Ngôn Hi đã biết rằng Bao Vũ Hãn là một con sói đội lốt cừu.

Không quá lời khi nói rằng anh ta là một kẻ mặt người dạ thú.

Người đàn ông này đã quấy rối người khác phái kể từ khi anh ta mới mười một hoặc mười hai tuổi.

Đặc biệt trong khoảng thời gian ở nước ngoài, nhiều chị em đã bị anh ta làm hại.

Vì vậy, Cố Ngôn Hi luôn giữ khoảng cách với Bao Vũ Hãn.

Trong mọi trường hợp, sẽ không ở một mình với anh ta.

Vì theo thông tin mà Cố Ngôn Hi biết được.

Chỉ cần phụ nữ một mình ở bên Bao Vũ Hãn, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện!

"Cô Cố, cậu Bao là một người có quyền lực".

"Nếu cô hầu hạ anh ta tốt, sau này không cần phải làm ngày làm đêm nữa, có thể thoải mái làm phu nhân nhà họ Bao rồi!"

Nhìn thấy Hứa Thiên Tứ rời đi với một nụ cười dài, Cố Ngôn Hi trở nên căng thẳng.

Cô ấy không ngừng nhìn xung quanh, tìm cách thoát khỏi đây.

Khi đến, điện thoại di động của Cố Ngôn Hi đã bị Hứa Thiên Tứ cướp mất.

Cô ấy không có cách nào liên lạc với Lý Phong và Hứa Mộc Tình, hiện tại cô ấy chỉ có thể tự giúp mình.

Cố Ngôn Hi giả vờ đi vệ sinh.

Ngôi biệt thự này đã được xây dựng từ lâu lắm rồi.

Mặc dù, hệ thống giám sát được cài đặt ở một số góc.

Nhưng bên ngoài nhà vệ sinh, lại tình cờ không có.

Cố Ngôn Hi ngay lập tức trèo ra khỏi biệt thự qua cửa sổ nhà vệ sinh.

Sau khi ra khỏi tường vây, Cố Ngôn Hi ngay lập tức gọi một chiếc taxi và đi như bay về phía tòa nhà công ty quản lý.

Không lâu sau, vài chiếc xe đã đuổi kịp.

Trong chiếc xe hơi sang trọng hàng đầu, Bao Vũ Hãn ngồi trên ghế sau vắt chéo chân.

Lúc này, anh ta cười tươi, trên mặt lộ ra vẻ tự tin như đại bàng truy đuổi gà.

Có vẻ như Cố Ngôn Hi đã trở thành thịt cạnh miệng của anh ta.

Chỉ cần anh ta hơi hé miệng, thì anh ta liền có thể ăn sạch sành sanh Cố Ngôn Hi.

Bao Vũ Hãn nói với vệ sĩ ở ghế phụ: "Nói với họ, dù thế nào cũng đừng làm cô Cố của tôi bị thương".

"Vâng, cậu chủ".

Thấy nhóm người phía sau càng đuổi theo gắt gao.

Cố Ngôn Hi biết rằng mình không thể cắt đuôi chúng trên đường.

Lúc này, Cố Ngôn Hi mới liếc nhìn con đường cách đó không xa.

Cô ấy vội vàng nói với tài xế taxi: "Chú ơi, phiền chú dừng ở ga tàu điện ngầm phía trước".

Cố Ngôn Hi lập tức lao ra khỏi xe và nhanh chóng hòa vào đám đông.

Ga tàu điện ngầm này rất đông người qua lại.

Cố Ngôn Hi lập tức biến mất trong đám đông.

Bao Vũ Hãn vốn dĩ rất tự tin, lúc này đột nhiên mở to mắt.

Anh ta bắt đầu gầm lên: "Mau lên! Mau lên cho tôi! Nhanh! Mọi người lên hết cho tôi!"

Bao Vũ Hãn đích thân dẫn theo một nhóm người lao vào ga tàu điện ngầm.

Cố Ngôn Hi vội vàng bắt kịp tàu điện ngầm.

Ngay khi cánh cửa tàu điện ngầm đang dần đóng lại, một bàn tay đột nhiên thò vào.

Bây giờ cửa tàu điện ngầm có hệ thống chống kẹp tự động.

Chỉ cần có vật gì đó cản trở, cửa sẽ tự động mở ra.

Cố Ngôn Hi kinh hoàng phát hiện ra người chặn cửa tàu điện ngầm là Bao Vũ Hãn!

Cố Ngôn Hi giật mình kêu lên, nhanh chóng lùi lại.

Vào lúc này, người của Bao Vũ Hãn cũng nối đuôi nhau lao vào.

Tất cả cùng bao vây lấy Cố Ngôn Hi.

Xung quanh chỉ là dân thường.

Khi những người này nhìn thấy một nhóm đông đảo những người đàn ông mặc vest, bao vây lấy Cố Ngôn Hi.

Thậm chí còn không dám lấy điện thoại di động ra.

Bởi vì nhìn thoáng qua họ đã nhận ra, những vệ sĩ này là người của nhà họ Bao.

Người bình thường làm sao dám chống lại đại gia tộc chứ?

Bọn họ xoay người xuống khỏi tàu, không dám ở lại.

Ngay sau đó, toàn bộ tàu chỉ còn lại đám người Bao Vũ Hãn và Cố Ngôn Hi.

Bao Vũ Hãn từng bước đến gần Cố Ngôn Hi, với nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt.

"Cô Cố, hiếm hoi lắm mới đến biệt thự của tôi, sao cô lại vội vàng rời đi thế".

"Cô phải biết, tôi đã dành bao nhiêu thời gian để chuẩn bị cho sự xuất hiện của cô chứ?"

"Cô Cố, một người xinh đẹp như cô sao có thể ở trong toa tàu điện ngầm bí bách này chứ?"

"Ngoan, đi với tôi nào".

Tàu điện ngầm vẫn chưa chạy.

Bởi vì người của Bao Vũ Hãn đã đứng chặn cửa không cho cửa tàu điện ngầm đóng lại.

Các nhân viên liên quan phụ trách trật tự tàu điện ngầm chỉ có thể đứng từ xa quan sát mà không dám đến gần.

Cố Ngôn Hi giờ thậm chí còn không có cơ hội gọi điện.

Cô ấy chỉ vào Bao Vũ Hãn, giậm chân nói: "Đừng tới đây!"

Đột nhiên, Bao Vũ Hãn và người của anh ta cảm thấy rõ ràng toàn bộ cỗ xe rung chuyển.

Bao Vũ Hãn không khỏi liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh.

Họ không ngờ rằng Cố Ngôn Hi có thể làm rung chuyển toa tàu điện ngầm chỉ bằng một cái giậm chân, thực lực của cô ấy cao vậy sao! ?

Không chỉ Bao Vũ Hãn ngạc nhiên mà chính Cố Ngôn Hi cũng cảm thấy bối rối.

Vừa rồi cô ấy chỉ giậm chân bừa thôi, không ngờ lại có tác dụng kinh thiên động địa như vậy.

Sự rung chuyển vẫn tiếp tục, và ngày càng nghiêm trọng hơn!

Sau đó, không chỉ tàu điện ngầm.

Toàn bộ ga tàu điện ngầm bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Đèn trên cao không ngừng chập chờn, trần nhà đổ rạp xuống!

Những người sống ở Đài Bắc trong một thời gian dài đã phản ứng kịp ngay lập tức.

Lúc này có người hét lên.

"Động đất!"

Lúc này, những người trong toa tàu điện ngầm nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mọi người không ngừng chạy về phía lối vào tàu điện ngầm.

Trong cơn hoảng loạn, Bao Vũ Hãn ban đầu định tiếp cận và tóm lấy Cố Ngôn Hi.

Kết quả là Cố Ngôn Hi như một con thỏ, chui tọt vào đám đông.

Ban đầu, tốc độ rung chuyển của trận động đất không dữ dội lắm.

Nhưng khi Cố Ngôn Hi đi theo đám đông, men theo cầu thang chuẩn bị chạy lên trên.

Trần nhà phía trước đột nhiên rơi xuống.

Lập tức, rất nhiều người bị đè bẹp bên dưới.

Ngay sau đó, tiếng còi của cảnh sát vang lên khắp nơi.

Khu vực mà Cố Ngôn Hi sinh sống trước đây chưa từng xảy ra động đất.

Vì vậy, cô ấy không biết nên ứng phó như thế nào khi có động đất.

Hiện giờ con đường đã bị phong tỏa.

Bao Vũ Hãn lại ở bên cạnh cô ấy, cô ấy chỉ có thể trốn vào trong đám đông, hai tay ôm đầu.

Tuy nhiên, không lâu sau khi Cố Ngôn Hi ngồi xổm xuống, vệ sĩ của Bao Vũ Hãn đã kéo cánh tay Cố Ngôn Hi, lôi cô ấy ra khỏi đám đông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom