-
Chương 831-840
Chương 831: Cô ấy sống rồi
Từ chỗ Lý Phong và Hứa Mộc Tình có thể nhìn thấy, thịt trên mặt Hứa Hạo Nhiên đang dần khô quắt.
Mà vành mắt của cậu ta cũng đen sẫm lại.
Giống như trong nháy mắt mà hốc hác đi nhiều.
Nhìn chả khác gì cậu thiếu niên nghiện game hơn mười ngày không ngủ cả.
Lý Phong thấy thế lập tức lấy một đồng xu trong túi ra bắn về phía cô gái.
Đồng xu bay vun vút trong không khí, đánh trúng bả vai cô ấy.
Ngay tức khắc cô ấy giống như bị ô tô tông ngã, lăn mấy vòng trên đất.
Cuối cùng lại nằm trên đất không nhúc nhích.
Không gian lại chìm vào yên lặng.
Hứa Mộc Tình vội chạy đến chỗ Hứa Hạo Nhiên nói.
"Em có sao không?"
Giờ Hứa Hạo Nhiên cứ như bị người ta vắt kiệt ấy.
Nhưng vẻ mặt cậu ta lại rất sung sướng.
Nụ cười đểu cáng này nhìn mà chỉ muốn tát cho phát.
Hứa Mộc Tình giơ tay đỡ cậu ta dậy.
Nhưng lúc cô đỡ cậu ta ngồi xuống thì cô gái vốn nằm im trên đất không nhúc nhích gần đó cũng từ từ ngồi dậy.
"Yêu nghiệt chết đi!"
Tiểu hòa thượng hét lên một tiếng, cái gậy sắt trong tay lập tức đánh về phía cô ấy.
"Đợi đã!"
Lý Phong lập tức hét lên.
Chỉ bằng một tiếng hét đã khiến tiểu hòa thượng phải lui về sau mấy bước.
Vẻ mặt tiểu hòa thượng ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
Cậu ta biết Lý Phong rất giỏi võ nhưng không ngờ võ công của anh đã vượt qua cảnh giới của cao thủ bình thường.
Cho dù là trụ trì Thiếu Lâm Tự cũng không phải đối thủ của anh.
Chuyện tiếp theo càng khiến tiểu hòa thượng bất ngờ.
Cậu ta đứng sững người ở đó không biết làm sao.
Bởi vì lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng dậy.
Mà cô gái đó cũng đứng dậy theo Hứa Hạo Nhiên.
Động tác của cô ấy giống hệt Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này đám người Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên cũng nhận ra điều này.
Hứa Hạo Nhiên không quan tâm đến cơ thể yếu ớt của mình, đi về phía cô gái đó.
Cậu ta bước một bước, cô gái đó cũng bước một bước về phía cậu ta.
Động tác của hai người y như cùng một khuôn đúc ra.
Hứa Hạo Nhiên làm rất nhiều động tác, cô gái đó cũng làm theo y hệt, nhìn không giống đang bắt chước.
Mà với dáng vẻ độc ác ghê gớm của cô ấy lúc nãy, cô ấy vốn không cần bắt chước Hứa Hạo Nhiên.
Giờ nhìn cô ấy chả khác gì những cô gái bình thường khác cả.
Điều đáng khen là ban đầu sắc mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy.
Mà giờ thì đã trở nên hồng hào.
Chẳng giống thứ vừa nhảy ra từ quan tài gì cả.
Hứa Hạo Nhiên và cô ấy cùng quay đầu lại nhìn Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên hỏi: "Anh rể, chuyện này là sao thế?"
Điểm khác biệt duy nhất là Hứa Hạo Nhiên có thể nói.
Còn cô gái đó thì không.
Nhưng cô ấy cũng trợn to mắt nhìn Lý Phong giống Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong giơ tay vò đầu.
"Chuyện này đúng là trăm năm có một".
Sau đó, Lý Phong hỏi tiểu hòa thượng: "Cậu có biết danh tính của cô gái này không?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu.
"Lúc tôi đi du lịch thì được một người bạn mời đến đây giúp bọn họ trừ yêu mà thôi".
Vừa nói cậu ta vừa quay đầu nhìn cửa từ đường.
Vẻ mặt mấy ông già rất phức tạp.
Rõ ràng bọn họ cũng chưa từng gặp phải chuyện này.
Ông già nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên lúc ở cổng làng chống ba toong từ từ đi vào.
Ông ta nói với Lý Phong: "Bà ấy họ Lý, tên là Lý Liễu Nhi, là cô của tôi".
"Hả?"
Ông ta vừa dứt lời, Lý Phong và tiểu hòa thượng đều ngạc nhiên.
Hứa Hạo Nhiên nói với ông ta: "Ông ơi, ông có nhầm không thế? Nhìn cô ấy cũng tầm tuổi tôi thôi".
"Nhầm cái gì, tính ra thì giờ bà ấy đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi".
Ông ta biết đám người Lý Phong đáng tin cậy.
Nên đã đi đến trước mặt Lý Phong nói hết mọi chuyện ra.
Theo như lời ông ta kể, Lý Liễu Nhi sống ở thế kỷ trước.
Lúc đó triều đại nhà Thanh còn chưa diệt vong.
Lý Liễu Nhi số khổ.
Lúc cô ấy vừa sinh ra thì mẹ mất.
Bố cô ấy là một tú tài.
Tuy là kẻ có tri thức nhưng trong thời đại bất ổn như vậy.
Cho dù có học thức uyên bác thế nào thì cũng vô dụng.
Vì mẹ mất sớm, bố là người yếu đuối, không thức thời.
Ngày nào cũng mơ mộng hão huyền mình có thể thi đỗ, dấn thân vào chốn quan trường, nhanh chóng thăng tiến.
Nên từ nhỏ mọi gánh nặng trong gia đình đã đổ dồn lên người Lý Liễu Nhi.
Lúc còn nhỏ cũng không mấy ai chú ý đến cô ấy
Nhưng đến khi cô ấy mười ba tuổi thì bà mối cứ nườm nượp kéo đến.
Có rất nhiều người thuê bà mối đến làm mai.
Lý Liễu Nhi xinh đẹp lại tháo vát, có rất nhiều người mong ước có thể cưới cô ấy về làm vợ.
Bố của cô ấy tuy chuyện khác thì không được việc nhưng lại rất giỏi tính toán.
Thế là lợi dụng con gái mình triệt để.
Ông ta từ chối người thường đến hỏi Lý Liễu Nhi.
Sau đó lại nói bóng nói gió nếu cho ông ta 30000 đồng bạc thì ông ta sẽ gả con gái cho.
Lúc đó 30000 đồng bạc đúng là một số tiền lớn.
Nói gì đến người thường, cho dù là địa chủ ở nông thôn cũng không có nhiều tiền thế.
Thế là Lý Liễu Nhi yên ổn đến năm mười tám tuổi.
Đối với một cô gái thì mười tám tuổi là độ tuổi đẹp nhất.
Lý Liễu Nhi cũng vậy.
Cô ấy ở độ tuổi đó đương nhiên sẽ khiến người ta để ý đến.
Mỗi ngày có biết bao nhiêu ánh mắt như lang như hổ từ một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm cô ấy.
Những người này có gan nhìn nhưng không có gan làm.
Từ nhỏ Lý Liễu Nhi đã làm việc nhà.
Cô ấy không chỉ khỏe mà cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Gặp phải lưu manh là cô ấy sẽ cầm gậy đánh.
Bình thường cô ấy đã xử lý rất nhiều lưu manh.
Nhưng chuyện này cũng không kéo dài quá lâu.
Có một ngày, một gã đốc quân để ý cô ấy.
Gã đó đã cho bố của Lý Liễu Nhi làm một tên lính quèn.
Bố cô ấy vui mừng, lập tức muốn đẩy cô ấy vào lòng gã đó.
Nhưng gã đốc quân này là một ông già hơn bốn mươi rồi.
Lý Liễu Nhi không đồng ý, thậm chí cô ấy đã từng lấy cái chết ra dọa.
Nhưng cũng chẳng ăn thua.
Bố cô ấy nhốt cô ấy trong nhà.
Ép cô ấy lấy chồng, làm bà vợ thứ bảy của đốc quân.
Chương 832: Lý Liễu Nhi
Lý Liễu Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, lúc đêm tối cô ấy đã nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Đốc quân dẫn theo mấy trăm người bao vây chặn đường, ép cô ấy phải chạy vào núi.
Trong lúc bỏ chạy cô ấy đã trốn vào trong một cái hang.
Đám quân truy đuổi cũng vào trong đó.
Không biết cuối cùng bên trong đó có thứ gì.
Tất cả những người xông vào đều chết hết.
Những người đứng ngoài giơ đuốc chiếu vào trong cũng chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong vọng ra mà thôi.
Ban đầu mọi người còn tưởng bên trong có mấy loại thú như hổ hay gấu.
Thế là đốc quân tự mình dẫn người vào trong.
Những người này vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, cho dù bên trong có hổ dữ, gấu dữ cùng không đấu lại được súng ống.
...
Sáng hôm sau, người trong thôn bất chấp khó khăn vào trong hang tìm kiếm.
Cuối cùng thấy trong đó máu chảy lênh láng.
Nhưng lại không có một cái xác nào.
Sùng và quần áo vẫn còn ở đó nhưng người thì không thấy đâu.
Dường như thân thể của bọn họ đã bị thứ gì đó hút khô, tan thành tro bụi vậy.
Nhưng mọi người lại tìm được xác của Lý Liễu Nhi ở bên cạnh hồ nước sâu trong hang.
Hồ nước đó sâu không thấy đáy, nhúng tay vào trong nước sẽ thấy nước lạnh như băng.
Không tìm thấy đốc quân, Lý Liễu Nhi thì chết rồi.
Chức quan của ông bố cũng đi tong.
Không chấp nhận được chuyện này, ông ta đã phát điên rồi đâm đầu vào cây cột trong từ đường tự sát.
Trong thôn có quy tắc, nếu trong tộc có cô gái chưa chồng mà chết thì không thể chôn trong phần mộ của gia tộc.
Những cô gái chết trẻ đó sẽ được bố mẹ mời thầy phong thủy về tìm cho một vùng đất có phong thủy tốt để chôn cất tử tế.
Nhưng trong nhà Lý Liễu Nhi chả còn ai cả.
Lúc đó thời thế hỗn loạn, lòng người lo sợ.
Càng lạ là lúc mà Lý Liễu Nhi chết thời tiết rất nóng.
Nếu là những cái xác bình thường khác thì phải thối rữa rồi mới đúng.
Nhưng xác của Lý Liễu Nhi không chỉ nguyên vẹn, mà lúc động vào còn thấy lạnh như băng nữa.
Thậm chí nó còn lạnh hơn cả băng.
Nếu đặt xác của cô ấy trong một căn nhà, bên cạnh để một nước.
Không đến nửa tiếng cái chậu nước đó sẽ đóng băng.
Lúc đó mọi người rất sợ hãi, coi cô ấy là điềm xấu.
Trưởng thôn vì muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Đã thả cô ấy vào trong hồ nước mà lúc trước vớt được cô ấy lên.
Để cái xác không nổi lên, họ thậm chí buộc đá vào người cô ấy, để cô ấy mãi mãi chìm vào trong nước.
Cuối cùng bọn họ đã lấp cửa động lại, sau đó cấm người dân đến gần.
Mọi chuyện qua đi, mọi người cũng đã quên cô ấy rồi.
Nhưng không ai ngờ.
Ba tháng trước có mấy thanh niên từ thành phố đến ngọn núi sau thôn thám hiểm.
Vô tình phát hiện ra cái động bị bịt kín đó.
Có lẽ do núi lở nên cái hang đó lại lộ ra trước mặt mọi người.
Ba thanh niên không biết nguồn gốc của cái hang này.
Vì tò mò nên bọn họ đã đi vào trong, cuối cùng phát hiện ra Lý Liễu Nhi.
Lý Liễu Nhi vẫn giống hệt lúc trước.
Hơn một trăm năm mà cơ thể cô ấy không bị thối rữa, vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.
Ba thanh niên này không biết chừng mực đã vớt cô ấy từ dưới nước lên.
Sau khi cô ấy được vớt lên thì bỗng trợn to hai mắt.
Ba người đó sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Lý Liễu Nhi đuổi theo bọn họ, từ trên núi chạy vào thôn.
Ngày đó cả thôn nhốn nháo.
Sau đó, mọi người dùng lưới đánh cá từng tầng từng tầng quấn lấy Lý Liễu Nhi nên mới bắt được cô ấy.
Nhưng sau khi bắt được cô ấy, mọi người mới phát hiện cô ấy đã thành một quái vật người không ra người, ma chẳng ra ma.
Tuy nhìn cô ấy chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng cô ấy mình đồng da sắt, dao súng cũng không thể khiến cô ấy bị thương.
Sau đó trưởng thôn bỏ ra một khoản tiền lớn mời một cao nhân đến.
Trưởng thôn này chính là ông già đang nói chuyện với đám người Lý Phong.
Ông ta là người duy nhất nhớ được Lý Liễu Nhi.
Lúc ông ta còn nhỏ thỉnh thoảng lại nghe thấy người nhà nhắc đến cô ấy.
Không ngờ lúc còn sống ông ta lại có cơ hội nhìn thấy người họ hàng mà mọi người hay nói đến này.
Sau khi cao nhân đến đã để phụ nữ trong thôn mặc cho cô ấy một cái quần bò màu lam và áo sơ mi màu trắng.
Mà nội y bên trong cũng là màu trắng.
Tượng trưng cho sự trong sạch.
Sau đó cao nhân liền mời tiểu hòa thượng đến.
Cao nhân nói tối nay Lý Liễu Nhi sẽ từ trong quan tài đi ra để hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.
Đến lúc đó, cô ấy sẽ trở thành một vật thể đặc biệt mà mọi người hay nói đến.
Ma!
“Nhảm nhí!”
Lý Phong mở miệng nói.
Anh quay đầu nói với tiểu hòa thượng.
"Tiểu hòa thượng, cậu nói cho trưởng thôn biết cậu đến đây kiểu gì đi".
Tiểu hòa thượng xoa cái đầu trọc lóc của mình.
"Tôi đến đây du lịch".
"Ơ, không đúng, lúc tôi từ thành phố đến thị trấn thì ngồi xe buýt".
"Trên xe gặp một bác gái trung niên".
"Bà bác đấy nói trong thôn có mấy chuyện rất kì lạ, muốn nhờ tôi đến giúp".
"Thế nên tôi mới đến đây".
Tiểu hòa thượng chỉ tay vào dây đỏ và đồng xu trên đỉnh nói: "Đây là La Thiên Phục Ma Trận".
"Vừa nhìn thấy trận pháp này tôi còn tưởng trong quan tài là một thứ rất hung ác".
"Nhưng không ngờ nó lại là cương thi".
"Cô ấy không phải cương thi".
Lý Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Sau đó Lý Phong lại nói một câu làm tất cả mọi người ở đây đều sốc.
"Điều kiện tiên quyết của cương thi là thi thể, nhưng cô ấy còn sống".
"Hả!"
Lý Phong nói với mọi người xung quanh: "Tuy là tôi chưa đến cái hang kia".
"Nhưng chắc chắn cái hang kia cũng giống như 'ngăn đông' của chúng ta vậy".
"Cho dù khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ phát triển thế nào cũng không thể ngăn cản việc hai hành tinh rút ngắn khoảng cách".
"Nói cách khác, chúng ta đi từ trái đất đến hành tinh gần nhất là sao hỏa thì cũng cần một trăm tám mươi ngày".
"Nhưng nếu chúng ta đi đến hành tinh xa hơn thì phải chế tạo ra một cái ngăn đông, sau khi con người vào trong ngăn đông thì sẽ ngủ say".
"Giấc ngủ này có thể kéo dài mười mấy năm, mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm".
Hứa Mộc Tình gần đây cũng rất có hứng thú với phương diện khoa học kỹ thuật.
Nhất là khi nước Mễ phóng tên lửa đưa những người giàu có đi du lịch vài ngày ở ngoài vũ trụ.
Rất nhiều người giàu trong nước cũng có suy nghĩ này.
Thế nên Hứa Mộc Tình đã đọc rất nhiều sách liên quan đến vấn đề này, kỹ thuật mà Lý Phong nói cô cũng từng thấy trong sách rồi.
Chương 833: Phái Thanh Minh
Hứa Mộc Tình hỏi Lý Phong: "Công nghệ này giờ đã hoàn thiện rồi à?"
Lý Phong gật đầu: "Mười mấy năm thì ok nhưng mấy chục năm thì không được".
"Người chìm vào giấc ngủ cần tiêu hao mỡ trong cơ thể".
"Con người không thể tiêu hao mỡ trong suốt mấy chục năm được".
"Mà người ngủ say mấy chục năm mới tỉnh dậy sẽ có tác dụng phụ rất lớn, không phải ai cũng chịu đựng được".
"Nhưng cô gái này bởi vì gặp may nên mới trở thành người đầu tiên ngủ say một trăm hai mươi năm trong lịch sử loài người".
Hứa Hạo Nhiên đằng sau vội vọt đến trước mặt Lý Phong, nắm chặt tay anh nói.
"Anh rể, phải làm sao cô ấy mới tỉnh lại hoàn toàn".
"Cô ấy có thể tỉnh lại không thì phải dựa vào may mắn thôi".
"Còn giờ có một chuyện phải giải quyết".
Vừa nói, Lý Phong bất giác nhìn về phía một góc bên trái tối tăm.
Lúc mọi người nhìn theo ánh mắt của anh thì không thấy gì cả.
Nhưng ánh mắt Lý Phong lại sáng rực.
Trong ánh mắt lóe ra tia sáng đặc biệt.
"Anh rể, anh đang nhìn gì thế?"
Lý Phong không trả lời Hứa Hạo Nhiên.
Anh bước lên hai bước, nhìn vào góc tối đó nói: "Ông đứng ở đấy xem lâu như vậy, không định ra ngoài à?"
Lúc này, rõ ràng trong góc chả có ai nhưng lại có tiếng hừ lạnh của một người đàn ông.
"Không ngờ lại bị cậu phát hiện ra".
Trong bóng tối, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu xanh bước ra.
Ông ta vừa xuất hiện, tiểu hòa thượng lập tức cau mày.
Cậu ta nhanh chóng thốt lên: "Hóa ra là ông".
"Ông là người đi cùng bác gái trung niên hôm đó".
"Các người đã lừa tôi đến đây".
Ông ta liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái, sau đó nhìn Lý Phong chằm chằm.
"Kế hoạch đã sắp xếp đâu ra đấy, ai dè lại bị cậu làm hỏng".
"Thằng ranh! Nếu muốn sống thì mau giao Lý Liễu Nhi cho bọn tôi".
"Không được!", Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã giãy nảy lên.
Bình thường cậu ta làm chuyện gì cũng luồn cúi, mà còn rất sợ gánh vác trách nhiệm.
Lúc này, cậu ta giống như một người đàn ông đích thực, ưỡn ngực, tỏ vẻ phải có trách nhiệm với Lý Liễu Nhi.
Hay ở chỗ Hứa Hạo Nhiên làm thế.
Lý Liễu Nhi bên cạnh cậu ta cũng làm động tác giống hệt vậy.
Một nam một nữ tuy bề ngoài khác nhau nhưng động tác và dáng vẻ lại giống nhau đến lạ.
Lý Phong nhìn ông ta nói: "Ông thấy rồi đấy".
"Em vợ tôi và Lý Liễu Nhi bởi vì một cơ hội đặc biệt".
"Mà giờ hai người bọn họ đã liên quan chặt chẽ đến nhau.".
"Sợ là không thể giao Lý Liễu Nhi cho ông rồi".
Lúc Lý Phong nói chuyện, vẻ mặt của anh rất ung dung.
Còn sắc mặt ông ta thì ngày càng xám xịt.
"Ranh con! Nhìn cậu bắn tiền xu tôi biết thực lực của cậu không phải dạng vừa".
"Nhưng cùng lắm thì cậu cũng chỉ là cao thủ ở đây mà thôi".
"Trong mắt chúng tôi thì cũng chỉ như đứa trẻ lên ba lên bốn".
"Muốn xử lí cậu dễ như trở bàn tay".
"Nếu cậu biết điều thì giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?", Hứa Hạo Nhiên nhảy dựng lên chỉ vào ông ta nói.
"Nhìn dạng chó như ông là biết chả phải thứ tốt đẹp gì".
"Tôi nói cho ông biết, đừng nói tôi và Lý Liễu Nhi giờ thành thế này".
"Cho dù không bị sao thì chúng tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho ông đâu".
"Ông từ bỏ đi".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì ông ta bỗng cười to: "Ha ha ha, đúng là chán sống rồi".
Ông ta nhanh chóng hành động, tốc độ rất nhanh, cả người cứ như viên đạn lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Một đòn này có khí tức mãnh liệt, tưởng chừng có thể san bằng cả ngọn núi.
Lý Phong cách Hứa Hạo Nhiên mười mét, anh đột nhiên giơ tay như đang kéo nhẹ Hứa Hạo Nhiên một cái.
Sau đó cả người Hứa Hạo Nhiên đã bị Lý Phong kéo ra một khoảng.
Đòn này của ông ta đã đánh vào không khí.
Ông ta lại tiếp tục lao lên tấn công Hứa Hạo Nhiên.
Nhưng chả đòn nào đánh trúng cậu ta cả.
Cho dù ông ta nhanh thế nào, ra đòn mạnh ra sao.
Nhưng cũng không đánh trúng Hứa Hạo Nhiên.
"A, tao phải giết mày".
Ông ta hét lên giận dữ, xoay phắt người lại, vọt về phía Lý Phong.
"Rầm!"
Lý Phong tiện tay đánh một chưởng trúng người ông ta.
Trong chớp mắt, cả người ông ta bị đánh văng về phía sau, ộc ra một ngụm máu trong không trung.
Sau khi ông ta rơi xuống đất, ông ta ôm ngực, vẻ mặt bất ngờ nhìn Lý Phong.
Mấy cái xương sườn của ông ta gãy hết rồi.
Rõ ràng ông ta bị anh đánh trúng, nhưng vừa nãy dù ông ta rất tập trung.
Cũng không thể thấy được tốc độ ra tay cua Lý Phong.
Người đàn ông như vậy đã vượt qua tầng lớp cao thủ ở đây rồi.
Ông ta nhìn Lý Phong chằm chằm hỏi: "Cậu là ai? Gia tộc lánh đời nào phái cậu đến đây?"
Lý Phong nhếch miệng cười khẩy nói: "Ông không đủ trình để biết".
"Giờ tâm trạng tôi đang tốt, ông đi đi".
"Nếu không ông sẽ được dùng cái quan tài kia đấy".
Ông ta trợn to mắt, vội vàng bật dậy.
Dù bị thương khắp người nhưng vẫn nhanh chóng nhảy lên bức tường của từ đường.
Khóe miệng ông ta rướm máu, ánh mắt không cam lòng.
Ông ta nhìn chòng chọc Lý Phong nói: "Hôm nay tuy là tôi thua nhưng cậu đừng tưởng chỉ thế là xong chuyện".
"Mấy người không biết giá trị của cô gái này".
"Sẽ có rất nhiều người còn giỏi hơn tôi đến".
"Bọn họ còn ác độc hơn tôi nhiều, mấy người cứ chờ mà xem".
"Giờ mấy người hối hận cũng đã muộn rồi, hahaha".
Ngay khi ông ta xoay người nhảy lên, định nhảy vào trong bóng tối.
Lý Phong đột nhiên giơ một ngón tay chọc vào không khí.
Ông ta bỗng đứng khựng lại giữa không trung.
Sau đó giống như một vật nặng rơi ra bên ngoài bờ tường của từ đường.
Không còn chút tiếng động.
"Lắm mồm!"
Lý Phong dửng dưng nói, sau đó nói với trưởng thôn đứng bên cạnh.
"Trưởng thôn giao Lý Liễu Nhi cho chúng tôi đi".
Trưởng thôn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
"Suýt chút nữa tôi hại chết cô tôi rồi".
"Cậu nhóc à, nếu có một ngày cô tôi tỉnh lại".
"Cậu nhất định phải dẫn cô tôi về thăm thôn làng".
"Phong cảnh thôn này vẫn giống hệt một trăm năm trước".
"Nhà cô tôi ở trong thôn vẫn được giữ nguyên vẹn".
Lý Phong cười nói: "Ông yên tâm, cô ấy nhất định sẽ quay lại".
Chương 834: Badboy
Sau khi đám người Lý Phong ra khỏi thôn, ở cửa thôn, tiểu hòa thượng gọi Lý Phong.
"Thí chủ, nếu tôi đoán không nhầm thì người vừa nãy là người của phái Thanh Minh".
"Những người này làm việc rất kỳ quặc, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn".
"Anh nhất định phải cẩn thận, nếu cần tôi giúp thì cứ gọi tôi"
Nói xong, tiểu hòa thượng rút điện thoại ra kết bạn wechat với Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên cũng vội vàng rút điện thoại ra kết bạn với cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh lập tức hú lên: "Ôi trời, đại sư! Cậu từng đi đến nhiều nơi thật đấy".
"Nhưng sao ở nơi nào cậu cũng phải chụp một bức ảnh đồ ăn thế".
"Hòa thượng các cậu không cấm ăn mặn à, nhìn ảnh chụp đồ nướng của cậu toàn dê, tôm hùm đất, thịt bò, hải sản, thứ gì cũng có".
Tiểu hòa thượng vội nói: "A di đà phật".
"Thí chủ, chúng tôi không ăn mặn".
"Nhưng không ăn không có nghĩa là không được nhìn”.
"Tôi đăng mấy bức ảnh này lên trang cá nhân".
"Bạn bè trên wechat của tôi cũng đều là người xuất gia, tôi làm thế để trêu tức bọn họ đấy".
Hứa Hạo Nhiên nghe xong thì mí mắt giật giật, cười ha hả nói với tiểu hòa thượng.
"Ôi, không ngờ đại sư cũng là một badboy đấy".
...
Đoàn người Lý Phong về đến nhà.
Liễu Ngọc Phân thấy Hứa Hạo Nhiên dẫn theo một cô gái xinh đẹp thì trợn tròn mắt.
Bà ấy vội vàng kéo Hứa Hiếu Dương từ trong phòng sách ra.
"Chồng ơi, anh mau ra mà xem! Con trai dẫn bạn gái về này".
Hứa Hiếu Dương sững sờ, mới ra ngoài một lúc mà đã dẫn bạn gái về rồi, tốc độ quá nhanh.
Hai người từ trên lầu đi xuống.
Thấy bạn gái Hứa Hạo Nhiên dẫn về ngồi giống hệt cậu ta.
Lúc này, bọn họ ngồi rất thoải mái trên sô pha.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.
Lúc Liễu Ngọc Phân vừa nhìn thấy Lý Liễu Nhi, thấy dáng vẻ cô ấy xinh đẹp, lại có khí chất rất đặc biệt.
Bà ấy rất ưng.
Nhưng sao vừa ngồi xuống ghế là khác ngay rồi.
Mà bà ấy nhìn cô ấy ngồi có chút gượng gạo.
Giống như hành động này con gái không nên làm.
Hứa Mộc Tình bên cạnh đạp Hứa Hạo Nhiên một cái nói.
"Mau ngồi hẳn hoi lại".
"Em làm gì kệ em nhưng đừng để Lý Liễu Nhi học cái xấu".
Sau khi Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ngồi xuống, Hứa Mộc Tình nói ngắn gọn những chuyện mà bọn họ đã trải qua.
Lúc nghe Lý Liễu Nhi đã hơn một trăm tuổi, hai người há hốc miệng, mắt trợn to.
Lúc cả nhà đang ngồi nói chuyện thì cửa sổ phòng khách bỗng truyền đến tiếng vỡ vụn.
"Choang!"
Một mũi tên nhọn từ bên ngoài bắn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh Lý Liễu Nhi.
Lý Phong nhẹ nhàng giơ ra.
Mũi tên đang lao vun vút đến lập tức bị nghiền thành bột, rơi xuống nền nhà.
Hứa Hạo Nhiên sợ hãi ôm đầu trốn sau lưng Lý Phong.
Lý Liễu Nhi cũng bắt chước Hứa Hạo Nhiên.
Động tác của hai người giống hệt nhau.
Lúc này Lý Phong đã từ từ đứng lên, sắc mặt anh xám xịt.
Bên ngoài cửa sổ có giọng nói khàn khàn của một gã đàn ông truyền đến.
"Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi".
"Ranh con! Mau giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Lý Phong từng bước đi về phía cửa sổ trong phòng khách, anh mở cửa ra.
Lý Phong giơ tay chỉ vào cửa sổ thủy tinh nhà mình nói.
"Nửa đêm các ông xông vào nhà tôi, không chỉ phá hỏng hoa cỏ trong vườn mà còn làm vỡ cửa sổ nhà tôi".
"Nếu đã đến rồi thì đừng hòng rời đi".
Nhưng nghe Lý Phong nói thế, đám người bên ngoài cười nhạo.
"Đúng là ranh con không biết trời cao đất dày".
"Mày chọc phải phái Thanh Minh bọn tao, đánh người bọn tao tàn phế mà con dám ở đấy to mồm à".
"Những người chọc phải phái Thanh Minh bọn tao chả ai sống yên ổn cả".
"Ranh con! Nếu đã không biết điều thì đừng trách bọn tao không khách sáo".
Vừa dứt lời, một bóng đen từ ngoài cửa vọt vào.
Khí thế của ông ta rất mạnh mẽ, cuốn theo không khí cuồn cuộn.
Mà lúc này Lý Phong bỗng giơ tay trái ra.
Nhìn giống như anh chỉ vung nhẹ tay trong không trung một cái.
Sau đó năm ngón tay anh đã bóp chặt lấy cổ của ông ta.
Người vừa mới vọt vào lập tức bị Lý Phong khống chế.
Ông ta vung tay chân giãy dụa.
Nhưng năm ngón tay Lý Phong bỗng bóp chặt.
Trong nháy mắt, cả người ông ta lập tức cứng lại, không thể động đậy.
Lý Phong lạnh lùng nói: "Vào nhà người khác mà ngay cả giày cũng không cởi, ông muốn chết à?"
"Không thấy dưới chân ông dính đầy đất à?"
Lý Phong nói thế khiến ông ta cạn lời.
Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Lúc ở bên ngoài ông ta không cảm thấy gì.
Đến lúc đánh với Lý Phong ông ta mới phát hiện ra thực lực của anh sâu không lường được.
Lý Phong ném ông ta ra ngoài, sau đó anh cũng nhảy ra từ cửa sổ.
Vườn hoa bên ngoài biệt thự lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy người đàn ông.
Tina khoái chí chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn Lý Phong ra tay, miệng mỉm cười hạnh phúc.
Giống như chỉ cần thấy Lý Phong ra tay đánh người là một chuyện rất thú vị, khiến cô ấy cảm thấy rất phấn khởi.
Sau khi xử gọn đám người này, Lý Phong vỗ tay nói với không khí phía sau.
"Đóng gói đem đi!"
"Vâng!"
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Vương Tiểu Thất và Lý Nhị Ngưu.
...
Cùng lúc đó, trong một nhà máy ở Ninh Châu.
Nhìn bề ngoài thì nhà máy này không khác gì những nhà máy khác.
Nhưng thật ra đây là một chi nhánh của phái Thanh Minh ở Ninh Châu.
Đa số công nhân trong nhà máy đều là người bình thường.
Nhưng trong số những công nhân này có lác đác vài đệ tử phái Thanh Minh.
Lúc này trong văn phòng giám đốc có ba người đàn ông đang ngồi.
Trong đó có một người miệng ngậm điếu thuốc, cau mày.
"Sao những người kia đi lâu thế?"
"Không phải đến một ngôi nhà dẫn người về à?"
"Cho dù giết cả nhà đấy cũng đâu tốn thời gian như vậy".
Vừa dứt lời, có một người vội vàng chạy vào.
Vẻ mặt hắn ta bối rối nói với người đang ngồi hút thuốc trên sô pha.
"Đường chủ, đám người lão Tứ đã về rồi".
Người hút thuốc cười khẩy: "Về thì về chứ sao, không phải chỉ đi giải quyết chút chuyện thôi à, sao phải hớt hải thế".
Chương 835: Thuốc dẫn của phó môn chủ
"Mau dẫn Lý Liễu Nhi đến đây cho tôi".
"Tôi chuẩn bị tự mình dẫn cô ta về tổng bộ".
"Cô ta có tác dụng quan trọng để phó môn chủ có thể tu luyện thần công, không thể qua loa được".
"Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết hết đấy".
Người vừa chạy vào mồ hôi đầm đìa, hắn ta run rẩy nói: "Đám người lão Tứ không vào trong được".
"Đường chủ, ông tự ra ngoài xem đi".
"Bọn họ bị đánh gãy hết tay chân, nhét vào bao tải như bao rác rồi ném ở cửa nhà máy chúng ta".
"Cậu nói gì cơ?"
Lúc Hồ Vệ Đông - đường chủ phái Thanh Minh ở Ninh Châu dẫn người đến cửa nhà máy thì giật mình.
Vì trước cửa nằm la liệt người.
Những người này bị nhét vào bao tải, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài.
Bên ngoài mỗi bao tải đều có bốn chữ "đặc sản Ninh Châu".
"Sao lại thế?"
"Lão Tứ, lão Tứ!"
Hồ Vệ Đông vội vàng vọt đến bên cạnh người anh em tốt của mình, đỡ ông ta từ dưới đất lên.
Lúc Hồ Vệ Đông động vào người lão Tứ, ông ta thấy cả người lão Tứ đã mềm nhũn như cọng bún thiu rồi.
Nhìn thấy lão Tứ thành ra thế này, Hồ Vệ Đông sợ hãi.
Ông ta hiểu rõ thực lực của lão Tứ, từ lúc hai người vào môn phái đến giờ cũng đã mười mấy năm rồi.
Bao nhiêu năm nay, những nhiệm vụ mà lão Tứ tự mình dẫn người đi làm.
Chưa từng sai sót.
Không nói đến chuyện khác, chỉ sợ tất cả cao thủ của Ninh Châu đến đây lão Tứ cũng có thể xử đẹp.
Nhưng lần này ông ta dẫn theo những thuộc hạ đắc lực đi bắt người ở một gia đình bình thường thôi mà toàn đội lại bị thương.
Hồ Vệ Đông ôm chặt lấy lão Tứ, ông ta muốn lay tỉnh lão Tứ đang hôn mê dậy.
Lão Tứ từ từ mở hai mắt ra, lúc ông ta mở to mắt thì giống như một kẻ hèn xin tha.
"Lão Tứ là tôi đây!"
Lúc lão Tứ nhìn thấy Hồ Vệ Đông thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẻ mặt ông ta nhanh chóng trở nên sợ hãi.
Ông ta nói với Hồ Vệ Đông: "Ông mau đi nói với phó môn chủ, Ninh Châu này không đơn giản".
"Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể bắt Lý Liễu Nhi về được".
Hồ Vệ Đông cau mày nói: "Rốt cuộc ông gặp phải ai thế? Chẳng lẽ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu bỏ ra một số tiền lớn mời cao thủ từ gia tộc lánh đời về à?"
"Không, không phải cao thủ lánh đời. Đám người đó nhìn chẳng có gì đặc biệt".
"Nhưng bọn họ vừa ra tay thì còn dữ hơn lang hơn hổ".
"Mà khi bọn họ đã ra tay thì cho dù chúng ta tập hợp hết cao thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp đánh trả cũng chẳng ăn thua".
Nhắc đến đám người Lý Phong, con ngươi lão Tứ run rẩy.
Cảnh tượng đó đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong lòng ông ta.
Giờ tay chân ông ta đã gãy nát, cho dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là kẻ tàn phế mà thôi.
Lão Tứ nói với người anh em thân thiết nhiều năm của mình.
"Người anh em, ông mau báo tin này cho phó môn chủ ngay".
"Ông không được tự mình hành động, nguy hiểm lắm, đám người đó nguy hiểm lắm".
Hồ Vệ Đông nhìn lão Tứ, nghiến răng nói: "Được, giờ tôi sẽ báo với phó môn chủ ngay".
Cùng lúc đó, để Hứa Hạo Nhiên không giở trò, Liễu Ngọc Phân cố tình tách hai người Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên ra ngủ ở hai phòng.
Mà cũng chỉnh lại vị trí giường của hai phòng.
Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi nằm cách nhau một bức tường.
Ban đầu cậu ta còn lăn qua lăn lại không ngủ được.
Nhưng dần dần cậu ta ríu mắt lại, cuối cùng ngủ say như chết.
Cậu ta ngủ rất say.
Đến lúc tỉnh lại mới ngực mình hơi tức, giống như có thứ gì đè nặng trên người vậy.
Cậu ta không mở mắt mà theo bản năng hơi xoay người.
Cũng đẩy thứ trên người mình sang bên cạnh, nhưng cậu ta vừa sờ vào thì đã cảm thấy mềm mại.
Đã rất lâu rồi Hứa Hạo Nhiên không cảm nhận được cảm giác mềm mại khiến tất cả đàn ông đều sôi máu lên thế này.
Hứa Hạo Nhiên trợn to hai mắt, giật bắn mình. Cậu ta ngồi bật dậy, thân thể không ngừng lui về sau.
Cho đến khi lùi đến cạnh tường mới thẫn thờ nhìn Lý Liễu Nhi chỉ mặc váy ngủ nằm ngay trước mắt.
Lúc này cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm.
Bởi vì dáng ngủ của cô ấy không ngoan lắm nên một bên vai áo tuột khỏi bờ vai.
Hứa Hạo Nhiên nhìn mà sướng con mắt, con ngươi cậu ta như muốn rơi ra ngoài, dán lên người cô ấy.
Năm đầu ngón tay của cậu ta xoa xoa.
Dường như cậu ta vẫn cảm nhận được sự mềm mại vừa nãy.
Lúc trước Lý Liễu Nhi mặc đồ bình thường thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng giờ Lý Liễu Nhi mặc thế này đã phô hết thân hình gợi cảm của mình ra.
Tuy là mặt cô ấy vô cảm, cũng không nói chuyện nhưng chính vì thế mới đánh sâu vào thị giác của đàn ông.
Hứa Hạo Nhiên không khống chế được cậu em của mình.
Ôi mẹ ơi, kích thích quá.
Cậu ta vội xoay người sang chỗ khác, bởi vì nếu cậu ta còn nhìn nữa thì chắc chắn sẽ lao lên như hổ đói mất.
Một lúc lâu sau cậu ta mới xoay người lại.
Mà Lý Liễu Nhi cũng làm giống cậu ta.
Lúc xoay người, Hứa Hạo Nhiên thấy rõ bộ ngực của cô ấy rung lên.
Oh no!
Hứa Hạo Nhiên vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, cảnh tượng này mê người quá.
Nhưng đồng thời cậu ta cũng thắc mắc sao Lý Liễu Nhi lại vào đây được?
Rõ ràng hướng cửa phòng hai người khác nhau.
Bọn họ chỉ ngủ cách nhau một bức tường thôi.
Đúng lý ra thì Lý Liễu Nhi không thể tự đi qua đây được.
Lúc này, cửa phòng Hứa Hạo Nhiên bị người ta mở ra.
Liễu Ngọc Phân đang nổi điên đứng ở cửa, Hứa Hạo Nhiên vội vàng nhảy cẫng lên nói với mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ nghe con giải thích đã..."
Liễu Ngọc Phân kệ Hứa Hạo Nhiên, bước lên kéo lấy lỗ tai của cậu ta, sau khi tai cậu ta sưng lên thì mới thả ra nói: "Thằng nhóc xấu xa, có vượt rào không thế".
"Không ạ, không ạ, con cũng vừa mới dậy thôi".
"Con cũng không biết sao cô ấy lại đến phòng con?"
Liễu Ngọc Phân thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Lý Liễu Nhi, bất giác nói: "Ôi, dáng người cô ấy đẹp ghê".
Chương 836: Lạnh toát
Sau đó Liễu Ngọc Phân nắm tay Lý Liễu Nhi, dắt cô ấy đi về phía cửa.
Tuy Lý Liễu Nhi vẫn bắt chước Hứa Hạo Nhiên nhưng nếu có người dắt tay thì cô ấy vẫn tự đi.
Lúc Liễu Ngọc Phân dắt Lý Liễu Nhi ra đến cửa, bà ấy không quay đầu nói: "Mau chỉnh đốn lại bản thân đi".
"Nếu lần sau mẹ còn thấy nó dựng lên, cẩn thận mẹ cầm kéo cắt đứt".
Hứa Hạo Nhiên bỗng cảm thấy đũng quần lạnh toát.
Sáng sớm hôm sau, Tina cười ha hả bước đến trước mặt Lý Phong.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo bình thường của những cô gái Hoa Hạ hay mặc.
Tina là công chúa Ba Tư, dù đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác.
Cô ấy cũng là con cưng của giới thời trang, tất cả các hãng quần áo đều mong cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần này có thể mặc những mốt mới nhất của bọn họ.
Nhưng hôm nay Tina lại giống như cô gái nhà bên.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò, buộc tóc đuôi ngựa.
Nhìn giống như cô em nhà bên, thêm chút hoạt bát đang độ xuân xanh.
"Ôi trời, công chúa ơi, suýt chút nữa tôi không nhận ra cô đấy, nhìn cô tràn đầy sức sống ghê".
Hứa Hạo Nhiên thấy Tina như thế thì trợn tròn mắt, nhìn cô ấy chằm chằm.
"Thế à?", Tina cười tươi xoay một vòng.
"Hôm qua tôi thấy Lý Liễu Nhi mặc như này liền nghĩ nếu tôi cũng mặc như thế thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?"
"Không ngờ bộ đồ đơn giản thế mà mặc cũng khá ổn".
Nói xong, Tina dáng người thướt tha lắc lư trước mặt Lý Phong.
Cô ấy cố tình hỏi anh: "Anh ơi, anh thấy hôm nay em có xinh không?"
Lý Phong đáp không cần nghĩ: "Xinh chứ, em lúc nào chả xinh".
Tina cười khanh khách, sau đó bất ngờ hôn một cái lên mặt Lý Phong.
"Thưởng cho anh đó.", nói xong cô ấy cười hì hì ngồi xuống ăn sáng.
Lý Phong không ngờ Tina sẽ bất ngờ hôn anh.
Hai người quen nhau lâu thế, ngoài lúc nhỏ thỉnh thoảng cô ấy sẽ hôn trộm anh, lúc lớn rồi cô ấy không làm thế nữa.
Có thể vì cô ấy đã lớn rồi.
Cũng có thể vì cô ấy không có cơ hội.
Sau khi Lý Phong có thực lực nhất định rồi thì người bình thường không thể chạm vào anh, kể cả Tina cũng vậy.
Mà trong biệt thự lúc này đang có người nhà anh ở đây.
Lúc ở với người nhà, Lý Phong thưởng thả lỏng bản thân.
Nhiều lúc cũng không đề phòng nên mới khiến Tina thừa nước đục thả câu.
Sau khi bị Tina hôn, Lý Phong vội vàng nhìn trộm Hứa Mộc Tình.
Anh giật mình vì thấy cô đang nhìn anh với ánh mắt nghiền ngẫm.
Lý Phong vội vàng lắc đầu cười làm lành: "Vợ à, em nghe anh giải thích đã".
Nhưng Lý Phong chưa kịp nói gì cô đã cúi đầu tập trung ăn sáng.
Hứa Mộc Tình và Tina ăn sáng xong thì cầm tay nhau đi ra ngoài.
Lý Phong vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên lập tức hỏi Hứa Mộc Tình: "Chị à, hai người đi đâu thế".
"Đi dạo trung tâm thương mại, mua quần áo".
"Dẫn em theo với, em cũng muốn mua cho Lý Liễu Nhi mấy bộ".
Hứa Hạo Nhiên lập tức lau mồm cười hì hì nói.
"Ôi, hai người đi mà không có anh rể làm tài xế thì sao được, chúng ta đi cùng đi".
Hứa Mộc Tình không nói gì, ngầm đồng ý, Lý Phong thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên với Hứa Hạo Nhiên nói: "Cảm ơn cậu em".
Hứa Hạo Nhiên cười khúc khích đi đến trước mặt Lý Phong.
Cậu ta và Lý Liễu Nhi cùng làm một động tác giống nhau, vỗ vai anh.
Nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ không có chuyện này.
Nhưng giờ trong lòng Lý Phong đang thấp thỏm nên anh cũng không để ý nhiều thế.
"Anh rể à, anh và chị em ở với nhau lâu thế rồi, anh cũng hiểu rõ tính chị em mà".
"Bình thường chị em không hay giận dỗi, chỉ có trước mặt người mình thích chị ấy mới thế".
Lý Phong gật đầu, chuyện này đương nhiên anh biết rồi.
Nhưng hai vợ chồng ở bên nhau càng lâu thì càng cảm thấy giữa hai người không nên có bí mật.
Bởi vì khi giữa hai người đã có khoảng cách mà muốn làm lành thì rất khó.
Lý Phong thì lại có rất nhiều chuyện giấu cô.
Nếu là lúc trước thì còn đỡ, lúc đó đối thủ của bọn họ chỉ là người bình thường, Lý Phong nói mấy câu là êm chuyện nhưng giờ thì khác.
Hai vợ chồng ở bên nhau ngày càng lâu, những chuyện cùng đối mặt ngày càng nhiều.
Hứa Mộc Tình tất nhiên sẽ ngày càng hiểu rõ về Lý Phong.
Sau khi hiểu thêm về anh, cô chắc chắn sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.
Thời gian gần đây Lý Phong cũng rất đau đầu, anh đang nghĩ có nên khai thật với Hứa Mộc Tình thân thế của anh không.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn quyết định tạm thời cứ giấu đã.
Bởi vì sau khi nói ra sẽ tạo cho Hứa Mộc Tình một số gánh nặng không cần thiết.
Hứa Hạo Nhiên sấn lại gần Lý Phong hỏi: "Anh rể, anh còn mấy cô em gái mưa giống công chúa Ba Tư nữa thế?"
"Rốt cuộc anh có bao nhiêu em gái mưa ..."
Loa trong trung tâm thương mại phát đi phát lại bài hát này.
Lý Phong thấy ánh mắt Hứa Mộc Tình thỉnh thoảng cứ nhìn anh rồi lại quay đi, chuyện này làm anh thấy áp lực ghê gớm.
Bởi vì trong quá khứ anh từng làm rất nhiều chuyện.
Mà trong lúc xử lí những chuyện này anh sẽ gặp được một vài cô gái tháo vát giỏi giang, bề ngoài xinh đẹp.
Tuy là lúc đó Lý Phong chẳng có ý gì.
Nhưng người ta vẫn để ý đến anh, sau đó chủ động đến gần.
Nhưng vì nhiều chuyện nên anh không thể rời xa bọn họ, chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.
Nhưng khoảng cách như thế với nhiều nam nữ thì không thành vấn đề.
Đôi khi chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau thôi là bén lửa.
Tuy là Lý Phong khống chế tốt bản thân mình nhưng người ta thì không.
Thế nên như trong bài hát này, đến Lý Phong cũng không biết bản thân có bao nhiêu em gái mưa nữa.
Nhưng những người thân thiết với anh như Tina thì không nhiều lắm.
Lý Phong nhanh chóng theo chân Hứa Mộc Tình bước vào một gian hàng hiệu.
Giờ Hứa Mộc Tình có thể coi là người nổi tiếng ở Ninh Châu, cô là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ thường xuyên xuất hiện trên báo.
Giờ cô đã trở thành danh thiếp của Ninh Châu.
Thế nên Hứa Mộc Tình vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mấy nhân viên.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên ngồi trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm.
"Anh rể, đi dạo phố với con gái mệt thật đấy".
Chương 837: Chơi ngu
Hứa Hạo Nhiên xoa chân, vẻ mặt mệt mỏi, Lý Phong ở cạnh gật đầu.
Tuy anh không nói nhưng cũng thấy mệt, đây đúng là một loại trải nghiệm khó nói.
Cao thủ như Lý Phong á, đừng nói đến việc đi dạo phố, cho dù có phải vác thêm mấy chục tấn thì anh cũng có thể đi xuyên qua sa mạc một cách dễ dàng.
Nhưng giờ mới đi dạo phố hơn một tiếng anh đã mệt lử rồi.
Lúc trước mua quần áo toàn Lý Phong quyết định, chọn hai cửa hàng, mua xong thì đi.
Nhưng hôm nay vì có Tina đi cùng Hứa Mộc Tình.
Hai cô gái vừa nhìn thấy quần áo đẹp là bất giác bước vào cửa hàng xem.
Sau đó vừa chọn vừa ngắm, không hiểu sao Lý Phong càng thấy mệt.
Giờ vừa mới ngồi xuống nghỉ được một lát, đột nhiên anh nghe thấy giọng đàn ông khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Ơ, không ngờ ở đây lại có hai cô em xinh đẹp này".
Lý Phong quay đầu nhìn thì thấy một gã thanh niên mặc vest Armani, ra vẻ ta đây từ ngoài cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Tina, anh ta lập tức bỏ hai cô em xinh đẹp gợi cảm đang ôm hai bên ra, bước nhanh đến chỗ Hứa Mộc Tình và Tina.
"Hai người đẹp à, rất hân hạnh được gặp hai em ở đây".
Lúc anh ta nói chuyện còn cố tình hất tóc, ánh mắt soi mói nhìn Hứa Mộc Tình và Tina.
Mà trong lúc nói chuyện, anh ta cũng sấn lại gần hai người.
Ngay khi người anh ta sắp chạm vào hai người, bỗng có một cơn gió mạnh thổi tới khiến anh ta loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Anh ta quay phắt đầu lại nhìn thì thấy Lý Phong khoe cơ bắp, bực bội nói với anh ta: "Không muốn chết thì cút ngay cho tôi".
Liên quan đến vợ anh thì Lý Phong rất cứng rắn.
Sự cứng rắn này thúc đẩy Lý Phong làm một số chuyện rất dứt khoát.
Nếu không phải ở đây có nhiều người thì Lý Phong đã ném anh ta ra ngoài cửa sổ rồi.
Anh ta trợn to mắt nhìn Lý Phong chằm chằm.
Trận gió vừa rồi đã khiến anh ta cảm nhận được thực lực của Lý Phong.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Anh ta cười khẩy, nhìn Lý Phong một cách trịch thượng, khóe miệng nhếch lên cười khinh bỉ.
Kiểu cười này Lý Phong thấy nhiều rồi.
Không cần anh ta mở miệng Lý Phong cũng biết anh ta định nói gì.
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Lý Phong: "Thằng ranh! Nể mặt hai người đẹp này tao sẽ tha cho mày một mạng".
"Giờ lập tức quỳ xuống đập đầu cho tao, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã đứng dậy, trêu tức nhìn gã thanh niên này.
Anh ta cười khẩy, giơ ra một ngón tay ra vẫy nhẹ trong không khí.
Vẻ mặt của hai cô gái sexy đứng ở cửa đột nhiên thay đổi.
Trên người bọn họ lập tức phóng ra sát khí mãnh liệt, mà trong sát khí còn có một loại khí tức rất đặc biệt.
Bọn họ lao đến chỗ Lý Phong từ hai phía.
Móng tay phải của bọn họ trong một thời gian ngắn đột nhiên dài ra.
Sau đó móng tay sắc bén như lưỡi dao đâm mạnh về phía Lý Phong.
"Vút!"
Lúc móng tay sắc bén của hai người họ sắp đâm trúng Lý Phong, anh đột nhiên biến mất.
Sau đó lại xuất hiện ngay sau lưng bọn họ.
Lý Phong làm một động tác giống gã thanh niên vừa nãy, vẫy nhẹ tay trong không trung.
Hai cô gái sexy này lập tức đứng khựng lại.
Hai người đứng sững ở đó như trời trồng.
Gã thanh niên giật mình, mắt anh ta trợn to, nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Mày đã làm gì bọn họ?"
Lý Phong cười khẩy nói: "Anh làm gì với bọn họ thì tôi cũng làm ý như thế".
Gã thanh niên lui về sau hai bước, anh ta không ngờ Lý Phong trông bình thường thế lại là một cao thủ giấu tài.
"Mày là ai? Sao mày lại biết kỹ năng gia truyền của môn phái tao?"
"Tôi là ai anh không cần biết. Giờ anh chỉ cần biết, nếu anh không đi thì tôi không ngại xử anh giống bọn họ đâu".
"Sau đó sẽ khiến anh nhảy vào hố phân, ăn sạch một tấn cứt, ngay cả tường cũng liếm nhẵn bóng đấy".
Vừa nói Lý Phong vừa giơ một ngón tay ra, sau đó khẽ lắc trong không khí.
Hai cô gái đang đứng im bỗng trợn to mắt.
Khí tức trên người bọn họ càng trở lên mạnh mẽ.
Chỉ thế thôi cũng dọa gã thanh niên sợ đến mức giật lùi về sau.
Lúc anh ta chạy đến cửa, giơ tay chỉ vào Lý Phong nói: "Mày chờ đấy cho tao, tao sẽ không tha cho mày đâu".
"Tao sẽ khiến mày và người thân của mày trở thành con rối để tao thoải mái điều khiển".
Nói xong anh ta xoay người bỏ chạy.
Chờ anh ta chạy xa rồi, Hứa Hạo Nhiên lập tức sấn lại hỏi Lý Phong: "Anh rể ơi, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế, sao hai người vừa nãy lại đứng sững như trời trồng vậy?"
Lý Phong xoay người nhìn hai cô gái sexy trước mặt.
Sau khi nhìn kỹ bọn họ, Lý Phong hỏi nhân viên: "Ở đây có tăm không?"
Nhân viên vội gật đầu, sao đó chạy nhanh như bay, lấy ra một túi tăm từ trong ngăn kéo.
Lý Phong dùng hai cây cắm cắm nhẹ vào phần lưng của hai người bọn họ.
Anh cắm lên đấy bảy cây tăm.
Vị trí cắm tăm và thời gian cắm tăm khác nhau, sau khi cắm tăm được một lúc thì cây tăm từ từ chuyển sang màu đen.
Sau đó còn có một mùi hôi thối bốc ra từ mấy cây tăm đó.
Lý Phong nói với hai nhân viên: "Phiền các cô lấy giúp tôi hai cái thùng rác đến đây".
Nhân viên vừa mới cầm hai thùng rác đến, hai cô gái vốn đang đứng im không nhúc nhích đột nhiên run lên, cúi đầu vào thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Đến lúc bọn họ ngẩng đầu lên, Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh sợ hãi hét lên: "Ôi vãi, trong thùng rác có gì ý?"
Chương 838: Giun máu
Lúc này hai nhân viên cầm thùng rác cũng sợ mất mật, vội vàng ném nó xuống đất.
Hứa Mộc Tình và Tina nhìn thử, hai người ngạc nhiên khi thấy bên trong thùng rác có đám giun khiến người ta buồn nôn.
Đám giun này mảnh như sợi tóc nhưng nó rất dài, mỗi con dài tầm một cây bút máy.
Đám giun bò lúc nhúc trong thùng rác, nhìn cảnh này mà thấy phát tởm, buồn nôn.
Chúng nó bò rất nhanh, nhưng nhanh chóng dừng lại, lần lượt chết hết.
Ban đầu nó màu đỏ tươi nhưng sao khi chết lại chuyển thành màu nâu, nhìn như máu đông vậy.
Hai cô gái vừa mới nôn ra nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hai người lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Phong.
"Cảm ơn anh hùng đã cứu chúng tôi".
Lý Phong thờ ơ nói: "Tôi không phải anh hùng, theo cách các cô nói thì chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi".
"Tôi cũng khuyên hai người sau này đừng có mê trai nữa, thời buổi này càng đẹp trai thì càng có vấn đề".
Hai cô gái nhìn nhau xấu hổ cúi đầu.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh hỏi: "Anh rể, chuyện này là sao thế?"
"Vừa nãy em cũng thấy rồi đấy, trong người họ có một loài giun mảnh như sợi tóc".
"Chỉ có những môn phái gian ác mới có thể luyện ra nó, bọn họ chuyên dùng nó để khống chế người khác".
"Khi nó vào trong cơ thể con người sẽ nhanh chóng sinh sản".
"Người bình thường thì chỉ cần khoảng hai ngày là sẽ bị nó khống chế triệt để, sau đó trở thành con rối bị bọn họ điều khiển".
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên che miệng mình, vội vàng nói: "Anh rể, vừa nãy em có bị trúng chiêu không thế?"
"Yên tâm đi, loại giun này chỉ có hiệu quả với phụ nữ thôi".
"Vậy chị em và công chúa có sao không?"
Không đợi Hứa Hạo Nhiên nói, Tina đứng bên đã nói chen vào: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, cái thứ đó không chui vào người chị dâu được đâu".
Lúc Tina nói chuyện, cô ấy giơ bàn tay trắng nõn ra, trong tay cô ấy có hai con giun mảnh như sợi tóc, xác của nó đã chuyển sang màu nâu nằm cuộn tròn ở đó.
Lý Phong giơ một ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào bàn tay Tina, trong nháy mắt hai con giun lập tức biến thành tro bụi.
Lý Phong nói với Tina: "Em không cần giữ nó lại".
Lý Phong hiểu rất rõ tính tình Tina, cô ấy là con gái lại phải điều hành của một đất nước, đây là chuyện rất vất vả.
Cô ấy phải đối mặt với rất nhiều loại người, mỗi ngày cũng phải giải quyết rất nhiều chuyện rắc rối.
Nên cô ấy có thói quen lợi dụng tất cả tài nguyên bên cạnh mình.
Rõ ràng Tina rất hứng thú với loài giun này, cô ấy định mang về nghiên cứu nhưng lại bị Lý Phong phá đám.
Nhưng sau khi bị Lý Phong phát hiện cô ấy cũng không làm gì quá trớn, chỉ thè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên thẳng tắp.
Rõ ràng chuyện thế này cô ấy đã làm trước mặt Lý Phong nhiều lần rồi.
Lý Phong cũng chiều Tina như anh trai chiều em gái vậy.
Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh, ánh mắt cô nhìn Tina có chút hâm mộ.
Cô không phải hâm mộ hành động Tina làm với Lý Phong mà hâm mộ thực lực của Tina.
Nhiều người nhìn bề ngoài của cô ấy thì nghĩ cô ấy chỉ là một cô công chúa xinh đẹp mà thôi.
Nhưng thực ra thực lực của Tina cũng rất mạnh.
Đêm qua, hai người ngủ cùng giường, Tina đã thể hiện cho Hứa Mộc Tình xem thực lực của cô ấy.
Vì thế sự hâm mộ trong mắt Hứa Mộc Tình là vì thực lực của Tina.
Ở bên Lý Phong càng lâu Hứa Mộc Tình càng nhận ra thực lực của chồng mình sâu không lường được.
Mà Tina còn nói cho Hứa Mộc Tình biết thực lực mà cô nhìn thấy Lý Phong thể hiện không bằng 1% thực lực vốn có của anh.
Thực lực của anh đứng trên đỉnh của nhân loại.
Tina quen Lý Phong nhiều năm như thế, cô ấy chưa thấy người nào khiến Lý Phong phải dốc hết sức đối phó cả.
Nói cách khác, trên đời này không có người như thế bởi vì thực lực của Lý Phong đã sáng ngang với thần rồi.
Lúc Lý Phong đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, anh đã nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt cô.
Anh nói với cô: "Em yên tâm, em cũng có thể mạnh như Tina, nhưng em cần thời gian để tập luyện".
Mắt Hứa Mộc Tình sáng rực lên, cô nói với Lý Phong: "Thế em phải làm gì mới được như vậy?"
Lý Phong nhếch miệng cười thần bí.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm, Hứa Mộc Tình lập tức liếc nhìn Lý Phong, hờn dỗi nói: "Quỷ sứ!"
...
Cùng lúc đó, gã thanh niên vừa bị Lý Phong đuổi ra khỏi trung tâm thương mại ngồi vào một chiếc Mercedes Benz.
Anh ta nói với lái xe: "Mau lên, chở tôi đi gặp Hồ Vệ Đông".
Hơn mười phút sau, Hồ Vệ Đông dẫn theo người của ông ta cung kính đứng ở trước của nhà máy đón thiếu môn chủ của bọn họ.
Phái Thanh Minh có hai thiếu môn chủ.
Em trai Triệu Thành Lượng ngu văn dốt võ, cả ngày chỉ biết chơi gái.
Anh trai Triệu Thành Quang đã trở thành phó môn chủ, từ nhỏ đã là thiên tài mà mọi người hay nói đến.
Tính tình hai thiếu môn chủ này hoàn toàn đối lập.
Nếu là bình thường thì tình cảm anh em của bọn họ sẽ không tốt nhưng hai anh em này là song sinh, bọn họ tâm linh tương thông, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt.
Nhất là phó môn chủ lúc nào cũng chiều chuộng em trai, chỉ cần em trai thích là anh ta sẽ nghĩ mọi cách để giúp em trai.
Chính vì thế mà mấy năm gần đây, đội hình của phái Thanh Minh dần trở nên xiêu vẹo vì thiếu môn chủ.
Trong môn phái thu nhận rất nhiều những kẻ độc ác, tiếng xấu lan xa.
Chiếc Mercedes Benz nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà máy, Hồ Vệ Đông cung kính mở cửa xe.
Triệu Thành Lượng vừa xuống xe đã chỉ tay vào trán Hồ Vệ Đông nói: "Giờ ông đi giết một thằng khốn với tôi ngay".
"Tôi phải cướp đàn bà của hắn, để đám đàn bà đấy làm ghế ngồi cho tôi cưỡi".
Hồ Vệ Đông ngây người, ông ta không ngờ thiếu môn chủ vừa đến đã định làm thế.
Giờ ông ta còn đang đau đầu vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ cậu chủ này lại đến gây thêm rắc rối cho ông ta.
Hồ Vệ Đông lập tức gọi mấy cao thủ đến, nói với Triệu Thành Lượng: "Cậu chủ, mấy người này là đàn em đắc lực bên cạnh tôi".
Nhưng sau khi Triệu Thành Lượng thấy bọn họ thì lắc đầu: "Bọn họ không ổn, ông phải tự mình ra tay".
Chương 839: Bảng xếp hạng giang hồ
"Thằng đó rất lợi hại. Tốn bao công sức để tạo ra hai con rối nữ thế mà lại bị thằng đó khuất phục dễ dàng như thế".
Hồ Vệ Đông nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, hai con rối nữ bên cạnh Triệu Thành Lượng là do phó môn chủ của bọn họ tốn rất nhiều tâm trí và sức lực để đào tạo ra.
Hai người này đều là cao thủ võ lâm, sau khi được đào tạo, họ đã bỏ đi sự cảm giác và tri thức của bản thân, trở thành những con rối nghe theo lệnh của thiếu môn chủ.
Loại rối này sở hữu sức mạnh cao gấp nhiều lần so với ban đầu.
Hai người phụ nữ đó đều là cao thủ của phái Thanh Thành, dân giang hồ đã đặt cho họ biệt hiệu là “Hoa Hồng Liễu Lục”.
Đứng thứ mười bảy trong "Nhân Bảng" ở bảng xếp hạng giang hồ.
Sau khi trở thành những con rối, họ ít nhất đã đạt được vị trí thứ hai thứ ba!
Những người bình thường không biết rằng trong cuộc sống của họ có một giang hồ.
Tuy rằng thường nói chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ, nhưng những cao thủ này sẽ không được người thường tự nhiên để mắt tới, các phương tiện truyền thông cũng sẽ không khuyến khích đưa tin, loại thông tin này đều bị chặn.
Giang hồ vẫn luôn là giang hồ.
Nó có võ lâm minh chủ.
Có nhiều môn phái khác nhau.
Ngoài ra còn có bảng xếp hạng.
Có ba thứ hạng trong giang hồ.
Thiên Bảng.
Địa Bảng.
Nhân bảng.
Thiên Bảng là cao nhất, đó là thứ hạng của "cao thủ" võ lâm.
Địa Bảng xếp thứ hai, thu nạp các môn phái, cũng như việc xử lý các cao thủ.
Nhân Bảng là bảng tổng hợp các tân binh trong giang hồ, nam nữ thanh niên của các phái khác nhau sẽ tranh tài trên đỉnh núi Thái Sơn ba năm một lần để phân định thứ hạng của Nhân Bảng.
"Hoa Hồng Liễu Lục" này là một cao thủ mới được thăng cấp của phái Thanh Thành, mặc dù đứng thứ mười bảy, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, cả trăm cao thủ nghiệp dư cũng không thể chạm vào họ được.
Thực lực của bọn họ, nếu tính theo thế tục gia tộc, ít nhất bọn họ cũng đã là đại cao thủ rồi!
Sau khi bị điều khiển thành con rối, bọn họ đã vô cùng gần với cấp tông sư đỉnh cấp!
Loại người nào có thể dễ dàng khuất phục được hai người này nhỉ?
Hồ Vệ Đông ngay lập tức dẫn người của mình đi theo Triệu Thành Lượng đến cửa hàng vừa rồi.
Lúc này Hứa Mộc Tình và những người khác đã rời đi.
Dưới sự đe dọa của Hồ Vệ Đông, nhân viên ở đó đã tiết lộ danh tính của Hứa Mộc Tình.
Nghe đến đây, Hồ Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hắn!
Triệu Thành Lượng kéo cổ áo của Hồ Vệ Đông qua, nói với Hồ Vệ Đông.
"Ông có biết tên khốn đó không?"
Hồ Vệ Đông sắc mặt hơi thay đổi nói với Triệu Thành Lượng.
"Thiếu môn chủ. Hắn tên là Lý Phong, là một thằng ở rể".
"Bố vợ của hắn là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, còn người phụ nữ anh thích kia là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, cô ta tên là Hứa Mộc Tình".
"Nhưng mấy cái này không phải là điểm chính. Mà là thằng Lý Phong đã lấy đi 'dược liệu' của phó môn chủ, hắn là kẻ rất mạnh".
"Hiện tại chúng ta không biết môn phái và thế lực phía sau hắn ra sao. Tôi lo rằng hắn sẽ lợi dụng dược liệu này".
"Vì vậy, chúng ta phải cướp Lý Liễu Nhi từ tay chúng càng sớm càng tốt".
Triệu Thành Lượng sắc mặt dần trở nên ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, nếu đã như vậy, thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà yêu cầu bọn họ phái Thập Nhị Địa Sát đến!"
Biểu hiện của Hồ Vệ Đông trở nên rất phức tạp khi ông ta nghe thấy từ đặc biệt "Thập Nhị Địa Sát".
Trong con ngươi hiện lên một tia kinh hãi, một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Thập Nhị Địa Sát là đám sát thủ được huấn luyện đặc biệt bởi phái Thanh Minh.
Mười hai người này không được chọn ngay từ đầu, mà được lựa chọn không ngừng từ một trăm đứa trẻ!
Những đứa trẻ này về cơ bản là trẻ mồ côi, hoặc bị đánh cắp từ nhà người khác.
Chúng sẽ được ngâm trong bồn thuốc từ lúc lên năm tuổi. Thuốc này không phải là thuốc bắc bình thường mà được pha rất nhiều chất độc, nói chung trẻ con năm sáu tuổi không chịu nổi.
Nếu ngâm lâu, những đứa trẻ này sẽ chết hết.
Mà họ luôn tính toán thời gian, một trăm đứa nằm trong thùng thuốc, đến khi chết phân nửa sẽ mang những đứa còn lại ra ngoài.
Đây là cái gọi là sự sống sót của những kẻ mạnh nhất.
Sau đó, họ sẽ huấn luyện, thôi miên chúng bằng nhiều cách biến thái khác nhau.
Thập Nhị Địa Sát không còn là người, đều là yêu quái, không có cảm xúc, giết người không chớp mắt!
...
Hứa Mộc Tình hôm nay về rất sớm, sau khi ăn trưa xong, Hứa Hạo Nhiên phát hiện ra Hứa Mộc Tình vẫn ngồi trên sô pha đọc báo, không hề rời đi.
Cậu ta không nhịn được bước tới hỏi: "Chị ơi, sao chị còn chưa đi làm?"
Hứa Mộc Tình không nhìn lên nói: "Chiều nay chị trốn việc".
"Đậu má, chị ghê đấy, đường đường là giám đốc mà lại trốn việc, được của ló đấy!"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, giọng nói của Tina từ phía sau truyền đến: "Thế thì đã sao? Là công chúa của một quốc gia, không phải tôi vẫn trốn việc đấy sao?"
Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, hai mắt đột nhiên mở to, nhanh chóng đưa tay bịt mũi lại!
Sau khi lùi lại vài bước liên tiếp, máu rỉ ra giữa các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì lúc này, cậu ta phát hiện ra Tina đang mặc một bộ đồ thể thao mát mẻ mà chỉ có thể nhìn thấy trong phòng tập.
Chân này, ngực này, quả body hình chữ S này khiến Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chóng mặt, suýt ngất xỉu vì thiếu máu.
Tina bước đến chỗ Hứa Mộc Tình, vươn tay ôm Hứa Mộc Tình và nói: "Đi thôi, đi thôi, buổi chiều chị sẽ có một đợt huấn luyện. Mặc một bộ đồ công sở như vậy là không được đâu!"
"Chị tôi cũng phải mặc á!"
Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như bị suy dinh dưỡng, nhất thời nhắm mắt lại, đánh chết cũng không dám nhìn nữa, càng không dám nghĩ nữa, nếu tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ chảy máu mũi mà chết mất!
Cậu ta nên trở về phòng, nói chuyện phiếm cùng Lý Liễu Nhi thì hơn.
Kết quả là Hứa Hạo Nhiên vừa đi lên lầu đã ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì lại chảy máu cam, cả người lăn xuống cầu thang!
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy Lý Liễu Nhi duyên dáng, gợi cảm với thân hình nóng bỏng.
Giống như Tina, cô ấy mặc quần áo tập luyện rất gợi cảm và quyến rũ!
Oh!
To quá!
Sâu quá!
Mười phút sau, Hứa Hạo Nhiên với hai cục bông cắm trong lỗ mũi, đi theo ba người đẹp vào tầng hầm của biệt thự bên cạnh.
Khi Lý Phong mua căn biệt thự này, anh đã mua hết bảy tám căn biệt thự bên cạnh.
Những biệt thự này thường bị bỏ trống, căn này cũng vậy, ngay cả trang trí cũng không có, tất cả đều là phôi thô.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong và những người khác xuống tầng hầm, cậu ta liếc nhìn xung quanh và nói với Lý Phong: "Anh rể, không có gì ở đây hết! Không có dụng cụ thể dục hay gì cả".
Lý Phong khẽ cười, anh đột nhiên vươn tay đặt lên bức tường bên cạnh, trên vách tường chợt lóe lên một tia sáng trắng chói mắt.
Ngay sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chân mình trống rỗng, sau đó hét lên một tiếng, lập tức rơi xuống.
"Ahhhhhhh!"
Chương 840: Ngất rồi
Tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên không kéo dài lâu.
Ngay sau đó, cậu ta nhận thấy rằng mặc dù cơ thể của mình đã rơi xuống, nhưng cảm giác khi rơi không còn nữa.
Cậu ta cảm thấy cơ thể như đang lơ lửng, như người đang lơ lửng trên mây, cảm giác rất lạ.
Từ từ, mấy người bọn họ đặt chân xuống đất.
Lúc này, những gì xuất hiện xung quanh họ hóa ra là một không gian có kích thước như một lớp học.
Bằng mắt thường có thể thấy không có gì ở đây, sau đó Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình.
"Mỗi người đều có tiềm năng rất đặc biệt".
"Có thể nói, sức mạnh ẩn chứa ở mỗi người là khác nhau".
"Mấy ngày nay anh cũng phát hiện trong cơ thể em quả thật là có một sức mạnh rất đặc biệt".
"Chỉ là chính em cũng không cảm nhận được, huống chi là phát động nó".
"Tiếp theo, chúng ta sẽ sử dụng một phương pháp rất đơn giản để thử nghiệm".
Vừa nói, Lý Phong lập tức búng tay.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bốp", Hứa Mộc Tình vốn đang đứng trên mặt đất đột nhiên cảm thấy vai của mình dường như trở nên nặng nề hơn, có cảm giác như đang mặc một bộ quần áo rất nặng.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Trọng lực mà em đang chịu bây giờ là khoảng một nửa cơ thể của em".
"Nếu trước đây em là năm mươi cân, thì bây giờ là bảy lăm cân".
Lý Phong vừa dứt lời, anh đã nghe thấy Hứa Mộc Tình cáu kỉnh nói: "Em còn lâu mới năm mươi cân".
Kết quả là Tina ở bên cạnh cười nói bổ sung: "Chị dâu, đừng có mà điêu nhé!"
"Hôm qua em rõ ràng đã phát hiện ra chị lén lút cân. Chị nặng năm mốt cân đó".
Vừa nói, hai tay của Tina vừa đặt lên thân hình đầy đặn của Hứa Mộc Tình: "Hơn nữa, vóc dáng của chị cong như vậy. Ngay cả chị có sáu mươi cân cũng không phải là quá béo đâu".
"Đừng lo, cho dù chị có nặng hơn, anh trai của em vẫn sẽ rất thích chị".
Hứa Mộc Tình lườm Tina một cái.
Dù hai người ở bên nhau chưa lâu nhưng giữa họ đã hình thành một sự thấu hiểu mơ hồ, chẳng khác gì chị em tốt đã quen nhau nhiều năm.
"Khi cơ thể của mọi người đến giới hạn, sức mạnh rất đặc biệt này sẽ từ từ phát triển".
"Vì vậy, tiếp theo, mọi người hãy cảm nhận giới hạn của chính mình đi".
Sau đó, hai tay của Lý Phong đột nhiên mở ra, tất cả mọi người kể cả Hứa Hạo Nhiên đều cảm thấy một trọng lực hoàn toàn khác!
Những gì đám Lý Nhị Ngưu phải chịu là trọng lực do các dụng cụ đặc biệt mang lại.
Mà những gì đám Hứa Mộc Tình đang phải chịu đựng bây giờ là sức ép từ Lý Phong!
Đây là ước mơ của tất cả các cao thủ trên thế giới!
Kể cả Tina, biểu cảm và cử động của mọi người đều khác nhau khi họ chịu một áp lực nhẹ do Lý Phong phát ra.
Mà thời gian họ chịu đựng cũng khác, người ngã xuống đầu tiên là Hứa Mộc Tình.
Sau đó, từng người một, tất cả đều mềm nhũn gục xuống đất.
Tuy nhiên, Lý Phong hơi ngạc nhiên vì Hứa Hạo Nhiên vẫn đứng đó suốt.
Nói một cách logic, Hứa Hạo Nhiên là người yếu nhất trong bốn người, còn có tiềm năng yếu nhất nữa.
Lý Phong ngay từ đầu đã nhìn thấu điểm này.
Điều kỳ lạ là Hứa Hạo Nhiên vẫn có thể kiên trì cho đến cuối cùng.
Kết quả là, Lý Phong cố ý tăng thêm một ít lực ép nữa.
Kết quả là Hứa Hạo Nhiên quả nhiên toàn thân đổ mồ hôi.
Sau đó, Lý Phong nhìn thấy một tia sáng vàng lấp lánh giữa lông mày Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất như một vũng bùn.
Lý Phong khẽ cau mày, giống như phát hiện ra một lục địa mới, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười.
Vốn dĩ là lần này, chủ yếu là để Hứa Mộc Tình luyện tập.
Mục tiêu là đào tạo Hứa Mộc Tình, Lý Phong cũng đã đạt được, nhưng Hứa Hạo Nhiên có thể được cho là một sự bất ngờ đáng mừng.
Khi Hứa Mộc Tình và Tina thức dậy nhẹ nhàng trên giường, hai siêu mỹ nhân bất giác vươn vai.
Mặc dù chỉ phải chịu một chút áp lực nhẹ do Lý Phong phát ra, nhưng cơ thể họ cũng sẽ rất mỏi.
Nhưng khi tất cả những điều này kết thúc, cơ thể sẽ có một cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
Loại cảm giác đó, không miêu tả rõ ràng được, có chút giống với loại quan hệ nam nữ mập mờ.
Hứa Mộc Tình đã nếm trải cảm giác đó với Lý Phong rồi, sắc mặt đã đỏ bừng rồi.
"A, thật thoải mái!"
Tina nằm dài ra một bên, dáng người duyên dáng của cô ấy được phô bày hoàn toàn trước mặt Hứa Mộc Tình.
Nhất thời làm Hứa Mộc Tình hơi ngẩn ra.
Là phụ nữ, cô ấy cũng phải thừa nhận rằng Tina có vẻ đẹp quyến rũ mà người bình thường không có được, không có gì lạ khi cô ấy được săn đón bởi đàn ông trên toàn thế giới.
Sau đó Tina nói một câu khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
"Này, tại sao hai người chúng ta lại ở trên giường? Ai ôm chúng ta về vậy?"
Tất nhiên Tina cố ý hỏi, để kích thích Hứa Mộc Tình, cô ấy còn nói thêm một câu phía sau.
"Ôi, chắc chắn là anh trai ôm về rồi, nếu lúc đó mà em tỉnh lại thì chắc chắn sẽ thấy được cảnh đẹp lắm đây".
"Nằm trong vòng tay anh ấy, được ôm trở về nhà như một nàng công chúa, ai da! Ngại quá đi à".
Ngay khi Tina vừa dứt lời, giọng nói của Lý Phong từ khu vườn dưới lầu truyền đến.
Giọng của Lý Phong không lớn lắm, nhưng mỗi lời anh thốt ra sẽ cô đọng lại thành giống như sợi tóc, truyền thẳng đến tai của Hứa Mộc Tình và Tina.
Chỉ nghe Lý Phong nói: "Em suy nghĩ nhiều quá. Ngày hôm qua anh chỉ vác hai người lên vai như vác bao tải rồi đem về thôi".
Lý Phong nói như vậy, làm sự tưởng tượng của Tina tan thành mây khói.
Tina lầm bầm cái miệng gợi cảm của mình, vỗ nhẹ lên tấm ván giường.
"Đáng ghét chết đi được, để người ta tưởng tượng tí thì chết à?"
Tina vừa dứt lời, giọng nói cực kỳ phấn khích của Hứa Hạo Nhiên vang lên từ sân trong.
"Anh rể, em thành công rồi, em thành công rồi!"
Tina và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đứng dậy, khi họ bước ra ban công và nhìn về phía sân bên dưới, họ thấy Hứa Hạo Nhiên đã tỉnh lại.
Lúc này cậu ta đang mặc một chiếc quần hoa, thân trên để trần, lộ ra thân hình không béo cũng không gầy, nhưng dường như cũng có múi đấy.
Điều khiến Tina và Hứa Mộc Tình tò mò và ngạc nhiên là một mảnh giấy màu vàng lơ lửng giữa Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Tina hỏi Hứa Mộc Tình: "Tại sao tờ giấy vàng đó lại bay lơ lửng trong không trung vậy nhỉ?"
Hứa Mộc Tình nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng tờ giấy màu vàng này hóa ra là một tấm bùa.
Từ chỗ Lý Phong và Hứa Mộc Tình có thể nhìn thấy, thịt trên mặt Hứa Hạo Nhiên đang dần khô quắt.
Mà vành mắt của cậu ta cũng đen sẫm lại.
Giống như trong nháy mắt mà hốc hác đi nhiều.
Nhìn chả khác gì cậu thiếu niên nghiện game hơn mười ngày không ngủ cả.
Lý Phong thấy thế lập tức lấy một đồng xu trong túi ra bắn về phía cô gái.
Đồng xu bay vun vút trong không khí, đánh trúng bả vai cô ấy.
Ngay tức khắc cô ấy giống như bị ô tô tông ngã, lăn mấy vòng trên đất.
Cuối cùng lại nằm trên đất không nhúc nhích.
Không gian lại chìm vào yên lặng.
Hứa Mộc Tình vội chạy đến chỗ Hứa Hạo Nhiên nói.
"Em có sao không?"
Giờ Hứa Hạo Nhiên cứ như bị người ta vắt kiệt ấy.
Nhưng vẻ mặt cậu ta lại rất sung sướng.
Nụ cười đểu cáng này nhìn mà chỉ muốn tát cho phát.
Hứa Mộc Tình giơ tay đỡ cậu ta dậy.
Nhưng lúc cô đỡ cậu ta ngồi xuống thì cô gái vốn nằm im trên đất không nhúc nhích gần đó cũng từ từ ngồi dậy.
"Yêu nghiệt chết đi!"
Tiểu hòa thượng hét lên một tiếng, cái gậy sắt trong tay lập tức đánh về phía cô ấy.
"Đợi đã!"
Lý Phong lập tức hét lên.
Chỉ bằng một tiếng hét đã khiến tiểu hòa thượng phải lui về sau mấy bước.
Vẻ mặt tiểu hòa thượng ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
Cậu ta biết Lý Phong rất giỏi võ nhưng không ngờ võ công của anh đã vượt qua cảnh giới của cao thủ bình thường.
Cho dù là trụ trì Thiếu Lâm Tự cũng không phải đối thủ của anh.
Chuyện tiếp theo càng khiến tiểu hòa thượng bất ngờ.
Cậu ta đứng sững người ở đó không biết làm sao.
Bởi vì lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng dậy.
Mà cô gái đó cũng đứng dậy theo Hứa Hạo Nhiên.
Động tác của cô ấy giống hệt Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này đám người Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên cũng nhận ra điều này.
Hứa Hạo Nhiên không quan tâm đến cơ thể yếu ớt của mình, đi về phía cô gái đó.
Cậu ta bước một bước, cô gái đó cũng bước một bước về phía cậu ta.
Động tác của hai người y như cùng một khuôn đúc ra.
Hứa Hạo Nhiên làm rất nhiều động tác, cô gái đó cũng làm theo y hệt, nhìn không giống đang bắt chước.
Mà với dáng vẻ độc ác ghê gớm của cô ấy lúc nãy, cô ấy vốn không cần bắt chước Hứa Hạo Nhiên.
Giờ nhìn cô ấy chả khác gì những cô gái bình thường khác cả.
Điều đáng khen là ban đầu sắc mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy.
Mà giờ thì đã trở nên hồng hào.
Chẳng giống thứ vừa nhảy ra từ quan tài gì cả.
Hứa Hạo Nhiên và cô ấy cùng quay đầu lại nhìn Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên hỏi: "Anh rể, chuyện này là sao thế?"
Điểm khác biệt duy nhất là Hứa Hạo Nhiên có thể nói.
Còn cô gái đó thì không.
Nhưng cô ấy cũng trợn to mắt nhìn Lý Phong giống Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong giơ tay vò đầu.
"Chuyện này đúng là trăm năm có một".
Sau đó, Lý Phong hỏi tiểu hòa thượng: "Cậu có biết danh tính của cô gái này không?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu.
"Lúc tôi đi du lịch thì được một người bạn mời đến đây giúp bọn họ trừ yêu mà thôi".
Vừa nói cậu ta vừa quay đầu nhìn cửa từ đường.
Vẻ mặt mấy ông già rất phức tạp.
Rõ ràng bọn họ cũng chưa từng gặp phải chuyện này.
Ông già nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên lúc ở cổng làng chống ba toong từ từ đi vào.
Ông ta nói với Lý Phong: "Bà ấy họ Lý, tên là Lý Liễu Nhi, là cô của tôi".
"Hả?"
Ông ta vừa dứt lời, Lý Phong và tiểu hòa thượng đều ngạc nhiên.
Hứa Hạo Nhiên nói với ông ta: "Ông ơi, ông có nhầm không thế? Nhìn cô ấy cũng tầm tuổi tôi thôi".
"Nhầm cái gì, tính ra thì giờ bà ấy đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi".
Ông ta biết đám người Lý Phong đáng tin cậy.
Nên đã đi đến trước mặt Lý Phong nói hết mọi chuyện ra.
Theo như lời ông ta kể, Lý Liễu Nhi sống ở thế kỷ trước.
Lúc đó triều đại nhà Thanh còn chưa diệt vong.
Lý Liễu Nhi số khổ.
Lúc cô ấy vừa sinh ra thì mẹ mất.
Bố cô ấy là một tú tài.
Tuy là kẻ có tri thức nhưng trong thời đại bất ổn như vậy.
Cho dù có học thức uyên bác thế nào thì cũng vô dụng.
Vì mẹ mất sớm, bố là người yếu đuối, không thức thời.
Ngày nào cũng mơ mộng hão huyền mình có thể thi đỗ, dấn thân vào chốn quan trường, nhanh chóng thăng tiến.
Nên từ nhỏ mọi gánh nặng trong gia đình đã đổ dồn lên người Lý Liễu Nhi.
Lúc còn nhỏ cũng không mấy ai chú ý đến cô ấy
Nhưng đến khi cô ấy mười ba tuổi thì bà mối cứ nườm nượp kéo đến.
Có rất nhiều người thuê bà mối đến làm mai.
Lý Liễu Nhi xinh đẹp lại tháo vát, có rất nhiều người mong ước có thể cưới cô ấy về làm vợ.
Bố của cô ấy tuy chuyện khác thì không được việc nhưng lại rất giỏi tính toán.
Thế là lợi dụng con gái mình triệt để.
Ông ta từ chối người thường đến hỏi Lý Liễu Nhi.
Sau đó lại nói bóng nói gió nếu cho ông ta 30000 đồng bạc thì ông ta sẽ gả con gái cho.
Lúc đó 30000 đồng bạc đúng là một số tiền lớn.
Nói gì đến người thường, cho dù là địa chủ ở nông thôn cũng không có nhiều tiền thế.
Thế là Lý Liễu Nhi yên ổn đến năm mười tám tuổi.
Đối với một cô gái thì mười tám tuổi là độ tuổi đẹp nhất.
Lý Liễu Nhi cũng vậy.
Cô ấy ở độ tuổi đó đương nhiên sẽ khiến người ta để ý đến.
Mỗi ngày có biết bao nhiêu ánh mắt như lang như hổ từ một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm cô ấy.
Những người này có gan nhìn nhưng không có gan làm.
Từ nhỏ Lý Liễu Nhi đã làm việc nhà.
Cô ấy không chỉ khỏe mà cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Gặp phải lưu manh là cô ấy sẽ cầm gậy đánh.
Bình thường cô ấy đã xử lý rất nhiều lưu manh.
Nhưng chuyện này cũng không kéo dài quá lâu.
Có một ngày, một gã đốc quân để ý cô ấy.
Gã đó đã cho bố của Lý Liễu Nhi làm một tên lính quèn.
Bố cô ấy vui mừng, lập tức muốn đẩy cô ấy vào lòng gã đó.
Nhưng gã đốc quân này là một ông già hơn bốn mươi rồi.
Lý Liễu Nhi không đồng ý, thậm chí cô ấy đã từng lấy cái chết ra dọa.
Nhưng cũng chẳng ăn thua.
Bố cô ấy nhốt cô ấy trong nhà.
Ép cô ấy lấy chồng, làm bà vợ thứ bảy của đốc quân.
Chương 832: Lý Liễu Nhi
Lý Liễu Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, lúc đêm tối cô ấy đã nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Đốc quân dẫn theo mấy trăm người bao vây chặn đường, ép cô ấy phải chạy vào núi.
Trong lúc bỏ chạy cô ấy đã trốn vào trong một cái hang.
Đám quân truy đuổi cũng vào trong đó.
Không biết cuối cùng bên trong đó có thứ gì.
Tất cả những người xông vào đều chết hết.
Những người đứng ngoài giơ đuốc chiếu vào trong cũng chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong vọng ra mà thôi.
Ban đầu mọi người còn tưởng bên trong có mấy loại thú như hổ hay gấu.
Thế là đốc quân tự mình dẫn người vào trong.
Những người này vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, cho dù bên trong có hổ dữ, gấu dữ cùng không đấu lại được súng ống.
...
Sáng hôm sau, người trong thôn bất chấp khó khăn vào trong hang tìm kiếm.
Cuối cùng thấy trong đó máu chảy lênh láng.
Nhưng lại không có một cái xác nào.
Sùng và quần áo vẫn còn ở đó nhưng người thì không thấy đâu.
Dường như thân thể của bọn họ đã bị thứ gì đó hút khô, tan thành tro bụi vậy.
Nhưng mọi người lại tìm được xác của Lý Liễu Nhi ở bên cạnh hồ nước sâu trong hang.
Hồ nước đó sâu không thấy đáy, nhúng tay vào trong nước sẽ thấy nước lạnh như băng.
Không tìm thấy đốc quân, Lý Liễu Nhi thì chết rồi.
Chức quan của ông bố cũng đi tong.
Không chấp nhận được chuyện này, ông ta đã phát điên rồi đâm đầu vào cây cột trong từ đường tự sát.
Trong thôn có quy tắc, nếu trong tộc có cô gái chưa chồng mà chết thì không thể chôn trong phần mộ của gia tộc.
Những cô gái chết trẻ đó sẽ được bố mẹ mời thầy phong thủy về tìm cho một vùng đất có phong thủy tốt để chôn cất tử tế.
Nhưng trong nhà Lý Liễu Nhi chả còn ai cả.
Lúc đó thời thế hỗn loạn, lòng người lo sợ.
Càng lạ là lúc mà Lý Liễu Nhi chết thời tiết rất nóng.
Nếu là những cái xác bình thường khác thì phải thối rữa rồi mới đúng.
Nhưng xác của Lý Liễu Nhi không chỉ nguyên vẹn, mà lúc động vào còn thấy lạnh như băng nữa.
Thậm chí nó còn lạnh hơn cả băng.
Nếu đặt xác của cô ấy trong một căn nhà, bên cạnh để một nước.
Không đến nửa tiếng cái chậu nước đó sẽ đóng băng.
Lúc đó mọi người rất sợ hãi, coi cô ấy là điềm xấu.
Trưởng thôn vì muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Đã thả cô ấy vào trong hồ nước mà lúc trước vớt được cô ấy lên.
Để cái xác không nổi lên, họ thậm chí buộc đá vào người cô ấy, để cô ấy mãi mãi chìm vào trong nước.
Cuối cùng bọn họ đã lấp cửa động lại, sau đó cấm người dân đến gần.
Mọi chuyện qua đi, mọi người cũng đã quên cô ấy rồi.
Nhưng không ai ngờ.
Ba tháng trước có mấy thanh niên từ thành phố đến ngọn núi sau thôn thám hiểm.
Vô tình phát hiện ra cái động bị bịt kín đó.
Có lẽ do núi lở nên cái hang đó lại lộ ra trước mặt mọi người.
Ba thanh niên không biết nguồn gốc của cái hang này.
Vì tò mò nên bọn họ đã đi vào trong, cuối cùng phát hiện ra Lý Liễu Nhi.
Lý Liễu Nhi vẫn giống hệt lúc trước.
Hơn một trăm năm mà cơ thể cô ấy không bị thối rữa, vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.
Ba thanh niên này không biết chừng mực đã vớt cô ấy từ dưới nước lên.
Sau khi cô ấy được vớt lên thì bỗng trợn to hai mắt.
Ba người đó sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Lý Liễu Nhi đuổi theo bọn họ, từ trên núi chạy vào thôn.
Ngày đó cả thôn nhốn nháo.
Sau đó, mọi người dùng lưới đánh cá từng tầng từng tầng quấn lấy Lý Liễu Nhi nên mới bắt được cô ấy.
Nhưng sau khi bắt được cô ấy, mọi người mới phát hiện cô ấy đã thành một quái vật người không ra người, ma chẳng ra ma.
Tuy nhìn cô ấy chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng cô ấy mình đồng da sắt, dao súng cũng không thể khiến cô ấy bị thương.
Sau đó trưởng thôn bỏ ra một khoản tiền lớn mời một cao nhân đến.
Trưởng thôn này chính là ông già đang nói chuyện với đám người Lý Phong.
Ông ta là người duy nhất nhớ được Lý Liễu Nhi.
Lúc ông ta còn nhỏ thỉnh thoảng lại nghe thấy người nhà nhắc đến cô ấy.
Không ngờ lúc còn sống ông ta lại có cơ hội nhìn thấy người họ hàng mà mọi người hay nói đến này.
Sau khi cao nhân đến đã để phụ nữ trong thôn mặc cho cô ấy một cái quần bò màu lam và áo sơ mi màu trắng.
Mà nội y bên trong cũng là màu trắng.
Tượng trưng cho sự trong sạch.
Sau đó cao nhân liền mời tiểu hòa thượng đến.
Cao nhân nói tối nay Lý Liễu Nhi sẽ từ trong quan tài đi ra để hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.
Đến lúc đó, cô ấy sẽ trở thành một vật thể đặc biệt mà mọi người hay nói đến.
Ma!
“Nhảm nhí!”
Lý Phong mở miệng nói.
Anh quay đầu nói với tiểu hòa thượng.
"Tiểu hòa thượng, cậu nói cho trưởng thôn biết cậu đến đây kiểu gì đi".
Tiểu hòa thượng xoa cái đầu trọc lóc của mình.
"Tôi đến đây du lịch".
"Ơ, không đúng, lúc tôi từ thành phố đến thị trấn thì ngồi xe buýt".
"Trên xe gặp một bác gái trung niên".
"Bà bác đấy nói trong thôn có mấy chuyện rất kì lạ, muốn nhờ tôi đến giúp".
"Thế nên tôi mới đến đây".
Tiểu hòa thượng chỉ tay vào dây đỏ và đồng xu trên đỉnh nói: "Đây là La Thiên Phục Ma Trận".
"Vừa nhìn thấy trận pháp này tôi còn tưởng trong quan tài là một thứ rất hung ác".
"Nhưng không ngờ nó lại là cương thi".
"Cô ấy không phải cương thi".
Lý Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Sau đó Lý Phong lại nói một câu làm tất cả mọi người ở đây đều sốc.
"Điều kiện tiên quyết của cương thi là thi thể, nhưng cô ấy còn sống".
"Hả!"
Lý Phong nói với mọi người xung quanh: "Tuy là tôi chưa đến cái hang kia".
"Nhưng chắc chắn cái hang kia cũng giống như 'ngăn đông' của chúng ta vậy".
"Cho dù khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ phát triển thế nào cũng không thể ngăn cản việc hai hành tinh rút ngắn khoảng cách".
"Nói cách khác, chúng ta đi từ trái đất đến hành tinh gần nhất là sao hỏa thì cũng cần một trăm tám mươi ngày".
"Nhưng nếu chúng ta đi đến hành tinh xa hơn thì phải chế tạo ra một cái ngăn đông, sau khi con người vào trong ngăn đông thì sẽ ngủ say".
"Giấc ngủ này có thể kéo dài mười mấy năm, mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm".
Hứa Mộc Tình gần đây cũng rất có hứng thú với phương diện khoa học kỹ thuật.
Nhất là khi nước Mễ phóng tên lửa đưa những người giàu có đi du lịch vài ngày ở ngoài vũ trụ.
Rất nhiều người giàu trong nước cũng có suy nghĩ này.
Thế nên Hứa Mộc Tình đã đọc rất nhiều sách liên quan đến vấn đề này, kỹ thuật mà Lý Phong nói cô cũng từng thấy trong sách rồi.
Chương 833: Phái Thanh Minh
Hứa Mộc Tình hỏi Lý Phong: "Công nghệ này giờ đã hoàn thiện rồi à?"
Lý Phong gật đầu: "Mười mấy năm thì ok nhưng mấy chục năm thì không được".
"Người chìm vào giấc ngủ cần tiêu hao mỡ trong cơ thể".
"Con người không thể tiêu hao mỡ trong suốt mấy chục năm được".
"Mà người ngủ say mấy chục năm mới tỉnh dậy sẽ có tác dụng phụ rất lớn, không phải ai cũng chịu đựng được".
"Nhưng cô gái này bởi vì gặp may nên mới trở thành người đầu tiên ngủ say một trăm hai mươi năm trong lịch sử loài người".
Hứa Hạo Nhiên đằng sau vội vọt đến trước mặt Lý Phong, nắm chặt tay anh nói.
"Anh rể, phải làm sao cô ấy mới tỉnh lại hoàn toàn".
"Cô ấy có thể tỉnh lại không thì phải dựa vào may mắn thôi".
"Còn giờ có một chuyện phải giải quyết".
Vừa nói, Lý Phong bất giác nhìn về phía một góc bên trái tối tăm.
Lúc mọi người nhìn theo ánh mắt của anh thì không thấy gì cả.
Nhưng ánh mắt Lý Phong lại sáng rực.
Trong ánh mắt lóe ra tia sáng đặc biệt.
"Anh rể, anh đang nhìn gì thế?"
Lý Phong không trả lời Hứa Hạo Nhiên.
Anh bước lên hai bước, nhìn vào góc tối đó nói: "Ông đứng ở đấy xem lâu như vậy, không định ra ngoài à?"
Lúc này, rõ ràng trong góc chả có ai nhưng lại có tiếng hừ lạnh của một người đàn ông.
"Không ngờ lại bị cậu phát hiện ra".
Trong bóng tối, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu xanh bước ra.
Ông ta vừa xuất hiện, tiểu hòa thượng lập tức cau mày.
Cậu ta nhanh chóng thốt lên: "Hóa ra là ông".
"Ông là người đi cùng bác gái trung niên hôm đó".
"Các người đã lừa tôi đến đây".
Ông ta liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái, sau đó nhìn Lý Phong chằm chằm.
"Kế hoạch đã sắp xếp đâu ra đấy, ai dè lại bị cậu làm hỏng".
"Thằng ranh! Nếu muốn sống thì mau giao Lý Liễu Nhi cho bọn tôi".
"Không được!", Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã giãy nảy lên.
Bình thường cậu ta làm chuyện gì cũng luồn cúi, mà còn rất sợ gánh vác trách nhiệm.
Lúc này, cậu ta giống như một người đàn ông đích thực, ưỡn ngực, tỏ vẻ phải có trách nhiệm với Lý Liễu Nhi.
Hay ở chỗ Hứa Hạo Nhiên làm thế.
Lý Liễu Nhi bên cạnh cậu ta cũng làm động tác giống hệt vậy.
Một nam một nữ tuy bề ngoài khác nhau nhưng động tác và dáng vẻ lại giống nhau đến lạ.
Lý Phong nhìn ông ta nói: "Ông thấy rồi đấy".
"Em vợ tôi và Lý Liễu Nhi bởi vì một cơ hội đặc biệt".
"Mà giờ hai người bọn họ đã liên quan chặt chẽ đến nhau.".
"Sợ là không thể giao Lý Liễu Nhi cho ông rồi".
Lúc Lý Phong nói chuyện, vẻ mặt của anh rất ung dung.
Còn sắc mặt ông ta thì ngày càng xám xịt.
"Ranh con! Nhìn cậu bắn tiền xu tôi biết thực lực của cậu không phải dạng vừa".
"Nhưng cùng lắm thì cậu cũng chỉ là cao thủ ở đây mà thôi".
"Trong mắt chúng tôi thì cũng chỉ như đứa trẻ lên ba lên bốn".
"Muốn xử lí cậu dễ như trở bàn tay".
"Nếu cậu biết điều thì giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?", Hứa Hạo Nhiên nhảy dựng lên chỉ vào ông ta nói.
"Nhìn dạng chó như ông là biết chả phải thứ tốt đẹp gì".
"Tôi nói cho ông biết, đừng nói tôi và Lý Liễu Nhi giờ thành thế này".
"Cho dù không bị sao thì chúng tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho ông đâu".
"Ông từ bỏ đi".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì ông ta bỗng cười to: "Ha ha ha, đúng là chán sống rồi".
Ông ta nhanh chóng hành động, tốc độ rất nhanh, cả người cứ như viên đạn lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Một đòn này có khí tức mãnh liệt, tưởng chừng có thể san bằng cả ngọn núi.
Lý Phong cách Hứa Hạo Nhiên mười mét, anh đột nhiên giơ tay như đang kéo nhẹ Hứa Hạo Nhiên một cái.
Sau đó cả người Hứa Hạo Nhiên đã bị Lý Phong kéo ra một khoảng.
Đòn này của ông ta đã đánh vào không khí.
Ông ta lại tiếp tục lao lên tấn công Hứa Hạo Nhiên.
Nhưng chả đòn nào đánh trúng cậu ta cả.
Cho dù ông ta nhanh thế nào, ra đòn mạnh ra sao.
Nhưng cũng không đánh trúng Hứa Hạo Nhiên.
"A, tao phải giết mày".
Ông ta hét lên giận dữ, xoay phắt người lại, vọt về phía Lý Phong.
"Rầm!"
Lý Phong tiện tay đánh một chưởng trúng người ông ta.
Trong chớp mắt, cả người ông ta bị đánh văng về phía sau, ộc ra một ngụm máu trong không trung.
Sau khi ông ta rơi xuống đất, ông ta ôm ngực, vẻ mặt bất ngờ nhìn Lý Phong.
Mấy cái xương sườn của ông ta gãy hết rồi.
Rõ ràng ông ta bị anh đánh trúng, nhưng vừa nãy dù ông ta rất tập trung.
Cũng không thể thấy được tốc độ ra tay cua Lý Phong.
Người đàn ông như vậy đã vượt qua tầng lớp cao thủ ở đây rồi.
Ông ta nhìn Lý Phong chằm chằm hỏi: "Cậu là ai? Gia tộc lánh đời nào phái cậu đến đây?"
Lý Phong nhếch miệng cười khẩy nói: "Ông không đủ trình để biết".
"Giờ tâm trạng tôi đang tốt, ông đi đi".
"Nếu không ông sẽ được dùng cái quan tài kia đấy".
Ông ta trợn to mắt, vội vàng bật dậy.
Dù bị thương khắp người nhưng vẫn nhanh chóng nhảy lên bức tường của từ đường.
Khóe miệng ông ta rướm máu, ánh mắt không cam lòng.
Ông ta nhìn chòng chọc Lý Phong nói: "Hôm nay tuy là tôi thua nhưng cậu đừng tưởng chỉ thế là xong chuyện".
"Mấy người không biết giá trị của cô gái này".
"Sẽ có rất nhiều người còn giỏi hơn tôi đến".
"Bọn họ còn ác độc hơn tôi nhiều, mấy người cứ chờ mà xem".
"Giờ mấy người hối hận cũng đã muộn rồi, hahaha".
Ngay khi ông ta xoay người nhảy lên, định nhảy vào trong bóng tối.
Lý Phong đột nhiên giơ một ngón tay chọc vào không khí.
Ông ta bỗng đứng khựng lại giữa không trung.
Sau đó giống như một vật nặng rơi ra bên ngoài bờ tường của từ đường.
Không còn chút tiếng động.
"Lắm mồm!"
Lý Phong dửng dưng nói, sau đó nói với trưởng thôn đứng bên cạnh.
"Trưởng thôn giao Lý Liễu Nhi cho chúng tôi đi".
Trưởng thôn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
"Suýt chút nữa tôi hại chết cô tôi rồi".
"Cậu nhóc à, nếu có một ngày cô tôi tỉnh lại".
"Cậu nhất định phải dẫn cô tôi về thăm thôn làng".
"Phong cảnh thôn này vẫn giống hệt một trăm năm trước".
"Nhà cô tôi ở trong thôn vẫn được giữ nguyên vẹn".
Lý Phong cười nói: "Ông yên tâm, cô ấy nhất định sẽ quay lại".
Chương 834: Badboy
Sau khi đám người Lý Phong ra khỏi thôn, ở cửa thôn, tiểu hòa thượng gọi Lý Phong.
"Thí chủ, nếu tôi đoán không nhầm thì người vừa nãy là người của phái Thanh Minh".
"Những người này làm việc rất kỳ quặc, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn".
"Anh nhất định phải cẩn thận, nếu cần tôi giúp thì cứ gọi tôi"
Nói xong, tiểu hòa thượng rút điện thoại ra kết bạn wechat với Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên cũng vội vàng rút điện thoại ra kết bạn với cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh lập tức hú lên: "Ôi trời, đại sư! Cậu từng đi đến nhiều nơi thật đấy".
"Nhưng sao ở nơi nào cậu cũng phải chụp một bức ảnh đồ ăn thế".
"Hòa thượng các cậu không cấm ăn mặn à, nhìn ảnh chụp đồ nướng của cậu toàn dê, tôm hùm đất, thịt bò, hải sản, thứ gì cũng có".
Tiểu hòa thượng vội nói: "A di đà phật".
"Thí chủ, chúng tôi không ăn mặn".
"Nhưng không ăn không có nghĩa là không được nhìn”.
"Tôi đăng mấy bức ảnh này lên trang cá nhân".
"Bạn bè trên wechat của tôi cũng đều là người xuất gia, tôi làm thế để trêu tức bọn họ đấy".
Hứa Hạo Nhiên nghe xong thì mí mắt giật giật, cười ha hả nói với tiểu hòa thượng.
"Ôi, không ngờ đại sư cũng là một badboy đấy".
...
Đoàn người Lý Phong về đến nhà.
Liễu Ngọc Phân thấy Hứa Hạo Nhiên dẫn theo một cô gái xinh đẹp thì trợn tròn mắt.
Bà ấy vội vàng kéo Hứa Hiếu Dương từ trong phòng sách ra.
"Chồng ơi, anh mau ra mà xem! Con trai dẫn bạn gái về này".
Hứa Hiếu Dương sững sờ, mới ra ngoài một lúc mà đã dẫn bạn gái về rồi, tốc độ quá nhanh.
Hai người từ trên lầu đi xuống.
Thấy bạn gái Hứa Hạo Nhiên dẫn về ngồi giống hệt cậu ta.
Lúc này, bọn họ ngồi rất thoải mái trên sô pha.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.
Lúc Liễu Ngọc Phân vừa nhìn thấy Lý Liễu Nhi, thấy dáng vẻ cô ấy xinh đẹp, lại có khí chất rất đặc biệt.
Bà ấy rất ưng.
Nhưng sao vừa ngồi xuống ghế là khác ngay rồi.
Mà bà ấy nhìn cô ấy ngồi có chút gượng gạo.
Giống như hành động này con gái không nên làm.
Hứa Mộc Tình bên cạnh đạp Hứa Hạo Nhiên một cái nói.
"Mau ngồi hẳn hoi lại".
"Em làm gì kệ em nhưng đừng để Lý Liễu Nhi học cái xấu".
Sau khi Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ngồi xuống, Hứa Mộc Tình nói ngắn gọn những chuyện mà bọn họ đã trải qua.
Lúc nghe Lý Liễu Nhi đã hơn một trăm tuổi, hai người há hốc miệng, mắt trợn to.
Lúc cả nhà đang ngồi nói chuyện thì cửa sổ phòng khách bỗng truyền đến tiếng vỡ vụn.
"Choang!"
Một mũi tên nhọn từ bên ngoài bắn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh Lý Liễu Nhi.
Lý Phong nhẹ nhàng giơ ra.
Mũi tên đang lao vun vút đến lập tức bị nghiền thành bột, rơi xuống nền nhà.
Hứa Hạo Nhiên sợ hãi ôm đầu trốn sau lưng Lý Phong.
Lý Liễu Nhi cũng bắt chước Hứa Hạo Nhiên.
Động tác của hai người giống hệt nhau.
Lúc này Lý Phong đã từ từ đứng lên, sắc mặt anh xám xịt.
Bên ngoài cửa sổ có giọng nói khàn khàn của một gã đàn ông truyền đến.
"Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi".
"Ranh con! Mau giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Lý Phong từng bước đi về phía cửa sổ trong phòng khách, anh mở cửa ra.
Lý Phong giơ tay chỉ vào cửa sổ thủy tinh nhà mình nói.
"Nửa đêm các ông xông vào nhà tôi, không chỉ phá hỏng hoa cỏ trong vườn mà còn làm vỡ cửa sổ nhà tôi".
"Nếu đã đến rồi thì đừng hòng rời đi".
Nhưng nghe Lý Phong nói thế, đám người bên ngoài cười nhạo.
"Đúng là ranh con không biết trời cao đất dày".
"Mày chọc phải phái Thanh Minh bọn tao, đánh người bọn tao tàn phế mà con dám ở đấy to mồm à".
"Những người chọc phải phái Thanh Minh bọn tao chả ai sống yên ổn cả".
"Ranh con! Nếu đã không biết điều thì đừng trách bọn tao không khách sáo".
Vừa dứt lời, một bóng đen từ ngoài cửa vọt vào.
Khí thế của ông ta rất mạnh mẽ, cuốn theo không khí cuồn cuộn.
Mà lúc này Lý Phong bỗng giơ tay trái ra.
Nhìn giống như anh chỉ vung nhẹ tay trong không trung một cái.
Sau đó năm ngón tay anh đã bóp chặt lấy cổ của ông ta.
Người vừa mới vọt vào lập tức bị Lý Phong khống chế.
Ông ta vung tay chân giãy dụa.
Nhưng năm ngón tay Lý Phong bỗng bóp chặt.
Trong nháy mắt, cả người ông ta lập tức cứng lại, không thể động đậy.
Lý Phong lạnh lùng nói: "Vào nhà người khác mà ngay cả giày cũng không cởi, ông muốn chết à?"
"Không thấy dưới chân ông dính đầy đất à?"
Lý Phong nói thế khiến ông ta cạn lời.
Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Lúc ở bên ngoài ông ta không cảm thấy gì.
Đến lúc đánh với Lý Phong ông ta mới phát hiện ra thực lực của anh sâu không lường được.
Lý Phong ném ông ta ra ngoài, sau đó anh cũng nhảy ra từ cửa sổ.
Vườn hoa bên ngoài biệt thự lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy người đàn ông.
Tina khoái chí chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn Lý Phong ra tay, miệng mỉm cười hạnh phúc.
Giống như chỉ cần thấy Lý Phong ra tay đánh người là một chuyện rất thú vị, khiến cô ấy cảm thấy rất phấn khởi.
Sau khi xử gọn đám người này, Lý Phong vỗ tay nói với không khí phía sau.
"Đóng gói đem đi!"
"Vâng!"
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Vương Tiểu Thất và Lý Nhị Ngưu.
...
Cùng lúc đó, trong một nhà máy ở Ninh Châu.
Nhìn bề ngoài thì nhà máy này không khác gì những nhà máy khác.
Nhưng thật ra đây là một chi nhánh của phái Thanh Minh ở Ninh Châu.
Đa số công nhân trong nhà máy đều là người bình thường.
Nhưng trong số những công nhân này có lác đác vài đệ tử phái Thanh Minh.
Lúc này trong văn phòng giám đốc có ba người đàn ông đang ngồi.
Trong đó có một người miệng ngậm điếu thuốc, cau mày.
"Sao những người kia đi lâu thế?"
"Không phải đến một ngôi nhà dẫn người về à?"
"Cho dù giết cả nhà đấy cũng đâu tốn thời gian như vậy".
Vừa dứt lời, có một người vội vàng chạy vào.
Vẻ mặt hắn ta bối rối nói với người đang ngồi hút thuốc trên sô pha.
"Đường chủ, đám người lão Tứ đã về rồi".
Người hút thuốc cười khẩy: "Về thì về chứ sao, không phải chỉ đi giải quyết chút chuyện thôi à, sao phải hớt hải thế".
Chương 835: Thuốc dẫn của phó môn chủ
"Mau dẫn Lý Liễu Nhi đến đây cho tôi".
"Tôi chuẩn bị tự mình dẫn cô ta về tổng bộ".
"Cô ta có tác dụng quan trọng để phó môn chủ có thể tu luyện thần công, không thể qua loa được".
"Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết hết đấy".
Người vừa chạy vào mồ hôi đầm đìa, hắn ta run rẩy nói: "Đám người lão Tứ không vào trong được".
"Đường chủ, ông tự ra ngoài xem đi".
"Bọn họ bị đánh gãy hết tay chân, nhét vào bao tải như bao rác rồi ném ở cửa nhà máy chúng ta".
"Cậu nói gì cơ?"
Lúc Hồ Vệ Đông - đường chủ phái Thanh Minh ở Ninh Châu dẫn người đến cửa nhà máy thì giật mình.
Vì trước cửa nằm la liệt người.
Những người này bị nhét vào bao tải, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài.
Bên ngoài mỗi bao tải đều có bốn chữ "đặc sản Ninh Châu".
"Sao lại thế?"
"Lão Tứ, lão Tứ!"
Hồ Vệ Đông vội vàng vọt đến bên cạnh người anh em tốt của mình, đỡ ông ta từ dưới đất lên.
Lúc Hồ Vệ Đông động vào người lão Tứ, ông ta thấy cả người lão Tứ đã mềm nhũn như cọng bún thiu rồi.
Nhìn thấy lão Tứ thành ra thế này, Hồ Vệ Đông sợ hãi.
Ông ta hiểu rõ thực lực của lão Tứ, từ lúc hai người vào môn phái đến giờ cũng đã mười mấy năm rồi.
Bao nhiêu năm nay, những nhiệm vụ mà lão Tứ tự mình dẫn người đi làm.
Chưa từng sai sót.
Không nói đến chuyện khác, chỉ sợ tất cả cao thủ của Ninh Châu đến đây lão Tứ cũng có thể xử đẹp.
Nhưng lần này ông ta dẫn theo những thuộc hạ đắc lực đi bắt người ở một gia đình bình thường thôi mà toàn đội lại bị thương.
Hồ Vệ Đông ôm chặt lấy lão Tứ, ông ta muốn lay tỉnh lão Tứ đang hôn mê dậy.
Lão Tứ từ từ mở hai mắt ra, lúc ông ta mở to mắt thì giống như một kẻ hèn xin tha.
"Lão Tứ là tôi đây!"
Lúc lão Tứ nhìn thấy Hồ Vệ Đông thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẻ mặt ông ta nhanh chóng trở nên sợ hãi.
Ông ta nói với Hồ Vệ Đông: "Ông mau đi nói với phó môn chủ, Ninh Châu này không đơn giản".
"Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể bắt Lý Liễu Nhi về được".
Hồ Vệ Đông cau mày nói: "Rốt cuộc ông gặp phải ai thế? Chẳng lẽ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu bỏ ra một số tiền lớn mời cao thủ từ gia tộc lánh đời về à?"
"Không, không phải cao thủ lánh đời. Đám người đó nhìn chẳng có gì đặc biệt".
"Nhưng bọn họ vừa ra tay thì còn dữ hơn lang hơn hổ".
"Mà khi bọn họ đã ra tay thì cho dù chúng ta tập hợp hết cao thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp đánh trả cũng chẳng ăn thua".
Nhắc đến đám người Lý Phong, con ngươi lão Tứ run rẩy.
Cảnh tượng đó đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong lòng ông ta.
Giờ tay chân ông ta đã gãy nát, cho dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là kẻ tàn phế mà thôi.
Lão Tứ nói với người anh em thân thiết nhiều năm của mình.
"Người anh em, ông mau báo tin này cho phó môn chủ ngay".
"Ông không được tự mình hành động, nguy hiểm lắm, đám người đó nguy hiểm lắm".
Hồ Vệ Đông nhìn lão Tứ, nghiến răng nói: "Được, giờ tôi sẽ báo với phó môn chủ ngay".
Cùng lúc đó, để Hứa Hạo Nhiên không giở trò, Liễu Ngọc Phân cố tình tách hai người Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên ra ngủ ở hai phòng.
Mà cũng chỉnh lại vị trí giường của hai phòng.
Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi nằm cách nhau một bức tường.
Ban đầu cậu ta còn lăn qua lăn lại không ngủ được.
Nhưng dần dần cậu ta ríu mắt lại, cuối cùng ngủ say như chết.
Cậu ta ngủ rất say.
Đến lúc tỉnh lại mới ngực mình hơi tức, giống như có thứ gì đè nặng trên người vậy.
Cậu ta không mở mắt mà theo bản năng hơi xoay người.
Cũng đẩy thứ trên người mình sang bên cạnh, nhưng cậu ta vừa sờ vào thì đã cảm thấy mềm mại.
Đã rất lâu rồi Hứa Hạo Nhiên không cảm nhận được cảm giác mềm mại khiến tất cả đàn ông đều sôi máu lên thế này.
Hứa Hạo Nhiên trợn to hai mắt, giật bắn mình. Cậu ta ngồi bật dậy, thân thể không ngừng lui về sau.
Cho đến khi lùi đến cạnh tường mới thẫn thờ nhìn Lý Liễu Nhi chỉ mặc váy ngủ nằm ngay trước mắt.
Lúc này cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm.
Bởi vì dáng ngủ của cô ấy không ngoan lắm nên một bên vai áo tuột khỏi bờ vai.
Hứa Hạo Nhiên nhìn mà sướng con mắt, con ngươi cậu ta như muốn rơi ra ngoài, dán lên người cô ấy.
Năm đầu ngón tay của cậu ta xoa xoa.
Dường như cậu ta vẫn cảm nhận được sự mềm mại vừa nãy.
Lúc trước Lý Liễu Nhi mặc đồ bình thường thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng giờ Lý Liễu Nhi mặc thế này đã phô hết thân hình gợi cảm của mình ra.
Tuy là mặt cô ấy vô cảm, cũng không nói chuyện nhưng chính vì thế mới đánh sâu vào thị giác của đàn ông.
Hứa Hạo Nhiên không khống chế được cậu em của mình.
Ôi mẹ ơi, kích thích quá.
Cậu ta vội xoay người sang chỗ khác, bởi vì nếu cậu ta còn nhìn nữa thì chắc chắn sẽ lao lên như hổ đói mất.
Một lúc lâu sau cậu ta mới xoay người lại.
Mà Lý Liễu Nhi cũng làm giống cậu ta.
Lúc xoay người, Hứa Hạo Nhiên thấy rõ bộ ngực của cô ấy rung lên.
Oh no!
Hứa Hạo Nhiên vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, cảnh tượng này mê người quá.
Nhưng đồng thời cậu ta cũng thắc mắc sao Lý Liễu Nhi lại vào đây được?
Rõ ràng hướng cửa phòng hai người khác nhau.
Bọn họ chỉ ngủ cách nhau một bức tường thôi.
Đúng lý ra thì Lý Liễu Nhi không thể tự đi qua đây được.
Lúc này, cửa phòng Hứa Hạo Nhiên bị người ta mở ra.
Liễu Ngọc Phân đang nổi điên đứng ở cửa, Hứa Hạo Nhiên vội vàng nhảy cẫng lên nói với mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ nghe con giải thích đã..."
Liễu Ngọc Phân kệ Hứa Hạo Nhiên, bước lên kéo lấy lỗ tai của cậu ta, sau khi tai cậu ta sưng lên thì mới thả ra nói: "Thằng nhóc xấu xa, có vượt rào không thế".
"Không ạ, không ạ, con cũng vừa mới dậy thôi".
"Con cũng không biết sao cô ấy lại đến phòng con?"
Liễu Ngọc Phân thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Lý Liễu Nhi, bất giác nói: "Ôi, dáng người cô ấy đẹp ghê".
Chương 836: Lạnh toát
Sau đó Liễu Ngọc Phân nắm tay Lý Liễu Nhi, dắt cô ấy đi về phía cửa.
Tuy Lý Liễu Nhi vẫn bắt chước Hứa Hạo Nhiên nhưng nếu có người dắt tay thì cô ấy vẫn tự đi.
Lúc Liễu Ngọc Phân dắt Lý Liễu Nhi ra đến cửa, bà ấy không quay đầu nói: "Mau chỉnh đốn lại bản thân đi".
"Nếu lần sau mẹ còn thấy nó dựng lên, cẩn thận mẹ cầm kéo cắt đứt".
Hứa Hạo Nhiên bỗng cảm thấy đũng quần lạnh toát.
Sáng sớm hôm sau, Tina cười ha hả bước đến trước mặt Lý Phong.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo bình thường của những cô gái Hoa Hạ hay mặc.
Tina là công chúa Ba Tư, dù đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác.
Cô ấy cũng là con cưng của giới thời trang, tất cả các hãng quần áo đều mong cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần này có thể mặc những mốt mới nhất của bọn họ.
Nhưng hôm nay Tina lại giống như cô gái nhà bên.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò, buộc tóc đuôi ngựa.
Nhìn giống như cô em nhà bên, thêm chút hoạt bát đang độ xuân xanh.
"Ôi trời, công chúa ơi, suýt chút nữa tôi không nhận ra cô đấy, nhìn cô tràn đầy sức sống ghê".
Hứa Hạo Nhiên thấy Tina như thế thì trợn tròn mắt, nhìn cô ấy chằm chằm.
"Thế à?", Tina cười tươi xoay một vòng.
"Hôm qua tôi thấy Lý Liễu Nhi mặc như này liền nghĩ nếu tôi cũng mặc như thế thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?"
"Không ngờ bộ đồ đơn giản thế mà mặc cũng khá ổn".
Nói xong, Tina dáng người thướt tha lắc lư trước mặt Lý Phong.
Cô ấy cố tình hỏi anh: "Anh ơi, anh thấy hôm nay em có xinh không?"
Lý Phong đáp không cần nghĩ: "Xinh chứ, em lúc nào chả xinh".
Tina cười khanh khách, sau đó bất ngờ hôn một cái lên mặt Lý Phong.
"Thưởng cho anh đó.", nói xong cô ấy cười hì hì ngồi xuống ăn sáng.
Lý Phong không ngờ Tina sẽ bất ngờ hôn anh.
Hai người quen nhau lâu thế, ngoài lúc nhỏ thỉnh thoảng cô ấy sẽ hôn trộm anh, lúc lớn rồi cô ấy không làm thế nữa.
Có thể vì cô ấy đã lớn rồi.
Cũng có thể vì cô ấy không có cơ hội.
Sau khi Lý Phong có thực lực nhất định rồi thì người bình thường không thể chạm vào anh, kể cả Tina cũng vậy.
Mà trong biệt thự lúc này đang có người nhà anh ở đây.
Lúc ở với người nhà, Lý Phong thưởng thả lỏng bản thân.
Nhiều lúc cũng không đề phòng nên mới khiến Tina thừa nước đục thả câu.
Sau khi bị Tina hôn, Lý Phong vội vàng nhìn trộm Hứa Mộc Tình.
Anh giật mình vì thấy cô đang nhìn anh với ánh mắt nghiền ngẫm.
Lý Phong vội vàng lắc đầu cười làm lành: "Vợ à, em nghe anh giải thích đã".
Nhưng Lý Phong chưa kịp nói gì cô đã cúi đầu tập trung ăn sáng.
Hứa Mộc Tình và Tina ăn sáng xong thì cầm tay nhau đi ra ngoài.
Lý Phong vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên lập tức hỏi Hứa Mộc Tình: "Chị à, hai người đi đâu thế".
"Đi dạo trung tâm thương mại, mua quần áo".
"Dẫn em theo với, em cũng muốn mua cho Lý Liễu Nhi mấy bộ".
Hứa Hạo Nhiên lập tức lau mồm cười hì hì nói.
"Ôi, hai người đi mà không có anh rể làm tài xế thì sao được, chúng ta đi cùng đi".
Hứa Mộc Tình không nói gì, ngầm đồng ý, Lý Phong thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên với Hứa Hạo Nhiên nói: "Cảm ơn cậu em".
Hứa Hạo Nhiên cười khúc khích đi đến trước mặt Lý Phong.
Cậu ta và Lý Liễu Nhi cùng làm một động tác giống nhau, vỗ vai anh.
Nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ không có chuyện này.
Nhưng giờ trong lòng Lý Phong đang thấp thỏm nên anh cũng không để ý nhiều thế.
"Anh rể à, anh và chị em ở với nhau lâu thế rồi, anh cũng hiểu rõ tính chị em mà".
"Bình thường chị em không hay giận dỗi, chỉ có trước mặt người mình thích chị ấy mới thế".
Lý Phong gật đầu, chuyện này đương nhiên anh biết rồi.
Nhưng hai vợ chồng ở bên nhau càng lâu thì càng cảm thấy giữa hai người không nên có bí mật.
Bởi vì khi giữa hai người đã có khoảng cách mà muốn làm lành thì rất khó.
Lý Phong thì lại có rất nhiều chuyện giấu cô.
Nếu là lúc trước thì còn đỡ, lúc đó đối thủ của bọn họ chỉ là người bình thường, Lý Phong nói mấy câu là êm chuyện nhưng giờ thì khác.
Hai vợ chồng ở bên nhau ngày càng lâu, những chuyện cùng đối mặt ngày càng nhiều.
Hứa Mộc Tình tất nhiên sẽ ngày càng hiểu rõ về Lý Phong.
Sau khi hiểu thêm về anh, cô chắc chắn sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.
Thời gian gần đây Lý Phong cũng rất đau đầu, anh đang nghĩ có nên khai thật với Hứa Mộc Tình thân thế của anh không.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn quyết định tạm thời cứ giấu đã.
Bởi vì sau khi nói ra sẽ tạo cho Hứa Mộc Tình một số gánh nặng không cần thiết.
Hứa Hạo Nhiên sấn lại gần Lý Phong hỏi: "Anh rể, anh còn mấy cô em gái mưa giống công chúa Ba Tư nữa thế?"
"Rốt cuộc anh có bao nhiêu em gái mưa ..."
Loa trong trung tâm thương mại phát đi phát lại bài hát này.
Lý Phong thấy ánh mắt Hứa Mộc Tình thỉnh thoảng cứ nhìn anh rồi lại quay đi, chuyện này làm anh thấy áp lực ghê gớm.
Bởi vì trong quá khứ anh từng làm rất nhiều chuyện.
Mà trong lúc xử lí những chuyện này anh sẽ gặp được một vài cô gái tháo vát giỏi giang, bề ngoài xinh đẹp.
Tuy là lúc đó Lý Phong chẳng có ý gì.
Nhưng người ta vẫn để ý đến anh, sau đó chủ động đến gần.
Nhưng vì nhiều chuyện nên anh không thể rời xa bọn họ, chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.
Nhưng khoảng cách như thế với nhiều nam nữ thì không thành vấn đề.
Đôi khi chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau thôi là bén lửa.
Tuy là Lý Phong khống chế tốt bản thân mình nhưng người ta thì không.
Thế nên như trong bài hát này, đến Lý Phong cũng không biết bản thân có bao nhiêu em gái mưa nữa.
Nhưng những người thân thiết với anh như Tina thì không nhiều lắm.
Lý Phong nhanh chóng theo chân Hứa Mộc Tình bước vào một gian hàng hiệu.
Giờ Hứa Mộc Tình có thể coi là người nổi tiếng ở Ninh Châu, cô là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ thường xuyên xuất hiện trên báo.
Giờ cô đã trở thành danh thiếp của Ninh Châu.
Thế nên Hứa Mộc Tình vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mấy nhân viên.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên ngồi trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm.
"Anh rể, đi dạo phố với con gái mệt thật đấy".
Chương 837: Chơi ngu
Hứa Hạo Nhiên xoa chân, vẻ mặt mệt mỏi, Lý Phong ở cạnh gật đầu.
Tuy anh không nói nhưng cũng thấy mệt, đây đúng là một loại trải nghiệm khó nói.
Cao thủ như Lý Phong á, đừng nói đến việc đi dạo phố, cho dù có phải vác thêm mấy chục tấn thì anh cũng có thể đi xuyên qua sa mạc một cách dễ dàng.
Nhưng giờ mới đi dạo phố hơn một tiếng anh đã mệt lử rồi.
Lúc trước mua quần áo toàn Lý Phong quyết định, chọn hai cửa hàng, mua xong thì đi.
Nhưng hôm nay vì có Tina đi cùng Hứa Mộc Tình.
Hai cô gái vừa nhìn thấy quần áo đẹp là bất giác bước vào cửa hàng xem.
Sau đó vừa chọn vừa ngắm, không hiểu sao Lý Phong càng thấy mệt.
Giờ vừa mới ngồi xuống nghỉ được một lát, đột nhiên anh nghe thấy giọng đàn ông khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Ơ, không ngờ ở đây lại có hai cô em xinh đẹp này".
Lý Phong quay đầu nhìn thì thấy một gã thanh niên mặc vest Armani, ra vẻ ta đây từ ngoài cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Tina, anh ta lập tức bỏ hai cô em xinh đẹp gợi cảm đang ôm hai bên ra, bước nhanh đến chỗ Hứa Mộc Tình và Tina.
"Hai người đẹp à, rất hân hạnh được gặp hai em ở đây".
Lúc anh ta nói chuyện còn cố tình hất tóc, ánh mắt soi mói nhìn Hứa Mộc Tình và Tina.
Mà trong lúc nói chuyện, anh ta cũng sấn lại gần hai người.
Ngay khi người anh ta sắp chạm vào hai người, bỗng có một cơn gió mạnh thổi tới khiến anh ta loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Anh ta quay phắt đầu lại nhìn thì thấy Lý Phong khoe cơ bắp, bực bội nói với anh ta: "Không muốn chết thì cút ngay cho tôi".
Liên quan đến vợ anh thì Lý Phong rất cứng rắn.
Sự cứng rắn này thúc đẩy Lý Phong làm một số chuyện rất dứt khoát.
Nếu không phải ở đây có nhiều người thì Lý Phong đã ném anh ta ra ngoài cửa sổ rồi.
Anh ta trợn to mắt nhìn Lý Phong chằm chằm.
Trận gió vừa rồi đã khiến anh ta cảm nhận được thực lực của Lý Phong.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Anh ta cười khẩy, nhìn Lý Phong một cách trịch thượng, khóe miệng nhếch lên cười khinh bỉ.
Kiểu cười này Lý Phong thấy nhiều rồi.
Không cần anh ta mở miệng Lý Phong cũng biết anh ta định nói gì.
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Lý Phong: "Thằng ranh! Nể mặt hai người đẹp này tao sẽ tha cho mày một mạng".
"Giờ lập tức quỳ xuống đập đầu cho tao, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã đứng dậy, trêu tức nhìn gã thanh niên này.
Anh ta cười khẩy, giơ ra một ngón tay ra vẫy nhẹ trong không khí.
Vẻ mặt của hai cô gái sexy đứng ở cửa đột nhiên thay đổi.
Trên người bọn họ lập tức phóng ra sát khí mãnh liệt, mà trong sát khí còn có một loại khí tức rất đặc biệt.
Bọn họ lao đến chỗ Lý Phong từ hai phía.
Móng tay phải của bọn họ trong một thời gian ngắn đột nhiên dài ra.
Sau đó móng tay sắc bén như lưỡi dao đâm mạnh về phía Lý Phong.
"Vút!"
Lúc móng tay sắc bén của hai người họ sắp đâm trúng Lý Phong, anh đột nhiên biến mất.
Sau đó lại xuất hiện ngay sau lưng bọn họ.
Lý Phong làm một động tác giống gã thanh niên vừa nãy, vẫy nhẹ tay trong không trung.
Hai cô gái sexy này lập tức đứng khựng lại.
Hai người đứng sững ở đó như trời trồng.
Gã thanh niên giật mình, mắt anh ta trợn to, nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Mày đã làm gì bọn họ?"
Lý Phong cười khẩy nói: "Anh làm gì với bọn họ thì tôi cũng làm ý như thế".
Gã thanh niên lui về sau hai bước, anh ta không ngờ Lý Phong trông bình thường thế lại là một cao thủ giấu tài.
"Mày là ai? Sao mày lại biết kỹ năng gia truyền của môn phái tao?"
"Tôi là ai anh không cần biết. Giờ anh chỉ cần biết, nếu anh không đi thì tôi không ngại xử anh giống bọn họ đâu".
"Sau đó sẽ khiến anh nhảy vào hố phân, ăn sạch một tấn cứt, ngay cả tường cũng liếm nhẵn bóng đấy".
Vừa nói Lý Phong vừa giơ một ngón tay ra, sau đó khẽ lắc trong không khí.
Hai cô gái đang đứng im bỗng trợn to mắt.
Khí tức trên người bọn họ càng trở lên mạnh mẽ.
Chỉ thế thôi cũng dọa gã thanh niên sợ đến mức giật lùi về sau.
Lúc anh ta chạy đến cửa, giơ tay chỉ vào Lý Phong nói: "Mày chờ đấy cho tao, tao sẽ không tha cho mày đâu".
"Tao sẽ khiến mày và người thân của mày trở thành con rối để tao thoải mái điều khiển".
Nói xong anh ta xoay người bỏ chạy.
Chờ anh ta chạy xa rồi, Hứa Hạo Nhiên lập tức sấn lại hỏi Lý Phong: "Anh rể ơi, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế, sao hai người vừa nãy lại đứng sững như trời trồng vậy?"
Lý Phong xoay người nhìn hai cô gái sexy trước mặt.
Sau khi nhìn kỹ bọn họ, Lý Phong hỏi nhân viên: "Ở đây có tăm không?"
Nhân viên vội gật đầu, sao đó chạy nhanh như bay, lấy ra một túi tăm từ trong ngăn kéo.
Lý Phong dùng hai cây cắm cắm nhẹ vào phần lưng của hai người bọn họ.
Anh cắm lên đấy bảy cây tăm.
Vị trí cắm tăm và thời gian cắm tăm khác nhau, sau khi cắm tăm được một lúc thì cây tăm từ từ chuyển sang màu đen.
Sau đó còn có một mùi hôi thối bốc ra từ mấy cây tăm đó.
Lý Phong nói với hai nhân viên: "Phiền các cô lấy giúp tôi hai cái thùng rác đến đây".
Nhân viên vừa mới cầm hai thùng rác đến, hai cô gái vốn đang đứng im không nhúc nhích đột nhiên run lên, cúi đầu vào thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Đến lúc bọn họ ngẩng đầu lên, Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh sợ hãi hét lên: "Ôi vãi, trong thùng rác có gì ý?"
Chương 838: Giun máu
Lúc này hai nhân viên cầm thùng rác cũng sợ mất mật, vội vàng ném nó xuống đất.
Hứa Mộc Tình và Tina nhìn thử, hai người ngạc nhiên khi thấy bên trong thùng rác có đám giun khiến người ta buồn nôn.
Đám giun này mảnh như sợi tóc nhưng nó rất dài, mỗi con dài tầm một cây bút máy.
Đám giun bò lúc nhúc trong thùng rác, nhìn cảnh này mà thấy phát tởm, buồn nôn.
Chúng nó bò rất nhanh, nhưng nhanh chóng dừng lại, lần lượt chết hết.
Ban đầu nó màu đỏ tươi nhưng sao khi chết lại chuyển thành màu nâu, nhìn như máu đông vậy.
Hai cô gái vừa mới nôn ra nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hai người lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Phong.
"Cảm ơn anh hùng đã cứu chúng tôi".
Lý Phong thờ ơ nói: "Tôi không phải anh hùng, theo cách các cô nói thì chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi".
"Tôi cũng khuyên hai người sau này đừng có mê trai nữa, thời buổi này càng đẹp trai thì càng có vấn đề".
Hai cô gái nhìn nhau xấu hổ cúi đầu.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh hỏi: "Anh rể, chuyện này là sao thế?"
"Vừa nãy em cũng thấy rồi đấy, trong người họ có một loài giun mảnh như sợi tóc".
"Chỉ có những môn phái gian ác mới có thể luyện ra nó, bọn họ chuyên dùng nó để khống chế người khác".
"Khi nó vào trong cơ thể con người sẽ nhanh chóng sinh sản".
"Người bình thường thì chỉ cần khoảng hai ngày là sẽ bị nó khống chế triệt để, sau đó trở thành con rối bị bọn họ điều khiển".
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên che miệng mình, vội vàng nói: "Anh rể, vừa nãy em có bị trúng chiêu không thế?"
"Yên tâm đi, loại giun này chỉ có hiệu quả với phụ nữ thôi".
"Vậy chị em và công chúa có sao không?"
Không đợi Hứa Hạo Nhiên nói, Tina đứng bên đã nói chen vào: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, cái thứ đó không chui vào người chị dâu được đâu".
Lúc Tina nói chuyện, cô ấy giơ bàn tay trắng nõn ra, trong tay cô ấy có hai con giun mảnh như sợi tóc, xác của nó đã chuyển sang màu nâu nằm cuộn tròn ở đó.
Lý Phong giơ một ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào bàn tay Tina, trong nháy mắt hai con giun lập tức biến thành tro bụi.
Lý Phong nói với Tina: "Em không cần giữ nó lại".
Lý Phong hiểu rất rõ tính tình Tina, cô ấy là con gái lại phải điều hành của một đất nước, đây là chuyện rất vất vả.
Cô ấy phải đối mặt với rất nhiều loại người, mỗi ngày cũng phải giải quyết rất nhiều chuyện rắc rối.
Nên cô ấy có thói quen lợi dụng tất cả tài nguyên bên cạnh mình.
Rõ ràng Tina rất hứng thú với loài giun này, cô ấy định mang về nghiên cứu nhưng lại bị Lý Phong phá đám.
Nhưng sau khi bị Lý Phong phát hiện cô ấy cũng không làm gì quá trớn, chỉ thè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên thẳng tắp.
Rõ ràng chuyện thế này cô ấy đã làm trước mặt Lý Phong nhiều lần rồi.
Lý Phong cũng chiều Tina như anh trai chiều em gái vậy.
Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh, ánh mắt cô nhìn Tina có chút hâm mộ.
Cô không phải hâm mộ hành động Tina làm với Lý Phong mà hâm mộ thực lực của Tina.
Nhiều người nhìn bề ngoài của cô ấy thì nghĩ cô ấy chỉ là một cô công chúa xinh đẹp mà thôi.
Nhưng thực ra thực lực của Tina cũng rất mạnh.
Đêm qua, hai người ngủ cùng giường, Tina đã thể hiện cho Hứa Mộc Tình xem thực lực của cô ấy.
Vì thế sự hâm mộ trong mắt Hứa Mộc Tình là vì thực lực của Tina.
Ở bên Lý Phong càng lâu Hứa Mộc Tình càng nhận ra thực lực của chồng mình sâu không lường được.
Mà Tina còn nói cho Hứa Mộc Tình biết thực lực mà cô nhìn thấy Lý Phong thể hiện không bằng 1% thực lực vốn có của anh.
Thực lực của anh đứng trên đỉnh của nhân loại.
Tina quen Lý Phong nhiều năm như thế, cô ấy chưa thấy người nào khiến Lý Phong phải dốc hết sức đối phó cả.
Nói cách khác, trên đời này không có người như thế bởi vì thực lực của Lý Phong đã sáng ngang với thần rồi.
Lúc Lý Phong đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, anh đã nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt cô.
Anh nói với cô: "Em yên tâm, em cũng có thể mạnh như Tina, nhưng em cần thời gian để tập luyện".
Mắt Hứa Mộc Tình sáng rực lên, cô nói với Lý Phong: "Thế em phải làm gì mới được như vậy?"
Lý Phong nhếch miệng cười thần bí.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm, Hứa Mộc Tình lập tức liếc nhìn Lý Phong, hờn dỗi nói: "Quỷ sứ!"
...
Cùng lúc đó, gã thanh niên vừa bị Lý Phong đuổi ra khỏi trung tâm thương mại ngồi vào một chiếc Mercedes Benz.
Anh ta nói với lái xe: "Mau lên, chở tôi đi gặp Hồ Vệ Đông".
Hơn mười phút sau, Hồ Vệ Đông dẫn theo người của ông ta cung kính đứng ở trước của nhà máy đón thiếu môn chủ của bọn họ.
Phái Thanh Minh có hai thiếu môn chủ.
Em trai Triệu Thành Lượng ngu văn dốt võ, cả ngày chỉ biết chơi gái.
Anh trai Triệu Thành Quang đã trở thành phó môn chủ, từ nhỏ đã là thiên tài mà mọi người hay nói đến.
Tính tình hai thiếu môn chủ này hoàn toàn đối lập.
Nếu là bình thường thì tình cảm anh em của bọn họ sẽ không tốt nhưng hai anh em này là song sinh, bọn họ tâm linh tương thông, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt.
Nhất là phó môn chủ lúc nào cũng chiều chuộng em trai, chỉ cần em trai thích là anh ta sẽ nghĩ mọi cách để giúp em trai.
Chính vì thế mà mấy năm gần đây, đội hình của phái Thanh Minh dần trở nên xiêu vẹo vì thiếu môn chủ.
Trong môn phái thu nhận rất nhiều những kẻ độc ác, tiếng xấu lan xa.
Chiếc Mercedes Benz nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà máy, Hồ Vệ Đông cung kính mở cửa xe.
Triệu Thành Lượng vừa xuống xe đã chỉ tay vào trán Hồ Vệ Đông nói: "Giờ ông đi giết một thằng khốn với tôi ngay".
"Tôi phải cướp đàn bà của hắn, để đám đàn bà đấy làm ghế ngồi cho tôi cưỡi".
Hồ Vệ Đông ngây người, ông ta không ngờ thiếu môn chủ vừa đến đã định làm thế.
Giờ ông ta còn đang đau đầu vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ cậu chủ này lại đến gây thêm rắc rối cho ông ta.
Hồ Vệ Đông lập tức gọi mấy cao thủ đến, nói với Triệu Thành Lượng: "Cậu chủ, mấy người này là đàn em đắc lực bên cạnh tôi".
Nhưng sau khi Triệu Thành Lượng thấy bọn họ thì lắc đầu: "Bọn họ không ổn, ông phải tự mình ra tay".
Chương 839: Bảng xếp hạng giang hồ
"Thằng đó rất lợi hại. Tốn bao công sức để tạo ra hai con rối nữ thế mà lại bị thằng đó khuất phục dễ dàng như thế".
Hồ Vệ Đông nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, hai con rối nữ bên cạnh Triệu Thành Lượng là do phó môn chủ của bọn họ tốn rất nhiều tâm trí và sức lực để đào tạo ra.
Hai người này đều là cao thủ võ lâm, sau khi được đào tạo, họ đã bỏ đi sự cảm giác và tri thức của bản thân, trở thành những con rối nghe theo lệnh của thiếu môn chủ.
Loại rối này sở hữu sức mạnh cao gấp nhiều lần so với ban đầu.
Hai người phụ nữ đó đều là cao thủ của phái Thanh Thành, dân giang hồ đã đặt cho họ biệt hiệu là “Hoa Hồng Liễu Lục”.
Đứng thứ mười bảy trong "Nhân Bảng" ở bảng xếp hạng giang hồ.
Sau khi trở thành những con rối, họ ít nhất đã đạt được vị trí thứ hai thứ ba!
Những người bình thường không biết rằng trong cuộc sống của họ có một giang hồ.
Tuy rằng thường nói chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ, nhưng những cao thủ này sẽ không được người thường tự nhiên để mắt tới, các phương tiện truyền thông cũng sẽ không khuyến khích đưa tin, loại thông tin này đều bị chặn.
Giang hồ vẫn luôn là giang hồ.
Nó có võ lâm minh chủ.
Có nhiều môn phái khác nhau.
Ngoài ra còn có bảng xếp hạng.
Có ba thứ hạng trong giang hồ.
Thiên Bảng.
Địa Bảng.
Nhân bảng.
Thiên Bảng là cao nhất, đó là thứ hạng của "cao thủ" võ lâm.
Địa Bảng xếp thứ hai, thu nạp các môn phái, cũng như việc xử lý các cao thủ.
Nhân Bảng là bảng tổng hợp các tân binh trong giang hồ, nam nữ thanh niên của các phái khác nhau sẽ tranh tài trên đỉnh núi Thái Sơn ba năm một lần để phân định thứ hạng của Nhân Bảng.
"Hoa Hồng Liễu Lục" này là một cao thủ mới được thăng cấp của phái Thanh Thành, mặc dù đứng thứ mười bảy, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, cả trăm cao thủ nghiệp dư cũng không thể chạm vào họ được.
Thực lực của bọn họ, nếu tính theo thế tục gia tộc, ít nhất bọn họ cũng đã là đại cao thủ rồi!
Sau khi bị điều khiển thành con rối, bọn họ đã vô cùng gần với cấp tông sư đỉnh cấp!
Loại người nào có thể dễ dàng khuất phục được hai người này nhỉ?
Hồ Vệ Đông ngay lập tức dẫn người của mình đi theo Triệu Thành Lượng đến cửa hàng vừa rồi.
Lúc này Hứa Mộc Tình và những người khác đã rời đi.
Dưới sự đe dọa của Hồ Vệ Đông, nhân viên ở đó đã tiết lộ danh tính của Hứa Mộc Tình.
Nghe đến đây, Hồ Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hắn!
Triệu Thành Lượng kéo cổ áo của Hồ Vệ Đông qua, nói với Hồ Vệ Đông.
"Ông có biết tên khốn đó không?"
Hồ Vệ Đông sắc mặt hơi thay đổi nói với Triệu Thành Lượng.
"Thiếu môn chủ. Hắn tên là Lý Phong, là một thằng ở rể".
"Bố vợ của hắn là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, còn người phụ nữ anh thích kia là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, cô ta tên là Hứa Mộc Tình".
"Nhưng mấy cái này không phải là điểm chính. Mà là thằng Lý Phong đã lấy đi 'dược liệu' của phó môn chủ, hắn là kẻ rất mạnh".
"Hiện tại chúng ta không biết môn phái và thế lực phía sau hắn ra sao. Tôi lo rằng hắn sẽ lợi dụng dược liệu này".
"Vì vậy, chúng ta phải cướp Lý Liễu Nhi từ tay chúng càng sớm càng tốt".
Triệu Thành Lượng sắc mặt dần trở nên ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, nếu đã như vậy, thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà yêu cầu bọn họ phái Thập Nhị Địa Sát đến!"
Biểu hiện của Hồ Vệ Đông trở nên rất phức tạp khi ông ta nghe thấy từ đặc biệt "Thập Nhị Địa Sát".
Trong con ngươi hiện lên một tia kinh hãi, một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Thập Nhị Địa Sát là đám sát thủ được huấn luyện đặc biệt bởi phái Thanh Minh.
Mười hai người này không được chọn ngay từ đầu, mà được lựa chọn không ngừng từ một trăm đứa trẻ!
Những đứa trẻ này về cơ bản là trẻ mồ côi, hoặc bị đánh cắp từ nhà người khác.
Chúng sẽ được ngâm trong bồn thuốc từ lúc lên năm tuổi. Thuốc này không phải là thuốc bắc bình thường mà được pha rất nhiều chất độc, nói chung trẻ con năm sáu tuổi không chịu nổi.
Nếu ngâm lâu, những đứa trẻ này sẽ chết hết.
Mà họ luôn tính toán thời gian, một trăm đứa nằm trong thùng thuốc, đến khi chết phân nửa sẽ mang những đứa còn lại ra ngoài.
Đây là cái gọi là sự sống sót của những kẻ mạnh nhất.
Sau đó, họ sẽ huấn luyện, thôi miên chúng bằng nhiều cách biến thái khác nhau.
Thập Nhị Địa Sát không còn là người, đều là yêu quái, không có cảm xúc, giết người không chớp mắt!
...
Hứa Mộc Tình hôm nay về rất sớm, sau khi ăn trưa xong, Hứa Hạo Nhiên phát hiện ra Hứa Mộc Tình vẫn ngồi trên sô pha đọc báo, không hề rời đi.
Cậu ta không nhịn được bước tới hỏi: "Chị ơi, sao chị còn chưa đi làm?"
Hứa Mộc Tình không nhìn lên nói: "Chiều nay chị trốn việc".
"Đậu má, chị ghê đấy, đường đường là giám đốc mà lại trốn việc, được của ló đấy!"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, giọng nói của Tina từ phía sau truyền đến: "Thế thì đã sao? Là công chúa của một quốc gia, không phải tôi vẫn trốn việc đấy sao?"
Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, hai mắt đột nhiên mở to, nhanh chóng đưa tay bịt mũi lại!
Sau khi lùi lại vài bước liên tiếp, máu rỉ ra giữa các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì lúc này, cậu ta phát hiện ra Tina đang mặc một bộ đồ thể thao mát mẻ mà chỉ có thể nhìn thấy trong phòng tập.
Chân này, ngực này, quả body hình chữ S này khiến Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chóng mặt, suýt ngất xỉu vì thiếu máu.
Tina bước đến chỗ Hứa Mộc Tình, vươn tay ôm Hứa Mộc Tình và nói: "Đi thôi, đi thôi, buổi chiều chị sẽ có một đợt huấn luyện. Mặc một bộ đồ công sở như vậy là không được đâu!"
"Chị tôi cũng phải mặc á!"
Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như bị suy dinh dưỡng, nhất thời nhắm mắt lại, đánh chết cũng không dám nhìn nữa, càng không dám nghĩ nữa, nếu tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ chảy máu mũi mà chết mất!
Cậu ta nên trở về phòng, nói chuyện phiếm cùng Lý Liễu Nhi thì hơn.
Kết quả là Hứa Hạo Nhiên vừa đi lên lầu đã ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì lại chảy máu cam, cả người lăn xuống cầu thang!
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy Lý Liễu Nhi duyên dáng, gợi cảm với thân hình nóng bỏng.
Giống như Tina, cô ấy mặc quần áo tập luyện rất gợi cảm và quyến rũ!
Oh!
To quá!
Sâu quá!
Mười phút sau, Hứa Hạo Nhiên với hai cục bông cắm trong lỗ mũi, đi theo ba người đẹp vào tầng hầm của biệt thự bên cạnh.
Khi Lý Phong mua căn biệt thự này, anh đã mua hết bảy tám căn biệt thự bên cạnh.
Những biệt thự này thường bị bỏ trống, căn này cũng vậy, ngay cả trang trí cũng không có, tất cả đều là phôi thô.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong và những người khác xuống tầng hầm, cậu ta liếc nhìn xung quanh và nói với Lý Phong: "Anh rể, không có gì ở đây hết! Không có dụng cụ thể dục hay gì cả".
Lý Phong khẽ cười, anh đột nhiên vươn tay đặt lên bức tường bên cạnh, trên vách tường chợt lóe lên một tia sáng trắng chói mắt.
Ngay sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chân mình trống rỗng, sau đó hét lên một tiếng, lập tức rơi xuống.
"Ahhhhhhh!"
Chương 840: Ngất rồi
Tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên không kéo dài lâu.
Ngay sau đó, cậu ta nhận thấy rằng mặc dù cơ thể của mình đã rơi xuống, nhưng cảm giác khi rơi không còn nữa.
Cậu ta cảm thấy cơ thể như đang lơ lửng, như người đang lơ lửng trên mây, cảm giác rất lạ.
Từ từ, mấy người bọn họ đặt chân xuống đất.
Lúc này, những gì xuất hiện xung quanh họ hóa ra là một không gian có kích thước như một lớp học.
Bằng mắt thường có thể thấy không có gì ở đây, sau đó Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình.
"Mỗi người đều có tiềm năng rất đặc biệt".
"Có thể nói, sức mạnh ẩn chứa ở mỗi người là khác nhau".
"Mấy ngày nay anh cũng phát hiện trong cơ thể em quả thật là có một sức mạnh rất đặc biệt".
"Chỉ là chính em cũng không cảm nhận được, huống chi là phát động nó".
"Tiếp theo, chúng ta sẽ sử dụng một phương pháp rất đơn giản để thử nghiệm".
Vừa nói, Lý Phong lập tức búng tay.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bốp", Hứa Mộc Tình vốn đang đứng trên mặt đất đột nhiên cảm thấy vai của mình dường như trở nên nặng nề hơn, có cảm giác như đang mặc một bộ quần áo rất nặng.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Trọng lực mà em đang chịu bây giờ là khoảng một nửa cơ thể của em".
"Nếu trước đây em là năm mươi cân, thì bây giờ là bảy lăm cân".
Lý Phong vừa dứt lời, anh đã nghe thấy Hứa Mộc Tình cáu kỉnh nói: "Em còn lâu mới năm mươi cân".
Kết quả là Tina ở bên cạnh cười nói bổ sung: "Chị dâu, đừng có mà điêu nhé!"
"Hôm qua em rõ ràng đã phát hiện ra chị lén lút cân. Chị nặng năm mốt cân đó".
Vừa nói, hai tay của Tina vừa đặt lên thân hình đầy đặn của Hứa Mộc Tình: "Hơn nữa, vóc dáng của chị cong như vậy. Ngay cả chị có sáu mươi cân cũng không phải là quá béo đâu".
"Đừng lo, cho dù chị có nặng hơn, anh trai của em vẫn sẽ rất thích chị".
Hứa Mộc Tình lườm Tina một cái.
Dù hai người ở bên nhau chưa lâu nhưng giữa họ đã hình thành một sự thấu hiểu mơ hồ, chẳng khác gì chị em tốt đã quen nhau nhiều năm.
"Khi cơ thể của mọi người đến giới hạn, sức mạnh rất đặc biệt này sẽ từ từ phát triển".
"Vì vậy, tiếp theo, mọi người hãy cảm nhận giới hạn của chính mình đi".
Sau đó, hai tay của Lý Phong đột nhiên mở ra, tất cả mọi người kể cả Hứa Hạo Nhiên đều cảm thấy một trọng lực hoàn toàn khác!
Những gì đám Lý Nhị Ngưu phải chịu là trọng lực do các dụng cụ đặc biệt mang lại.
Mà những gì đám Hứa Mộc Tình đang phải chịu đựng bây giờ là sức ép từ Lý Phong!
Đây là ước mơ của tất cả các cao thủ trên thế giới!
Kể cả Tina, biểu cảm và cử động của mọi người đều khác nhau khi họ chịu một áp lực nhẹ do Lý Phong phát ra.
Mà thời gian họ chịu đựng cũng khác, người ngã xuống đầu tiên là Hứa Mộc Tình.
Sau đó, từng người một, tất cả đều mềm nhũn gục xuống đất.
Tuy nhiên, Lý Phong hơi ngạc nhiên vì Hứa Hạo Nhiên vẫn đứng đó suốt.
Nói một cách logic, Hứa Hạo Nhiên là người yếu nhất trong bốn người, còn có tiềm năng yếu nhất nữa.
Lý Phong ngay từ đầu đã nhìn thấu điểm này.
Điều kỳ lạ là Hứa Hạo Nhiên vẫn có thể kiên trì cho đến cuối cùng.
Kết quả là, Lý Phong cố ý tăng thêm một ít lực ép nữa.
Kết quả là Hứa Hạo Nhiên quả nhiên toàn thân đổ mồ hôi.
Sau đó, Lý Phong nhìn thấy một tia sáng vàng lấp lánh giữa lông mày Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất như một vũng bùn.
Lý Phong khẽ cau mày, giống như phát hiện ra một lục địa mới, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười.
Vốn dĩ là lần này, chủ yếu là để Hứa Mộc Tình luyện tập.
Mục tiêu là đào tạo Hứa Mộc Tình, Lý Phong cũng đã đạt được, nhưng Hứa Hạo Nhiên có thể được cho là một sự bất ngờ đáng mừng.
Khi Hứa Mộc Tình và Tina thức dậy nhẹ nhàng trên giường, hai siêu mỹ nhân bất giác vươn vai.
Mặc dù chỉ phải chịu một chút áp lực nhẹ do Lý Phong phát ra, nhưng cơ thể họ cũng sẽ rất mỏi.
Nhưng khi tất cả những điều này kết thúc, cơ thể sẽ có một cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
Loại cảm giác đó, không miêu tả rõ ràng được, có chút giống với loại quan hệ nam nữ mập mờ.
Hứa Mộc Tình đã nếm trải cảm giác đó với Lý Phong rồi, sắc mặt đã đỏ bừng rồi.
"A, thật thoải mái!"
Tina nằm dài ra một bên, dáng người duyên dáng của cô ấy được phô bày hoàn toàn trước mặt Hứa Mộc Tình.
Nhất thời làm Hứa Mộc Tình hơi ngẩn ra.
Là phụ nữ, cô ấy cũng phải thừa nhận rằng Tina có vẻ đẹp quyến rũ mà người bình thường không có được, không có gì lạ khi cô ấy được săn đón bởi đàn ông trên toàn thế giới.
Sau đó Tina nói một câu khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
"Này, tại sao hai người chúng ta lại ở trên giường? Ai ôm chúng ta về vậy?"
Tất nhiên Tina cố ý hỏi, để kích thích Hứa Mộc Tình, cô ấy còn nói thêm một câu phía sau.
"Ôi, chắc chắn là anh trai ôm về rồi, nếu lúc đó mà em tỉnh lại thì chắc chắn sẽ thấy được cảnh đẹp lắm đây".
"Nằm trong vòng tay anh ấy, được ôm trở về nhà như một nàng công chúa, ai da! Ngại quá đi à".
Ngay khi Tina vừa dứt lời, giọng nói của Lý Phong từ khu vườn dưới lầu truyền đến.
Giọng của Lý Phong không lớn lắm, nhưng mỗi lời anh thốt ra sẽ cô đọng lại thành giống như sợi tóc, truyền thẳng đến tai của Hứa Mộc Tình và Tina.
Chỉ nghe Lý Phong nói: "Em suy nghĩ nhiều quá. Ngày hôm qua anh chỉ vác hai người lên vai như vác bao tải rồi đem về thôi".
Lý Phong nói như vậy, làm sự tưởng tượng của Tina tan thành mây khói.
Tina lầm bầm cái miệng gợi cảm của mình, vỗ nhẹ lên tấm ván giường.
"Đáng ghét chết đi được, để người ta tưởng tượng tí thì chết à?"
Tina vừa dứt lời, giọng nói cực kỳ phấn khích của Hứa Hạo Nhiên vang lên từ sân trong.
"Anh rể, em thành công rồi, em thành công rồi!"
Tina và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đứng dậy, khi họ bước ra ban công và nhìn về phía sân bên dưới, họ thấy Hứa Hạo Nhiên đã tỉnh lại.
Lúc này cậu ta đang mặc một chiếc quần hoa, thân trên để trần, lộ ra thân hình không béo cũng không gầy, nhưng dường như cũng có múi đấy.
Điều khiến Tina và Hứa Mộc Tình tò mò và ngạc nhiên là một mảnh giấy màu vàng lơ lửng giữa Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Tina hỏi Hứa Mộc Tình: "Tại sao tờ giấy vàng đó lại bay lơ lửng trong không trung vậy nhỉ?"
Hứa Mộc Tình nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng tờ giấy màu vàng này hóa ra là một tấm bùa.
Bình luận facebook