-
Chương 47
Chương 47: Ăn gạt tàn
Lý Hùng sải bước đi về phía trước, vén tấm vải đỏ lên trước mặt mọi người.
Ngay lập tức tất cả đều trầm trồ kinh ngạc.
Tất cả đều là tiền!
Từng xấp, từng chồng màu đỏ chót, tất cả đều là tiền!
Tất cả mọi người sửng sốt thẫn thờ.
“Không phải bảo là tập đoàn Lăng Tiêu đã hết tiền rồi sao?”
“Số tiền này ít nhất phải tầm hai triệu tệ”.
“Tiền ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ?”
Trong lúc tất cả đều đang xôn xao bàn tán, một đoàn người từ bên ngoài đi vào.
Dẫn đầu chính là giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải.
“Xin lỗi giám đốc Hứa, tôi tới muộn”.
Đằng sau là đều là giám đốc các ngân hàng trong chuỗi ngân hàng Đông Hải.
Sự xuất hiện của những người này lập tức gây sự chú ý.
“Chào mọi người, tôi tên Cố Hưng Thuận, giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải”.
“Nay tôi xin đại diện cho chuỗi ngân hàng Đông Hải chính thức ký kết kế hoạch hợp tác chiến lược với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Sau này, tất cả số vốn mà tập đoàn Lăng Tiêu cần sẽ do đích thân tôi xử lý”.
Nghe xong, mọi người trong sảnh đều đồng loạt vỗ tay vang như sấm.
“Tốt quá trời ơi! Lần này chúng ta không cần phải rời khỏi tập đoàn nữa”.
“Mọi người mau chóng quay trở lại vị trí làm việc thôi”.
“Đi thôi, đi thôi. Hiện giờ tôi đang nhiệt huyết bừng bừng, nóng lòng làm nên nghiệp lớn lắm đây này”.
Có một đám người a dua, lập tức đứng về phía tập đoàn Lăng Tiêu.
Lúc này, bọn họ vội vã quay người để lên tầng trên, tìm phòng nhân sự để rút lại đơn xin nghỉ việc.
Nhưng khi bọn họ đang ùn ùn chạy ra chỗ thang máy thì nhận ra bấm thế nào cửa thang máy cũng không mở.
“Tất cả những người đã nộp đơn nghỉ việc thì đến đây lĩnh tiền”.
Giọng Lý Hùng lạnh lùng, đanh thép vang lên.
Những người đang do dự có nên nộp đơn xin nghỉ việc lúc này mới thở phào một hơi.
Đồng thời cũng mừng thầm rằng bản thân không quyết định vội vàng.
“Tổng giám đốc Hứa, tôi sai rồi. Tôi sai thật rồi. Cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi”.
“Tổng giám đốc, tôi bị bọn họ kích, tôi thật sự không muốn nghỉ việc đâu”.
“Tổng giám đốc, tôi là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard, tập đoàn của các cô cần những nhân tài cao cấp như tôi đây!”
Lúc này, Lý Hùng vẫy tay với một người phụ nữ trung niên đứng gần đó.
Người phụ nữ đẩy xe rác đi tới.
Lý Hùng lấy hót rác từ trên xe rác xuống, đưa cho cái tên tiến sĩ Harvard kia.
“Tập đoàn đang thiếu vài nhân viên lao công, lương tháng ba nghìn tệ, có làm không?”
“Tôi đường đường là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard mà anh lại bảo tôi đi quét rác à?”
Tên tiến sĩ này nhảy cẫng lên, cảm giác bản thân bị sỉ nhục quá mức.
“Trồng cây thì mất mười năm, trồng người thì mất hàng trăm năm. Anh đèn sách hơn hai mươi năm mà đạo lý làm người cũng không biết thì tôi còn cần anh làm cái gì?”
Giọng nói đĩnh đạc của Lý Hùng cất lên toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Ngay lúc ấy, tất cả đều như nín thở.
“Người xưa có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ hèn”.
“Có một số người trong lúc tập đoàn gặp phải khó khăn, không nghĩ làm thế nào để vượt qua được khó khăn này, mà chỉ chăm chăm tìm cách thoát khỏi đây”.
“Cậu, cậu, còn cả các người nữa!”
Tay của Lý Hùng chỉ vào từng người một, chỉ vào ai là kẻ đó sẽ bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ.
“Đúng thế. Học vấn các anh đều rất cao nhưng nhân cách thì thấp hèn”.
“Bây giờ tôi tuyên bố, đám người các anh từ này về sau sẽ không bao giờ được bất kỳ công ty con nào hoặc nhà máy doanh nghiệp lớn nào trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng!”
“Mau cầm tiền rồi biến cho khuất mắt tôi”.
Đám người lủi lủi đi dần thì cũng là lúc cô lao công trung niên lên tiếng: “Tên thất đức nào vứt gạt tàn vào đây thế hả?”
Giám đốc Trần rụt cổ, định xoay người chạy.
“Đợi đã”, Lý Hùng thản nhiên nói.
“Giám đốc Trần, bây giờ tổng giám đốc Hứa đã lấy được tiền vốn vay rồi”.
“Ông cũng nên thực hiện lời hứa, nuốt cái gạt tàn này đi chứ nhỉ”.
Nghe vậy, mặt giám đốc Trần tái mét.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ông ta rón rén đi qua, cầm cái gạt tàn từ trong tay cô lao công.
“Đợi đã!”
Lý Hùng sải bước đi về phía trước, vén tấm vải đỏ lên trước mặt mọi người.
Ngay lập tức tất cả đều trầm trồ kinh ngạc.
Tất cả đều là tiền!
Từng xấp, từng chồng màu đỏ chót, tất cả đều là tiền!
Tất cả mọi người sửng sốt thẫn thờ.
“Không phải bảo là tập đoàn Lăng Tiêu đã hết tiền rồi sao?”
“Số tiền này ít nhất phải tầm hai triệu tệ”.
“Tiền ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ?”
Trong lúc tất cả đều đang xôn xao bàn tán, một đoàn người từ bên ngoài đi vào.
Dẫn đầu chính là giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải.
“Xin lỗi giám đốc Hứa, tôi tới muộn”.
Đằng sau là đều là giám đốc các ngân hàng trong chuỗi ngân hàng Đông Hải.
Sự xuất hiện của những người này lập tức gây sự chú ý.
“Chào mọi người, tôi tên Cố Hưng Thuận, giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải”.
“Nay tôi xin đại diện cho chuỗi ngân hàng Đông Hải chính thức ký kết kế hoạch hợp tác chiến lược với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Sau này, tất cả số vốn mà tập đoàn Lăng Tiêu cần sẽ do đích thân tôi xử lý”.
Nghe xong, mọi người trong sảnh đều đồng loạt vỗ tay vang như sấm.
“Tốt quá trời ơi! Lần này chúng ta không cần phải rời khỏi tập đoàn nữa”.
“Mọi người mau chóng quay trở lại vị trí làm việc thôi”.
“Đi thôi, đi thôi. Hiện giờ tôi đang nhiệt huyết bừng bừng, nóng lòng làm nên nghiệp lớn lắm đây này”.
Có một đám người a dua, lập tức đứng về phía tập đoàn Lăng Tiêu.
Lúc này, bọn họ vội vã quay người để lên tầng trên, tìm phòng nhân sự để rút lại đơn xin nghỉ việc.
Nhưng khi bọn họ đang ùn ùn chạy ra chỗ thang máy thì nhận ra bấm thế nào cửa thang máy cũng không mở.
“Tất cả những người đã nộp đơn nghỉ việc thì đến đây lĩnh tiền”.
Giọng Lý Hùng lạnh lùng, đanh thép vang lên.
Những người đang do dự có nên nộp đơn xin nghỉ việc lúc này mới thở phào một hơi.
Đồng thời cũng mừng thầm rằng bản thân không quyết định vội vàng.
“Tổng giám đốc Hứa, tôi sai rồi. Tôi sai thật rồi. Cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi”.
“Tổng giám đốc, tôi bị bọn họ kích, tôi thật sự không muốn nghỉ việc đâu”.
“Tổng giám đốc, tôi là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard, tập đoàn của các cô cần những nhân tài cao cấp như tôi đây!”
Lúc này, Lý Hùng vẫy tay với một người phụ nữ trung niên đứng gần đó.
Người phụ nữ đẩy xe rác đi tới.
Lý Hùng lấy hót rác từ trên xe rác xuống, đưa cho cái tên tiến sĩ Harvard kia.
“Tập đoàn đang thiếu vài nhân viên lao công, lương tháng ba nghìn tệ, có làm không?”
“Tôi đường đường là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard mà anh lại bảo tôi đi quét rác à?”
Tên tiến sĩ này nhảy cẫng lên, cảm giác bản thân bị sỉ nhục quá mức.
“Trồng cây thì mất mười năm, trồng người thì mất hàng trăm năm. Anh đèn sách hơn hai mươi năm mà đạo lý làm người cũng không biết thì tôi còn cần anh làm cái gì?”
Giọng nói đĩnh đạc của Lý Hùng cất lên toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Ngay lúc ấy, tất cả đều như nín thở.
“Người xưa có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ hèn”.
“Có một số người trong lúc tập đoàn gặp phải khó khăn, không nghĩ làm thế nào để vượt qua được khó khăn này, mà chỉ chăm chăm tìm cách thoát khỏi đây”.
“Cậu, cậu, còn cả các người nữa!”
Tay của Lý Hùng chỉ vào từng người một, chỉ vào ai là kẻ đó sẽ bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ.
“Đúng thế. Học vấn các anh đều rất cao nhưng nhân cách thì thấp hèn”.
“Bây giờ tôi tuyên bố, đám người các anh từ này về sau sẽ không bao giờ được bất kỳ công ty con nào hoặc nhà máy doanh nghiệp lớn nào trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng!”
“Mau cầm tiền rồi biến cho khuất mắt tôi”.
Đám người lủi lủi đi dần thì cũng là lúc cô lao công trung niên lên tiếng: “Tên thất đức nào vứt gạt tàn vào đây thế hả?”
Giám đốc Trần rụt cổ, định xoay người chạy.
“Đợi đã”, Lý Hùng thản nhiên nói.
“Giám đốc Trần, bây giờ tổng giám đốc Hứa đã lấy được tiền vốn vay rồi”.
“Ông cũng nên thực hiện lời hứa, nuốt cái gạt tàn này đi chứ nhỉ”.
Nghe vậy, mặt giám đốc Trần tái mét.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ông ta rón rén đi qua, cầm cái gạt tàn từ trong tay cô lao công.
“Đợi đã!”
Bình luận facebook