-
Chương 116-120
Chương 116: Lợi dụng lẫn nhau
“Trưởng tộc Điêu khách sáo rồi!”
Mục Phong Nguyên chắp tay nói: “Mục Lâm Thần là trưởng tộc mà hồ đồ vô dụng, đã thế còn tin tưởng tên vô dụng Mục Vỹ. Hơn thế nữa, ta nghe nói Mục Vỹ đã dùng gian kế để đánh bại công tử Điêu Á Đông bằng một chiêu, chuyện này sao có thể chứ?”
“Đúng đấy!”
Mục Phong Thanh tiếp lời: “Thằng nhãi Mục Vỹ này quỷ kế đa đoan. Nó có thể đánh bại quý công tử Điêu Á Đông, ta nghĩ chắc chắn là dùng thủ đoạn dối trá”.
“Đúng vậy!”
Điêu Chấn Vân hừ lạnh một tiếng, đáp: “Á Đông con trai ta đúng là quá sơ suất. Nhiều năm qua, nó luôn được coi là thiên tài, thành ra mới trở nên tự cao tự đại. Bài học lần này cũng đáng lắm!”
“Nhưng một kẻ có tâm địa bất chính như Mục Vỹ mà ở lại thành Bắc Vân thì đúng là một mối hiểm hoạ với nhà họ Điêu chúng ta!”, Điêu Chấn Vân đập tay bộp một tiếng, bùng lửa giận.
Trông thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười.
Bọn họ đã nghĩ tới việc nương tựa vào nhà họ Điêu.
Nếu nói ai là đối thủ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân thì chắc chắn là nhà họ Điêu.
Thêm vào đó, vừa hay Mục Vỹ lại đánh bại Điêu Á Đông. Bây giờ, bọn họ đến đây nhờ vả, dựa vào nhà họ Điêu để đánh đổ nhà họ Mục thì không còn gì thích hợp hơn.
Sau đó, họ sẽ lại giành nhà họ Mục về. Tới lúc đó, nhà họ Mục sẽ thuộc về hai người họ.
“Lần này, hai vị dẫn gần phân nửa thầy luyện đan và thầy luyện khí của nhà họ Mục đi, Điêu Chấn Vân ta nhất định sẽ tặng quà đáp lễ. Bây giờ, chắc nhà họ Mục đang rối như tơ vò rồi!”
“Trưởng tộc Điêu yên tâm, ta đã cho người đi nghe ngóng rồi!”
“Đại trưởng lão…”
Khi hai người họ đang nói chuyện, một giọng nói có vẻ hốt hoảng chợt vang lên.
“Vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì nữa!”, Mục Phong Nguyên không nhịn được mắng nhiếc người đó: “Có chuyện gì thì nói đi!”
“Dạ!”
Người đó nhìn Điêu Chấn Vân ngồi phía trên, rồi lại nhìn Mục Phong Nguyên, sau đó nuốt nước bọt nói: “Hôm nay, rõ ràng con phố của nhà họ Mục đang hỗn loạn. Nhưng không biết tại sao về sau, Diệu Tiên Ngữ lại dẫn thầy luyện khí và thầy luyện đan của Thánh Đan Các tới giúp nhà họ. Ngoài ra, Mặc Dương còn dốc hết vốn liếng trong hiệu buôn của nhà mình ra để ủng hộ cho nhà họ Mục!”
“Cái gì? Chết tiệt!”
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên đứng phắt dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Lão ta không thể ngờ rằng Thanh Đan Các lại nhúng tay vào chuyện này.
Thánh Đan Các luôn là thế lực trung gian ở thành Bắc Vân, thậm chí bọn họ còn trung lập hơn cả học viện Bắc Vân, không bao giờ tham gia vào mọi chuyện của các gia tộc tại đây.
“Đại trưởng lão chớ nóng giận!”
Điêu Chấn Vân lập tức lên tiếng: “Thánh Đan Các luôn ở thế trung lập. Ta thấy lần này họ cũng chỉ tạm giúp nhà họ Mục thôi, sẽ không lâu dài được đâu. Còn về nhà họ Mặc, ta nhớ lần này vì Mục Vỹ mà nhà họ Tề cũng rất oán hận nhà họ Mục. Chỉ cần chúng ta giành lại chiến thắng thì cũng không có gì phải lo đâu”.
“Trưởng tộc Điêu suy nghĩ chu toàn!”
“À, hình như gần đây, Tề Chính Phong của nhà họ Tề đã luyện chế ra một món huyền khí hạ phẩm. Chỉ cần nhà họ Tề bắt tay với chúng ta thì đánh bại nhà họ Mục chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Huyền khí hạ phẩm?
Vậy đó chẳng là thầy luyện huyền khí hạ phẩm ư!
Là người phụ trách việc kinh doanh của gia tộc và phố sá của nhà họ Mục mấy chục năm, Mục Phong Nguyên biết rõ thầy luyện đan và thầy luyện khí quan trọng như thế nào với một gia tộc, chứ đừng nói đến thầy luyện huyền khí hạ phẩm!
“Như vậy thì tốt quá!”
Mục Phong Nguyên đã hoàn toàn yên tâm.
Lần này, lão ta quyết được ăn cả, ngã về không, nên nhất định phải lật đổ được Mục Lâm Thần và Mục Vỹ, để cướp nhà họ Mục về.
“Đã vậy thì đại trưởng lão và nhị trưởng lão hãy về nghỉ ngơi đi. Chuyện đối phó nhà họ Mục, chúng ta sẽ thong thả bàn sau!”
“Được!”
…
Nhìn bóng lưng Mục Phong Thanh và Mục Phong Nguyên rời đi, Điêu Chấn Vân híp mắt lại, mỉm cười.
“Trưởng tộc, chắc chắn hai lão già này sẽ không an phận, ta dám chắc họ sẽ không hết lòng với nhà họ Điêu chúng ta đâu!”, một lão già đứng sau Điêu Chấn Vân lên tiếng.
“Ta biết chứ!”
Điêu Chấn Vân nói: “Họ không thật lòng nương nhờ nhà mình, thì vì đâu mà ta phải thật tâm tiếp đãi họ? Lần này, hai lão hồ ly Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đến nhà họ Điêu chúng ta, mục đích chính là mượn tay chúng ta lật đổ nhà họ Mục. Đây là một cơ hội, một khi thành công, nhà họ Mục đó sẽ thuộc về hai lão ta. Nhưng bây giờ, con cháu đời sau của họ là Mục Lang và Mục Khoảnh đều đã bị Mục Vỹ phế rồi. Không tới ba mươi năm nữa, nhà họ Mục sẽ thuộc về nhà họ Điêu chúng ta thôi!”
“Trưởng tộc anh minh!”
“Được rồi, ta còn có việc cần bàn bạc với trưởng tộc Uông. Các ngươi trông chừng con cháu của gia tộc cẩn thận, đừng để chúng nó làm loạn!”
Nói rồi, Điêu Chấn Vân đứng dậy rời đi.
Chương 117: Tính toán của từng người
Cùng lúc này, trong phủ nhà họ Mục, sau một khoảng thời gian ầm ĩ, mọi người dần giải tán. Trong biệt viện của Mục Vỹ.
“Vỹ ca, huynh định đến dãy núi Bắc Vân à!”
“Tiểu nha đầu, thế cũng phải hỏi à? Huynh buộc phải tìm được cỏ Phong Linh. Cha của Tề Minh là một thầy luyện huyền khí thiên tài, không nên bị mai một”.
“Thế muội đi với huynh nhé!”
“Muội?”
“Ừm!”, Tần Mộng Dao cười nói: “Bây giờ, muội đã là cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười của thân xác, chân nguyên trong cơ thể hùng mạnh, thêm sức mạnh của thần phách Băng Hoàng nữa. Đến cường giả đã bước vào mười tầng Linh Khiếu, đã đả thông huyệt khiếu thứ nhất là Hợp Cốc, muội cũng có thể đối phó được!”
Mười tầng Linh Khiếu, nói chính xác phải là mười tầng Linh Huyệt mới đúng.
Sau khi đạt đến tầng thứ mười của thân xác, cơ thể của võ giả đã hoàn toàn lão luyện, bắt đầu có thể ngưng tụ huyệt khiếu.
Mỗi khi đả thông một huyệt khiếu của mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể là đủ dẫn một lượng lớn chân nguyên lớn mạnh ra ngoài để bảo vệ cơ thể.
Tầng thứ nhất của Linh Huyệt là khai thông huyệt Hợp Cốc. Huyệt đạo này nằm ở gan bàn tay, một khi đả thông thành công, đôi tay của võ giả sẽ có sức mạnh lớn, hơn sức mạnh mười tầng của thân xác gấp mười lần.
Tần Mộng Dao nói mình chắc chắn có thể đối phó được với võ giả tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt, điều này thật sự khiến Mục Vỹ thấy hơi kinh ngạc.
“Có một mỹ nữ thế này đi theo bảo vệ, đừng nói là động Phong Lĩnh, lên núi đao xuống biển lửa, Mục Vỹ ta đây cũng dám xông pha!”
“Chỉ được cái dẻo miệng!”
“Vâng vâng, Tần đại mỹ nữ đã có lời, Mục Vỹ ta không dám luyên thuyên nữa!”, Mục Vỹ cười he he, rồi nghiêm túc nói: “Dao Nhi, lúc đột phá tầng thứ mười, muội nhớ phải hoàn toàn dung hợp đan điền với thần phách Băng Hoàng đấy, sau này sẽ có tác dụng thần kỳ!”
“Ừm!”
Dù Tần Mộng Dao không biết tại sao Mục Vỹ nói vậy, nhưng cô vẫn tin.
Mạng của cô là do hắn cứu, thì có gì mà cô không tin hắn được?
Mục Vỹ hiểu rõ điểm này.
Chân nguyên có được là nhờ võ giả hấp thu sức mạnh của đất trời, còn sức mạnh thuộc tính băng của thần phách Băng Hoàng thì là do Băng Hoàng tự tạo ra.
Nếu có thể kết hợp chân nguyên với sức mạnh của thần phách một cách triệt để, thì sau này, chân nguyên trong cơ thể của Dao Nhi sẽ chứa sức mạnh thuộc tính băng của thần phách Băng Hoàng. Hai thứ đó hoà làm một, Tần Mộng Dao mới có thể hoàn toàn hợp thành một thể với thần phách.
Tới lúc ấy, cô sẽ càng dễ nhớ lại ký ức của kiếp trước, mà con đường trở thành võ giả của cô cũng sẽ rộng mở hơn.
Cùng lúc đó, ở Thánh Đan Các!
Hai anh em Thiệu Minh và Thiệu Vũ đang sửa sang áo quần, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của lầu các.
“Đại ca, nhóm Thanh Lăng, Tạ Vũ đến rồi. Đệ nghe nói Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức cũng đã dẫn người tới thành Bắc Vân. Chắc vài ngày nữa, họ sẽ tới dãy núi Bắc Vân để điều tra động Phong Lĩnh”.
“Ừ!”
Thiệu Minh nắm tay lại, nói: “Lần này để ba người bọn họ ra trận trước đi. Động Phong Lĩnh có liên quan đến huyệt mộ của một võ giả tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt. Để bọn họ vào đó xông pha trước coi như dò đường cho chúng ta!”
“Đúng ạ!”
Thiệu Vũ gật đầu.
Lần này, hai huynh đệ bọn họ đến đây là vì động Phong Lĩnh của dãy núi Bắc Vân.
Nói ra cũng trùng hợp. Nửa năm trước, một đệ tử của Thánh Đan Tông đã đến thành Bắc Vân rèn luyện, sau đó đi vào động Phong Lĩnh. Người đó chẳng những may mắn thoát chết, mà còn phát hiện hình như trong động có kho báu.
Ở một nơi có hàng triệu cư dân như thành Bắc Vân thì võ giả tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt chính là một cường giả đỉnh cấp.
Nếu trong bốn gia tộc lớn xuất hiện một cường giả như vậy, thì thực lực của thành Bắc Vân chắc chắn sẽ lớn mạnh trở lại.
“Ta có linh cảm, động Phong Lĩnh này là cơ hội để ta bước vào cảnh giới Linh Huyệt. Chỉ cần bước vào được cảnh giới ấy, ta sẽ có cơ hội trở thành đệ tử tinh anh của Thánh Đan Tông, khéo sau này còn có thể trở thành đệ tử hạt nhân ấy chứ!”, Thiệu Minh cười nói: “Đến lúc đó, ông nội sẽ thưởng cho ta một món địa khí, thậm chí ta còn có thể trở thành đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông!”
“He he… Đại ca, lần này huynh nhất định sẽ mã đáo thành công!”
“Ừm! Còn đệ nữa, đừng nghĩ tới Mục Vỹ gì đó nữa, phải nhìn xa trông rộng ra. Ở thành Bắc Vân thì Mục Vỹ là một thiên tài, nhưng ở Thiên Vận Đại Lục thì chẳng là cái thá gì đâu!”
“Đệ hiểu rồi”.
…
Cùng lúc đó, có hơn chục bóng người đang ngồi bên hai chiếc bàn trong quán trọ của thành Bắc Vân.
Đó rõ ràng là người thanh niên dẫn đầu, khoảng hai mươi tuổi, người đó cầm một chiếc quạt xếp, trên mặt luôn giữ nụ cười mỉm, trông như một công tử nho nhã.
“Đường sư huynh, lần này, Thiệu Minh đảm nhiệm việc chỉ huy đến thành Bắc Vân để khảo sát Thánh Đan Các một cách danh chính ngôn thuận, còn chúng ta đến đây…”
“Ha ha… Sợ gì chứ!”, người thanh niên đó gập quạt lại, cười nói: “Thiệu Minh cũng chỉ là một đệ tử nội môn thôi, có là gì đâu. Đường Minh Dương ta đã đến đây, đến đệ tử tinh anh cũng không làm gì được!”
“Đó là điều hiển nhiên!”
“Nhưng lần này, Ba Dụ Đức và Thiết Sơn Hộ đều đã đạt đến cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, như vậy thì hơi phiền phức”.
Nói đến đây, Đường Minh Dương cau mày.
Y cũng tình cờ nghe về chuyện của động Phong Lĩnh, nhưng không ngờ người biết tin này không phải chỉ có một mình y.
“Đường sư huynh yên tâm! Lần này, còn có hai sư huynh là Vu Dương và Vu Hải là cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín phối hợp với chúng ta, nên có thể chiến đấu với võ giả cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười được. Không cần phải lo về Ba Dụ Đức và Thiết Sơn Hộ, nếu có đánh nhau thật thì chưa chắc mình đã bị thiệt đâu”.
“Ừm!”
Đường Minh Dương biết ba người gây bất lợi cho mình là Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức và Thiệu Minh đều đã bước vào cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, còn y thì vẫn là cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín, y có chút cách biệt so với ba người đó.
Nhưng bên cạnh y có không ít cường giả, nên chưa chắc y đã bị thiệt khi đối mặt với bất kỳ phe nào.
Cùng lúc này, có hai bóng người đang đi thong dong trên con phố đông đúc của thành Bắc Vân,.
Trong đó có một người thanh niên trông vạm vỡ, để râu quai nón, người đó nhìn sang thanh niên cao gầy ở bên cạnh, rồi cười lớn nói: “Ba Dụ Đức, tự nhiên ngươi lại muốn hợp tác với ta, có ý đồ gì thế hả?”
Chương 118: Sóng gió
Được người thanh niên khôi ngô hỏi, nét mặt của Ba Dụ Đức vẫn không có gì thay đổi.
"Thiệu Minh đã đến thành Bắc Vân một thời gian, Đường Minh Dương kia cũng đã tới, còn có hai huynh đệ Vu Dương và Vu Hải giúp đỡ, trong khi ngươi lại chỉ có một mình nên rất khó giành được thắng lợi, chi bằng..."
"Chi bằng hợp tác với ngươi, phải không?"
"Không sai!"
"Ha ha..."
Nghe thấy lời đề nghị của Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ cười thật to: "Ba Dụ Đức, ai ở ngoại môn mà không biết hợp tác với ngươi chính là bảo hổ lột da chứ? Đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang mưu toan cái gì, không thể hợp tác đâu. Thiết Sơn Hộ ta đây muốn dựa vào chính thực lực của mình để tranh giành bảo bối trong động Phong Lĩnh, được thì được, không được thì thôi. Mà qua lần này nói không chừng vẫn có thể đào được một số bảo bối tốt trong thành Bắc Vân này nữa!"
Nhìn bóng lưng tiêu sái của Thiết Sơn Hộ, nét mặt Ba Dụ Đức sa sầm.
Trong chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này, Thiệu Minh, Đường Minh Dương và những người khác đều đã chuẩn bị sẵn sàng, còn gã thì phải đến phút cuối mới hay tin, đã không kịp chuẩn bị nữa.
Hợp tác với Thiết Sơn Hộ chỉ là do bất quá mới quyết định làm vậy.
Không ngờ Thiết Sơn Hộ lại tỏ thái độ như thế.
"Dám không hợp tác với ta... Ngươi nhất định sẽ hối hận!", nhìn bóng dáng của Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức nhếch môi cười khẩy.
Thành Bắc Vân vẫn yên bình như trước, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra bầu không khí đã trở nên khác lạ.
Đầu tiên là trong nhà họ Mục dường như đã xảy ra một chút rối loạn nào đó, nhưng rất nhanh đã lắng xuống.
Tiếp theo, mấy ngày qua thành Bắc Vân liên tục có nhiều võ giả qua lại, có vẻ họ đang chuẩn bị cho việc gì.
Một địa điểm dần dần được những người này nhắc đến nhiều hơn.
Động Phong Lĩnh!
Nơi bị nhiều người bàn tán là cực kỳ hung hiểm một lần nữa trở thành đề tài nóng hổi trong thành Bắc Vân.
"Nghe gì chưa? Có người nói động Phong Lĩnh là nơi một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm bỏ mạng, cất giấu rất nhiều bảo bối đấy!"
"Ta cũng có nghe, thảo nào mỗi lần có võ giả tiến vào trong động Phong Lĩnh đều chết không có chỗ chôn. Linh Huyệt tầng thứ năm cơ mà, trưởng tộc của bốn gia tộc lớn cũng chỉ mới tới cảnh giới đó thôi!"
"Các ngươi thì biết gì chứ? Nghe nói lần này cả đệ tử của Thánh Đan Tông cũng ra mặt luôn đấy".
Lời bàn tán xôn xao lan khắp toàn bộ thành Bắc Vân.
"Hừ!"
Trong tửu lâu, mặt mày Thiệu Minh tái mét. Hắn ta hừ lạnh rồi nói: "Rõ ràng chỉ có ba người là Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức biết được tin này thế mà nó lại lan ra khắp thành Bắc Vân, nhất định là do ba tên kia bày trò!"
"Đại ca đừng nôn nóng!"
Thiệu Vũ lên tiếng: "Tin tức này bị lan truyền khắp thành Bắc Vân chưa chắc đã là chuyện xấu, cứ để họ tranh giành nhau đi, mình đục nước béo cò, có thể cơ hội sẽ lớn hơn".
Nghe thấy lời khuyên của hắn ta, Thiệu Minh dần dần bình tĩnh trở lại.
Những bảo bối mà cao thủ Linh Huyệt tầng thứ năm để lại trong động Phong Lĩnh ảnh hưởng trực tiếp đến việc Thiệu Minh có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt hay không, thế nên hắn ta nhất quyết không để bất trắc nào xảy ra.
"Chuyện đã tới nước này, đành vậy thôi. Thiệu Vũ, đệ cử người theo dõi động Phong Lĩnh thật kỹ vào, để xem hươu chết vào tay ai".
"Vâng!"
...
Thành Bắc Vân, tại nhà họ Mục.
"Nghĩa phụ, người đang làm gì thế ạ?"
Đại trưởng lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh đã dẫn dắt con cháu trực hệ của mình phản bội và rời khỏi nhà họ Mục, Mục Sơn và Mục Vũ cũng bị nghĩa phụ gọi về.
Nhìn thấy trong sân luyện võ của nhà họ Mục là mấy hàng người ăn mặc chỉnh tề như sắp có một cuộc chiến ác liệt, Mục Vỹ thắc mắc hỏi.
"Thằng nhóc này, con cũng bình tĩnh thật, có biết thành Bắc Vân bây giờ đã như ong vỡ tổ rồi không!"
"Hả?"
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Mục Vỹ, Mục Lâm Thần giải thích: "Gần đây có tin đồn trong động Phong Lĩnh ở dãy Bắc Vân có mộ huyệt của một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, các gia tộc trong thành Bắc Vân đều đang điều động nhân lực, chuẩn bị xuất phát đến đấy!"
"Con có hiểu cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm nghĩa là sao không?"
"Con biết chứ, là mạnh nhất thành Bắc Vân!"
"Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!", Mục Lâm Thần cười khổ, đáp: "Không sai, hiện giờ tu vi của nghĩa phụ chính là tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt. Ta đã khơi thông huyệt Khí Hải và huyệt Quan Nguyên, chỉ còn một chút nữa là có thể tiến vào tầng thứ sáu. Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Mục chúng ta lại được xếp vào một trong bốn gia tộc lớn".
"Vậy tức là nghĩa phụ muốn nhà họ Mục ta đến động Phong Lĩnh tìm kiếm bảo bối ạ?"
"Đúng vậy, nếu chúng ta có thể lấy được bảo bối gì trong đó thì sẽ bù đắp được tổn thất do hai lão già chết tiệt Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh gây ra".
"Cái này không ổn đâu ạ".
"Không ổn?"
Thấy Mục Vỹ lắc đầu, Mục Lâm Thần ngạc nhiên.
"Nghĩa phụ à, một là có bảo bối gì được giấu trong động Phong Lĩnh hay không vẫn mới chỉ là tin đồn. Hai là dù có thì với thực lực của nhà họ Mục hiện giờ cũng đâu thể giành được bảo bối khi vẫn còn nhà họ Điêu và nhà họ Uông? Hơn nữa, trong lần này, học viện Bắc Vân và Thánh Đan Các cũng cử người đi, con sợ khi đến đó, gia tộc không những không thu hoạch được gì mà ngược lại còn khiến nhiều người bỏ mạng tại động Phong Lĩnh, gây ra mối nguy cơ nghiêm trọng cho gia tộc".
Chương 119: Đi chung
Mục Vỹ nói không sai, nếu nhà họ Mục cử nhiều tinh anh đi mà cuối cùng lại không có thu hoạch thì chẳng khác nào tai họa cả.
Tuy nhiên, Mục Lâm Thần lại hiểu rằng nguy hiểm càng lớn, lợi ích có thể đạt được sẽ càng lớn.
"Con biết trong lòng nghĩa phụ nghĩ gì, cũng không phải là mình không thể cử ai, có điều không cần nhiều như thế này đâu ạ".
"Ồ? Thằng nhóc con nói nên cử ai xem nào?"
"Con chứ ai!"
"Con?"
Mục Lâm Thần vừa nghe Mục Vỹ tự đề cử mình thì hai mắt trợn trừng, khóe môi giật giật.
Không phải ông ấy xem thường hắn mà là do chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này thật sự quá hung hiểm. Nếu chỉ có một mình Mục Vỹ đi, lỡ đã không lấy được bảo bối gì lại còn khiến hắn bị liên lụy thì quá là không hay.
"Ha ha, nghĩa phụ khỏi phải lo, con biết nên làm gì khi đi động Phong Lĩnh mà. Xưa nay bảo bối luôn có linh tính, có duyên thì lấy được, nếu không thể có thì con sẽ không cưỡng cầu!"
Mục Vỹ tự tin nói: "Nhưng nếu nghĩa phụ nóng lòng phái một lượng lớn nhân tài của nhà họ Mục đi, lỡ may thiệt hại toàn bộ thì ngược lại còn khiến cho nhà họ Mục ta tổn thương nặng nề. Xa thêm nữa, dù có lấy được bảo bối thì gia tộc ta cũng phải mất đến mấy năm để hồi phục, nghĩa phụ cho rằng hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
Nghe thấy lời thuyết phục của hắn, Mục Lâm Thần nhíu mày, không nói gì thêm.
Ông ấy nhìn mấy trăm võ giả trên sân luyện võ một lúc rồi mở miệng nói: "Mục Càn Khôn, ông dẫn một trăm người đến con phố phía Đông đề phòng có kẻ nhân cơ hội làm loạn. Mục Càn Vân, ông dẫn một trăm người đến các cơ sở của gia tộc trong thành Bắc Vân cẩn thận kiểm tra và canh phòng. Mục Sơn, Mục Vũ, hai người dẫn hai trăm võ giả còn lại xem xét kỹ lưỡng các thị trấn trong thành, cảnh cáo họ không được bén mảng đến dãy Bắc Vân trong thời gian sắp đến!"
"Rõ, thưa trưởng tộc!"
Mục Càn Khôn và ba người này đều là những thị vệ trung thành với Mục Lâm Thần, luôn vâng lệnh ông ấy mà không nghi ngờ lấy một lần.
Mặt khác, họ cũng thấy đề nghị của Mục Vỹ rất đúng.
Nhà họ Mục đang trôi nổi giữa mưa gió, không thể mạo hiểm được.
"Còn ta thì ở lại để trấn giữ nhà họ Mục. Nếu thành Bắc Vân và những thị trấn bên dưới xảy ra chuyện gì thì phải báo lại với ta ngay lập tức, nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
Tiếng bước chân "bịch bịch bịch" vang lên, bốn người mang bốn trăm võ giả rời đi từ các lối ra trong nhà họ Mục.
Thấy nghĩa phụ nghe theo ý kiến của mình, Mục Vỹ thở phào.
Dù trong động Phong Lĩnh có bảo bối gì đi chăng nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Thứ mà hắn cần chỉ có cỏ Phong Linh.
Dĩ nhiên là Mục Vỹ không thể giải thích rõ ngọn ngành chuyện này cho nghĩa phụ biết, nếu có cơ hội lấy được bảo bối khác thì hắn cứ lấy thôi.
"Thằng nhóc kia, nghĩa phụ nghe lời con rồi đấy. Ta biết con muốn lấy được cỏ Phong Linh nhưng chuyện gì cũng đừng quá chấp nhất, nghe chưa?"
"Dạ!"
"À, còn một chuyện nữa!", Mục Lâm Thần dặn dò: "Ta thấy con và nha đầu Tần Mộng Dao kia tâm đầu ý hợp, Tần lão thái gia Tần Thời Vũ cũng rất hài lòng, sắp tới hai đứa chuẩn bị thành hôn đi!"
"Ớ?"
"Ớ cái gì mà ớ, con cũng già đầu rồi chứ gì nữa. Sao vậy, không muốn thành hôn à?", ông ấy trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Tranh thủ bây giờ ta còn chăm nom được thì hai đứa lo mà thành hôn cho ta khỏi phải sốt ruột đi. Hơn nữa, chắc chắn nhà họ Tần cũng cử người đi động Phong Lĩnh, ta sẽ bàn bạc với Tần lão thái gia cho con đi theo".
"Hả?"
Mục Vỹ nghe vậy thì há hốc mồm.
Khó khăn lắm mới khuyên được nghĩa phụ từ bỏ ý định, cuối cùng ông ấy lại kêu hắn đi cùng nhà họ Tần.
Mục Vỹ chỉ muốn đi một mình, nếu không sẽ không thể dùng được những gì mình đang che giấu.
Quá mạo hiểm khi đi chung với người của nhà họ Tần.
Xem ra hắn phải nghĩ cách khác thôi.
Thời gian dần trôi, mấy ngày nay Tề Minh luôn ở tại con phố phía Đông để luyện chế phàm khí.
Từ phàm khí hạ phẩm đến phàm khí thượng phẩm, vì ngày một quen thuộc nên cậu ấy luyện chế cũng thành thạo hơn.
Trong trận đấu với Tề Vân, tuy Tề Minh đã thành công luyện chế ra phàm khí thượng phẩm và giành thắng lợi, nhưng bàn về luyện khí chân chính thì khả năng của cậu ấy vẫn còn yếu kém so với Tề Vân.
Thời gian gần đây, vì được liên tục luyện khí tại con phố phía Đông thuộc quyền kiểm soát của nhà họ Mục nên Tề Minh có cơ hội rèn luyện bản thân, tiến bộ nhanh chóng.
Diệu Tiên Ngữ cũng không ngồi chơi, mang các thầy luyện đan trong Thánh Đan Các đến sai sử chạy qua chạy lại trong này, dáng vẻ không khác gì một đại tiểu thư kiêu căng.
Còn Mặc Dương thì thực lực đang được đề cao, giúp cho vị trí người thừa kế hiệu buôn nhà họ Mặc của mình được củng cố.
Gã đang hợp tác làm ăn với nhà họ Mục nên gần đây Mặc Hải mà thấy gã cũng phải đi đường vòng.
Biểu hiện của ba người đệ tử đều làm cho Mục Vỹ cảm thấy rất hài lòng.
Hôm nay, bầu không khí náo nhiệt trong thành Bắc Vân bỗng chốc trở nên im lặng.
Mọi người đều biết rằng đó là do đã có người mất kiên nhẫn, xuất phát đến động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Những người khác cũng không muốn bị bỏ lại ở đằng sau, thế là nhiều người trong thành Bắc Vân đã bắt đầu lặng lẽ lên đường.
"Nghĩa phụ, không cần đâu ạ, con tự đến nhà họ Tần là được!"
Ở cổng lớn nhà họ Mục, Mục Lâm Thần đang kèm chặt Mục Vỹ mà đi tới nhà họ Tần.
"Nhóc con, tưởng ta không biết con đang suy tính cái gì à?", Mục Lâm Thần hả hê nói: "Muốn bày trò? Không có cửa đâu nhá! Hôm qua Mộng Dao đã nói với ta là nhất định phải mang con tới nhà họ Tần để đi chung với nó".
Chương 120: Dã tràng xe cát
Bị Mục Lâm Thần – cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đã khơi thông huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải chèn ép, Mục Vỹ chỉ đành thành thật đi theo đến nhà họ Tần.
Giờ phút này, ngoài phủ đệ của nhà họ Tần đã tụ tập hơn mười võ giả.
Nhìn qua một lượt, tu vi của những người này thấp nhất cũng là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Dù sao thì trong mười tầng cảnh giới thân xác, đến cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mới được xem như chân chính bước trên con đường võ đạo. Tu vi như thế ra sân mới có tác dụng.
Sau khi giải Mục Vỹ đến tận nơi, Mục Lâm Thần mới yên tâm đi về.
Người dẫn đội nhà họ Tần lần này là Tần Ô Song– nhị thúc của Tần Mộng Dao.
Từ trước đến nay, vì cô luôn được người trong nhà nâng niu như hòn ngọc quý nên khi nhìn thấy con rể tương lai đang nổi tiếng, Tần Ô Song cũng nở nụ cười tươi rói.
Lúc này đây, mọi thế lực lớn bé trong thành Bắc Vân đều hướng ánh nhìn đến động Phong Lĩnh.
Bởi lẽ một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đủ để khiến toàn bộ người trong thành sôi sục.
Hôm nay, nếu đi trong dãy Bắc Vân thì có thể gặp được một nhóm hoặc một đội ngũ võ giả đến từ thành Bắc Vân.
Mục Vỹ đang ở trong số những võ giả này.
Ban đầu hắn muốn tìm cơ hội để rời khỏi đội ngũ nhà họ Tần, ngặt nỗi Tần Ô Song thật sự quá đáng sợ, luôn miệng nói chuyện với hắn trong suốt quãng đường.
Tần Mộng Dao đi ở bên cạnh cũng luôn nín cười nhìn Mục Vỹ gặp cảnh khó khăn.
Có thể nói, đây là lúc hắn chật vật nhất.
May mà hắn đã thông minh tìm ra cớ để rời khỏi đội ngũ trước khi đến nơi.
Khi bên mình không còn ai, Mục Vỹ tiếp cận động Phong Lĩnh, nhìn thấy một đám người ẩn nấp xung quanh để quan sát tình hình thì lắc đầu.
Ở kiếp trước, trước khi trở thành Tiên Vương, hắn đã tham gia rất nhiều sự kiện bảo vật xuất thế.
Nhưng bất cứ ai xông vào đó đầu tiên đều không có kết cục tốt.
"Thầy Mục, thầy tới thật ạ!"
Mục Vỹ đang âm thầm quan sát địa hình thì chợt một giọng nói vui mừng vang lên.
"Mặc Dương?"
"Hê hê, sư phụ, không phải do con muốn tới đâu!", Mặc Dương tí tởn cười: "Phụ thân ép con tới chứ con chả hứng thú gì với động Phong Lĩnh này!"
"..."
Thấy dáng vẻ cười đùa của gã, Mục Vỹ ngao ngán lắc đầu.
Hiện giờ Mặc Dương mới đang ở cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác, đến đây quả là chẳng làm nên tích sự gì, có chăng cũng là tấm mộc che thân thôi.
"Con là đồ đệ của ta, tới đây rồi thì theo ta học tập đi!"
"Tới luôn!"
Nhìn thấy khuôn mặt tỏ ra nghiêm trang của Mục Vỹ, Mặc Dương hì hì cười, ẩn thân theo hắn.
Gã thật sự không muốn đến đây để tranh giành thứ gì.
Nhà thương buôn họ Mặc vốn cũng không định tới đây nhưng nhị thúc và Mặc Hải cứ ra sức thuyết phục, phụ thân gã chịu không nổi nên mới bất đắc dĩ cử người tới.
Thế nhưng, điều đó không đồng nghĩa với việc nhà họ Mặc cũng ủng hộ hành động lần này.
Người dẫn dắt người trong gia tộc đến đây là nhị thúc Mặc Ảnh và Mặc Hải, Mặc Dương chỉ đến đây để học hỏi thêm mà thôi.
"Được, con cứ làm theo lời ta!"
Nhìn gã, Mục Vỹ đột nhiên thầm nở nụ cười.
Lại có một đội ngũ đông người lại gần động Phong Lĩnh. Tần Ô Song tìm mãi mà không thấy Mục Vỹ nên đành từ bỏ.
Tần Mộng Dao thì từ nãy đến giờ đều rất lo lắng, một mực hỏi thăm tung tích của hắn.
Mấy ngày nay, Mục Vỹ dẫn Mặc Dương không ngừng săn yêu thú trong dãy Bắc Vân, vừa tăng cường kiếm ý của gã, vừa rèn luyện Bát Hoang Sinh Tử Ấn và Bổ Thiên Kiếm Đạo của mình.
Cho đến một ngày, rốt cuộc võ giả đến từ các gia tộc lớn và thế lực nhỏ lẻ đang đứng xung quanh động Phong Lĩnh không nhẫn nhịn được nữa.
Một người bắt đầu bước vào trong động, kéo theo một đám người khác cũng đi sau.
Mục Vỹ và Mặc Dương giấu mình trên một cây đại thụ cách động phong Lĩnh cả nghìn mét, âm thầm quan sát mọi người.
"Sư phụ, đội ngũ của ba nhà Tần, Điêu, Uông đã vào rồi, chúng ta..."
"Đừng nôn nóng, chờ thêm chút nữa đã!"
Mục Vỹ dựa người vào một cành cây, vừa ngậm một ngọn cỏ vừa từ tốn nói.
"Ơ?"
Mặc Dương nhìn thấy dáng vẻ chuyện gì cũng biết của hắn thì ngẩn người, không nói gì thêm.
Một lát sau, gã không kìm được hỏi lại: "Sư phụ à, bọn đệ tử Thánh Đan Tông Thiệu Vũ, Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ, Đường Minh Dương và Ba Dụ Đức cũng vào rồi, còn mình..."
"Tên nhóc thối kia, gấp cái gì!"
Vỗ vào đầu Mặc Dương một phát rõ đau, Mục Vỹ dạy bảo: "Con không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng hay sao? Bọn chim sẻ mới vừa vào mà con đã nóng ruột thế rồi à?"
"Vâng vâng, sư phụ dạy phải!"
Thấy hắn trông không có vẻ gì là bận lòng, Mặc Dương cũng yên tâm.
Gã tới đây vốn không mong đợi giành giật được cái gì, chỉ theo Mặc Ảnh tới đây để trau dồi thêm kinh nghiệm thôi.
Vì rất sùng bái Mục Vỹ và xem hắn như tín ngưỡng của mình nên Mặc Dương tin tưởng lời nói của hắn vô điều kiện.
Khi màn đêm buông xuống, Mặc Dương đang mơ màng ngủ thì bị gõ đầu một cái, ngơ ngác tỉnh dậy.
"Sư phụ, sao rồi ạ?"
Mông lung mở hai mắt ra thì thấy xung quanh một mảnh tối đen, gã dụi mắt.
Không ngờ chỉ thiếp đi một lúc mà trời đã tối mịt rồi.
"Thấy gì chưa?"
Mục Vỹ nhìn xuống dưới, hả hê nói: "Thiệu Minh, Thiệu Vũ, Đường Minh Dương và những người khác đi ra lại rồi. Trong bốn gia tộc lớn, ba nhà Điêu, Uông và Tần đều tổn thất rất nhiều người, xem ra kết quả không được vừa ý cho lắm!"
"Hả?"
Nghe được lời này, Mặc Dương giật mình ngồi dậy.
Vậy là những người vừa vào động phong Lĩnh đã đi ra cả rồi.
Thế chẳng phải chứng tỏ rằng bảo bối đã bị lấy sạch rồi sao?
Rồi công sức gã và Mục Vỹ ở đây trông chừng cũng thành dã tràng xe cát?
“Trưởng tộc Điêu khách sáo rồi!”
Mục Phong Nguyên chắp tay nói: “Mục Lâm Thần là trưởng tộc mà hồ đồ vô dụng, đã thế còn tin tưởng tên vô dụng Mục Vỹ. Hơn thế nữa, ta nghe nói Mục Vỹ đã dùng gian kế để đánh bại công tử Điêu Á Đông bằng một chiêu, chuyện này sao có thể chứ?”
“Đúng đấy!”
Mục Phong Thanh tiếp lời: “Thằng nhãi Mục Vỹ này quỷ kế đa đoan. Nó có thể đánh bại quý công tử Điêu Á Đông, ta nghĩ chắc chắn là dùng thủ đoạn dối trá”.
“Đúng vậy!”
Điêu Chấn Vân hừ lạnh một tiếng, đáp: “Á Đông con trai ta đúng là quá sơ suất. Nhiều năm qua, nó luôn được coi là thiên tài, thành ra mới trở nên tự cao tự đại. Bài học lần này cũng đáng lắm!”
“Nhưng một kẻ có tâm địa bất chính như Mục Vỹ mà ở lại thành Bắc Vân thì đúng là một mối hiểm hoạ với nhà họ Điêu chúng ta!”, Điêu Chấn Vân đập tay bộp một tiếng, bùng lửa giận.
Trông thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười.
Bọn họ đã nghĩ tới việc nương tựa vào nhà họ Điêu.
Nếu nói ai là đối thủ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân thì chắc chắn là nhà họ Điêu.
Thêm vào đó, vừa hay Mục Vỹ lại đánh bại Điêu Á Đông. Bây giờ, bọn họ đến đây nhờ vả, dựa vào nhà họ Điêu để đánh đổ nhà họ Mục thì không còn gì thích hợp hơn.
Sau đó, họ sẽ lại giành nhà họ Mục về. Tới lúc đó, nhà họ Mục sẽ thuộc về hai người họ.
“Lần này, hai vị dẫn gần phân nửa thầy luyện đan và thầy luyện khí của nhà họ Mục đi, Điêu Chấn Vân ta nhất định sẽ tặng quà đáp lễ. Bây giờ, chắc nhà họ Mục đang rối như tơ vò rồi!”
“Trưởng tộc Điêu yên tâm, ta đã cho người đi nghe ngóng rồi!”
“Đại trưởng lão…”
Khi hai người họ đang nói chuyện, một giọng nói có vẻ hốt hoảng chợt vang lên.
“Vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì nữa!”, Mục Phong Nguyên không nhịn được mắng nhiếc người đó: “Có chuyện gì thì nói đi!”
“Dạ!”
Người đó nhìn Điêu Chấn Vân ngồi phía trên, rồi lại nhìn Mục Phong Nguyên, sau đó nuốt nước bọt nói: “Hôm nay, rõ ràng con phố của nhà họ Mục đang hỗn loạn. Nhưng không biết tại sao về sau, Diệu Tiên Ngữ lại dẫn thầy luyện khí và thầy luyện đan của Thánh Đan Các tới giúp nhà họ. Ngoài ra, Mặc Dương còn dốc hết vốn liếng trong hiệu buôn của nhà mình ra để ủng hộ cho nhà họ Mục!”
“Cái gì? Chết tiệt!”
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên đứng phắt dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Lão ta không thể ngờ rằng Thanh Đan Các lại nhúng tay vào chuyện này.
Thánh Đan Các luôn là thế lực trung gian ở thành Bắc Vân, thậm chí bọn họ còn trung lập hơn cả học viện Bắc Vân, không bao giờ tham gia vào mọi chuyện của các gia tộc tại đây.
“Đại trưởng lão chớ nóng giận!”
Điêu Chấn Vân lập tức lên tiếng: “Thánh Đan Các luôn ở thế trung lập. Ta thấy lần này họ cũng chỉ tạm giúp nhà họ Mục thôi, sẽ không lâu dài được đâu. Còn về nhà họ Mặc, ta nhớ lần này vì Mục Vỹ mà nhà họ Tề cũng rất oán hận nhà họ Mục. Chỉ cần chúng ta giành lại chiến thắng thì cũng không có gì phải lo đâu”.
“Trưởng tộc Điêu suy nghĩ chu toàn!”
“À, hình như gần đây, Tề Chính Phong của nhà họ Tề đã luyện chế ra một món huyền khí hạ phẩm. Chỉ cần nhà họ Tề bắt tay với chúng ta thì đánh bại nhà họ Mục chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Huyền khí hạ phẩm?
Vậy đó chẳng là thầy luyện huyền khí hạ phẩm ư!
Là người phụ trách việc kinh doanh của gia tộc và phố sá của nhà họ Mục mấy chục năm, Mục Phong Nguyên biết rõ thầy luyện đan và thầy luyện khí quan trọng như thế nào với một gia tộc, chứ đừng nói đến thầy luyện huyền khí hạ phẩm!
“Như vậy thì tốt quá!”
Mục Phong Nguyên đã hoàn toàn yên tâm.
Lần này, lão ta quyết được ăn cả, ngã về không, nên nhất định phải lật đổ được Mục Lâm Thần và Mục Vỹ, để cướp nhà họ Mục về.
“Đã vậy thì đại trưởng lão và nhị trưởng lão hãy về nghỉ ngơi đi. Chuyện đối phó nhà họ Mục, chúng ta sẽ thong thả bàn sau!”
“Được!”
…
Nhìn bóng lưng Mục Phong Thanh và Mục Phong Nguyên rời đi, Điêu Chấn Vân híp mắt lại, mỉm cười.
“Trưởng tộc, chắc chắn hai lão già này sẽ không an phận, ta dám chắc họ sẽ không hết lòng với nhà họ Điêu chúng ta đâu!”, một lão già đứng sau Điêu Chấn Vân lên tiếng.
“Ta biết chứ!”
Điêu Chấn Vân nói: “Họ không thật lòng nương nhờ nhà mình, thì vì đâu mà ta phải thật tâm tiếp đãi họ? Lần này, hai lão hồ ly Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đến nhà họ Điêu chúng ta, mục đích chính là mượn tay chúng ta lật đổ nhà họ Mục. Đây là một cơ hội, một khi thành công, nhà họ Mục đó sẽ thuộc về hai lão ta. Nhưng bây giờ, con cháu đời sau của họ là Mục Lang và Mục Khoảnh đều đã bị Mục Vỹ phế rồi. Không tới ba mươi năm nữa, nhà họ Mục sẽ thuộc về nhà họ Điêu chúng ta thôi!”
“Trưởng tộc anh minh!”
“Được rồi, ta còn có việc cần bàn bạc với trưởng tộc Uông. Các ngươi trông chừng con cháu của gia tộc cẩn thận, đừng để chúng nó làm loạn!”
Nói rồi, Điêu Chấn Vân đứng dậy rời đi.
Chương 117: Tính toán của từng người
Cùng lúc này, trong phủ nhà họ Mục, sau một khoảng thời gian ầm ĩ, mọi người dần giải tán. Trong biệt viện của Mục Vỹ.
“Vỹ ca, huynh định đến dãy núi Bắc Vân à!”
“Tiểu nha đầu, thế cũng phải hỏi à? Huynh buộc phải tìm được cỏ Phong Linh. Cha của Tề Minh là một thầy luyện huyền khí thiên tài, không nên bị mai một”.
“Thế muội đi với huynh nhé!”
“Muội?”
“Ừm!”, Tần Mộng Dao cười nói: “Bây giờ, muội đã là cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười của thân xác, chân nguyên trong cơ thể hùng mạnh, thêm sức mạnh của thần phách Băng Hoàng nữa. Đến cường giả đã bước vào mười tầng Linh Khiếu, đã đả thông huyệt khiếu thứ nhất là Hợp Cốc, muội cũng có thể đối phó được!”
Mười tầng Linh Khiếu, nói chính xác phải là mười tầng Linh Huyệt mới đúng.
Sau khi đạt đến tầng thứ mười của thân xác, cơ thể của võ giả đã hoàn toàn lão luyện, bắt đầu có thể ngưng tụ huyệt khiếu.
Mỗi khi đả thông một huyệt khiếu của mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể là đủ dẫn một lượng lớn chân nguyên lớn mạnh ra ngoài để bảo vệ cơ thể.
Tầng thứ nhất của Linh Huyệt là khai thông huyệt Hợp Cốc. Huyệt đạo này nằm ở gan bàn tay, một khi đả thông thành công, đôi tay của võ giả sẽ có sức mạnh lớn, hơn sức mạnh mười tầng của thân xác gấp mười lần.
Tần Mộng Dao nói mình chắc chắn có thể đối phó được với võ giả tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt, điều này thật sự khiến Mục Vỹ thấy hơi kinh ngạc.
“Có một mỹ nữ thế này đi theo bảo vệ, đừng nói là động Phong Lĩnh, lên núi đao xuống biển lửa, Mục Vỹ ta đây cũng dám xông pha!”
“Chỉ được cái dẻo miệng!”
“Vâng vâng, Tần đại mỹ nữ đã có lời, Mục Vỹ ta không dám luyên thuyên nữa!”, Mục Vỹ cười he he, rồi nghiêm túc nói: “Dao Nhi, lúc đột phá tầng thứ mười, muội nhớ phải hoàn toàn dung hợp đan điền với thần phách Băng Hoàng đấy, sau này sẽ có tác dụng thần kỳ!”
“Ừm!”
Dù Tần Mộng Dao không biết tại sao Mục Vỹ nói vậy, nhưng cô vẫn tin.
Mạng của cô là do hắn cứu, thì có gì mà cô không tin hắn được?
Mục Vỹ hiểu rõ điểm này.
Chân nguyên có được là nhờ võ giả hấp thu sức mạnh của đất trời, còn sức mạnh thuộc tính băng của thần phách Băng Hoàng thì là do Băng Hoàng tự tạo ra.
Nếu có thể kết hợp chân nguyên với sức mạnh của thần phách một cách triệt để, thì sau này, chân nguyên trong cơ thể của Dao Nhi sẽ chứa sức mạnh thuộc tính băng của thần phách Băng Hoàng. Hai thứ đó hoà làm một, Tần Mộng Dao mới có thể hoàn toàn hợp thành một thể với thần phách.
Tới lúc ấy, cô sẽ càng dễ nhớ lại ký ức của kiếp trước, mà con đường trở thành võ giả của cô cũng sẽ rộng mở hơn.
Cùng lúc đó, ở Thánh Đan Các!
Hai anh em Thiệu Minh và Thiệu Vũ đang sửa sang áo quần, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của lầu các.
“Đại ca, nhóm Thanh Lăng, Tạ Vũ đến rồi. Đệ nghe nói Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức cũng đã dẫn người tới thành Bắc Vân. Chắc vài ngày nữa, họ sẽ tới dãy núi Bắc Vân để điều tra động Phong Lĩnh”.
“Ừ!”
Thiệu Minh nắm tay lại, nói: “Lần này để ba người bọn họ ra trận trước đi. Động Phong Lĩnh có liên quan đến huyệt mộ của một võ giả tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt. Để bọn họ vào đó xông pha trước coi như dò đường cho chúng ta!”
“Đúng ạ!”
Thiệu Vũ gật đầu.
Lần này, hai huynh đệ bọn họ đến đây là vì động Phong Lĩnh của dãy núi Bắc Vân.
Nói ra cũng trùng hợp. Nửa năm trước, một đệ tử của Thánh Đan Tông đã đến thành Bắc Vân rèn luyện, sau đó đi vào động Phong Lĩnh. Người đó chẳng những may mắn thoát chết, mà còn phát hiện hình như trong động có kho báu.
Ở một nơi có hàng triệu cư dân như thành Bắc Vân thì võ giả tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt chính là một cường giả đỉnh cấp.
Nếu trong bốn gia tộc lớn xuất hiện một cường giả như vậy, thì thực lực của thành Bắc Vân chắc chắn sẽ lớn mạnh trở lại.
“Ta có linh cảm, động Phong Lĩnh này là cơ hội để ta bước vào cảnh giới Linh Huyệt. Chỉ cần bước vào được cảnh giới ấy, ta sẽ có cơ hội trở thành đệ tử tinh anh của Thánh Đan Tông, khéo sau này còn có thể trở thành đệ tử hạt nhân ấy chứ!”, Thiệu Minh cười nói: “Đến lúc đó, ông nội sẽ thưởng cho ta một món địa khí, thậm chí ta còn có thể trở thành đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông!”
“He he… Đại ca, lần này huynh nhất định sẽ mã đáo thành công!”
“Ừm! Còn đệ nữa, đừng nghĩ tới Mục Vỹ gì đó nữa, phải nhìn xa trông rộng ra. Ở thành Bắc Vân thì Mục Vỹ là một thiên tài, nhưng ở Thiên Vận Đại Lục thì chẳng là cái thá gì đâu!”
“Đệ hiểu rồi”.
…
Cùng lúc đó, có hơn chục bóng người đang ngồi bên hai chiếc bàn trong quán trọ của thành Bắc Vân.
Đó rõ ràng là người thanh niên dẫn đầu, khoảng hai mươi tuổi, người đó cầm một chiếc quạt xếp, trên mặt luôn giữ nụ cười mỉm, trông như một công tử nho nhã.
“Đường sư huynh, lần này, Thiệu Minh đảm nhiệm việc chỉ huy đến thành Bắc Vân để khảo sát Thánh Đan Các một cách danh chính ngôn thuận, còn chúng ta đến đây…”
“Ha ha… Sợ gì chứ!”, người thanh niên đó gập quạt lại, cười nói: “Thiệu Minh cũng chỉ là một đệ tử nội môn thôi, có là gì đâu. Đường Minh Dương ta đã đến đây, đến đệ tử tinh anh cũng không làm gì được!”
“Đó là điều hiển nhiên!”
“Nhưng lần này, Ba Dụ Đức và Thiết Sơn Hộ đều đã đạt đến cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, như vậy thì hơi phiền phức”.
Nói đến đây, Đường Minh Dương cau mày.
Y cũng tình cờ nghe về chuyện của động Phong Lĩnh, nhưng không ngờ người biết tin này không phải chỉ có một mình y.
“Đường sư huynh yên tâm! Lần này, còn có hai sư huynh là Vu Dương và Vu Hải là cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín phối hợp với chúng ta, nên có thể chiến đấu với võ giả cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười được. Không cần phải lo về Ba Dụ Đức và Thiết Sơn Hộ, nếu có đánh nhau thật thì chưa chắc mình đã bị thiệt đâu”.
“Ừm!”
Đường Minh Dương biết ba người gây bất lợi cho mình là Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức và Thiệu Minh đều đã bước vào cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, còn y thì vẫn là cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín, y có chút cách biệt so với ba người đó.
Nhưng bên cạnh y có không ít cường giả, nên chưa chắc y đã bị thiệt khi đối mặt với bất kỳ phe nào.
Cùng lúc này, có hai bóng người đang đi thong dong trên con phố đông đúc của thành Bắc Vân,.
Trong đó có một người thanh niên trông vạm vỡ, để râu quai nón, người đó nhìn sang thanh niên cao gầy ở bên cạnh, rồi cười lớn nói: “Ba Dụ Đức, tự nhiên ngươi lại muốn hợp tác với ta, có ý đồ gì thế hả?”
Chương 118: Sóng gió
Được người thanh niên khôi ngô hỏi, nét mặt của Ba Dụ Đức vẫn không có gì thay đổi.
"Thiệu Minh đã đến thành Bắc Vân một thời gian, Đường Minh Dương kia cũng đã tới, còn có hai huynh đệ Vu Dương và Vu Hải giúp đỡ, trong khi ngươi lại chỉ có một mình nên rất khó giành được thắng lợi, chi bằng..."
"Chi bằng hợp tác với ngươi, phải không?"
"Không sai!"
"Ha ha..."
Nghe thấy lời đề nghị của Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ cười thật to: "Ba Dụ Đức, ai ở ngoại môn mà không biết hợp tác với ngươi chính là bảo hổ lột da chứ? Đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang mưu toan cái gì, không thể hợp tác đâu. Thiết Sơn Hộ ta đây muốn dựa vào chính thực lực của mình để tranh giành bảo bối trong động Phong Lĩnh, được thì được, không được thì thôi. Mà qua lần này nói không chừng vẫn có thể đào được một số bảo bối tốt trong thành Bắc Vân này nữa!"
Nhìn bóng lưng tiêu sái của Thiết Sơn Hộ, nét mặt Ba Dụ Đức sa sầm.
Trong chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này, Thiệu Minh, Đường Minh Dương và những người khác đều đã chuẩn bị sẵn sàng, còn gã thì phải đến phút cuối mới hay tin, đã không kịp chuẩn bị nữa.
Hợp tác với Thiết Sơn Hộ chỉ là do bất quá mới quyết định làm vậy.
Không ngờ Thiết Sơn Hộ lại tỏ thái độ như thế.
"Dám không hợp tác với ta... Ngươi nhất định sẽ hối hận!", nhìn bóng dáng của Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức nhếch môi cười khẩy.
Thành Bắc Vân vẫn yên bình như trước, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra bầu không khí đã trở nên khác lạ.
Đầu tiên là trong nhà họ Mục dường như đã xảy ra một chút rối loạn nào đó, nhưng rất nhanh đã lắng xuống.
Tiếp theo, mấy ngày qua thành Bắc Vân liên tục có nhiều võ giả qua lại, có vẻ họ đang chuẩn bị cho việc gì.
Một địa điểm dần dần được những người này nhắc đến nhiều hơn.
Động Phong Lĩnh!
Nơi bị nhiều người bàn tán là cực kỳ hung hiểm một lần nữa trở thành đề tài nóng hổi trong thành Bắc Vân.
"Nghe gì chưa? Có người nói động Phong Lĩnh là nơi một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm bỏ mạng, cất giấu rất nhiều bảo bối đấy!"
"Ta cũng có nghe, thảo nào mỗi lần có võ giả tiến vào trong động Phong Lĩnh đều chết không có chỗ chôn. Linh Huyệt tầng thứ năm cơ mà, trưởng tộc của bốn gia tộc lớn cũng chỉ mới tới cảnh giới đó thôi!"
"Các ngươi thì biết gì chứ? Nghe nói lần này cả đệ tử của Thánh Đan Tông cũng ra mặt luôn đấy".
Lời bàn tán xôn xao lan khắp toàn bộ thành Bắc Vân.
"Hừ!"
Trong tửu lâu, mặt mày Thiệu Minh tái mét. Hắn ta hừ lạnh rồi nói: "Rõ ràng chỉ có ba người là Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức biết được tin này thế mà nó lại lan ra khắp thành Bắc Vân, nhất định là do ba tên kia bày trò!"
"Đại ca đừng nôn nóng!"
Thiệu Vũ lên tiếng: "Tin tức này bị lan truyền khắp thành Bắc Vân chưa chắc đã là chuyện xấu, cứ để họ tranh giành nhau đi, mình đục nước béo cò, có thể cơ hội sẽ lớn hơn".
Nghe thấy lời khuyên của hắn ta, Thiệu Minh dần dần bình tĩnh trở lại.
Những bảo bối mà cao thủ Linh Huyệt tầng thứ năm để lại trong động Phong Lĩnh ảnh hưởng trực tiếp đến việc Thiệu Minh có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt hay không, thế nên hắn ta nhất quyết không để bất trắc nào xảy ra.
"Chuyện đã tới nước này, đành vậy thôi. Thiệu Vũ, đệ cử người theo dõi động Phong Lĩnh thật kỹ vào, để xem hươu chết vào tay ai".
"Vâng!"
...
Thành Bắc Vân, tại nhà họ Mục.
"Nghĩa phụ, người đang làm gì thế ạ?"
Đại trưởng lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh đã dẫn dắt con cháu trực hệ của mình phản bội và rời khỏi nhà họ Mục, Mục Sơn và Mục Vũ cũng bị nghĩa phụ gọi về.
Nhìn thấy trong sân luyện võ của nhà họ Mục là mấy hàng người ăn mặc chỉnh tề như sắp có một cuộc chiến ác liệt, Mục Vỹ thắc mắc hỏi.
"Thằng nhóc này, con cũng bình tĩnh thật, có biết thành Bắc Vân bây giờ đã như ong vỡ tổ rồi không!"
"Hả?"
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Mục Vỹ, Mục Lâm Thần giải thích: "Gần đây có tin đồn trong động Phong Lĩnh ở dãy Bắc Vân có mộ huyệt của một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, các gia tộc trong thành Bắc Vân đều đang điều động nhân lực, chuẩn bị xuất phát đến đấy!"
"Con có hiểu cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm nghĩa là sao không?"
"Con biết chứ, là mạnh nhất thành Bắc Vân!"
"Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!", Mục Lâm Thần cười khổ, đáp: "Không sai, hiện giờ tu vi của nghĩa phụ chính là tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt. Ta đã khơi thông huyệt Khí Hải và huyệt Quan Nguyên, chỉ còn một chút nữa là có thể tiến vào tầng thứ sáu. Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Mục chúng ta lại được xếp vào một trong bốn gia tộc lớn".
"Vậy tức là nghĩa phụ muốn nhà họ Mục ta đến động Phong Lĩnh tìm kiếm bảo bối ạ?"
"Đúng vậy, nếu chúng ta có thể lấy được bảo bối gì trong đó thì sẽ bù đắp được tổn thất do hai lão già chết tiệt Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh gây ra".
"Cái này không ổn đâu ạ".
"Không ổn?"
Thấy Mục Vỹ lắc đầu, Mục Lâm Thần ngạc nhiên.
"Nghĩa phụ à, một là có bảo bối gì được giấu trong động Phong Lĩnh hay không vẫn mới chỉ là tin đồn. Hai là dù có thì với thực lực của nhà họ Mục hiện giờ cũng đâu thể giành được bảo bối khi vẫn còn nhà họ Điêu và nhà họ Uông? Hơn nữa, trong lần này, học viện Bắc Vân và Thánh Đan Các cũng cử người đi, con sợ khi đến đó, gia tộc không những không thu hoạch được gì mà ngược lại còn khiến nhiều người bỏ mạng tại động Phong Lĩnh, gây ra mối nguy cơ nghiêm trọng cho gia tộc".
Chương 119: Đi chung
Mục Vỹ nói không sai, nếu nhà họ Mục cử nhiều tinh anh đi mà cuối cùng lại không có thu hoạch thì chẳng khác nào tai họa cả.
Tuy nhiên, Mục Lâm Thần lại hiểu rằng nguy hiểm càng lớn, lợi ích có thể đạt được sẽ càng lớn.
"Con biết trong lòng nghĩa phụ nghĩ gì, cũng không phải là mình không thể cử ai, có điều không cần nhiều như thế này đâu ạ".
"Ồ? Thằng nhóc con nói nên cử ai xem nào?"
"Con chứ ai!"
"Con?"
Mục Lâm Thần vừa nghe Mục Vỹ tự đề cử mình thì hai mắt trợn trừng, khóe môi giật giật.
Không phải ông ấy xem thường hắn mà là do chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này thật sự quá hung hiểm. Nếu chỉ có một mình Mục Vỹ đi, lỡ đã không lấy được bảo bối gì lại còn khiến hắn bị liên lụy thì quá là không hay.
"Ha ha, nghĩa phụ khỏi phải lo, con biết nên làm gì khi đi động Phong Lĩnh mà. Xưa nay bảo bối luôn có linh tính, có duyên thì lấy được, nếu không thể có thì con sẽ không cưỡng cầu!"
Mục Vỹ tự tin nói: "Nhưng nếu nghĩa phụ nóng lòng phái một lượng lớn nhân tài của nhà họ Mục đi, lỡ may thiệt hại toàn bộ thì ngược lại còn khiến cho nhà họ Mục ta tổn thương nặng nề. Xa thêm nữa, dù có lấy được bảo bối thì gia tộc ta cũng phải mất đến mấy năm để hồi phục, nghĩa phụ cho rằng hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
Nghe thấy lời thuyết phục của hắn, Mục Lâm Thần nhíu mày, không nói gì thêm.
Ông ấy nhìn mấy trăm võ giả trên sân luyện võ một lúc rồi mở miệng nói: "Mục Càn Khôn, ông dẫn một trăm người đến con phố phía Đông đề phòng có kẻ nhân cơ hội làm loạn. Mục Càn Vân, ông dẫn một trăm người đến các cơ sở của gia tộc trong thành Bắc Vân cẩn thận kiểm tra và canh phòng. Mục Sơn, Mục Vũ, hai người dẫn hai trăm võ giả còn lại xem xét kỹ lưỡng các thị trấn trong thành, cảnh cáo họ không được bén mảng đến dãy Bắc Vân trong thời gian sắp đến!"
"Rõ, thưa trưởng tộc!"
Mục Càn Khôn và ba người này đều là những thị vệ trung thành với Mục Lâm Thần, luôn vâng lệnh ông ấy mà không nghi ngờ lấy một lần.
Mặt khác, họ cũng thấy đề nghị của Mục Vỹ rất đúng.
Nhà họ Mục đang trôi nổi giữa mưa gió, không thể mạo hiểm được.
"Còn ta thì ở lại để trấn giữ nhà họ Mục. Nếu thành Bắc Vân và những thị trấn bên dưới xảy ra chuyện gì thì phải báo lại với ta ngay lập tức, nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
Tiếng bước chân "bịch bịch bịch" vang lên, bốn người mang bốn trăm võ giả rời đi từ các lối ra trong nhà họ Mục.
Thấy nghĩa phụ nghe theo ý kiến của mình, Mục Vỹ thở phào.
Dù trong động Phong Lĩnh có bảo bối gì đi chăng nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Thứ mà hắn cần chỉ có cỏ Phong Linh.
Dĩ nhiên là Mục Vỹ không thể giải thích rõ ngọn ngành chuyện này cho nghĩa phụ biết, nếu có cơ hội lấy được bảo bối khác thì hắn cứ lấy thôi.
"Thằng nhóc kia, nghĩa phụ nghe lời con rồi đấy. Ta biết con muốn lấy được cỏ Phong Linh nhưng chuyện gì cũng đừng quá chấp nhất, nghe chưa?"
"Dạ!"
"À, còn một chuyện nữa!", Mục Lâm Thần dặn dò: "Ta thấy con và nha đầu Tần Mộng Dao kia tâm đầu ý hợp, Tần lão thái gia Tần Thời Vũ cũng rất hài lòng, sắp tới hai đứa chuẩn bị thành hôn đi!"
"Ớ?"
"Ớ cái gì mà ớ, con cũng già đầu rồi chứ gì nữa. Sao vậy, không muốn thành hôn à?", ông ấy trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Tranh thủ bây giờ ta còn chăm nom được thì hai đứa lo mà thành hôn cho ta khỏi phải sốt ruột đi. Hơn nữa, chắc chắn nhà họ Tần cũng cử người đi động Phong Lĩnh, ta sẽ bàn bạc với Tần lão thái gia cho con đi theo".
"Hả?"
Mục Vỹ nghe vậy thì há hốc mồm.
Khó khăn lắm mới khuyên được nghĩa phụ từ bỏ ý định, cuối cùng ông ấy lại kêu hắn đi cùng nhà họ Tần.
Mục Vỹ chỉ muốn đi một mình, nếu không sẽ không thể dùng được những gì mình đang che giấu.
Quá mạo hiểm khi đi chung với người của nhà họ Tần.
Xem ra hắn phải nghĩ cách khác thôi.
Thời gian dần trôi, mấy ngày nay Tề Minh luôn ở tại con phố phía Đông để luyện chế phàm khí.
Từ phàm khí hạ phẩm đến phàm khí thượng phẩm, vì ngày một quen thuộc nên cậu ấy luyện chế cũng thành thạo hơn.
Trong trận đấu với Tề Vân, tuy Tề Minh đã thành công luyện chế ra phàm khí thượng phẩm và giành thắng lợi, nhưng bàn về luyện khí chân chính thì khả năng của cậu ấy vẫn còn yếu kém so với Tề Vân.
Thời gian gần đây, vì được liên tục luyện khí tại con phố phía Đông thuộc quyền kiểm soát của nhà họ Mục nên Tề Minh có cơ hội rèn luyện bản thân, tiến bộ nhanh chóng.
Diệu Tiên Ngữ cũng không ngồi chơi, mang các thầy luyện đan trong Thánh Đan Các đến sai sử chạy qua chạy lại trong này, dáng vẻ không khác gì một đại tiểu thư kiêu căng.
Còn Mặc Dương thì thực lực đang được đề cao, giúp cho vị trí người thừa kế hiệu buôn nhà họ Mặc của mình được củng cố.
Gã đang hợp tác làm ăn với nhà họ Mục nên gần đây Mặc Hải mà thấy gã cũng phải đi đường vòng.
Biểu hiện của ba người đệ tử đều làm cho Mục Vỹ cảm thấy rất hài lòng.
Hôm nay, bầu không khí náo nhiệt trong thành Bắc Vân bỗng chốc trở nên im lặng.
Mọi người đều biết rằng đó là do đã có người mất kiên nhẫn, xuất phát đến động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Những người khác cũng không muốn bị bỏ lại ở đằng sau, thế là nhiều người trong thành Bắc Vân đã bắt đầu lặng lẽ lên đường.
"Nghĩa phụ, không cần đâu ạ, con tự đến nhà họ Tần là được!"
Ở cổng lớn nhà họ Mục, Mục Lâm Thần đang kèm chặt Mục Vỹ mà đi tới nhà họ Tần.
"Nhóc con, tưởng ta không biết con đang suy tính cái gì à?", Mục Lâm Thần hả hê nói: "Muốn bày trò? Không có cửa đâu nhá! Hôm qua Mộng Dao đã nói với ta là nhất định phải mang con tới nhà họ Tần để đi chung với nó".
Chương 120: Dã tràng xe cát
Bị Mục Lâm Thần – cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đã khơi thông huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải chèn ép, Mục Vỹ chỉ đành thành thật đi theo đến nhà họ Tần.
Giờ phút này, ngoài phủ đệ của nhà họ Tần đã tụ tập hơn mười võ giả.
Nhìn qua một lượt, tu vi của những người này thấp nhất cũng là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Dù sao thì trong mười tầng cảnh giới thân xác, đến cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mới được xem như chân chính bước trên con đường võ đạo. Tu vi như thế ra sân mới có tác dụng.
Sau khi giải Mục Vỹ đến tận nơi, Mục Lâm Thần mới yên tâm đi về.
Người dẫn đội nhà họ Tần lần này là Tần Ô Song– nhị thúc của Tần Mộng Dao.
Từ trước đến nay, vì cô luôn được người trong nhà nâng niu như hòn ngọc quý nên khi nhìn thấy con rể tương lai đang nổi tiếng, Tần Ô Song cũng nở nụ cười tươi rói.
Lúc này đây, mọi thế lực lớn bé trong thành Bắc Vân đều hướng ánh nhìn đến động Phong Lĩnh.
Bởi lẽ một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đủ để khiến toàn bộ người trong thành sôi sục.
Hôm nay, nếu đi trong dãy Bắc Vân thì có thể gặp được một nhóm hoặc một đội ngũ võ giả đến từ thành Bắc Vân.
Mục Vỹ đang ở trong số những võ giả này.
Ban đầu hắn muốn tìm cơ hội để rời khỏi đội ngũ nhà họ Tần, ngặt nỗi Tần Ô Song thật sự quá đáng sợ, luôn miệng nói chuyện với hắn trong suốt quãng đường.
Tần Mộng Dao đi ở bên cạnh cũng luôn nín cười nhìn Mục Vỹ gặp cảnh khó khăn.
Có thể nói, đây là lúc hắn chật vật nhất.
May mà hắn đã thông minh tìm ra cớ để rời khỏi đội ngũ trước khi đến nơi.
Khi bên mình không còn ai, Mục Vỹ tiếp cận động Phong Lĩnh, nhìn thấy một đám người ẩn nấp xung quanh để quan sát tình hình thì lắc đầu.
Ở kiếp trước, trước khi trở thành Tiên Vương, hắn đã tham gia rất nhiều sự kiện bảo vật xuất thế.
Nhưng bất cứ ai xông vào đó đầu tiên đều không có kết cục tốt.
"Thầy Mục, thầy tới thật ạ!"
Mục Vỹ đang âm thầm quan sát địa hình thì chợt một giọng nói vui mừng vang lên.
"Mặc Dương?"
"Hê hê, sư phụ, không phải do con muốn tới đâu!", Mặc Dương tí tởn cười: "Phụ thân ép con tới chứ con chả hứng thú gì với động Phong Lĩnh này!"
"..."
Thấy dáng vẻ cười đùa của gã, Mục Vỹ ngao ngán lắc đầu.
Hiện giờ Mặc Dương mới đang ở cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác, đến đây quả là chẳng làm nên tích sự gì, có chăng cũng là tấm mộc che thân thôi.
"Con là đồ đệ của ta, tới đây rồi thì theo ta học tập đi!"
"Tới luôn!"
Nhìn thấy khuôn mặt tỏ ra nghiêm trang của Mục Vỹ, Mặc Dương hì hì cười, ẩn thân theo hắn.
Gã thật sự không muốn đến đây để tranh giành thứ gì.
Nhà thương buôn họ Mặc vốn cũng không định tới đây nhưng nhị thúc và Mặc Hải cứ ra sức thuyết phục, phụ thân gã chịu không nổi nên mới bất đắc dĩ cử người tới.
Thế nhưng, điều đó không đồng nghĩa với việc nhà họ Mặc cũng ủng hộ hành động lần này.
Người dẫn dắt người trong gia tộc đến đây là nhị thúc Mặc Ảnh và Mặc Hải, Mặc Dương chỉ đến đây để học hỏi thêm mà thôi.
"Được, con cứ làm theo lời ta!"
Nhìn gã, Mục Vỹ đột nhiên thầm nở nụ cười.
Lại có một đội ngũ đông người lại gần động Phong Lĩnh. Tần Ô Song tìm mãi mà không thấy Mục Vỹ nên đành từ bỏ.
Tần Mộng Dao thì từ nãy đến giờ đều rất lo lắng, một mực hỏi thăm tung tích của hắn.
Mấy ngày nay, Mục Vỹ dẫn Mặc Dương không ngừng săn yêu thú trong dãy Bắc Vân, vừa tăng cường kiếm ý của gã, vừa rèn luyện Bát Hoang Sinh Tử Ấn và Bổ Thiên Kiếm Đạo của mình.
Cho đến một ngày, rốt cuộc võ giả đến từ các gia tộc lớn và thế lực nhỏ lẻ đang đứng xung quanh động Phong Lĩnh không nhẫn nhịn được nữa.
Một người bắt đầu bước vào trong động, kéo theo một đám người khác cũng đi sau.
Mục Vỹ và Mặc Dương giấu mình trên một cây đại thụ cách động phong Lĩnh cả nghìn mét, âm thầm quan sát mọi người.
"Sư phụ, đội ngũ của ba nhà Tần, Điêu, Uông đã vào rồi, chúng ta..."
"Đừng nôn nóng, chờ thêm chút nữa đã!"
Mục Vỹ dựa người vào một cành cây, vừa ngậm một ngọn cỏ vừa từ tốn nói.
"Ơ?"
Mặc Dương nhìn thấy dáng vẻ chuyện gì cũng biết của hắn thì ngẩn người, không nói gì thêm.
Một lát sau, gã không kìm được hỏi lại: "Sư phụ à, bọn đệ tử Thánh Đan Tông Thiệu Vũ, Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ, Đường Minh Dương và Ba Dụ Đức cũng vào rồi, còn mình..."
"Tên nhóc thối kia, gấp cái gì!"
Vỗ vào đầu Mặc Dương một phát rõ đau, Mục Vỹ dạy bảo: "Con không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng hay sao? Bọn chim sẻ mới vừa vào mà con đã nóng ruột thế rồi à?"
"Vâng vâng, sư phụ dạy phải!"
Thấy hắn trông không có vẻ gì là bận lòng, Mặc Dương cũng yên tâm.
Gã tới đây vốn không mong đợi giành giật được cái gì, chỉ theo Mặc Ảnh tới đây để trau dồi thêm kinh nghiệm thôi.
Vì rất sùng bái Mục Vỹ và xem hắn như tín ngưỡng của mình nên Mặc Dương tin tưởng lời nói của hắn vô điều kiện.
Khi màn đêm buông xuống, Mặc Dương đang mơ màng ngủ thì bị gõ đầu một cái, ngơ ngác tỉnh dậy.
"Sư phụ, sao rồi ạ?"
Mông lung mở hai mắt ra thì thấy xung quanh một mảnh tối đen, gã dụi mắt.
Không ngờ chỉ thiếp đi một lúc mà trời đã tối mịt rồi.
"Thấy gì chưa?"
Mục Vỹ nhìn xuống dưới, hả hê nói: "Thiệu Minh, Thiệu Vũ, Đường Minh Dương và những người khác đi ra lại rồi. Trong bốn gia tộc lớn, ba nhà Điêu, Uông và Tần đều tổn thất rất nhiều người, xem ra kết quả không được vừa ý cho lắm!"
"Hả?"
Nghe được lời này, Mặc Dương giật mình ngồi dậy.
Vậy là những người vừa vào động phong Lĩnh đã đi ra cả rồi.
Thế chẳng phải chứng tỏ rằng bảo bối đã bị lấy sạch rồi sao?
Rồi công sức gã và Mục Vỹ ở đây trông chừng cũng thành dã tràng xe cát?