-
Chương 106-110
Chương 106: Giết hắn đi!
Thánh Đan Tông?
Cùng lúc đó, mọi người ở sảnh lớn lầu một Tụ Hiền Các nghe thấy cái tên Thánh Đan Tông đều vểnh tai.
Thánh Đan Tông nổi tiếng khắp Thiên Vận Đại Lục.
Dù là ở thành Bắc Vân, thậm chí là cả thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân đều có Thánh Đan Các - phân hội của Thánh Đan Tông.
Thánh Đan Các còn áp đảo cả hoàng quyền.
Học viện được đế quốc xây dựng ở mọi thành thị có địa vị rất cao nhưng cũng phải né tránh Thánh Đan Các, không dám gây xung đột.
Nhưng dù Thánh Đan Tông có mạnh tới đâu cũng phải nói lý chứ!
Vậy nên bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Một chén rượu, một nghìn linh thạch hạ phẩm. Ngươi cũng ghê gớm đấy!”, Thiệu Minh cười lạnh, nhướng mày khinh thường.
“Không hề, không hề!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Ngươi xem, hôm nay lớp năm sơ cấp của ta ở đây chơi rất vui vẻ, nhưng sau khi bị vị huynh đệ kia của ngươi quấy rầy liền hết hứng. Ngươi phải biết đời người khổ ải, sung sướng nhất thời bỏ nghìn vàng cũng khó đổi!”
“Quan trọng nhất là… thực lực của huynh đệ ngươi như vậy, chắc cũng hông muốn bị hủy ở đây đâu nhỉ?”
Uy hiếp!
Câu nói này của Mục Vỹ là uy hiếp trắng trợn.
Khoé miệng Thiệu Minh co rút, sắc mặt lạnh lùng.
Bọn họ là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, ai ở đế quốc Nam Vân này gặp bọn họ cũng phải nhượng bộ, Mục Vỹ lại không biết trời cao đất dày như vậy.
Nếu không vì kiêng dè Tần Mộng Dao, Thiệu Minh đã ra tay đánh người, không cần phải nói nhảm với đám người Mục Vỹ.
“Có lẽ ngươi không biết, bọn ta là đệ tử Thánh Đan Tông, tới đây khảo sát Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân. Chắc ngươi cũng phải nghe tới thế lực của Thánh Đan Tông rồi chứ?”, Thiệu Minh lơ đãng nói.
Ý của hắn đã rất rõ ràng!
Ngươi dám chọc vào đệ tử của Thánh Đan Tông sao?
“Thánh Đan Tông?”
Mục Vỹ cau mày.
Thấy thế, Thiệu Minh không ngừng cười lạnh. Dù Mục Vỹ nổi danh ở học viện Bắc Vân tới đâu cũng phải cúi đầu khi nghe thấy ba chữ Thánh Đan Tông.
“Đúng là Thánh Đan Tông rất lợi hại, thế nhưng Thánh Đan Tông trở thành một trong các thế lực lớn nhất Thiên Vận Đại Lục này thì có liên quan gì tới ngươi?”
Chỉ là câu nói tiếp theo của Mục Vỹ lại khiến Thiệu Minh suýt tức chết.
“Đệ tử nội môn? Ta nhớ hình như Thánh Đan Tông có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạt nhân, thậm chí còn có cả đệ tử chân truyền của trưởng lão. Có vẻ đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông chỉ là râu ria thôi mà?”
“Ngươi…”
Lời nói phách lối của Mục Vỹ khiến sức mặt Thiệu Minh ảm đạm, lửa giận bừng bừng.
Đúng là đệ tử của Thánh Đan Tông chia thành từng cấp, địa vị của mỗi cấp chênh lệch khá lớn.
Đệ tử ngoại môn nhiều vô số, đệ tử nội môn cũng chỉ được coi là đệ tử thật sự của Thánh Đan Tông mà thôi, địa vị không hề cao.
“Được, ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng thực lực của đệ tử Thánh Đan Tông!”
Lúc này Thiệu Minh đã không nhịn nổi nữa. Trông Mục Vỹ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy, hắn tuỳ tiện giơ tay cũng có thể bóp chết mà còn dám kiêu ngạo.
Răng rắc…
Nhưng hắn đang định đánh người thì tiếng đứt gãy vang lên.
Khô Ly hét thảm.
Giờ phút này, hai tay hai chân Khô Ly đều bị Băng Chuỳ của Tần Mộng Dao khống chế. Lúc Thiệu Minh chuẩn bị ra tay, cô lập tức khiến ngón tay của Khô Ly đứt lìa rơi xuống đất, biến thành bột mịn.
Cứ thế, một ngón tay bỗng nhiên biến mất!
“Dừng tay!”, Thiệu Minh lạnh giọng quát: “Nếu ngươi còn dám…”
Răng rắc…
Thiệu Minh chưa nói hết câu, Tần Mộng Dao lại ra tay.
Ngón tay thứ hai của Khô Ly lại rơi xuống đất biến thành bột phấn.
“Dừng tay!”
Thiệu Minh không chịu nổi, hét ầm lên: “Ta sẽ đưa một nghìn linh thạch hạ phẩm!”
Hắn phất tay lên, một nghìn linh thạch hạ phẩm liền xuất hiện. Mục Vỹ không thèm khách sáo thu hết vào nhẫn không gian.
Thiệu Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia lại đau lòng.
Hắn ta vốn định dựa vào đại ca đòi chiếc nhẫn ấy về, nào ngờ Tần Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại lợi hại như vậy.
Lần này thật sự là mất cả chì lẫn chài!
“Đa tạ! Dao Nhi, thả người đi!”
“Nhưng mà…”
“Không sao. Thiệu Minh công tử là đệ tử Thánh Đan Tông, đương nhiên không thể không giữ chữ tín. Chỉ có một nghìn linh thạch hạ phẩm, không đến mức khiến hắn ta trở mặt sau khi thả người đâu!”
Mục Vỹ không hề lo lắng xua tay.
Tần Mộng Dao gật đầu, thả Khô Ly ra.
Bàn tay của Khô Ly đã hiện ra màu xanh, Băng Chuỳ biến mất. Hắn ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.
Mấy tên đệ tử vội vàng chạy lên đỡ hắn dậy.
“Đại ca… sao có thể nuốt trôi cục tức này! Giết hắn đi!”, Thiệu Vũ thấy Khô Ly được thả, không nhịn được nói.
Chương 107: Cỏ Phong Linh
“Câm miệng!”
Thiệu Minh lạnh lùng nói: “Bản thân không làm nên chuyện, thua nhẫn không gian cho người khác còn muốn ta mất mặt theo đệ sao? Ta xem sau này trở về tông môn đệ sẽ giải thích với ông nội thế nào!”
“Đệ…”
Thiệu Vũ bị Thiệu Minh quở trách trước mặt mọi người, đương nhiên không dám thù oán, chỉ có thể đổ hết lửa giận lên đầu Mục Vỹ.
Nếu không vì Mục Vỹ, sao hắn ta phải nhục nhã như vậy?
Không đoạt lại được nhẫn không gian, sau khi trở về Thánh Đan Tông chắc chắn sẽ bị ông nội đánh gãy chân.
“Không được, nhất định phải đoạt lại!”, Thiệu Vũ kích động thầm nhủ, đi theo đám người Thiệu Minh rời đi.
“Đại ca cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?”, đi vào phòng riêng trên tầng hai, Thiệu Vũ lại nói: “Nhẫn không gian của đệ bị cướp không phải chuyện lớn. Nhưng Khô Ly sư huynh bị ả tiện nhân kia chém mất hai ngón tay. Lần này chúng ta tới động Phong Lĩnh sẽ không chiếm được lợi lộc gì mất!”
“Bỏ qua?”
Bấy giờ, Thiệu Minh mới nở nụ cười.
“Lần này huynh tới thành Bắc Vân trên danh nghĩa là khảo sát chuyện làm ăn của Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân, thực tế là tông môn chuẩn bị chọn thêm thiên tài. Ai có thể tìm được thiên tài về sẽ được tông môn thưởng thêm một viên Tụ Hoàn Đan – đan dược tam phẩm!”
Tụ Hoàn Đan!
Thiệu Vũ lập tức kích động.
“Không sai!”, Thiệu Minh bình tĩnh nói: “Vừa rồi huynh đã phát hiện ra một thiên tài!”
“Tần Mộng Dao?”
“Chính là cô ta!”, Thiệu Minh thản nhiên nói: “Băng thuật cô ta vừa dùng không phải võ kỹ, mà là sức mạnh Băng Phách thật sự. Đến cả cao thủ tuyệt đỉnh của mười tầng cảnh giới Linh Khiếu cũng không thể chuyển hoá chân nguyên thành sức mạnh Băng Phách. Chắc hẳn cô ta đã gặp được kỳ ngộ nào đó!”
“À phải rồi, nghe nói Tần Mộng Dao bị nhiễm hàn độc, sống không quá hai mươi tuổi. Chẳng lẽ…”
“Không sai, nhất định là một loại truyền thừa nào đó. Tuổi còn trẻ đã có đạt tầng thứ mười của thân xác. Tần Mộng Dao chắc chắn là một thiên tài!”
“Nhưng mà đại ca!”, Thiệu Vũ lo lắng nói: “Tần Mộng Dao tài giỏi như vậy, e là sẽ không chịu theo chúng ta về tông môn”.
“Không phải lo!”
Thiệu Minh tự tin nói: “Chỉ cần chúng ta báo về, tông môn sẽ phái đệ tử chân truyền nắm giữ quyền cao chức trọng tới kiểm chứng. Nếu Tần Mộng Dao thật sự là thiên tài, vào Thánh Đan Tông hay không cũng không do cô ta quyết định!”
“Tốt!”
Nghe thấy vậy, Thiệu Vũ vô cùng hi vọng Tần Mộng Dao là thiên tài.
Chỉ cần Mục Vỹ không còn Tần Mộng Dao bên cạnh, hắn chỉ là phế vật không đáng nhắc mới. Thiệu Minh có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy đánh bại hắn cũng không thành vấn đề.
…
Trong sảnh lớn dưới tầng một, Diệu Tiên Ngữ thấy đám người Thiệu Minh, Thiệu Vũ rời đi mới tỏ vẻ ghét bỏ.
“Thầy Mục phải cẩn thận Thiệu Vũ với Thiệu Minh. Tên Thiệu Vũ kia ngày nào cũng quấn lấy trò, phiền chết đi được. Còn gã Thiệu Minh kia là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười. Quan trọng là ông nội của bọn họ, Thiệu Danh Ngự là trưởng lão hạt nhân của Thánh Đan Tông!”
“Thầy biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu đáp.
Với thực lực hiện giờ, Thiệu Vũ và Thiệu Minh không làm gì được hắn. Nhưng nếu chọc vào trưởng lão hạt nhân của Thánh Đan Tông, hắn có mười cái mạng cũng không đủ đền.
“Được rồi, đi thôi. Hôm nay dừng ở đây, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi!”
Bị hai huynh đệ Thiệu Minh phá rối, Mục Vỹ cũng mất hứng.
“Tề Minh ở lại!”, Mục Vỹ vẫy tay ra hiệu: “Tề Minh, vết thương của cha con thế nào? Ta cần luyện chế một viên đan dược, đã kiếm gần đủ dược liệu, chỉ thiếu cỏ Phong Linh!”
“Cỏ Phong Linh?”
“Cỏ Phong Linh?”
Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ nghe thấy đều sửng sốt.
“Thầy có chắc muốn dùng cỏ Phong Linh không? Chẳng lẽ không thể thay thế bằng dược liệu khác à?”, Diệu Tiên Ngữ trợn tròn mắt, khó hiểu hỏi.
Mặc Dương cũng vội vàng nói: “Đúng đó thầy Mục, thầy tinh thông đan dược như vậy, không cần cỏ Phong Linh không được sao?”
Mục Vỹ thấy hai người họ luống cuống như vậy, không hiểu gì cả.
Hắn cười nói: “Xem ra hai trò đều biết cỏ Phong Linh hả?”
“Biết trò cũng không nói cho thầy!”, Diệu Tiên Ngữ đáp.
“Cỏ Phong Linh ở vùng đất chết trong động Phong Lĩnh. Nếu nói cho thầy chắc chắn thầy sẽ tới đó…”
“Mặc Dương, cái miệng thúi của ngươi!”
Diệu Tiên Ngữ nghe thấy Mặc Dương nói ra, chỉ muốn đá gã một cái.
Động Phong Lĩnh…
Mục Vỹ từng nghe nói tới nơi này.
Dãy Bắc Vân vô cùng rộng lớn, nhưng mấy vùng nguy hiểm ở gần thành Bắc Vân lại nổi tiếng như sấm đánh bên tai.
Động Phong Lĩnh là một trong số đó!
Động Phong Lĩnh có từ lâu đời, nhưng không biết tại sao một trăm năm trước lại trở nên quỷ quái.
Võ giả và yêu thú đi vào đều không ngoại lệ, tất cả chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Tin đồn này ngày càng lan xa, đến mức hiện giờ động Phong Lĩnh đã trở thành vùng đất cấm của võ giả ở thành Bắc Vân.
“Được rồi, thầy biết rồi. Giải tán đi!”
Mục Vỹ vẫy tay rồi quay người rời đi.
“Cô Tần khuyên thầy Mục đi. Nhỡ thầy ấy…”
“Làm sao cô khuyên nổi huynh ấy!”, Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười: “Nhưng các trò yên tâm. Cô bảo vệ huynh ấy rồi, không sao đâu!”
Cô Tần bảo vệ thầy Mục?
Lời nói này cứ khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Tề Minh ở bên cạnh lại ngẩn người. Cậu ấy biết động Phong Lĩnh cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng để thầy Mục mạo hiểm tính mạng cứu cha cậu ấy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cả đời này cậu ấy sẽ không yên lòng.
“À đúng rồi, thầy quên nói một chuyện!”
Đúng lúc này, Mục Vỹ đột nhiên chạy về dặn dò: “Các trò không được tới động Phong Lĩnh. Ta mà biết được sẽ cắt đứt tình nghĩa với người đó. Dù các trò lấy được cỏ Phong Linh, thầy cũng sẽ không luyện đan. Nhất là con đấy, Tề Minh!”
Nói xong, Mục Vỹ mới phóng khoáng rời đi.
Chương 108: Trưởng tộc đâu?
Thấy Mục Vỹ rời đi, đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng biết tính cách của Mục Vỹ, đã nói là làm!
Nếu bọn họ lén lút chạy tới động Phong Lĩnh, chắc chắn hắn sẽ không luyện đan cứu cha của Tề Minh.
Bây giờ cả thành Bắc Vân, đến cả cha của Diệu Tiên Ngữ cũng không có cách nào, chỉ mình Mục Vỹ có cách. Thầy Mục không chịu luyện đan thì xong đời!
“Tề Minh, trò đừng lo lắng. Mục Vỹ sẽ giúp trò giải quyết”, Tần Mộng Dao an ủi Tề Minh đang ngơ ngác đứng im tại chỗ.
“Trò biết rồi!”
Tề Minh cũng biết Mục Vỹ làm vậy để không cho cậu ấy mạo hiểm, làm ra chuyện kích động.
Mục Vỹ buồn bực đi trên trường.
Kỳ thực không phải hắn không có cách chữa khỏi tật chân của Tề Ngự Phong, cha của Tề Minh.
Hắn biết quá nhiều đan phương dược phương, bốc đại một cái cũng có thể chữa cho Tề Ngự Phong.
Chỉ là ở thành Bắc Vân nho nhỏ này không có dược liệu hắn cần.
Mấy ngày nay hắn cũng tự đi nghe ngóng, nhưng có một số dược liệu cả thành Bắc Vân không ai biết tới.
May mà vẫn còn một loại đan dược có thể tìm được dược liệu ở nơi này, chính là Phong Linh Đan!
Phong Linh Đan dùng để phong bế kinh mạch võ giả, vốn là độc đan. Thế nhưng nếu dùng để chữa bệnh cho cha của Tề Minh thì rất hiệu nghiệm.
Quan trọng hơn là trong đầu hắn còn một loại đan dược.
Trúc Linh Đan!
Hai chân của Tề Ngự Phong vốn đã tàn phế, chi bằng phong bế hoàn toàn, dùng Phong Linh rồi tới Trúc Linh, đả thông kinh mạch lần nữa.
Mà tác dụng của Trúc Linh Đan không chỉ có vậy.
Dù sao Trúc Linh Đan cũng rơi ra từ Tru Tiên Đồ.
Kiếm Thanh Khuyết và Bổ Thiên Kiếm Đạo đã chứng minh, võ kỹ và phương pháp luyện khí trong Tru Tiên Đồ đều rất khủng bố. Viên Trúc Linh Đan này sẽ không khiến hắn thất vọng.
Trúc Linh Đan có tác dụng đả thông kinh mạch, huyệt khiếu của võ giả thêm lần nữa. Một khi Tề Ngự Phong đứng dậy được, sau khi bước vào mười tầng cảnh giới Linh Khiếu sẽ càng đem lại nhiều lợi ích.
“Động Phong Lĩnh… xem ra mình phải tới đó một chuyến!”
Không phải Mục Vỹ không biết động Phong Lĩnh nguy hiểm, nhưng hắn vẫn phải liều mạng mạo hiểm.
Lời hứa đáng giá ngàn vàng, huống hồ là với học trò của mình.
“Đến lúc về nhà một chuyến rồi!”
Mục Vỹ chuẩn bị để thăng cấp thành thầy giáo trung cấp trong gần một tháng, bây giờ cuối cùng cũng xong chuyện.
Không biết trong một tháng này, tình hình gia tộc thế nào.
Sợ là đại trưởng lão, nhị trưởng lão đã vì chuyện của hai huynh đệ Mục Lang làm loạn hết lên rồi.
Nhưng suốt một tháng nay nghĩa phụ không hề cho người tới tìm hắn, xem ra chuyện này không gây ra quá nhiều sóng gió.
Mục Vỹ đi đến trước cổng nhà họ Mục, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.
Lúc này ở ngoài cổng lớn nhà họ Mục có bốn người hiên ngang đứng gác, thẳng lưng ưỡn ngực.
Để ý kĩ sẽ thấy, bọn họ đều là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Lúc trước lính gác ngoài cổng nhà họ Mục chỉ có hai người, hơn nữa đều có cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm.
Nhà họ Mục là một trong bốn gia tộc lớn của thành Bắc Vân, sẽ không có ai tới quấy rối, không cần nhiều người canh gác.
Nếu có ai xông vào, sợ là vừa bước vào cửa đã bị cao thủ ẩn nấp đánh thành đồ đần rồi.
“Đứng lại!”
Thấy Mục Vỹ đi thẳng vào, bốn tên lính gác chạy tới quát lớn.
“Các ngươi làm gì vậy hả?”
Mục Vỹ nhướng mày, nổi giận đùng đùng. Hắn không về một tháng, đến cả lính canh cũng không nhận ra mình.
“Không làm gì, đại trưởng lão có lệnh người không phận sự không được phép đi vào Mục phủ!”
“Người không phận sự?”
Mục Vỹ cười phá lên, cảm thấy rất thú vị.
Hắn là Mục Vỹ, thế mà lại biến thành người không phận sự của nhà họ Mục.
“Cút ra!”
“Hả?”
Nghe thấy Mục Vỹ quát, bốn tên lính gác đồng loạt giơ thương nhắm tới, bộ dạng sẵn sàng nghênh chiến.
“Ha ha… Thú vị thật đấy. Mục Vỹ này về nhà còn bị người ta chặn ở cửa. Ta cũng muốn xem thử ai trong các ngươi có thể cản nổi ta!”
Dứt lời, hắn sải bước tiến tới.
“Xông lên!”
Thấy Mục Vỹ xông vào, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời ra đòn.
“Toái Ấn!”
Mục Vỹ bước lên, hai tay liên tục đánh ra bốn cái Toái Ấn. Tiếng va chạm vang lên ầm ầm. Bốn người kia lập tức ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Trong một tháng hắn ở học viện, chắc chắn gia tộc đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi vào phủ, hắn kéo một tên nô tài lại hỏi: “Trưởng tộc đâu?”
Chương 109: Biến cố gia tộc
“Trưởng tộc… trưởng tộc mắc bệnh nặng, đang nằm trên giường…”
Mắc bệnh nặng!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ lập tức nổi cơn tam bành.
Nghĩa phụ mắc bệnh nặng mà không một ai trong gia tộc báo cho hắn biết, ghê tởm hơn là trông Mục phủ rõ ràng đang bị phong toả.
Có người không muốn tin tức bị lộ.
Mục Vỹ không cần nghĩ cũng biết là ai!
Hắn đi thẳng tới chỗ ở của nghĩa phụ. Quả nhiên hiện giờ có bốn võ giả cường tráng đang canh gác.
Cả bốn đều có cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, mặc áo giáp bạc, oai phong lẫm liệt như bốn cây lao thẳng tắp.
“Đứng lại!”
Thấy Mục Vỹ tới, bốn người lao lên chặn đường.
“Các ngươi làm phản đúng không? Ta là con trai của trưởng tộc, muốn tới thăm người. Sao các ngươi dám cản ta?”, Mục Vỹ trầm giọng quát.
Rõ ràng đang có người đứng sau giở trò.
Chắn chắn trong khoảng thời gian hắn rời đi, ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ha ha… Mục Vỹ, thằng ranh bất hiếu này còn biết trở về hả?”
Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh.
Đại trưởng Lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh bỗng xuất hiện, hung tợn nhìn Mục Vỹ.
Nhất là đại trưởng lão chỉ muốn nhào tới xé nát Mục Vỹ.
“Ta có hiếu hay không không liên quan đến đại trưởng lão. Bây giờ ta muốn gặp phụ thân, đại trưởng lão cũng không có quyền ngăn cản chứ? Hơn nữa, phụ thân ta là trưởng tộc, ông sai người của mình giam lỏng trưởng tộc là có ý gì?”
“Giam lỏng?”
Đại trưởng lão bật cười nói: “Mục Vỹ, ta nói ngươi bất hiếu ngươi còn không chịu nhận. Nửa tháng trước trưởng tộc mắc bệnh nặng, không thể xử lý chuyện trong tộc. Ta lo cho sự an toàn của trưởng tộc nên mới phái thêm người tới bảo vệ!”
“Vậy giờ ta muốn vào thăm phụ thân của ta, sao ông lại ngăn cản?”
“Hừ, một tháng không về tộc, phụ thân bệnh nặng cũng không biết. Ngươi còn xứng tự xưng là con cháu nhà họ Mục sao? Hôm nay ngươi đừng hòng đi vào!”
Thấy bộ dạng kiên quyết của Mục Phong Nguyên, trong lòng Mục Vỹ càng khẳng định suy nghĩ của mình.
“Ông chắc chắn không cho tôi vào?”
“Hừ, không cho đấy, ngươi làm gì được?”
Mục Phong Nguyên không hề e sợ Mục Vỹ, dù dạo gần đây hắn rất tiến bộ cũng chỉ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy, so với lão ta chỉ là châu chấu đá xe.
“Lão già chết tiệt Mục Phong Nguyên, ông nghe kỹ cho ta, hiện giờ ta là thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, đạt được chứng nhận của đế quốc. Ta muốn tới gặp Mục trưởng tộc, ông dám cản không?”
Mục Vỹ vừa nói vừa giơ lệnh bài trong tay.
Lệnh bài thể hiện thân phận của hắn.
Mục Vỹ - thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân.
Thế lực cao quý nhất toàn bộ đế quốc Nam Vân là học viện của mỗi thành thị. Các thầy cô trong học viện đều là nhân tài trụ cột của đế quốc, có địa vị cao quý không gì sánh bằng.
Thầy giáo sơ cấp, thầy giáo trung cấp chẳng là gì, nhưng thầy giáo cao cấp của mỗi học viện không phải ai cũng có thể khinh nhờn.
Đồng thời, thầy giáo trong học viện còn được hưởng ưu đãi ở một số hiệu buôn vũ khí, đan dược ở đế quốc.
Đây cũng là lý do các thiên tài gia tộc như Uông Thanh Phong, Điêu Á Đông chịu tới học viện Bắc Vân dạy học.
Bọn họ vừa có thể học tập võ kỹ có trong học viện, vừa được sử dụng miễn phí phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí và mấy loại dược thảo bình thường.
Hơn nữa, trong học viện của đế quốc tụ hội phần lớn cao thủ, đáng để bọn họ học hỏi và thăm dò.
Còn một lợi ích nữa là có thân phận cao quý!
Nếu một thầy giáo của học viện bị ám sát, không chỉ toàn bộ thành Bắc Vân, đến cả Đế Đô cũng sẽ phái người tới điều tra.
Lần trước Đông Phương Ngọc mất mạng, nghe nói Đế Đô đã phái sứ giả tới điều tra.
Mục Phong Nguyên tái mét mặt mày nhìn Mục Vỹ giơ lệnh bài thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân ra.
Nếu Mục Vỹ vẫn còn là kẻ phế vật ngu xuẩn trước kia, lão ta sẽ không thèm nhiều lời, dứt khoát cho người đánh một trận ném vào kho củi là được.
Thế nhưng hôm nay, Mục Vỹ đã trở thành thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, lão ta không thể tuỳ tiện động vào.
“Hừ, tránh ra, cho thầy Mục đi vào!”
Cuối cùng, Mục Phong Nguyên nhếch miệng, phất tay ra hiệu cho qua.
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh: “Nếu để ta biết có kẻ ngầm giở trò, ta sẽ không nương tay”.
Dứt lời, hắn quay lưng đi vào trong viện.
“Đại trưởng lão, cho hắn vào nhỡ phát hiện ra cái gì…”
“Hắn có thể phát hiện ra cái gì?”, Mục Phong Nguyên khinh thường nói: “Ranh con này chỉ ăn may thôi, phát hiện ra cái gì mới lạ đấy!”
“Hơn nữa, Hồi Hương Tán phối với Bách Linh Dịch tạo nên kịch độc, trừ phi là thầy luyện đan ba sao mới nhìn ra được. Kể cả hắn có phát hiện ra cũng không biết cách cứu Mục Lâm Thần. Đến cả Diệu Thanh cũng chưa chắc có biện pháp!”
“Đại trưởng lão anh minh!”
“Hừ, Mục Vỹ đánh Lang Nhi và Khoảnh Nhi, sao ta có thể nuốt trôi cục tức này? Nhưng mà làm sao thằng ranh kia trở thành thầy giáo cao cấp của học viện vậy? Phải mau chóng tra rõ chuyện này!”
“Không thành vấn đề!”
Đại trưởng lão hưng phấn nhìn vào biệt viện của Mục Lâm Thần.
Chẳng bao lâu nữa, chỗ ở của trưởng tộc sẽ thuộc về lão ta!
Mục Vỹ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và mùi xác chết hoại tử.
“Chẳng lẽ…”
Hắn hốt hoảng đá văng cửa phòng, trông thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi giận dữ nắm chặt hai tay.
Chương 110: Nhờ luyện đan
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có vài bóng người. Có mấy lò lửa đang cháy, trên lò nấu một vài loại dược thảo, toả ra một mùi gay mũi.
Giờ phút này, Mục Lâm Thần đang nằm trên giường, hai mắt khép hờ, toàn thân chỗ xanh chỗ trắng, hai hốc mắt tím đen lõm vào.
Độc!
Mục Vỹ lập tức phản ứng lại.
Hắn đi tới trước giường Mục Lâm Thần nhìn kĩ.
“Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch, thật độc ác!”
Thấy hơi thở yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào của nghĩa phụ, Mục Vỹ nắm chặt tay lại.
“Xin lỗi nghĩa phụ, là lỗi của con!”
Hắn quỳ trước giường, vô cùng áy náy.
Nếu không vì hắn quá chủ quan, không trở về tộc suốt một tháng trời, nghĩa phụ sẽ không thành ra như vậy.
Chỉ là hắn không ngờ hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại dám hạ độc muốn lấy mạng nghĩa phụ!
“Thiếu gia, trưởng tộc phải uống thuốc rồi!”
Một người đàn ông trung niên trung thành với Mục Lâm Thần bi ai nói.
“Mục Càn Khôn, ông nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Càn Khôn vốn là thị vệ bên cạnh Mục Lâm Thần, thực lực không hề tâm thường, hết mực trung thành với nghĩa phụ của hắn.
Hiện giờ trong phòng đều là mấy hộ vệ trung thành với Mục Lâm Thần nhất, Mục Vỹ cũng không cần kiêng dè.
“Thưa thiếu gia, nửa tháng trước sau một bữa cơm trưa, trưởng tộc bắt đầu thấy trong người khó chịu, chỉ là không thèm để ý. Nào ngờ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng!”
Mục Càn Khôn dáng người cao lớn lại không kìm được nước mắt: “Sau đó, trưởng tộc suy sụp, sức sống như bị rút cạn. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa đại trưởng lão và nhị trưởng lão quản chuyện trong tộc, không cho trưởng tộc mời thầy luyện đan tới, chỉ cho mấy người thị vệ chúng tôi nấu chút thảo dược!”
Bịch…
Ông ấy vừa nói dứt lời, Mục Vỹ đã đấm nát chiếc ghế bên cạnh.
“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, các ông muốn chết hả?”
Mục Vỹ hung dữ đi tới bên cạnh ấm đun nước, cúi đầu xem xét.
“Hồi Hương Tán có tính ôn hoà, bổ phổi, nhưng Bách Linh Dịch có dược hiệu rất bá đạo. Trộn lẫn hai thứ này rất dễ khiến kinh mạch trong người võ giả phình lên!”
“Cỏ Hồi Vân, nấm Tam Hương, Dã Thảo Khô…”
Mục Vỹ không ngừng lẩm bẩm gì đó, bỏ mấy loại thảo dược vào bình, đốt lửa nấu thuốc.
Trước mắt chỉ có thể ổn định lại tình trạng của nghĩa phụ trước, sau đó hắn mới luyện chế đan dược giải độc.
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ bê một chén thuốc nước màu nâu đút cho Mục Lâm Thần.
Chẳng mấy chốc, làn da xanh nhợt nhạt của Mục Lâm Thần đã không còn sắc xanh, chỉ còn màu trắng bệch.
“Đây…”
Thấy Mục Vỹ chỉ lấy mấy loại dược thảo đã khống chế được độc tố trong người Mục Lâm Thần, đám người Mục Càn Khôn đều sợ ngây người.
Mục Vỹ ổn định lại cảm xúc, nhìn mấy người trong phòng nói: “Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai người phụ trách trông coi không được để bất kỳ kẻ nào tới gần! Mục Sơn, Mục Vũ, hai người phải quan sát từng hành động của người trong phủ! Đồng thời phải chú ý tới tình trạng của nghĩa phụ. Nấu mấy loại thảo dược này theo liều lượng của ta, cứ cách nửa canh giờ cho nghĩa phụ uống một bát thuốc!”
“Vâng!”
Thấy Mục Vỹ như đang làm ảo thuật, thoáng chốc đã ổn định vết thương cho Mục Lâm Thần, bốn người kia đều khiếp sợ.
Vị thiếu gia này thật sự giống hệt lời trưởng tộc nói, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Mục Vỹ dặn dò xong xuôi rồi đi thẳng tới Thánh Đan Các.
“Tiên Ngữ, ông nội của trò đâu?”
“Hả? Thầy Mục, ông nội của trò ở tầng ba, có chuyện gì ạ?”
“Chuyện tốt!”
Mục Vỹ kéo Diệu Tiên Ngữ chạy lên tầng ba.
Cửa phòng làm việc của Diệu Thanh bị đá bay. Mục Vỹ lao vọt vào.
“Nhóc con đi vào không biết gõ cửa hả?”, Diệu Thanh bĩu môi nhìn dáng vẻ gấp gáp của Mục Vỹ.
“Đại sư Diệu, ta muốn hợp tác với ông một chuyện, không biết ý ông thế nào?”
Đại sư Diệu Thanh ngẩn người hỏi: “Hả? Ta đã nghe Tiên Ngữ kể về sự tích truyền kỳ của cậu rồi. Cậu còn chuyện gì phải hợp tác với ta nữa sao?”
“Ta muốn nhờ ông luyện đan, linh thảo và linh dược cần dùng đều do Thánh Đan Các của ông cung cấp. Ta nghĩ có một chút này chắc Thánh Đan Các của các ông cũng chi được. Còn đồ luyện đan do ông tìm!”
Mục Vỹ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp luyện đan của đan dược này, hơn nữa sau này ông có luyện chế số lượng lớn ta cũng không quan tâm!”
Nghe được đoạn đầu, đại sư Diệu Thanh tức giận suýt đá Mục Vỹ lăn ra ngoài.
Chỉ là câu nói cuối cùng lại khiến ông ấy phải nhịn xuống, trợn mắt há mốc mồm nhìn hắn.
“Đan dược gì?”
“Đan dược tam phẩm, Tố Tâm Đan!”
Tam phẩm!
Không ngờ Mục Vỹ lại chịu cho ông ấy dùng chung phương pháp luyện chế đan dược tam phẩm. Có phải đầu óc hắn có vấn đề gì không?
Thánh Đan Tông?
Cùng lúc đó, mọi người ở sảnh lớn lầu một Tụ Hiền Các nghe thấy cái tên Thánh Đan Tông đều vểnh tai.
Thánh Đan Tông nổi tiếng khắp Thiên Vận Đại Lục.
Dù là ở thành Bắc Vân, thậm chí là cả thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân đều có Thánh Đan Các - phân hội của Thánh Đan Tông.
Thánh Đan Các còn áp đảo cả hoàng quyền.
Học viện được đế quốc xây dựng ở mọi thành thị có địa vị rất cao nhưng cũng phải né tránh Thánh Đan Các, không dám gây xung đột.
Nhưng dù Thánh Đan Tông có mạnh tới đâu cũng phải nói lý chứ!
Vậy nên bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Một chén rượu, một nghìn linh thạch hạ phẩm. Ngươi cũng ghê gớm đấy!”, Thiệu Minh cười lạnh, nhướng mày khinh thường.
“Không hề, không hề!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Ngươi xem, hôm nay lớp năm sơ cấp của ta ở đây chơi rất vui vẻ, nhưng sau khi bị vị huynh đệ kia của ngươi quấy rầy liền hết hứng. Ngươi phải biết đời người khổ ải, sung sướng nhất thời bỏ nghìn vàng cũng khó đổi!”
“Quan trọng nhất là… thực lực của huynh đệ ngươi như vậy, chắc cũng hông muốn bị hủy ở đây đâu nhỉ?”
Uy hiếp!
Câu nói này của Mục Vỹ là uy hiếp trắng trợn.
Khoé miệng Thiệu Minh co rút, sắc mặt lạnh lùng.
Bọn họ là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, ai ở đế quốc Nam Vân này gặp bọn họ cũng phải nhượng bộ, Mục Vỹ lại không biết trời cao đất dày như vậy.
Nếu không vì kiêng dè Tần Mộng Dao, Thiệu Minh đã ra tay đánh người, không cần phải nói nhảm với đám người Mục Vỹ.
“Có lẽ ngươi không biết, bọn ta là đệ tử Thánh Đan Tông, tới đây khảo sát Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân. Chắc ngươi cũng phải nghe tới thế lực của Thánh Đan Tông rồi chứ?”, Thiệu Minh lơ đãng nói.
Ý của hắn đã rất rõ ràng!
Ngươi dám chọc vào đệ tử của Thánh Đan Tông sao?
“Thánh Đan Tông?”
Mục Vỹ cau mày.
Thấy thế, Thiệu Minh không ngừng cười lạnh. Dù Mục Vỹ nổi danh ở học viện Bắc Vân tới đâu cũng phải cúi đầu khi nghe thấy ba chữ Thánh Đan Tông.
“Đúng là Thánh Đan Tông rất lợi hại, thế nhưng Thánh Đan Tông trở thành một trong các thế lực lớn nhất Thiên Vận Đại Lục này thì có liên quan gì tới ngươi?”
Chỉ là câu nói tiếp theo của Mục Vỹ lại khiến Thiệu Minh suýt tức chết.
“Đệ tử nội môn? Ta nhớ hình như Thánh Đan Tông có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạt nhân, thậm chí còn có cả đệ tử chân truyền của trưởng lão. Có vẻ đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông chỉ là râu ria thôi mà?”
“Ngươi…”
Lời nói phách lối của Mục Vỹ khiến sức mặt Thiệu Minh ảm đạm, lửa giận bừng bừng.
Đúng là đệ tử của Thánh Đan Tông chia thành từng cấp, địa vị của mỗi cấp chênh lệch khá lớn.
Đệ tử ngoại môn nhiều vô số, đệ tử nội môn cũng chỉ được coi là đệ tử thật sự của Thánh Đan Tông mà thôi, địa vị không hề cao.
“Được, ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng thực lực của đệ tử Thánh Đan Tông!”
Lúc này Thiệu Minh đã không nhịn nổi nữa. Trông Mục Vỹ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy, hắn tuỳ tiện giơ tay cũng có thể bóp chết mà còn dám kiêu ngạo.
Răng rắc…
Nhưng hắn đang định đánh người thì tiếng đứt gãy vang lên.
Khô Ly hét thảm.
Giờ phút này, hai tay hai chân Khô Ly đều bị Băng Chuỳ của Tần Mộng Dao khống chế. Lúc Thiệu Minh chuẩn bị ra tay, cô lập tức khiến ngón tay của Khô Ly đứt lìa rơi xuống đất, biến thành bột mịn.
Cứ thế, một ngón tay bỗng nhiên biến mất!
“Dừng tay!”, Thiệu Minh lạnh giọng quát: “Nếu ngươi còn dám…”
Răng rắc…
Thiệu Minh chưa nói hết câu, Tần Mộng Dao lại ra tay.
Ngón tay thứ hai của Khô Ly lại rơi xuống đất biến thành bột phấn.
“Dừng tay!”
Thiệu Minh không chịu nổi, hét ầm lên: “Ta sẽ đưa một nghìn linh thạch hạ phẩm!”
Hắn phất tay lên, một nghìn linh thạch hạ phẩm liền xuất hiện. Mục Vỹ không thèm khách sáo thu hết vào nhẫn không gian.
Thiệu Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia lại đau lòng.
Hắn ta vốn định dựa vào đại ca đòi chiếc nhẫn ấy về, nào ngờ Tần Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại lợi hại như vậy.
Lần này thật sự là mất cả chì lẫn chài!
“Đa tạ! Dao Nhi, thả người đi!”
“Nhưng mà…”
“Không sao. Thiệu Minh công tử là đệ tử Thánh Đan Tông, đương nhiên không thể không giữ chữ tín. Chỉ có một nghìn linh thạch hạ phẩm, không đến mức khiến hắn ta trở mặt sau khi thả người đâu!”
Mục Vỹ không hề lo lắng xua tay.
Tần Mộng Dao gật đầu, thả Khô Ly ra.
Bàn tay của Khô Ly đã hiện ra màu xanh, Băng Chuỳ biến mất. Hắn ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.
Mấy tên đệ tử vội vàng chạy lên đỡ hắn dậy.
“Đại ca… sao có thể nuốt trôi cục tức này! Giết hắn đi!”, Thiệu Vũ thấy Khô Ly được thả, không nhịn được nói.
Chương 107: Cỏ Phong Linh
“Câm miệng!”
Thiệu Minh lạnh lùng nói: “Bản thân không làm nên chuyện, thua nhẫn không gian cho người khác còn muốn ta mất mặt theo đệ sao? Ta xem sau này trở về tông môn đệ sẽ giải thích với ông nội thế nào!”
“Đệ…”
Thiệu Vũ bị Thiệu Minh quở trách trước mặt mọi người, đương nhiên không dám thù oán, chỉ có thể đổ hết lửa giận lên đầu Mục Vỹ.
Nếu không vì Mục Vỹ, sao hắn ta phải nhục nhã như vậy?
Không đoạt lại được nhẫn không gian, sau khi trở về Thánh Đan Tông chắc chắn sẽ bị ông nội đánh gãy chân.
“Không được, nhất định phải đoạt lại!”, Thiệu Vũ kích động thầm nhủ, đi theo đám người Thiệu Minh rời đi.
“Đại ca cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?”, đi vào phòng riêng trên tầng hai, Thiệu Vũ lại nói: “Nhẫn không gian của đệ bị cướp không phải chuyện lớn. Nhưng Khô Ly sư huynh bị ả tiện nhân kia chém mất hai ngón tay. Lần này chúng ta tới động Phong Lĩnh sẽ không chiếm được lợi lộc gì mất!”
“Bỏ qua?”
Bấy giờ, Thiệu Minh mới nở nụ cười.
“Lần này huynh tới thành Bắc Vân trên danh nghĩa là khảo sát chuyện làm ăn của Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân, thực tế là tông môn chuẩn bị chọn thêm thiên tài. Ai có thể tìm được thiên tài về sẽ được tông môn thưởng thêm một viên Tụ Hoàn Đan – đan dược tam phẩm!”
Tụ Hoàn Đan!
Thiệu Vũ lập tức kích động.
“Không sai!”, Thiệu Minh bình tĩnh nói: “Vừa rồi huynh đã phát hiện ra một thiên tài!”
“Tần Mộng Dao?”
“Chính là cô ta!”, Thiệu Minh thản nhiên nói: “Băng thuật cô ta vừa dùng không phải võ kỹ, mà là sức mạnh Băng Phách thật sự. Đến cả cao thủ tuyệt đỉnh của mười tầng cảnh giới Linh Khiếu cũng không thể chuyển hoá chân nguyên thành sức mạnh Băng Phách. Chắc hẳn cô ta đã gặp được kỳ ngộ nào đó!”
“À phải rồi, nghe nói Tần Mộng Dao bị nhiễm hàn độc, sống không quá hai mươi tuổi. Chẳng lẽ…”
“Không sai, nhất định là một loại truyền thừa nào đó. Tuổi còn trẻ đã có đạt tầng thứ mười của thân xác. Tần Mộng Dao chắc chắn là một thiên tài!”
“Nhưng mà đại ca!”, Thiệu Vũ lo lắng nói: “Tần Mộng Dao tài giỏi như vậy, e là sẽ không chịu theo chúng ta về tông môn”.
“Không phải lo!”
Thiệu Minh tự tin nói: “Chỉ cần chúng ta báo về, tông môn sẽ phái đệ tử chân truyền nắm giữ quyền cao chức trọng tới kiểm chứng. Nếu Tần Mộng Dao thật sự là thiên tài, vào Thánh Đan Tông hay không cũng không do cô ta quyết định!”
“Tốt!”
Nghe thấy vậy, Thiệu Vũ vô cùng hi vọng Tần Mộng Dao là thiên tài.
Chỉ cần Mục Vỹ không còn Tần Mộng Dao bên cạnh, hắn chỉ là phế vật không đáng nhắc mới. Thiệu Minh có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy đánh bại hắn cũng không thành vấn đề.
…
Trong sảnh lớn dưới tầng một, Diệu Tiên Ngữ thấy đám người Thiệu Minh, Thiệu Vũ rời đi mới tỏ vẻ ghét bỏ.
“Thầy Mục phải cẩn thận Thiệu Vũ với Thiệu Minh. Tên Thiệu Vũ kia ngày nào cũng quấn lấy trò, phiền chết đi được. Còn gã Thiệu Minh kia là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười. Quan trọng là ông nội của bọn họ, Thiệu Danh Ngự là trưởng lão hạt nhân của Thánh Đan Tông!”
“Thầy biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu đáp.
Với thực lực hiện giờ, Thiệu Vũ và Thiệu Minh không làm gì được hắn. Nhưng nếu chọc vào trưởng lão hạt nhân của Thánh Đan Tông, hắn có mười cái mạng cũng không đủ đền.
“Được rồi, đi thôi. Hôm nay dừng ở đây, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi!”
Bị hai huynh đệ Thiệu Minh phá rối, Mục Vỹ cũng mất hứng.
“Tề Minh ở lại!”, Mục Vỹ vẫy tay ra hiệu: “Tề Minh, vết thương của cha con thế nào? Ta cần luyện chế một viên đan dược, đã kiếm gần đủ dược liệu, chỉ thiếu cỏ Phong Linh!”
“Cỏ Phong Linh?”
“Cỏ Phong Linh?”
Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ nghe thấy đều sửng sốt.
“Thầy có chắc muốn dùng cỏ Phong Linh không? Chẳng lẽ không thể thay thế bằng dược liệu khác à?”, Diệu Tiên Ngữ trợn tròn mắt, khó hiểu hỏi.
Mặc Dương cũng vội vàng nói: “Đúng đó thầy Mục, thầy tinh thông đan dược như vậy, không cần cỏ Phong Linh không được sao?”
Mục Vỹ thấy hai người họ luống cuống như vậy, không hiểu gì cả.
Hắn cười nói: “Xem ra hai trò đều biết cỏ Phong Linh hả?”
“Biết trò cũng không nói cho thầy!”, Diệu Tiên Ngữ đáp.
“Cỏ Phong Linh ở vùng đất chết trong động Phong Lĩnh. Nếu nói cho thầy chắc chắn thầy sẽ tới đó…”
“Mặc Dương, cái miệng thúi của ngươi!”
Diệu Tiên Ngữ nghe thấy Mặc Dương nói ra, chỉ muốn đá gã một cái.
Động Phong Lĩnh…
Mục Vỹ từng nghe nói tới nơi này.
Dãy Bắc Vân vô cùng rộng lớn, nhưng mấy vùng nguy hiểm ở gần thành Bắc Vân lại nổi tiếng như sấm đánh bên tai.
Động Phong Lĩnh là một trong số đó!
Động Phong Lĩnh có từ lâu đời, nhưng không biết tại sao một trăm năm trước lại trở nên quỷ quái.
Võ giả và yêu thú đi vào đều không ngoại lệ, tất cả chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Tin đồn này ngày càng lan xa, đến mức hiện giờ động Phong Lĩnh đã trở thành vùng đất cấm của võ giả ở thành Bắc Vân.
“Được rồi, thầy biết rồi. Giải tán đi!”
Mục Vỹ vẫy tay rồi quay người rời đi.
“Cô Tần khuyên thầy Mục đi. Nhỡ thầy ấy…”
“Làm sao cô khuyên nổi huynh ấy!”, Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười: “Nhưng các trò yên tâm. Cô bảo vệ huynh ấy rồi, không sao đâu!”
Cô Tần bảo vệ thầy Mục?
Lời nói này cứ khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Tề Minh ở bên cạnh lại ngẩn người. Cậu ấy biết động Phong Lĩnh cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng để thầy Mục mạo hiểm tính mạng cứu cha cậu ấy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cả đời này cậu ấy sẽ không yên lòng.
“À đúng rồi, thầy quên nói một chuyện!”
Đúng lúc này, Mục Vỹ đột nhiên chạy về dặn dò: “Các trò không được tới động Phong Lĩnh. Ta mà biết được sẽ cắt đứt tình nghĩa với người đó. Dù các trò lấy được cỏ Phong Linh, thầy cũng sẽ không luyện đan. Nhất là con đấy, Tề Minh!”
Nói xong, Mục Vỹ mới phóng khoáng rời đi.
Chương 108: Trưởng tộc đâu?
Thấy Mục Vỹ rời đi, đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng biết tính cách của Mục Vỹ, đã nói là làm!
Nếu bọn họ lén lút chạy tới động Phong Lĩnh, chắc chắn hắn sẽ không luyện đan cứu cha của Tề Minh.
Bây giờ cả thành Bắc Vân, đến cả cha của Diệu Tiên Ngữ cũng không có cách nào, chỉ mình Mục Vỹ có cách. Thầy Mục không chịu luyện đan thì xong đời!
“Tề Minh, trò đừng lo lắng. Mục Vỹ sẽ giúp trò giải quyết”, Tần Mộng Dao an ủi Tề Minh đang ngơ ngác đứng im tại chỗ.
“Trò biết rồi!”
Tề Minh cũng biết Mục Vỹ làm vậy để không cho cậu ấy mạo hiểm, làm ra chuyện kích động.
Mục Vỹ buồn bực đi trên trường.
Kỳ thực không phải hắn không có cách chữa khỏi tật chân của Tề Ngự Phong, cha của Tề Minh.
Hắn biết quá nhiều đan phương dược phương, bốc đại một cái cũng có thể chữa cho Tề Ngự Phong.
Chỉ là ở thành Bắc Vân nho nhỏ này không có dược liệu hắn cần.
Mấy ngày nay hắn cũng tự đi nghe ngóng, nhưng có một số dược liệu cả thành Bắc Vân không ai biết tới.
May mà vẫn còn một loại đan dược có thể tìm được dược liệu ở nơi này, chính là Phong Linh Đan!
Phong Linh Đan dùng để phong bế kinh mạch võ giả, vốn là độc đan. Thế nhưng nếu dùng để chữa bệnh cho cha của Tề Minh thì rất hiệu nghiệm.
Quan trọng hơn là trong đầu hắn còn một loại đan dược.
Trúc Linh Đan!
Hai chân của Tề Ngự Phong vốn đã tàn phế, chi bằng phong bế hoàn toàn, dùng Phong Linh rồi tới Trúc Linh, đả thông kinh mạch lần nữa.
Mà tác dụng của Trúc Linh Đan không chỉ có vậy.
Dù sao Trúc Linh Đan cũng rơi ra từ Tru Tiên Đồ.
Kiếm Thanh Khuyết và Bổ Thiên Kiếm Đạo đã chứng minh, võ kỹ và phương pháp luyện khí trong Tru Tiên Đồ đều rất khủng bố. Viên Trúc Linh Đan này sẽ không khiến hắn thất vọng.
Trúc Linh Đan có tác dụng đả thông kinh mạch, huyệt khiếu của võ giả thêm lần nữa. Một khi Tề Ngự Phong đứng dậy được, sau khi bước vào mười tầng cảnh giới Linh Khiếu sẽ càng đem lại nhiều lợi ích.
“Động Phong Lĩnh… xem ra mình phải tới đó một chuyến!”
Không phải Mục Vỹ không biết động Phong Lĩnh nguy hiểm, nhưng hắn vẫn phải liều mạng mạo hiểm.
Lời hứa đáng giá ngàn vàng, huống hồ là với học trò của mình.
“Đến lúc về nhà một chuyến rồi!”
Mục Vỹ chuẩn bị để thăng cấp thành thầy giáo trung cấp trong gần một tháng, bây giờ cuối cùng cũng xong chuyện.
Không biết trong một tháng này, tình hình gia tộc thế nào.
Sợ là đại trưởng lão, nhị trưởng lão đã vì chuyện của hai huynh đệ Mục Lang làm loạn hết lên rồi.
Nhưng suốt một tháng nay nghĩa phụ không hề cho người tới tìm hắn, xem ra chuyện này không gây ra quá nhiều sóng gió.
Mục Vỹ đi đến trước cổng nhà họ Mục, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.
Lúc này ở ngoài cổng lớn nhà họ Mục có bốn người hiên ngang đứng gác, thẳng lưng ưỡn ngực.
Để ý kĩ sẽ thấy, bọn họ đều là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Lúc trước lính gác ngoài cổng nhà họ Mục chỉ có hai người, hơn nữa đều có cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm.
Nhà họ Mục là một trong bốn gia tộc lớn của thành Bắc Vân, sẽ không có ai tới quấy rối, không cần nhiều người canh gác.
Nếu có ai xông vào, sợ là vừa bước vào cửa đã bị cao thủ ẩn nấp đánh thành đồ đần rồi.
“Đứng lại!”
Thấy Mục Vỹ đi thẳng vào, bốn tên lính gác chạy tới quát lớn.
“Các ngươi làm gì vậy hả?”
Mục Vỹ nhướng mày, nổi giận đùng đùng. Hắn không về một tháng, đến cả lính canh cũng không nhận ra mình.
“Không làm gì, đại trưởng lão có lệnh người không phận sự không được phép đi vào Mục phủ!”
“Người không phận sự?”
Mục Vỹ cười phá lên, cảm thấy rất thú vị.
Hắn là Mục Vỹ, thế mà lại biến thành người không phận sự của nhà họ Mục.
“Cút ra!”
“Hả?”
Nghe thấy Mục Vỹ quát, bốn tên lính gác đồng loạt giơ thương nhắm tới, bộ dạng sẵn sàng nghênh chiến.
“Ha ha… Thú vị thật đấy. Mục Vỹ này về nhà còn bị người ta chặn ở cửa. Ta cũng muốn xem thử ai trong các ngươi có thể cản nổi ta!”
Dứt lời, hắn sải bước tiến tới.
“Xông lên!”
Thấy Mục Vỹ xông vào, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời ra đòn.
“Toái Ấn!”
Mục Vỹ bước lên, hai tay liên tục đánh ra bốn cái Toái Ấn. Tiếng va chạm vang lên ầm ầm. Bốn người kia lập tức ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Trong một tháng hắn ở học viện, chắc chắn gia tộc đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi vào phủ, hắn kéo một tên nô tài lại hỏi: “Trưởng tộc đâu?”
Chương 109: Biến cố gia tộc
“Trưởng tộc… trưởng tộc mắc bệnh nặng, đang nằm trên giường…”
Mắc bệnh nặng!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ lập tức nổi cơn tam bành.
Nghĩa phụ mắc bệnh nặng mà không một ai trong gia tộc báo cho hắn biết, ghê tởm hơn là trông Mục phủ rõ ràng đang bị phong toả.
Có người không muốn tin tức bị lộ.
Mục Vỹ không cần nghĩ cũng biết là ai!
Hắn đi thẳng tới chỗ ở của nghĩa phụ. Quả nhiên hiện giờ có bốn võ giả cường tráng đang canh gác.
Cả bốn đều có cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, mặc áo giáp bạc, oai phong lẫm liệt như bốn cây lao thẳng tắp.
“Đứng lại!”
Thấy Mục Vỹ tới, bốn người lao lên chặn đường.
“Các ngươi làm phản đúng không? Ta là con trai của trưởng tộc, muốn tới thăm người. Sao các ngươi dám cản ta?”, Mục Vỹ trầm giọng quát.
Rõ ràng đang có người đứng sau giở trò.
Chắn chắn trong khoảng thời gian hắn rời đi, ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ha ha… Mục Vỹ, thằng ranh bất hiếu này còn biết trở về hả?”
Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh.
Đại trưởng Lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh bỗng xuất hiện, hung tợn nhìn Mục Vỹ.
Nhất là đại trưởng lão chỉ muốn nhào tới xé nát Mục Vỹ.
“Ta có hiếu hay không không liên quan đến đại trưởng lão. Bây giờ ta muốn gặp phụ thân, đại trưởng lão cũng không có quyền ngăn cản chứ? Hơn nữa, phụ thân ta là trưởng tộc, ông sai người của mình giam lỏng trưởng tộc là có ý gì?”
“Giam lỏng?”
Đại trưởng lão bật cười nói: “Mục Vỹ, ta nói ngươi bất hiếu ngươi còn không chịu nhận. Nửa tháng trước trưởng tộc mắc bệnh nặng, không thể xử lý chuyện trong tộc. Ta lo cho sự an toàn của trưởng tộc nên mới phái thêm người tới bảo vệ!”
“Vậy giờ ta muốn vào thăm phụ thân của ta, sao ông lại ngăn cản?”
“Hừ, một tháng không về tộc, phụ thân bệnh nặng cũng không biết. Ngươi còn xứng tự xưng là con cháu nhà họ Mục sao? Hôm nay ngươi đừng hòng đi vào!”
Thấy bộ dạng kiên quyết của Mục Phong Nguyên, trong lòng Mục Vỹ càng khẳng định suy nghĩ của mình.
“Ông chắc chắn không cho tôi vào?”
“Hừ, không cho đấy, ngươi làm gì được?”
Mục Phong Nguyên không hề e sợ Mục Vỹ, dù dạo gần đây hắn rất tiến bộ cũng chỉ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy, so với lão ta chỉ là châu chấu đá xe.
“Lão già chết tiệt Mục Phong Nguyên, ông nghe kỹ cho ta, hiện giờ ta là thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, đạt được chứng nhận của đế quốc. Ta muốn tới gặp Mục trưởng tộc, ông dám cản không?”
Mục Vỹ vừa nói vừa giơ lệnh bài trong tay.
Lệnh bài thể hiện thân phận của hắn.
Mục Vỹ - thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân.
Thế lực cao quý nhất toàn bộ đế quốc Nam Vân là học viện của mỗi thành thị. Các thầy cô trong học viện đều là nhân tài trụ cột của đế quốc, có địa vị cao quý không gì sánh bằng.
Thầy giáo sơ cấp, thầy giáo trung cấp chẳng là gì, nhưng thầy giáo cao cấp của mỗi học viện không phải ai cũng có thể khinh nhờn.
Đồng thời, thầy giáo trong học viện còn được hưởng ưu đãi ở một số hiệu buôn vũ khí, đan dược ở đế quốc.
Đây cũng là lý do các thiên tài gia tộc như Uông Thanh Phong, Điêu Á Đông chịu tới học viện Bắc Vân dạy học.
Bọn họ vừa có thể học tập võ kỹ có trong học viện, vừa được sử dụng miễn phí phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí và mấy loại dược thảo bình thường.
Hơn nữa, trong học viện của đế quốc tụ hội phần lớn cao thủ, đáng để bọn họ học hỏi và thăm dò.
Còn một lợi ích nữa là có thân phận cao quý!
Nếu một thầy giáo của học viện bị ám sát, không chỉ toàn bộ thành Bắc Vân, đến cả Đế Đô cũng sẽ phái người tới điều tra.
Lần trước Đông Phương Ngọc mất mạng, nghe nói Đế Đô đã phái sứ giả tới điều tra.
Mục Phong Nguyên tái mét mặt mày nhìn Mục Vỹ giơ lệnh bài thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân ra.
Nếu Mục Vỹ vẫn còn là kẻ phế vật ngu xuẩn trước kia, lão ta sẽ không thèm nhiều lời, dứt khoát cho người đánh một trận ném vào kho củi là được.
Thế nhưng hôm nay, Mục Vỹ đã trở thành thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, lão ta không thể tuỳ tiện động vào.
“Hừ, tránh ra, cho thầy Mục đi vào!”
Cuối cùng, Mục Phong Nguyên nhếch miệng, phất tay ra hiệu cho qua.
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh: “Nếu để ta biết có kẻ ngầm giở trò, ta sẽ không nương tay”.
Dứt lời, hắn quay lưng đi vào trong viện.
“Đại trưởng lão, cho hắn vào nhỡ phát hiện ra cái gì…”
“Hắn có thể phát hiện ra cái gì?”, Mục Phong Nguyên khinh thường nói: “Ranh con này chỉ ăn may thôi, phát hiện ra cái gì mới lạ đấy!”
“Hơn nữa, Hồi Hương Tán phối với Bách Linh Dịch tạo nên kịch độc, trừ phi là thầy luyện đan ba sao mới nhìn ra được. Kể cả hắn có phát hiện ra cũng không biết cách cứu Mục Lâm Thần. Đến cả Diệu Thanh cũng chưa chắc có biện pháp!”
“Đại trưởng lão anh minh!”
“Hừ, Mục Vỹ đánh Lang Nhi và Khoảnh Nhi, sao ta có thể nuốt trôi cục tức này? Nhưng mà làm sao thằng ranh kia trở thành thầy giáo cao cấp của học viện vậy? Phải mau chóng tra rõ chuyện này!”
“Không thành vấn đề!”
Đại trưởng lão hưng phấn nhìn vào biệt viện của Mục Lâm Thần.
Chẳng bao lâu nữa, chỗ ở của trưởng tộc sẽ thuộc về lão ta!
Mục Vỹ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và mùi xác chết hoại tử.
“Chẳng lẽ…”
Hắn hốt hoảng đá văng cửa phòng, trông thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi giận dữ nắm chặt hai tay.
Chương 110: Nhờ luyện đan
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có vài bóng người. Có mấy lò lửa đang cháy, trên lò nấu một vài loại dược thảo, toả ra một mùi gay mũi.
Giờ phút này, Mục Lâm Thần đang nằm trên giường, hai mắt khép hờ, toàn thân chỗ xanh chỗ trắng, hai hốc mắt tím đen lõm vào.
Độc!
Mục Vỹ lập tức phản ứng lại.
Hắn đi tới trước giường Mục Lâm Thần nhìn kĩ.
“Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch, thật độc ác!”
Thấy hơi thở yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào của nghĩa phụ, Mục Vỹ nắm chặt tay lại.
“Xin lỗi nghĩa phụ, là lỗi của con!”
Hắn quỳ trước giường, vô cùng áy náy.
Nếu không vì hắn quá chủ quan, không trở về tộc suốt một tháng trời, nghĩa phụ sẽ không thành ra như vậy.
Chỉ là hắn không ngờ hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại dám hạ độc muốn lấy mạng nghĩa phụ!
“Thiếu gia, trưởng tộc phải uống thuốc rồi!”
Một người đàn ông trung niên trung thành với Mục Lâm Thần bi ai nói.
“Mục Càn Khôn, ông nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Càn Khôn vốn là thị vệ bên cạnh Mục Lâm Thần, thực lực không hề tâm thường, hết mực trung thành với nghĩa phụ của hắn.
Hiện giờ trong phòng đều là mấy hộ vệ trung thành với Mục Lâm Thần nhất, Mục Vỹ cũng không cần kiêng dè.
“Thưa thiếu gia, nửa tháng trước sau một bữa cơm trưa, trưởng tộc bắt đầu thấy trong người khó chịu, chỉ là không thèm để ý. Nào ngờ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng!”
Mục Càn Khôn dáng người cao lớn lại không kìm được nước mắt: “Sau đó, trưởng tộc suy sụp, sức sống như bị rút cạn. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa đại trưởng lão và nhị trưởng lão quản chuyện trong tộc, không cho trưởng tộc mời thầy luyện đan tới, chỉ cho mấy người thị vệ chúng tôi nấu chút thảo dược!”
Bịch…
Ông ấy vừa nói dứt lời, Mục Vỹ đã đấm nát chiếc ghế bên cạnh.
“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, các ông muốn chết hả?”
Mục Vỹ hung dữ đi tới bên cạnh ấm đun nước, cúi đầu xem xét.
“Hồi Hương Tán có tính ôn hoà, bổ phổi, nhưng Bách Linh Dịch có dược hiệu rất bá đạo. Trộn lẫn hai thứ này rất dễ khiến kinh mạch trong người võ giả phình lên!”
“Cỏ Hồi Vân, nấm Tam Hương, Dã Thảo Khô…”
Mục Vỹ không ngừng lẩm bẩm gì đó, bỏ mấy loại thảo dược vào bình, đốt lửa nấu thuốc.
Trước mắt chỉ có thể ổn định lại tình trạng của nghĩa phụ trước, sau đó hắn mới luyện chế đan dược giải độc.
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ bê một chén thuốc nước màu nâu đút cho Mục Lâm Thần.
Chẳng mấy chốc, làn da xanh nhợt nhạt của Mục Lâm Thần đã không còn sắc xanh, chỉ còn màu trắng bệch.
“Đây…”
Thấy Mục Vỹ chỉ lấy mấy loại dược thảo đã khống chế được độc tố trong người Mục Lâm Thần, đám người Mục Càn Khôn đều sợ ngây người.
Mục Vỹ ổn định lại cảm xúc, nhìn mấy người trong phòng nói: “Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai người phụ trách trông coi không được để bất kỳ kẻ nào tới gần! Mục Sơn, Mục Vũ, hai người phải quan sát từng hành động của người trong phủ! Đồng thời phải chú ý tới tình trạng của nghĩa phụ. Nấu mấy loại thảo dược này theo liều lượng của ta, cứ cách nửa canh giờ cho nghĩa phụ uống một bát thuốc!”
“Vâng!”
Thấy Mục Vỹ như đang làm ảo thuật, thoáng chốc đã ổn định vết thương cho Mục Lâm Thần, bốn người kia đều khiếp sợ.
Vị thiếu gia này thật sự giống hệt lời trưởng tộc nói, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Mục Vỹ dặn dò xong xuôi rồi đi thẳng tới Thánh Đan Các.
“Tiên Ngữ, ông nội của trò đâu?”
“Hả? Thầy Mục, ông nội của trò ở tầng ba, có chuyện gì ạ?”
“Chuyện tốt!”
Mục Vỹ kéo Diệu Tiên Ngữ chạy lên tầng ba.
Cửa phòng làm việc của Diệu Thanh bị đá bay. Mục Vỹ lao vọt vào.
“Nhóc con đi vào không biết gõ cửa hả?”, Diệu Thanh bĩu môi nhìn dáng vẻ gấp gáp của Mục Vỹ.
“Đại sư Diệu, ta muốn hợp tác với ông một chuyện, không biết ý ông thế nào?”
Đại sư Diệu Thanh ngẩn người hỏi: “Hả? Ta đã nghe Tiên Ngữ kể về sự tích truyền kỳ của cậu rồi. Cậu còn chuyện gì phải hợp tác với ta nữa sao?”
“Ta muốn nhờ ông luyện đan, linh thảo và linh dược cần dùng đều do Thánh Đan Các của ông cung cấp. Ta nghĩ có một chút này chắc Thánh Đan Các của các ông cũng chi được. Còn đồ luyện đan do ông tìm!”
Mục Vỹ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp luyện đan của đan dược này, hơn nữa sau này ông có luyện chế số lượng lớn ta cũng không quan tâm!”
Nghe được đoạn đầu, đại sư Diệu Thanh tức giận suýt đá Mục Vỹ lăn ra ngoài.
Chỉ là câu nói cuối cùng lại khiến ông ấy phải nhịn xuống, trợn mắt há mốc mồm nhìn hắn.
“Đan dược gì?”
“Đan dược tam phẩm, Tố Tâm Đan!”
Tam phẩm!
Không ngờ Mục Vỹ lại chịu cho ông ấy dùng chung phương pháp luyện chế đan dược tam phẩm. Có phải đầu óc hắn có vấn đề gì không?
Bình luận facebook