-
Chương 166-170
Chương 166: Giết ngươi khó lắm à?
Giờ phút này, nơi hai người vừa đứng đã xuất hiện một cái hốc thật to được tạo ra bởi Băng Chùy, xung quanh hốc đầy rẫy băng tuyết lạnh thấu xương.
"Sao có thể mạnh như vậy!"
"Chứ ngươi nghĩ sao? Băng Hoàng là thần thú thượng cổ, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, không thấy Bắc Nhất Vấn Thiên cũng bắt đầu cẩn thận rồi à?"
Lâm Hinh Vũ dè chừng nhìn Tần Mộng Dao.
Thần phách Băng Hoàng thật sự mạnh như thế ư?
"Tần Mộng Dao, trước mắt đúng là ta khó có thể thắng áp đảo cô, nhưng trước khi tới đây sư phụ đã cho ta một cách rồi".
Trong lúc nói chuyện, tay của Bắc Nhất Vấn Thiên sáng lên, một dấu ấn chậm rãi xuất hiện.
Trên dấu ấn có khắc một chữ Ấn thật lớn.
Nó vừa hiện lên thì toàn bộ bàn tay của hắn ta trở nên đỏ bừng.
Một ngọn lửa nóng rực bàng bạc nổi lên.
"Đây là..."
"Không ngờ tông chủ lại đưa dấu ấn của mình cho hắn..."
Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ đều sững sờ.
Có dấu ấn này, dù Tần Mộng Dao có phi thường đến đâu cũng khó lòng phản kháng.
"Uỳnh!"
Tiếng nổ động trời vang lên, bàn tay của Bắc Nhất Vấn Thiên ầm ầm vỗ xuống.
"Vù..."
Lại một tiếng trầm thấp, những người khác nhìn thấy hơi thở băng hàn quanh thân Tần Mộng Dao đang giảm dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cuối cùng, băng tuyết hoàn toàn tiêu tán, không thấy bóng dáng đâu.
Tần Mộng Dao từ trên trời rơi xuống, ngã trên mặt đất.
Khuôn mặt của cô trắng tái đầy tuyệt vọng.
Rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh, thấy Mục Vỹ chết ngay trước mặt mình nhưng cô lại không làm gì được cả.
"Kể từ hôm nay, cô chính là đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông. Cô có biết bao nhiêu người mong ước được nhận niềm vinh dự ấy không? Cô được nhận thì có đội ơn mười đời cũng không đủ!"
Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Tần Mộng Dao, lạnh lùng nói lớn.
"Ta không cần!"
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta, lạnh lùng đáp trả.
"Nếu có một ngày ta trở thành đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi!"
"Được thôi, chỉ cần cô có bản lĩnh đó!"
Bắc Nhất Vấn Thiên không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn trào phúng.
Giết hắn ta?
Toàn bộ Thánh Đan Tông không biết có bao nhiêu người muốn giết Bắc Nhất Vấn Thiên để cướp lấy vị trí này!
Nhưng tất cả những kẻ đó đều đã chết dưới tay hắn ta.
Thánh Đan Tông là một trong các thế lực hàng đầu Thiên Vận Đại Lục, muốn giết hắn ta sao? Nằm mơ!
"Giết ngươi thì khó lắm à?"
Giữa lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu mười mấy trượng.
Mục Vỹ!
Thấy người đó, tất cả mọi người đều nín thở.
Không ngờ lại là Mục Vỹ!
"Ha ha, có phải rất ngạc nhiên khi thấy ta không?"
Nhìn thấy ánh nhìn đầy bất ngờ của mọi người, Mục Vỹ cười ha ha, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.
Giết hắn đâu có đơn giản thế!
"Ngươi không chết?"
"Ngươi còn chưa chết mà, sao ta chết trước được?", Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, đáp lại.
Giờ phút này, trông Mục Vỹ không khác gì trước đây ngoài việc mái tóc bạch kim đã chuyển sang màu trắng, ngay cả một sợi tóc đen cũng không thấy.
"Vỹ Ca..."
"Yên tâm, huynh không sao!"
Nhìn Tần Mộng Dao, đôi mắt của Mục Vỹ trở nên dịu dàng hiếm thấy, hắn cười thật tươi.
"Tóc của huynh..."
"Muội không thấy đổi màu khác cảm giác đẹp trai hơn sao?"
Mục Vỹ ôm cô vào lòng, trên gương mặt đầy ý cười.
"Mục Vỹ, ngươi chỉ giỏi mấy trò này thôi!", Bắc Nhất Vấn Thiên khinh thường nói: "Dỗ dành nữ nhi xong, ngươi còn làm gì được nữa?"
"Làm gì? Giết ngươi dễ như ăn cháo!"
Mục Vỹ giơ tay lên, một tia chớp thình lình đùng đoàng giáng xuống bên cạnh Bắc Nhất Vấn Thiên.
"Uỳnh!"
Tiếng nổ đinh tai vang lên, nơi Bắc Nhất Vấn Thiên đang đứng xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét.
"Ngươi chán sống rồi!"
Không ngờ Mục Vỹ dám ra tay với mình, Bắc Nhất Vấn Thiên giận dữ đến nghiến răng ken két.
"Chán sống? Hôm nay ngươi tới đây, ta không giết được ngươi mới là chán sống".
Mục Vỹ lạnh giọng quát, mái tóc trắng tung bay, đằng đằng sát khí.
Đẩy Tần Mộng Dao sang một bên, hắn đứng tại chỗ, một luồng khí thế mạnh mẽ dâng lên.
"Chết đi!"
Hai người gần như đồng thời lao ra.
Sức mạnh toàn thân Mục Vỹ bùng nổ, sức mạnh sao trời đến từ chín tầng trời kéo theo sấm sét sáng rực đánh đùng đoàng.
Xung quanh Bắc Nhất Vấn Thiên linh khí chảy xiết, phát ra âm thanh rào rào như khi nước suối chảy cuồn cuộn. Bùng nổ!
Hai người như thần hạ phàm thể hiện ra sức mạnh của mình, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Chương 167: Cuộc chiến quyết liệt
"Trời ơi!"
Thấy cảnh này, Tiêu Doãn Nhi thốt lên: "Bắc Nhất Vấn Thiên kia là cao thủ cảnh giới Thông Thần, mạnh như thế cũng không kỳ lạ, nhưng sao Mục Vỹ lại có thể..."
"Tiểu thư, không hiểu sao nô tì có cảm giác Mục Vỹ và phụ thân của hắn đều không đơn giản. Tiểu thư nghĩ lại xem, trưởng tộc Mục một mình dẫn dắt nhà họ Mục trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đế quốc Nam Vân hiện nay, thế thì sao Mục Vỹ lại là người đơn giản được..."
Hai chủ tớ cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ khó tin thấy rất rõ.
Rốt cuộc Mục Vỹ đã sử dụng bí pháp gì mà có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy?
Điều làm họ ngạc nhiên là sức mạnh sao trời cuồn cuộn và sấm sét hung tợn kia không phải thứ mà con người có thể thao túng, vậy mà Mục Vỹ lại hoàn toàn làm được.
"Chẳng lẽ phụ thân đồng ý lập hôn ước giữa nhà họ Mục và nhà họ Tiêu là vì cái này..."
Trong lòng Tiêu Doãn Nhi cũng dậy sóng.
Cô ấy luôn cho rằng người có thể làm lang quân của mình ít nhất phải là một người có tư chất cao trong đế quốc Nam Vân.
Hiển nhiên Mục Vỹ không được xếp trong đó.
Nhưng hôm nay, thấy hắn, Tiêu Doãn Nhi lại cảm nhận được tiềm năng vô hạn.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện trong lòng cô ấy.
Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất Vấn Thiên đã đến hồi gay cấn.
Chiến trường của hai người đã không còn chỉ giới hạn trong nhà họ Mục mà là toàn bộ thành Bắc Vân.
Hai người di chuyển qua lại trên các con hẻm nhỏ của thành trì, gây ra những vụ nổ gần như phá hủy những nơi họ đi qua.
"Trưởng tộc Mục..."
Tần Thời Vũ sốt ruột nhìn hai người đấu với nhau.
Nói thế nào thì Bắc Nhất Vấn Thiên cũng là cao thủ Thông Thần, tuy Mục Vỹ đã đạt được sức mạnh cũng cường hãn như vậy nhưng chỉ là dựa vào bí pháp, đó không phải thực lực chân chính của hắn.
"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!"
Nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt Tần Thời Vũ, Mục Lâm Thần lắc đầu than thở: "Vỹ Nhi khác xưa quá, trước đây ta chẳng quan tâm gì đến nó!"
Lúc này đây, ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy.
Ông ấy thật sự không xứng làm nghĩa phụ của Mục Vỹ.
Để tay lên ngực tự hỏi mà xem, nếu Mục Vỹ là con trai ruột thì liệu ông ấy có còn như vậy không?
"Vỹ Nhi..."
Nhìn người đang chiến đấu quyết liệt trên trời, Mục Lâm Thần cắn răng: "Tần lão thái gia, hôm nay nhà họ Điêu và nhà họ Uông tuyệt đối không được sống!"
"Hiểu rồi!"
Hai người gật đầu ra hiệu, người của hai gia tộc đồng loạt lao ra, xông tới người của hai gia tộc Điêu, Uông chém giết.
Ban đầu bọn người họ Điêu và Uông được đông đảo võ giả do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc mang đến giúp đỡ mới có thể đối kháng với nhà họ Tần và nhà họ Mục.
Giờ đây, hai kẻ đó đã chết, người trong Thánh Đan Tông làm gì còn trợ giúp nhà họ Điêu và nhà họ Uông nữa.
Không còn được giúp đỡ, người của hai gia tộc này hoàn toàn không thể chống lại cuộc tấn công của hai gia tộc Tần, Mục.
Dù sao thì Tần Thời Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, và Mục Lâm Thần cũng đã sử dụng linh dịch để có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu.
Trong khi Điêu Chấn Vấn và Uông Đông Vũ chỉ đang ở tầng thứ năm.
Cuộc chiến đã nghiêng về một phía...
"Chết tiệt!"
Cùng lúc đó, trên bầu trời, trận chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất Vấn Thiên lại rơi vào bế tắc.
Bắc Nhất Vấn Thiên vô cùng phẫn nộ.
Hắn ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị một võ giả tầng thứ mười của thân xác dây dưa đến tận bây giờ.
Vô cùng nhục nhã!
"Linh Kiếm Thập Tự Trảm!"
Một tiếng quát vang lên giữa không trung.
Hai tay của Bắc Nhất Vấn Thiên vẽ ra hình chữ thập, chân nguyên bàng bạc trong đất trời hội tụ, chiếu sáng cả trời đêm.
Thập Tự Trảm kia chiếu rọi tất cả mọi người như thẩm phán của trời đất, gây cho họ cảm giác nặng nề bất lực.
"Chút tài mọn!"
Mục Vỹ khinh miệt cười, ngón tay không ngừng điểm vào không trung.
Dần dần, trước người hắn xuất hiện từng điểm chân nguyên.
Những chân nguyên ấy từ từ lan ra như giọt nước đang chảy.
Có điều, dưới hành động của Mục Vỹ, chân nguyên lại ẩn chứa thuộc tính của sấm sét, kèm theo đó là chính khí cuộn trào.
Đây là chính khí đến từ đất trời, không phải được tạo ra từ đạo của bản thân võ giả.
"Bành!"
Sau tiếng nổ, Thập Tự Trảm và chính khí bàng bạc trước người Mục Vỹ va chạm vào nhau, cú nổ dữ dội ầm ầm tỏa ra.
Từng luồng chân nguyên nổ tung.
Toàn bộ thành Bắc Vân đột nhiên bùng nổ.
Như có một trận động đất kinh hoàng, thành Bắc Vân hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ai nấy đều chạy ra khỏi nhà của mình để nhìn hiện tượng kỳ lạ trên trời.
Dư âm sau vụ nổ từ từ lan rộng.
Hai người vẫn đứng trên trời.
Song, nhìn kỹ thì thấy Mục Vỹ tuy quần áo nhếch nhác nhưng vẫn lành lặn, Bắc Nhất Vấn Thiên ở phía đối diện thì trang phục đã nát bươm, cánh tay chảy máu.
Trong đòn đánh vừa rồi, rõ ràng Mục Vỹ cao hơn một bậc.
"Khỉ thật!"
Bắc Nhất Vấn Thiên đằng đằng sát khí nhìn Mục Vỹ ở phía đối diện.
Hắn ta thật sự không hiểu tại sao mình có cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất lại không làm gì được một con kiến hôi chỉ đang ở tầng mười của thân xác như Mục Vỹ.
Chênh lệch những mười tầng cơ mà, sao có thể như vậy!
"Bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?"
Mục Vỹ hờ hững lên tiếng, giọng lạnh như băng.
Hai tay hắn chậm rãi nâng lên, chân nguyên lại bắt đầu hội tụ.
Chỗ chân nguyên này không phải sinh ra từ trong cơ thể hắn mà là rút ra từ không gian.
Giữa những luồng chân nguyên, lực lượng sấm sét mãnh liệt dâng trào, sức mạnh sao trời và chính khí cương trực phối hợp với nhau và hòa làm một một cách hoàn mỹ.
Mà người nhận lấy những thứ này chính là Mục Vỹ.
"Chính khí trong đất trời cương trực dám đảm đương, mọi thiện ác đều do ta quyết định".
Mục Vỹ khẽ quát, nguồn sức mạnh bàng bạc hội tụ trước người hắn tạo thành một vầng sáng hình tròn.
Thứ sức mạnh này như đến từ thời viễn cổ, không ai có thể chống lại. Nó xông về phía Bắc Nhất Vấn Thiên...
Chương 168: Tông chủ Thánh Đan Tông
“Đáng chết!”
Bắc Nhất Vấn Thiên thấy Mục Vỹ tung đòn tấn công, cảm nhận được sát khí mãnh liệt của hắn lập tức hoảng hốt.
“Chỉ có thể dùng chiêu kia!”
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, sát khí trong lòng càng thêm nồng đậm.
Không cần biết tại sao Mục Vỹ lại có thực lực như vậy, chắc chắn tương lai sẽ trở thành uy hiếp cực lớn với hắn ta.
“Lưới trời lồng lộng, sao sáng đầy trời. Chí tôn vô thượng, còn ai ngoài ta!”
Hắn ta quát khẽ một tiếng, khí thế trên người bộc phát không hề thua kém Mục Vỹ.
Đó là nguồn sức mạnh đến từ thời xa xưa. Không ai ngờ tới một võ giả cảnh giới Thông Thần như hắn ta lại có được sức mạnh khủng bố như vậy.
“Hắn ta điên rồi sao…”
“Sao hắn dám dùng tới sức mạnh kia? Muốn chết sao?”
Lâm Hinh Vũ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Bắc Nhất Vấn Thiên có thể trở thành đệ tử thân truyền đứng đầu Thánh Đan Tông không chỉ vì có thiên phú siêu phàm, mà còn vì sức mạnh Hồng Hoang trong người hắn ta kia.
Nhưng Lâm Hinh Vũ từng nghe sư phụ nói, sức mạnh kia quá đỗi cường hãn, hiện giờ Bắc Nhất Vấn Thiên không thể kiểm soát được.
Hành động của hắn ta chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.
“Ồ!”, Mục Vỹ khẽ cau mày khi thấy hành động của Bắc Nhất Vấn Thiên, hơi kinh ngạc cười nói: “Thì ra là vậy. Trong người có được tinh phách như vậy, khó trách ngươi dám ngạo mạn”.
“Đáng tiếc… người ngươi gặp phải là ta!”
Mục Vỹ đánh ra một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn tuôn trào, khí thế sát phạt ngập trời.
Ong…
Nhưng khi hai người sắp va chạm vào nhau, một tiếng vù vù vang lên. Trời đất như đứng yên.
Dường như hết thảy đều bình tĩnh lại.
“Vấn Thiên, con bị kích động rồi”.
Dưới làn mưa bay, một tiếng quát lớn vang lên. Mưa to lập tức ngừng rơi.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Ba người Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đồng loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
“Mục Vỹ đúng không?”
Ánh mắt của bóng người kia nhìn vào Mục Vỹ, gật đầu nói: “Chắc hẳn ngươi đã biết trong người Tần Mộng Dao có thần phách Băng Hoàng! Ngươi cũng nên biết điều này có nghĩa là gì…”
Không sai, Mục Vỹ biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Một khi thần phách trong người Tần Mộng Dao bị người khác phát hiện, bị mấy vị đại năng ra tay cướp đoạt, tính mạng của cô cũng khó giữ.
Nhưng sao hắn có thể tin tưởng vị tông chủ Thánh Đan Tông trước mắt này?
“Sao ta phải tin ông?”
“Đơn giản!”
Bóng người kia gật đầu cười nói: “Bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Một là ta giết ngươi rồi đưa Tần Mộng Dao đi, hai là ngươi đồng ý để ta đưa con bé đi”.
“Không còn lựa chọn sao…”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng, mái tóc trắng muốt tung bay trong đêm mưa.
“Dù vậy, ta vẫn phải liều mạng một lần…”
Hắn đột nhiên lên tiếng, sức mạnh bộc phát, sao trời lại toả sáng lấp lánh.
Bịch…
Chỉ là hắn còn chưa kịp giơ tay lên, bóng người kia đã tiện tay vung một cái, sao trời lập tức trở nên ảm đạm, mưa như trút nước.
Một cái vung tay điều khiển sức mạnh của đất trời, ngăn chặn mọi hành động của Mục Vỹ.
“Sao hả? Vẫn chưa hết hy vọng à?”
Bóng người kia lạnh nhạt hỏi Mục Vỹ.
“Hết hy vọng? Mơ đi!”
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự ngăn trở của mọi người xung quanh, tóc trắng càng thêm loá mắt.
Từng sợi tóc trắng muốt dựng ngược, một sợi chân nguyên của đất trời bị rút ra nhập vào trong người hắn.
“Hả?”
Thấy thế, bóng người trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như vậy.
“Mở ra!”
Mục Vỹ quát lớn, cơ thể thẳng tắp, năng lượng cuồng bạo như muốn xoắn đứt từng sợi kinh mạch trong người hắn.
Giờ phút này, trông hắn như một thùng gỗ chứa đầy nước, nước sắp tràn ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn gắng gượng ép nước xuống.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Trông thấy hành động điên cuồng của Mục Vỹ, bóng người kia cười nhạo một tiếng.
Ông ta nhấc tay lên, chưởng ấn màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống.
“Cút ra!”
Đầu tóc Mục Vỹ bay múa, vẻ mặt dữ tợn như con vượn khổng lồ bạo phát.
Ầm…
Mục Vỹ va chạm với chưởng ấn kia, năng lượng khủng khiếp tản ra bốn phía, toàn bộ nhà họ Mục gần như bị huỷ diệt.
“Phụt…”
Một bóng dáng hiện ra trong khói bụi của vụ nổ vừa rồi, rơi bịch xuống đất.
“Mục Vỹ!”
“Ha ha… Ngươi khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng hôm nay ngươi đã gây thù oán với Vấn Thiên. Nếu không ta đã thu nhận cả ngươi vào Thánh Đan Tông rồi”.
Bóng người kia ở trên cao nhìn xuống Mục Vỹ.
Chương 169: Mục Thanh Vũ
Ông ta cứ tưởng Bắc Nhất Vấn Thiên có thể đưa được Tần Mộng Dao đi, nào ngờ lại gặp phải Mục Vỹ.
Ông ta càng không ngờ phải mất một phần mười sức mạnh chân nguyên bản mệnh vẫn không thể dễ dàng thu phục Mục Vỹ.
“Lão già chết tiệt, ta vẫn còn nhiều bản lĩnh lắm. Hôm nay ta không chết, sau này nhất định sẽ san bằng Thánh Đan Tông của ông”.
“Ồ? Vậy hả?”
Bóng người kia lại nói: “Vậy thì giờ ta giết ngươi là được”.
“Xin tông chủ giơ cao đánh khẽ”.
Đúng lúc bóng người kia định ra tay, một người chạy tới che chắn trước mặt Mục Vỹ.
“Đại sư Diệu Thanh!”
Thấy người tới, bóng người kia giật mình buông tay.
“Đương nhiên ta phải nghe theo đại sư Diệu Thanh. Chỉ là không trừ khử Mục Vỹ, tương lai sẽ trở thành mối hoạ lớn. Hơn nữa, cậu ta chưa chết, sức mạnh thần phách trong người Tần Mộng Dao sẽ bị tình cảm che lấp, khó có thể thức tỉnh sức mạnh lớn nhất”.
Nghe thấy người kia nói chuyện với đại sư Diệu Thanh tôn kính như vậy, mọi người đều sợ ngây người.
Đại sư Diệu Thanh chỉ là một thầy luyện đan ba sao thôi mà?
Một thầy luyện đan ba sao đáng để tông chủ của Thánh Đan Tông phải cung kính như vậy sao?
“Ta biết, chỉ là cậu ta có ơn dạy dỗ với Tiên Ngữ. Ta nợ cậu ta, mong tông chủ tha chết”.
“Không chết cũng được, nhưng ta nhất định phải phế bỏ cậu ta”.
Bóng người vừa dứt lời, lập tức ra tay độc ác.
Ngón tay trong hư không đánh ra một tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy về phía Mục Vỹ.
“Thánh Vũ Dịch, dù sao ở đây cũng là đế quốc Nam Vân. Mục Vỹ là con trai của Mục Thanh Vũ ta”.
Một bóng người nhanh như chớp chắn trước người Mục Vỹ, đánh tan tia sáng kia.
“Trưởng tộc đại nhân!”
Mục Lâm Thần và đám con cháu nhà họ Mục vội vàng cúi đầu.
“Mục Thanh Vũ…”
Thánh Vũ Dịch cau mày, đứng im không tiếp tục ra đòn.
“Không ngờ ngươi cũng tới đây. Một đế quốc Nam Vân nho nhỏ không đáng để ta đặt vào mắt. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Ta sẽ đưa Tần Mộng Dao đi, còn đứa con trai kia của ngươi… Đồ đệ của ta sẽ tự tay lấy mạng cậu ta”.
Bóng người kia chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
Ngay sau đó, lão ta vung tay một cái. Tần Mộng Dao lập tức biến mất.
Bắc Nhất Vấn Thiên hung tợn nhìn Mục Vỹ rồi giận dữ rời đi. Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng không dám chậm trễ vội vàng theo sát.
Trận chiến không thể ngăn cản lại vì sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ mà ngừng.
Cái kết khiến người ta thấy khó hiểu.
“Biến đi!”
Mục Thanh Vũ phất tay với đám người.
Ngay sau đó, đám người Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ lập tức biến thành một vũng máu, biến mất trong màn mưa. Giữa sân chỉ còn lại người nhà họ Mục và nhà họ Tần.
“Trưởng tộc…”
“Thu dọn đồ đạc đã, chuyện khác bàn sau!”
Mục Thanh Vũ hờ hững ra lệnh.
Mục Vỹ quan sát tỉ mỉ người cha ruột chưa từng gặp mình suốt mười năm nay.
“Loại người này cũng xứng làm phụ thân sao? Ha ha…”
Mục Vỹ nghĩ vậy, dùng sức mạnh sao trời đánh ra một đấm.
Đối với Mục Thanh Vũ, dù là Mục Vỹ của trước kia cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Có chăng chỉ là lòng căm hận.
Vì vậy, cú đấm này là oán hận của Mục Vỹ trước kia, cũng vì hắn muốn giáo huấn người đàn ông không xứng làm phụ thân này cho bản thân trước kia.
Chỉ là nắm đấm còn chưa chạm tới người Mục Thanh Vũ, thân thể Mục Vỹ đã đổ gục, sức sống biến mất…
“Thằng nhóc này…”
Thấy Mục Vỹ ngã xuống đất, Mục Thanh Vũ đi tới đỡ hắn lên.
“Nha đầu nhà ngươi còn định trốn đến bao giờ?”
Ngay sau đó, ông ấy nhìn vào đêm mưa, chợt lên tiếng.
“Ha ha… Mục thúc thúc, người cũng tới thành Bắc Vân rồi à? Trùng hợp quá ha ha…”
“Không cần giả vờ giả vịt với ta, chăm sóc thằng nhóc này cho tốt”, Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ hôn mê, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Không thành vấn đề!”
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vỹ.
Nhưng cô ấy vừa chạm vào người Mục Vỹ đã la hét ầm ĩ, đẩy hắn xuống đất.
“Sao thế?”
“Mục thúc thúc… trên… trên người huynh ấy không có sức sống, toàn thân lạnh toát… rõ ràng là… là chết rồi mà!”
Chết rồi?
Nghe Tiêu Doãn Nhi nói thế, đám người nhà họ Mục trợn mắt nhìn Mục Thanh Vũ.
“Chết hay không phải xem chính bản thân nó. Mấy ngày này các ngươi cứ chăm sóc nó cho tốt là được”, Mục Thanh Vũ lạnh nhạt ra lệnh.
Toàn bộ nhà cửa của nhà họ Mục đều bị huỷ hoại trong cuộc chiến lần này.
Người nhà họ Mục dựa vào một bờ tường ngói vỡ cấp tốc dựng lên một căn phòng giản dị, đưa Mục Vỹ vào đó.
Giờ phút này, bọn họ đồng loạt đứng bên ngoài lẳng lặng canh giữ thiếu trưởng tộc.
“Hoàn Nhi, rõ ràng tên này đã chết rồi, tại sao Mục thúc thúc lại không cảm nhận được cơ chứ?”, Tiêu Doãn Nhi đứng trong phòng nhìn Mục Vỹ trên giường, khó hiểu hỏi.
Cô ấy liên tục kiểm tra, dám khẳng định trong người hắn không còn chút sức sống nào.
Trong trận chiến vừa rồi, Mục Vỹ đã dùng tới Đại Sách Mệnh Thuật. Hắn có thể bộc phát sức mạnh ghê gớm như vậy là vì dựa vào lực sinh mệnh.
Sau khi lực sinh mệnh bị tiêu hao nghiêm trọng, theo lý mà nói Mục Vỹ gần như không còn khả năng sống sót.
Mà thực tế cũng đúng là như vậy.
Chương 170: Trong Tru Tiên Đồ
Lúc này Mục Vỹ chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé toạc ra.
Từng đoạn kinh mạch, từng giọt máu, từng tế bào đều bị tách rời thành từng mảnh nhỏ.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là ý thức của hắn.
Hắn vẫn cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng cơ thể này không chịu sự khống chế của hắn, giống như đang trôi nổi trơ trọi ở nơi đó.
“Đây là đâu…”
Mục Vỹ thấy mình ở trong một không gian trắng xóa như đi tới một thế giới khác.
Linh hồn thoát xác?
Không thể nào, hắn còn chưa đột phá cảnh giới Thông Thần, làm gì có linh hồn?
Linh hồn chỉ được sinh ra khi võ giả tu luyện thân xác tới mức cực hạn, hắn vẫn còn kém xa.
“Kia là… thần khí hạ phẩm, thần thương Câu Ngọc!”
“Trời ạ, còn có cả thần khí thượng phẩm Nhuyễn Ngân Hồ Tiễn”.
“Lại còn có cả Bát Hoang Tửu Thần Quyền”.
Mục Vỹ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những bảo vật này đều được hắn của kiếp trước đặt ở đại thế giới Vạn Thiên, khiến hàng nghìn người điên cuồng tranh đoạt. Vậy mà giờ đây, chúng đều ở trong không gian thần bí này.
Không chỉ thần khí, nhiều hài cốt thần thú, linh đan, linh dược, linh thảo, kim loại đều có đủ.
Trong cái động thiên này chính là một Tàng Bảo Các đặc biệt.
Mục Vỹ đột nhiên hiểu ra mình đang ở nơi nào.
Tru Tiên Đồ!
Đây là động thiên trong Tru Tiên Đồ.
Dù kiếp trước hắn là Tiên Vương, biết nhiều nhẫn không gian to nhỏ khác nhau, đủ loại bảo vật giấu đồ nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy không gian rộng lớn của động thiên này.
Hắn có thể cảm giác được, trước mắt mình chỉ là một góc nhỏ. Hắn chưa đủ khả năng chạm tới tồn tại lớn hơn
Mục Vỹ nhìn thấy những thứ này, nhưng không thể chạm vào chúng.
Những thần khí kia như đang đung đưa ngay trước mắt hắn, lại giống như cách hắn rất xa.
Tuy nhiên, hắn lại có thể chạm vào huyền khí cấp thấp và linh dược cấp thấp.
Mục Vỹ không ngờ trận chiến đoạt mạng lần này tiêu hao gần hết tuổi thọ của hắn nhưng giờ đây lại có biến chuyển.
Mở được Tru Tiên Đồ, bảo tàng bên trong còn khiến hắn vui sướng hơn thần lực tản ra trước đó.
Trước mắt có thể xác định hai tác dụng to lớn của Tru Tiên Đồ.
Một là có thể tản ra thần lực, đây là thứ chưa từng xuất hiện ở đại thế giới Vạn Thiên.
Hai là bảo tàng phong phú trước mắt có đủ mọi loại bảo vật. Mục Vỹ tin dù cả đại thế giới Vạn Thiên cộng lại cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Chỉ là hai tác dụng rất hấp dẫn này lại không được đầy đủ.
Thứ nhất, có vẻ thần lực xuất hiện theo quy tắc. Lúc trước Mục Vỹ đột phá cũng chỉ có chân nguyên tản ra chứ không phải thần lực. Hai thứ này khác một trời một vực.
Thứ hai, chỉ cần lấy ra một thần khí trong bảo tàng này cũng đủ khiến cả Thiên Vận Đại Lục hỗn loạn, người người tranh cướp.
Nhưng hiện giờ Mục Vỹ chỉ có thể lấy được một vài phàm khí và huyền khí, số lượng cũng bị hạn chế bởi thực lực của hắn.
Hai điểm này hạn chế sự mở rộng Tru Tiên Đồ, nhưng lại có ích cho Mục Vỹ.
Đúng là kho tàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sẽ giúp hắn nhảy vọt một bước lớn, thế nhưng về mặt võ đạo lại làm hắn tê liệt.
Hiện giờ hắn không còn là Tiên Vương oai hùng khi xưa.
Hắn chỉ là Mục Vỹ, con cháu của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng thấy xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn tồn tại trong Tru Tiên Đồ, nhưng làm thế nào mới có thể quay trở về thân thể, nắm quyền khống chế cơ thể chính mình đây?
Hơn nữa, hắn đã tiêu hao gần hết lực sinh mệnh, e là không còn đường sống.
“Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngắm nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn người ta chôn thi thể mình xuống đất sao?”, nghĩ vậy, Mục Vỹ không khỏi rùng mình một cái.
“Nhất định sẽ có cách!”
Hắn tự nhủ.
Hắn đã tiêu hao hết tuổi thọ, vốn phải nhận lấy cái chết.
Thế nhưng Tru Tiên Đồ đưa ý thức của hắn vào đây, nhất định là có mục đích gì đó.
Chỉ là hắn vẫn chưa thể nghĩ ra.
“Nhất định sẽ nghĩ ra được!”
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn, khổ sở suy nghĩ.
“Tru Tiên Đồ đưa mình bảo đây chắc chắn không chỉ vì muốn mình nhìn thấy bảo tàng này. Nhất định vẫn còn đồ vật quan trọng nào đó mà mình chưa thấy được”.
Nghĩ vậy, Mục Vỹ cuống quýt đứng lên.
Hắn quan sát bốn phía nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Hắn bèn nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, dần dần phát hiện ra một điều kỳ quái.
Tựa như sâu bên trong động thiên của Tru Tiên Đồ này có một tấm lưới giăng ra. Hắn không nhìn thấy, nhưng thực sự có một tấm lưới ở đó.
Tấm lưới này giăng kín toàn bộ Tru Tiên Đồ, giống như mạch mệnh của nó.
Mục Vỹ dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn bắt đầu chia tách kinh mạch của mình.
Tuy chỉ là ý thức nhưng vẫn đau đớn vô cùng.
Cơ hồ như đang tách rời cơ thể.
Hắn cắn răng, chậm rãi tách thân thể của mình ra.
Từng giọt mồ hôi vô hình như đang thấm ướt toàn thân hắn.
“Tìm thấy rồi!”
Đột nhiên trong người hắn vang lên một tiếng, lan ra toàn thân.
Giờ phút này, nơi hai người vừa đứng đã xuất hiện một cái hốc thật to được tạo ra bởi Băng Chùy, xung quanh hốc đầy rẫy băng tuyết lạnh thấu xương.
"Sao có thể mạnh như vậy!"
"Chứ ngươi nghĩ sao? Băng Hoàng là thần thú thượng cổ, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, không thấy Bắc Nhất Vấn Thiên cũng bắt đầu cẩn thận rồi à?"
Lâm Hinh Vũ dè chừng nhìn Tần Mộng Dao.
Thần phách Băng Hoàng thật sự mạnh như thế ư?
"Tần Mộng Dao, trước mắt đúng là ta khó có thể thắng áp đảo cô, nhưng trước khi tới đây sư phụ đã cho ta một cách rồi".
Trong lúc nói chuyện, tay của Bắc Nhất Vấn Thiên sáng lên, một dấu ấn chậm rãi xuất hiện.
Trên dấu ấn có khắc một chữ Ấn thật lớn.
Nó vừa hiện lên thì toàn bộ bàn tay của hắn ta trở nên đỏ bừng.
Một ngọn lửa nóng rực bàng bạc nổi lên.
"Đây là..."
"Không ngờ tông chủ lại đưa dấu ấn của mình cho hắn..."
Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ đều sững sờ.
Có dấu ấn này, dù Tần Mộng Dao có phi thường đến đâu cũng khó lòng phản kháng.
"Uỳnh!"
Tiếng nổ động trời vang lên, bàn tay của Bắc Nhất Vấn Thiên ầm ầm vỗ xuống.
"Vù..."
Lại một tiếng trầm thấp, những người khác nhìn thấy hơi thở băng hàn quanh thân Tần Mộng Dao đang giảm dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cuối cùng, băng tuyết hoàn toàn tiêu tán, không thấy bóng dáng đâu.
Tần Mộng Dao từ trên trời rơi xuống, ngã trên mặt đất.
Khuôn mặt của cô trắng tái đầy tuyệt vọng.
Rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh, thấy Mục Vỹ chết ngay trước mặt mình nhưng cô lại không làm gì được cả.
"Kể từ hôm nay, cô chính là đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông. Cô có biết bao nhiêu người mong ước được nhận niềm vinh dự ấy không? Cô được nhận thì có đội ơn mười đời cũng không đủ!"
Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Tần Mộng Dao, lạnh lùng nói lớn.
"Ta không cần!"
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta, lạnh lùng đáp trả.
"Nếu có một ngày ta trở thành đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi!"
"Được thôi, chỉ cần cô có bản lĩnh đó!"
Bắc Nhất Vấn Thiên không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn trào phúng.
Giết hắn ta?
Toàn bộ Thánh Đan Tông không biết có bao nhiêu người muốn giết Bắc Nhất Vấn Thiên để cướp lấy vị trí này!
Nhưng tất cả những kẻ đó đều đã chết dưới tay hắn ta.
Thánh Đan Tông là một trong các thế lực hàng đầu Thiên Vận Đại Lục, muốn giết hắn ta sao? Nằm mơ!
"Giết ngươi thì khó lắm à?"
Giữa lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu mười mấy trượng.
Mục Vỹ!
Thấy người đó, tất cả mọi người đều nín thở.
Không ngờ lại là Mục Vỹ!
"Ha ha, có phải rất ngạc nhiên khi thấy ta không?"
Nhìn thấy ánh nhìn đầy bất ngờ của mọi người, Mục Vỹ cười ha ha, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.
Giết hắn đâu có đơn giản thế!
"Ngươi không chết?"
"Ngươi còn chưa chết mà, sao ta chết trước được?", Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, đáp lại.
Giờ phút này, trông Mục Vỹ không khác gì trước đây ngoài việc mái tóc bạch kim đã chuyển sang màu trắng, ngay cả một sợi tóc đen cũng không thấy.
"Vỹ Ca..."
"Yên tâm, huynh không sao!"
Nhìn Tần Mộng Dao, đôi mắt của Mục Vỹ trở nên dịu dàng hiếm thấy, hắn cười thật tươi.
"Tóc của huynh..."
"Muội không thấy đổi màu khác cảm giác đẹp trai hơn sao?"
Mục Vỹ ôm cô vào lòng, trên gương mặt đầy ý cười.
"Mục Vỹ, ngươi chỉ giỏi mấy trò này thôi!", Bắc Nhất Vấn Thiên khinh thường nói: "Dỗ dành nữ nhi xong, ngươi còn làm gì được nữa?"
"Làm gì? Giết ngươi dễ như ăn cháo!"
Mục Vỹ giơ tay lên, một tia chớp thình lình đùng đoàng giáng xuống bên cạnh Bắc Nhất Vấn Thiên.
"Uỳnh!"
Tiếng nổ đinh tai vang lên, nơi Bắc Nhất Vấn Thiên đang đứng xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét.
"Ngươi chán sống rồi!"
Không ngờ Mục Vỹ dám ra tay với mình, Bắc Nhất Vấn Thiên giận dữ đến nghiến răng ken két.
"Chán sống? Hôm nay ngươi tới đây, ta không giết được ngươi mới là chán sống".
Mục Vỹ lạnh giọng quát, mái tóc trắng tung bay, đằng đằng sát khí.
Đẩy Tần Mộng Dao sang một bên, hắn đứng tại chỗ, một luồng khí thế mạnh mẽ dâng lên.
"Chết đi!"
Hai người gần như đồng thời lao ra.
Sức mạnh toàn thân Mục Vỹ bùng nổ, sức mạnh sao trời đến từ chín tầng trời kéo theo sấm sét sáng rực đánh đùng đoàng.
Xung quanh Bắc Nhất Vấn Thiên linh khí chảy xiết, phát ra âm thanh rào rào như khi nước suối chảy cuồn cuộn. Bùng nổ!
Hai người như thần hạ phàm thể hiện ra sức mạnh của mình, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Chương 167: Cuộc chiến quyết liệt
"Trời ơi!"
Thấy cảnh này, Tiêu Doãn Nhi thốt lên: "Bắc Nhất Vấn Thiên kia là cao thủ cảnh giới Thông Thần, mạnh như thế cũng không kỳ lạ, nhưng sao Mục Vỹ lại có thể..."
"Tiểu thư, không hiểu sao nô tì có cảm giác Mục Vỹ và phụ thân của hắn đều không đơn giản. Tiểu thư nghĩ lại xem, trưởng tộc Mục một mình dẫn dắt nhà họ Mục trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đế quốc Nam Vân hiện nay, thế thì sao Mục Vỹ lại là người đơn giản được..."
Hai chủ tớ cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ khó tin thấy rất rõ.
Rốt cuộc Mục Vỹ đã sử dụng bí pháp gì mà có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy?
Điều làm họ ngạc nhiên là sức mạnh sao trời cuồn cuộn và sấm sét hung tợn kia không phải thứ mà con người có thể thao túng, vậy mà Mục Vỹ lại hoàn toàn làm được.
"Chẳng lẽ phụ thân đồng ý lập hôn ước giữa nhà họ Mục và nhà họ Tiêu là vì cái này..."
Trong lòng Tiêu Doãn Nhi cũng dậy sóng.
Cô ấy luôn cho rằng người có thể làm lang quân của mình ít nhất phải là một người có tư chất cao trong đế quốc Nam Vân.
Hiển nhiên Mục Vỹ không được xếp trong đó.
Nhưng hôm nay, thấy hắn, Tiêu Doãn Nhi lại cảm nhận được tiềm năng vô hạn.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện trong lòng cô ấy.
Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất Vấn Thiên đã đến hồi gay cấn.
Chiến trường của hai người đã không còn chỉ giới hạn trong nhà họ Mục mà là toàn bộ thành Bắc Vân.
Hai người di chuyển qua lại trên các con hẻm nhỏ của thành trì, gây ra những vụ nổ gần như phá hủy những nơi họ đi qua.
"Trưởng tộc Mục..."
Tần Thời Vũ sốt ruột nhìn hai người đấu với nhau.
Nói thế nào thì Bắc Nhất Vấn Thiên cũng là cao thủ Thông Thần, tuy Mục Vỹ đã đạt được sức mạnh cũng cường hãn như vậy nhưng chỉ là dựa vào bí pháp, đó không phải thực lực chân chính của hắn.
"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!"
Nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt Tần Thời Vũ, Mục Lâm Thần lắc đầu than thở: "Vỹ Nhi khác xưa quá, trước đây ta chẳng quan tâm gì đến nó!"
Lúc này đây, ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy.
Ông ấy thật sự không xứng làm nghĩa phụ của Mục Vỹ.
Để tay lên ngực tự hỏi mà xem, nếu Mục Vỹ là con trai ruột thì liệu ông ấy có còn như vậy không?
"Vỹ Nhi..."
Nhìn người đang chiến đấu quyết liệt trên trời, Mục Lâm Thần cắn răng: "Tần lão thái gia, hôm nay nhà họ Điêu và nhà họ Uông tuyệt đối không được sống!"
"Hiểu rồi!"
Hai người gật đầu ra hiệu, người của hai gia tộc đồng loạt lao ra, xông tới người của hai gia tộc Điêu, Uông chém giết.
Ban đầu bọn người họ Điêu và Uông được đông đảo võ giả do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc mang đến giúp đỡ mới có thể đối kháng với nhà họ Tần và nhà họ Mục.
Giờ đây, hai kẻ đó đã chết, người trong Thánh Đan Tông làm gì còn trợ giúp nhà họ Điêu và nhà họ Uông nữa.
Không còn được giúp đỡ, người của hai gia tộc này hoàn toàn không thể chống lại cuộc tấn công của hai gia tộc Tần, Mục.
Dù sao thì Tần Thời Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, và Mục Lâm Thần cũng đã sử dụng linh dịch để có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu.
Trong khi Điêu Chấn Vấn và Uông Đông Vũ chỉ đang ở tầng thứ năm.
Cuộc chiến đã nghiêng về một phía...
"Chết tiệt!"
Cùng lúc đó, trên bầu trời, trận chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất Vấn Thiên lại rơi vào bế tắc.
Bắc Nhất Vấn Thiên vô cùng phẫn nộ.
Hắn ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị một võ giả tầng thứ mười của thân xác dây dưa đến tận bây giờ.
Vô cùng nhục nhã!
"Linh Kiếm Thập Tự Trảm!"
Một tiếng quát vang lên giữa không trung.
Hai tay của Bắc Nhất Vấn Thiên vẽ ra hình chữ thập, chân nguyên bàng bạc trong đất trời hội tụ, chiếu sáng cả trời đêm.
Thập Tự Trảm kia chiếu rọi tất cả mọi người như thẩm phán của trời đất, gây cho họ cảm giác nặng nề bất lực.
"Chút tài mọn!"
Mục Vỹ khinh miệt cười, ngón tay không ngừng điểm vào không trung.
Dần dần, trước người hắn xuất hiện từng điểm chân nguyên.
Những chân nguyên ấy từ từ lan ra như giọt nước đang chảy.
Có điều, dưới hành động của Mục Vỹ, chân nguyên lại ẩn chứa thuộc tính của sấm sét, kèm theo đó là chính khí cuộn trào.
Đây là chính khí đến từ đất trời, không phải được tạo ra từ đạo của bản thân võ giả.
"Bành!"
Sau tiếng nổ, Thập Tự Trảm và chính khí bàng bạc trước người Mục Vỹ va chạm vào nhau, cú nổ dữ dội ầm ầm tỏa ra.
Từng luồng chân nguyên nổ tung.
Toàn bộ thành Bắc Vân đột nhiên bùng nổ.
Như có một trận động đất kinh hoàng, thành Bắc Vân hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ai nấy đều chạy ra khỏi nhà của mình để nhìn hiện tượng kỳ lạ trên trời.
Dư âm sau vụ nổ từ từ lan rộng.
Hai người vẫn đứng trên trời.
Song, nhìn kỹ thì thấy Mục Vỹ tuy quần áo nhếch nhác nhưng vẫn lành lặn, Bắc Nhất Vấn Thiên ở phía đối diện thì trang phục đã nát bươm, cánh tay chảy máu.
Trong đòn đánh vừa rồi, rõ ràng Mục Vỹ cao hơn một bậc.
"Khỉ thật!"
Bắc Nhất Vấn Thiên đằng đằng sát khí nhìn Mục Vỹ ở phía đối diện.
Hắn ta thật sự không hiểu tại sao mình có cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất lại không làm gì được một con kiến hôi chỉ đang ở tầng mười của thân xác như Mục Vỹ.
Chênh lệch những mười tầng cơ mà, sao có thể như vậy!
"Bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?"
Mục Vỹ hờ hững lên tiếng, giọng lạnh như băng.
Hai tay hắn chậm rãi nâng lên, chân nguyên lại bắt đầu hội tụ.
Chỗ chân nguyên này không phải sinh ra từ trong cơ thể hắn mà là rút ra từ không gian.
Giữa những luồng chân nguyên, lực lượng sấm sét mãnh liệt dâng trào, sức mạnh sao trời và chính khí cương trực phối hợp với nhau và hòa làm một một cách hoàn mỹ.
Mà người nhận lấy những thứ này chính là Mục Vỹ.
"Chính khí trong đất trời cương trực dám đảm đương, mọi thiện ác đều do ta quyết định".
Mục Vỹ khẽ quát, nguồn sức mạnh bàng bạc hội tụ trước người hắn tạo thành một vầng sáng hình tròn.
Thứ sức mạnh này như đến từ thời viễn cổ, không ai có thể chống lại. Nó xông về phía Bắc Nhất Vấn Thiên...
Chương 168: Tông chủ Thánh Đan Tông
“Đáng chết!”
Bắc Nhất Vấn Thiên thấy Mục Vỹ tung đòn tấn công, cảm nhận được sát khí mãnh liệt của hắn lập tức hoảng hốt.
“Chỉ có thể dùng chiêu kia!”
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, sát khí trong lòng càng thêm nồng đậm.
Không cần biết tại sao Mục Vỹ lại có thực lực như vậy, chắc chắn tương lai sẽ trở thành uy hiếp cực lớn với hắn ta.
“Lưới trời lồng lộng, sao sáng đầy trời. Chí tôn vô thượng, còn ai ngoài ta!”
Hắn ta quát khẽ một tiếng, khí thế trên người bộc phát không hề thua kém Mục Vỹ.
Đó là nguồn sức mạnh đến từ thời xa xưa. Không ai ngờ tới một võ giả cảnh giới Thông Thần như hắn ta lại có được sức mạnh khủng bố như vậy.
“Hắn ta điên rồi sao…”
“Sao hắn dám dùng tới sức mạnh kia? Muốn chết sao?”
Lâm Hinh Vũ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Bắc Nhất Vấn Thiên có thể trở thành đệ tử thân truyền đứng đầu Thánh Đan Tông không chỉ vì có thiên phú siêu phàm, mà còn vì sức mạnh Hồng Hoang trong người hắn ta kia.
Nhưng Lâm Hinh Vũ từng nghe sư phụ nói, sức mạnh kia quá đỗi cường hãn, hiện giờ Bắc Nhất Vấn Thiên không thể kiểm soát được.
Hành động của hắn ta chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.
“Ồ!”, Mục Vỹ khẽ cau mày khi thấy hành động của Bắc Nhất Vấn Thiên, hơi kinh ngạc cười nói: “Thì ra là vậy. Trong người có được tinh phách như vậy, khó trách ngươi dám ngạo mạn”.
“Đáng tiếc… người ngươi gặp phải là ta!”
Mục Vỹ đánh ra một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn tuôn trào, khí thế sát phạt ngập trời.
Ong…
Nhưng khi hai người sắp va chạm vào nhau, một tiếng vù vù vang lên. Trời đất như đứng yên.
Dường như hết thảy đều bình tĩnh lại.
“Vấn Thiên, con bị kích động rồi”.
Dưới làn mưa bay, một tiếng quát lớn vang lên. Mưa to lập tức ngừng rơi.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Ba người Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đồng loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
“Mục Vỹ đúng không?”
Ánh mắt của bóng người kia nhìn vào Mục Vỹ, gật đầu nói: “Chắc hẳn ngươi đã biết trong người Tần Mộng Dao có thần phách Băng Hoàng! Ngươi cũng nên biết điều này có nghĩa là gì…”
Không sai, Mục Vỹ biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Một khi thần phách trong người Tần Mộng Dao bị người khác phát hiện, bị mấy vị đại năng ra tay cướp đoạt, tính mạng của cô cũng khó giữ.
Nhưng sao hắn có thể tin tưởng vị tông chủ Thánh Đan Tông trước mắt này?
“Sao ta phải tin ông?”
“Đơn giản!”
Bóng người kia gật đầu cười nói: “Bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Một là ta giết ngươi rồi đưa Tần Mộng Dao đi, hai là ngươi đồng ý để ta đưa con bé đi”.
“Không còn lựa chọn sao…”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng, mái tóc trắng muốt tung bay trong đêm mưa.
“Dù vậy, ta vẫn phải liều mạng một lần…”
Hắn đột nhiên lên tiếng, sức mạnh bộc phát, sao trời lại toả sáng lấp lánh.
Bịch…
Chỉ là hắn còn chưa kịp giơ tay lên, bóng người kia đã tiện tay vung một cái, sao trời lập tức trở nên ảm đạm, mưa như trút nước.
Một cái vung tay điều khiển sức mạnh của đất trời, ngăn chặn mọi hành động của Mục Vỹ.
“Sao hả? Vẫn chưa hết hy vọng à?”
Bóng người kia lạnh nhạt hỏi Mục Vỹ.
“Hết hy vọng? Mơ đi!”
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự ngăn trở của mọi người xung quanh, tóc trắng càng thêm loá mắt.
Từng sợi tóc trắng muốt dựng ngược, một sợi chân nguyên của đất trời bị rút ra nhập vào trong người hắn.
“Hả?”
Thấy thế, bóng người trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như vậy.
“Mở ra!”
Mục Vỹ quát lớn, cơ thể thẳng tắp, năng lượng cuồng bạo như muốn xoắn đứt từng sợi kinh mạch trong người hắn.
Giờ phút này, trông hắn như một thùng gỗ chứa đầy nước, nước sắp tràn ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn gắng gượng ép nước xuống.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Trông thấy hành động điên cuồng của Mục Vỹ, bóng người kia cười nhạo một tiếng.
Ông ta nhấc tay lên, chưởng ấn màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống.
“Cút ra!”
Đầu tóc Mục Vỹ bay múa, vẻ mặt dữ tợn như con vượn khổng lồ bạo phát.
Ầm…
Mục Vỹ va chạm với chưởng ấn kia, năng lượng khủng khiếp tản ra bốn phía, toàn bộ nhà họ Mục gần như bị huỷ diệt.
“Phụt…”
Một bóng dáng hiện ra trong khói bụi của vụ nổ vừa rồi, rơi bịch xuống đất.
“Mục Vỹ!”
“Ha ha… Ngươi khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng hôm nay ngươi đã gây thù oán với Vấn Thiên. Nếu không ta đã thu nhận cả ngươi vào Thánh Đan Tông rồi”.
Bóng người kia ở trên cao nhìn xuống Mục Vỹ.
Chương 169: Mục Thanh Vũ
Ông ta cứ tưởng Bắc Nhất Vấn Thiên có thể đưa được Tần Mộng Dao đi, nào ngờ lại gặp phải Mục Vỹ.
Ông ta càng không ngờ phải mất một phần mười sức mạnh chân nguyên bản mệnh vẫn không thể dễ dàng thu phục Mục Vỹ.
“Lão già chết tiệt, ta vẫn còn nhiều bản lĩnh lắm. Hôm nay ta không chết, sau này nhất định sẽ san bằng Thánh Đan Tông của ông”.
“Ồ? Vậy hả?”
Bóng người kia lại nói: “Vậy thì giờ ta giết ngươi là được”.
“Xin tông chủ giơ cao đánh khẽ”.
Đúng lúc bóng người kia định ra tay, một người chạy tới che chắn trước mặt Mục Vỹ.
“Đại sư Diệu Thanh!”
Thấy người tới, bóng người kia giật mình buông tay.
“Đương nhiên ta phải nghe theo đại sư Diệu Thanh. Chỉ là không trừ khử Mục Vỹ, tương lai sẽ trở thành mối hoạ lớn. Hơn nữa, cậu ta chưa chết, sức mạnh thần phách trong người Tần Mộng Dao sẽ bị tình cảm che lấp, khó có thể thức tỉnh sức mạnh lớn nhất”.
Nghe thấy người kia nói chuyện với đại sư Diệu Thanh tôn kính như vậy, mọi người đều sợ ngây người.
Đại sư Diệu Thanh chỉ là một thầy luyện đan ba sao thôi mà?
Một thầy luyện đan ba sao đáng để tông chủ của Thánh Đan Tông phải cung kính như vậy sao?
“Ta biết, chỉ là cậu ta có ơn dạy dỗ với Tiên Ngữ. Ta nợ cậu ta, mong tông chủ tha chết”.
“Không chết cũng được, nhưng ta nhất định phải phế bỏ cậu ta”.
Bóng người vừa dứt lời, lập tức ra tay độc ác.
Ngón tay trong hư không đánh ra một tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy về phía Mục Vỹ.
“Thánh Vũ Dịch, dù sao ở đây cũng là đế quốc Nam Vân. Mục Vỹ là con trai của Mục Thanh Vũ ta”.
Một bóng người nhanh như chớp chắn trước người Mục Vỹ, đánh tan tia sáng kia.
“Trưởng tộc đại nhân!”
Mục Lâm Thần và đám con cháu nhà họ Mục vội vàng cúi đầu.
“Mục Thanh Vũ…”
Thánh Vũ Dịch cau mày, đứng im không tiếp tục ra đòn.
“Không ngờ ngươi cũng tới đây. Một đế quốc Nam Vân nho nhỏ không đáng để ta đặt vào mắt. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Ta sẽ đưa Tần Mộng Dao đi, còn đứa con trai kia của ngươi… Đồ đệ của ta sẽ tự tay lấy mạng cậu ta”.
Bóng người kia chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
Ngay sau đó, lão ta vung tay một cái. Tần Mộng Dao lập tức biến mất.
Bắc Nhất Vấn Thiên hung tợn nhìn Mục Vỹ rồi giận dữ rời đi. Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng không dám chậm trễ vội vàng theo sát.
Trận chiến không thể ngăn cản lại vì sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ mà ngừng.
Cái kết khiến người ta thấy khó hiểu.
“Biến đi!”
Mục Thanh Vũ phất tay với đám người.
Ngay sau đó, đám người Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ lập tức biến thành một vũng máu, biến mất trong màn mưa. Giữa sân chỉ còn lại người nhà họ Mục và nhà họ Tần.
“Trưởng tộc…”
“Thu dọn đồ đạc đã, chuyện khác bàn sau!”
Mục Thanh Vũ hờ hững ra lệnh.
Mục Vỹ quan sát tỉ mỉ người cha ruột chưa từng gặp mình suốt mười năm nay.
“Loại người này cũng xứng làm phụ thân sao? Ha ha…”
Mục Vỹ nghĩ vậy, dùng sức mạnh sao trời đánh ra một đấm.
Đối với Mục Thanh Vũ, dù là Mục Vỹ của trước kia cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Có chăng chỉ là lòng căm hận.
Vì vậy, cú đấm này là oán hận của Mục Vỹ trước kia, cũng vì hắn muốn giáo huấn người đàn ông không xứng làm phụ thân này cho bản thân trước kia.
Chỉ là nắm đấm còn chưa chạm tới người Mục Thanh Vũ, thân thể Mục Vỹ đã đổ gục, sức sống biến mất…
“Thằng nhóc này…”
Thấy Mục Vỹ ngã xuống đất, Mục Thanh Vũ đi tới đỡ hắn lên.
“Nha đầu nhà ngươi còn định trốn đến bao giờ?”
Ngay sau đó, ông ấy nhìn vào đêm mưa, chợt lên tiếng.
“Ha ha… Mục thúc thúc, người cũng tới thành Bắc Vân rồi à? Trùng hợp quá ha ha…”
“Không cần giả vờ giả vịt với ta, chăm sóc thằng nhóc này cho tốt”, Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ hôn mê, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Không thành vấn đề!”
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vỹ.
Nhưng cô ấy vừa chạm vào người Mục Vỹ đã la hét ầm ĩ, đẩy hắn xuống đất.
“Sao thế?”
“Mục thúc thúc… trên… trên người huynh ấy không có sức sống, toàn thân lạnh toát… rõ ràng là… là chết rồi mà!”
Chết rồi?
Nghe Tiêu Doãn Nhi nói thế, đám người nhà họ Mục trợn mắt nhìn Mục Thanh Vũ.
“Chết hay không phải xem chính bản thân nó. Mấy ngày này các ngươi cứ chăm sóc nó cho tốt là được”, Mục Thanh Vũ lạnh nhạt ra lệnh.
Toàn bộ nhà cửa của nhà họ Mục đều bị huỷ hoại trong cuộc chiến lần này.
Người nhà họ Mục dựa vào một bờ tường ngói vỡ cấp tốc dựng lên một căn phòng giản dị, đưa Mục Vỹ vào đó.
Giờ phút này, bọn họ đồng loạt đứng bên ngoài lẳng lặng canh giữ thiếu trưởng tộc.
“Hoàn Nhi, rõ ràng tên này đã chết rồi, tại sao Mục thúc thúc lại không cảm nhận được cơ chứ?”, Tiêu Doãn Nhi đứng trong phòng nhìn Mục Vỹ trên giường, khó hiểu hỏi.
Cô ấy liên tục kiểm tra, dám khẳng định trong người hắn không còn chút sức sống nào.
Trong trận chiến vừa rồi, Mục Vỹ đã dùng tới Đại Sách Mệnh Thuật. Hắn có thể bộc phát sức mạnh ghê gớm như vậy là vì dựa vào lực sinh mệnh.
Sau khi lực sinh mệnh bị tiêu hao nghiêm trọng, theo lý mà nói Mục Vỹ gần như không còn khả năng sống sót.
Mà thực tế cũng đúng là như vậy.
Chương 170: Trong Tru Tiên Đồ
Lúc này Mục Vỹ chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé toạc ra.
Từng đoạn kinh mạch, từng giọt máu, từng tế bào đều bị tách rời thành từng mảnh nhỏ.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là ý thức của hắn.
Hắn vẫn cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng cơ thể này không chịu sự khống chế của hắn, giống như đang trôi nổi trơ trọi ở nơi đó.
“Đây là đâu…”
Mục Vỹ thấy mình ở trong một không gian trắng xóa như đi tới một thế giới khác.
Linh hồn thoát xác?
Không thể nào, hắn còn chưa đột phá cảnh giới Thông Thần, làm gì có linh hồn?
Linh hồn chỉ được sinh ra khi võ giả tu luyện thân xác tới mức cực hạn, hắn vẫn còn kém xa.
“Kia là… thần khí hạ phẩm, thần thương Câu Ngọc!”
“Trời ạ, còn có cả thần khí thượng phẩm Nhuyễn Ngân Hồ Tiễn”.
“Lại còn có cả Bát Hoang Tửu Thần Quyền”.
Mục Vỹ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những bảo vật này đều được hắn của kiếp trước đặt ở đại thế giới Vạn Thiên, khiến hàng nghìn người điên cuồng tranh đoạt. Vậy mà giờ đây, chúng đều ở trong không gian thần bí này.
Không chỉ thần khí, nhiều hài cốt thần thú, linh đan, linh dược, linh thảo, kim loại đều có đủ.
Trong cái động thiên này chính là một Tàng Bảo Các đặc biệt.
Mục Vỹ đột nhiên hiểu ra mình đang ở nơi nào.
Tru Tiên Đồ!
Đây là động thiên trong Tru Tiên Đồ.
Dù kiếp trước hắn là Tiên Vương, biết nhiều nhẫn không gian to nhỏ khác nhau, đủ loại bảo vật giấu đồ nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy không gian rộng lớn của động thiên này.
Hắn có thể cảm giác được, trước mắt mình chỉ là một góc nhỏ. Hắn chưa đủ khả năng chạm tới tồn tại lớn hơn
Mục Vỹ nhìn thấy những thứ này, nhưng không thể chạm vào chúng.
Những thần khí kia như đang đung đưa ngay trước mắt hắn, lại giống như cách hắn rất xa.
Tuy nhiên, hắn lại có thể chạm vào huyền khí cấp thấp và linh dược cấp thấp.
Mục Vỹ không ngờ trận chiến đoạt mạng lần này tiêu hao gần hết tuổi thọ của hắn nhưng giờ đây lại có biến chuyển.
Mở được Tru Tiên Đồ, bảo tàng bên trong còn khiến hắn vui sướng hơn thần lực tản ra trước đó.
Trước mắt có thể xác định hai tác dụng to lớn của Tru Tiên Đồ.
Một là có thể tản ra thần lực, đây là thứ chưa từng xuất hiện ở đại thế giới Vạn Thiên.
Hai là bảo tàng phong phú trước mắt có đủ mọi loại bảo vật. Mục Vỹ tin dù cả đại thế giới Vạn Thiên cộng lại cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Chỉ là hai tác dụng rất hấp dẫn này lại không được đầy đủ.
Thứ nhất, có vẻ thần lực xuất hiện theo quy tắc. Lúc trước Mục Vỹ đột phá cũng chỉ có chân nguyên tản ra chứ không phải thần lực. Hai thứ này khác một trời một vực.
Thứ hai, chỉ cần lấy ra một thần khí trong bảo tàng này cũng đủ khiến cả Thiên Vận Đại Lục hỗn loạn, người người tranh cướp.
Nhưng hiện giờ Mục Vỹ chỉ có thể lấy được một vài phàm khí và huyền khí, số lượng cũng bị hạn chế bởi thực lực của hắn.
Hai điểm này hạn chế sự mở rộng Tru Tiên Đồ, nhưng lại có ích cho Mục Vỹ.
Đúng là kho tàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sẽ giúp hắn nhảy vọt một bước lớn, thế nhưng về mặt võ đạo lại làm hắn tê liệt.
Hiện giờ hắn không còn là Tiên Vương oai hùng khi xưa.
Hắn chỉ là Mục Vỹ, con cháu của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng thấy xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn tồn tại trong Tru Tiên Đồ, nhưng làm thế nào mới có thể quay trở về thân thể, nắm quyền khống chế cơ thể chính mình đây?
Hơn nữa, hắn đã tiêu hao gần hết lực sinh mệnh, e là không còn đường sống.
“Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngắm nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn người ta chôn thi thể mình xuống đất sao?”, nghĩ vậy, Mục Vỹ không khỏi rùng mình một cái.
“Nhất định sẽ có cách!”
Hắn tự nhủ.
Hắn đã tiêu hao hết tuổi thọ, vốn phải nhận lấy cái chết.
Thế nhưng Tru Tiên Đồ đưa ý thức của hắn vào đây, nhất định là có mục đích gì đó.
Chỉ là hắn vẫn chưa thể nghĩ ra.
“Nhất định sẽ nghĩ ra được!”
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn, khổ sở suy nghĩ.
“Tru Tiên Đồ đưa mình bảo đây chắc chắn không chỉ vì muốn mình nhìn thấy bảo tàng này. Nhất định vẫn còn đồ vật quan trọng nào đó mà mình chưa thấy được”.
Nghĩ vậy, Mục Vỹ cuống quýt đứng lên.
Hắn quan sát bốn phía nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Hắn bèn nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, dần dần phát hiện ra một điều kỳ quái.
Tựa như sâu bên trong động thiên của Tru Tiên Đồ này có một tấm lưới giăng ra. Hắn không nhìn thấy, nhưng thực sự có một tấm lưới ở đó.
Tấm lưới này giăng kín toàn bộ Tru Tiên Đồ, giống như mạch mệnh của nó.
Mục Vỹ dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn bắt đầu chia tách kinh mạch của mình.
Tuy chỉ là ý thức nhưng vẫn đau đớn vô cùng.
Cơ hồ như đang tách rời cơ thể.
Hắn cắn răng, chậm rãi tách thân thể của mình ra.
Từng giọt mồ hôi vô hình như đang thấm ướt toàn thân hắn.
“Tìm thấy rồi!”
Đột nhiên trong người hắn vang lên một tiếng, lan ra toàn thân.