• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (3 Viewers)

  • Chap-124

Chương 124: Bốc Thuốc Đúng Bệnh




Chương 124 : Bốc thuốc đúng bệnh
Ba tên nhìn nhau, chỉ hận không bò toài dưới chân Lâm Nhữ gọi một tiếng tổ tông. Họ đồng loạt nói cảm ơn, vẻ mặt xu nịnh mỉm cười hùa theo.
Lâm Nhữ vui vẻ nhận lấy những lời nịnh nọt ấy, kéo Sùng Huy đứng dậy, không để ý đến sự nhiệt tình giữ người lại của ba huynh đệ nhà họ Hà, chỉ nói còn bận nhiều việc, có cơ hội sẽ gặp lại.
Ra khỏi lầu Văn Hương, tên tiểu nhị được cho vàng đã sớm ân cần dắt ngựa ra khỏi cửa sau hậu viện. Con ngựa được đút cỏ rơm, bờm đã được tắm rửa chải chuốt kĩ, màu lông bóng loáng. Lâm Nhữ tung người lên ngựa. Người tao nhã ngựa anh tuấn nổi bật lẫn nhau, sóng đôi rực rỡ càng thêm xuất sắc.
“Đó mới là phong thái của con cháu nhà giàu!” Hà tam lang khen ngợi. Lâm Nhữ và Sùng Huy đã đi xa rồi không còn thấy nữa nhưng vẫn không nỡ dời mắt.
“Đúng là có tiền!” Hà ngũ lang áng chừng ngọc bội trong tay, ánh mắt đỏ bừng: “Chẳng trách nhị bá mẫu mang theo đại lang và nhị lang đi rồi không về nữa, hóa ra ở Nhuận Châu ngồi mát ăn bát vàng.”
“Cũng chưa chắc thật sự giàu có như vậy.” Hà thất lang như có điều suy nghĩ mà nói.
“Phải đó, giả thôi, ngọc bội trong tay đệ cũng là giả. Thất đệ, đưa nó cho huynh nào.” Hà tam lang liếc mắt, chìa tay ra.
Hà thất lang nắm chặt ngọc bội trong tay, vội vàng lui ra sau hai bước.
Đường xá đông đúc không thể cưỡi ngựa, Lâm Nhữ và Sùng Huy đi song song chậm rãi. Cách đoạn đường khá xa không nhìn thấy huynh đệ nhà họ Hà nữa, Sùng Huy vung roi ngựa lên cao, hậm hực nói: “Bỗng chốc bỏ ra ngọc bội ba trăm lượng vàng, mà còn là đưa cho ba tên rác rưởi như vậy, đau lòng quá đi.”
“Huynh không hiểu đạo lý muốn lấy vật thì phải cho vật, muốn giữ vật thì phải thả vật sao? Chẳng mấy chốc ta sẽ khiến họ trả lại thứ đã cho họ hôm nay, cũng đường hoàng lấy lại được gia tài của biểu ca vào tay ta.” Lâm Nhữ cười ha hả.
“Họ có ngu ngốc vậy sao?” Sùng Huy không lạc quan.
“Bọn họ không ngốc, còn rất tinh ranh nữa. Nhưng mà họ tham, chỉ cần tham sẽ cho rằng trên trời rơi xuống nhân bánh, không cần cố gắng cũng có được núi vàng mỏ đồng, huynh cứ chờ xem.” Lâm Nhữ cười hì hì.
“Chúng ta cứ đi như vậy sẽ càng cách xa Nhuận Châu hơn, khó chạm mặt thì sao tính kế họ được?”
“Đợi họ đến cửa mặc chúng ta làm thịt.” Lâm Nhữ nhếch môi cười: “Ba người này đều ăn nói phóng đãng tùy tiện nhưng lại không giống nhau. Hà tam lang nóng vội dễ mắc lừa nhất. Hà ngũ lang không có chủ kiến. Hà thất lang làm con thừa tự, danh chính không ngôn thuận, tình cảnh trong nhà khá khó khăn, nhỏ tuổi nhất nhưng chín chắn nhất. Ba kẻ rất muốn bám lấy cái lợi của nhà họ Phương ngay nhưng không ngu ngốc, biết rõ chỉ dựa vào quan hệ họ hàng không dễ ăn, huống chi phụ thân họ năm đó đã bất nhân với di mẫu của ta, cũng sợ di mẫu ta sẽ không nhận đám họ hàng này, làm ảnh hưởng đến việc họ muốn làm quen với nhà họ Phương. Những người đã gặp ta đều phải có phần, bỏ lại ai cũng không được, cả ba sẽ cùng nhau nghĩ kế. Ba tên sẽ phái kẻ tâm phúc đến Nhuận Châu hỏi thăm tình hình nhà họ Phương đối chiếu với lời nói của ta xem là thật hay giả, chỉ cần họ tiến hành bước này xem như đã vào bẫy do ta sắp đặt.”
Sùng Huy như có điều suy nghĩ: “Danh tiếng của chúng ta ở thành Nhuận Châu rất lớn, lời đồn giàu có khó bì. Thăm dò thử sẽ biết, đương nhiên nhà họ Phương thực sự rất có tiền, mấy chuyện mà Hà nhị lang gây ra đều là thật. Chuyện phu nhân và di phu nhân nuông chiều Hà nhị lang đã đến lúc dùng đến rồi.”
“Đúng thế!” Lâm Nhữ vui trong nỗi khổ, nói: “Hơn nghìn lượng vàng Dư lang đền mạng cho người ta kia không biết mẫu thân đã tích cóp bao lâu mới có, rốt cuộc cũng không mất trắng rồi.”
“Chẳng phải chúng ta rất có tiền sao? Nàng phúng viếng ngay cho chùa Thiên Thiện một nghìn lượng vàng, vậy sao một nghìn lượng vàng của phu nhân lại tích cóp rất lâu?” Sùng Huy không hiểu.
“Dù rất có tiền cũng không phải gió thổi đến mà có, một nghìn lượng vàng quyên cho chùa Thiên Thiện là tình thế bắt buộc, giờ ngực ta còn đau đớn đây này.” Lâm Nhữ ôm ngực than thở.
“Chờ ta tài giỏi hơn, ta quyết không để nàng bị ai ép buộc. Ta sẽ để nàng làm mọi thứ nàng muốn, muốn làm gì thì làm, không muốn thì không phải làm.” Sùng Huy nhìn Lâm Nhữ chằm chằm, thề thốt từng chữ.
Nghe qua tưởng chừng chỉ là vô ý nói ra trong lúc trò chuyện, nhưng tình ý trong đó lại như đao thép giáo bạc, khiến lòng người nghe đã khắc xuống một dấu vết thật sâu.
Cơ thể Lâm Nhữ khẽ run, ngực như có làn nước ấm chảy qua, mềm mại khó lòng tưởng tượng.
Tuy biết con người giữa dòng đời này như bọ sa vào lưới. Chiếc lưới đan dày vây lấy người ta thật chặt. Được lời này của hắn, được tấm lòng này của hắn đủ để an ủi bản thân. Đời này làm người nàng không hề thất bại, đã từng có một người chân thành đối đãi với nàng đến thế.
Dù sau này hắn tung cánh bay cao, họ có thể trở thành người xa lạ, nhưng sự ấm áp lúc này cũng có thể thi thoảng lôi ra cảm nhận, chầm chậm thưởng thức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom