• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (3 Viewers)

  • Chap-127

Chương 127: Chuẩn Bị Không Kịp




Chương 127 : Chuẩn bị không kịp
"Nhị lang thật thông minh.” Sùng Huy tiếp tục nịnh nọt mới nói ra suy nghĩ của mình.
Mấy cách vừa rồi đúng là hắn giả ngốc để chọc Lâm Nhữ vui vẻ.
Để người đến cửa hiệu lựa quạt nói ra tin tức phủ nha triệu tập người buôn quạt ở Việt Châu, khó tránh khiến người khác nửa tin nửa ngờ, chắc chắn sẽ sai người tìm Tần Mậu kiểm chứng. Chưa chắc Tần Mậu sẽ nghe theo lời họ sai bảo, nếu gã nói không có chuyện đó, trái lại càng thêm không ổn.
Nhưng nếu lời đồn này do người mà hàng quạt Triệu thị tin tưởng, hoặc không ngờ đến, hay do họ chủ động thu được, chắc chắn họ sẽ tin tưởng không nghi ngờ gì.
Lâm Nhữ gật đầu.
Ý tưởng rất tốt, âm thầm khảo sát thăm dò một phen, đảm bảo không có gì bất trắc lập tức tiến hành ngay.
Cũng không cho phép có sai sót, vì Phương Thành đang ở trong tay đối phương.
Lâm Nhữ đoán, liên quan đến mạng người không phải chuyện đùa. Phương Thành là một nhân vật đáng kể đến của nhà họ Phương, kẻ ra tay không có gan lớn đoạt mạng hắn.
Không biết Triệu Ngô Hàng có trong hàng quạt không. Y có biết Lâm Nhữ. Hôm sau, Lâm Nhữ đợi trong khách xá, chỉ để Sùng Huy ra ngoài dò hỏi.
Sớm tinh mơ, khách khứa không ngừng kéo cửa rồi đóng cửa, tiểu nhị chạy tới chạy lui, qua nửa canh giờ ngắn mới yên ắng trở lại. Tiếng ồn ào xa dần nhưng lại khiến người ta cô đơn không nắm bắt được. Gương bên cửa sổ phản chiếu từng hạt nắng sớm nhàn nhạt.
Không có Sùng Huy ở cạnh, chẳng biết mọi chuyện tiến triển thế nào rồi, thời gian trôi qua rất chậm.
Nàng đếm nhịp tim dồn dập, không nghe ve kêu ngoài cửa sổ, chỉ chú ý đến tiếng bước chân ngoài cửa. Đã đến giờ ăn trưa. Sùng Huy vẫn chưa về.
Lẽ nào tên ngốc đó giống như lúc ở Việt Châu, làm hết mọi chuyện mới trở về?
Lâm Nhữ đâm lo.
Triệu Ngô Hàng không giống như Tần Mậu. Y làm ăn lớn, suy tính sâu xa. Nô theo tính chủ, tuy chưa gặp thủ hạ của y nhưng có thể tưởng tượng được họ không phải hạng dễ đối phó.
Nàng ăn trưa trong sự bồn chồn và chẳng ngon miệng, chỉ ngồi chờ thật sự khó chịu. Lâm Nhữ muốn đi dạo bên ngoài, lại sợ Sùng Huy về không thấy nàng đâu sẽ cuống cuồng đi tìm. Nàng đành kiềm nén, đi tới đi lui trong phòng, hết ngồi bên cửa sổ lại nằm trên giường, làm sao cũng không thấy yên tâm.
Đang mơ màng chợt nghe tiếng gõ cửa cốc cốc, nàng nhảy xuống giường chạy như bay đến, vừa kéo cửa phòng ra đã kêu lên: “Về rồi.”
“Nhị lang, quả thật là ngài sao!” Ngoài cửa không phải Sùng Huy mà là Phương Thành biến mất gần nửa tháng. Trông hắn giờ tiều tụy gầy gò, nhưng thu vén cũng tươm tất. Lâm Nhữ thở dài một hơi, ghì bả vai Phương Thành, cổ họng nghèn nghẹn, một lúc sau mới nói: “Bình an vô sự là tốt rồi.”
“Nhị lang cho rằng tôi xảy ra chuyện gì à?” Phương Thành lấy làm lạ mà hỏi.
“Ta cho rằng ngươi bị đánh lén, không phải ư?” Lâm Nhữ cau mày.
“Không phải, tôi đột ngột đổ bệnh.” Phương Thành hơi thẹn.
Sau khi đến Hàng Châu, Phương Thành đến hàng quạt Triệu thị. Hắn nhìn từng chiếc quạt hợp hoan của họ Phương, trong lòng chắc chắn nguyên nhân gây mốc không do phía họ. Sau ba ngày quan sát cẩn thận, tối ngày thứ ba, ở trong khách xá, sau khi đắn đo cân nhắc, hắn tìm ra nguyên nhân gây mốc. Hôm sau hắn đến cửa hiệu Triệu thị, Triệu Ngô Hàng không có ở đó. Hắn kêu quản sự bẩm lại rằng đã tìm ra được nguyên nhân. Quản sự đến Triệu phủ bẩm báo, lúc trở lại bảo rằng tiệm vải ở quận Đồng Lư có sự cố, Triệu Ngô Hàng đang đến đó thị sát, kêu hắn chờ.
Phương Thành ghi lại địa chỉ khách xá để sau khi Triệu Ngô Hàng trở lại thì quản sự sai tiểu nhị thông báo cho mình. Sau khi ra khỏi hàng quạt Triệu thị, lúc về khách xá, đột ngột hắn thấy choáng đầu, chưa kịp làm gì đã ngã quỵ trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại Phương Thành thấy mình đang ở một y quán, trong đó có hai phụ tử, nghe nói hắn là người xứ khác thì nhiệt tình giữ hắn lại y quán dưỡng bệnh. Việc hắn mắc bệnh gì thì lão đại phu nói lời rất chung chung, hắn nghe không hiểu, dường như rất nghiêm trọng. Mỗi ngày cả người hắn mệt mỏi, lúc ngủ dậy đi được mấy bước sẽ ngã quỵ, chẳng biết làm thế nào chỉ có thể nhờ Tú nương trong y quán đến hàng quạt Triệu thị báo tin. Bên kia hồi đáp rằng chuyện ở quận Đồng Lư vẫn chưa xử lý xong, Triệu Ngô Hàng chưa về. Phương Thành vì thế cũng yên tâm ở lại y quán dưỡng bệnh.
Chiều nay sau khi uống thuốc, chứng choáng đầu của hắn chuyển biến tốt đẹp, có thể đi lại. Lão đại phu bắt mạch nói không còn đáng lo nữa nên cho hắn trở về.
Lâm Nhữ thấy hắn nhắc đến Tú nương liền đỏ mặt, trong lòng hiểu rõ, nàng cười nói: “Tú nương là ân nhân cứu mạng của ngươi, về sau nhớ mang ta đi gặp một lần.”
“Vừa rồi nàng đưa tôi về đây. Ở dưới lầu nghe ông chủ nói có người tìm tôi. Tôi nghe qua cách ông chủ miêu tả đoán là ngài với thiếu phu nhân nên nói lại với Tú nương, nàng ấy xấu hổ nên về rồi.” Phương Thành ngượng ngùng mở miệng, có hơi lúng túng.
“Vậy ta càng phải xem thử, tiện quyết định hôn sự thay ngươi. Chúng ta đi thôi.” Lâm Nhữ cười nói.
“Mới rời đi lại trở về, không ổn lắm đâu.” Phương Thành hơi mất tự nhiên.
“Việc này có gì đâu. Ngươi không muốn sớm định hôn sự à?” Lâm Nhữ không cho phép hắn từ chối, đi ra ngoài trước, xuống lầu.
Bộ dạng Phương Thành rất được. Vóc dáng cao vừa, mặt mày cân đối. Chẳng qua trong phường quạt đều là thợ quạt thô lỗ, tính hắn thì e lệ, đứng trước người khác chưa nói gì đã đỏ mặt, cho nên mới bị các thiếu nữ bỏ quên. Năm nay hắn hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa thành thân. Không dễ gì có người hắn thích, thân là gia chủ, tất nhiên nàng phải bận tâm thay hắn.
Đôi mắt ti hí của ông chủ ở sau quầy nhìn Phương Thành chằm chằm. Lâm Nhữ nhờ ông nhắn lại Sùng Huy một câu sau khi hắn trở về. Ông chủ đồng ý, bĩu môi liếc nhìn Phương Thành một cái, nói: “Người trẻ tuổi không nên ỷ vào sức trai mà không biết thương cho thân mình. Đập nước cũng có lúc để cạn đấy.”
Ông ấy nghĩ đi đằng nào rồi. Lâm Nhữ bật cười, dìu Phương Thành ra khách xá, chợt dừng chân.
Ông chủ phải tiếp đãi khách ở mọi nơi đến chỉ với một đôi mắt hiểm, sao lại nói như vậy, hẳn lời ấy có nguyên nhân mà ra.
“Ngươi ở đây đợi ta một lát.” Lâm Nhữ vội buông Phương Thành ra, quay đầu lại.
“Sao vừa rồi ông chủ lại nói như vậy với huynh đệ nhà ta?” Lâm Nhữ cười ha hả.
Ông chủ mím đôi môi mỏng. Lâm Nhữ hiểu ý, móc mấy đồng đưa đến.
“Người đỡ huynh đệ của ngài trở về là Sơ Đồng hầu hạ bên cô nương Thư Nhan trong lầu Xứng Tâm. Ngài nói xem, chìm đắm trong sự săn sóc ngọt ngào của Thư Nhan hết nửa tháng có thể không yếu người sao?” Ông chủ nháy mắt.
Lòng Lâm Nhữ chùng xuống. Nàng hỏi: “Ông chủ không nhận nhầm người chứ?”
“Sao có thể nhận nhầm được? Thư Nhan là cô nương thanh lâu nổi danh Hàng Châu. Sơ Đồng hầu hạ nàng ta. Tuy tôi không vào lầu Xứng Tâm nhưng cũng hay thấy Sơ Đồng đi một bên xe ngựa của Thư Nhan qua trước cửa khách xá. Hôm nay tuy nàng ta ăn mặc giản dị, cố gắng cúi đầu để che giấu ánh mắt nhưng tôi vẫn nhận ra được.”
“Cảm ơn!” Lâm Nhữ không chờ ông nói hết, vung một đồng tiền qua: “Mau! Kêu tiểu nhị lập tức dắt ngựa của chúng ta ra cửa!”
Ông chủ cầm đồng tiền lên, đồng ý luôn miệng.
“Sao thế nhị lang?” Phương Thành thấy sắc mặt Lâm Nhữ nặng nề, kinh ngạc không thôi.
“Không có thời gian nói cặn kẽ. Mau dẫn ta đến hàng quạt nhà họ Triệu. Trên đường quan sát kĩ, thấy y nữ đã cứu ngươi thì báo lại cho ta!” Lâm Nhữ nói nhanh.
“Tú nương có vấn đề ư?” Phương Thành hoảng sợ.
Lâm Nhữ gật đầu, tim vọt đến yết hầu.
Nàng tin tưởng Phương Thành, hắn sẽ không nói dối gạt nàng.
Lời của ông chủ cũng đáng tin.
Việc Phương Thành đột ngột té xỉu được người khác cứu vô cùng đáng nghi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom