Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-149
Chương 149: Chui Đầu Vào Lưới
Chương 149 : Chui đầu vào lưới
Uyển Sơ sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói: “Không hề giả thần giả quỷ nhé. Nếu tôi là thần hay quỷ thì cô tính thế nào?”
“Cô nói gì?” Thiên Nguyệt giật mình lùi ra sau mấy bước.
“Cuộc sống sau khi ra ngoài cùng đại nương của cô thế nào?” Uyển Sơ không lạnh mặt nữa, mỉm cười.
Con ngươi Thiên Nguyệt láo liên, nàng ta nói: “Cô đừng hòng muốn tôi hại đại nương. Tôi không làm theo đâu.”
“Chu choa! Thế thì thôi.” Uyển Sơ vỗ tay, xoay người muốn rời đi.
“Cô muốn tôi làm gì?” Thiên Nguyệt kéo Uyển Sơ lại, không thèm chớp mắt do dự.
“Đơn giản thôi, chẳng phải chuyện bất nhân gì đâu, cũng không cần mạng chủ tử của cô.” Uyển Sơ cười rất khẽ, ngoắc Thiên Nguyệt xích lại gần, đưa cho nàng ta một cái chai, nhỏ giọng căn dặn.
Thiên Nguyệt nhận lấy, nghe Uyển Sơ nói xong thì gật đầu liên tục không hề chống cự, sau đó hỏi: “Tôi được lợi gì?”
Uyển Sơ cười nhạt, nói: “Sau khi qua chuyện, thưởng cho cô mười xâu tiền, nếu cô muốn bỏ nô tịch thì tự đi cầu đại nương. Chỉ cần đại nương báo lại phía nhị lang, nhị lang sẽ không ngăn cản.”
Phương Hương Văn bàn được giá cao với ông chủ, cầm tiền, đang đếm mấy xâu thì Thiên Nguyệt vội chạy về, Uyển Sơ yên lặng quan sát rồi về Phương phủ.
Lâm Nhữ không đến phường quạt, nằm nghiêng trên giường nhỏ trong phòng sách, cầm quyển “Trang tử - Tạp thiên” trong tay, mặc áo gấm cân vạt màu xanh nhạt, tơ mỏng màu vàng ngỗng và đỏ thẫm thêu mai vàng, phong thái thần tiên đong đưa, tươi đẹp sáng sủa. Uyển Sơ bước vào, tỉ mỉ kể lại chuyện gặp Thiên Nguyệt. Lâm Nhữ xem sách, mí mắt còn không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”
Uyển Sơ khom người lui ra ngoài, nhưng không nhịn được nên quay đầu lại hỏi: “Nhị lang không lo chuyện sẽ không thành sao?”
“Gì mà việc không thành chứ?” Lâm Nhữ hỏi ngược lại: “Trước mắt có mỏ đồng núi vàng vinh hoa phú quý chờ họ, họ lại không nhào vào sao?”
“Liệu Thiên Nguyệt có trung thành không chịu cám dỗ kể lại chuyện nô tỳ nói với cô ấy cho đại nương nghe không? Đã hứa thưởng cho cô ấy mười xâu tiền, còn trả khế ước bán thân, rất nhiều lợi ích. Nói chuyện kia không phải bịa ra, Hà nhị lang và đại nương sẽ mắc lừa sao? Hai người bọn họ không đến nỗi không hiểu đạo lý không thấy thỏ không thả ưng chứ?” Uyển Sơ nói.
Lâm Nhữ cười lớn: “Cô là người thành thực, không phải kẻ lòng tham không đáy đứng núi này trông núi nọ. Thiên Nguyệt kể lại chuyện cô nói cho Văn nương nghe không phải vì trung thành. Cô ta nghĩ rằng, nếu Văn nương có phụ thân là một vương gia, một người đắc đạo gà chó lên trời, cô ta sẽ đi theo Văn nương ăn ngon mặc đẹp, tiền thưởng mười xâu có là cái thá gì. Còn nói đến khế ước bán thân, nhà cô ta nghèo túng không nuôi nổi mới bán con gái đi, cô ta về chẳng tránh khỏi lại bị bán, nhà kế tiếp chưa chắc đã rộng lượng như nhà họ Phương. Cô ta theo hầu Văn nương mười năm vẫn sẽ chọn đi theo Văn nương. Còn về Văn nương với Hà nhị lang, đó là hai người dù không phải tiền của mình cũng muốn giật về, huống chi vinh hoa phú quý nhìn qua lấy dễ như trở bàn tay. Cô chờ xem, chậm nhất là ngày mai, trong thành Nhuận Châu sẽ lan truyền tin đồn Văn nương không phải con gái nhà họ Phương. Không đến hai ngày, Văn nương sẽ thề trước mặt mọi người mình không phải con gái nhà họ Phương, không có chút dây mơ rễ má gì với nhà này.”
Uyển Sơ ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, thầm than Lâm Nhữ hiểu quá thấu đáo bản chất con người.
Bên này đang nói chuyện, ở đầu đường không xa, Thiên Nguyệt đã kể lại chuyện nàng nghe được từ Uyển Sơ cho Phương Hương Văn nghe.
An vương gia Lý Tông đang tìm kiếm con gái.
Nghe nói An vương gia đã gần bốn mươi vẫn chưa có mụn con nào, một người nô tỳ trung thành không đành lòng nhìn máu mủ của vương gia chia lìa, khai rằng năm ấy trong vương phủ từng có một nô tỳ nhờ một đêm ân sủng mà mang thai. Vương phi không chấp nhận, hạ lệnh cho đánh chết cô nô tỳ ấy. Lúc nô tỳ ấy ra khỏi vương phủ chỉ còn lại chút hơi tàn, nhờ mạng lớn nên còn sống, lúc sinh con gặp cảnh đẻ khó, sau khi sinh được một bé gái thì mất. Người nô tỳ trung thành lo hậu sự, vì lo sợ vương phi biết được sẽ đuổi giết trẻ sơ sinh nên giao bé ấy cho một thương nhân ở đất khách quê người. Lúc ấy không ngờ đến An vương gia sẽ không có con nên không hỏi tên họ quê quán của thương nhân kia, chỉ nhớ có khẩu âm Giang Nam, trên vai bé gái có một nốt ruồi son.
An vương gia nghe nói mình có một đứa con gái, vui mừng quá đỗi, giờ sai người đến Giang Nam tìm kiếm, nghĩ con gái chắc chắn giống như phụ mẫu, sai họa sĩ vẽ chân dung nô tỳ kia cho người mang theo, để người đi tìm căn cứ vào hình dáng của nô tỳ đó kiếm người, sau đó lại dựa vào nốt ruồi son trên hõm vai xác nhận.
Lần này Lâm Nhữ đến Hồ Châu đụng phải người của An vương phủ ra ngoài tìm kiếm, mặt mày của nô tỳ trong bức họa mà người đó cầm trên tay giống Phương Hương Văn, trên hõm vai của Phương Hương Văn vừa khéo có một nốt ruồi son, lại cùng mười chín tuổi như con gái An vương gia. Lâm Nhữ nghe vương phi còn sống không tránh khỏi sợ hãi. Phương Hương Văn có một phụ thân là vương gia che chở nên sẽ bình yên vô sự hưởng thụ vinh hoa phú quý, Phương phủ dưỡng dục Phương Hương Văn e là bị vương phi giận cá chém thớt gặp họa lớn ập xuống đầu.
Mấy lời phía sau là Thiên Nguyệt bịa thêm.
Uyển Sơ nói đúng, mặt mày Phương Hương Văn giống Liễu thị, sinh ra và lớn lên trong Phương phủ tất nhiên là con gái ruột nhà họ Phương. Con gái của An vương gia có mặt mày từa tựa và cùng nốt ruồi son trên hõm vai chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Để tránh bị ngộ nhận là con gái An vương gia, mượn cơ hội Thiên Nguyệt xức nước hoa cho Phương Hương Văn, đổi thành nước thuốc để làm rụng nốt ruồi son trên hõm vai Phương Hương Văn.
“Thiếp chắc chắn là con ruột của phụ mẫu, nhưng sao mọi thứ lại khéo đến vậy?” Phương Hương Văn lẩm bẩm, cũng không đến tửu lầu lan tin đồn mà vội chạy về phường Cát An kể lại chuyện này với Hà Dư.
“Có chuyện như vậy sao?” Con ngươi Hà Dư láo liên, cười hì hì: “Kệ nó là thật hay giả, chúng ta để giả thành thật là được.”
“Giả là giả, sao có thể thành thật được?” Phương Hương Văn không hiểu.
“Để nó thành thật rất dễ. Tuổi tác, vóc dáng, vết tích đều khớp, người sinh ra lại chết rồi. Vương gia trước giờ chưa từng thấy con gái, còn không mặc cho nàng muốn nói gì thì nói sao. Có đều, đừng để nhà họ Phương quả quyết nàng là con ruột của họ là được.” Hà Dư ngoắc Phương Hương Văn xích lại gần, nảy ra chủ ý xấu xa.
“Nếu vậy thì, Phương Lâm Nhữ bảo thiếp không phải con gái nhà họ Phương, không cho thiếp của hồi môn nữa thì sao? Chi bằng chờ lấy được của hồi môn hẵng tính.” Phương Hương Văn nói.
“Chút của hồi môn kia của nhà họ Phương sao so được thân phận con gái vương gia. Chúng ta không cần đâu.” Hai mắt Hà Dư sáng lên. Con gái vương gia là quận chúa, còn là con độc nhất nữa, vàng bạc châu báu ta cần ta cứ lấy không cần phải nói. Y thân mật dịu dàng ôm lấy Phương Hương Văn, vừa hôn vừa sờ, nồng thắm hồi lâu, dặn nàng vội về nhà họ Phương trấn an Liễu thị, ngày mai lập tức bắt tay vào làm, chớ chờ đến lúc người của An vương phủ tìm đến Nhuận Châu, người của nhà họ Phương sẽ một mực bảo nàng là con gái ruột nhà họ Phương không chịu nhả ra.
Hai mươi bạt tai kia không nhẹ chút nào, gương mặt Liễu thị vẫn còn sưng đỏ, vẫn mặc kệ phẫn hận mắng mỏ không ngừng, khiến giọng nói cũng khàn khàn, trông càng chật vật hơn. Lúc ấy Phương Hương Văn không an ủi bà, bà chỉ cho rằng nàng bị Lâm Nhữ đuổi ra ngoài. Phương Hương Văn vừa vào cửa, bà liền ân cần hỏi Lâm Nhữ có làm khó nàng không. Phương Hương Văn không thèm nói láo che giấu, chỉ cần mắng Lâm Nhữ theo bà thôi.
Mắng một lúc, miệng lưỡi cũng khô, Phương Hương Văn kể lại chuyện nghe được cho Liễu thị.
“Con là ruột thịt của mẫu thân, sao có thể là con gái của vương gia được?” Liễu thị nói như đinh đóng cột.
“Con biết, con chỉ muốn giả thành thật thôi. Mẫu thân suy nghĩ thử xem, Phương Lâm Nhữ là gia chủ, độc phụ kia lại là mẫu thân của gia chủ, mọi chuyện đều chèn ép mẫu thân cả, huynh trưởng lại không chịu phân nhà. Cuộc sống đầy uất ức này lúc nào cũng đè lên đầu. Nếu con gái có một vương gia làm phụ thân, mẫu thân có ơn nuôi dưỡng với con, chỗ dựa của mẫu thân cũng vững chắc hơn nhiều…”
Phương Hương Văn uốn lưỡi ba tấc nói thẳng.
Lúc này Liễu thị động lòng, chân mày vểnh lên vui mừng, cười một lúc rồi lại rầu rĩ: “Cho dù mẫu thân bảo con không phải ruột thịt, nhưng độc phụ với Phương Lâm Nhữ sợ bị vương gia giận cá chém thớt, không thừa nhận cũng vô ích thôi.”
“Theo danh phận người là mẫu thân ruột của con, nếu mẫu thân nói không phải, bọn họ có quyết không thừa nhận cũng vô ích. Chúng ta tạo đà bên ngoài ép họ không thể không thừa nhận là được.” Phương Hương Văn cùng Hà Dư đã bàn bạc xong, trong lòng đều có dự tính.
Liễu thị không có chủ kiến lắm, chỉ thích vàng bạc của cải, nghe Phương Hương Văn nói năng rõ ràng mạch lạc như vậy bèn đồng ý.
Chương 149 : Chui đầu vào lưới
Uyển Sơ sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói: “Không hề giả thần giả quỷ nhé. Nếu tôi là thần hay quỷ thì cô tính thế nào?”
“Cô nói gì?” Thiên Nguyệt giật mình lùi ra sau mấy bước.
“Cuộc sống sau khi ra ngoài cùng đại nương của cô thế nào?” Uyển Sơ không lạnh mặt nữa, mỉm cười.
Con ngươi Thiên Nguyệt láo liên, nàng ta nói: “Cô đừng hòng muốn tôi hại đại nương. Tôi không làm theo đâu.”
“Chu choa! Thế thì thôi.” Uyển Sơ vỗ tay, xoay người muốn rời đi.
“Cô muốn tôi làm gì?” Thiên Nguyệt kéo Uyển Sơ lại, không thèm chớp mắt do dự.
“Đơn giản thôi, chẳng phải chuyện bất nhân gì đâu, cũng không cần mạng chủ tử của cô.” Uyển Sơ cười rất khẽ, ngoắc Thiên Nguyệt xích lại gần, đưa cho nàng ta một cái chai, nhỏ giọng căn dặn.
Thiên Nguyệt nhận lấy, nghe Uyển Sơ nói xong thì gật đầu liên tục không hề chống cự, sau đó hỏi: “Tôi được lợi gì?”
Uyển Sơ cười nhạt, nói: “Sau khi qua chuyện, thưởng cho cô mười xâu tiền, nếu cô muốn bỏ nô tịch thì tự đi cầu đại nương. Chỉ cần đại nương báo lại phía nhị lang, nhị lang sẽ không ngăn cản.”
Phương Hương Văn bàn được giá cao với ông chủ, cầm tiền, đang đếm mấy xâu thì Thiên Nguyệt vội chạy về, Uyển Sơ yên lặng quan sát rồi về Phương phủ.
Lâm Nhữ không đến phường quạt, nằm nghiêng trên giường nhỏ trong phòng sách, cầm quyển “Trang tử - Tạp thiên” trong tay, mặc áo gấm cân vạt màu xanh nhạt, tơ mỏng màu vàng ngỗng và đỏ thẫm thêu mai vàng, phong thái thần tiên đong đưa, tươi đẹp sáng sủa. Uyển Sơ bước vào, tỉ mỉ kể lại chuyện gặp Thiên Nguyệt. Lâm Nhữ xem sách, mí mắt còn không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”
Uyển Sơ khom người lui ra ngoài, nhưng không nhịn được nên quay đầu lại hỏi: “Nhị lang không lo chuyện sẽ không thành sao?”
“Gì mà việc không thành chứ?” Lâm Nhữ hỏi ngược lại: “Trước mắt có mỏ đồng núi vàng vinh hoa phú quý chờ họ, họ lại không nhào vào sao?”
“Liệu Thiên Nguyệt có trung thành không chịu cám dỗ kể lại chuyện nô tỳ nói với cô ấy cho đại nương nghe không? Đã hứa thưởng cho cô ấy mười xâu tiền, còn trả khế ước bán thân, rất nhiều lợi ích. Nói chuyện kia không phải bịa ra, Hà nhị lang và đại nương sẽ mắc lừa sao? Hai người bọn họ không đến nỗi không hiểu đạo lý không thấy thỏ không thả ưng chứ?” Uyển Sơ nói.
Lâm Nhữ cười lớn: “Cô là người thành thực, không phải kẻ lòng tham không đáy đứng núi này trông núi nọ. Thiên Nguyệt kể lại chuyện cô nói cho Văn nương nghe không phải vì trung thành. Cô ta nghĩ rằng, nếu Văn nương có phụ thân là một vương gia, một người đắc đạo gà chó lên trời, cô ta sẽ đi theo Văn nương ăn ngon mặc đẹp, tiền thưởng mười xâu có là cái thá gì. Còn nói đến khế ước bán thân, nhà cô ta nghèo túng không nuôi nổi mới bán con gái đi, cô ta về chẳng tránh khỏi lại bị bán, nhà kế tiếp chưa chắc đã rộng lượng như nhà họ Phương. Cô ta theo hầu Văn nương mười năm vẫn sẽ chọn đi theo Văn nương. Còn về Văn nương với Hà nhị lang, đó là hai người dù không phải tiền của mình cũng muốn giật về, huống chi vinh hoa phú quý nhìn qua lấy dễ như trở bàn tay. Cô chờ xem, chậm nhất là ngày mai, trong thành Nhuận Châu sẽ lan truyền tin đồn Văn nương không phải con gái nhà họ Phương. Không đến hai ngày, Văn nương sẽ thề trước mặt mọi người mình không phải con gái nhà họ Phương, không có chút dây mơ rễ má gì với nhà này.”
Uyển Sơ ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, thầm than Lâm Nhữ hiểu quá thấu đáo bản chất con người.
Bên này đang nói chuyện, ở đầu đường không xa, Thiên Nguyệt đã kể lại chuyện nàng nghe được từ Uyển Sơ cho Phương Hương Văn nghe.
An vương gia Lý Tông đang tìm kiếm con gái.
Nghe nói An vương gia đã gần bốn mươi vẫn chưa có mụn con nào, một người nô tỳ trung thành không đành lòng nhìn máu mủ của vương gia chia lìa, khai rằng năm ấy trong vương phủ từng có một nô tỳ nhờ một đêm ân sủng mà mang thai. Vương phi không chấp nhận, hạ lệnh cho đánh chết cô nô tỳ ấy. Lúc nô tỳ ấy ra khỏi vương phủ chỉ còn lại chút hơi tàn, nhờ mạng lớn nên còn sống, lúc sinh con gặp cảnh đẻ khó, sau khi sinh được một bé gái thì mất. Người nô tỳ trung thành lo hậu sự, vì lo sợ vương phi biết được sẽ đuổi giết trẻ sơ sinh nên giao bé ấy cho một thương nhân ở đất khách quê người. Lúc ấy không ngờ đến An vương gia sẽ không có con nên không hỏi tên họ quê quán của thương nhân kia, chỉ nhớ có khẩu âm Giang Nam, trên vai bé gái có một nốt ruồi son.
An vương gia nghe nói mình có một đứa con gái, vui mừng quá đỗi, giờ sai người đến Giang Nam tìm kiếm, nghĩ con gái chắc chắn giống như phụ mẫu, sai họa sĩ vẽ chân dung nô tỳ kia cho người mang theo, để người đi tìm căn cứ vào hình dáng của nô tỳ đó kiếm người, sau đó lại dựa vào nốt ruồi son trên hõm vai xác nhận.
Lần này Lâm Nhữ đến Hồ Châu đụng phải người của An vương phủ ra ngoài tìm kiếm, mặt mày của nô tỳ trong bức họa mà người đó cầm trên tay giống Phương Hương Văn, trên hõm vai của Phương Hương Văn vừa khéo có một nốt ruồi son, lại cùng mười chín tuổi như con gái An vương gia. Lâm Nhữ nghe vương phi còn sống không tránh khỏi sợ hãi. Phương Hương Văn có một phụ thân là vương gia che chở nên sẽ bình yên vô sự hưởng thụ vinh hoa phú quý, Phương phủ dưỡng dục Phương Hương Văn e là bị vương phi giận cá chém thớt gặp họa lớn ập xuống đầu.
Mấy lời phía sau là Thiên Nguyệt bịa thêm.
Uyển Sơ nói đúng, mặt mày Phương Hương Văn giống Liễu thị, sinh ra và lớn lên trong Phương phủ tất nhiên là con gái ruột nhà họ Phương. Con gái của An vương gia có mặt mày từa tựa và cùng nốt ruồi son trên hõm vai chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Để tránh bị ngộ nhận là con gái An vương gia, mượn cơ hội Thiên Nguyệt xức nước hoa cho Phương Hương Văn, đổi thành nước thuốc để làm rụng nốt ruồi son trên hõm vai Phương Hương Văn.
“Thiếp chắc chắn là con ruột của phụ mẫu, nhưng sao mọi thứ lại khéo đến vậy?” Phương Hương Văn lẩm bẩm, cũng không đến tửu lầu lan tin đồn mà vội chạy về phường Cát An kể lại chuyện này với Hà Dư.
“Có chuyện như vậy sao?” Con ngươi Hà Dư láo liên, cười hì hì: “Kệ nó là thật hay giả, chúng ta để giả thành thật là được.”
“Giả là giả, sao có thể thành thật được?” Phương Hương Văn không hiểu.
“Để nó thành thật rất dễ. Tuổi tác, vóc dáng, vết tích đều khớp, người sinh ra lại chết rồi. Vương gia trước giờ chưa từng thấy con gái, còn không mặc cho nàng muốn nói gì thì nói sao. Có đều, đừng để nhà họ Phương quả quyết nàng là con ruột của họ là được.” Hà Dư ngoắc Phương Hương Văn xích lại gần, nảy ra chủ ý xấu xa.
“Nếu vậy thì, Phương Lâm Nhữ bảo thiếp không phải con gái nhà họ Phương, không cho thiếp của hồi môn nữa thì sao? Chi bằng chờ lấy được của hồi môn hẵng tính.” Phương Hương Văn nói.
“Chút của hồi môn kia của nhà họ Phương sao so được thân phận con gái vương gia. Chúng ta không cần đâu.” Hai mắt Hà Dư sáng lên. Con gái vương gia là quận chúa, còn là con độc nhất nữa, vàng bạc châu báu ta cần ta cứ lấy không cần phải nói. Y thân mật dịu dàng ôm lấy Phương Hương Văn, vừa hôn vừa sờ, nồng thắm hồi lâu, dặn nàng vội về nhà họ Phương trấn an Liễu thị, ngày mai lập tức bắt tay vào làm, chớ chờ đến lúc người của An vương phủ tìm đến Nhuận Châu, người của nhà họ Phương sẽ một mực bảo nàng là con gái ruột nhà họ Phương không chịu nhả ra.
Hai mươi bạt tai kia không nhẹ chút nào, gương mặt Liễu thị vẫn còn sưng đỏ, vẫn mặc kệ phẫn hận mắng mỏ không ngừng, khiến giọng nói cũng khàn khàn, trông càng chật vật hơn. Lúc ấy Phương Hương Văn không an ủi bà, bà chỉ cho rằng nàng bị Lâm Nhữ đuổi ra ngoài. Phương Hương Văn vừa vào cửa, bà liền ân cần hỏi Lâm Nhữ có làm khó nàng không. Phương Hương Văn không thèm nói láo che giấu, chỉ cần mắng Lâm Nhữ theo bà thôi.
Mắng một lúc, miệng lưỡi cũng khô, Phương Hương Văn kể lại chuyện nghe được cho Liễu thị.
“Con là ruột thịt của mẫu thân, sao có thể là con gái của vương gia được?” Liễu thị nói như đinh đóng cột.
“Con biết, con chỉ muốn giả thành thật thôi. Mẫu thân suy nghĩ thử xem, Phương Lâm Nhữ là gia chủ, độc phụ kia lại là mẫu thân của gia chủ, mọi chuyện đều chèn ép mẫu thân cả, huynh trưởng lại không chịu phân nhà. Cuộc sống đầy uất ức này lúc nào cũng đè lên đầu. Nếu con gái có một vương gia làm phụ thân, mẫu thân có ơn nuôi dưỡng với con, chỗ dựa của mẫu thân cũng vững chắc hơn nhiều…”
Phương Hương Văn uốn lưỡi ba tấc nói thẳng.
Lúc này Liễu thị động lòng, chân mày vểnh lên vui mừng, cười một lúc rồi lại rầu rĩ: “Cho dù mẫu thân bảo con không phải ruột thịt, nhưng độc phụ với Phương Lâm Nhữ sợ bị vương gia giận cá chém thớt, không thừa nhận cũng vô ích thôi.”
“Theo danh phận người là mẫu thân ruột của con, nếu mẫu thân nói không phải, bọn họ có quyết không thừa nhận cũng vô ích. Chúng ta tạo đà bên ngoài ép họ không thể không thừa nhận là được.” Phương Hương Văn cùng Hà Dư đã bàn bạc xong, trong lòng đều có dự tính.
Liễu thị không có chủ kiến lắm, chỉ thích vàng bạc của cải, nghe Phương Hương Văn nói năng rõ ràng mạch lạc như vậy bèn đồng ý.
Bình luận facebook