Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-189
Chương 189: Mừng Mừng Tủi Tủi
Chương 189 : Mừng mừng tủi tủi
Không hề có chút manh mối nào, Tạ phu nhân lại cho người mời Bạch Chỉ đến hỏi chuyện.
“Tôi đang muốn đến tìm phu nhân.” Mặt mày Bạch Chỉ cứng nhắc như khúc cây khô héo, giọng nói không trầm bổng, chẳng mang theo chút ưu tư gì: “Có một chuyện tôi nghĩ phu nhân có thể tra xét thử. Cột xương sống của Hà đại lang đã lành, tuy trước mắt không thể đi được quãng đường xa, nhưng nghe nói chỉ cần tịnh dưỡng thêm một tháng sẽ không khác gì người thường.”
“Cái gì!” Tạ phu nhân khẽ kêu, lư hương từ trong tay tuột xuống: “Gần như ngày nào Ninh nương cũng đến nhà họ Phương, sao lại không biết chuyện này?”
“Phương Lâm Nhữ gạt cả Phương Khương thị, mỗi lần hỏi đến chỉ nói sẽ mau chóng lành lại, mọi người đều cho rằng nàng ta đang an ủi Phương Khương thị. Mấy ngày nay Hà Khương thị ở gian Phù Dung, Hà Lịch đến hỏi thăm bà ấy nên tôi mới biết, thương tích của hắn ta khỏi thật.”
“Sao có thể chứ? Đại phu cả thành Nhuận Châu đều bảo không có cách nào cứu chữa. Phương Kính đã ra ngoài hỏi thăm cũng không có đại phu nào chữa trị được. Phương Lâm Nhữ lấy đâu ra đại phu cứu chữa cho Hà Lịch?” Tạ phu nhân lẩm bẩm.
“Đây chính là chuyện tôi muốn phu nhân tra thử. Vị đại phu cứu chữa cho Hà Lịch chưa từng lộ mặt trong Phương phủ. Nếu tìm ra được người đó, hẳn cũng tìm ra được xuất thân của Huy nương.”
Tạ phu nhân ngây người thất thần, Bạch Chỉ rời đi rồi cũng không khách sáo đôi câu.
Phương Thành bị phỏng rất nặng, sau khi lành vết thương, da thịt trên người chẳng có chỗ nào lành lặn, lộ ra bên ngoài, từ cổ đến gò má trái bị phỏng mảng lớn, mặt mày khủng khiếp. Nếu là những người khác hẳn không thể gượng dậy rồi, nhưng Phương Thành thì khác. Mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ xử lý chuyện trong phường quạt. Lúc trước hắn vốn đã nghiêm túc tận tụy với công việc, giờ càng thêm bán mạng. Nghe nói Lâm Nhữ dùng số tiền lớn thay hắn chuộc một cô nàng trong thanh lâu động lòng với hắn. Cô nàng ấy không chê cả người hắn đầy sẹo, dịu dàng hiền thục, hai người ở bên nhau rất tốt. Lâm Nhữ đã nói, chờ qua đầu xuân sẽ giúp họ cử hành đại hôn.
Phương Vị bị gãy một tay nhưng cũng chẳng hề chịu đả kích, mỗi ngày xử lý chuyện trong Phương phủ cùng với Thư cửu nương vô cùng kín kẽ. Phương Tú Khởi vốn tạm nắm quyền xử lý, sau khi Phương Vị lành thương cũng không tranh quyền đoạt lợi với gã, trả lại quyền hành xử lý việc trong phủ cho Phương Vị, chỉ hỗ trợ một bên, mọi người rất giữ hòa khí.
Thương tích của Hà Lịch đã lành lại, có thể phụ giúp Lâm Nhữ. Tổn thất của nhà họ Phương chỉ có phường quạt bị cháy gây thiệt hại hơn trăm nghìn lượng vàng. Tuy hơn trăm nghìn lượng vàng là số tiền không nhỏ, nhưng chỉ cần trên dưới đồng lòng sẽ không khó kiếm lại.
Trong vòng nửa năm bao lần hỗn loạn, con thuyền lớn nhà họ Phương dưới sự chỉ huy của Lâm Nhữ vẫn vững vàng xuôi mái nước, không hề có dấu hiệu bị lật.
Vốn trước đó muốn làm một vài việc để Hà Lịch bất hòa với nhà họ Phương rồi rời khỏi, chiêu mộ hắn thành con rể nhà họ Tạ, nhưng giờ xem ra không thể trông cậy vào chuyện đó được rồi. Dù ngọn Thái Sơn sụp đổ, dù bể cả cạn khô, lòng trung thành của Hà Lịch đối với nhà họ Phương và Phương Lâm Nhữ cũng không thay đổi.
Tạ phu nhân ngồi ngây người một lúc rồi về Tạ phủ. Vườn trống trải im lìm, cánh quạ lướt qua đỉnh đầu kêu lên một tiếng dọa người. Năm đó, những người không cần đến đều đuổi ra khỏi phủ, những người cần dùng thì đã phái ra ngoài cả, chỉ chừa năm người hầu hạ. Người lo bếp núc, người sửa sang khu vườn, người giặt giũ quần áo, người quét tước trong phòng, tính thêm Yên La là năm. Dù bận hay rảnh rỗi đều không dạo quanh, cả phủ đệ rộng lớn như bãi tha ma, khi đi dạo không cảm thấy chút sức sống nào.
Buồng của Yên La đang khóa, Tạ phu nhân mở khóa đẩy cửa vào. Yên La ngồi thất thần bên mép giường, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ phu nhân, ánh mắt thoáng đỏ hoe.
“Có hối hận không?” Tạ phu nhân lạnh lùng hỏi, chùm chìa khóa trong tay vang lên leng keng.
Yên La rủ mi, nước mắt rơi lã chã, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay thiếu gia hay đến lầu Nghênh Tân, muội âm thầm ghé qua mấy lần, nhìn thiếu gia rất vui vẻ. Tỷ có thể vì thiếu gia mà buông bỏ thù hận với nhà họ Phương, tác thành thiếu gia với Phương Lâm Nhữ được không?”
“Ngươi! Chết cũng không biết hối cải! Cứ ở trong này tiếp đi!” Tạ phu nhân chợt tức giận, ra khỏi phòng khóa cửa lại.
Yên La vịn cánh cửa, đẩy ra một khe hở, buồn bã nói: “Tỷ đừng đợi đến lúc không thể cứu vãn được, sẽ không kịp hối hận đâu!”
“Người không kịp hối hận là ngươi, không phải ta!” Tạ phu nhân phẫn hận mắng mỏ. Cửa đã khóa, một tay thò vào trong khe cửa siết mạnh cổ Yên La.
Yên La nhắm mắt, không hề giãy dụa.
Tạ phu nhân hoảng hốt, trong đầu hiện lên dáng vẻ đầy máu của Hàm Yên, tay run lên, vô lực buông ra.
Buông bỏ thù hận?
Sao có thể được!
Cố giữ lấy hơi tàn để sống tạm, chỉ vì muốn trả thù, nếu không trả thù, bà còn sống làm gì?
Mười mấy năm nay bà bỏ bao công sức, há chẳng phải một trò hề sao.
Tạ phu nhân cười lạnh lẽo.
Mẫu tử bất hòa gì chứ! Chỉ cần dồn nhà họ Phương vào chỗ chết, con trai không còn chốn nương thân chỉ có thể về nhà họ Tạ, khi đó bà dịu dàng dỗ dành, không tin con trai không chịu quay đầu lại.
Làm sao để lật đổ nhà họ Phương? Đại phu đã cứu chữa cho Hà Lịch có xuất thân thế nào? Trước khi vào Phương phủ, con trai đã sống ở đâu?
Tạ phu nhân trầm tư.
Có lẽ nhà họ Phương cũng âm thầm kinh doanh sản nghiệp riêng, giống như bà âm thầm kinh doanh hiệu cầm đồ, tửu lầu, thanh lâu vậy.
Tạ phu nhân hạ lệnh tra các đông gia của hiệu bạc, trà lâu, tửu lầu, cửa hàng trong thành, lại sai người ngày đêm quan sát Phương phủ, coi ngó thật kĩ động thái của Lâm Nhữ với Sùng Huy.
Tốc độ vẽ chân dung của Sùng Huy nhanh hơn nhiều so với dự tính của Lâm Nhữ, chỉ mất cả ngày mùng bảy là vẽ xong, đến tối mùng bảy sửa đổi đơn giản là được, lúc vẽ trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân hắn không cho Lâm Nhữ nhìn, bảo rằng nàng quan sát sẽ khiến hắn không tập trung. Lâm Nhữ bật cười, chẳng nhìn ra hắn có chỗ nào lo lắng cả.
Lúc vẽ chân dung, hắn cứ luôn thất thần, muốn hôn muốn ôm một cái, nào có thấy lo lắng đâu.
Hắn kiên trì, Lâm Nhữ cũng tùy ý hắn, quạt hợp hoan mỹ nhân cất ở gian Ngọc Lan, sáng sớm mùng tám dẫn hắn đến đó, lấy quạt hợp hoan mỹ nhân ra cho hắn vẽ lên.
Hôm đó, Lâm Nguyên mang người đào ba thước lục tung gian Ngọc Lan cũng không tìm ra quạt hợp hoan mỹ nhân, vì quạt được giấu ở một chỗ không ai ngờ đến – một góc phòng che chắn trong viện phía sau nhà chính.
Dù là ai cũng không nghĩ ra, không thể tưởng tượng đến.
Quạt hợp hoan mỹ nhân quan trọng cao quý không đặt trong sảnh chính, mà đặt trong một góc phòng che chắn không bắt mắt, chất đồ đạc lỉnh kỉnh.
Một cái tráp nhỏ được cất trong ba chiếc hộp lớn dài.
Hộp thứ nhất làm bằng gỗ du. Gỗ du có thể chống thấm nước, tính bền, không dễ biến dạng cũng như rạn nứt, có thể cản lại không khí ẩm bên ngoài. Hộp ở giữa làm bằng gỗ sáp ong. Gỗ sáp ong không mục nát, ít bị lão hóa, ruột gỗ ít biến hóa. Hộp bên trong là gỗ trắc đã được chạm khắc tinh xảo. Mỗi lần nhà họ Phương lấy quạt hợp hoan mỹ nhân ra từ gian Ngọc Lan đều mang theo chiếc hộp này. Bề ngoài hộp lộng lẫy rực rỡ, mang vẻ đẹp cổ xưa kín đáo, tuy rắn chắc nhưng vẫn tinh tế mượt mà, mùi thoang thoảng lan xa, hương thơm thấm vào tỳ can.
Hằng năm lấy quạt hợp hoan mỹ nhân ra trước mặt mọi người, ai nấy vừa thấy hộp gỗ trắc đã kính nể, đến khi quạt hợp hoan mỹ nhân lộ ra liền như mê như say.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Lâm Nhữ đều lấy bản thân là thiếu gia của gia tộc làm quạt đứng đầu làm vinh dự, lấy quạt hợp hoan mỹ nhân gia truyền nhà họ Phương làm hãnh diện. Giờ nàng vuốt ve chiếc quạt, bao nhiêu cảm xúc đồng thời ập đến. Hôm đó phụ thân qua đời, tín ngưỡng cao vời vợi không thể chạm đến bị phá vỡ. Vài ngày nữa, nàng sẽ đích thân chôn cất truyền kì trăm năm của nhà họ Phương.
Trên mặt quạt là Lan Tôn trang điểm nhẹ nhàng, khéo búi tóc quạ, gương mặt dịu dàng, làn nước thu yêu kiều, đong đầy tình ý nhìn về phía trước.
Khi ấy, hẳn trong lòng Lan Tôn rất vui mừng. Sau nàng, dựa vào tuổi tác chắc chắn sẽ đến lượt Sùng Huy làm mỹ nhân trên mặt quạt, đợi sau khi Sùng Huy bị chuốc thuốc câm sẽ ngưng cả thuốc phát dục, từ đó có thể uyên ương thành cặp đôi lòng mừng rỡ.
“Nhị lang, ta muốn vẽ chân dung, nàng bận chuyện ở phường quạt thì đi đi.” Sùng Huy đẩy Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ yên lặng sải bước ra ngoài.
Càng ở lâu trong lòng càng thêm thương cảm. Nếu còn ở lại, nàng sợ mình không nỡ hủy bỏ quạt hợp hoan mỹ nhân.
Chương 189 : Mừng mừng tủi tủi
Không hề có chút manh mối nào, Tạ phu nhân lại cho người mời Bạch Chỉ đến hỏi chuyện.
“Tôi đang muốn đến tìm phu nhân.” Mặt mày Bạch Chỉ cứng nhắc như khúc cây khô héo, giọng nói không trầm bổng, chẳng mang theo chút ưu tư gì: “Có một chuyện tôi nghĩ phu nhân có thể tra xét thử. Cột xương sống của Hà đại lang đã lành, tuy trước mắt không thể đi được quãng đường xa, nhưng nghe nói chỉ cần tịnh dưỡng thêm một tháng sẽ không khác gì người thường.”
“Cái gì!” Tạ phu nhân khẽ kêu, lư hương từ trong tay tuột xuống: “Gần như ngày nào Ninh nương cũng đến nhà họ Phương, sao lại không biết chuyện này?”
“Phương Lâm Nhữ gạt cả Phương Khương thị, mỗi lần hỏi đến chỉ nói sẽ mau chóng lành lại, mọi người đều cho rằng nàng ta đang an ủi Phương Khương thị. Mấy ngày nay Hà Khương thị ở gian Phù Dung, Hà Lịch đến hỏi thăm bà ấy nên tôi mới biết, thương tích của hắn ta khỏi thật.”
“Sao có thể chứ? Đại phu cả thành Nhuận Châu đều bảo không có cách nào cứu chữa. Phương Kính đã ra ngoài hỏi thăm cũng không có đại phu nào chữa trị được. Phương Lâm Nhữ lấy đâu ra đại phu cứu chữa cho Hà Lịch?” Tạ phu nhân lẩm bẩm.
“Đây chính là chuyện tôi muốn phu nhân tra thử. Vị đại phu cứu chữa cho Hà Lịch chưa từng lộ mặt trong Phương phủ. Nếu tìm ra được người đó, hẳn cũng tìm ra được xuất thân của Huy nương.”
Tạ phu nhân ngây người thất thần, Bạch Chỉ rời đi rồi cũng không khách sáo đôi câu.
Phương Thành bị phỏng rất nặng, sau khi lành vết thương, da thịt trên người chẳng có chỗ nào lành lặn, lộ ra bên ngoài, từ cổ đến gò má trái bị phỏng mảng lớn, mặt mày khủng khiếp. Nếu là những người khác hẳn không thể gượng dậy rồi, nhưng Phương Thành thì khác. Mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ xử lý chuyện trong phường quạt. Lúc trước hắn vốn đã nghiêm túc tận tụy với công việc, giờ càng thêm bán mạng. Nghe nói Lâm Nhữ dùng số tiền lớn thay hắn chuộc một cô nàng trong thanh lâu động lòng với hắn. Cô nàng ấy không chê cả người hắn đầy sẹo, dịu dàng hiền thục, hai người ở bên nhau rất tốt. Lâm Nhữ đã nói, chờ qua đầu xuân sẽ giúp họ cử hành đại hôn.
Phương Vị bị gãy một tay nhưng cũng chẳng hề chịu đả kích, mỗi ngày xử lý chuyện trong Phương phủ cùng với Thư cửu nương vô cùng kín kẽ. Phương Tú Khởi vốn tạm nắm quyền xử lý, sau khi Phương Vị lành thương cũng không tranh quyền đoạt lợi với gã, trả lại quyền hành xử lý việc trong phủ cho Phương Vị, chỉ hỗ trợ một bên, mọi người rất giữ hòa khí.
Thương tích của Hà Lịch đã lành lại, có thể phụ giúp Lâm Nhữ. Tổn thất của nhà họ Phương chỉ có phường quạt bị cháy gây thiệt hại hơn trăm nghìn lượng vàng. Tuy hơn trăm nghìn lượng vàng là số tiền không nhỏ, nhưng chỉ cần trên dưới đồng lòng sẽ không khó kiếm lại.
Trong vòng nửa năm bao lần hỗn loạn, con thuyền lớn nhà họ Phương dưới sự chỉ huy của Lâm Nhữ vẫn vững vàng xuôi mái nước, không hề có dấu hiệu bị lật.
Vốn trước đó muốn làm một vài việc để Hà Lịch bất hòa với nhà họ Phương rồi rời khỏi, chiêu mộ hắn thành con rể nhà họ Tạ, nhưng giờ xem ra không thể trông cậy vào chuyện đó được rồi. Dù ngọn Thái Sơn sụp đổ, dù bể cả cạn khô, lòng trung thành của Hà Lịch đối với nhà họ Phương và Phương Lâm Nhữ cũng không thay đổi.
Tạ phu nhân ngồi ngây người một lúc rồi về Tạ phủ. Vườn trống trải im lìm, cánh quạ lướt qua đỉnh đầu kêu lên một tiếng dọa người. Năm đó, những người không cần đến đều đuổi ra khỏi phủ, những người cần dùng thì đã phái ra ngoài cả, chỉ chừa năm người hầu hạ. Người lo bếp núc, người sửa sang khu vườn, người giặt giũ quần áo, người quét tước trong phòng, tính thêm Yên La là năm. Dù bận hay rảnh rỗi đều không dạo quanh, cả phủ đệ rộng lớn như bãi tha ma, khi đi dạo không cảm thấy chút sức sống nào.
Buồng của Yên La đang khóa, Tạ phu nhân mở khóa đẩy cửa vào. Yên La ngồi thất thần bên mép giường, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ phu nhân, ánh mắt thoáng đỏ hoe.
“Có hối hận không?” Tạ phu nhân lạnh lùng hỏi, chùm chìa khóa trong tay vang lên leng keng.
Yên La rủ mi, nước mắt rơi lã chã, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay thiếu gia hay đến lầu Nghênh Tân, muội âm thầm ghé qua mấy lần, nhìn thiếu gia rất vui vẻ. Tỷ có thể vì thiếu gia mà buông bỏ thù hận với nhà họ Phương, tác thành thiếu gia với Phương Lâm Nhữ được không?”
“Ngươi! Chết cũng không biết hối cải! Cứ ở trong này tiếp đi!” Tạ phu nhân chợt tức giận, ra khỏi phòng khóa cửa lại.
Yên La vịn cánh cửa, đẩy ra một khe hở, buồn bã nói: “Tỷ đừng đợi đến lúc không thể cứu vãn được, sẽ không kịp hối hận đâu!”
“Người không kịp hối hận là ngươi, không phải ta!” Tạ phu nhân phẫn hận mắng mỏ. Cửa đã khóa, một tay thò vào trong khe cửa siết mạnh cổ Yên La.
Yên La nhắm mắt, không hề giãy dụa.
Tạ phu nhân hoảng hốt, trong đầu hiện lên dáng vẻ đầy máu của Hàm Yên, tay run lên, vô lực buông ra.
Buông bỏ thù hận?
Sao có thể được!
Cố giữ lấy hơi tàn để sống tạm, chỉ vì muốn trả thù, nếu không trả thù, bà còn sống làm gì?
Mười mấy năm nay bà bỏ bao công sức, há chẳng phải một trò hề sao.
Tạ phu nhân cười lạnh lẽo.
Mẫu tử bất hòa gì chứ! Chỉ cần dồn nhà họ Phương vào chỗ chết, con trai không còn chốn nương thân chỉ có thể về nhà họ Tạ, khi đó bà dịu dàng dỗ dành, không tin con trai không chịu quay đầu lại.
Làm sao để lật đổ nhà họ Phương? Đại phu đã cứu chữa cho Hà Lịch có xuất thân thế nào? Trước khi vào Phương phủ, con trai đã sống ở đâu?
Tạ phu nhân trầm tư.
Có lẽ nhà họ Phương cũng âm thầm kinh doanh sản nghiệp riêng, giống như bà âm thầm kinh doanh hiệu cầm đồ, tửu lầu, thanh lâu vậy.
Tạ phu nhân hạ lệnh tra các đông gia của hiệu bạc, trà lâu, tửu lầu, cửa hàng trong thành, lại sai người ngày đêm quan sát Phương phủ, coi ngó thật kĩ động thái của Lâm Nhữ với Sùng Huy.
Tốc độ vẽ chân dung của Sùng Huy nhanh hơn nhiều so với dự tính của Lâm Nhữ, chỉ mất cả ngày mùng bảy là vẽ xong, đến tối mùng bảy sửa đổi đơn giản là được, lúc vẽ trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân hắn không cho Lâm Nhữ nhìn, bảo rằng nàng quan sát sẽ khiến hắn không tập trung. Lâm Nhữ bật cười, chẳng nhìn ra hắn có chỗ nào lo lắng cả.
Lúc vẽ chân dung, hắn cứ luôn thất thần, muốn hôn muốn ôm một cái, nào có thấy lo lắng đâu.
Hắn kiên trì, Lâm Nhữ cũng tùy ý hắn, quạt hợp hoan mỹ nhân cất ở gian Ngọc Lan, sáng sớm mùng tám dẫn hắn đến đó, lấy quạt hợp hoan mỹ nhân ra cho hắn vẽ lên.
Hôm đó, Lâm Nguyên mang người đào ba thước lục tung gian Ngọc Lan cũng không tìm ra quạt hợp hoan mỹ nhân, vì quạt được giấu ở một chỗ không ai ngờ đến – một góc phòng che chắn trong viện phía sau nhà chính.
Dù là ai cũng không nghĩ ra, không thể tưởng tượng đến.
Quạt hợp hoan mỹ nhân quan trọng cao quý không đặt trong sảnh chính, mà đặt trong một góc phòng che chắn không bắt mắt, chất đồ đạc lỉnh kỉnh.
Một cái tráp nhỏ được cất trong ba chiếc hộp lớn dài.
Hộp thứ nhất làm bằng gỗ du. Gỗ du có thể chống thấm nước, tính bền, không dễ biến dạng cũng như rạn nứt, có thể cản lại không khí ẩm bên ngoài. Hộp ở giữa làm bằng gỗ sáp ong. Gỗ sáp ong không mục nát, ít bị lão hóa, ruột gỗ ít biến hóa. Hộp bên trong là gỗ trắc đã được chạm khắc tinh xảo. Mỗi lần nhà họ Phương lấy quạt hợp hoan mỹ nhân ra từ gian Ngọc Lan đều mang theo chiếc hộp này. Bề ngoài hộp lộng lẫy rực rỡ, mang vẻ đẹp cổ xưa kín đáo, tuy rắn chắc nhưng vẫn tinh tế mượt mà, mùi thoang thoảng lan xa, hương thơm thấm vào tỳ can.
Hằng năm lấy quạt hợp hoan mỹ nhân ra trước mặt mọi người, ai nấy vừa thấy hộp gỗ trắc đã kính nể, đến khi quạt hợp hoan mỹ nhân lộ ra liền như mê như say.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Lâm Nhữ đều lấy bản thân là thiếu gia của gia tộc làm quạt đứng đầu làm vinh dự, lấy quạt hợp hoan mỹ nhân gia truyền nhà họ Phương làm hãnh diện. Giờ nàng vuốt ve chiếc quạt, bao nhiêu cảm xúc đồng thời ập đến. Hôm đó phụ thân qua đời, tín ngưỡng cao vời vợi không thể chạm đến bị phá vỡ. Vài ngày nữa, nàng sẽ đích thân chôn cất truyền kì trăm năm của nhà họ Phương.
Trên mặt quạt là Lan Tôn trang điểm nhẹ nhàng, khéo búi tóc quạ, gương mặt dịu dàng, làn nước thu yêu kiều, đong đầy tình ý nhìn về phía trước.
Khi ấy, hẳn trong lòng Lan Tôn rất vui mừng. Sau nàng, dựa vào tuổi tác chắc chắn sẽ đến lượt Sùng Huy làm mỹ nhân trên mặt quạt, đợi sau khi Sùng Huy bị chuốc thuốc câm sẽ ngưng cả thuốc phát dục, từ đó có thể uyên ương thành cặp đôi lòng mừng rỡ.
“Nhị lang, ta muốn vẽ chân dung, nàng bận chuyện ở phường quạt thì đi đi.” Sùng Huy đẩy Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ yên lặng sải bước ra ngoài.
Càng ở lâu trong lòng càng thêm thương cảm. Nếu còn ở lại, nàng sợ mình không nỡ hủy bỏ quạt hợp hoan mỹ nhân.
Bình luận facebook