Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-202
Chương 202: Ếch Ngồi Đáy Giếng
Chương 202 : Ếch ngồi đáy giếng
Lúc trước, ánh mắt của Phương Du Phong luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ như chưa tỉnh ngủ, quanh hốc mắt hơi phù, gương mặt tái nhợt như không ra nắng bao giờ, đứng xiên vẹo như không có cột sống, lúc đi đường luôn cúi đầu uể oải, khiến cho người khác nhìn thấy chỉ hận không trói gã dính cứng vào cây trúc, ép gã thẳng lưng lên hoặc kêu gã đi ngủ cho đẫy giấc rồi hẵng ra ngoài. Còn bây giờ, sống lưng gã thẳng tắp, trên người mặc lan bào bằng vải bông mỏng màu chàm, áo khoác ngoài màu đen tung bay đón gió, làn da màu mật khỏe mạnh, hai mắt lấp lánh có thần, mang theo mấy phần khí khái của con trai trưởng gia tộc làm quạt đứng đầu.
Lâm Nhữ kéo cửa ra, nhìn gã thật kĩ, muôn cảm xúc ập đến. Phụ thân trên trời có linh cũng cảm thấy được an ủi.
“Nhữ lang!” Phương Du Phong vui mừng gọi, chạy vội đến.
Lâm Nhữ mỉm cười nhìn gã: “Huynh trưởng cường tráng hẳn ra, chuyến đi này tốt cả chứ?”
Lâm Nhữ nghênh đón Phương Du Phong vào trong, đích thân cởi áo khoác ngoài giùm gã.
“Tốt lắm…” Miệng lưỡi Phương Du Phong lưu loát nói không ngớt lời. Uyển Sơ đun trà dâng lên. Gã cầm ly trà nốc cạn. Cử chỉ phóng khoáng, sảng khoái dạt dào.
Lâm Nhữ chỉ nhếch môi lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Phương Du Phong kể hết, không đợi nàng hỏi, vội nói: “Nhữ lang, huynh quyết định mở cửa hàng giám định và thưởng thức đồ sứ, cũng đã mời ông chủ thạo nghề về rồi, đó là một ông chủ lão thành cửa một cửa hàng giám định đồ sứ ở Nhạc Châu, sau khi con gái cùng con trai của đông gia nên duyên thì ông ta lại bị vứt bỏ. Ông ta tức mình từ chức. Huynh trả lương gấp đôi mời ông ta về, ông ta đồng ý rồi, hết năm nay sẽ mang theo người thân đến, phía chúng ta có thể bắt đầu chọn cửa hàng để bày biện.”
Lâm Nhữ khó xử.
Lúc trước, tuy có thắng cuộc chiến giá cả với Quách Thành An và kiếm được một ít, nhưng thời gian ngắn ngủi cũng chỉ lời hai ba nghìn lượng vàng. Trước mắt tính cả tiền trong tay, thêm tiền mượn của Giang Sở Trạch và Triệu Ngô Hàng cũng chỉ đủ xây lại phường quạt. Nhà cửa và ruộng đất của họ Phương cũng cầm bán cả rồi, không còn nơi nào để xoay tiền nữa. Nếu đã mở cửa hàng giám định thì phải chọn tinh phẩm, giá cả không thể thấp, kinh phí đầu tư phải bỏ ra, nhưng trước mắt không thể lấy ra được số tiền này.
Trừ phi tạm hoãn việc xây phường quạt lại. Nhưng việc mượn phường quạt nhà họ Tạ không phải kế lâu dài, Tạ phu nhân lại không định kì hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể thu hồi, như treo một thanh kiếm sắc trên đầu, chẳng biết lúc nào sẽ bị chặt đi nguồn sống.
“Sao thế?” Vẻ vui mừng của Phương Du Phong biến mất, sống lưng thẳng tắp cong xuống, nét mặt vừa sợ hãi vừa không cam lòng. Hai tay vặn một lúc rồi run giọng, nói: “Nhữ lang, khi ấy đệ đã đồng ý với huynh, khi huynh đi quan sát tình hình xong trở về, nếu cần tiền hay cần người thì Hà đại lang sẽ sắp xếp cả cho huynh.”
“Phải, đúng là đệ đã đồng ý, nhưng mà…” Lâm Nhữ thở dài.
“Nhưng mà thế nào?” Phương Du Phong cắn môi, nhỏ giọng cầu khẩn: “Nhữ lang, lần này huynh đã qua rất nhiều nơi, xem rất nhiều món đồ sứ. Huynh chắc chắn mình rất yêu thích đồ sứ, trên phương diện giám định đồ sứ ánh mắt của huynh cũng không tệ đâu. Nhất định huynh sẽ không phá sản, đệ tin tưởng huynh có được không?”
Lâm Nhữ khó xử nhỏ giọng nói: “Huynh trưởng mới về chắc vẫn chưa nghe nhà chúng ta gặp chuyện chứ? Phường quạt bị đốt rồi…”
“Cái gì?” Phương Du Phong kêu lên sợ hãi, bỗng đứng dậy nói: “Sao có thể!”
“Đệ cũng mong đó không phải sự thật.” Lâm Nhữ cười khổ, kêu Uyển Sơ cầm áo khoác hộ nàng: “Huynh trưởng, chúng ta cùng đi xem thử.”
Vách tường đổ nát, cây trụi ngói xám, nơi phế tích đen thui ngưng tụ một màn sương mỏng. Gió bắc như nghẹn ngào, lởn vởn sâu kín như tiếng khóc tỉ tê của những oan hồn bị thiêu chết vang vọng bên tai.
Phương Du Phong kinh ngạc không nói nên lời.
Lâm Nhữ kể lại tình hình thương vong cho gã nghe, rồi sơ lược tình hình nhà họ Phương hiện tại: “Nếu ngừng xây phường quạt thì có thể rút được vốn, nhưng cửa hàng sứ mới mở sẽ chưa có danh tiếng, trong thời gian ngắn sẽ không sinh lời được, cho nên nếu lấy vốn đầu từ vào cửa hàng sứ, kế sinh nhau sẽ rất khó khăn.”
Phương Du Phong cúi đầu thật thấp, sống lưng lại cong. Gã buồn bã, khí khái phóng khoáng trước đó chẳng còn gì. Gã lẩm bẩm: “Nhưng huynh đã mời người ta rồi, biết làm sao đây?”
“Trước hết sẽ sắp xếp họ ở trong phủ, trả đủ bổng lộc, để ông ta dẫn huynh theo giám định đồ sứ. Không cần phải chờ quá lâu đâu, đợi xây xong phường quạt, chúng ta sẽ không lo lắng đến chỗ làm quạt nữa, không bị ai kìm hãm. Đến lúc đó trả hết nợ cho Giang thị cùng Triệu thị rồi tiền lợi rút hết ra để đầu tư cho cửa hàng sứ của huynh. Chỉ cần một năm thôi.”
“Huynh không đợi nổi một ngày đâu. Cả đường đi cõi lòng huynh vô cùng vui mừng, suy nghĩ rằng đệ đã mua cửa hàng cho huynh rồi, khi huynh về sẽ bắt đầu bày biện thôi, đón tết cũng không đình công. Năm sau, ông chủ Tiếu đến thì khai trương liền.” Phương Du Phong khàn giọng, càng nói càng nhỏ, cuối cùng đè giọng nói: “Nhữ lang, có thể bán một góc rừng trúc tía gom tiền vốn cho huynh không?”
Rừng trúc tía là một chỉnh thể, sao bán một góc được! Huống hồ bên trong còn có vườn trúc tía cất giấu bí mật của nhà họ Phương. Tuy rằng ngày mai nàng tuyên bố quạt báu gia truyền nhà họ Phương từ giờ sẽ biến mất trên cõi đời này, nhưng bí mật của quá khứ nếu có thể giấu thì phải giấu kín. Đặc biệt là trước mắt, trong nửa năm ngắn ngủi đã dồn dập ập đến bao nhiêu chuyện, nhà họ Phương mấy lần suýt bị lật đổ, thiếu vốn sẽ không còn đường hồi sinh.
Không thể nói ra bí mật của quạt hợp hoan mỹ nhân. Lời hứa lúc trước của nàng, nay chỉ có thể thất hứa cho qua.
Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm rồi nói: “Huynh trưởng kiên nhẫn đợi ít lâu. Qua hết năm, đệ đi tìm Tạ phu nhân. Nếu Tạ phu nhân chịu ký khế ước khác đặt kỳ hạn cho nhà họ Phương mượn phường quạt nhà họ Tạ, không sợ không có nơi làm quạt, đệ sẽ rút vốn ra để huynh mở cửa hàng sứ.”
“Nếu Tạ phu nhân không đồng ý thì sao?” Phương Du Phong rầu rĩ.
“Vậy chỉ có thể để huynh trưởng uất ức chờ đợi ít lâu mà thôi.” Lâm Nhữ áy náy.
Hai người lên ngựa, sắc trời đã gần hoàng hôn, tiếng quạ thê lương, dọc đường đi, từ đầu đến cuối Phương Du Phong cứ rũ đầu xuống.
Xuống ngựa trước cổng phủ, đài ngắm quạt đã dựng ổn thỏa, ngày mai có thể lên trên đó cử hành lễ lớn kế vị chức gia chủ. Phương Du Phong ngắm nhìn từng chiếc lồng đèn đỏ chế tác tinh xảo, tầm mắt lướt từ đài ngắm quạt đến tường rào phủ đệ, đột nhiên nói: “Nhữ lang, phủ đệ chúng ta lớn như vậy, rất nhiều đình đài lầu gác, cũng không ở hết, có thể bán một ít gom vốn cho huynh không?”
“Bán một ít?” Lâm Nhữ sợ đến mức ngây người, không tin kiến thức của Phương Du Phong lại nông cạn như ếch ngồi đáy giếng đến thế.
“Phải.” Phương Du Phong thấy Lâm Nhữ không phản bác, cảm thấy ý kiến này khá được, càng thêm hưng phấn: “Trước hết bán đỡ xoay tiền vốn cho huynh, đợi huynh kiếm ra tiền sẽ mua lại.”
Suy nghĩ quá đơn giản, tính tình lại không kiên nhẫn.
Lâm Nhữ cười khổ, giờ càng nói càng vô ích nhưng không thể không nói: “Huynh trưởng, việc giám định và thưởng thức đồ sứ giống như mua bán đồ quý giá vậy, khách hàng có thể gặp nhưng không thể cầu. Có thể một ngày bán ra được một số món. Có thể nửa năm hay một năm không khai trương. Mới bắt đầu làm, khả năng không thể khai trương rất cao. Trong thời gian ngắn, chúng ta vẫn phải dựa vào phường quạt sản xuất quạt để kiếm lời duy trì cuộc sống. Đường đường là một gia tộc làm quạt đứng đầu lại cắt phủ đệ bán tháo, mặt mũi đặt vào đâu? Huống hồ lụn bại đến mức bán nhà, các hiệu buôn cung cấp vật liệu làm quạt còn ai dám bán nợ cho nhà họ Phương nữa? Nếu vật liệu không bán chịu, nay chúng ta không có của cải gì, vậy có bao nhiêu tiền thật để mua nguyên liệu chứ? Càng sợ các nhà buôn quạt thấy nhà chúng ta suy thoái, không dám đặt quạt nhà ta làm nữa, khi đó thật sự rơi vào đường cùng.”
Phương Du Phong á khẩu không trả lời được.
Lời vừa rồi gã đã dùng hết dũng khí để nói rồi, bị Lâm Nhữ chặn lại, với bản tính luôn sợ sệt Lâm Nhữ, gã không dám mở miệng nữa.
Chương 202 : Ếch ngồi đáy giếng
Lúc trước, ánh mắt của Phương Du Phong luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ như chưa tỉnh ngủ, quanh hốc mắt hơi phù, gương mặt tái nhợt như không ra nắng bao giờ, đứng xiên vẹo như không có cột sống, lúc đi đường luôn cúi đầu uể oải, khiến cho người khác nhìn thấy chỉ hận không trói gã dính cứng vào cây trúc, ép gã thẳng lưng lên hoặc kêu gã đi ngủ cho đẫy giấc rồi hẵng ra ngoài. Còn bây giờ, sống lưng gã thẳng tắp, trên người mặc lan bào bằng vải bông mỏng màu chàm, áo khoác ngoài màu đen tung bay đón gió, làn da màu mật khỏe mạnh, hai mắt lấp lánh có thần, mang theo mấy phần khí khái của con trai trưởng gia tộc làm quạt đứng đầu.
Lâm Nhữ kéo cửa ra, nhìn gã thật kĩ, muôn cảm xúc ập đến. Phụ thân trên trời có linh cũng cảm thấy được an ủi.
“Nhữ lang!” Phương Du Phong vui mừng gọi, chạy vội đến.
Lâm Nhữ mỉm cười nhìn gã: “Huynh trưởng cường tráng hẳn ra, chuyến đi này tốt cả chứ?”
Lâm Nhữ nghênh đón Phương Du Phong vào trong, đích thân cởi áo khoác ngoài giùm gã.
“Tốt lắm…” Miệng lưỡi Phương Du Phong lưu loát nói không ngớt lời. Uyển Sơ đun trà dâng lên. Gã cầm ly trà nốc cạn. Cử chỉ phóng khoáng, sảng khoái dạt dào.
Lâm Nhữ chỉ nhếch môi lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Phương Du Phong kể hết, không đợi nàng hỏi, vội nói: “Nhữ lang, huynh quyết định mở cửa hàng giám định và thưởng thức đồ sứ, cũng đã mời ông chủ thạo nghề về rồi, đó là một ông chủ lão thành cửa một cửa hàng giám định đồ sứ ở Nhạc Châu, sau khi con gái cùng con trai của đông gia nên duyên thì ông ta lại bị vứt bỏ. Ông ta tức mình từ chức. Huynh trả lương gấp đôi mời ông ta về, ông ta đồng ý rồi, hết năm nay sẽ mang theo người thân đến, phía chúng ta có thể bắt đầu chọn cửa hàng để bày biện.”
Lâm Nhữ khó xử.
Lúc trước, tuy có thắng cuộc chiến giá cả với Quách Thành An và kiếm được một ít, nhưng thời gian ngắn ngủi cũng chỉ lời hai ba nghìn lượng vàng. Trước mắt tính cả tiền trong tay, thêm tiền mượn của Giang Sở Trạch và Triệu Ngô Hàng cũng chỉ đủ xây lại phường quạt. Nhà cửa và ruộng đất của họ Phương cũng cầm bán cả rồi, không còn nơi nào để xoay tiền nữa. Nếu đã mở cửa hàng giám định thì phải chọn tinh phẩm, giá cả không thể thấp, kinh phí đầu tư phải bỏ ra, nhưng trước mắt không thể lấy ra được số tiền này.
Trừ phi tạm hoãn việc xây phường quạt lại. Nhưng việc mượn phường quạt nhà họ Tạ không phải kế lâu dài, Tạ phu nhân lại không định kì hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể thu hồi, như treo một thanh kiếm sắc trên đầu, chẳng biết lúc nào sẽ bị chặt đi nguồn sống.
“Sao thế?” Vẻ vui mừng của Phương Du Phong biến mất, sống lưng thẳng tắp cong xuống, nét mặt vừa sợ hãi vừa không cam lòng. Hai tay vặn một lúc rồi run giọng, nói: “Nhữ lang, khi ấy đệ đã đồng ý với huynh, khi huynh đi quan sát tình hình xong trở về, nếu cần tiền hay cần người thì Hà đại lang sẽ sắp xếp cả cho huynh.”
“Phải, đúng là đệ đã đồng ý, nhưng mà…” Lâm Nhữ thở dài.
“Nhưng mà thế nào?” Phương Du Phong cắn môi, nhỏ giọng cầu khẩn: “Nhữ lang, lần này huynh đã qua rất nhiều nơi, xem rất nhiều món đồ sứ. Huynh chắc chắn mình rất yêu thích đồ sứ, trên phương diện giám định đồ sứ ánh mắt của huynh cũng không tệ đâu. Nhất định huynh sẽ không phá sản, đệ tin tưởng huynh có được không?”
Lâm Nhữ khó xử nhỏ giọng nói: “Huynh trưởng mới về chắc vẫn chưa nghe nhà chúng ta gặp chuyện chứ? Phường quạt bị đốt rồi…”
“Cái gì?” Phương Du Phong kêu lên sợ hãi, bỗng đứng dậy nói: “Sao có thể!”
“Đệ cũng mong đó không phải sự thật.” Lâm Nhữ cười khổ, kêu Uyển Sơ cầm áo khoác hộ nàng: “Huynh trưởng, chúng ta cùng đi xem thử.”
Vách tường đổ nát, cây trụi ngói xám, nơi phế tích đen thui ngưng tụ một màn sương mỏng. Gió bắc như nghẹn ngào, lởn vởn sâu kín như tiếng khóc tỉ tê của những oan hồn bị thiêu chết vang vọng bên tai.
Phương Du Phong kinh ngạc không nói nên lời.
Lâm Nhữ kể lại tình hình thương vong cho gã nghe, rồi sơ lược tình hình nhà họ Phương hiện tại: “Nếu ngừng xây phường quạt thì có thể rút được vốn, nhưng cửa hàng sứ mới mở sẽ chưa có danh tiếng, trong thời gian ngắn sẽ không sinh lời được, cho nên nếu lấy vốn đầu từ vào cửa hàng sứ, kế sinh nhau sẽ rất khó khăn.”
Phương Du Phong cúi đầu thật thấp, sống lưng lại cong. Gã buồn bã, khí khái phóng khoáng trước đó chẳng còn gì. Gã lẩm bẩm: “Nhưng huynh đã mời người ta rồi, biết làm sao đây?”
“Trước hết sẽ sắp xếp họ ở trong phủ, trả đủ bổng lộc, để ông ta dẫn huynh theo giám định đồ sứ. Không cần phải chờ quá lâu đâu, đợi xây xong phường quạt, chúng ta sẽ không lo lắng đến chỗ làm quạt nữa, không bị ai kìm hãm. Đến lúc đó trả hết nợ cho Giang thị cùng Triệu thị rồi tiền lợi rút hết ra để đầu tư cho cửa hàng sứ của huynh. Chỉ cần một năm thôi.”
“Huynh không đợi nổi một ngày đâu. Cả đường đi cõi lòng huynh vô cùng vui mừng, suy nghĩ rằng đệ đã mua cửa hàng cho huynh rồi, khi huynh về sẽ bắt đầu bày biện thôi, đón tết cũng không đình công. Năm sau, ông chủ Tiếu đến thì khai trương liền.” Phương Du Phong khàn giọng, càng nói càng nhỏ, cuối cùng đè giọng nói: “Nhữ lang, có thể bán một góc rừng trúc tía gom tiền vốn cho huynh không?”
Rừng trúc tía là một chỉnh thể, sao bán một góc được! Huống hồ bên trong còn có vườn trúc tía cất giấu bí mật của nhà họ Phương. Tuy rằng ngày mai nàng tuyên bố quạt báu gia truyền nhà họ Phương từ giờ sẽ biến mất trên cõi đời này, nhưng bí mật của quá khứ nếu có thể giấu thì phải giấu kín. Đặc biệt là trước mắt, trong nửa năm ngắn ngủi đã dồn dập ập đến bao nhiêu chuyện, nhà họ Phương mấy lần suýt bị lật đổ, thiếu vốn sẽ không còn đường hồi sinh.
Không thể nói ra bí mật của quạt hợp hoan mỹ nhân. Lời hứa lúc trước của nàng, nay chỉ có thể thất hứa cho qua.
Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm rồi nói: “Huynh trưởng kiên nhẫn đợi ít lâu. Qua hết năm, đệ đi tìm Tạ phu nhân. Nếu Tạ phu nhân chịu ký khế ước khác đặt kỳ hạn cho nhà họ Phương mượn phường quạt nhà họ Tạ, không sợ không có nơi làm quạt, đệ sẽ rút vốn ra để huynh mở cửa hàng sứ.”
“Nếu Tạ phu nhân không đồng ý thì sao?” Phương Du Phong rầu rĩ.
“Vậy chỉ có thể để huynh trưởng uất ức chờ đợi ít lâu mà thôi.” Lâm Nhữ áy náy.
Hai người lên ngựa, sắc trời đã gần hoàng hôn, tiếng quạ thê lương, dọc đường đi, từ đầu đến cuối Phương Du Phong cứ rũ đầu xuống.
Xuống ngựa trước cổng phủ, đài ngắm quạt đã dựng ổn thỏa, ngày mai có thể lên trên đó cử hành lễ lớn kế vị chức gia chủ. Phương Du Phong ngắm nhìn từng chiếc lồng đèn đỏ chế tác tinh xảo, tầm mắt lướt từ đài ngắm quạt đến tường rào phủ đệ, đột nhiên nói: “Nhữ lang, phủ đệ chúng ta lớn như vậy, rất nhiều đình đài lầu gác, cũng không ở hết, có thể bán một ít gom vốn cho huynh không?”
“Bán một ít?” Lâm Nhữ sợ đến mức ngây người, không tin kiến thức của Phương Du Phong lại nông cạn như ếch ngồi đáy giếng đến thế.
“Phải.” Phương Du Phong thấy Lâm Nhữ không phản bác, cảm thấy ý kiến này khá được, càng thêm hưng phấn: “Trước hết bán đỡ xoay tiền vốn cho huynh, đợi huynh kiếm ra tiền sẽ mua lại.”
Suy nghĩ quá đơn giản, tính tình lại không kiên nhẫn.
Lâm Nhữ cười khổ, giờ càng nói càng vô ích nhưng không thể không nói: “Huynh trưởng, việc giám định và thưởng thức đồ sứ giống như mua bán đồ quý giá vậy, khách hàng có thể gặp nhưng không thể cầu. Có thể một ngày bán ra được một số món. Có thể nửa năm hay một năm không khai trương. Mới bắt đầu làm, khả năng không thể khai trương rất cao. Trong thời gian ngắn, chúng ta vẫn phải dựa vào phường quạt sản xuất quạt để kiếm lời duy trì cuộc sống. Đường đường là một gia tộc làm quạt đứng đầu lại cắt phủ đệ bán tháo, mặt mũi đặt vào đâu? Huống hồ lụn bại đến mức bán nhà, các hiệu buôn cung cấp vật liệu làm quạt còn ai dám bán nợ cho nhà họ Phương nữa? Nếu vật liệu không bán chịu, nay chúng ta không có của cải gì, vậy có bao nhiêu tiền thật để mua nguyên liệu chứ? Càng sợ các nhà buôn quạt thấy nhà chúng ta suy thoái, không dám đặt quạt nhà ta làm nữa, khi đó thật sự rơi vào đường cùng.”
Phương Du Phong á khẩu không trả lời được.
Lời vừa rồi gã đã dùng hết dũng khí để nói rồi, bị Lâm Nhữ chặn lại, với bản tính luôn sợ sệt Lâm Nhữ, gã không dám mở miệng nữa.
Bình luận facebook