Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-213
Chương 213: Tất Cả Cùng Công Kích
Chương 213 : Tất cả cùng công kích
Sùng Huy đưa tay muốn nắm lấy tay Lâm Nhữ. Một thước… Hai thước… Càng lúc càng gần.
“Quân Khanh, về nhà với mẫu thân nào.” Tạ phu nhân quát nhỏ. Sùng Huy dừng bước lại, cơ thể run rẩy. Tạ phu nhân xích lại gần, nói những lời lạnh như băng rất khẽ bên tai hắn: “Con muốn mẫu thân công khai chân tướng Phương Lâm Nhữ là con gái sao?”
Sùng Huy cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ. Hai người gần nhau như vậy, khoảng cách cánh tay hai người không đến một tấc, chỉ cần nhích ngón tay sẽ chạm vào được. Nhưng, hắn không dám cử động.
Chuyện Lâm Nhữ là con gái tuyệt đối không thể công khai.
Nàng đẹp như vậy, không có chàng trai nào không muốn có được nàng.
Trước mắt nhà họ Phương đã ngã xuống bùn, ai cũng có thể giẫm đạp. Quách Thành An, Lâm Nguyên, thành Nhuận Châu hoặc khắp cả Đại Đường, những tên háo sắc kia biết Lâm Nhữ là con gái rồi sẽ làm những gì?
Sùng Huy run rẩy.
“Thật đáng hận, dối gạt mọi người, uổng cho chúng ta bao nhiêu năm nay tưởng thành Nhuận Châu đã có gia tộc làm quạt đứng đầu Đại Đường mà lấy làm hãnh diện.” Có người dân kêu lên.
“Ta muốn trả hàng, ta phải trả hết quạt lại cho nhà họ Phương!” Có người buôn quạt kêu lên.
Càng thêm nhiều người cùng gào lên, đất rung núi chuyển, gió giật mưa về.
“Nhị lang, làm sao bây giờ?” Trong những tiếng kêu gào, câu hỏi của gia nhân nhà họ Phương vô cùng yếu ớt.
Lâm Nhữ dường như không nghe thấy những tiếng gào thét này, chỉ yên lặng quan sát Sùng Huy.
Gần trong gang tấc, Sùng Huy thấy rõ đôi mắt phượng trong veo của nàng đẫm nước, bên trong ẩn chứa nỗi niềm không dám tin cũng không muốn tin. Chỉ cần hắn nói một tiếng, nói rằng hắn không lừa dối nàng, cái gì mà nằm gai nếm mật, cái gì mà mười mấy năm ẩn núp, tất cả đều do Tạ phu nhân biên soạn, nàng chỉ tin tưởng hắn.
Cơ thể run rẩy của Sùng Huy chợt bình tĩnh lại.
Nhà họ Phương lụn bại là kết cuộc đã định. Quách Thành An và Lâm Nguyên sẽ theo đó ném đá xuống giếng. Hắn không về nhà với mẫu thân, mẫu thân đã nghĩ trăm phương nghìn kế suốt mười mấy năm quyết không chịu từ bỏ ý đồ. Ngoại trừ việc công bố Lâm Nhữ là con gái, e rằng còn có chiêu khác nữa.
Kẻ sai khiến sau màn vụ đốt cháy phường quạt nhà họ Phương chắc chắn không phải tên Hồ Dũng, cũng không phải Quách Thành An mà chính là mẫu thân của hắn. Hắn theo mẫu thân về nhà, hắn có thể mượn thế lực nhà họ Tạ đánh bại nhà họ Quách, để tránh nhà họ Phương bị địch đánh gọng kìm, dễ dàng đợi thời trở lại.
Nhưng, giờ là thời điểm Lâm Nhữ cần hắn nhất. Hắn rời khỏi Lâm Nhữ, sao nàng có thể chịu đựng nổi!
Huống hồ, giờ rời đi sẽ xác nhận lời của Lan Tôn là thật, Lâm Nhữ sẽ hiểu lầm, cho rằng hắn thực sự lừa dối nàng.
Tuy nhiên, nếu hắn không rời đi, hắn có thể làm gì bên cạnh Lâm Nhữ? Làm nũng ngu ngốc quấn lấy dỗ dành nàng được vui vẻ sao?
Lâm Nhữ không phải đóa hoa yếu đuối, nàng là hùng ưng vật lộn cùng giông tố trên bầu trời mênh mông, là hùng sư dám vật lộn cùng mãnh hổ trong rừng rậm. Hắn đã trưởng thành, phải làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa, cho dù không thể làm nơi che gió che mưa, cho nàng điểm tựa, cũng không thể chỉ làm một chàng trai để nàng cưng chiều, không thể để nàng đang phải cùng lúc chống chọi với lũ hổ sói xâu xé còn phải nhọc lòng chăm sóc hắn.
Sùng Huy không nhúc nhích, ánh mắt chớp liên hồi nhìn Lâm Nhữ.
Môi Lâm Nhữ khẽ run, cánh tay run lẩy bẩy trong gió.
Sùng Huy chầm chậm rút tay về.
“Sùng Huy!” Hà Lịch kêu đến khản giọng, tuyệt vọng khôn cùng cầu khẩn Sùng Huy.
Sùng Huy không quay đầu nhìn Hà Lịch, mi mắt rủ xuống, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta về nhà thôi.” Hắn đi xuống bậc thang.
Lan Tôn dẫn các mỹ nhân đuổi theo.
Một dáng người màu trắng phóng khoáng được vây quanh bởi những màu sắc vàng ngỗng, tím hồng, xanh nhạt rực rỡ chầm chậm bước xuống đài ngắm quạt.
Tạ phu nhân cười đắc ý, lúc bước xuống bậc thang, ra dấu tay với đám người.
“Nhà họ Phương thật đáng hận, bỡn cợt chúng ta nhiều năm như vậy. Mọi người xông lên đi, đánh Phương Lâm Nhữ!” Có người kêu lên.
“Xông lên! Đánh Phương Lâm Nhữ!” Có người hùa theo.
Đám người vây quanh đài ngắm quạt.
“Đứng lại!” Phương Vị hét lớn, một cánh tay đã tàn phế, kêu gọi hạ nhân trong Phương phủ: “Mọi người nắm tay nhau, ngăn họ lại!”
Hạ nhân nhà họ Phương nhanh chóng tụ tập, nắm tay nhau tạo thành bức tường người chống chọi không cho biển người vây quanh đài xem quạt.
Tạ phu nhân cười lạnh một tiếng, giơ tay lên tiếp tục làm dấu.
“Mọi người ném đi! Có cái gì ném cái đó!” Có người hô to.
“Đúng thế! Ném đi!” Càng nhiều người hùa theo.
Tiếng gọi ầm ĩ vang hết cả phố Quan Tiền. Nào là đá, cát, bùn, rau xanh, trứng gà… không thể đếm hết số lượng đồ ném về phía Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ đứng thẳng lưng không hề khom người, không né tránh, không giơ tay ngăn cản. Hồ bào đỏ rực sáng ngời trong khoảnh khắc bị vấy bẩn, búi tóc chỉnh tề rối tung, gương mặt hồng hào bị bầm tím.
“Đừng ném! Không được ném!” Tiếng kêu của người nhà họ Phương cùng những người ái mộ Lâm Nhữ mảnh như tơ trong tiếng mắng chửi ồn ào.
“Nhữ lang!” Ruột gan của Hà Lịch như đứt từng khúc. Hắn không chen được đến bậc thang trên cùng, hai tay ghì bề mặt đài ngắm quạt, trong nháy mắt bộc phát sức lực kinh người, gượng chống cơ thể nhảy lên trên chạy đến trước mặt Lâm Nhữ. Hắn giơ tay, lúc này không còn nhớ gì đến kiêng kị giữa trai gái nữa, chỉ biết ghì chặt lấy Lâm Nhữ vào lòng, dùng cơ thể của mình ngăn hết mọi tập kích vì nàng.
“Biểu ca, muội không sao, huynh đừng lo lắng.” Giọng mũi của Lâm Nhữ nghèn nghẹn.
Lúc này rồi nàng vẫn không quên an ủi hắn, sợ hắn nôn nóng không yên.
Tim Hà Lịch như bị chém thành hai nửa.
“Có chuyện gì xảy ra cũng không sao cả, chúng ta cùng nhau gánh vác.” Hà Lịch nói, ôm chặt lấy Lâm Nhữ. Có đá ném trúng vào chỗ xương sống bị thương của hắn khiến cơ thể chợt kéo căng, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
“Nhữ lang, huynh rất vui, lần này huynh ở bên cạnh muội, không để muội phải một mình đối mặt với kiếp nạn.”
Hắn nhỏ giọng bên tai nàng, làn sóng chửi mắng dữ dội át đi tiếng hắn.
Nhiều thứ hơn nữa bị ném tới, dầy đặc chằng chịt như mưa tên. Gió bắc càng thổi mạnh, tơ liễu tung bay, những bông tuyết nhỏ trở thành lông ngỗng rơi dày đặc. Khung cảnh trắng xóa, đèn lồng màu đỏ bị phủ lên trắng như tuyết. Thảm đỏ trải trên đài ngắm quạt cũng thành thảm trắng. Mấy món đồ dơ bẩn bị ném lung tung như thi thể ác ma bị thối rữa da thịt. Tiếng mắng chửi như che cả ánh sáng. Giữa ban ngày, cả người như vùi thân vào địa ngục suối vàng đen ngòm không thể thấy được ánh sáng, dù chỉ là một đốm yếu ớt đi chăng nữa. Con đường phía trước tối mờ, sương mù dày đặc che lấp.
Hà Dư mang theo Phương Hương Văn đến từ sớm, sung sướng nhìn nhà họ Phương gặp nạn.
“Không ngờ Phương Lâm Nhữ cũng có ngày chật vật như vậy, sảng khoái thật đấy.” Phương Hương Văn nhìn thấy rất hả giận, trên tay nàng không có món đồ gì ném được. Phố Quan Tiền luôn được quét dọn sạch sẽ, huống chi hôm nay là lễ lớn kế vị gia chủ, mà giờ lại có bao nhiêu đống đá trên mặt đất, cũng không thèm nghĩ việc có đá ở đây lạ kì cỡ nào, nàng khom người nhặt liên tục mấy hòn, hung hăng ném về phía đài xem quạt một cách hăng say.
Phương Hương Văn không hề để ý đến tình máu mủ, càng không hề nghĩ rằng trên đài là người thân chung huyết thống với nàng.
Hà Dư vỗ tay tán thưởng, đến cổng Phương phủ nhìn thấy mười mấy người muốn vào trong gây sự, Dẫn Tuyền mang theo người khổ sở ứng phó, y kéo Phương Hương Văn: “Đi, chúng ta vào trong.”
Bên ngoài rối loạn, tiếng la hét vang khắp cả phố Quan Tiền. Người bên trong Phương phủ đều nghe thấy, bất kể là trai hay gái đều lao ra dưới sự chỉ huy của Phương Tú Khởi và Thư cửu nương, chen chúc theo Phương Vị cùng cản lại không để đám người xông lên đài ngắm quạt đánh Lâm Nhữ. Những người già yếu bệnh tật không chen vào được thì cố lách qua biển người trước cổng phủ. Bỗng nhìn thấy mười mấy người hướng về hướng phủ, đồng loạt kêu lên sợ hãi, lui về cùng Dẫn Tuyền cản người lại. Mười mấy người kia như hung thần ác sát, sức lực rất lớn, không ngăn nổi, liều mạng khó khăn cản lại, muốn đóng cổng phủ, nhưng bên ngoài nhiều người trong phủ như vậy, không biết bao giờ sẽ lui về nên không dám đóng.
Chương 213 : Tất cả cùng công kích
Sùng Huy đưa tay muốn nắm lấy tay Lâm Nhữ. Một thước… Hai thước… Càng lúc càng gần.
“Quân Khanh, về nhà với mẫu thân nào.” Tạ phu nhân quát nhỏ. Sùng Huy dừng bước lại, cơ thể run rẩy. Tạ phu nhân xích lại gần, nói những lời lạnh như băng rất khẽ bên tai hắn: “Con muốn mẫu thân công khai chân tướng Phương Lâm Nhữ là con gái sao?”
Sùng Huy cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ. Hai người gần nhau như vậy, khoảng cách cánh tay hai người không đến một tấc, chỉ cần nhích ngón tay sẽ chạm vào được. Nhưng, hắn không dám cử động.
Chuyện Lâm Nhữ là con gái tuyệt đối không thể công khai.
Nàng đẹp như vậy, không có chàng trai nào không muốn có được nàng.
Trước mắt nhà họ Phương đã ngã xuống bùn, ai cũng có thể giẫm đạp. Quách Thành An, Lâm Nguyên, thành Nhuận Châu hoặc khắp cả Đại Đường, những tên háo sắc kia biết Lâm Nhữ là con gái rồi sẽ làm những gì?
Sùng Huy run rẩy.
“Thật đáng hận, dối gạt mọi người, uổng cho chúng ta bao nhiêu năm nay tưởng thành Nhuận Châu đã có gia tộc làm quạt đứng đầu Đại Đường mà lấy làm hãnh diện.” Có người dân kêu lên.
“Ta muốn trả hàng, ta phải trả hết quạt lại cho nhà họ Phương!” Có người buôn quạt kêu lên.
Càng thêm nhiều người cùng gào lên, đất rung núi chuyển, gió giật mưa về.
“Nhị lang, làm sao bây giờ?” Trong những tiếng kêu gào, câu hỏi của gia nhân nhà họ Phương vô cùng yếu ớt.
Lâm Nhữ dường như không nghe thấy những tiếng gào thét này, chỉ yên lặng quan sát Sùng Huy.
Gần trong gang tấc, Sùng Huy thấy rõ đôi mắt phượng trong veo của nàng đẫm nước, bên trong ẩn chứa nỗi niềm không dám tin cũng không muốn tin. Chỉ cần hắn nói một tiếng, nói rằng hắn không lừa dối nàng, cái gì mà nằm gai nếm mật, cái gì mà mười mấy năm ẩn núp, tất cả đều do Tạ phu nhân biên soạn, nàng chỉ tin tưởng hắn.
Cơ thể run rẩy của Sùng Huy chợt bình tĩnh lại.
Nhà họ Phương lụn bại là kết cuộc đã định. Quách Thành An và Lâm Nguyên sẽ theo đó ném đá xuống giếng. Hắn không về nhà với mẫu thân, mẫu thân đã nghĩ trăm phương nghìn kế suốt mười mấy năm quyết không chịu từ bỏ ý đồ. Ngoại trừ việc công bố Lâm Nhữ là con gái, e rằng còn có chiêu khác nữa.
Kẻ sai khiến sau màn vụ đốt cháy phường quạt nhà họ Phương chắc chắn không phải tên Hồ Dũng, cũng không phải Quách Thành An mà chính là mẫu thân của hắn. Hắn theo mẫu thân về nhà, hắn có thể mượn thế lực nhà họ Tạ đánh bại nhà họ Quách, để tránh nhà họ Phương bị địch đánh gọng kìm, dễ dàng đợi thời trở lại.
Nhưng, giờ là thời điểm Lâm Nhữ cần hắn nhất. Hắn rời khỏi Lâm Nhữ, sao nàng có thể chịu đựng nổi!
Huống hồ, giờ rời đi sẽ xác nhận lời của Lan Tôn là thật, Lâm Nhữ sẽ hiểu lầm, cho rằng hắn thực sự lừa dối nàng.
Tuy nhiên, nếu hắn không rời đi, hắn có thể làm gì bên cạnh Lâm Nhữ? Làm nũng ngu ngốc quấn lấy dỗ dành nàng được vui vẻ sao?
Lâm Nhữ không phải đóa hoa yếu đuối, nàng là hùng ưng vật lộn cùng giông tố trên bầu trời mênh mông, là hùng sư dám vật lộn cùng mãnh hổ trong rừng rậm. Hắn đã trưởng thành, phải làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa, cho dù không thể làm nơi che gió che mưa, cho nàng điểm tựa, cũng không thể chỉ làm một chàng trai để nàng cưng chiều, không thể để nàng đang phải cùng lúc chống chọi với lũ hổ sói xâu xé còn phải nhọc lòng chăm sóc hắn.
Sùng Huy không nhúc nhích, ánh mắt chớp liên hồi nhìn Lâm Nhữ.
Môi Lâm Nhữ khẽ run, cánh tay run lẩy bẩy trong gió.
Sùng Huy chầm chậm rút tay về.
“Sùng Huy!” Hà Lịch kêu đến khản giọng, tuyệt vọng khôn cùng cầu khẩn Sùng Huy.
Sùng Huy không quay đầu nhìn Hà Lịch, mi mắt rủ xuống, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta về nhà thôi.” Hắn đi xuống bậc thang.
Lan Tôn dẫn các mỹ nhân đuổi theo.
Một dáng người màu trắng phóng khoáng được vây quanh bởi những màu sắc vàng ngỗng, tím hồng, xanh nhạt rực rỡ chầm chậm bước xuống đài ngắm quạt.
Tạ phu nhân cười đắc ý, lúc bước xuống bậc thang, ra dấu tay với đám người.
“Nhà họ Phương thật đáng hận, bỡn cợt chúng ta nhiều năm như vậy. Mọi người xông lên đi, đánh Phương Lâm Nhữ!” Có người kêu lên.
“Xông lên! Đánh Phương Lâm Nhữ!” Có người hùa theo.
Đám người vây quanh đài ngắm quạt.
“Đứng lại!” Phương Vị hét lớn, một cánh tay đã tàn phế, kêu gọi hạ nhân trong Phương phủ: “Mọi người nắm tay nhau, ngăn họ lại!”
Hạ nhân nhà họ Phương nhanh chóng tụ tập, nắm tay nhau tạo thành bức tường người chống chọi không cho biển người vây quanh đài xem quạt.
Tạ phu nhân cười lạnh một tiếng, giơ tay lên tiếp tục làm dấu.
“Mọi người ném đi! Có cái gì ném cái đó!” Có người hô to.
“Đúng thế! Ném đi!” Càng nhiều người hùa theo.
Tiếng gọi ầm ĩ vang hết cả phố Quan Tiền. Nào là đá, cát, bùn, rau xanh, trứng gà… không thể đếm hết số lượng đồ ném về phía Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ đứng thẳng lưng không hề khom người, không né tránh, không giơ tay ngăn cản. Hồ bào đỏ rực sáng ngời trong khoảnh khắc bị vấy bẩn, búi tóc chỉnh tề rối tung, gương mặt hồng hào bị bầm tím.
“Đừng ném! Không được ném!” Tiếng kêu của người nhà họ Phương cùng những người ái mộ Lâm Nhữ mảnh như tơ trong tiếng mắng chửi ồn ào.
“Nhữ lang!” Ruột gan của Hà Lịch như đứt từng khúc. Hắn không chen được đến bậc thang trên cùng, hai tay ghì bề mặt đài ngắm quạt, trong nháy mắt bộc phát sức lực kinh người, gượng chống cơ thể nhảy lên trên chạy đến trước mặt Lâm Nhữ. Hắn giơ tay, lúc này không còn nhớ gì đến kiêng kị giữa trai gái nữa, chỉ biết ghì chặt lấy Lâm Nhữ vào lòng, dùng cơ thể của mình ngăn hết mọi tập kích vì nàng.
“Biểu ca, muội không sao, huynh đừng lo lắng.” Giọng mũi của Lâm Nhữ nghèn nghẹn.
Lúc này rồi nàng vẫn không quên an ủi hắn, sợ hắn nôn nóng không yên.
Tim Hà Lịch như bị chém thành hai nửa.
“Có chuyện gì xảy ra cũng không sao cả, chúng ta cùng nhau gánh vác.” Hà Lịch nói, ôm chặt lấy Lâm Nhữ. Có đá ném trúng vào chỗ xương sống bị thương của hắn khiến cơ thể chợt kéo căng, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
“Nhữ lang, huynh rất vui, lần này huynh ở bên cạnh muội, không để muội phải một mình đối mặt với kiếp nạn.”
Hắn nhỏ giọng bên tai nàng, làn sóng chửi mắng dữ dội át đi tiếng hắn.
Nhiều thứ hơn nữa bị ném tới, dầy đặc chằng chịt như mưa tên. Gió bắc càng thổi mạnh, tơ liễu tung bay, những bông tuyết nhỏ trở thành lông ngỗng rơi dày đặc. Khung cảnh trắng xóa, đèn lồng màu đỏ bị phủ lên trắng như tuyết. Thảm đỏ trải trên đài ngắm quạt cũng thành thảm trắng. Mấy món đồ dơ bẩn bị ném lung tung như thi thể ác ma bị thối rữa da thịt. Tiếng mắng chửi như che cả ánh sáng. Giữa ban ngày, cả người như vùi thân vào địa ngục suối vàng đen ngòm không thể thấy được ánh sáng, dù chỉ là một đốm yếu ớt đi chăng nữa. Con đường phía trước tối mờ, sương mù dày đặc che lấp.
Hà Dư mang theo Phương Hương Văn đến từ sớm, sung sướng nhìn nhà họ Phương gặp nạn.
“Không ngờ Phương Lâm Nhữ cũng có ngày chật vật như vậy, sảng khoái thật đấy.” Phương Hương Văn nhìn thấy rất hả giận, trên tay nàng không có món đồ gì ném được. Phố Quan Tiền luôn được quét dọn sạch sẽ, huống chi hôm nay là lễ lớn kế vị gia chủ, mà giờ lại có bao nhiêu đống đá trên mặt đất, cũng không thèm nghĩ việc có đá ở đây lạ kì cỡ nào, nàng khom người nhặt liên tục mấy hòn, hung hăng ném về phía đài xem quạt một cách hăng say.
Phương Hương Văn không hề để ý đến tình máu mủ, càng không hề nghĩ rằng trên đài là người thân chung huyết thống với nàng.
Hà Dư vỗ tay tán thưởng, đến cổng Phương phủ nhìn thấy mười mấy người muốn vào trong gây sự, Dẫn Tuyền mang theo người khổ sở ứng phó, y kéo Phương Hương Văn: “Đi, chúng ta vào trong.”
Bên ngoài rối loạn, tiếng la hét vang khắp cả phố Quan Tiền. Người bên trong Phương phủ đều nghe thấy, bất kể là trai hay gái đều lao ra dưới sự chỉ huy của Phương Tú Khởi và Thư cửu nương, chen chúc theo Phương Vị cùng cản lại không để đám người xông lên đài ngắm quạt đánh Lâm Nhữ. Những người già yếu bệnh tật không chen vào được thì cố lách qua biển người trước cổng phủ. Bỗng nhìn thấy mười mấy người hướng về hướng phủ, đồng loạt kêu lên sợ hãi, lui về cùng Dẫn Tuyền cản người lại. Mười mấy người kia như hung thần ác sát, sức lực rất lớn, không ngăn nổi, liều mạng khó khăn cản lại, muốn đóng cổng phủ, nhưng bên ngoài nhiều người trong phủ như vậy, không biết bao giờ sẽ lui về nên không dám đóng.
Bình luận facebook