Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-216
Chương 216: Gió Tanh Mưa Máu
Chương 216 : Gió tanh mưa máu
Cẩm Phong bất giác chạy như điên, cơ thể như không còn thuộc về chàng nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Chàng muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh Lâm Nhữ, cùng muội ấy đối vặt với những lời mắng nhiếc chửi rủa đánh đập.
Mỗi lần Lâm Nhữ đến lầu Thuật Hương, chỉ lựa những chuyện vui vẻ thú vị ở bên ngoài kể cho chàng nghe, chưa bao giờ nhắc đến nàng đã gặp nguy hiểm gì, gặp khó khăn gì. Tuy lúc trước chàng cũng áy náy không thể đóng góp cho nhà họ Phương, nhưng vẫn thấy bình thường, mãi cho đến khi Sùng Huy xuất hiện.
Nghe Sùng Huy nhắc đến chuyện thương trường bên ngoài, chàng mới biết, cuộc sống an nhàn của chàng được đánh đổi bằng những điều Lâm Nhữ âm thầm bỏ ra. Phường quạt bị đốt, điều đầu tiên Hà Lịch làm là căn dặn không truyền tin đến tai chàng, đến lúc Lâm Nhữ trở về, mọi chuyện lắng xuống, chàng mới hay tin. Câu nói mà Sùng Huy nói nhiều nhất là: “Ôi chao nhị lang coi trọng huynh, tất nhiên ta cũng phải đối tốt với huynh rồi.”
Muội muội song sinh của chàng đáng lẽ phải trong chốn khuê phòng yếu ớt mong manh trang điểm vẽ hoa lại cản minh thương ám tiễn.
Mười bảy năm qua, Lâm Nhữ mang thân phận của chàng, một cô nương phải đơn độc đối mặt với gió tanh mưa máu. Còn chàng núp trong lầu Thuật Hương hưởng thụ đời sống vật chất xa hoa do nhà họ Phương cung cấp, chưa từng đóng góp gì cho nhà họ Phương hay san sẻ chút hiểm nguy nào với muội muội song sinh của mình.
Ngày xưa không biết đã đành, hôm nay tai họa rành rành xảy ra trước mắt, nếu chàng hờ hững mặc kệ, co đầu rụt cổ vào một góc, chỉ biết lo cho an nguy bản thân thì sao mà làm được.
Càng đến gần cổng phủ, tiếng mắng chửi càng rõ ràng: “Mọi người ném đi đập đi!” Trong tiếng mắng chửi, có tiếng thét gào khàn khàn của người nhà họ Phương: “Mọi người cố nhịn! Cố nhẫn nhịn đi! Đừng cho họ xông lên đài đánh nhị lang!”
Gió bắc ào ào bên tai, bông tuyết rơi dày đặc, tầm mắt chỉ có một màu trắng xóa, áo khoác cũng chẳng thể ngăn cản gió rét và bông tuyết, gò má như bị từng đao mảnh cắt qua đau đớn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực không thở nổi. Đến cửa nhà trong núi Trừng Y, bước qua ngưỡng cửa, không dừng kịp thế chạy, chẳng còn sức nhấc chân, Cẩm Phong ngã nhào về phía trước.
“Nhị nương!” Ngân Hạnh và Thúy Kiều kêu lên sợ hãi. Ngân Hạnh vội xông đến kéo Cẩm Phong lại.
Cả ba người đều không thở nổi. Nhất thời, ai cũng không nói lời nào.
Bà bà giữ cửa bị Hà Dư đạp ngã trên đất, bò dậy kinh hoàng nhìn quanh. Ngân Hạnh và Thúy Kiều lúc trước hầu hạ Phương Khương thị, trong phủ cũng có chút thể diện, nên vội vàng tiến lên bẩm báo.
“Hà nhị lang vào phủ?”
Ngân Hạnh và Thúy Kiều nhìn nhau, Cẩm Phong bỗng biến sắc mặt, ba người chạy về như điên.
Trời đất mù nịt, tiếng chửi rủa ném đập không ngừng nghỉ, trên đỉnh đầu và bả vai đều là tuyết trắng, lông mày cũng dính tuyết, cơ thể lạnh cóng, cả người trì trệ không có phản ứng gì, sau khi tim đau nhức thì chết lặng. Bất thình lình, một cơn co bóp kịch liệt không giống với tê dại buốt nhức vừa rồi, mà là cơn đau dữ dội như đao nhọn khoét tim khiến người ta cảm thấy đau muốn chết. Lâm Nhữ bỗng dưng đẩy Hà Lịch ra.
Một hòn đá ném đến xượt qua gò má của Lâm Nhữ. Hà Lịch khẽ kêu: “Cẩn thận!” Hắn lại ôm Lâm Nhữ vào lòng.
“Hình như nhị huynh đã xảy ra chuyện.” Lâm Nhữ không vùi đầu vào ngực hắn, ngẩng đầu nhìn về phía cổng phủ.
Đầu người đông đúc nhốn nháo, bông tuyết tung bay rợp trời. Đá, hài, cát, rau, mõ tạo thành mưa, mơ hồ không thấy rõ, lờ mờ chỉ thấy một đám người lôi kéo nhau.
Lâm Nhữ đẩy Hà Lịch ra, quạt báu ngã xuống đất, trên mặt quạt phủ một lớp tuyết trắng. Lâm Nhữ nhặt lên, đi đến trước hộp gỗ trắc, bên trong vẫn còn nguyên đá lửa cùng hỏa lân phấn. Lâm Nhữ quẹt đá lửa, quạt hợp hoan bốc cháy, hộp gỗ trắc cũng bén theo. Ánh lửa đỏ hừng cháy lên, tiếng mắng chửi dưới đài thoáng ngừng, mọi người như bị cắt đứt cổ họng, kinh ngạc nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cắn chặt răng, nắm chuôi quạt hợp hoan, dùng hết sức ném về phía dưới đài.
“Á! Lửa!” Họ kêu lên sợ hãi không đẩy nhau nữa, một trận tuyết rơi dày đặc, áo khoác của mọi người cũng dính tuyết đọng nên không bén lửa. Nhưng họ thấy lửa thì không tự chủ được sợ hãi, không có tiếng người la mắng, lấy chỗ rơi của quạt hợp hoan mỹ nhân làm điểm bắt đầu, lui về hướng cửa phố.
“Phương Lâm Nhữ thật quá ghê tởm, lại dám đốt lửa dọa mọi người, chớ bỏ qua cho y, xông lên đài đánh chết y đi!” Có người gào thét.
Đó là người Tạ phu nhân đã sắp xếp, những người khác cũng kêu gọi theo, biển người lui ra sau chợt dừng lại.
Đôi mắt Lâm Nhữ đỏ bừng, ném tiếp hộp gỗ trắc bốc cháy.
“Á! Mau lui lại!” Quạt hợp hoan lướt nhẹ, lửa lại không bén, nhưng hộp gỗ trắc thì khác, dựa vào sức nặng cũng đủ khiến kẻ tham sống sợ chết lùi về sau.
Sau hộp gỗ trắc thì Lâm Nhữ lại đốt đèn lồng ném đi, ném hết đèn lồng tiếp đến cuốn thảm trải trên đài ngắm quạt.
Nàng không có thời gian.
Tim như có đao nhọn tùng xẻo, đây là chuyện trước kia chưa từng có. Cái hôm Hà Dư đến lầu Thuật Hương giở trò, nàng cũng đau, nhưng vẫn không đau đến mức sống không bằng chết như bây giò. Trong lòng chỉ mong được chết, không hề có chút ý chí vui sống nào.
Đây là tâm tư hiện giờ của Cẩm Phong.
Nàng phải mau chóng về xem Cẩm Phong. Nàng phải cứu được Cẩm Phong.
Hà Lịch cùng hạ nhân nhà họ Phương ở trước đài sau một thoáng sửng sốt thì cũng hấp tấp rút thảm ra cuộn lại, người mang đá lửa trên người thì đánh lửa đốt, người không mang thì lại gần hỗ trợ. Trong khoảnh khắc, ánh lửa đỏ rực thấu trời. Đám người kinh hoàng kêu to, vội vã lui ra sau. Người mà Tạ phu nhân đã sắp xếp hô hào thật lớn nhưng chẳng ai thèm để ý đến họ. Trên con đường lớn hàng nghìn hàng vạn người, trong khoảnh khắc chỉ còn lại mấy trăm người trố mắt nhìn nhau, thấy chiều hướng chung đã qua rồi, người nhà họ Phương như điên lên, họ không dám ham chiến cũng vội vàng chạy trốn.
Lâm Nhữ không kịp xuống bậc thang, từ đài ngắm quạt cao ba thước nhảy xuống, lúc rơi thì ngã xuống đất, xiêm áo ở cánh tay dính đầy tuyết, lòng bàn tay bị quẹt trầy chảy máu, nàng bò dậy chạy như điên vào trong phủ.
Mười mấy người đang giằng co với đám Dẫn Tuyền ở cổng phủ, nhìn thấy Lâm Nhữ chạy đến liền vội vàng chạy trốn.
Lâm Nhữ không bận tâm đến chuyện truy cứu, chạy vào trong phủ.
Qua bức tường, hai bóng người vật nhau lăn lộn trong tuyết. Lâm Nhữ dừng bước thấy Phương Du Phong với Hà Dư, khóe mắt liếc về ống giày và góc áo bào của Hà Dư loang lổ vết máu, tim Lâm Nhữ căng thẳng, tách hai người họ ra. Nàng nhìn kỹ, Phương Du Phong không sao, chuyển hướng Hà Dư, siết chặt cổ áo y, nghiêm giọng quát: “Lòng bàn chân với góc áo bào của mi sao lại dính nhiều máu như vậy? Máu ở đâu ra?”
Mắt phượng trợn tròn, giọng nói sắc nhọn, vẻ mặt không kiềm được, trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Con ngươi Hà Dư láo liên, không nói lời nào.
“Nó từ bên trong đi ra dính phải đấy!” Phương Du Phong thở hồng hộc, sắc mặt tái mét xanh xao: “Lúc nó mới vào phủ huynh thấy áo khác sạch sẽ, sau khi vào nhà trong núi Trừng Y lại thành ra như vậy…”
Lâm Nhữ không kịp hỏi kỹ, buông Hà Dư ra chạy như điên vào trong.
“Mày! Mày!” Hà Lịch chỉ vào Hà Dư, tiếng nghiến răng ken két, mặt mày vặn vẹo, nóng nảy, tức giận, thất vọng, tự trách, các loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau.
Không có Lâm Nhữ ở phía trước, cái gan của Hà Dư tăng lên, y nhếch miệng cười đắc ý: “Người ta hay nói song sinh chung mạng. Chắc giờ Cẩm Phong đã chết, ả ta mà chết thì Phương Lâm Nhữ cũng chẳng sống nổi. Nếu ta là mi sẽ chạy vội vào, không chừng còn có thể nghe mấy lời trăng trối cuối cùng của Phương Lâm Nhữ.”
“Mày nói bậy!” Hà Lịch cắn răng.
Không thể nào, bên cạnh Cẩm Phong có nhiều người hầu hạ như vậy, sao có thể gặp chuyện!
Chương 216 : Gió tanh mưa máu
Cẩm Phong bất giác chạy như điên, cơ thể như không còn thuộc về chàng nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Chàng muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh Lâm Nhữ, cùng muội ấy đối vặt với những lời mắng nhiếc chửi rủa đánh đập.
Mỗi lần Lâm Nhữ đến lầu Thuật Hương, chỉ lựa những chuyện vui vẻ thú vị ở bên ngoài kể cho chàng nghe, chưa bao giờ nhắc đến nàng đã gặp nguy hiểm gì, gặp khó khăn gì. Tuy lúc trước chàng cũng áy náy không thể đóng góp cho nhà họ Phương, nhưng vẫn thấy bình thường, mãi cho đến khi Sùng Huy xuất hiện.
Nghe Sùng Huy nhắc đến chuyện thương trường bên ngoài, chàng mới biết, cuộc sống an nhàn của chàng được đánh đổi bằng những điều Lâm Nhữ âm thầm bỏ ra. Phường quạt bị đốt, điều đầu tiên Hà Lịch làm là căn dặn không truyền tin đến tai chàng, đến lúc Lâm Nhữ trở về, mọi chuyện lắng xuống, chàng mới hay tin. Câu nói mà Sùng Huy nói nhiều nhất là: “Ôi chao nhị lang coi trọng huynh, tất nhiên ta cũng phải đối tốt với huynh rồi.”
Muội muội song sinh của chàng đáng lẽ phải trong chốn khuê phòng yếu ớt mong manh trang điểm vẽ hoa lại cản minh thương ám tiễn.
Mười bảy năm qua, Lâm Nhữ mang thân phận của chàng, một cô nương phải đơn độc đối mặt với gió tanh mưa máu. Còn chàng núp trong lầu Thuật Hương hưởng thụ đời sống vật chất xa hoa do nhà họ Phương cung cấp, chưa từng đóng góp gì cho nhà họ Phương hay san sẻ chút hiểm nguy nào với muội muội song sinh của mình.
Ngày xưa không biết đã đành, hôm nay tai họa rành rành xảy ra trước mắt, nếu chàng hờ hững mặc kệ, co đầu rụt cổ vào một góc, chỉ biết lo cho an nguy bản thân thì sao mà làm được.
Càng đến gần cổng phủ, tiếng mắng chửi càng rõ ràng: “Mọi người ném đi đập đi!” Trong tiếng mắng chửi, có tiếng thét gào khàn khàn của người nhà họ Phương: “Mọi người cố nhịn! Cố nhẫn nhịn đi! Đừng cho họ xông lên đài đánh nhị lang!”
Gió bắc ào ào bên tai, bông tuyết rơi dày đặc, tầm mắt chỉ có một màu trắng xóa, áo khoác cũng chẳng thể ngăn cản gió rét và bông tuyết, gò má như bị từng đao mảnh cắt qua đau đớn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực không thở nổi. Đến cửa nhà trong núi Trừng Y, bước qua ngưỡng cửa, không dừng kịp thế chạy, chẳng còn sức nhấc chân, Cẩm Phong ngã nhào về phía trước.
“Nhị nương!” Ngân Hạnh và Thúy Kiều kêu lên sợ hãi. Ngân Hạnh vội xông đến kéo Cẩm Phong lại.
Cả ba người đều không thở nổi. Nhất thời, ai cũng không nói lời nào.
Bà bà giữ cửa bị Hà Dư đạp ngã trên đất, bò dậy kinh hoàng nhìn quanh. Ngân Hạnh và Thúy Kiều lúc trước hầu hạ Phương Khương thị, trong phủ cũng có chút thể diện, nên vội vàng tiến lên bẩm báo.
“Hà nhị lang vào phủ?”
Ngân Hạnh và Thúy Kiều nhìn nhau, Cẩm Phong bỗng biến sắc mặt, ba người chạy về như điên.
Trời đất mù nịt, tiếng chửi rủa ném đập không ngừng nghỉ, trên đỉnh đầu và bả vai đều là tuyết trắng, lông mày cũng dính tuyết, cơ thể lạnh cóng, cả người trì trệ không có phản ứng gì, sau khi tim đau nhức thì chết lặng. Bất thình lình, một cơn co bóp kịch liệt không giống với tê dại buốt nhức vừa rồi, mà là cơn đau dữ dội như đao nhọn khoét tim khiến người ta cảm thấy đau muốn chết. Lâm Nhữ bỗng dưng đẩy Hà Lịch ra.
Một hòn đá ném đến xượt qua gò má của Lâm Nhữ. Hà Lịch khẽ kêu: “Cẩn thận!” Hắn lại ôm Lâm Nhữ vào lòng.
“Hình như nhị huynh đã xảy ra chuyện.” Lâm Nhữ không vùi đầu vào ngực hắn, ngẩng đầu nhìn về phía cổng phủ.
Đầu người đông đúc nhốn nháo, bông tuyết tung bay rợp trời. Đá, hài, cát, rau, mõ tạo thành mưa, mơ hồ không thấy rõ, lờ mờ chỉ thấy một đám người lôi kéo nhau.
Lâm Nhữ đẩy Hà Lịch ra, quạt báu ngã xuống đất, trên mặt quạt phủ một lớp tuyết trắng. Lâm Nhữ nhặt lên, đi đến trước hộp gỗ trắc, bên trong vẫn còn nguyên đá lửa cùng hỏa lân phấn. Lâm Nhữ quẹt đá lửa, quạt hợp hoan bốc cháy, hộp gỗ trắc cũng bén theo. Ánh lửa đỏ hừng cháy lên, tiếng mắng chửi dưới đài thoáng ngừng, mọi người như bị cắt đứt cổ họng, kinh ngạc nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cắn chặt răng, nắm chuôi quạt hợp hoan, dùng hết sức ném về phía dưới đài.
“Á! Lửa!” Họ kêu lên sợ hãi không đẩy nhau nữa, một trận tuyết rơi dày đặc, áo khoác của mọi người cũng dính tuyết đọng nên không bén lửa. Nhưng họ thấy lửa thì không tự chủ được sợ hãi, không có tiếng người la mắng, lấy chỗ rơi của quạt hợp hoan mỹ nhân làm điểm bắt đầu, lui về hướng cửa phố.
“Phương Lâm Nhữ thật quá ghê tởm, lại dám đốt lửa dọa mọi người, chớ bỏ qua cho y, xông lên đài đánh chết y đi!” Có người gào thét.
Đó là người Tạ phu nhân đã sắp xếp, những người khác cũng kêu gọi theo, biển người lui ra sau chợt dừng lại.
Đôi mắt Lâm Nhữ đỏ bừng, ném tiếp hộp gỗ trắc bốc cháy.
“Á! Mau lui lại!” Quạt hợp hoan lướt nhẹ, lửa lại không bén, nhưng hộp gỗ trắc thì khác, dựa vào sức nặng cũng đủ khiến kẻ tham sống sợ chết lùi về sau.
Sau hộp gỗ trắc thì Lâm Nhữ lại đốt đèn lồng ném đi, ném hết đèn lồng tiếp đến cuốn thảm trải trên đài ngắm quạt.
Nàng không có thời gian.
Tim như có đao nhọn tùng xẻo, đây là chuyện trước kia chưa từng có. Cái hôm Hà Dư đến lầu Thuật Hương giở trò, nàng cũng đau, nhưng vẫn không đau đến mức sống không bằng chết như bây giò. Trong lòng chỉ mong được chết, không hề có chút ý chí vui sống nào.
Đây là tâm tư hiện giờ của Cẩm Phong.
Nàng phải mau chóng về xem Cẩm Phong. Nàng phải cứu được Cẩm Phong.
Hà Lịch cùng hạ nhân nhà họ Phương ở trước đài sau một thoáng sửng sốt thì cũng hấp tấp rút thảm ra cuộn lại, người mang đá lửa trên người thì đánh lửa đốt, người không mang thì lại gần hỗ trợ. Trong khoảnh khắc, ánh lửa đỏ rực thấu trời. Đám người kinh hoàng kêu to, vội vã lui ra sau. Người mà Tạ phu nhân đã sắp xếp hô hào thật lớn nhưng chẳng ai thèm để ý đến họ. Trên con đường lớn hàng nghìn hàng vạn người, trong khoảnh khắc chỉ còn lại mấy trăm người trố mắt nhìn nhau, thấy chiều hướng chung đã qua rồi, người nhà họ Phương như điên lên, họ không dám ham chiến cũng vội vàng chạy trốn.
Lâm Nhữ không kịp xuống bậc thang, từ đài ngắm quạt cao ba thước nhảy xuống, lúc rơi thì ngã xuống đất, xiêm áo ở cánh tay dính đầy tuyết, lòng bàn tay bị quẹt trầy chảy máu, nàng bò dậy chạy như điên vào trong phủ.
Mười mấy người đang giằng co với đám Dẫn Tuyền ở cổng phủ, nhìn thấy Lâm Nhữ chạy đến liền vội vàng chạy trốn.
Lâm Nhữ không bận tâm đến chuyện truy cứu, chạy vào trong phủ.
Qua bức tường, hai bóng người vật nhau lăn lộn trong tuyết. Lâm Nhữ dừng bước thấy Phương Du Phong với Hà Dư, khóe mắt liếc về ống giày và góc áo bào của Hà Dư loang lổ vết máu, tim Lâm Nhữ căng thẳng, tách hai người họ ra. Nàng nhìn kỹ, Phương Du Phong không sao, chuyển hướng Hà Dư, siết chặt cổ áo y, nghiêm giọng quát: “Lòng bàn chân với góc áo bào của mi sao lại dính nhiều máu như vậy? Máu ở đâu ra?”
Mắt phượng trợn tròn, giọng nói sắc nhọn, vẻ mặt không kiềm được, trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Con ngươi Hà Dư láo liên, không nói lời nào.
“Nó từ bên trong đi ra dính phải đấy!” Phương Du Phong thở hồng hộc, sắc mặt tái mét xanh xao: “Lúc nó mới vào phủ huynh thấy áo khác sạch sẽ, sau khi vào nhà trong núi Trừng Y lại thành ra như vậy…”
Lâm Nhữ không kịp hỏi kỹ, buông Hà Dư ra chạy như điên vào trong.
“Mày! Mày!” Hà Lịch chỉ vào Hà Dư, tiếng nghiến răng ken két, mặt mày vặn vẹo, nóng nảy, tức giận, thất vọng, tự trách, các loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau.
Không có Lâm Nhữ ở phía trước, cái gan của Hà Dư tăng lên, y nhếch miệng cười đắc ý: “Người ta hay nói song sinh chung mạng. Chắc giờ Cẩm Phong đã chết, ả ta mà chết thì Phương Lâm Nhữ cũng chẳng sống nổi. Nếu ta là mi sẽ chạy vội vào, không chừng còn có thể nghe mấy lời trăng trối cuối cùng của Phương Lâm Nhữ.”
“Mày nói bậy!” Hà Lịch cắn răng.
Không thể nào, bên cạnh Cẩm Phong có nhiều người hầu hạ như vậy, sao có thể gặp chuyện!
Bình luận facebook