Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-231
Chương 231: Giác Ngộ Sau Sai Lầm
Chương 231 : Giác ngộ sau sai lầm
Cẩm Phong chết, Lâm Nhữ lại không gục ngã như dự liệu của bà.
Mấy ngày nay nàng ra ra vào vào trong thành, tuy hơi gầy gò đi nhưng tinh thần vẫn ổn. Kế hoạch trông đợi nàng chịu đả kịch khiến bệnh nặng không chữa khỏi cứ thế tiêu tùng.
Thật không thể ngờ được Lâm Nhữ lại kiên cường đến thế, liên tiếp chịu đả kích lớn cũng không khiến nàng gục ngã.
Phương Du Phong với Liễu thị làm ầm lên đòi phân nhà, bức ép Lâm Nhữ cầm cố nhà cửa, Tạ phu nhân mừng thầm, nhưng sung sướng được đâu mấy ngày, Lâm Nhữ đã chuộc lại được. Hiển nhiên rằng, có người ngay lúc nhà họ Phương cùng đường bí lối vẫn kiên định ủng hộ Lâm Nhữ.
Sau khi Sùng Huy tự phóng hỏa, mỗi ngày đóng chặt cửa phòng, không nói với bà câu nào.
Tình mẫu tử hời hợt đến vậy, người trong tộc ghé thăm, Tạ phu nhân không dám để hắn lộ mặt, sợ hắn ở trước mặt người ta vả mặt bà, nói gì đến chuyện bàn luận với người trong các hiệu buôn.
Gần đến cuối năm, người buôn quạt rời khỏi Nhuận Châu, thời cơ tốt nhất lôi kéo họ đã vuột mất.
Không dám đút Tạ Nghi Ninh uống thuốc an thần mãi. Sau khi nàng tỉnh dậy, nghe đến biến cố, nói với bà: “Mẫu thân, sao người có thể làm thế? Đâu phải do Nhữ lang cho làm giả quạt báu gia truyền, có liên quan gì đến huynh ấy chứ.”
Nàng chạy đến Phương phủ, bị cự tuyệt không vào được bên trong. Sau khi trở về, mặt thộn ra. Sau khi Sùng Huy tức giận thì mặt lạnh, nhưng nàng thì khác, khóc lóc trách móc bà mãi không ngừng.
Những mỹ nhân đã mang ra từ vườn trúc tía, Lâm Nhữ chưa từng đến phủ nha cáo quan, không có chỗ định, lại còn chịu trách nhiệm lén lút bắt nô tỳ nhà họ Phương. Bà không cho họ về nhà, mấy người lớn thì còn đỡ, mấy đứa nhỏ khóc sướt mướt đòi về nhà, tranh cãi khiến người ta không thể an ổn.
Lan Tôn liên tục bức ép bà lên tiếng để Sùng Huy nạp nàng làm thiếp. Tạ Vận Hưng mấy lần muốn chiếm đoạt Lan Tôn làm của riêng nên không chú tâm làm việc, làm người ta càng sứt đầu mẻ trán.
Năm nay không thể so với năm trước, cần có qua có lại nhân tình với các phủ, có thu lễ cũng phải có đáp lễ. Sùng Huy không hề lộ mặt, dần dần có mấy lời gièm pha.
Tạ phu nhân cần thể diện, bức bách không biết phải làm sao, tìm Yên La để hỗ trợ nghĩ cách giúp bà.
“Thiếu gia không còn là đứa trẻ mặc tỷ muốn vò nắn thế nào thì vò. Nếu tỷ tỷ không nhượng bộ thì mẫu tử cứ cương với nhau mãi. Không thể giao hết quyền hành thì có thể giao phường quạt cho thiếu gia xử lí, dần dần níu kéo quan hệ mẫu tử, thế nào?” Yên La nói.
Giao phường quạt cho Sùng Huy xử lí, thì phải cho hắn người cùng tiền để sử dụng, Tạ phu nhân không muốn.
Phất tay cho Yên La lui đi, bà khổ sở suy nghĩ, bỗng nhiên, một tiếng hét the thé vang lên đâm thẳng vào màng nghĩ của bà.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hình như truyền đến từ viện Bệ Vu.” Nô tỳ nói với gương mặt ảm đạm.
Lan Tôn ở viện Bệ Vu.
Dường như tiếng gào thét là của nàng.
Tạ phu nhân cắn răng, nhanh chóng đi đến viện Bệ Vu.
Giàn hoa, bàn thấp nghiêng đổ, ly cùng bình trà trang trí vỡ đầy đất, màn che bị lôi xuống, bên trong khung cảnh lộn xộn, xiêm áo Lan Tôn bị xé nát, một tay Tạ Vận Hưng ghì trước ngực nàng, tay kia kéo quần nàng.
Vạt váy kéo lê trên đất vang lên tiếng xoạt. Tạ Vận Hưng quay đầu nhìn, ngay lập tức, Lan Tôn bóp cổ Tạ Vận Hưng đẩy ông ra.
“Coi chút tiền đồ của ngươi kìa.” Tạ phu nhân chán ghét nói, chuyện đã đến mức này rồi ngăn cản cũng chẳng có nghĩa lí gì, xoay người rời đi.
“Phu nhân cứu tôi.” Lan Tôn thét chói tai.
Bước chân của Tạ phu nhân không ngừng.
Bà bà với nô tỳ đi theo cạnh Tạ phu nhân ngẩn người, đồng loạt ra ngoài.
“Vẫn chưa rõ sao? Phu nhân đã đồng ý đem cô cho ta từ sớm rồi.” Tạ Vận Hưng cười hì hì, lau vệt máu bên môi, cởi quần.
Lan Tôn bò dậy, tròng mắt ứ máu, mặt mày xinh đẹp vặn vẹo kinh khủng như ác quỷ. Tạ Vận Hưng nhào đến, Lan Tôn đưa tay đập thật mạnh. Tạ Vận Hưng kêu lên thảm thiết. Mọi người quay đầu nhìn, trợn tròn mắt, thét chói tai không kiềm chế được.
Đũng quần Tạ Vận Hưng thấm máu, đường con cháu bị Lan Tôn bẻ mạnh.
Lan Tôn cắn răng, hàm răng trắng đến mức làm người phát rét, máu tươi trên trán rất nhiều, trượt theo gò má vào miệng, là do lúc giãy dụa đã bị thương, một bàn tay cầm lấy vật dính máu, nhìn như ma quỷ uống máu ăn thịt.
“A! A! A!” Tạ Vận Hưng che đũng quần, co chân kêu lên thảm thiết.
“Lan Tôn, ngươi… ngươi thật to gan!” Tạ phu nhân cắn răng.
“Ông ta muốn vấy bẩn tôi, tôi chỉ cho ông ta một bài học thôi.” Lan Tôn lạnh lùng nói.
“Phu nhân, bắt ả lại, tôi muốn báo thù…” Tạ Vận Hưng khàn giọng kêu to.
Lan Tôn biến sắc mặt, con ngươi lạnh lẽo rét căm trừng Tạ phu nhân, nghiêm nghị gào thét: “Chúng ta đã giao hẹn, tôi giúp bà vạch trần bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương, bà phải để Sùng Huy nạp tôi làm thiếp.”
Tạ phu nhân không đáp lại nàng, tầm mắt đảo một vòng gương mặt Tạ Vận Hưng với Lan Tôn, suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫy tay, quát lên: “Trói Lan Tôn lại!”
Mấy bà bà tiến lên đè Lan Tôn.
Lan Tôn liều mạng giãy dụa.
Ngoài cửa vang tiếng nhiều người đến. Bóng dáng Sùng Huy xuất hiện trong đó, ánh mắt Lan Tôn sáng lên: “Huy nương, cứu thiếp! Huy nương, cứu thiếp!”
Sùng Huy kinh ngạc: “Cô phản bội nhị lang, phản bội nhà họ Phương, còn trông chờ ta cứu cô!”
“Đây là nhà họ Tạ của chàng, bà ấy là mẫu thân của chàng. Thiếp giúp bà ấy thì có gì sai chứ.” Lan Tôn khóc lóc kêu to.
“Đừng có kiếm cớ cho mình. Cô hạ độc Hà đại lang, dù có chết ta cũng không rời khỏi nhị lang. Lúc đó đáng lí cô phải nhìn thấu rồi, biết rõ người mà ta thích là nhị lang, không thể ở bên cô được. Còn giúp đỡ Tạ phu nhân đối phó với nhà họ Phương ư?” Sùng Huy nhàn nhạt nói, xoay người rời đi mấy bước lại quay đầu nói lời giễu cợt: “Nhị lang nhân nghĩa chiều chuộng cô đến mức không biết trời cao đất dày là gì. Ở bên ngoài nếm thử chút đau khổ, cũng dạy cho cô biết rõ nhà họ Phương tốt thế nào.” Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi, không quay đầu lại nữa.
Cơ thể Lan Tôn mềm nhũn, không còn sức để giãy dụa.
Đám bà bà cũng không để ý đến mảnh vỡ đầy đất, mạnh mẽ trói nàng lại.
Không thấy sắc trời, không nhìn thấy hi vọng.
Trong phòng chứa củi tối tăm lạnh như băng khóa chặt, rốt cuộc Lan Tôn cũng hiểu ra hàm nghĩa trong câu nói của Sùng Huy.
Nàng hạ độc Hà Lịch là tội lớn bằng trời, nhưng Lâm Nhữ chỉ giam lỏng nàng trong phòng, chuyện ăn uống vẫn như thường. Tạ Vận Hưng muốn vấy bẩn nàng, nàng là người bị hại, nhưng Tạ phu nhân lại trách tội nàng, giam lỏng nàng.
Đợi lúc Tạ Vận Hưng dưỡng thương xong có sức lại, không khó đoán sẽ gặp cảnh hành hạ thế nào.
Tình cảnh lần cuối gặp Lâm Nhữ ở vườn trúc tía lại hiện về trong đầu nàng.
Lời than thở thương hại của Lâm Nhữ. Lâm Nhữ đã nói:
“Cô và Sùng Huy quen nhau từ nhỏ, bầu bạn mười mấy năm, nếu hắn có thể yêu cô thì đã yêu từ lâu rồi, tội gì cứ u mê không tỉnh ngộ.
Chúng ta đi đây, cô hãy bảo trọng.”
Sùng Huy thật sự không thương nàng, không hề có một chút tình ý gì.
Cũng không phải giống như điều nàng nghĩ, vì hắn uống thuốc ức chế nên không hiểu rõ tình yêu. Lúc hắn mới ra khỏi vườn trúc tía, vẫn chưa thành một người đàn ông đúng nghĩa, trái tim đã buộc chặt trên người Lâm Nhữ.
Lan Tôn khóc thầm trong nỗi tuyệt vọng. Nàng thù hận, không cam lòng, hối hận, đau đến mức không muốn sống nữa.
Lâm Nhữ không hề biết gì đến chuyện xảy ra ở Tạ phủ. Lâm Nguyên sai Tôn Truyền qua mấy lần, lời trong lời ngoài kêu nhà họ Phương tố cáo Tạ phu nhân đòi lại mỹ nhân. Gã càng cuống cuồng Lâm Nhữ càng bình tĩnh, lấy lí do đau lòng trước cái chết của Cẩm Phong, án binh bất động.
Hai mươi tám tháng chạp, trước giao thừa một ngày, Hà Lịch ngồi đối diện với Lâm Nhữ trong nhà đài Sấu Thạch bàn chuyện qua năm mới Lâm Nhữ sẽ lên đường đến Trường An.
Bỗng nhiên Bạch Chỉ đến, mang theo một đơn thuốc, bảo là Sùng Huy đưa qua, Lan Tôn cho hắn để hắn giao lại Hà Lịch.
Chương 231 : Giác ngộ sau sai lầm
Cẩm Phong chết, Lâm Nhữ lại không gục ngã như dự liệu của bà.
Mấy ngày nay nàng ra ra vào vào trong thành, tuy hơi gầy gò đi nhưng tinh thần vẫn ổn. Kế hoạch trông đợi nàng chịu đả kịch khiến bệnh nặng không chữa khỏi cứ thế tiêu tùng.
Thật không thể ngờ được Lâm Nhữ lại kiên cường đến thế, liên tiếp chịu đả kích lớn cũng không khiến nàng gục ngã.
Phương Du Phong với Liễu thị làm ầm lên đòi phân nhà, bức ép Lâm Nhữ cầm cố nhà cửa, Tạ phu nhân mừng thầm, nhưng sung sướng được đâu mấy ngày, Lâm Nhữ đã chuộc lại được. Hiển nhiên rằng, có người ngay lúc nhà họ Phương cùng đường bí lối vẫn kiên định ủng hộ Lâm Nhữ.
Sau khi Sùng Huy tự phóng hỏa, mỗi ngày đóng chặt cửa phòng, không nói với bà câu nào.
Tình mẫu tử hời hợt đến vậy, người trong tộc ghé thăm, Tạ phu nhân không dám để hắn lộ mặt, sợ hắn ở trước mặt người ta vả mặt bà, nói gì đến chuyện bàn luận với người trong các hiệu buôn.
Gần đến cuối năm, người buôn quạt rời khỏi Nhuận Châu, thời cơ tốt nhất lôi kéo họ đã vuột mất.
Không dám đút Tạ Nghi Ninh uống thuốc an thần mãi. Sau khi nàng tỉnh dậy, nghe đến biến cố, nói với bà: “Mẫu thân, sao người có thể làm thế? Đâu phải do Nhữ lang cho làm giả quạt báu gia truyền, có liên quan gì đến huynh ấy chứ.”
Nàng chạy đến Phương phủ, bị cự tuyệt không vào được bên trong. Sau khi trở về, mặt thộn ra. Sau khi Sùng Huy tức giận thì mặt lạnh, nhưng nàng thì khác, khóc lóc trách móc bà mãi không ngừng.
Những mỹ nhân đã mang ra từ vườn trúc tía, Lâm Nhữ chưa từng đến phủ nha cáo quan, không có chỗ định, lại còn chịu trách nhiệm lén lút bắt nô tỳ nhà họ Phương. Bà không cho họ về nhà, mấy người lớn thì còn đỡ, mấy đứa nhỏ khóc sướt mướt đòi về nhà, tranh cãi khiến người ta không thể an ổn.
Lan Tôn liên tục bức ép bà lên tiếng để Sùng Huy nạp nàng làm thiếp. Tạ Vận Hưng mấy lần muốn chiếm đoạt Lan Tôn làm của riêng nên không chú tâm làm việc, làm người ta càng sứt đầu mẻ trán.
Năm nay không thể so với năm trước, cần có qua có lại nhân tình với các phủ, có thu lễ cũng phải có đáp lễ. Sùng Huy không hề lộ mặt, dần dần có mấy lời gièm pha.
Tạ phu nhân cần thể diện, bức bách không biết phải làm sao, tìm Yên La để hỗ trợ nghĩ cách giúp bà.
“Thiếu gia không còn là đứa trẻ mặc tỷ muốn vò nắn thế nào thì vò. Nếu tỷ tỷ không nhượng bộ thì mẫu tử cứ cương với nhau mãi. Không thể giao hết quyền hành thì có thể giao phường quạt cho thiếu gia xử lí, dần dần níu kéo quan hệ mẫu tử, thế nào?” Yên La nói.
Giao phường quạt cho Sùng Huy xử lí, thì phải cho hắn người cùng tiền để sử dụng, Tạ phu nhân không muốn.
Phất tay cho Yên La lui đi, bà khổ sở suy nghĩ, bỗng nhiên, một tiếng hét the thé vang lên đâm thẳng vào màng nghĩ của bà.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hình như truyền đến từ viện Bệ Vu.” Nô tỳ nói với gương mặt ảm đạm.
Lan Tôn ở viện Bệ Vu.
Dường như tiếng gào thét là của nàng.
Tạ phu nhân cắn răng, nhanh chóng đi đến viện Bệ Vu.
Giàn hoa, bàn thấp nghiêng đổ, ly cùng bình trà trang trí vỡ đầy đất, màn che bị lôi xuống, bên trong khung cảnh lộn xộn, xiêm áo Lan Tôn bị xé nát, một tay Tạ Vận Hưng ghì trước ngực nàng, tay kia kéo quần nàng.
Vạt váy kéo lê trên đất vang lên tiếng xoạt. Tạ Vận Hưng quay đầu nhìn, ngay lập tức, Lan Tôn bóp cổ Tạ Vận Hưng đẩy ông ra.
“Coi chút tiền đồ của ngươi kìa.” Tạ phu nhân chán ghét nói, chuyện đã đến mức này rồi ngăn cản cũng chẳng có nghĩa lí gì, xoay người rời đi.
“Phu nhân cứu tôi.” Lan Tôn thét chói tai.
Bước chân của Tạ phu nhân không ngừng.
Bà bà với nô tỳ đi theo cạnh Tạ phu nhân ngẩn người, đồng loạt ra ngoài.
“Vẫn chưa rõ sao? Phu nhân đã đồng ý đem cô cho ta từ sớm rồi.” Tạ Vận Hưng cười hì hì, lau vệt máu bên môi, cởi quần.
Lan Tôn bò dậy, tròng mắt ứ máu, mặt mày xinh đẹp vặn vẹo kinh khủng như ác quỷ. Tạ Vận Hưng nhào đến, Lan Tôn đưa tay đập thật mạnh. Tạ Vận Hưng kêu lên thảm thiết. Mọi người quay đầu nhìn, trợn tròn mắt, thét chói tai không kiềm chế được.
Đũng quần Tạ Vận Hưng thấm máu, đường con cháu bị Lan Tôn bẻ mạnh.
Lan Tôn cắn răng, hàm răng trắng đến mức làm người phát rét, máu tươi trên trán rất nhiều, trượt theo gò má vào miệng, là do lúc giãy dụa đã bị thương, một bàn tay cầm lấy vật dính máu, nhìn như ma quỷ uống máu ăn thịt.
“A! A! A!” Tạ Vận Hưng che đũng quần, co chân kêu lên thảm thiết.
“Lan Tôn, ngươi… ngươi thật to gan!” Tạ phu nhân cắn răng.
“Ông ta muốn vấy bẩn tôi, tôi chỉ cho ông ta một bài học thôi.” Lan Tôn lạnh lùng nói.
“Phu nhân, bắt ả lại, tôi muốn báo thù…” Tạ Vận Hưng khàn giọng kêu to.
Lan Tôn biến sắc mặt, con ngươi lạnh lẽo rét căm trừng Tạ phu nhân, nghiêm nghị gào thét: “Chúng ta đã giao hẹn, tôi giúp bà vạch trần bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương, bà phải để Sùng Huy nạp tôi làm thiếp.”
Tạ phu nhân không đáp lại nàng, tầm mắt đảo một vòng gương mặt Tạ Vận Hưng với Lan Tôn, suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫy tay, quát lên: “Trói Lan Tôn lại!”
Mấy bà bà tiến lên đè Lan Tôn.
Lan Tôn liều mạng giãy dụa.
Ngoài cửa vang tiếng nhiều người đến. Bóng dáng Sùng Huy xuất hiện trong đó, ánh mắt Lan Tôn sáng lên: “Huy nương, cứu thiếp! Huy nương, cứu thiếp!”
Sùng Huy kinh ngạc: “Cô phản bội nhị lang, phản bội nhà họ Phương, còn trông chờ ta cứu cô!”
“Đây là nhà họ Tạ của chàng, bà ấy là mẫu thân của chàng. Thiếp giúp bà ấy thì có gì sai chứ.” Lan Tôn khóc lóc kêu to.
“Đừng có kiếm cớ cho mình. Cô hạ độc Hà đại lang, dù có chết ta cũng không rời khỏi nhị lang. Lúc đó đáng lí cô phải nhìn thấu rồi, biết rõ người mà ta thích là nhị lang, không thể ở bên cô được. Còn giúp đỡ Tạ phu nhân đối phó với nhà họ Phương ư?” Sùng Huy nhàn nhạt nói, xoay người rời đi mấy bước lại quay đầu nói lời giễu cợt: “Nhị lang nhân nghĩa chiều chuộng cô đến mức không biết trời cao đất dày là gì. Ở bên ngoài nếm thử chút đau khổ, cũng dạy cho cô biết rõ nhà họ Phương tốt thế nào.” Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi, không quay đầu lại nữa.
Cơ thể Lan Tôn mềm nhũn, không còn sức để giãy dụa.
Đám bà bà cũng không để ý đến mảnh vỡ đầy đất, mạnh mẽ trói nàng lại.
Không thấy sắc trời, không nhìn thấy hi vọng.
Trong phòng chứa củi tối tăm lạnh như băng khóa chặt, rốt cuộc Lan Tôn cũng hiểu ra hàm nghĩa trong câu nói của Sùng Huy.
Nàng hạ độc Hà Lịch là tội lớn bằng trời, nhưng Lâm Nhữ chỉ giam lỏng nàng trong phòng, chuyện ăn uống vẫn như thường. Tạ Vận Hưng muốn vấy bẩn nàng, nàng là người bị hại, nhưng Tạ phu nhân lại trách tội nàng, giam lỏng nàng.
Đợi lúc Tạ Vận Hưng dưỡng thương xong có sức lại, không khó đoán sẽ gặp cảnh hành hạ thế nào.
Tình cảnh lần cuối gặp Lâm Nhữ ở vườn trúc tía lại hiện về trong đầu nàng.
Lời than thở thương hại của Lâm Nhữ. Lâm Nhữ đã nói:
“Cô và Sùng Huy quen nhau từ nhỏ, bầu bạn mười mấy năm, nếu hắn có thể yêu cô thì đã yêu từ lâu rồi, tội gì cứ u mê không tỉnh ngộ.
Chúng ta đi đây, cô hãy bảo trọng.”
Sùng Huy thật sự không thương nàng, không hề có một chút tình ý gì.
Cũng không phải giống như điều nàng nghĩ, vì hắn uống thuốc ức chế nên không hiểu rõ tình yêu. Lúc hắn mới ra khỏi vườn trúc tía, vẫn chưa thành một người đàn ông đúng nghĩa, trái tim đã buộc chặt trên người Lâm Nhữ.
Lan Tôn khóc thầm trong nỗi tuyệt vọng. Nàng thù hận, không cam lòng, hối hận, đau đến mức không muốn sống nữa.
Lâm Nhữ không hề biết gì đến chuyện xảy ra ở Tạ phủ. Lâm Nguyên sai Tôn Truyền qua mấy lần, lời trong lời ngoài kêu nhà họ Phương tố cáo Tạ phu nhân đòi lại mỹ nhân. Gã càng cuống cuồng Lâm Nhữ càng bình tĩnh, lấy lí do đau lòng trước cái chết của Cẩm Phong, án binh bất động.
Hai mươi tám tháng chạp, trước giao thừa một ngày, Hà Lịch ngồi đối diện với Lâm Nhữ trong nhà đài Sấu Thạch bàn chuyện qua năm mới Lâm Nhữ sẽ lên đường đến Trường An.
Bỗng nhiên Bạch Chỉ đến, mang theo một đơn thuốc, bảo là Sùng Huy đưa qua, Lan Tôn cho hắn để hắn giao lại Hà Lịch.
Bình luận facebook