Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-234
Chương 234: Hoạn Nạn Mới Biết Chân Tình
Chương 234 : Hoạn nạn mới biết chân tình
Không rõ hướng đi của Mai nương, nhưng có một chuyện rất đáng nghi.
Mai nương bỏ trốn, Tạ phu nhân không bắt được người về, nếu là bình thường, đáng lẽ lúc đó Tạ phu nhân phải lo lắng Lâm Nhữ đã hay tin mà nghĩ được cách đối phó. Việc vạch trần báu vật gia truyền của nhà họ Phương vào lễ lớn quá mạo hiểm, rất dễ hỏng việc, một khi đã để lộ dã tâm thì từ nay về sau hành sự sẽ không được thuận lợi. Nhưng bà lại không đổi chủ ý, vẫn làm theo kế hoạch. Tạ phu nhân đa mưu túc trí, không phải người làm chuyện mà bản thân không nắm rõ, như thế thì chỉ có một khả năng: bà biết rõ Mai nương chưa đến Phương phủ.
“Trong Phương phủ có tai mắt của Tạ phu nhân, truyền tin tức về cho bà ta.” Hà Lịch nháy mắt cũng nghĩ ra, đột ngột biến sắc mặt.
Lâm Nhữ gật đầu, vẻ mặt nặng nề.
Giữa những người đã hoạn nạn có nhau lại tồn tại nội gián, nhất cử nhất động của nàng lại bị quan sát báo cho Tạ phu nhân, vừa suy nghĩ đến đã muốn dựng tóc gáy.
Phải bắt cho được kẻ này, nếu không sẽ không thể nào an ổn.
Nhưng làm sao để bắt được thì phải tốn nhiều tâm tư.
Nhà họ Phương đã hưng thịnh gần trăm năm, những hạ nhân trong phủ hiện giờ hầu hết đều là con cháu của những người hạ nô trước, số ít không thuộc diện đó thì cũng mua từ lúc mới bốn năm tuổi, đã lớn lên ở nhà họ Phương từ nhỏ, làm việc cẩn thận lưu ý. Liên tục phải chịu đả kích, kế sinh nhai gia đình khó khăn, nhưng không một ai có ý muốn rời đi, lúc điều tra dù chỉ lộ một thoáng hoài nghi, cũng đã là đả kích rất lớn đối với bọn họ.
“Không thì mượn cớ gia sản khó khăn, chỉ để lại thiếp thân hầu hạ, phát bán những người khác cả đi.” Hà Lịch nói.
Lâm Nhữ xoa trán nói: “Để muội suy nghĩ thêm.”
Cả phủ đều là người nhà họ Phương, nàng không muốn vì sự vô dụng của bản thân lại khiến cho người nhà họ Phương đối mặt với hoàn cảnh không được đảm bảo.
“Không thì chúng ta dùng kế, lừa gạt thử xem.” Hà Lịch trầm ngâm nói.
“Dụ địch lòi ra?” Lâm Nhữ lập tức hiểu ra, vỗ tay khen ngợi, chân mày thả lỏng.
Lâm Nhữ với Hà Lịch tranh chấp nhau bước vào Phương phủ.
Hà Lịch trách Lâm Nhữ, không nên vì một Lan Tôn lại bỏ qua cơ hội đòi tiền chuộc mười nghìn lượng vàng từ Tạ phu nhân. Hắn còn nói, những mỹ nhân kia từng phản bội nhà họ Phương, bất tín bất nghĩa, không nên từ bỏ tiền chuộc còn trả lại khế ước bán thân cho bọn họ, bỏ thêm số tiền lớn đưa họ về nhà, phí sức người lẫn sức của.
Chân mày Lâm Nhữ nhíu chặt, cố gắng kiềm chế, cuối cùng bị Hà Lịch trách mắng đến mức nổi giận, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nói: “Biểu ca, có phải huynh đang mượn chuyện này để trách đệ tống Dư lang vào đại lao?”
“Nói gì vậy chứ?” Gương mặt ôn hòa của Hà Lịch thay đổi, sắc mặt nhợt nhạt mà nói: “Huynh vì nhà họ Phương mà đệ lại nói thế. Dư lang làm hành động bất nghĩa tự chặt đường sống của mình, sao huynh lại trách đệ được? Trước mắt nhà họ Phương từng bước khó khăn, thêm được chút khoản thu càng tốt, huynh mới nói như vậy…”
Lâm Nhữ áy náy, vội nói lời xin lỗi.
Hai người hòa hảo như lúc đầu, có điều khi dùng bữa tối, Hà Lịch vốn ít dính vào rượu lại uống hai vò.
Đang lúc rối ren, mọi người trong phủ đều bàng hoàng, tin tức Hà Lịch với Lâm Nhữ bất hòa truyền đi như gió lốc, mới đó đã luồn lách đến mọi ngóc ngách. Vào giờ Tuất, Phương Khương thị gọi Lâm Nhữ qua hỏi, dặn đi dặn lại khuyên răn: “Lịch lang nói có lí lắm, nó cũng là nghĩ cho nhà họ Phương thôi, con cứ khăng khăng làm theo ý mình thành quen, chưa chắc đó đã là đúng.”
Hà Khương thị mệt nhọc thức dậy, gọi Hà Lịch đến, đau khổ khóc cầu: “Lúc này nhà họ Phương nhiều việc, tâm trạng Nhữ lang không tốt, con cứ thuận ý nó, đừng có chủ trương ngược lại.”
Hôm sau, lần đầu tiền Hà Lịch không đến nhà đài Sấu Thạch dùng bữa với Lâm Nhữ, vào bữa tiệc sum họp giao thừa, dù hai người cũng trò chuyện, nhưng nụ cười không tới đáy mắt, thái độ không còn thân mật như trước.
Trong Tết, hai người lại cùng nhau ra ngoài viếng thăm người thân trong họ, thân thiết như xưa.
Vở kịch hòa hảo rồi bất hòa, bất hòa rồi hòa hảo diễn hết nửa tháng, thời gian này Hà Lịch đơn độc ra ngoài mấy lần, lại không có người nhà họ Tạ tìm hắn lôi kéo.
Tạ phu nhân luôn muốn li gián Lâm Nhữ với Hà Lịch, lôi Hà Lịch ra khỏi nhà họ Phương, nếu đã hay tin không có lí do gì không hành động.
Đêm Nguyên Tiêu, diễn kịch hết nửa tháng, Lâm Nhữ mệt mỏi xả hơi, quyết định từ bỏ.
“Xem ra người trong phủ không có hiềm nghi, có lẽ Tạ phu nhân phái người ngày đêm canh chừng cổng phủ nhà chúng ta, không có ai báo tin lại thì đã hiểu Mai nương chưa đến phủ.”
Hà Lịch cũng có suy nghĩ như vậy, cho dù chỉ giả vờ không thân thiết với Lâm Nhữ cũng khiến hắn khó chịu, nếu không cần diễn nữa thì cầu còn không được.
“Sắp xếp người cẩn thận tìm kiếm Mai nương trong thành.” Lâm Nhữ nói.
Không biết Mai nương đã xảy ra chuyện gì mà không đến Phương phủ, trước mặt liệu còn sống hay bình yên vô sự hay không, lo lắng không ngừng.
Chân dung mỹ nhân trên chiếc quạt hợp hoan mỹ nhân ngày đó làm ra lừa gạt Quách Thành An chính là Mai nương, trong nhà đài Sấu Thạch vẫn còn bản thảo. Phương Tú Khởi giỏi về kĩ thuật đan thanh, để Phương Tú Khởi dựa theo đó mà vẽ mấy bức chân dung Mai nương, cho người đi tìm kiếm cầm theo bức họa hỏi thăm, có tin tức gì thì bẩm báo lại.
Mười bảy tháng giêng, Triệu Ngô Hàng phái Triệu Quý mang theo thư chính tay y viết cùng với biên lai mượn tiền của nhà họ Phương.
Trong thư, Triệu Ngô Hàng viết muốn lấy lại tiền đã cho mượn, yêu cầu Lâm Nhữ đổi vàng thành ngân phiếu đưa cho Triệu Quý mang về.
Lâm Nhữ không nói hai lời, đến phủ nha đổi ngân phiếu đưa cho Triệu Quý,
Triệu Quý không nhận lấy, như trút bỏ gánh nặng, cười ha hả lấy ra một bức thư đưa cho Lâm Nhữ.
Hóa ra đòi lại tiền chỉ là thăm dò.
Triệu Ngô Hàng muốn khảo sát phẩm hạnh của Lâm Nhữ, nếu như kì kèo không muốn trả sẽ lập tức kiện ra phủ nha đòi lại, còn nếu nhanh chóng trả tiền thì không đòi lại tiền cho mượn.
Không những không đòi lại tiền, còn đặt năm trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan tinh xảo, tiền ứng trước là ba nghìn lượng vàng do Triệu Quý mang tới.
Lâm Nhữ là người có lòng dạ sắt thép, cũng không khỏi hốc mắt đỏ bừng, vái lạy dưới đất: “Nhữ vô cùng cảm kích, xin phiền Triệu quản sự thay Nhữ bái tạ Triệu đương gia.”
Triệu Quý tránh né không nhận lễ, chất phác nói: “Thật ra đây là chủ ý của phu nhân nhà ta, đương gia vẫn có chút bận tâm, dù sao cũng không phải là con số nhỏ. Phu nhân bảo rằng, ngài ấy tin tưởng nhị lang hữu dũng hữu mưu, nhân nghĩa quả cảm, nhất định có thể khôi phục lại nhà họ Phương. Đương gia còn phát ghen nữa. Nếu không phải nhị lang chưa gặp mặt phu nhân, không có cái hiềm phu nhân ngưỡng mộ phong thái đĩnh đạc của nhị lang, e là cả hai phải cãi vã rồi.”
Lâm Nhữ mỉm cười, cảm khái vô vàn.
Không ngờ tới chỉ một lúc bất bình, lại kết được thiện duyên với Triệu phu nhân.
Lúc đầu năm, khí thế bán quạt không kiêng dè, quạt hợp hoan thành phẩm đã bán gần như cạn sạch, trong kho chỉ còn mười, hai mươi nghìn chiếc. Có đơn đặt hàng của Triệu thị, nếu phường quạt có thể mở thì bắt đầu để thợ quạt đang rảnh làm, nhà họ Phương không còn lo lắng có nên phát lương bổng hay không.
Nhà họ Tạ vẫn không mở miệng đòi lại phường quạt, nhưng mà, khó nói một ngày nào đó sẽ đòi lại ngay, bắt đầu sản xuất thì phải nhập vật liệu, đến lúc đó nhà họ Tạ thu hồi, vật liệu không có chỗ chất trở thành một mớ phiền phức.
Ụ Quy Nhàn với vườn Chí Thiện không có ai ở, liệu có nên mua sắm công cụ làm quạt, sản xuất ngay trong phủ?
Lâm Nhữ khá do dự.
Vật liệu làm quạt đều là thứ dễ cháy, phải tránh xa nhà dân, nếu làm quạt trong phủ, lỡ như bốc cháy, tổn thất tiền của là chuyện nhỏ, có thương vong về người thì nàng có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
“Từ từ suy nghĩ cách.” Hà Lịch khuyên nhủ.
Ra khỏi nhà đài Sấu Thạch, Hà Lịch suy nghĩ một lúc rồi đi tìm Bạch Chỉ.
Chương 234 : Hoạn nạn mới biết chân tình
Không rõ hướng đi của Mai nương, nhưng có một chuyện rất đáng nghi.
Mai nương bỏ trốn, Tạ phu nhân không bắt được người về, nếu là bình thường, đáng lẽ lúc đó Tạ phu nhân phải lo lắng Lâm Nhữ đã hay tin mà nghĩ được cách đối phó. Việc vạch trần báu vật gia truyền của nhà họ Phương vào lễ lớn quá mạo hiểm, rất dễ hỏng việc, một khi đã để lộ dã tâm thì từ nay về sau hành sự sẽ không được thuận lợi. Nhưng bà lại không đổi chủ ý, vẫn làm theo kế hoạch. Tạ phu nhân đa mưu túc trí, không phải người làm chuyện mà bản thân không nắm rõ, như thế thì chỉ có một khả năng: bà biết rõ Mai nương chưa đến Phương phủ.
“Trong Phương phủ có tai mắt của Tạ phu nhân, truyền tin tức về cho bà ta.” Hà Lịch nháy mắt cũng nghĩ ra, đột ngột biến sắc mặt.
Lâm Nhữ gật đầu, vẻ mặt nặng nề.
Giữa những người đã hoạn nạn có nhau lại tồn tại nội gián, nhất cử nhất động của nàng lại bị quan sát báo cho Tạ phu nhân, vừa suy nghĩ đến đã muốn dựng tóc gáy.
Phải bắt cho được kẻ này, nếu không sẽ không thể nào an ổn.
Nhưng làm sao để bắt được thì phải tốn nhiều tâm tư.
Nhà họ Phương đã hưng thịnh gần trăm năm, những hạ nhân trong phủ hiện giờ hầu hết đều là con cháu của những người hạ nô trước, số ít không thuộc diện đó thì cũng mua từ lúc mới bốn năm tuổi, đã lớn lên ở nhà họ Phương từ nhỏ, làm việc cẩn thận lưu ý. Liên tục phải chịu đả kích, kế sinh nhai gia đình khó khăn, nhưng không một ai có ý muốn rời đi, lúc điều tra dù chỉ lộ một thoáng hoài nghi, cũng đã là đả kích rất lớn đối với bọn họ.
“Không thì mượn cớ gia sản khó khăn, chỉ để lại thiếp thân hầu hạ, phát bán những người khác cả đi.” Hà Lịch nói.
Lâm Nhữ xoa trán nói: “Để muội suy nghĩ thêm.”
Cả phủ đều là người nhà họ Phương, nàng không muốn vì sự vô dụng của bản thân lại khiến cho người nhà họ Phương đối mặt với hoàn cảnh không được đảm bảo.
“Không thì chúng ta dùng kế, lừa gạt thử xem.” Hà Lịch trầm ngâm nói.
“Dụ địch lòi ra?” Lâm Nhữ lập tức hiểu ra, vỗ tay khen ngợi, chân mày thả lỏng.
Lâm Nhữ với Hà Lịch tranh chấp nhau bước vào Phương phủ.
Hà Lịch trách Lâm Nhữ, không nên vì một Lan Tôn lại bỏ qua cơ hội đòi tiền chuộc mười nghìn lượng vàng từ Tạ phu nhân. Hắn còn nói, những mỹ nhân kia từng phản bội nhà họ Phương, bất tín bất nghĩa, không nên từ bỏ tiền chuộc còn trả lại khế ước bán thân cho bọn họ, bỏ thêm số tiền lớn đưa họ về nhà, phí sức người lẫn sức của.
Chân mày Lâm Nhữ nhíu chặt, cố gắng kiềm chế, cuối cùng bị Hà Lịch trách mắng đến mức nổi giận, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nói: “Biểu ca, có phải huynh đang mượn chuyện này để trách đệ tống Dư lang vào đại lao?”
“Nói gì vậy chứ?” Gương mặt ôn hòa của Hà Lịch thay đổi, sắc mặt nhợt nhạt mà nói: “Huynh vì nhà họ Phương mà đệ lại nói thế. Dư lang làm hành động bất nghĩa tự chặt đường sống của mình, sao huynh lại trách đệ được? Trước mắt nhà họ Phương từng bước khó khăn, thêm được chút khoản thu càng tốt, huynh mới nói như vậy…”
Lâm Nhữ áy náy, vội nói lời xin lỗi.
Hai người hòa hảo như lúc đầu, có điều khi dùng bữa tối, Hà Lịch vốn ít dính vào rượu lại uống hai vò.
Đang lúc rối ren, mọi người trong phủ đều bàng hoàng, tin tức Hà Lịch với Lâm Nhữ bất hòa truyền đi như gió lốc, mới đó đã luồn lách đến mọi ngóc ngách. Vào giờ Tuất, Phương Khương thị gọi Lâm Nhữ qua hỏi, dặn đi dặn lại khuyên răn: “Lịch lang nói có lí lắm, nó cũng là nghĩ cho nhà họ Phương thôi, con cứ khăng khăng làm theo ý mình thành quen, chưa chắc đó đã là đúng.”
Hà Khương thị mệt nhọc thức dậy, gọi Hà Lịch đến, đau khổ khóc cầu: “Lúc này nhà họ Phương nhiều việc, tâm trạng Nhữ lang không tốt, con cứ thuận ý nó, đừng có chủ trương ngược lại.”
Hôm sau, lần đầu tiền Hà Lịch không đến nhà đài Sấu Thạch dùng bữa với Lâm Nhữ, vào bữa tiệc sum họp giao thừa, dù hai người cũng trò chuyện, nhưng nụ cười không tới đáy mắt, thái độ không còn thân mật như trước.
Trong Tết, hai người lại cùng nhau ra ngoài viếng thăm người thân trong họ, thân thiết như xưa.
Vở kịch hòa hảo rồi bất hòa, bất hòa rồi hòa hảo diễn hết nửa tháng, thời gian này Hà Lịch đơn độc ra ngoài mấy lần, lại không có người nhà họ Tạ tìm hắn lôi kéo.
Tạ phu nhân luôn muốn li gián Lâm Nhữ với Hà Lịch, lôi Hà Lịch ra khỏi nhà họ Phương, nếu đã hay tin không có lí do gì không hành động.
Đêm Nguyên Tiêu, diễn kịch hết nửa tháng, Lâm Nhữ mệt mỏi xả hơi, quyết định từ bỏ.
“Xem ra người trong phủ không có hiềm nghi, có lẽ Tạ phu nhân phái người ngày đêm canh chừng cổng phủ nhà chúng ta, không có ai báo tin lại thì đã hiểu Mai nương chưa đến phủ.”
Hà Lịch cũng có suy nghĩ như vậy, cho dù chỉ giả vờ không thân thiết với Lâm Nhữ cũng khiến hắn khó chịu, nếu không cần diễn nữa thì cầu còn không được.
“Sắp xếp người cẩn thận tìm kiếm Mai nương trong thành.” Lâm Nhữ nói.
Không biết Mai nương đã xảy ra chuyện gì mà không đến Phương phủ, trước mặt liệu còn sống hay bình yên vô sự hay không, lo lắng không ngừng.
Chân dung mỹ nhân trên chiếc quạt hợp hoan mỹ nhân ngày đó làm ra lừa gạt Quách Thành An chính là Mai nương, trong nhà đài Sấu Thạch vẫn còn bản thảo. Phương Tú Khởi giỏi về kĩ thuật đan thanh, để Phương Tú Khởi dựa theo đó mà vẽ mấy bức chân dung Mai nương, cho người đi tìm kiếm cầm theo bức họa hỏi thăm, có tin tức gì thì bẩm báo lại.
Mười bảy tháng giêng, Triệu Ngô Hàng phái Triệu Quý mang theo thư chính tay y viết cùng với biên lai mượn tiền của nhà họ Phương.
Trong thư, Triệu Ngô Hàng viết muốn lấy lại tiền đã cho mượn, yêu cầu Lâm Nhữ đổi vàng thành ngân phiếu đưa cho Triệu Quý mang về.
Lâm Nhữ không nói hai lời, đến phủ nha đổi ngân phiếu đưa cho Triệu Quý,
Triệu Quý không nhận lấy, như trút bỏ gánh nặng, cười ha hả lấy ra một bức thư đưa cho Lâm Nhữ.
Hóa ra đòi lại tiền chỉ là thăm dò.
Triệu Ngô Hàng muốn khảo sát phẩm hạnh của Lâm Nhữ, nếu như kì kèo không muốn trả sẽ lập tức kiện ra phủ nha đòi lại, còn nếu nhanh chóng trả tiền thì không đòi lại tiền cho mượn.
Không những không đòi lại tiền, còn đặt năm trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan tinh xảo, tiền ứng trước là ba nghìn lượng vàng do Triệu Quý mang tới.
Lâm Nhữ là người có lòng dạ sắt thép, cũng không khỏi hốc mắt đỏ bừng, vái lạy dưới đất: “Nhữ vô cùng cảm kích, xin phiền Triệu quản sự thay Nhữ bái tạ Triệu đương gia.”
Triệu Quý tránh né không nhận lễ, chất phác nói: “Thật ra đây là chủ ý của phu nhân nhà ta, đương gia vẫn có chút bận tâm, dù sao cũng không phải là con số nhỏ. Phu nhân bảo rằng, ngài ấy tin tưởng nhị lang hữu dũng hữu mưu, nhân nghĩa quả cảm, nhất định có thể khôi phục lại nhà họ Phương. Đương gia còn phát ghen nữa. Nếu không phải nhị lang chưa gặp mặt phu nhân, không có cái hiềm phu nhân ngưỡng mộ phong thái đĩnh đạc của nhị lang, e là cả hai phải cãi vã rồi.”
Lâm Nhữ mỉm cười, cảm khái vô vàn.
Không ngờ tới chỉ một lúc bất bình, lại kết được thiện duyên với Triệu phu nhân.
Lúc đầu năm, khí thế bán quạt không kiêng dè, quạt hợp hoan thành phẩm đã bán gần như cạn sạch, trong kho chỉ còn mười, hai mươi nghìn chiếc. Có đơn đặt hàng của Triệu thị, nếu phường quạt có thể mở thì bắt đầu để thợ quạt đang rảnh làm, nhà họ Phương không còn lo lắng có nên phát lương bổng hay không.
Nhà họ Tạ vẫn không mở miệng đòi lại phường quạt, nhưng mà, khó nói một ngày nào đó sẽ đòi lại ngay, bắt đầu sản xuất thì phải nhập vật liệu, đến lúc đó nhà họ Tạ thu hồi, vật liệu không có chỗ chất trở thành một mớ phiền phức.
Ụ Quy Nhàn với vườn Chí Thiện không có ai ở, liệu có nên mua sắm công cụ làm quạt, sản xuất ngay trong phủ?
Lâm Nhữ khá do dự.
Vật liệu làm quạt đều là thứ dễ cháy, phải tránh xa nhà dân, nếu làm quạt trong phủ, lỡ như bốc cháy, tổn thất tiền của là chuyện nhỏ, có thương vong về người thì nàng có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
“Từ từ suy nghĩ cách.” Hà Lịch khuyên nhủ.
Ra khỏi nhà đài Sấu Thạch, Hà Lịch suy nghĩ một lúc rồi đi tìm Bạch Chỉ.
Bình luận facebook