Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-235
Chương 235: Liễu Rậm Hoa Thưa
Chương 235 : Liễu rậm hoa thưa
Lần trước Sùng Huy nhờ Bạch Chỉ mang đơn thuốc về hộ, chắc hẳn Bạch Chỉ có thể đưa tin với Sùng Huy.
Bạch Chỉ đón mẫu thân nàng vào Phương phủ. Phương Khương thị nghĩ cho sức khỏe của mẫu thân nàng không tốt, cố ý chọn một mái hiên cho mẫu tử Bạch Chỉ ở, lại sắp xếp Bạch Chỉ ban ngày hầu hạ bà còn ban đêm thì ở cạnh mẫu thân nàng. Bạch Chỉ vẫn chẳng cười, nói năng khô khan, nhưng mặt mày lại có sức sống hơn trước. Hà Lịch đến, Bạch Chỉ đang ở hành lang chỉ bảo đám nô tỳ mang đồ ăn cho Phương Khương thị. Nàng nhìn thấy Hà Lịch, nghênh đón, chẳng nói lời nào mà rũ tay áo đứng yên.
“Ta muốn gặp mặt Sùng Huy.” Hà Lịch nói ngay vào việc chính.
“Ngài ấy không dễ ra khỏi phủ, mỗi lần gặp mặt đều là len lén. Tôi gặp ngài ấy rồi lại hẹn ngài nữa, e là phải mất mấy ngày. Nếu Hà đại lang có việc gì cứ nói với tôi để tôi chuyển lời lại.” Bạch Chỉ lạnh như băng nói.
Hà Lịch hơi chần chừ, kể rõ mọi chuyện cho Bạch Chỉ rồi bảo: “Ta muốn hỏi Sùng Huy, có thể qua mặt Tạ phu nhân để viết một khế ước cho nhà họ Phương thuê phường quạt có kì hạn.”
“Được, ngài đi được rồi, có tin tức tôi sẽ báo cho ngài.” Bạch Chỉ nói.
Nàng đi tìm Phương Kính, gã là nhị quản sự, ra phủ tự do, để gã về căn nhà gã thuê đợi Sùng Huy.
“Xem ra nhị lang hẳn có thể khôi phục lại nhà họ Phương.” Phương Kính thở dài, nửa vui nửa buồn, nhìn Bạch Chỉ thật sâu, nhỏ giọng nói: “Nàng vẫn quyết định giúp đỡ nhà họ Phương và nhị lang sao? Nếu không muốn giúp, chúng ta nói lại với Hà đại lang rằng không thể gặp mặt Tạ lang quân.”
“Giúp.” Bạch Chỉ cắn răng, cứng rắn nói: “Ngày nào đó nhị lang biết chúng ta làm những việc kia, muốn chém muốn giết cứ tùy ý ngài ấy, theo cách đối nhân xử thế của nhị lang thì ngài ấy sẽ không giận cá chém thớt lên đầu mẫu thân chúng ta, vậy là đủ rồi.”
“Được! Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng luôn ở cạnh nàng.” Phương Kính cười cười, nắm chặt tay Bạch Chỉ một thoáng rồi xoay người rảo bước rời đi.
Hai ngày sau, một tờ khế sách có chữ kí của Sùng Huy cùng con dấu của phường quạt nhà họ Tạ cho thuê thời hạn một năm giao đến tay Hà Lịch.
“Biểu ca, sao huynh còn đi tìm Sùng Huy!” Lâm Nhữ ném khế sách lên bàn thấp, đôi mắt phượng trong veo gờn gợn sóng có vẻ phòng bị cùng nổi giận, nhưng không hề vui mừng. Vào tháng giêng, trời vẫn còn rất lạnh, sắc mặt trắng nhợt nhưng giờ lại căng lên đỏ ửng.
Hà Lịch cười ôn hòa, cũng không vì sắc mặt biến đổi của Lâm Nhữ mà tức giận, cầm khế sách giao vào tay Lâm Nhữ, ôn tồn nói: “Muội nhìn thử xem, nhà họ Phương có thể vì phần khế sách trong tay này mà dùng phường quạt nhà họ Tạ hay không.”
Lâm Nhữ cắn răng, mím môi, nhiều năm đã dưỡng thành thói quen khi nhìn văn kiện khế sách đều tập trung mười phần tinh thần. Ân oán tạm thời bỏ qua, nàng nhìn kĩ, điều khoản trong khế sách rõ ràng, là bút tích của Sùng Huy. Cổ họng chua chua, ngày đó bỏ công mười phần để chỉ dạy Sùng Huy, không ngờ lại được sử dụng vào lúc này.
Nàng quan sát mấy lần, Lâm Nhữ chắc chắn trong khế sách cho thuê không có giăng bẫy, không cần ngại Sùng Huy lừa gạt nhà họ Phương.
Trong khế sách đã kí với Tạ phu nhân không định kì hạn, luật lệ trên thương trường quy định, cùng một chuyện thì lấy khế sách đã kí sau làm chuẩn, nhìn từ giao ước trên khế sách, chỉ cần nhà họ Phương ấn dấu vào, dù Tạ phu nhân có kiện đến nha môn cũng không thể thu hồi phường quạt khi đang trong thời hạn cho thuê.
“Cho dù hắn không lừa dối muội, muội cũng không muốn có liên hệ gì với hắn nữa.” Lâm Nhữ chậm rãi nói, đưa khế sách cho Hà Lịch: “Trả lại cho hắn đi.”
Hà Lịch không nhận lại, ôn tồn nói: “Không có phường quạt nhà họ Tạ thì chúng ta không có chỗ làm quạt. Nếu không làm quạt thì tiền lương của đám thợ có phát hay không? Còn nữa, giờ thanh danh của quạt nhà họ Phương đã mất hết, nếu trở nên mờ nhạt trong ngành quạt hợp hoan, không đến nửa năm, sẽ không còn chỗ đứng nữa. Thật khó khăn mới được sự ủng hộ của Triệu Ngô Hàng, phía bên Giang đại lang của Giang thị hẳn vẫn muốn tiếp tục bán quạt nhà họ Phương. Có hai người bọn họ thì hẳn có thể kéo theo những người buôn khác đặt quạt lại. Phường quạt nhà họ Tạ cho chúng ta thuê thì họ sẽ không có nơi làm quạt, quạt nhà họ Tạ sẽ không vào thị trường quạt hợp hoan. Quạt nhà họ Quách không tinh xảo đẹp đẽ như quạt nhà họ Phương. Các phường quạt nhà khác nhỏ nhặt không đáng kể. Không có lựa chọn nào khác, nói không chừng họ vẫn sẽ đặt quạt nhà họ Phương. Đây là cơ hội tốt để cải tử hồi sinh nhà họ Phương, chúng ta phải nắm bắt lấy!”
“Cái lí ấy muội hiểu cả.” Lâm Nhữ rủ mi, hàng lông mi dài cong tạo thành quầng thâm, khàn giọng nói: “Biểu ca, đừng ép muội, chừa cho muội chút tôn nghiêm đi.”
Hà Lịch ngẩn người, nhận lại khế sách, yên lặng ra ngoài.
Đêm hôm ấy, Phương Du Phong với Liễu thị bức ép đòi phân nhà, nàng nói nàng mệt rồi. Hắn biết rõ không thể phân nhà. Chỉ cần nàng giữ vững ý kiến không phân nhà, Phương Du Phong với Liễu thị sẽ chẳng làm được gì. Nhưng hắn không kiên trì khuyên nàng.
Trước mắt cũng vậy.
Hắn không muốn miễn cưỡng nàng làm những chuyện nàng không muốn làm.
Có điều, phải giải quyết vấn đề khó khăn thế nào đây?
Không còn đường nào khác.
Bạch Chỉ nhận lấy khế sách, gương mặt vốn chẳng có cảm xúc gì thoáng lạnh lùng hơn, giọng nói như mang theo khí lạnh của gió bắc dưới không độ: “Hà đại lang, tôi cho rằng ngài nên hỏi nhị lang một câu, tồn vong của nhà họ Phương cùng với kiêu ngạo và tôn nghiêm của nhị lang thì cái nào nặng cái nào nhẹ?”
“Nhữ lang tự có cân nhắc riêng.” Hà Lịch áy náy nói.
“Bạch Chỉ nói đúng, đưa cho muội.” Tiếng nói thật khẽ sau lưng làm Hà Lịch bị dọa giật mình. Hắn quay đầu nhìn, Lâm Nhữ đứng cách hắn mười mấy bước, vạt bào tung bay trong gió rét, mặt mày trầm lặng nhưng ánh mắt sáng trong kiên định.
“Nhữ lang, chớ cưỡng ép bản thân mình.” Hà Lịch vội nói.
“Không, muội phải cưỡng ép mình.” Lâm Nhữ phất tay, mỉm cười với Bạch Chỉ, nhỏ giọng nói: “Đa tạ đòn cảnh tỉnh của cô.”
Ngày hai mươi tháng giêng, người nhà họ Phương mở phường quạt nhà họ Tạ, bắt đầu công việc làm quạt.
Tạ phu nhân rất nóng nảy, tâm trạng còn tệ hơn lúc Sùng Huy mới về nhà họ Tạ.
Mỗi ngày Tạ Nghi Ninh chạy mấy chuyến đến Phương phủ, dù không được vào cũng không làm giảm nhuệ khí của nàng. Tạ Nghi Ninh không trách Lâm Nhữ tuyệt tình, chỉ trách Tạ phu nhân đã làm hại nhà họ Phương thảm như vậy.
Sùng Huy vẫn đóng chặt cửa mỗi ngày mặc kệ bà. Tết Nguyên Tiêu đã qua, việc khai công của phường quạt nhà họ Tạ xa vời, đương gia của các hiệu buôn sau khi qua lại mấy lần thì không ghé nữa, người trong tộc không còn vui mừng vì chuyện Tạ Thiên có con trai nối dõi. Các gia tộc trong thành Nhuận Châu mấy lần ghé không nhìn thấy Sùng Huy thì không đến nữa, nhà họ Tạ lại đìu hiu trống trải.
Ngược lại, nhà họ Phương vì Lâm Nhữ không hề kì kèo phân gia sản cho Phương Du Phong, nhà cửa đã cầm cố chuộc về mau chóng, phường quạt tiếp tục xây dựng không đình công, có hi vọng quật khởi, lại rộn ràng hẳn lên.
Năm mới, đương gia các hiệu buôn lại viếng thăm nhà họ Phương, thậm chí vì Quách Thành An thừa cơ ép giá khiến cho họ buôn bán khó có lời, cũng mong nhà họ Phương quật khởi, có hiệu buôn còn đồng ý bán chịu cho nhà họ Phương.
Một lần, hai lần, nhà họ Phương ngã xuống lại vực dậy. Lần này, nhà họ Phương chờ thời trở lại, một khi đã quật khởi thì không thể đè ép nổi.
Con cái không tỉnh ngộ, hạ nhân chẳng nghe lời.
Không biết Yên La bệnh thật hay giả, nằm liệt giường không dậy được. Tạ Vận Hưng trách bà để Lan Tôn vuột mất, mượn cớ cơ thể bị thương nặng nên cũng không dậy quản việc, chuyện gì cũng vào tay bà đích thân lo liệu, mệt mỏi đến mức đôi mắt thâm quầng đen, lúc này đừng nói đến quản việc bên ngoài, ngay cả trong phủ cũng chỉ qua loa đại khái mà thôi.
Nghe báo nhà họ Phương mở cửa phường quạt nhà họ Tạ, đám thợ quạt bắt đầu làm việc lại, Tạ phu nhân thoáng sửng sốt rồi cười nhạt: “Một phần khế sách không kì hạn, lúc này Phương Lâm Nhữ lại dám đi vào sản xuất, ngại sống quá dễ chịu đúng không.”
Bà ra lệnh chuẩn bị xe ngựa, mang theo khế sách đã kí ngày hôm đó, tự mình đến phường quạt.
Bà muốn lấy lại phường quạt.
Chương 235 : Liễu rậm hoa thưa
Lần trước Sùng Huy nhờ Bạch Chỉ mang đơn thuốc về hộ, chắc hẳn Bạch Chỉ có thể đưa tin với Sùng Huy.
Bạch Chỉ đón mẫu thân nàng vào Phương phủ. Phương Khương thị nghĩ cho sức khỏe của mẫu thân nàng không tốt, cố ý chọn một mái hiên cho mẫu tử Bạch Chỉ ở, lại sắp xếp Bạch Chỉ ban ngày hầu hạ bà còn ban đêm thì ở cạnh mẫu thân nàng. Bạch Chỉ vẫn chẳng cười, nói năng khô khan, nhưng mặt mày lại có sức sống hơn trước. Hà Lịch đến, Bạch Chỉ đang ở hành lang chỉ bảo đám nô tỳ mang đồ ăn cho Phương Khương thị. Nàng nhìn thấy Hà Lịch, nghênh đón, chẳng nói lời nào mà rũ tay áo đứng yên.
“Ta muốn gặp mặt Sùng Huy.” Hà Lịch nói ngay vào việc chính.
“Ngài ấy không dễ ra khỏi phủ, mỗi lần gặp mặt đều là len lén. Tôi gặp ngài ấy rồi lại hẹn ngài nữa, e là phải mất mấy ngày. Nếu Hà đại lang có việc gì cứ nói với tôi để tôi chuyển lời lại.” Bạch Chỉ lạnh như băng nói.
Hà Lịch hơi chần chừ, kể rõ mọi chuyện cho Bạch Chỉ rồi bảo: “Ta muốn hỏi Sùng Huy, có thể qua mặt Tạ phu nhân để viết một khế ước cho nhà họ Phương thuê phường quạt có kì hạn.”
“Được, ngài đi được rồi, có tin tức tôi sẽ báo cho ngài.” Bạch Chỉ nói.
Nàng đi tìm Phương Kính, gã là nhị quản sự, ra phủ tự do, để gã về căn nhà gã thuê đợi Sùng Huy.
“Xem ra nhị lang hẳn có thể khôi phục lại nhà họ Phương.” Phương Kính thở dài, nửa vui nửa buồn, nhìn Bạch Chỉ thật sâu, nhỏ giọng nói: “Nàng vẫn quyết định giúp đỡ nhà họ Phương và nhị lang sao? Nếu không muốn giúp, chúng ta nói lại với Hà đại lang rằng không thể gặp mặt Tạ lang quân.”
“Giúp.” Bạch Chỉ cắn răng, cứng rắn nói: “Ngày nào đó nhị lang biết chúng ta làm những việc kia, muốn chém muốn giết cứ tùy ý ngài ấy, theo cách đối nhân xử thế của nhị lang thì ngài ấy sẽ không giận cá chém thớt lên đầu mẫu thân chúng ta, vậy là đủ rồi.”
“Được! Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng luôn ở cạnh nàng.” Phương Kính cười cười, nắm chặt tay Bạch Chỉ một thoáng rồi xoay người rảo bước rời đi.
Hai ngày sau, một tờ khế sách có chữ kí của Sùng Huy cùng con dấu của phường quạt nhà họ Tạ cho thuê thời hạn một năm giao đến tay Hà Lịch.
“Biểu ca, sao huynh còn đi tìm Sùng Huy!” Lâm Nhữ ném khế sách lên bàn thấp, đôi mắt phượng trong veo gờn gợn sóng có vẻ phòng bị cùng nổi giận, nhưng không hề vui mừng. Vào tháng giêng, trời vẫn còn rất lạnh, sắc mặt trắng nhợt nhưng giờ lại căng lên đỏ ửng.
Hà Lịch cười ôn hòa, cũng không vì sắc mặt biến đổi của Lâm Nhữ mà tức giận, cầm khế sách giao vào tay Lâm Nhữ, ôn tồn nói: “Muội nhìn thử xem, nhà họ Phương có thể vì phần khế sách trong tay này mà dùng phường quạt nhà họ Tạ hay không.”
Lâm Nhữ cắn răng, mím môi, nhiều năm đã dưỡng thành thói quen khi nhìn văn kiện khế sách đều tập trung mười phần tinh thần. Ân oán tạm thời bỏ qua, nàng nhìn kĩ, điều khoản trong khế sách rõ ràng, là bút tích của Sùng Huy. Cổ họng chua chua, ngày đó bỏ công mười phần để chỉ dạy Sùng Huy, không ngờ lại được sử dụng vào lúc này.
Nàng quan sát mấy lần, Lâm Nhữ chắc chắn trong khế sách cho thuê không có giăng bẫy, không cần ngại Sùng Huy lừa gạt nhà họ Phương.
Trong khế sách đã kí với Tạ phu nhân không định kì hạn, luật lệ trên thương trường quy định, cùng một chuyện thì lấy khế sách đã kí sau làm chuẩn, nhìn từ giao ước trên khế sách, chỉ cần nhà họ Phương ấn dấu vào, dù Tạ phu nhân có kiện đến nha môn cũng không thể thu hồi phường quạt khi đang trong thời hạn cho thuê.
“Cho dù hắn không lừa dối muội, muội cũng không muốn có liên hệ gì với hắn nữa.” Lâm Nhữ chậm rãi nói, đưa khế sách cho Hà Lịch: “Trả lại cho hắn đi.”
Hà Lịch không nhận lại, ôn tồn nói: “Không có phường quạt nhà họ Tạ thì chúng ta không có chỗ làm quạt. Nếu không làm quạt thì tiền lương của đám thợ có phát hay không? Còn nữa, giờ thanh danh của quạt nhà họ Phương đã mất hết, nếu trở nên mờ nhạt trong ngành quạt hợp hoan, không đến nửa năm, sẽ không còn chỗ đứng nữa. Thật khó khăn mới được sự ủng hộ của Triệu Ngô Hàng, phía bên Giang đại lang của Giang thị hẳn vẫn muốn tiếp tục bán quạt nhà họ Phương. Có hai người bọn họ thì hẳn có thể kéo theo những người buôn khác đặt quạt lại. Phường quạt nhà họ Tạ cho chúng ta thuê thì họ sẽ không có nơi làm quạt, quạt nhà họ Tạ sẽ không vào thị trường quạt hợp hoan. Quạt nhà họ Quách không tinh xảo đẹp đẽ như quạt nhà họ Phương. Các phường quạt nhà khác nhỏ nhặt không đáng kể. Không có lựa chọn nào khác, nói không chừng họ vẫn sẽ đặt quạt nhà họ Phương. Đây là cơ hội tốt để cải tử hồi sinh nhà họ Phương, chúng ta phải nắm bắt lấy!”
“Cái lí ấy muội hiểu cả.” Lâm Nhữ rủ mi, hàng lông mi dài cong tạo thành quầng thâm, khàn giọng nói: “Biểu ca, đừng ép muội, chừa cho muội chút tôn nghiêm đi.”
Hà Lịch ngẩn người, nhận lại khế sách, yên lặng ra ngoài.
Đêm hôm ấy, Phương Du Phong với Liễu thị bức ép đòi phân nhà, nàng nói nàng mệt rồi. Hắn biết rõ không thể phân nhà. Chỉ cần nàng giữ vững ý kiến không phân nhà, Phương Du Phong với Liễu thị sẽ chẳng làm được gì. Nhưng hắn không kiên trì khuyên nàng.
Trước mắt cũng vậy.
Hắn không muốn miễn cưỡng nàng làm những chuyện nàng không muốn làm.
Có điều, phải giải quyết vấn đề khó khăn thế nào đây?
Không còn đường nào khác.
Bạch Chỉ nhận lấy khế sách, gương mặt vốn chẳng có cảm xúc gì thoáng lạnh lùng hơn, giọng nói như mang theo khí lạnh của gió bắc dưới không độ: “Hà đại lang, tôi cho rằng ngài nên hỏi nhị lang một câu, tồn vong của nhà họ Phương cùng với kiêu ngạo và tôn nghiêm của nhị lang thì cái nào nặng cái nào nhẹ?”
“Nhữ lang tự có cân nhắc riêng.” Hà Lịch áy náy nói.
“Bạch Chỉ nói đúng, đưa cho muội.” Tiếng nói thật khẽ sau lưng làm Hà Lịch bị dọa giật mình. Hắn quay đầu nhìn, Lâm Nhữ đứng cách hắn mười mấy bước, vạt bào tung bay trong gió rét, mặt mày trầm lặng nhưng ánh mắt sáng trong kiên định.
“Nhữ lang, chớ cưỡng ép bản thân mình.” Hà Lịch vội nói.
“Không, muội phải cưỡng ép mình.” Lâm Nhữ phất tay, mỉm cười với Bạch Chỉ, nhỏ giọng nói: “Đa tạ đòn cảnh tỉnh của cô.”
Ngày hai mươi tháng giêng, người nhà họ Phương mở phường quạt nhà họ Tạ, bắt đầu công việc làm quạt.
Tạ phu nhân rất nóng nảy, tâm trạng còn tệ hơn lúc Sùng Huy mới về nhà họ Tạ.
Mỗi ngày Tạ Nghi Ninh chạy mấy chuyến đến Phương phủ, dù không được vào cũng không làm giảm nhuệ khí của nàng. Tạ Nghi Ninh không trách Lâm Nhữ tuyệt tình, chỉ trách Tạ phu nhân đã làm hại nhà họ Phương thảm như vậy.
Sùng Huy vẫn đóng chặt cửa mỗi ngày mặc kệ bà. Tết Nguyên Tiêu đã qua, việc khai công của phường quạt nhà họ Tạ xa vời, đương gia của các hiệu buôn sau khi qua lại mấy lần thì không ghé nữa, người trong tộc không còn vui mừng vì chuyện Tạ Thiên có con trai nối dõi. Các gia tộc trong thành Nhuận Châu mấy lần ghé không nhìn thấy Sùng Huy thì không đến nữa, nhà họ Tạ lại đìu hiu trống trải.
Ngược lại, nhà họ Phương vì Lâm Nhữ không hề kì kèo phân gia sản cho Phương Du Phong, nhà cửa đã cầm cố chuộc về mau chóng, phường quạt tiếp tục xây dựng không đình công, có hi vọng quật khởi, lại rộn ràng hẳn lên.
Năm mới, đương gia các hiệu buôn lại viếng thăm nhà họ Phương, thậm chí vì Quách Thành An thừa cơ ép giá khiến cho họ buôn bán khó có lời, cũng mong nhà họ Phương quật khởi, có hiệu buôn còn đồng ý bán chịu cho nhà họ Phương.
Một lần, hai lần, nhà họ Phương ngã xuống lại vực dậy. Lần này, nhà họ Phương chờ thời trở lại, một khi đã quật khởi thì không thể đè ép nổi.
Con cái không tỉnh ngộ, hạ nhân chẳng nghe lời.
Không biết Yên La bệnh thật hay giả, nằm liệt giường không dậy được. Tạ Vận Hưng trách bà để Lan Tôn vuột mất, mượn cớ cơ thể bị thương nặng nên cũng không dậy quản việc, chuyện gì cũng vào tay bà đích thân lo liệu, mệt mỏi đến mức đôi mắt thâm quầng đen, lúc này đừng nói đến quản việc bên ngoài, ngay cả trong phủ cũng chỉ qua loa đại khái mà thôi.
Nghe báo nhà họ Phương mở cửa phường quạt nhà họ Tạ, đám thợ quạt bắt đầu làm việc lại, Tạ phu nhân thoáng sửng sốt rồi cười nhạt: “Một phần khế sách không kì hạn, lúc này Phương Lâm Nhữ lại dám đi vào sản xuất, ngại sống quá dễ chịu đúng không.”
Bà ra lệnh chuẩn bị xe ngựa, mang theo khế sách đã kí ngày hôm đó, tự mình đến phường quạt.
Bà muốn lấy lại phường quạt.