Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 253: Báo Được Thâm Thù
Chương 253 : Báo được thâm thù
Căn nhà mà mẫu thân của Bạch Chỉ đang ở bên ngoài phủ thực ra thuộc sở hữu của họ Tạ. Bạch Chỉ dẫn mẫu thân nàng về Phương phủ đã mấy tháng, giờ nàng trở lại, chỉ cảm thấy khí lạnh âm u, đang trong tháng bảy lại khiến người ta cảm thấy lạnh xương.
Đầu và mặt của Bạch Chỉ đột ngột bị che lại, miệng cũng bị chặn, tay chân bị trói, giống như cơn ác mộng quẩn quanh ngày ấy vậy.
Người của Tạ phu nhân cho truyền lời rằng bà muốn gặp nàng. Nàng ra khỏi phủ theo hẹn, không gặp được người lại bị kẻ hôm ấy đã cưỡng bức nàng trói lại. Lòng nàng vốn ngờ ngợ, đằng sau mọi chuyện có liên quan với nhau, giờ chứng thực được rồi, cũng không ngoài suy đoán của nàng.
Bàn tay dính dấp vuốt ve gò má của nàng, như rắn độc trườn trên da, cảm giác giống hệt như ngày hôm ấy. Người đang trói nàng trước mặt chính là kẻ đã giả mạo Phương Đức Thanh cưỡng bức nàng.
Chỉ là, dựa vào suy đoán thì chưa đủ.
Bạch Chỉ chịu đựng cảm giác chán ghét, nâng tay lên gò má vuốt ve bàn tay của người đó.
Người đó gần như không nghĩ đến nàng sẽ làm vậy, dừng tay không sờ nữa.
Bạch Chỉ tiếp tục vuốt ve, cử chỉ nặng tình mê luyến như không muốn xa rời, trong cổ họng phát ra tiếng ngâm nga gợi tình.
Người đó ngẩn ngơ, tháo miếng vải chặn miệng Bạch Chỉ.
“Là chàng sao? Thiếp nhớ chàng muốn chết.” Bạch Chỉ nói, suýt chút nữa buồn nôn với giọng nói dịu dàng đáng yêu của bản thân.
“Cô nói gì?” Người đó hỏi một cách ngập ngừng.
“Người ở trong núi ngày hôm ấy là chàng đúng không? Chàng rất mạnh mẽ.” Bạch Chỉ si ngốc nói, cử động gương mặt, cách lớp vải che, nàng khẽ cắn ngón tay của người đó.
Người đó ngây người, đắc ý cười to, tiếng cười vang dội trong căn phòng vắng vẻ, sắc bén như tiếng kêu của dạ ưng. Cười hồi lâu, người đó căn hận quát mắng: “Lan Tôn đã hủy hoại ông đây. Ông đây nhất định phải tìm được ả ta, ném ả vào kĩ viện để nghìn người đè vạn người cưỡi…”
Lan Tôn là mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương đi theo Tạ phu nhân, Lâm Nhữ đã tiễn đưa người đi.
Người bị Lan Tôn đả thương là quản gia nhà họ Tạ.
Chuyện đến nước này, còn gì không hiểu ra nữa!
“Một đêm là phu thê thì trăm năm sau ân tình sâu nặng. Thiếp chỉ nhận định chàng là phu quân của thiếp.” Bạch Chỉ nặng tình nói.
“Ông đây lợi hại như vậy? Khiến cô nhớ mãi không quên?” Tạ Vận Hưng cười dâm đãng. Tạ phu nhân căn dặn đừng để Bạch Chỉ phát hiện ra thân phận của ông. Lòng ông không phục Tạ phu nhân nên không để lời nhắc của bà trong lòng, chứ nếu không đã không chọn căn nhà này để lộ mặt. Ông gỡ túi vải trùm gương mặt Bạch Chỉ, cởi sợi dây trói tay chân nàng.
“Chàng không tự tin như vậy?” Bạch Chỉ hờn dỗi uốn éo cơ thể, cười lẳng lơ. Gông cùm quấn thân ngược lại đã tu thành phật. Trong lòng nàng, lệ huyết thành sông, nhưng trên mặt vẫn là xuân ý lan tràn.
“Tất nhiên ông đây tự tin rồi. Ông đây…” Tạ Vận Hưng càng đắc ý, nói mãi không ngớt khoe khoang tình sử bản thân, sau cùng thì mắng: “Đều do yêu bà thầm ngáng đường, nếu không chúng ta có thể tận hưởng bao đêm xuân rồi.”
“Nay nhận nhau cũng chưa muộn.” Bạch Chỉ cười nói, tay trắng nõn thon thả khẽ vuốt yết hầu của Tạ Vận Hưng.
Tạ Vận Hưng thở dốc: “Còn tưởng cô là kim cương mặt lạnh, Bồ Tát trên đài sen. Hóa ra lại là kẻ trong chốn trăng hoa. Mấy cô nàng trong lầu Ấp Thúy còn không lẳng lơ và tình thú được như cô.”
“Giờ chàng biết rồi vẫn chưa trễ, tương lai còn dài.” Bạch Chỉ cười duyên, nghểnh cổ lên, vì bị bệnh triền miên nên gương mặt nàng gầy gò, sắc mặt vàng vọt, son phấn cũng không che giấu được vẻ tiều tụy. Nàng mặc xiêm váy trắng, thật ra chẳng còn lại bao nhiêu phần xinh đẹp. Có điều bình thường nàng mang phong thái ngạo nghễ, băng tuyết không thay đổi, hôm nay lại dịu dàng mềm mại, khiến lòng người khác cực kì thỏa mãn. Tạ Vận Hưng dại gái đến mụ đầu, vốn cũng không cảm thấy việc ông cưỡng bức nàng là hành động ác đức, càng không nhớ được cô nàng trước mắt là người bị hại. Giờ ông chỉ cho rằng bản thân mình có sức hấp dẫn vô biên, bậc anh hùng cái thế, việc đàn bà thuần phục ông là lẽ đương nhiên.
Triền miên quấn quýt rất nhiều tình thú. Bạch Chỉ nói, nàng muốn trói tay chân của ông để nàng chủ động. Tạ Vận Hưng đang bộc phát ý dâm, cầu còn không được, tất nhiên để mặc nàng.
Lại vui đùa một lúc, Bạch Chỉ nửa dỗi nửa giận nói nàng năm ấy đã hiểu nhầm, còn tưởng rằng người đã vui vẻ với mình là Phương Đức Thanh. Sau đó nàng muốn sà vào lòng Phương Đức Thanh lại bị ông từ chối, cho nên vì yêu sinh hận.
Tạ Vận Hưng hối tiếc đến mức kêu lớn: “Hóa ra cô hận muốn lật đổ nhà họ Phương không phải vì hận Phương Đức Thanh đã cưỡng bức cô…”
Không cần Bạch Chỉ hỏi, ông đã kể lại năm đó ông giá họa cho Phương Đức Thanh như thế nào.
Hóa ra hôm đó Bạch Chỉ mới ra khỏi cửa, người do Tạ phủ sắp xếp theo dõi chạy về báo tin. Tạ phu nhân cho người giả làm người buôn quạt vùng khác lập tức hẹn Phương Đức Thanh đến lầu Ấp Thúy bàn bạc. Sau khi vào lầu Ấp Thúy, mấy cô nàng giả bộ lỡ tay đổ rượu lên cẩm bào của Phương Đức Thanh, sau đó ân cần mời Phương Đức Thanh thay một bộ cẩm bào khác, bảo là sau khi giặt sạch cẩm bào dính rượu sẽ trả về Phương phủ. Chuyện này ở những thời điểm vui vẻ thường xảy ra, Phương Đức Thanh cũng không để ý. Vóc người của Tạ Vận Hưng xấp xỉ Phương Đức Thanh, sau khi mặc cẩm bào của Phương Đức Thanh vào thì Tạ Vận Hưng kéo Bạch Chỉ vào một chỗ sâu trong rừng cưỡng bức nàng. Dù Bạch Chỉ không xé một góc vạt áo, ông cũng sẽ nghĩ cách để nàng giữ lại một mảnh.
Xong chuyện, ông cởi cẩm bào đưa về lầu Ấp Thúy. Lầu Ấp Thúy giặt sạch trả lại Phương Đức Thanh. Phương Đức Thanh thấy rách một góc, chỉ cho rằng đó là sự cố trong lúc giặt sạch. Tính tình của Phương Đức Thanh hào sảng, không phải người thích so đo, vì thế cũng không tìm đến lầu Ấp Thúy đòi giải thích. Bạch Chỉ hầu hạ Phương Khương thị, được tự do ra vào gian Ngọc Lan, theo đúng như dự đoán của Tạ phu nhân, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy cẩm bào rách một góc đó, tất nhiên sẽ nhận định người cưỡng bức nàng chính là Phương Đức Thanh.
Quả nhiên là bẫy rập được sắp đặt công phu. Hận sao nàng bị che mắt, bị kẻ thù lợi dụng hại ngược ân nhân của mình.
Bạch Chỉ cười khẽ.
Tạ Vận Hưng nhìn nụ cười của Bạch Chỉ, cảm thấy hơi sợ hãi, vừa muốn nói gì đó, một con dao găm sắc nhọn đâm vào bắp chân ông, đau đến mức khiến ông hét lên thảm thiết.
“Bị Lan Tôn làm gãy đường con cháu rồi còn không biết hối cải triệt để làm người, đúng là chưa nhận đủ dạy dỗ.” Bạch Chỉ cười cợt, chê tiếng hét của Tạ Vận Hưng làm phiền hứng thú của nàng, nàng xé góc áo của ông nhét vào miệng ông, dao dăm đâm xuống liên tiếp.
Bắp chân của Tạ Vận Hưng bầy nhầy máu thịt, xương bể nát cả. Tiếp đến, Bạch Chỉ đâm cổ tay Tạ Vận Hưng, nàng bình tĩnh như đang giết gà giết vịt. Tạ Vận Hưng đau đến mức ngất đi rồi tỉnh lại, nước mắt nước mũi tèm nhem. Bạch Chỉ làm như không thấy, ung dung bình tĩnh, trong quá trình còn chú ý tiểu tiết, không để xiêm váy trắng của nàng bị dính máu.
Đâm một lúc lâu, nàng thấy tay chân của Tạ Vận Hưng tàn phế cả, không cách nào chữa trị được nữa mới dừng lại. Nàng dùng xiêm áo ông lau khô dao găm, cất nó vào ống tay áo, mặc ông hôn mê trên đất mà an nhàn rời đi.
Phương Kính theo sau nàng, nghe rất rõ tiếng vang ở bên trong, gã chỉ chờ bên ngoài như đã hẹn. Phương Kính đợi hơn một canh giờ, thấy Bạch Chỉ đi ra, gã không hỏi nàng đã làm gì mà chỉ hỏi: “Về phủ sao?”
“Không, đến phố Kim Sơn tìm Tạ phu nhân.” Bạch Chỉ nhàn nhạt nói.
Tạ Vận Hưng chỉ là tay sai, Tạ phu nhân mới là đầu sỏ, so với Tạ Vận Hưng thì bà ta còn đáng căm đáng hận hơn nhiều.
Nghe người ở bên căn nhà phố Kim Sơn báo lại Bạch Chỉ muốn gặp bà, Tạ phu nhân không hề đề phòng mà qua đó.
Yên La không giúp đỡ bà. Tạ Vận Hưng cáo bệnh không để ý chuyện gì. Mọi việc đều một mình bà cáng đáng, không tránh khỏi chuyện lo trước bỏ sau. Bà còn cho là tình thế bại của nhà họ Phương đã định, nên không phái người quan sát cũng không hỏi han. Tâm tư của bà chỉ đặt vào việc làm sao trọng chấn lại quạt nhà họ Tạ nên tai mắt không nhạy, cả chuyện Liễu thị la hét Phương Đức Thanh không thể cương bà cũng không nghe nói.
Phương Kính vẫn cúi đầu, mi mắt rủ xuống giữ vẻ cung kính theo bổn phận giống như trước.
Gương mặt Bạch Chỉ cứng nhắc, không hề lộ vẻ cung phụng, đợi Tạ phu nhân vào chỗ thì mới nói bằng giọng khô khan: “Tôi có chuyện bàn riêng với phu nhân, xin phu nhân cho người xung quanh lui hết.”
Trong sảnh chỉ có hai bà bà, đều là những người có thể tin tưởng, không cần yêu cầu họ tránh mặt. Tạ phu nhân hơi chần chừ, suy nghĩ tính tình của Bạch Chỉ kiêu ngạo cô độc, nên bà vẫn phất tay cho hai bà bà lui đi.
“Tôi vừa tra ra được ai là người đã cưỡng bức tôi năm ấy.” Bạch Chỉ ám chỉ sâu xa.
Tạ phu nhân bỗng phát giác không ổn, vừa muốn gọi người, Phương Kính đã bước nhanh về phía trước, tay phải của gã bịt miệng bà lại, tay trái để ngang cánh tay kẹp cổ bà khiến bà không thể phát ra thanh âm nào.
Bạch Chỉ tiến lên, ung dung thong thả trói lại tay chân của Tạ phu nhân, Sau đó, nàng dùng dao găm rạch xiêm áo trên người Tạ phu nhân thành mảnh vụn, lộ ra cơ thể trần truồng.
Đôi mắt của Tạ phu nhân đỏ rực, vành mắt như sắp nứt.
“Chàng có thể buông tay đang bịt miệng bà ta ra rồi.” Bạch Chỉ an nhàn nói.
Phương Kính buông tay ra.
Cơ thể đang lõa lồ, nhất thời Tạ phu nhân không dám gọi người. Bạch Chỉ tính toán rất chuẩn xác, không đợi bà tỉnh hồn lại chịu vứt thể diện để gọi người, nàng đã nhét vải rách vào miệng bà thẳng vào cổ họng, khiến cho bà đến cả tiếng ô ô cũng không thể phát ra.
Bạch Chỉ dựng thẳng dao găm, lưỡi nhọn quẹt trên gò má của Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân hoảng sợ trợn tròn mắt, không kêu ra tiếng được, tiếng nuốt nước bọt ừng ực ở cổ họng, gò má rỉ từng giọt máu tươi càng nổi bật da mặt trắng nõn của bà.
Bạch Chỉ rạch một lúc lâu, sau khi rạch xong thì cười gằn: “Vốn muốn tìm một tên đàn ông nào đó cưỡng bức bà, rốt cuộc tôi cũng không thể ác độc giống bà được, đúng là hời cho bà rồi.”
Bạch Chỉ cất dao găm, ngoắc Phương Kính rồi nghênh ngang ra ngoài, khi bước ra cửa thì quay đầu lại, giễu cợt: “Bà có thể cáo quan, cũng có thể tìm người trả thù tôi. Tất nhiên tôi đã chép lại những tội ác của bà đưa cho nhiều người cất giữ. Nếu tôi yên ổn, thứ đó sẽ không bị công khai. Còn nếu tôi xảy ra chuyện, lập tức được công bố. Bà không quan tâm con trai nhìn mình thế nào, chẳng biết đối với con gái mình thì bà có như vậy luôn không. Nếu con gái bà biết bà vì đạt được mục đích cá nhân mà từng cho người cưỡng bức tôi, không biết cô ta sẽ nghĩ thế nào.”
Con ngươi của Tạ phu nhân đột ngột co rút lại, khủng hoảng sợ hãi còn sâu sắc hơn cả việc bị rạch gò má.
“Nếu bà thừa nhận mình xúi quẩy không làm gì cả, tất nhiên tôi sẽ không nói gì hết. Dù sao thì tôi cũng là nô tỳ nhà họ Phương, nếu mọi chuyện vỡ lở thì nhà họ Phương cũng bị rơi vào thị phi.” Bạch Chỉ lạnh nhạt nói, dứt lời thì nghênh ngang bước đi.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ, giống như vừa từ địa ngục u ám trở về trần gian.
Bạch Chỉ vung tay áo đón gió, gương mặt tái nhợt hiện lên rặng hồng nhàn nhạt đẹp đẽ trên gò má. Mi mắt như làn nước lặng không gợn sóng chợt sống động hẳn lên, xinh đẹp như hoa đào tháng ba nở rộ với cánh hoa mảnh mai, nhụy hoa mềm mại, cành lá rung rinh khiến người ta thương tiếc. Phương Kính yên lặng quan sát nàng, gã không nói lời nào nhưng ánh mắt nóng rực đã để lộ hết suy nghĩ trong lòng gã.
Gã thành ma quỷ vì nàng, sống vì nàng, chết cũng vì nàng.
Bạch Chỉ nhìn Phương Kính, không thể nén nhịn được nữa, nàng nhào vào lòng gã, khóc lóc nghẹn ngào.
Nàng đã đè nén rất lâu, uất ức đau khổ tích lũy thành sông, giờ khắc này hóa thành nước mắt lăn dài. Phương Kính im lặng không nói gì, ngón tay đan vào mái tóc xác xơ hơi rối của nàng mà khẽ khàng vuốt ve.
Có khi, mọi lời nói đều là dư thừa, những quan tâm âm thầm càng trở thành điều thân mật nhất.
Nàng không cần phải kiềm nén ở trước mặt gã, muốn làm gì thì làm đó, ngông cuồng tùy hứng, chanh chua yêu kiều gì cũng được cả.
Một lúc sau, tiếng khóc của Bạch Chỉ nhỏ dần, nàng thút thít, ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, nước mắt loang lổ trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Nàng ôm cổ Phương Kính, đôi môi mềm mại và đôi tay nồng nhiệt đan thành tấm lưới trói buộc gã thật kín kẽ.
Phương Kính đáp lại, xuân quang vô ngần.
Trong nhà, Tạ phu nhân đau khổ hét lên chói tai.
Hai người đang hôn nhau đến sống chết chợt dừng lại. Phương Kính nhìn phía cổng căn nhà, nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta tự tử, hay đợi nhị lang trở lại rồi thẳng thắn với ngài ấy, mặc ngài ấy xử trí?”
“Đợi nhị lang trở lại đi, dù sao cũng phải giải thích rõ với ngài ấy lai lịch của chùm chìa khóa trên tay Tạ phu nhân, rửa sạch oan ức cho Sùng Huy thiếu gia.” Bạch Chỉ nói.
“Được, ta nghe nàng hết.”
Chương 253 : Báo được thâm thù
Căn nhà mà mẫu thân của Bạch Chỉ đang ở bên ngoài phủ thực ra thuộc sở hữu của họ Tạ. Bạch Chỉ dẫn mẫu thân nàng về Phương phủ đã mấy tháng, giờ nàng trở lại, chỉ cảm thấy khí lạnh âm u, đang trong tháng bảy lại khiến người ta cảm thấy lạnh xương.
Đầu và mặt của Bạch Chỉ đột ngột bị che lại, miệng cũng bị chặn, tay chân bị trói, giống như cơn ác mộng quẩn quanh ngày ấy vậy.
Người của Tạ phu nhân cho truyền lời rằng bà muốn gặp nàng. Nàng ra khỏi phủ theo hẹn, không gặp được người lại bị kẻ hôm ấy đã cưỡng bức nàng trói lại. Lòng nàng vốn ngờ ngợ, đằng sau mọi chuyện có liên quan với nhau, giờ chứng thực được rồi, cũng không ngoài suy đoán của nàng.
Bàn tay dính dấp vuốt ve gò má của nàng, như rắn độc trườn trên da, cảm giác giống hệt như ngày hôm ấy. Người đang trói nàng trước mặt chính là kẻ đã giả mạo Phương Đức Thanh cưỡng bức nàng.
Chỉ là, dựa vào suy đoán thì chưa đủ.
Bạch Chỉ chịu đựng cảm giác chán ghét, nâng tay lên gò má vuốt ve bàn tay của người đó.
Người đó gần như không nghĩ đến nàng sẽ làm vậy, dừng tay không sờ nữa.
Bạch Chỉ tiếp tục vuốt ve, cử chỉ nặng tình mê luyến như không muốn xa rời, trong cổ họng phát ra tiếng ngâm nga gợi tình.
Người đó ngẩn ngơ, tháo miếng vải chặn miệng Bạch Chỉ.
“Là chàng sao? Thiếp nhớ chàng muốn chết.” Bạch Chỉ nói, suýt chút nữa buồn nôn với giọng nói dịu dàng đáng yêu của bản thân.
“Cô nói gì?” Người đó hỏi một cách ngập ngừng.
“Người ở trong núi ngày hôm ấy là chàng đúng không? Chàng rất mạnh mẽ.” Bạch Chỉ si ngốc nói, cử động gương mặt, cách lớp vải che, nàng khẽ cắn ngón tay của người đó.
Người đó ngây người, đắc ý cười to, tiếng cười vang dội trong căn phòng vắng vẻ, sắc bén như tiếng kêu của dạ ưng. Cười hồi lâu, người đó căn hận quát mắng: “Lan Tôn đã hủy hoại ông đây. Ông đây nhất định phải tìm được ả ta, ném ả vào kĩ viện để nghìn người đè vạn người cưỡi…”
Lan Tôn là mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương đi theo Tạ phu nhân, Lâm Nhữ đã tiễn đưa người đi.
Người bị Lan Tôn đả thương là quản gia nhà họ Tạ.
Chuyện đến nước này, còn gì không hiểu ra nữa!
“Một đêm là phu thê thì trăm năm sau ân tình sâu nặng. Thiếp chỉ nhận định chàng là phu quân của thiếp.” Bạch Chỉ nặng tình nói.
“Ông đây lợi hại như vậy? Khiến cô nhớ mãi không quên?” Tạ Vận Hưng cười dâm đãng. Tạ phu nhân căn dặn đừng để Bạch Chỉ phát hiện ra thân phận của ông. Lòng ông không phục Tạ phu nhân nên không để lời nhắc của bà trong lòng, chứ nếu không đã không chọn căn nhà này để lộ mặt. Ông gỡ túi vải trùm gương mặt Bạch Chỉ, cởi sợi dây trói tay chân nàng.
“Chàng không tự tin như vậy?” Bạch Chỉ hờn dỗi uốn éo cơ thể, cười lẳng lơ. Gông cùm quấn thân ngược lại đã tu thành phật. Trong lòng nàng, lệ huyết thành sông, nhưng trên mặt vẫn là xuân ý lan tràn.
“Tất nhiên ông đây tự tin rồi. Ông đây…” Tạ Vận Hưng càng đắc ý, nói mãi không ngớt khoe khoang tình sử bản thân, sau cùng thì mắng: “Đều do yêu bà thầm ngáng đường, nếu không chúng ta có thể tận hưởng bao đêm xuân rồi.”
“Nay nhận nhau cũng chưa muộn.” Bạch Chỉ cười nói, tay trắng nõn thon thả khẽ vuốt yết hầu của Tạ Vận Hưng.
Tạ Vận Hưng thở dốc: “Còn tưởng cô là kim cương mặt lạnh, Bồ Tát trên đài sen. Hóa ra lại là kẻ trong chốn trăng hoa. Mấy cô nàng trong lầu Ấp Thúy còn không lẳng lơ và tình thú được như cô.”
“Giờ chàng biết rồi vẫn chưa trễ, tương lai còn dài.” Bạch Chỉ cười duyên, nghểnh cổ lên, vì bị bệnh triền miên nên gương mặt nàng gầy gò, sắc mặt vàng vọt, son phấn cũng không che giấu được vẻ tiều tụy. Nàng mặc xiêm váy trắng, thật ra chẳng còn lại bao nhiêu phần xinh đẹp. Có điều bình thường nàng mang phong thái ngạo nghễ, băng tuyết không thay đổi, hôm nay lại dịu dàng mềm mại, khiến lòng người khác cực kì thỏa mãn. Tạ Vận Hưng dại gái đến mụ đầu, vốn cũng không cảm thấy việc ông cưỡng bức nàng là hành động ác đức, càng không nhớ được cô nàng trước mắt là người bị hại. Giờ ông chỉ cho rằng bản thân mình có sức hấp dẫn vô biên, bậc anh hùng cái thế, việc đàn bà thuần phục ông là lẽ đương nhiên.
Triền miên quấn quýt rất nhiều tình thú. Bạch Chỉ nói, nàng muốn trói tay chân của ông để nàng chủ động. Tạ Vận Hưng đang bộc phát ý dâm, cầu còn không được, tất nhiên để mặc nàng.
Lại vui đùa một lúc, Bạch Chỉ nửa dỗi nửa giận nói nàng năm ấy đã hiểu nhầm, còn tưởng rằng người đã vui vẻ với mình là Phương Đức Thanh. Sau đó nàng muốn sà vào lòng Phương Đức Thanh lại bị ông từ chối, cho nên vì yêu sinh hận.
Tạ Vận Hưng hối tiếc đến mức kêu lớn: “Hóa ra cô hận muốn lật đổ nhà họ Phương không phải vì hận Phương Đức Thanh đã cưỡng bức cô…”
Không cần Bạch Chỉ hỏi, ông đã kể lại năm đó ông giá họa cho Phương Đức Thanh như thế nào.
Hóa ra hôm đó Bạch Chỉ mới ra khỏi cửa, người do Tạ phủ sắp xếp theo dõi chạy về báo tin. Tạ phu nhân cho người giả làm người buôn quạt vùng khác lập tức hẹn Phương Đức Thanh đến lầu Ấp Thúy bàn bạc. Sau khi vào lầu Ấp Thúy, mấy cô nàng giả bộ lỡ tay đổ rượu lên cẩm bào của Phương Đức Thanh, sau đó ân cần mời Phương Đức Thanh thay một bộ cẩm bào khác, bảo là sau khi giặt sạch cẩm bào dính rượu sẽ trả về Phương phủ. Chuyện này ở những thời điểm vui vẻ thường xảy ra, Phương Đức Thanh cũng không để ý. Vóc người của Tạ Vận Hưng xấp xỉ Phương Đức Thanh, sau khi mặc cẩm bào của Phương Đức Thanh vào thì Tạ Vận Hưng kéo Bạch Chỉ vào một chỗ sâu trong rừng cưỡng bức nàng. Dù Bạch Chỉ không xé một góc vạt áo, ông cũng sẽ nghĩ cách để nàng giữ lại một mảnh.
Xong chuyện, ông cởi cẩm bào đưa về lầu Ấp Thúy. Lầu Ấp Thúy giặt sạch trả lại Phương Đức Thanh. Phương Đức Thanh thấy rách một góc, chỉ cho rằng đó là sự cố trong lúc giặt sạch. Tính tình của Phương Đức Thanh hào sảng, không phải người thích so đo, vì thế cũng không tìm đến lầu Ấp Thúy đòi giải thích. Bạch Chỉ hầu hạ Phương Khương thị, được tự do ra vào gian Ngọc Lan, theo đúng như dự đoán của Tạ phu nhân, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy cẩm bào rách một góc đó, tất nhiên sẽ nhận định người cưỡng bức nàng chính là Phương Đức Thanh.
Quả nhiên là bẫy rập được sắp đặt công phu. Hận sao nàng bị che mắt, bị kẻ thù lợi dụng hại ngược ân nhân của mình.
Bạch Chỉ cười khẽ.
Tạ Vận Hưng nhìn nụ cười của Bạch Chỉ, cảm thấy hơi sợ hãi, vừa muốn nói gì đó, một con dao găm sắc nhọn đâm vào bắp chân ông, đau đến mức khiến ông hét lên thảm thiết.
“Bị Lan Tôn làm gãy đường con cháu rồi còn không biết hối cải triệt để làm người, đúng là chưa nhận đủ dạy dỗ.” Bạch Chỉ cười cợt, chê tiếng hét của Tạ Vận Hưng làm phiền hứng thú của nàng, nàng xé góc áo của ông nhét vào miệng ông, dao dăm đâm xuống liên tiếp.
Bắp chân của Tạ Vận Hưng bầy nhầy máu thịt, xương bể nát cả. Tiếp đến, Bạch Chỉ đâm cổ tay Tạ Vận Hưng, nàng bình tĩnh như đang giết gà giết vịt. Tạ Vận Hưng đau đến mức ngất đi rồi tỉnh lại, nước mắt nước mũi tèm nhem. Bạch Chỉ làm như không thấy, ung dung bình tĩnh, trong quá trình còn chú ý tiểu tiết, không để xiêm váy trắng của nàng bị dính máu.
Đâm một lúc lâu, nàng thấy tay chân của Tạ Vận Hưng tàn phế cả, không cách nào chữa trị được nữa mới dừng lại. Nàng dùng xiêm áo ông lau khô dao găm, cất nó vào ống tay áo, mặc ông hôn mê trên đất mà an nhàn rời đi.
Phương Kính theo sau nàng, nghe rất rõ tiếng vang ở bên trong, gã chỉ chờ bên ngoài như đã hẹn. Phương Kính đợi hơn một canh giờ, thấy Bạch Chỉ đi ra, gã không hỏi nàng đã làm gì mà chỉ hỏi: “Về phủ sao?”
“Không, đến phố Kim Sơn tìm Tạ phu nhân.” Bạch Chỉ nhàn nhạt nói.
Tạ Vận Hưng chỉ là tay sai, Tạ phu nhân mới là đầu sỏ, so với Tạ Vận Hưng thì bà ta còn đáng căm đáng hận hơn nhiều.
Nghe người ở bên căn nhà phố Kim Sơn báo lại Bạch Chỉ muốn gặp bà, Tạ phu nhân không hề đề phòng mà qua đó.
Yên La không giúp đỡ bà. Tạ Vận Hưng cáo bệnh không để ý chuyện gì. Mọi việc đều một mình bà cáng đáng, không tránh khỏi chuyện lo trước bỏ sau. Bà còn cho là tình thế bại của nhà họ Phương đã định, nên không phái người quan sát cũng không hỏi han. Tâm tư của bà chỉ đặt vào việc làm sao trọng chấn lại quạt nhà họ Tạ nên tai mắt không nhạy, cả chuyện Liễu thị la hét Phương Đức Thanh không thể cương bà cũng không nghe nói.
Phương Kính vẫn cúi đầu, mi mắt rủ xuống giữ vẻ cung kính theo bổn phận giống như trước.
Gương mặt Bạch Chỉ cứng nhắc, không hề lộ vẻ cung phụng, đợi Tạ phu nhân vào chỗ thì mới nói bằng giọng khô khan: “Tôi có chuyện bàn riêng với phu nhân, xin phu nhân cho người xung quanh lui hết.”
Trong sảnh chỉ có hai bà bà, đều là những người có thể tin tưởng, không cần yêu cầu họ tránh mặt. Tạ phu nhân hơi chần chừ, suy nghĩ tính tình của Bạch Chỉ kiêu ngạo cô độc, nên bà vẫn phất tay cho hai bà bà lui đi.
“Tôi vừa tra ra được ai là người đã cưỡng bức tôi năm ấy.” Bạch Chỉ ám chỉ sâu xa.
Tạ phu nhân bỗng phát giác không ổn, vừa muốn gọi người, Phương Kính đã bước nhanh về phía trước, tay phải của gã bịt miệng bà lại, tay trái để ngang cánh tay kẹp cổ bà khiến bà không thể phát ra thanh âm nào.
Bạch Chỉ tiến lên, ung dung thong thả trói lại tay chân của Tạ phu nhân, Sau đó, nàng dùng dao găm rạch xiêm áo trên người Tạ phu nhân thành mảnh vụn, lộ ra cơ thể trần truồng.
Đôi mắt của Tạ phu nhân đỏ rực, vành mắt như sắp nứt.
“Chàng có thể buông tay đang bịt miệng bà ta ra rồi.” Bạch Chỉ an nhàn nói.
Phương Kính buông tay ra.
Cơ thể đang lõa lồ, nhất thời Tạ phu nhân không dám gọi người. Bạch Chỉ tính toán rất chuẩn xác, không đợi bà tỉnh hồn lại chịu vứt thể diện để gọi người, nàng đã nhét vải rách vào miệng bà thẳng vào cổ họng, khiến cho bà đến cả tiếng ô ô cũng không thể phát ra.
Bạch Chỉ dựng thẳng dao găm, lưỡi nhọn quẹt trên gò má của Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân hoảng sợ trợn tròn mắt, không kêu ra tiếng được, tiếng nuốt nước bọt ừng ực ở cổ họng, gò má rỉ từng giọt máu tươi càng nổi bật da mặt trắng nõn của bà.
Bạch Chỉ rạch một lúc lâu, sau khi rạch xong thì cười gằn: “Vốn muốn tìm một tên đàn ông nào đó cưỡng bức bà, rốt cuộc tôi cũng không thể ác độc giống bà được, đúng là hời cho bà rồi.”
Bạch Chỉ cất dao găm, ngoắc Phương Kính rồi nghênh ngang ra ngoài, khi bước ra cửa thì quay đầu lại, giễu cợt: “Bà có thể cáo quan, cũng có thể tìm người trả thù tôi. Tất nhiên tôi đã chép lại những tội ác của bà đưa cho nhiều người cất giữ. Nếu tôi yên ổn, thứ đó sẽ không bị công khai. Còn nếu tôi xảy ra chuyện, lập tức được công bố. Bà không quan tâm con trai nhìn mình thế nào, chẳng biết đối với con gái mình thì bà có như vậy luôn không. Nếu con gái bà biết bà vì đạt được mục đích cá nhân mà từng cho người cưỡng bức tôi, không biết cô ta sẽ nghĩ thế nào.”
Con ngươi của Tạ phu nhân đột ngột co rút lại, khủng hoảng sợ hãi còn sâu sắc hơn cả việc bị rạch gò má.
“Nếu bà thừa nhận mình xúi quẩy không làm gì cả, tất nhiên tôi sẽ không nói gì hết. Dù sao thì tôi cũng là nô tỳ nhà họ Phương, nếu mọi chuyện vỡ lở thì nhà họ Phương cũng bị rơi vào thị phi.” Bạch Chỉ lạnh nhạt nói, dứt lời thì nghênh ngang bước đi.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ, giống như vừa từ địa ngục u ám trở về trần gian.
Bạch Chỉ vung tay áo đón gió, gương mặt tái nhợt hiện lên rặng hồng nhàn nhạt đẹp đẽ trên gò má. Mi mắt như làn nước lặng không gợn sóng chợt sống động hẳn lên, xinh đẹp như hoa đào tháng ba nở rộ với cánh hoa mảnh mai, nhụy hoa mềm mại, cành lá rung rinh khiến người ta thương tiếc. Phương Kính yên lặng quan sát nàng, gã không nói lời nào nhưng ánh mắt nóng rực đã để lộ hết suy nghĩ trong lòng gã.
Gã thành ma quỷ vì nàng, sống vì nàng, chết cũng vì nàng.
Bạch Chỉ nhìn Phương Kính, không thể nén nhịn được nữa, nàng nhào vào lòng gã, khóc lóc nghẹn ngào.
Nàng đã đè nén rất lâu, uất ức đau khổ tích lũy thành sông, giờ khắc này hóa thành nước mắt lăn dài. Phương Kính im lặng không nói gì, ngón tay đan vào mái tóc xác xơ hơi rối của nàng mà khẽ khàng vuốt ve.
Có khi, mọi lời nói đều là dư thừa, những quan tâm âm thầm càng trở thành điều thân mật nhất.
Nàng không cần phải kiềm nén ở trước mặt gã, muốn làm gì thì làm đó, ngông cuồng tùy hứng, chanh chua yêu kiều gì cũng được cả.
Một lúc sau, tiếng khóc của Bạch Chỉ nhỏ dần, nàng thút thít, ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, nước mắt loang lổ trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Nàng ôm cổ Phương Kính, đôi môi mềm mại và đôi tay nồng nhiệt đan thành tấm lưới trói buộc gã thật kín kẽ.
Phương Kính đáp lại, xuân quang vô ngần.
Trong nhà, Tạ phu nhân đau khổ hét lên chói tai.
Hai người đang hôn nhau đến sống chết chợt dừng lại. Phương Kính nhìn phía cổng căn nhà, nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta tự tử, hay đợi nhị lang trở lại rồi thẳng thắn với ngài ấy, mặc ngài ấy xử trí?”
“Đợi nhị lang trở lại đi, dù sao cũng phải giải thích rõ với ngài ấy lai lịch của chùm chìa khóa trên tay Tạ phu nhân, rửa sạch oan ức cho Sùng Huy thiếu gia.” Bạch Chỉ nói.
“Được, ta nghe nàng hết.”
Bình luận facebook