Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-258
Chương 258: Kích Động Mà Chết
Chương 258 : Kích động mà chết
Gian Phù Dung đã ở ngay tầm mắt, môi Phương Khương thị mấp máy, đang muốn nói gì đó thì một bà bà lảo đảo chạy vội đến, cất giọng the thé hô to: “Phu nhân, nhị lang, bên ngoài truyền tin rằng…”
Lâm Nhữ im lặng, nàng đã nếm trải bao mưa gió rồi, giờ có là trời sập xuống thì nàng cũng không sợ hãi.
Nhưng Phương Khương thị thì thoáng tái mặt, kinh sợ hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Di phu nhân… đến phủ nha cáo trạng Hà nhị lang… Hà nhị lang bị tống giam rồi.” Bà bà nói lắp bắp.
Phương Khương thị ngây ngẩn, Lâm Nhữ cũng sợ đến ngẩn người. Hai mẫu tử trố mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Màn đêm yên tĩnh, gió đêm thổi đầu cành, lá cây lao xao.
Thoáng im lặng, Lâm Nhữ nói: “Mẫu thân đi nghỉ đi, để con đi xem sao.”
Lâm Nhữ đi chừng trăm bước thì gặp Hà Lịch. Hắn cũng đã nghe tin, có chung suy nghĩ với Lâm Nhữ: Nếu Hà Khương thị có thể tuyệt vọng mặc kệ sống chết của Hà Dư, họ không thể mặc kệ bà được, đang muốn ra khỏi phủ đi thăm bà.
“Đi cùng nào.” Lâm Nhữ nói.
Nàng vừa đi đường xá xa xôi, về đến nhà cũng chưa nghỉ ngơi, Hà Lịch có hơi áy náy, biết nàng ngoài lạnh trong nóng, luôn ân cần để ý người thân, nếu không đích thân xem thử sẽ không yên lòng, nên hắn cũng không khuyên nàng đừng đi.
Hai người đến trước phủ nha, không thấy Hà Khương thị đâu, lại ghé qua phường Cát An. Liễu thị vẫn còn ôm thi thể của Phương Hương Văn khóc lóc trên đường cái. Máu khắp người Phương Hương Văn đã đông lại, đen sẫm dưới ánh trăng, mái tóc xõa rối bù, cặp mắt trắng dã, chết không nhắm mắt. Lâm Nhữ nhớ đến ngày trước Phương Hương Văn kiêu ngạo hống hách, đầu óc nông cạn, ăn nói tùy tiện, trong mắt không chứa nổi ai. Báo ứng đến mau thật. Lâm Nhữ lắc đầu một cái.
Liễu thị đáng thương nhìn Lâm Nhữ, không dám khóc lóc mắng mỏ nữa.
Lâm Nhữ làm như không thấy, giục ngựa vào hẻm nhỏ, cửa đã khóa rồi, không thấy Hà Khương thị đâu.
Có lẽ đã lỡ nhau trên đường, Hà Khương thị đến Phương phủ rồi, hai người vội giục ngựa quay lại.
“Nhị lang, van xin ngươi…” Liễu thị kêu khóc sau lưng.
Lâm Nhữ vung roi giục ngựa không hề ngừng lại.
Hà Khương thị không ghé Phương phủ, nhưng có nhờ người mang một bức thư đến.
Hà Lịch mở ra đọc, kinh ngạc đưa cho Lâm Nhữ.
Trong thư, Hà Khương thị viết, bà hối hận rồi, hối hận vì cưng chiều vô độ đã hại Hà Dư, không còn mặt mũi nào gặp lại Hà Lịch, Phương Khương thị với Lâm Nhữ, bà đã đến am Hội Liên xuất gia.
“Di mẫu giác ngộ quá muộn.” Lâm Nhữ khẽ than.
Hà Dư mới mười tám, rất nhiều lần trước đây, lúc y trộm đồ trong phòng mẫu thân nàng, lúc y trộm chuôi quạt ở phường quạt, lúc y có ý cưỡng bức Cẩm Phong, lúc y trộm trang sức của Liễu thị, lúc y bất hiếu nhục mạ mẫu thân ruột thịt, lúc y cùng Phương Hương Văn bôi xấu danh tiếng nhà họ Phương, lúc y ép Hà Khương thị trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương, lúc y chiếm đoạt gia sản của Phương Du Phong… cả một quãng thời gian dài như vậy, nếu Hà Khương thị có thể dằn lòng mà nghiêm trị trừng phạt Hà Dư, không dung túng y, Hà Dư không thể đi đường ngang ngõ tắt nữa, sẽ không đến mức từng bước đi vào đường cùng.
Phương Khương thị đi cả đêm ra khỏi thành đến am Hội Liên khuyên Hà Khương thị trở về. Nhưng lần này, Hà Khương thị đã thấu tỏ hồng trần, giữ vững chủ kiến không về Phương phủ. Phương Khương thị không còn cách nào, bà khóc lóc thảm thiết, còn yêu cầu Lâm Nhữ với Hà Lịch đi khuyên nhưng cả hai người không đi.
Trong lòng họ biết rõ, Hà Khương thị tự trách hối hận chỉ là một phần của vấn đề, điều khiến bà tuyệt vọng là Hà Dư từng bước đi vào đường cùng.
Tự mình đi cáo trạng con trai như tâm can, đối với từ mẫu mà nói, đó là đả kích lớn chừng nào.
Tình hình không có hướng giải quyết, chỉ có thể dựa vào chính bà thoát ra.
Phương Hương Văn thật sự đáng giận, nhưng dù gì vẫn là tỷ tỷ mình, Lâm Nhữ không thể mặc kệ Phương Hương Văn được, chỉ là nàng không muốn ra mặt vì sợ Liễu thị kì kèo không thể vứt bỏ. Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhữ bỏ tiền nhờ quản sự trong gian Tề Thiện ra mặt thay tẩm liệm cho Phương Hương Văn. Nàng âm thầm đi theo, nhìn thấy Phương Hương Văn được an táng rồi mới trở về phủ.
Nàng nghĩ đến Phương Hương Văn mới hai mươi tuổi, cho dù nàng rất tức giận, nhưng cũng không nén được thương cảm.
Nhân sinh khổ đoản, mới qua còn là hồng hạnh xuân sắc, mới đó đã là một mảnh cát vàng.
Lúc vào nhà đài Sấu Thạch, suy nghĩ của nàng vẫn ở trên ngọn núi chôn cất Phương Hương Văn, cảnh sắc khắp núi đã vào thu, lá xanh đầu cành úa vàng đi, hoa trên sườn núi gần tàn lộ ra vẻ ảm đạm một vùng.
Hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ mặc áo sam đỏ thẫm, không mặc váy đầm dài mà là quần ống thụng xanh nõn, xắn cao tay áo cực kì bận rộn.
Vào lễ lớn kế vị xảy ra sự cố, sau đó Tố Tâm và Tố Vấn chết, Cẩm Phong cũng qua đời, Lâm Nhữ đổ bệnh, kế đến thì phân nhà, cánh tay của Lâm Nhữ bị thương, nàng hết bệnh thì đến Trường An, đến giờ vẫn chưa dọn vào gian Ngọc Lan. Tối hôm qua Phương Khương thị mở lời kêu hai người dọn dẹp đồ của Lâm Nhữ, hôm nay dọn qua gian Ngọc Lan luôn, tránh cho bên ngoài nhìn vào thấy kì quái.
Nhà họ Phương hồi sinh từ cõi chết, thậm chí còn rực rỡ hơn năm xưa. Hai người Cảnh Sơ và Uyển Sơ là nô tỳ thiếp thân của Lâm Nhữ, gương mặt họ rạng sắc xuân đắc ý cực kì, khi làm việc vô cùng hùng hổ, mất nửa ngày là có thể thu dọn xong xuôi, lại ghé quán Khúc Khê giúp Mộc Vũ và Thanh Tuyền dọn đồ của Hà Lịch qua.
Lâm Nhữ vào cửa, trang trí bày biện quá xa lạ, chớp mắt hồi lâu mãi mới tỉnh hồn.
“Nhị lang nên ghé qua gian Ngọc Lan sinh hoạt rồi.” Cảnh Sơ cười nói, vỗ tay, hai bà bà ở bên ngoài đi vào mang kiệu với ghế ngồi lớn, tay vịn và lưng dựa đầy đủ, trên đỉnh là ô che nắng rũ xuống, cung kính nằm rạp xuống, cất cao giọng nói: “Mời nhị lang lên kiệu.”
Lâm Nhữ nén cười, đập gáy của Cảnh Sơ, khiến cho hoa tai cùng búi tóc của Cảnh Sơ rối cả lên, Lâm Nhữ sẵng giọng: “Đang ở trong phủ mà bày vẻ gì chứ, cho lui cả đi, tự ta có chân.”
Cảnh Sơ giả vờ khóc, Uyển Sơ phỉ nhổ rồi cười nói: “Coi cô ăn nói lung tung kìa, bị mắng rồi đấy.”
Uyển Sơ giải thích tỉ mỉ, hóa ra là Ấu Nô với Trĩ Nhi mỗi ngày một lớn, không chịu ở yên trong phòng, cứ thích chạy ra ngoài. Phương Khương thị sợ hãi từ dạo Hà Khương thị ôm Trĩ Nhi đi, nhất thời nửa khắc không để cho hai đứa trẻ rời khỏi tầm mắt của bà nên muốn đi theo. Hai đứa trẻ loanh quanh trong vườn mấy vòng đều không thấy mệt, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng Phương Khương thị đi theo không tránh khỏi mệt mỏi. Vì thế Hà Lịch sai người theo yêu cầu của hắn làm một chiếc kiệu để thuận tiện cho Phương Khương thị ôm hai đứa trẻ để bà bà khiêng đi dạo trong vườn, giờ để cho Lâm Nhữ ngồi thử, nếu có chỗ nào không thoải mái cần sửa đổi thì báo lại thợ mộc.
Hà Lịch làm việc chu đáo tỉ mỉ, quan tâm săn sóc, Lâm Nhữ cảm khái không thôi liền đồng ý.
Ra khỏi cửa, Lâm Nhữ vừa ngồi lên kiệu, Bạch Chỉ với Phương Kính sóng vai đi vào.
Phương Kính như một cây trúc ốm o, khí chất nhã nhặn, tay ôm chồng sách, bộ dạng như đã xong việc.
Bộ dạng của Bạch Chỉ vẫn lạnh nhạt như thường, mặt mày nhàn nhạt, khóe môi mím lại thành đường thẳng, nhưng có một chút gì đó khang khác. Cảm giác khang khác đó không quá rõ ràng, nhưng không cho phép ngó lơ, như tuyết trắng chất chồng trên mai đỏ, tuyết tan đi, sắc trời quang đãng cực kì tươi đẹp.
Lúc trước Bạch Chỉ bệnh nặng, Phương Kính chăm sóc nàng ngày đêm không rời, đã truyền khắp phủ.
Sau khi Lâm Nhữ về phủ nghe nói đến chuyện này, vui mừng nhìn hai người mà cười một tiếng, cao giọng nói: “Ta đang muốn tìm hai người. Lúc trước ta đã hứa tổ chức hôn sự cho Phương Thành với Sơ Đồng, vì nhiều việc mà trì hoãn kéo dài. Dạo này đã ổn định lại, ngày lành tháng tốt, chắc chắn phải tiến hành rồi, hôn sự của hai người cũng làm chung luôn, thấy sao?”
“Đa tạ nhị lang! Nô tỳ có chuyện muốn bẩm với nhị lang!” Bạch Chỉ nói khô khan, giữa chân mày không hề tỏ vẻ vui mừng.
Lâm Nhữ ngây người, xua tay để Uyển Sơ, Cảnh Sơ và bà bà lui xuống, nàng xoay người vào sảnh.
Sau đó Bạch Chỉ cùng Phương Kính vào theo, quỳ xuống, hai tay bắt chéo để lên đầu, nằm sấp xuống dập đầu.
Đây là hành động thỉnh tội.
Lâm Nhữ ngẫm nghĩ những chuyện khi nàng về nghe được, lúc nàng rời khỏi nhà cũng chỉ có chuyện lớn là Hà Khương thị ôm Trĩ Nhi lén ra khỏi phủ. Hôm đó do Ngân Hạnh với Thúy Kiều trông nom Trĩ Nhi, không liên quan gì đến Bạch Chỉ, mà cho dù Bạch Chỉ có liên can, thì liên quan gì đến Phương Kính?
Vừa rồi Lâm Nhữ không để ý, giờ mới phát hiện, Bạch Chỉ mặc lễ phục màu xanh đậm cài hoa điền trên tóc. Đây là áo cưới tân nương mới mặc. Nàng nhìn Phương Kính, gã mặc lễ phục màu đỏ rực, đầu đội lương quan của tân lang.
Đây là tư thái làm uyên ương chung mệnh!
Lâm Nhữ ngồi xuống chậm rãi trên bệ, im lặng quan sát Bạch Chỉ với Phương Kính một thoáng rồi bảo: “Nói đi.”
Chương 258 : Kích động mà chết
Gian Phù Dung đã ở ngay tầm mắt, môi Phương Khương thị mấp máy, đang muốn nói gì đó thì một bà bà lảo đảo chạy vội đến, cất giọng the thé hô to: “Phu nhân, nhị lang, bên ngoài truyền tin rằng…”
Lâm Nhữ im lặng, nàng đã nếm trải bao mưa gió rồi, giờ có là trời sập xuống thì nàng cũng không sợ hãi.
Nhưng Phương Khương thị thì thoáng tái mặt, kinh sợ hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Di phu nhân… đến phủ nha cáo trạng Hà nhị lang… Hà nhị lang bị tống giam rồi.” Bà bà nói lắp bắp.
Phương Khương thị ngây ngẩn, Lâm Nhữ cũng sợ đến ngẩn người. Hai mẫu tử trố mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Màn đêm yên tĩnh, gió đêm thổi đầu cành, lá cây lao xao.
Thoáng im lặng, Lâm Nhữ nói: “Mẫu thân đi nghỉ đi, để con đi xem sao.”
Lâm Nhữ đi chừng trăm bước thì gặp Hà Lịch. Hắn cũng đã nghe tin, có chung suy nghĩ với Lâm Nhữ: Nếu Hà Khương thị có thể tuyệt vọng mặc kệ sống chết của Hà Dư, họ không thể mặc kệ bà được, đang muốn ra khỏi phủ đi thăm bà.
“Đi cùng nào.” Lâm Nhữ nói.
Nàng vừa đi đường xá xa xôi, về đến nhà cũng chưa nghỉ ngơi, Hà Lịch có hơi áy náy, biết nàng ngoài lạnh trong nóng, luôn ân cần để ý người thân, nếu không đích thân xem thử sẽ không yên lòng, nên hắn cũng không khuyên nàng đừng đi.
Hai người đến trước phủ nha, không thấy Hà Khương thị đâu, lại ghé qua phường Cát An. Liễu thị vẫn còn ôm thi thể của Phương Hương Văn khóc lóc trên đường cái. Máu khắp người Phương Hương Văn đã đông lại, đen sẫm dưới ánh trăng, mái tóc xõa rối bù, cặp mắt trắng dã, chết không nhắm mắt. Lâm Nhữ nhớ đến ngày trước Phương Hương Văn kiêu ngạo hống hách, đầu óc nông cạn, ăn nói tùy tiện, trong mắt không chứa nổi ai. Báo ứng đến mau thật. Lâm Nhữ lắc đầu một cái.
Liễu thị đáng thương nhìn Lâm Nhữ, không dám khóc lóc mắng mỏ nữa.
Lâm Nhữ làm như không thấy, giục ngựa vào hẻm nhỏ, cửa đã khóa rồi, không thấy Hà Khương thị đâu.
Có lẽ đã lỡ nhau trên đường, Hà Khương thị đến Phương phủ rồi, hai người vội giục ngựa quay lại.
“Nhị lang, van xin ngươi…” Liễu thị kêu khóc sau lưng.
Lâm Nhữ vung roi giục ngựa không hề ngừng lại.
Hà Khương thị không ghé Phương phủ, nhưng có nhờ người mang một bức thư đến.
Hà Lịch mở ra đọc, kinh ngạc đưa cho Lâm Nhữ.
Trong thư, Hà Khương thị viết, bà hối hận rồi, hối hận vì cưng chiều vô độ đã hại Hà Dư, không còn mặt mũi nào gặp lại Hà Lịch, Phương Khương thị với Lâm Nhữ, bà đã đến am Hội Liên xuất gia.
“Di mẫu giác ngộ quá muộn.” Lâm Nhữ khẽ than.
Hà Dư mới mười tám, rất nhiều lần trước đây, lúc y trộm đồ trong phòng mẫu thân nàng, lúc y trộm chuôi quạt ở phường quạt, lúc y có ý cưỡng bức Cẩm Phong, lúc y trộm trang sức của Liễu thị, lúc y bất hiếu nhục mạ mẫu thân ruột thịt, lúc y cùng Phương Hương Văn bôi xấu danh tiếng nhà họ Phương, lúc y ép Hà Khương thị trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương, lúc y chiếm đoạt gia sản của Phương Du Phong… cả một quãng thời gian dài như vậy, nếu Hà Khương thị có thể dằn lòng mà nghiêm trị trừng phạt Hà Dư, không dung túng y, Hà Dư không thể đi đường ngang ngõ tắt nữa, sẽ không đến mức từng bước đi vào đường cùng.
Phương Khương thị đi cả đêm ra khỏi thành đến am Hội Liên khuyên Hà Khương thị trở về. Nhưng lần này, Hà Khương thị đã thấu tỏ hồng trần, giữ vững chủ kiến không về Phương phủ. Phương Khương thị không còn cách nào, bà khóc lóc thảm thiết, còn yêu cầu Lâm Nhữ với Hà Lịch đi khuyên nhưng cả hai người không đi.
Trong lòng họ biết rõ, Hà Khương thị tự trách hối hận chỉ là một phần của vấn đề, điều khiến bà tuyệt vọng là Hà Dư từng bước đi vào đường cùng.
Tự mình đi cáo trạng con trai như tâm can, đối với từ mẫu mà nói, đó là đả kích lớn chừng nào.
Tình hình không có hướng giải quyết, chỉ có thể dựa vào chính bà thoát ra.
Phương Hương Văn thật sự đáng giận, nhưng dù gì vẫn là tỷ tỷ mình, Lâm Nhữ không thể mặc kệ Phương Hương Văn được, chỉ là nàng không muốn ra mặt vì sợ Liễu thị kì kèo không thể vứt bỏ. Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhữ bỏ tiền nhờ quản sự trong gian Tề Thiện ra mặt thay tẩm liệm cho Phương Hương Văn. Nàng âm thầm đi theo, nhìn thấy Phương Hương Văn được an táng rồi mới trở về phủ.
Nàng nghĩ đến Phương Hương Văn mới hai mươi tuổi, cho dù nàng rất tức giận, nhưng cũng không nén được thương cảm.
Nhân sinh khổ đoản, mới qua còn là hồng hạnh xuân sắc, mới đó đã là một mảnh cát vàng.
Lúc vào nhà đài Sấu Thạch, suy nghĩ của nàng vẫn ở trên ngọn núi chôn cất Phương Hương Văn, cảnh sắc khắp núi đã vào thu, lá xanh đầu cành úa vàng đi, hoa trên sườn núi gần tàn lộ ra vẻ ảm đạm một vùng.
Hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ mặc áo sam đỏ thẫm, không mặc váy đầm dài mà là quần ống thụng xanh nõn, xắn cao tay áo cực kì bận rộn.
Vào lễ lớn kế vị xảy ra sự cố, sau đó Tố Tâm và Tố Vấn chết, Cẩm Phong cũng qua đời, Lâm Nhữ đổ bệnh, kế đến thì phân nhà, cánh tay của Lâm Nhữ bị thương, nàng hết bệnh thì đến Trường An, đến giờ vẫn chưa dọn vào gian Ngọc Lan. Tối hôm qua Phương Khương thị mở lời kêu hai người dọn dẹp đồ của Lâm Nhữ, hôm nay dọn qua gian Ngọc Lan luôn, tránh cho bên ngoài nhìn vào thấy kì quái.
Nhà họ Phương hồi sinh từ cõi chết, thậm chí còn rực rỡ hơn năm xưa. Hai người Cảnh Sơ và Uyển Sơ là nô tỳ thiếp thân của Lâm Nhữ, gương mặt họ rạng sắc xuân đắc ý cực kì, khi làm việc vô cùng hùng hổ, mất nửa ngày là có thể thu dọn xong xuôi, lại ghé quán Khúc Khê giúp Mộc Vũ và Thanh Tuyền dọn đồ của Hà Lịch qua.
Lâm Nhữ vào cửa, trang trí bày biện quá xa lạ, chớp mắt hồi lâu mãi mới tỉnh hồn.
“Nhị lang nên ghé qua gian Ngọc Lan sinh hoạt rồi.” Cảnh Sơ cười nói, vỗ tay, hai bà bà ở bên ngoài đi vào mang kiệu với ghế ngồi lớn, tay vịn và lưng dựa đầy đủ, trên đỉnh là ô che nắng rũ xuống, cung kính nằm rạp xuống, cất cao giọng nói: “Mời nhị lang lên kiệu.”
Lâm Nhữ nén cười, đập gáy của Cảnh Sơ, khiến cho hoa tai cùng búi tóc của Cảnh Sơ rối cả lên, Lâm Nhữ sẵng giọng: “Đang ở trong phủ mà bày vẻ gì chứ, cho lui cả đi, tự ta có chân.”
Cảnh Sơ giả vờ khóc, Uyển Sơ phỉ nhổ rồi cười nói: “Coi cô ăn nói lung tung kìa, bị mắng rồi đấy.”
Uyển Sơ giải thích tỉ mỉ, hóa ra là Ấu Nô với Trĩ Nhi mỗi ngày một lớn, không chịu ở yên trong phòng, cứ thích chạy ra ngoài. Phương Khương thị sợ hãi từ dạo Hà Khương thị ôm Trĩ Nhi đi, nhất thời nửa khắc không để cho hai đứa trẻ rời khỏi tầm mắt của bà nên muốn đi theo. Hai đứa trẻ loanh quanh trong vườn mấy vòng đều không thấy mệt, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng Phương Khương thị đi theo không tránh khỏi mệt mỏi. Vì thế Hà Lịch sai người theo yêu cầu của hắn làm một chiếc kiệu để thuận tiện cho Phương Khương thị ôm hai đứa trẻ để bà bà khiêng đi dạo trong vườn, giờ để cho Lâm Nhữ ngồi thử, nếu có chỗ nào không thoải mái cần sửa đổi thì báo lại thợ mộc.
Hà Lịch làm việc chu đáo tỉ mỉ, quan tâm săn sóc, Lâm Nhữ cảm khái không thôi liền đồng ý.
Ra khỏi cửa, Lâm Nhữ vừa ngồi lên kiệu, Bạch Chỉ với Phương Kính sóng vai đi vào.
Phương Kính như một cây trúc ốm o, khí chất nhã nhặn, tay ôm chồng sách, bộ dạng như đã xong việc.
Bộ dạng của Bạch Chỉ vẫn lạnh nhạt như thường, mặt mày nhàn nhạt, khóe môi mím lại thành đường thẳng, nhưng có một chút gì đó khang khác. Cảm giác khang khác đó không quá rõ ràng, nhưng không cho phép ngó lơ, như tuyết trắng chất chồng trên mai đỏ, tuyết tan đi, sắc trời quang đãng cực kì tươi đẹp.
Lúc trước Bạch Chỉ bệnh nặng, Phương Kính chăm sóc nàng ngày đêm không rời, đã truyền khắp phủ.
Sau khi Lâm Nhữ về phủ nghe nói đến chuyện này, vui mừng nhìn hai người mà cười một tiếng, cao giọng nói: “Ta đang muốn tìm hai người. Lúc trước ta đã hứa tổ chức hôn sự cho Phương Thành với Sơ Đồng, vì nhiều việc mà trì hoãn kéo dài. Dạo này đã ổn định lại, ngày lành tháng tốt, chắc chắn phải tiến hành rồi, hôn sự của hai người cũng làm chung luôn, thấy sao?”
“Đa tạ nhị lang! Nô tỳ có chuyện muốn bẩm với nhị lang!” Bạch Chỉ nói khô khan, giữa chân mày không hề tỏ vẻ vui mừng.
Lâm Nhữ ngây người, xua tay để Uyển Sơ, Cảnh Sơ và bà bà lui xuống, nàng xoay người vào sảnh.
Sau đó Bạch Chỉ cùng Phương Kính vào theo, quỳ xuống, hai tay bắt chéo để lên đầu, nằm sấp xuống dập đầu.
Đây là hành động thỉnh tội.
Lâm Nhữ ngẫm nghĩ những chuyện khi nàng về nghe được, lúc nàng rời khỏi nhà cũng chỉ có chuyện lớn là Hà Khương thị ôm Trĩ Nhi lén ra khỏi phủ. Hôm đó do Ngân Hạnh với Thúy Kiều trông nom Trĩ Nhi, không liên quan gì đến Bạch Chỉ, mà cho dù Bạch Chỉ có liên can, thì liên quan gì đến Phương Kính?
Vừa rồi Lâm Nhữ không để ý, giờ mới phát hiện, Bạch Chỉ mặc lễ phục màu xanh đậm cài hoa điền trên tóc. Đây là áo cưới tân nương mới mặc. Nàng nhìn Phương Kính, gã mặc lễ phục màu đỏ rực, đầu đội lương quan của tân lang.
Đây là tư thái làm uyên ương chung mệnh!
Lâm Nhữ ngồi xuống chậm rãi trên bệ, im lặng quan sát Bạch Chỉ với Phương Kính một thoáng rồi bảo: “Nói đi.”
Bình luận facebook