Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Sấm Dậy Đất Bằng
Chương 2 : Sấm dậy đất bằng
Hành lang dài gấp khúc có tường vi mọc lan theo. Một người đã bạc nửa mái đầu lảo đảo chạy đến, chính là quản gia Phương Hiếu. Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, sắc mặt đều thoáng trầm xuống.
Phương Hiếu rất coi trọng thân phận quản gia Phương phủ của mình. Tuy rằng có xuất thân là hạ nô, nhưng lại rất để ý mặt mũi, mỗi lúc đi đều thong thả khoan thai, giống như vị tướng đi thị sát binh sĩ, chưa từng lộ vẻ hoảng hốt như vậy.
“Nhị lang, không hay rồi!”
Phương Hiếu nhìn thấy Lâm Nhữ, cả người như lảo đảo chỉ chực đổ xuống đất. Lâm Nhữ nén sự ưu tư trong lòng, cúi người nâng Phương Hiếu, cất giọng nhẹ nhàng bảo: “Đừng gấp, có gì từ từ nói.”
“Thứ sử Nhuận Châu – Lỗ Huyền mang theo người đến bắt trói lão gia, còn muốn kiểm kê tài sản Phương phủ.” Phương Hiếu vừa nói vừa thở hổn hển.
Sấm dậy đất bằng, mây đen phủ đầy trời như muốn nuốt trọn ánh nắng. Gia tộc chế tạo quạt đệ nhất vinh hoa phú quý truyền thừa trăm năm, hô mưa gọi gió, được người trong giới buôn ngưỡng vọng, và được hết thảy người trong nhân thế tôn sùng, bỗng chốc đại họa giáng xuống đầu! Trước mắt Lâm Nhữ như tối sầm, y loạng choạng đứng không vững. Tiếng ồn ào xen lẫn với tiếng khóc thét càng lúc càng gần kề. Môi Lâm Nhữ run lên, muốn nói gì đó lại không nói ra được nửa chữ, trong đầu chỉ có mây mù dày đặc che lấp. Tiếng kêu khóc bên tai như triều cường, rít gào ập tới, lồng ngực bí bức, chân tay dần lạnh buốt. Trong lúc hốt hoảng còn âm thầm hi vọng, có lẽ đều là ảo giác thôi, không có chuyện gì đâu, phụ thân không bị bắt trói, không bị quan binh khám nhà.
“Nhữ lang! Nhữ lang!” Hà Lịch thấy tầm mắt của Lâm Nhữ như ngơ ngẩn, hốt hoảng lắc mạnh vai của Lâm Nhữ. Đôi vai chịu đựng lực mạnh như kìm sắt, khiến cho Lâm Nhữ phải hoàn hồn trở lại, co rụt vai, tránh khỏi đôi tay của Hà Lịch, còn nhấc bước sang giữ khoảng cách. Lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm khiến Hà Lịch thất thần, âm thầm hối hận, vì tình huống gấp rút nên đã quên sự kiêng kị của biểu đệ. Lâm Nhữ không tiếp xúc thân cận với ai, nói chi đến việc chạm vào cơ thể. Y không đưa tay tát mình một cái xem như đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nhưng trong sự tự trách lại có phỏng đoán âm thầm, biểu đệ không biết sao lại như một nàng nương tử, lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người.
Lâm Nhữ xoa huyệt thái dương, lấy lại bình tĩnh, hỏi Phương Hiếu: “Có nói qua tội trạng không?”
“Nói là lão gia liên quan đến vụ án mưu phản của Tô Huyền Minh với Trương Thiều.” Phương Hiếu nói.
Lâm Nhữ có nghe qua vụ mưu phản của Tô Huyền Minh với Trương Thiều. Tên thầy bói Tô Huyền Minh ra quẻ thợ phường nhuộm Trương Thiều có thể ngồi được ghế rồng dùng ngự thiện, Trương Thiều tin là thật, dẫn đầu hơn trăm tên thợ quạt ở phường nhuộm mưu tính làm phản. Sau khi tiến vào cung thành, đám ô hợp này nhanh chóng bị quân Thần Sách (1) giết chết. Lúc nghe chuyện này chỉ cảm thấy nực cười, không ngờ giờ lại liên lụy đến nhà họ Phương. Nhuận Châu cách Trường An đến nghìn dặm, phụ thân đào đâu ra thuật phân thân để tham gia mưu phản?
Sản nghiệp của họ Phương có lớn đi chăng nữa, phụ thân cũng không thể tính chuyện mưu phản. Bọn chúng muốn vu oan giá họa mà quy chụp như vậy, đồng thời bắt trói người và tịch thu tài sản, không tra hỏi đã vội định tội, không theo một luật lệ nào mà tiến hành, mục đích là gì?
(1) Quân Thần Sách là đội quân chủ lực canh giữ cổng bắc vào cuối thời Đường.
“Nhị lang, mau đi ngăn cản!” Phương Hiếu nước mắt đầy mặt luôn miệng giục.
“Thứ sử bắt người, Nhữ lang lại không có công danh, dù qua đó thì làm được gì?” Hà Lịch liên tục lắc đầu, liếc về phía gian Ngọc Lan một cái, thấp giọng vội nói. “Nhữ lang, thừa dịp quan sai còn chưa tới đây đệ mau trốn đi, lánh khỏi ải khó trước mắt đã, từ từ mưu tính kế sách phục hồi nhà họ Phương. Trong phủ cứ để huynh coi ngó, sẽ hết sức lo toan ổn thỏa.”
Phương Hiếu sững người thoáng chốc, bèn nói: “Là lão nô hồ đồ, lời của Hà đại lang rất có lí. Nhị lang, ngài mau trốn đi!”
Mọi đường dần bị chặn lại, Phương Hiếu nóng nảy giục: “Hà đại lang, ngài mau che chắn cho nhị lang đi ra từ phía bắc, lão nô sẽ cản quân lính.”
Trốn làm sao! Tự mình trốn thì người nhà sẽ ra sao? Lâm Nhữ lắc đầu, trong lúc cấp bách, đầu óc mờ mịt dần trở nên thanh tỉnh, quát gọi Phương Hiếu: “Quay lại đây, nghe ta nói!” Y nhíu chân mày, cẩn thận phân phó.
Đúng là lấy trứng chọi đá, sơ sẩy một chút là đem người nhà dâng cho đao phủ. Vẻ mặt y dần trở nên bình tĩnh lại, con ngươi lộ vẻ cơ trí, ánh sáng rực rỡ phát ra, còn đẹp hơn cả một vườn sắc xuân. Cảm giác này rất kì diệu, rõ ràng không phải một thiếu nữ, nhưng trong lúc lơ đãng lại làm rối loạn thần trí chàng trai trước mặt y. Lòng bàn tay Hà Lịch đổ mồ hôi, rũ mắt không dám nhìn thẳng.
“Vậy có ổn không?” Phương Hiếu do dự. Lâm Nhữ phất tay, nói nhàn nhạt. “Hai phía đều là đường chết, chi bằng đánh cược một phen.” Hà Lịch tỉnh táo lại, đẩy Phương Hiếu một cái. “Nghe theo ý của Nhữ lang mà làm, mau đi đi!”
Hai người chia nhau ra hành động. Lâm Nhữ đứng yên một chốc, đoán chừng thời gian không chênh lệch bao nhiêu, liền đi về phía gian Ngọc Lan. Người của Phương phủ ôm đầu ngồi xổm trước gian Ngọc Lan, những đầu tóc đen bị áp chế, Phương Đức Thanh bị đem đi trước. Mười mấy quan sai mang bộ dạng hung thần ác sát cầm gậy dài bao vây. Chùm mẫu đơn trước hiên cũng bị xô ép nghiêng lệch, lá xanh xác xơ trên đất, trong phòng vang lên từng hồi bịch bịch. Lâm Nhữ đến gần, ánh mắt rảo quanh. Trong đám người tóc đen bị áp đó là Phương Khương thị với tóc tai hỗn loạn, gương mặt tựa trăng tròn dính đầy vết bẩn không biết là nhựa lá hay bùn hoa, khóc lóc thảm thiết, hốc mắt bà đỏ bừng. Nhìn thấy Lâm Nhữ, nước mắt đau buồn lăn xuống, bà mở miệng gọi lớn: “Nhữ lang… Nhữ lang con đến rồi!”
Hai tiếng “Nhữ nương” nuốt xuống kịp, đổi thành hai tiếng “Nhữ lang.”
Lâm Nhữ cười trấn an bà, cất bước vào trong gian. Quan sai thấy y bình tĩnh, trố mắt nhìn nhau, khi còn do dự không biết có nên cản lại hay không thì Lâm Nhữ đã vào. Bên trong tối hơn bên ngoài, nắng mai mỏng manh thành vệt trên đất, vầng sáng lay động, tạo thành những hình thù đặc sắc.
Bức hoành phi bị lôi xuống nứt ra một vệt nhỏ, là truyền thừa mấy đời của họ Phương. Hoành phi lắng đọng bao nhiêu dâu bể cuộc đời mà nay trở thành tấm gỗ vô dụng. Ngồi trên đài hướng bắc, vốn là chỗ ngồi của chủ nhân họ Phương giờ lại là thứ sử thành Nhuận Châu – Lỗ Huyền. Đầu hắn chít khăn màu đen, mặc áo quan ngũ phẩm màu đỏ nhạt, mang đai lưng màu vàng, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Mặt tròn mày rậm, mắt hẹp tam giác, lỗ mũi đỏ ửng, từng thớ thịt trên mặt vì hoang dâm quá độ mà sưng phù chảy xệ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Nhữ.
Lúc trước Phương phủ mở tiệc có mời qua gã, nên có quen biết. Lâm Nhữ ung dung hành lễ, âm thanh trong trẻo cất lên: “Lâm Nhữ xin bái chào thứ sử. Không biết phụ thân ta mắc phải tội gì mà phải đến khám nhà?”
“Tội mưu phản!” Lỗ Huyền hung ác nói.
Lâm Nhữ “Ồ!” một tiếng, đi về phía trước, mang theo cả ánh nắng vào phòng, hòa cùng ánh sáng trong phòng thành dải sáng, khiến cho cả sảnh rộng bừng lên. “Vừa bắt người vừa tịch thu tài sản, chắc chắn đã có chứng cứ xác thật hoặc đã có công văn trong bộ, nên Lâm Nhữ cả gan mong thứ sử trình công văn ra.”
Da mặt của Lỗ Huyền hơi run run, phất tay áo bào: “Bản quan theo luật mà làm, nào có đến lượt thảo dân như ngươi chõ mồm?”
Lâm Nhữ nhíu mày, không sợ hãi mà cười nói: “Tuy Lâm Nhữ không có công danh, nhưng cũng biết chút ít luật pháp Đại Đường. Phải qua ba lần thẩm tra mới định tội, sau khi có bằng chứng xác thật sẽ báo cho bộ Hình, quan Thư môn hạ tỉnh trong kinh phê duyệt qua mới có thể xử trí phạm nhân và tra xét tài sản. Phụ thân ta không lên công đường thẩm án, Lỗ thứ sử liền đến soát nhà, phải chăng có điều không ổn.”
Lỗ Huyền không ngờ con trai một thương hộ lại nắm rõ luật pháp như lòng bàn tay, nhất thời tiến thoái không xong. Lâm Nhữ thẳng lưng, hiên ngang đấu mắt với hắn ta. Mi dài rũ, mắt phượng nghiêng nghiêng, anh tuấn bất phàm, phong thái cao ngạo. Mặt mày xinh đẹp ba phần sáng sủa ba phần cương ngạnh, tròng mắt đen sáng lại khiến người ta phát rét. Lỗ Huyền dời mắt, nhìn về phía phòng ngủ. Phòng ngủ cùng phòng sách vang lên tiếng ồn ào, Lâm Nhữ muốn bức ép thêm, thì mười mấy quan sai đi ra. Người đi đầu quấn khăn đen, áo dài cổ tròn màu chàm lam, lông mày thô ngắn, để bộ râu vểnh, là chủ bộ của phủ thứ sử - Lâm Nguyên. Ánh mắt gã dừng trên người Lâm Nhữ một thoáng, đến chỗ Lỗ Huyền, khom người thấp giọng nói: “Đã tra hết rồi, không có.”
Không có cái gì? Chứng cứ mưu phản ư?
Lòng Lâm Nhữ hơi run lên, nhìn vào trong, sợ Lỗ Huyền không tìm được chứng cứ mưu phản sẽ gài tang vật vu oan.
Chương 2 : Sấm dậy đất bằng
Hành lang dài gấp khúc có tường vi mọc lan theo. Một người đã bạc nửa mái đầu lảo đảo chạy đến, chính là quản gia Phương Hiếu. Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, sắc mặt đều thoáng trầm xuống.
Phương Hiếu rất coi trọng thân phận quản gia Phương phủ của mình. Tuy rằng có xuất thân là hạ nô, nhưng lại rất để ý mặt mũi, mỗi lúc đi đều thong thả khoan thai, giống như vị tướng đi thị sát binh sĩ, chưa từng lộ vẻ hoảng hốt như vậy.
“Nhị lang, không hay rồi!”
Phương Hiếu nhìn thấy Lâm Nhữ, cả người như lảo đảo chỉ chực đổ xuống đất. Lâm Nhữ nén sự ưu tư trong lòng, cúi người nâng Phương Hiếu, cất giọng nhẹ nhàng bảo: “Đừng gấp, có gì từ từ nói.”
“Thứ sử Nhuận Châu – Lỗ Huyền mang theo người đến bắt trói lão gia, còn muốn kiểm kê tài sản Phương phủ.” Phương Hiếu vừa nói vừa thở hổn hển.
Sấm dậy đất bằng, mây đen phủ đầy trời như muốn nuốt trọn ánh nắng. Gia tộc chế tạo quạt đệ nhất vinh hoa phú quý truyền thừa trăm năm, hô mưa gọi gió, được người trong giới buôn ngưỡng vọng, và được hết thảy người trong nhân thế tôn sùng, bỗng chốc đại họa giáng xuống đầu! Trước mắt Lâm Nhữ như tối sầm, y loạng choạng đứng không vững. Tiếng ồn ào xen lẫn với tiếng khóc thét càng lúc càng gần kề. Môi Lâm Nhữ run lên, muốn nói gì đó lại không nói ra được nửa chữ, trong đầu chỉ có mây mù dày đặc che lấp. Tiếng kêu khóc bên tai như triều cường, rít gào ập tới, lồng ngực bí bức, chân tay dần lạnh buốt. Trong lúc hốt hoảng còn âm thầm hi vọng, có lẽ đều là ảo giác thôi, không có chuyện gì đâu, phụ thân không bị bắt trói, không bị quan binh khám nhà.
“Nhữ lang! Nhữ lang!” Hà Lịch thấy tầm mắt của Lâm Nhữ như ngơ ngẩn, hốt hoảng lắc mạnh vai của Lâm Nhữ. Đôi vai chịu đựng lực mạnh như kìm sắt, khiến cho Lâm Nhữ phải hoàn hồn trở lại, co rụt vai, tránh khỏi đôi tay của Hà Lịch, còn nhấc bước sang giữ khoảng cách. Lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm khiến Hà Lịch thất thần, âm thầm hối hận, vì tình huống gấp rút nên đã quên sự kiêng kị của biểu đệ. Lâm Nhữ không tiếp xúc thân cận với ai, nói chi đến việc chạm vào cơ thể. Y không đưa tay tát mình một cái xem như đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nhưng trong sự tự trách lại có phỏng đoán âm thầm, biểu đệ không biết sao lại như một nàng nương tử, lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người.
Lâm Nhữ xoa huyệt thái dương, lấy lại bình tĩnh, hỏi Phương Hiếu: “Có nói qua tội trạng không?”
“Nói là lão gia liên quan đến vụ án mưu phản của Tô Huyền Minh với Trương Thiều.” Phương Hiếu nói.
Lâm Nhữ có nghe qua vụ mưu phản của Tô Huyền Minh với Trương Thiều. Tên thầy bói Tô Huyền Minh ra quẻ thợ phường nhuộm Trương Thiều có thể ngồi được ghế rồng dùng ngự thiện, Trương Thiều tin là thật, dẫn đầu hơn trăm tên thợ quạt ở phường nhuộm mưu tính làm phản. Sau khi tiến vào cung thành, đám ô hợp này nhanh chóng bị quân Thần Sách (1) giết chết. Lúc nghe chuyện này chỉ cảm thấy nực cười, không ngờ giờ lại liên lụy đến nhà họ Phương. Nhuận Châu cách Trường An đến nghìn dặm, phụ thân đào đâu ra thuật phân thân để tham gia mưu phản?
Sản nghiệp của họ Phương có lớn đi chăng nữa, phụ thân cũng không thể tính chuyện mưu phản. Bọn chúng muốn vu oan giá họa mà quy chụp như vậy, đồng thời bắt trói người và tịch thu tài sản, không tra hỏi đã vội định tội, không theo một luật lệ nào mà tiến hành, mục đích là gì?
(1) Quân Thần Sách là đội quân chủ lực canh giữ cổng bắc vào cuối thời Đường.
“Nhị lang, mau đi ngăn cản!” Phương Hiếu nước mắt đầy mặt luôn miệng giục.
“Thứ sử bắt người, Nhữ lang lại không có công danh, dù qua đó thì làm được gì?” Hà Lịch liên tục lắc đầu, liếc về phía gian Ngọc Lan một cái, thấp giọng vội nói. “Nhữ lang, thừa dịp quan sai còn chưa tới đây đệ mau trốn đi, lánh khỏi ải khó trước mắt đã, từ từ mưu tính kế sách phục hồi nhà họ Phương. Trong phủ cứ để huynh coi ngó, sẽ hết sức lo toan ổn thỏa.”
Phương Hiếu sững người thoáng chốc, bèn nói: “Là lão nô hồ đồ, lời của Hà đại lang rất có lí. Nhị lang, ngài mau trốn đi!”
Mọi đường dần bị chặn lại, Phương Hiếu nóng nảy giục: “Hà đại lang, ngài mau che chắn cho nhị lang đi ra từ phía bắc, lão nô sẽ cản quân lính.”
Trốn làm sao! Tự mình trốn thì người nhà sẽ ra sao? Lâm Nhữ lắc đầu, trong lúc cấp bách, đầu óc mờ mịt dần trở nên thanh tỉnh, quát gọi Phương Hiếu: “Quay lại đây, nghe ta nói!” Y nhíu chân mày, cẩn thận phân phó.
Đúng là lấy trứng chọi đá, sơ sẩy một chút là đem người nhà dâng cho đao phủ. Vẻ mặt y dần trở nên bình tĩnh lại, con ngươi lộ vẻ cơ trí, ánh sáng rực rỡ phát ra, còn đẹp hơn cả một vườn sắc xuân. Cảm giác này rất kì diệu, rõ ràng không phải một thiếu nữ, nhưng trong lúc lơ đãng lại làm rối loạn thần trí chàng trai trước mặt y. Lòng bàn tay Hà Lịch đổ mồ hôi, rũ mắt không dám nhìn thẳng.
“Vậy có ổn không?” Phương Hiếu do dự. Lâm Nhữ phất tay, nói nhàn nhạt. “Hai phía đều là đường chết, chi bằng đánh cược một phen.” Hà Lịch tỉnh táo lại, đẩy Phương Hiếu một cái. “Nghe theo ý của Nhữ lang mà làm, mau đi đi!”
Hai người chia nhau ra hành động. Lâm Nhữ đứng yên một chốc, đoán chừng thời gian không chênh lệch bao nhiêu, liền đi về phía gian Ngọc Lan. Người của Phương phủ ôm đầu ngồi xổm trước gian Ngọc Lan, những đầu tóc đen bị áp chế, Phương Đức Thanh bị đem đi trước. Mười mấy quan sai mang bộ dạng hung thần ác sát cầm gậy dài bao vây. Chùm mẫu đơn trước hiên cũng bị xô ép nghiêng lệch, lá xanh xác xơ trên đất, trong phòng vang lên từng hồi bịch bịch. Lâm Nhữ đến gần, ánh mắt rảo quanh. Trong đám người tóc đen bị áp đó là Phương Khương thị với tóc tai hỗn loạn, gương mặt tựa trăng tròn dính đầy vết bẩn không biết là nhựa lá hay bùn hoa, khóc lóc thảm thiết, hốc mắt bà đỏ bừng. Nhìn thấy Lâm Nhữ, nước mắt đau buồn lăn xuống, bà mở miệng gọi lớn: “Nhữ lang… Nhữ lang con đến rồi!”
Hai tiếng “Nhữ nương” nuốt xuống kịp, đổi thành hai tiếng “Nhữ lang.”
Lâm Nhữ cười trấn an bà, cất bước vào trong gian. Quan sai thấy y bình tĩnh, trố mắt nhìn nhau, khi còn do dự không biết có nên cản lại hay không thì Lâm Nhữ đã vào. Bên trong tối hơn bên ngoài, nắng mai mỏng manh thành vệt trên đất, vầng sáng lay động, tạo thành những hình thù đặc sắc.
Bức hoành phi bị lôi xuống nứt ra một vệt nhỏ, là truyền thừa mấy đời của họ Phương. Hoành phi lắng đọng bao nhiêu dâu bể cuộc đời mà nay trở thành tấm gỗ vô dụng. Ngồi trên đài hướng bắc, vốn là chỗ ngồi của chủ nhân họ Phương giờ lại là thứ sử thành Nhuận Châu – Lỗ Huyền. Đầu hắn chít khăn màu đen, mặc áo quan ngũ phẩm màu đỏ nhạt, mang đai lưng màu vàng, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Mặt tròn mày rậm, mắt hẹp tam giác, lỗ mũi đỏ ửng, từng thớ thịt trên mặt vì hoang dâm quá độ mà sưng phù chảy xệ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Nhữ.
Lúc trước Phương phủ mở tiệc có mời qua gã, nên có quen biết. Lâm Nhữ ung dung hành lễ, âm thanh trong trẻo cất lên: “Lâm Nhữ xin bái chào thứ sử. Không biết phụ thân ta mắc phải tội gì mà phải đến khám nhà?”
“Tội mưu phản!” Lỗ Huyền hung ác nói.
Lâm Nhữ “Ồ!” một tiếng, đi về phía trước, mang theo cả ánh nắng vào phòng, hòa cùng ánh sáng trong phòng thành dải sáng, khiến cho cả sảnh rộng bừng lên. “Vừa bắt người vừa tịch thu tài sản, chắc chắn đã có chứng cứ xác thật hoặc đã có công văn trong bộ, nên Lâm Nhữ cả gan mong thứ sử trình công văn ra.”
Da mặt của Lỗ Huyền hơi run run, phất tay áo bào: “Bản quan theo luật mà làm, nào có đến lượt thảo dân như ngươi chõ mồm?”
Lâm Nhữ nhíu mày, không sợ hãi mà cười nói: “Tuy Lâm Nhữ không có công danh, nhưng cũng biết chút ít luật pháp Đại Đường. Phải qua ba lần thẩm tra mới định tội, sau khi có bằng chứng xác thật sẽ báo cho bộ Hình, quan Thư môn hạ tỉnh trong kinh phê duyệt qua mới có thể xử trí phạm nhân và tra xét tài sản. Phụ thân ta không lên công đường thẩm án, Lỗ thứ sử liền đến soát nhà, phải chăng có điều không ổn.”
Lỗ Huyền không ngờ con trai một thương hộ lại nắm rõ luật pháp như lòng bàn tay, nhất thời tiến thoái không xong. Lâm Nhữ thẳng lưng, hiên ngang đấu mắt với hắn ta. Mi dài rũ, mắt phượng nghiêng nghiêng, anh tuấn bất phàm, phong thái cao ngạo. Mặt mày xinh đẹp ba phần sáng sủa ba phần cương ngạnh, tròng mắt đen sáng lại khiến người ta phát rét. Lỗ Huyền dời mắt, nhìn về phía phòng ngủ. Phòng ngủ cùng phòng sách vang lên tiếng ồn ào, Lâm Nhữ muốn bức ép thêm, thì mười mấy quan sai đi ra. Người đi đầu quấn khăn đen, áo dài cổ tròn màu chàm lam, lông mày thô ngắn, để bộ râu vểnh, là chủ bộ của phủ thứ sử - Lâm Nguyên. Ánh mắt gã dừng trên người Lâm Nhữ một thoáng, đến chỗ Lỗ Huyền, khom người thấp giọng nói: “Đã tra hết rồi, không có.”
Không có cái gì? Chứng cứ mưu phản ư?
Lòng Lâm Nhữ hơi run lên, nhìn vào trong, sợ Lỗ Huyền không tìm được chứng cứ mưu phản sẽ gài tang vật vu oan.
Bình luận facebook