Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
Chương 40: Thân Thiết Nhất, Xa Lạ Nhất
Chương 40 : Thân thiết nhất, xa lạ nhất
Lúc Lâm Nhữ đến lầu Thuật Hương thì mùi thuốc ở trong lầu còn nồng hơn cả hồi trước, cửa sổ khóa chặt, mành cửa nửa rũ, đương sáng sớm mà trong phòng chỉ có cảm giác ảm đạm ban đêm, Cẩm Phong dựa vào đầu giường, trời mùa hè mà chàng vẫn phải mặc áo kép, mền bằng tơ gấm Vân Nam đắp đến trước ngực, gương mặt nhọn hoắc tái nhợt, đôi mắt tối tăm, tựa hoa lê trên cành phải đón một đợt bão quét mưa như thác đổ, mỏng manh yếu ớt, tùy thời có thể úa tàn.
Phương Khương thị ngồi trước giường, đôi mắt đỏ bừng sưng lên như hạt đào, bưng chén bằng sứ trắng, bên trong là cháo ủ lá sen được ninh kỹ hai canh giờ thật cẩn thận, dụ dỗ nói: “Phong nhi ăn thêm một miếng đi, ăn thêm một miếng thật ngon.”
Ở bên cạnh, Tố Tâm cầm chén sứ, Tố Vấn cầm khăn tay chuẩn bị sẵn nếu Cẩm Phong có nôn ra thì hầu hạ chàng.
Lâm Nhữ vào cửa thấy tình cảnh như vậy, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng nhận tội.
“Không dám nhận, con giờ là gia chủ rồi, mẫu thân với Phong nhi có là gì đâu.” Phương Khương thị lạnh lùng nói, đặt mạnh chén cháo lên chiếc tủ năm ngăn bên giường, tiếng loảng xoảng vang lên, mặt tủ cũng rung theo, không cần ai hù dọa bà đã khóc trước, khóc hồi lâu khăn tay cũng ướt đẫm, Lâm Nhữ lục trong người đưa khăn qua, Phương Khương thị nhận lấy, khóc càng thêm đau lòng, vừa khóc vừa quở trách: “Phụ thân con qua đời, mẫu thân cùng Phong nhi giờ chỉ trông vào con, mà con mặc kệ bọn ta thì bọn ta biết sống làm sao? Tâm trạng của Phong nhi cứ buồn bã mà con lại không thèm ghé thăm nó.”
Lâm Nhữ chỉ một mực nhận lỗi: “Sau này con sẽ cố gắng dành thời gian để trò chuyện với nhị huynh.”
Phương Khương thị hừ hừ nói: “Nói được phải làm được, chớ lấy cớ phường quạt quá nhiều việc, phải tính toán sổ sách với các lái buôn, mẫu thân không cần con phải dành cho Phong nhi quá nhiều thời gian, mỗi ngày một canh giờ là được rồi.”
Mỗi ngày một canh giờ? Lâm Nhữ hơi sợ, bên phường quạt biết bao nhiêu chuyện không thể dự tính trước, nếu đồng ý rồi mà mỗi ngày không dành ra được thì chẳng phải thất tín hay sao?
“Mẫu thân, Nhữ nương rảnh rỗi sẽ đến thăm con thôi, người chớ ép buộc thời gian, chuyện phường quạt nhiều như vậy, muội ấy rất bận rộn.” Cẩm Phong cười nói, mà nói một lúc rất nhiều từ nên phải thở nặng nhọc không ra hơi.
“Gấp đến độ có một canh giờ cũng không thể dành ra sao?” Nước mắt Phương Khương thị mới ngừng lại trào ra, nghẹn ngào nói: “Lúc phụ thân con còn sống cũng là gia chủ, ngày nào chẳng đến thăm con, đến lượt nó làm gia chủ liền bận đến độ không cần cả mẫu thân và huynh trưởng của mình ư?”
Lâm Nhữ nghẹn một họng máu phun không được nuốt không trôi.
Lúc phụ thân nàng còn sống có nàng chia sẻ phân nửa công việc, nay phụ thân qua đời mọi việc dồn hết lên vai nàng, làm sao có thể so sánh vậy được.
Huống hồ nàng còn quá trẻ, trên dưới là thợ quạt cùng quản sự, bên ngoài là các người buôn quạt, tài liệu cung ứng cho lái buôn phải mở to mắt mà xem, không thể để xảy ra bất kì sự cố nào, phải dùng đến một trăm hai mươi nghìn phần sức lực, tất nhiên phải bận rộn hơn rồi.
Đạo lý đơn giản như vậy sao mẫu thân lại không chịu hiểu.
Nếu tỉ mỉ giải thích, e là Phương Khương thị sẽ cho rằng nàng đang kiếm cớ, trong lòng càng thêm nóng nảy, bặm môi không nói, kìm nén vô cùng khó chịu.
“Mẫu thân chớ nói như vậy, bây giờ sao có thể so với lúc phụ thân còn sống, Nhữ nương còn trẻ sẽ có nhiều người không phục, mọi chuyện đều cần muội ấy phải chu toàn hơn nữa, huống chi Nhữ nương vẫn là con gái, không phải cứ mặc đồ con trai sẽ trở thành con trai, nhiều việc dù con không tận mắt chứng kiến nhưng nghĩ đến cũng biết có bao nhiêu bất tiện.” Cẩm Phong ho khan kịch liệt, nước mắt trong vắt đẫm mi, nắm lấy tay của Phương Khương thị, khàn giọng nói. “Xin mẫu thân đừng vì con mà trách cứ Nhữ nương, đều từ trong bụng người mà ra, mẫu thân có thương con cũng phải thương cả Nhữ nương mới phải.”
Phương Khương thị khóc lớn, hốc mắt Lâm Nhữ đỏ bừng, ngồi bên mép giường ôm lấy Cẩm Phong, vuốt lưng cho chàng, nàng nói: “Đợt này mới tiếp nhận công việc nên hơi bận rộn, qua một thời gian bán hết quạt tồn kho trong phường quạt sẽ rảnh rỗi hơn nhiều, lúc đó không chỉ một canh giờ, mà một ngày hai ba canh giờ ở cạnh huynh đều được cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Cẩm Phong cười nhạt khẽ nói.
Nụ cười mềm mại yếu ớt, mỏng manh đến mức chỉ cần hơi quá sức sẽ ngay lập tức ngọc nát hương tan.
Bộ dạng chàng như vậy, đừng nói là Phương Khương thị, lòng dạ cứng rắn của Lâm Nhữ cũng chỉ hận không thể chịu đựng thay chàng.
Mẫu tử ba người thương cảm mà rơi nước mắt.
Một lúc sau, Lâm Nhữ buông Cẩm Phong, đỡ chàng ngồi dựa vào đầu giường thật vững, bưng chén lên nếm thử cháo lá sen được nấu với độ lửa thích hợp, múc một muỗng đút cho Cẩm Phong.
Có lẽ lúc khóc đã tiêu tan bớt phiền muộn trong lòng, lúc này Cẩm Phong chẳng những không ói ra còn ăn sạch nửa chén cháo nhỏ.
Phương Khương thị mừng rỡ, Tố Tâm và Tố Vấn cũng vui vẻ ra mặt, luôn miệng tụng A Di Đà Phật, nhìn Cẩm Phong ra một tầng mồ hôi, bận bịu nấu nước nóng bưng vào lau mình thay đồ cho chàng.
Tuy là thân thiết nhất nhưng trai gái vẫn có khác biệt, Lâm Nhữ với Phương Khương thị tránh đi.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, vầng mặt trời xuyên qua các kẽ giữa kiến trúc hoa văn, rọi vào từng luồng ánh sáng chói mắt không theo kết cấu nào, tâm tình của Phương Khương thị đã khá hơn, thấy Lâm Nhữ tỏ vẻ lo lắng liền nói: “Cuối giờ Tỵ rồi, nếu phường quạt có việc thì đi đi.”
Lâm Nhữ dạ vâng, cũng chưa vội đi mà trầm tư một lúc, bên ngoài có các ma ma cùng nô tỳ nên nói chuyện không được tiện, không gọi Cẩm Phong là nhị huynh mà gọi là Phong nương: “Mẫu thân, con muốn mời trưởng bối trong tộc cùng thân hữu làm chứng, lập ra khế ước, gia sản của họ Phương theo tục lệ, sau khi dành ra phần hồi môn cho Văn nương cùng Khởi nương thì còn dư chia đều cho đại huynh với Phong nương.”
Phương Khương thị sửng sốt một lúc, mặt đỏ bừng, ngắc ngứ nói: “Mẫu thân không nghi ngờ con chiếm trọn gia sản, sức khỏe của Phong nương không tốt, có được gia sản cũng không thể tự mình suy xét, nên không cần lập khế ước.”
“Cũng bởi vì sức khỏe của Phong nương không tốt nên càng phải để gia sản dưới danh nghĩa của Phong nương.” Lâm Nhữ nói.
“Việc này có khác nào phân nhà? Phụ thân của con dưới suối vàng cũng không muốn thấy họ Phương sụp đổ, nếu Liễu muội muội không nhắc thì con cũng đừng nhắc đến, con với Phong nương đều chui ra từ bụng mẫu thân, mẫu thân tin tưởng con.” Phương Khương thị lắc đầu.
Quả thật có hơi giống phân nhà, Lâm Nhữ cũng không muốn, Phương Du Phong không có chí tiến thủ, sức khỏe của Cẩm Phong không tốt sẽ không lo được chuyện phường quạt, phụ thân giao gánh nặng của họ Phương cho nàng, có vất vả mấy cũng phải cáng đáng thật tốt, đưa ra đề nghị như vậy thực ra là để suy đoán tâm tư của Phương Khương thị, thấy bà lo lắng trong mắt nàng chỉ có tiền, độc tài nắm hết quyền rồi sẽ mặc bà với Cẩm Phong nên nàng mới cố ý nói như vậy, giờ nhìn Phương Khương thị phản đối liền không cố khuyên thêm, dặn dò mấy câu rồi ra ngoài đi đến phường quạt.
Bên tường hoa tường vi ở ngoài viện, Hà Khương thị với Hà Dư sợ ngây người.
Hai người mới tới, nghe bên trong có tiếng của Lâm Nhữ, biết Lâm Nhữ ở đó thì nói gì cũng uổng công nên tránh qua một bên, định chờ Lâm Nhữ đi rồi lại vào, vô tình nghe được Lâm Nhữ đề nghị chia đều gia sản cho Du Phong với Cẩm Phong.
Hà Khương thị cảm khái: “Phong nương luôn bệnh tật, từ khi ra đời đã phải xài tiền như nước, thế mà lại tốt số ghê, di phụ và di mẫu của con tốt với nàng ta đã đành, đến cả Nhữ lang cũng tốt với nàng ta như vậy, giao hết gia sản phần của bản thân cho Phong nương luôn.”
“Đúng vậy, thật là không ngờ.” Hà Dư tặc lưỡi cảm thán, đảo mắt mấy vòng, kéo Hà Khương thị đi: “Mẫu thân, dường như tâm trạng của di mẫu không tốt, chúng ta chớ vào làm phiền, ngày khác quay lại cầu xin di mẫu cũng được.”
“Không tìm di mẫu của con nữa sao?” Hà Khương thị hơi bất ngờ nhìn Hà Dư: “Con muốn làm gì?”
Hiểu con không ai bằng mẫu thân, Hà Dư cười hì hì: “Mẫu thân đừng để ý, dù gì cũng là chuyện tốt.”
Kéo Hà Khương thị vội vàng rời đi, trong lòng y mới nảy ra chủ ý.
Hà Lịch đề phòng y, cho dù cầu được Phương Khương thị nói giúp vào phường quạt e là cũng không được như trước, trộm quán quạt hợp hoan với ngọc trụy để kiếm lời. Không vào phường quạt thì một tháng cũng chỉ hai mươi xâu tiền giống như Phương Du Phong, so với gia tài kếch xù của họ Phương chẳng khác gì muối trong biển, chi bằng cưới Cẩm Phong, lấy được nửa gia tài của họ Phương, bắt được cả mẻ.
Phu quân mà Phương Khương thị cùng Lâm Nhữ ưng ý cho Cẩm Phong là Hà Lịch, nếu y hỏi cưới sẽ không được, nhưng chẳng sao, nếu không đi đường chính được thì ta đi đường khác.
Chỉ cần cưỡng ép được Cẩm Phong, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lại là thân thích với nhau, tự nhiên chỉ có thể gả Cẩm Phong cho y thôi.
Chương 40 : Thân thiết nhất, xa lạ nhất
Lúc Lâm Nhữ đến lầu Thuật Hương thì mùi thuốc ở trong lầu còn nồng hơn cả hồi trước, cửa sổ khóa chặt, mành cửa nửa rũ, đương sáng sớm mà trong phòng chỉ có cảm giác ảm đạm ban đêm, Cẩm Phong dựa vào đầu giường, trời mùa hè mà chàng vẫn phải mặc áo kép, mền bằng tơ gấm Vân Nam đắp đến trước ngực, gương mặt nhọn hoắc tái nhợt, đôi mắt tối tăm, tựa hoa lê trên cành phải đón một đợt bão quét mưa như thác đổ, mỏng manh yếu ớt, tùy thời có thể úa tàn.
Phương Khương thị ngồi trước giường, đôi mắt đỏ bừng sưng lên như hạt đào, bưng chén bằng sứ trắng, bên trong là cháo ủ lá sen được ninh kỹ hai canh giờ thật cẩn thận, dụ dỗ nói: “Phong nhi ăn thêm một miếng đi, ăn thêm một miếng thật ngon.”
Ở bên cạnh, Tố Tâm cầm chén sứ, Tố Vấn cầm khăn tay chuẩn bị sẵn nếu Cẩm Phong có nôn ra thì hầu hạ chàng.
Lâm Nhữ vào cửa thấy tình cảnh như vậy, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng nhận tội.
“Không dám nhận, con giờ là gia chủ rồi, mẫu thân với Phong nhi có là gì đâu.” Phương Khương thị lạnh lùng nói, đặt mạnh chén cháo lên chiếc tủ năm ngăn bên giường, tiếng loảng xoảng vang lên, mặt tủ cũng rung theo, không cần ai hù dọa bà đã khóc trước, khóc hồi lâu khăn tay cũng ướt đẫm, Lâm Nhữ lục trong người đưa khăn qua, Phương Khương thị nhận lấy, khóc càng thêm đau lòng, vừa khóc vừa quở trách: “Phụ thân con qua đời, mẫu thân cùng Phong nhi giờ chỉ trông vào con, mà con mặc kệ bọn ta thì bọn ta biết sống làm sao? Tâm trạng của Phong nhi cứ buồn bã mà con lại không thèm ghé thăm nó.”
Lâm Nhữ chỉ một mực nhận lỗi: “Sau này con sẽ cố gắng dành thời gian để trò chuyện với nhị huynh.”
Phương Khương thị hừ hừ nói: “Nói được phải làm được, chớ lấy cớ phường quạt quá nhiều việc, phải tính toán sổ sách với các lái buôn, mẫu thân không cần con phải dành cho Phong nhi quá nhiều thời gian, mỗi ngày một canh giờ là được rồi.”
Mỗi ngày một canh giờ? Lâm Nhữ hơi sợ, bên phường quạt biết bao nhiêu chuyện không thể dự tính trước, nếu đồng ý rồi mà mỗi ngày không dành ra được thì chẳng phải thất tín hay sao?
“Mẫu thân, Nhữ nương rảnh rỗi sẽ đến thăm con thôi, người chớ ép buộc thời gian, chuyện phường quạt nhiều như vậy, muội ấy rất bận rộn.” Cẩm Phong cười nói, mà nói một lúc rất nhiều từ nên phải thở nặng nhọc không ra hơi.
“Gấp đến độ có một canh giờ cũng không thể dành ra sao?” Nước mắt Phương Khương thị mới ngừng lại trào ra, nghẹn ngào nói: “Lúc phụ thân con còn sống cũng là gia chủ, ngày nào chẳng đến thăm con, đến lượt nó làm gia chủ liền bận đến độ không cần cả mẫu thân và huynh trưởng của mình ư?”
Lâm Nhữ nghẹn một họng máu phun không được nuốt không trôi.
Lúc phụ thân nàng còn sống có nàng chia sẻ phân nửa công việc, nay phụ thân qua đời mọi việc dồn hết lên vai nàng, làm sao có thể so sánh vậy được.
Huống hồ nàng còn quá trẻ, trên dưới là thợ quạt cùng quản sự, bên ngoài là các người buôn quạt, tài liệu cung ứng cho lái buôn phải mở to mắt mà xem, không thể để xảy ra bất kì sự cố nào, phải dùng đến một trăm hai mươi nghìn phần sức lực, tất nhiên phải bận rộn hơn rồi.
Đạo lý đơn giản như vậy sao mẫu thân lại không chịu hiểu.
Nếu tỉ mỉ giải thích, e là Phương Khương thị sẽ cho rằng nàng đang kiếm cớ, trong lòng càng thêm nóng nảy, bặm môi không nói, kìm nén vô cùng khó chịu.
“Mẫu thân chớ nói như vậy, bây giờ sao có thể so với lúc phụ thân còn sống, Nhữ nương còn trẻ sẽ có nhiều người không phục, mọi chuyện đều cần muội ấy phải chu toàn hơn nữa, huống chi Nhữ nương vẫn là con gái, không phải cứ mặc đồ con trai sẽ trở thành con trai, nhiều việc dù con không tận mắt chứng kiến nhưng nghĩ đến cũng biết có bao nhiêu bất tiện.” Cẩm Phong ho khan kịch liệt, nước mắt trong vắt đẫm mi, nắm lấy tay của Phương Khương thị, khàn giọng nói. “Xin mẫu thân đừng vì con mà trách cứ Nhữ nương, đều từ trong bụng người mà ra, mẫu thân có thương con cũng phải thương cả Nhữ nương mới phải.”
Phương Khương thị khóc lớn, hốc mắt Lâm Nhữ đỏ bừng, ngồi bên mép giường ôm lấy Cẩm Phong, vuốt lưng cho chàng, nàng nói: “Đợt này mới tiếp nhận công việc nên hơi bận rộn, qua một thời gian bán hết quạt tồn kho trong phường quạt sẽ rảnh rỗi hơn nhiều, lúc đó không chỉ một canh giờ, mà một ngày hai ba canh giờ ở cạnh huynh đều được cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Cẩm Phong cười nhạt khẽ nói.
Nụ cười mềm mại yếu ớt, mỏng manh đến mức chỉ cần hơi quá sức sẽ ngay lập tức ngọc nát hương tan.
Bộ dạng chàng như vậy, đừng nói là Phương Khương thị, lòng dạ cứng rắn của Lâm Nhữ cũng chỉ hận không thể chịu đựng thay chàng.
Mẫu tử ba người thương cảm mà rơi nước mắt.
Một lúc sau, Lâm Nhữ buông Cẩm Phong, đỡ chàng ngồi dựa vào đầu giường thật vững, bưng chén lên nếm thử cháo lá sen được nấu với độ lửa thích hợp, múc một muỗng đút cho Cẩm Phong.
Có lẽ lúc khóc đã tiêu tan bớt phiền muộn trong lòng, lúc này Cẩm Phong chẳng những không ói ra còn ăn sạch nửa chén cháo nhỏ.
Phương Khương thị mừng rỡ, Tố Tâm và Tố Vấn cũng vui vẻ ra mặt, luôn miệng tụng A Di Đà Phật, nhìn Cẩm Phong ra một tầng mồ hôi, bận bịu nấu nước nóng bưng vào lau mình thay đồ cho chàng.
Tuy là thân thiết nhất nhưng trai gái vẫn có khác biệt, Lâm Nhữ với Phương Khương thị tránh đi.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, vầng mặt trời xuyên qua các kẽ giữa kiến trúc hoa văn, rọi vào từng luồng ánh sáng chói mắt không theo kết cấu nào, tâm tình của Phương Khương thị đã khá hơn, thấy Lâm Nhữ tỏ vẻ lo lắng liền nói: “Cuối giờ Tỵ rồi, nếu phường quạt có việc thì đi đi.”
Lâm Nhữ dạ vâng, cũng chưa vội đi mà trầm tư một lúc, bên ngoài có các ma ma cùng nô tỳ nên nói chuyện không được tiện, không gọi Cẩm Phong là nhị huynh mà gọi là Phong nương: “Mẫu thân, con muốn mời trưởng bối trong tộc cùng thân hữu làm chứng, lập ra khế ước, gia sản của họ Phương theo tục lệ, sau khi dành ra phần hồi môn cho Văn nương cùng Khởi nương thì còn dư chia đều cho đại huynh với Phong nương.”
Phương Khương thị sửng sốt một lúc, mặt đỏ bừng, ngắc ngứ nói: “Mẫu thân không nghi ngờ con chiếm trọn gia sản, sức khỏe của Phong nương không tốt, có được gia sản cũng không thể tự mình suy xét, nên không cần lập khế ước.”
“Cũng bởi vì sức khỏe của Phong nương không tốt nên càng phải để gia sản dưới danh nghĩa của Phong nương.” Lâm Nhữ nói.
“Việc này có khác nào phân nhà? Phụ thân của con dưới suối vàng cũng không muốn thấy họ Phương sụp đổ, nếu Liễu muội muội không nhắc thì con cũng đừng nhắc đến, con với Phong nương đều chui ra từ bụng mẫu thân, mẫu thân tin tưởng con.” Phương Khương thị lắc đầu.
Quả thật có hơi giống phân nhà, Lâm Nhữ cũng không muốn, Phương Du Phong không có chí tiến thủ, sức khỏe của Cẩm Phong không tốt sẽ không lo được chuyện phường quạt, phụ thân giao gánh nặng của họ Phương cho nàng, có vất vả mấy cũng phải cáng đáng thật tốt, đưa ra đề nghị như vậy thực ra là để suy đoán tâm tư của Phương Khương thị, thấy bà lo lắng trong mắt nàng chỉ có tiền, độc tài nắm hết quyền rồi sẽ mặc bà với Cẩm Phong nên nàng mới cố ý nói như vậy, giờ nhìn Phương Khương thị phản đối liền không cố khuyên thêm, dặn dò mấy câu rồi ra ngoài đi đến phường quạt.
Bên tường hoa tường vi ở ngoài viện, Hà Khương thị với Hà Dư sợ ngây người.
Hai người mới tới, nghe bên trong có tiếng của Lâm Nhữ, biết Lâm Nhữ ở đó thì nói gì cũng uổng công nên tránh qua một bên, định chờ Lâm Nhữ đi rồi lại vào, vô tình nghe được Lâm Nhữ đề nghị chia đều gia sản cho Du Phong với Cẩm Phong.
Hà Khương thị cảm khái: “Phong nương luôn bệnh tật, từ khi ra đời đã phải xài tiền như nước, thế mà lại tốt số ghê, di phụ và di mẫu của con tốt với nàng ta đã đành, đến cả Nhữ lang cũng tốt với nàng ta như vậy, giao hết gia sản phần của bản thân cho Phong nương luôn.”
“Đúng vậy, thật là không ngờ.” Hà Dư tặc lưỡi cảm thán, đảo mắt mấy vòng, kéo Hà Khương thị đi: “Mẫu thân, dường như tâm trạng của di mẫu không tốt, chúng ta chớ vào làm phiền, ngày khác quay lại cầu xin di mẫu cũng được.”
“Không tìm di mẫu của con nữa sao?” Hà Khương thị hơi bất ngờ nhìn Hà Dư: “Con muốn làm gì?”
Hiểu con không ai bằng mẫu thân, Hà Dư cười hì hì: “Mẫu thân đừng để ý, dù gì cũng là chuyện tốt.”
Kéo Hà Khương thị vội vàng rời đi, trong lòng y mới nảy ra chủ ý.
Hà Lịch đề phòng y, cho dù cầu được Phương Khương thị nói giúp vào phường quạt e là cũng không được như trước, trộm quán quạt hợp hoan với ngọc trụy để kiếm lời. Không vào phường quạt thì một tháng cũng chỉ hai mươi xâu tiền giống như Phương Du Phong, so với gia tài kếch xù của họ Phương chẳng khác gì muối trong biển, chi bằng cưới Cẩm Phong, lấy được nửa gia tài của họ Phương, bắt được cả mẻ.
Phu quân mà Phương Khương thị cùng Lâm Nhữ ưng ý cho Cẩm Phong là Hà Lịch, nếu y hỏi cưới sẽ không được, nhưng chẳng sao, nếu không đi đường chính được thì ta đi đường khác.
Chỉ cần cưỡng ép được Cẩm Phong, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lại là thân thích với nhau, tự nhiên chỉ có thể gả Cẩm Phong cho y thôi.
Bình luận facebook