• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (1 Viewer)

  • Chap-78

Chương 78: Dẫu Chết Cũng Không Rời




Chương 78 : Dẫu chết cũng không rời
Ánh mặt trời chói chang chiếu qua đầu, cơn gió mang theo cái nóng ập vào mặt, từng tiếng ve râm ran đầu cành. Sùng Huy đứng nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm Lan Tôn với ánh mắt chán ghét cực độ. Từ góc độ của Lâm Nhữ xem xét, kiểu tóc và xiêm áo hôm nay rất hợp với hắn. Tóc mai của Sùng Huy gọn gàng chỉnh tề, trán sáng loáng như ngọc, lông mày cong cong lẫn với tóc, đẹp đẽ sáng trong như núi xanh cưỡi sóng. Hàng mi dày vểnh như cánh bướm đen tuyền chớp chớp làm mê lòng người, cánh mũi thanh tú, làn môi mọng trơn bóng. Lồng ngực Lâm Nhữ run lên, chảy nước miếng với vẻ đẹp hại nước hại dân này, trong sự hoảng hốt lại chợt nghĩ, phải chăng Lan Tôn cũng giống nàng, bị sắc đẹp của Sùng Huy mê hoặc nên mới tẩu hỏa nhập ma, rơi xuống địa ngục.
Nếu nàng không phải gia chủ nhà họ Phương, chịu trách nhiệm mấy trăm miệng ăn trong nhà, phải mang thân phận con trai, cả đời này vô vọng với tình cảm phu thê, e là cũng giống như Lan Tôn khờ dại u mê làm những chuyện như vậy. Tâm trạng nàng xoay mòng mòng như bánh xe không ngừng lăn. Lâm Nhữ nhìn Lan Tôn, chẳng những không hận mà ngược lại còn cảm thấy đáng thương, trong lòng trống rỗng, không biết là đau lòng hay buồn bã. Tiếc cho Lan Tôn si tình với Sùng Huy nhưng Sùng Huy lại xem Lan Tôn như rắn độc. Dù Lan Tôn có đau lòng tuyệt vọng đến mấy, hắn cũng không hề có chút thương xót.
Lan Tôn cắn răng không nhúc nhích. Vẻ mặt Sùng Huy từ đỏ bừng tức giận đến u ám đau lòng. Hắn không hề hoài nghi, phân tranh đến cuối, nhất định Lâm Nhữ sẽ để hắn ở lại vườn trúc tía lấy thuốc giải cho Hà Lịch.
Mặt trời lặn về tây, ráng chiều diễm lệ chiếu rọi nửa bầu trời.
Trong thùng xe bỗng vang tiếng ầm thật lớn, điếc tai như chuông báo tử. Sùng Huy tuyệt vọng nhìn. Hà Lịch rốt cuộc cũng chui ra khỏi thùng xe. Lâm Nhữ nhào đến đỡ hắn. Hà Lịch nắm lấy càng xe yếu ớt ngẩng đầu, không nhìn Lâm Nhữ mà chỉ nhìn chằm chằm Sùng Huy, môi mấp máy. Hốc mắt Sùng Huy đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Hà đại lang, ta biết huynh cũng tốt với ta, nhưng ta không thể rời khỏi nhị lang, ta không thể xa nhị lang được.”
Hà Lịch mấp máy môi, dù đang nói chuyện nhưng không thể phát ra âm thanh.
Lâm Nhữ đọc hiểu khẩu hình môi của Hà Lịch. Hà Lịch muốn nói, để Sùng Huy cũng trúng độc, lợi dụng tình cảm của Lan Tôn với Sùng Huy để ép Lan Tôn đưa thuốc giải. Sau khi lấy được thuốc giải rồi thì bắt lấy Lan Tôn để Lan Tôn cũng trúng độc luôn, như vậy có thể bức được Lan Tôn viết đơn thuốc. Lồng ngực Lâm Nhữ đập thình thịch, sợ Lan Tôn nhìn ra được, mặt hướng về phía Hà Lịch, làm như vô tình nhắc nhở Sùng Huy: “Giương đông kích tây.”
“Giương đông kích tây?” Sùng Huy hỏi ngược lại, không rõ nên mơ hồ. Tuy hắn đọc kỹ quyển “Ba mươi sáu kế” nhưng không biết gì về tình nhi nữ nên không hiểu được ý của Lâm Nhữ.
Hà Lịch nhìn Sùng Huy chằm chằm. Sau khi trúng độc không thể cử động, Hà Lịch dùng ý chí dồn hết sức lực cả người nên độc phát nhanh hơn, gương mặt càng thêm tím tái.
Sùng Huy gấp muốn nổi điên, nắm vạt áo trước ngực Lan Tôn, lạnh lùng nói: “Đưa thuốc giải ra đây!”
“Không đưa, trừ phi ngươi ở lại.” Lan Tôn ngẩng đầu, trong mắt có sự ác độc muốn lấy mạng đổi mạng.
Lâm Nhữ thấy Sùng Huy như khúc gỗ, trong ngoài rắn chắc chẳng rỗng chỗ nào cả, cần phải nhắc nhở hắn nhưng sợ Lan Tôn nhìn ra mưu đồ của họ sẽ để hận thù át cả tình yêu. Khi đó không những không thể cứu Hà Lịch mà ngay cả Sùng Huy cũng gặp nguy hiểm. Nhất thời tình thế trở nên khó xử.
Hà Lịch đột ngột ói ra chất dịch màu đen từ khóe miệng, rồi liên tục ói ra rất nhiều máu. Một lúc sau, phía dưới gương mặt hắn đã có một vũng máu.
Lâm Nhữ đột ngột biến sắc mặt, đỡ Hà Lịch. Cả người Hà Lịch mềm nhũn, muốn đỡ cũng không đỡ được.
“Độc này vốn mười hai canh giờ mới phát tác, hắn liều mạng bò ra ngoài nên độc xâm nhập vào tim, nếu không được uống thuốc giải thì không ai cứu hắn được.” Lan Tôn lạnh lẽo nói.
Tay chân Lâm Nhữ rét buốt. Sùng Huy không hiểu ra được thì chỉ có thể vứt hắn sang một bên rồi tính sau.
Lâm Nhữ nhìn Sùng Huy, muốn mở miệng để hắn ở lại nhưng lo lắng. Cử chỉ vừa rồi của Sùng Huy không hề nương tình với Lan Tôn. Chỉ e để hắn ở lại, Lan Tôn dù không hạ thuốc độc giết chết hắn, nhưng sẽ dùng đến loại thuốc khác.
Thế gian phần lớn đàn ông vui vẻ với diễm phúc nạp thiếp, còn Sùng Huy e là không tiếp nhận được.
Sùng Huy không hiểu gì về tình yêu trai gái, ngay cả việc Lan Tôn kéo tay hắn cũng không muốn. Có thể tưởng tượng được, động chạm xác thịt với Lan Tôn với hắn mà nói là đại họa trời giáng chứ không phải diễm phúc.
“Nhị lang, ngài muốn dùng ta đổi thuốc giải cho Hà đại lang sao?” Sùng Huy ngơ ngác nhìn nàng.
Lâm Nhữ im lặng không nói.
Ánh mắt Sùng Huy từ mong đợi khẩn cầu chuyển sang đau thương tuyệt vọng. Hắn thẫn thờ đứng dậy, hệt như cái xác không hồn, ánh mắt thẳng tắp, lảo đảo đến trước xe ngựa, chậm rãi ngồi xổm, đưa tay sờ bãi máu đen sẫm kia, đầu ngón tay giơ lên, từng giọt máu đen rơi tí tách.
Lan Tôn đang ở cách xa hắn mấy bước, đúng là cơ hội hiếm có. Lâm Nhữ khom người cúi đầu, muốn nói ra dự định của nàng với Hà Lịch cho Sùng Huy nghe. Nhưng Sùng Huy cho rằng Lâm Nhữ muốn giao hắn cho Lan Tôn, gào khóc một tiếng, thảm thương như con thú nhỏ rơi vào bẫy của thợ săn chờ chết. Lâm Nhữ chưa kịp mở miệng, Sùng Huy đã nắm một cánh tay Hà Lịch, nhắm ngay mạch máu cổ tay, cắn mạnh xuống uống máu ừng ực.
“Sùng Huy, ngươi làm gì thế?” Lâm Nhữ cùng Lan Tôn đồng thời kêu lên sợ hãi.
Lan Tôn hồn xiêu phách lạc, trái lại Lâm Nhữ âm thầm mừng rỡ. Lâm Nhữ nhích chân, khom người đưa tay ra, nhìn giống như muốn kéo Sùng Huy nhưng thực tế là ngăn Lan Tôn lại. Lan Tôn nhào đến nhưng bị Lâm Nhữ cản trở nên lớn tiếng kêu gào. Lan Tôn đưa tay ra muốn bắt lấy Sùng Huy nhưng không bắt được, động tác chậm hơn nửa nhịp, Lâm Nhữ kéo Sùng Huy đứng lên rồi đứng chen ngang. Sùng Huy ngẩng đầu, gương mặt dính đầy máu đen, mặt mày vặn vẹo, ánh mắt đỏ bừng, thù hận trừng Lan Tôn: “Dù ta có chết cũng không rời xa nhị lang! Cô đừng hòng chia cách ta với nhị lang!”
Dứt lời, Sùng Huy nghiêng đầu nhìn Lâm Nhữ với vẻ mặt khác, ánh mắt nóng rực, nhìn nàng chăm chăm không chớp mắt: “Nhị lang, ta muốn ở cạnh nàng, dù chết ta cũng muốn chết bên nàng, đừng bỏ ta lại có được không?”
Lâm Nhữ thầm chửi “đồ ngốc”, cảm giác giống như bị ném vào trong lò thiêu nhiệt độ cao, da thịt bị nung đau đớn, trong lòng hòa trộn giữa vị ngọt và vị chua, mà ngoài vị chua thì vị ngọt kia ngọt vô cùng, khiến cho cả miệng đều là mật đường. Cổ tay Hà Lịch không ngừng rỉ máu. Nàng mặc kệ Sùng Huy, lấy một tay đè lại miệng vết thương của Hà Lịch, tay còn lại mò vào trong thùng xe, lục thật vội, trong đống đồ dùng mang đến vườn trúc tía có thuốc men. Những tiếng lạch cạch vang lên không ngừng, mấy bao gạo ngã đổ lung tung, rốt cuộc nàng mới tìm được thuốc. Nàng lấy thuốc trị thương ra, vội vàng rắc bột thuốc lên, nhìn máu được cầm, lại lấy khăn trong ống tay áo băng vết thương cho Hà Lịch.
Sùng Huy ngây người nhìn Lâm Nhữ, thấy nàng bận rộn vì Hà Lịch mà không hề liếc mắt nhìn hắn một lần.
“Ngươi nhìn thấy rồi đó, trong lòng y vốn không có ngươi, ngươi việc gì phải bám lấy y.” Lan Tôn khóc lóc nói.
Sùng Huy như người đá không hề nhúc nhích, con ngươi không chuyển động, vẻ mặt càng ngày càng tái mét, môi tím bầm.
Ráng chiều biến mất nơi chân trời, để lại một vùng xám như tro tàn. Sùng Huy chầm chậm ngã xuống, chỉ trong chốc lát, khóe miệng đã trào máu đen.
Sao lại phát tác nhanh như vậy!
Khóe mắt của Lâm Nhữ vẫn luôn quan sát kỹ Sùng Huy. Tay nàng run lên nên buộc gút khăn tay bị lệch.
“Huy nương!” Lan Tôn thét chói tai. “Đừng căng thẳng quá, thả lỏng đi!”
Vẻ mặt Sùng Huy càng căng cứng hơn, máu đen trào bên khóe miệng càng nhiều.
Lan Tôn nhìn chằm chằm Sùng Huy.
Lâm Nhữ không nhịn nổi, môi mấp máy, đôi tay không ngừng run lên, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Ngón tay Hà Lịch khó khăn giữ lấy tay nàng, mắt chớp chớp, dùng ánh mắt nói với nàng: “Nhịn đi! Nhịn đi! Cố nhịn đi!”
Lâm Nhữ không nhịn nổi, nhưng biết rõ không nhịn được cũng phải nhịn, thành hay bại chỉ trong khoảnh khắc này. Nàng cúi đầu, gục trên người Hà Lịch, khóe mắt rơi một giọt lệ lên mặt hắn.
Bốn phía yên lặng chết chóc. Sùng Huy gục trên mặt đất, nhìn chếch thấy Lâm Nhữ nằm trên người Hà Lịch. Huyết dịch toàn thân hắn cuồn cuộn, mạch máu phồng lên muốn nứt toác, không thể kêu, trong đầu vang lên: “Nhị lang, ta đã cắn môi nàng rồi, ta không cho phép nàng thân mật với Hà đại lang như vậy.” Hắn kêu không thành lời, máu đen bên miệng trào ra không ngừng, còn chảy nhiều hơn cả Hà Lịch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom