• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (2 Viewers)

  • Chap-88

Chương 88: Bọ Ngựa Bắt Ve, Chim Sẻ Rình Sau




Chương 88 : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau
Con ngươi Lâm Nhữ chợt co rút. Tiếng ngựa điên hí càng lúc càng gần. Nàng nhìn quanh, không có gì tiện tay lấy được. Con ngựa như rồng lửa đỏ rực xông tới từ phía đối diện. Trong lúc cái chết đang gần kề, nàng không tránh đi mà nghiêng người, sau đó lúc ngựa điên xông đến, nàng ôm lấy cổ rồi tung người lên ngựa.
Lông bờm trên người ngựa bừng lửa. Ngọn lửa bị gió thổi ngay lập tức bén sang áo khoác của nàng.
Những tiếng kêu rên sợ hãi như nổ tung bên tai, cỏ hoa cây cối đều lướt vùn vụt ra phía sau như thủy triều. Trước mắt là ngã ba, một bên về sảnh Kim Xương, bên còn lại rẽ về cổng chính phủ đệ. Hàm thiếc và dây cương bằng đồng không có kẽ hở và được nối với dây nịt da, cương ngựa đã bị cháy sạch không thể nắm được. Lâm Nhữ nắm lấy khoen đồng, khó khăn khống chế ngựa rẽ về hướng cổng chính phủ đệ.
Sảnh Kim Xương thường có nhiều hạ nhân đi lại, cổng chính phủ đệ thì hôm nay bị khóa kín, nếu không có sự cho phép của Lâm Nhữ thì không ai được phép ra vào nên vắng người.
Khoen đồng nóng rực nhanh chóng thiêu đốt lòng bàn tay của Lâm Nhữ, tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên, mùi thịt khét truyền đến mũi nhưng Lâm Nhữ không để ý, vẫn nắm chặt khoen đồng không hề lơi lỏng, như thể đôi tay đang nắm là của người khác vậy.
Sau khi lửa đốt cháy góc áo bào thì thiêu luôn cả quần.
Cánh cổng to lớn màu son đang đóng chặt ở ngay trước mắt, con ngựa xông thẳng đến đó.
Lâm Nhữ điều khiển ngựa chạy qua hướng này vì nghĩ đến bên này ít người sẽ giảm thiểu thương vong. Bây giờ mà tông thẳng vào thì ngựa chết người cũng tiêu. Trong đầu nàng nổ đùng một tiếng, tiếng thét chói tai sợ hãi nghẹn ở cổ họng, toàn thân lạnh buốt, da đầu tê dại run lên. Trong lúc vội vàng không nghĩ gì được, nàng theo bản năng né người nhảy xuống ngựa, bắp chân bên trái đau đớn tê dại, đầu đập xuống đất. Lâm Nhữ đưa hai tay ôm đầu, cùi chỏ ma sát mặt đất, da thịt bị toác một mảng lớn, máu thịt be bét. Lâm Nhữ cắn răng, lăn vài vòng trên mặt đất để giảm lực va chạm khi ngã xuống, đồng thời dập được lửa trên xiêm áo.
Con ngựa đau đớn đến đỏ ngầu mắt. Nó nhảy lên mấy bậc thang, nhanh chóng hướng đến cánh cửa, tiếng vang lên muốn long trời lở đất, máu tươi văng khắp nơi cùng với tiếng hí thảm thiết.
Cánh cửa sụp đổ rầm rầm, lúc tóe máu, con ngựa hí lên một tiếng thê thảm, cổ đâm xuống rồi té nhào.
Máu tươi, lửa đỏ, vầng mặt trời lặn xuống chân trời như máu, không biết máu đã nhuộm màu ráng chiều, hay chính ráng chiều rực lửa đã nhuộm màu đỏ máu.
Lâm Nhữ nhìn thẳng, giống như thấy màu máu đỏ rực, lại giống như không thấy gì cả. Trước mắt nàng trắng xóa, thi hài của con ngựa phóng đại vô hạn trong tầm mắt, biến hình vặn vẹo, tiếng hí thê thảm lặp đi lặp lại bên tai, rung động kịch liệt làm đau màng nhĩ, xương như bị tảng đá lớn nghiền qua khiến cả người đau đớn. Cảm giác đau dữ dội cùng choáng váng xen lẫn nhau, khiến trời đất như quay cuồng.
Sau một thoáng ngây người, hạ nhân đồng loạt chạy đến chỗ Lâm Nhữ.
“Nhị lang!”
“Nhị lang, ngài thế nào rồi?”
“Nhị lang vẫn ổn chứ?”
Những tiếng gọi to ân cần như thủy triều lũ lượt dâng lên. Lâm Nhữ nhắm mắt rồi lại mở mấy lần. Nàng hít một hơi thật sâu, buông bỏ sự mềm yếu và kinh hoảng không nên có, chật vật đứng dậy. Cơ thể nhỏm dậy được chút nào thì xương cốt cũng nặng nề thêm chừng ấy, giữa hai lòng bàn tay là máu tươi đầm đìa, mặt mày tóc tai toàn là tàn tro, hồ bào trên người bị thiêu đốt một vạt lớn.
Lông bờm trên thân ngựa điên bị cháy trụi, ngọn lửa yếu dần trong vũng máu.
Lâm Nhữ nhìn thẳng, cơ thể lảo đảo đột ngột té xuống, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tái mét, mi mắt cong rủ xuống.
“Nhị lang!” Mọi người sợ hãi kêu lên.
Phương Vị chậm hơn nửa bước mới đến, máu đỏ nửa bên mặt lộ ra phần thịt cháy, vội kêu: “Mau mời đại phu!”
Hạ nô hoảng loạn chạy ra phủ.
Thư cửu nương cùng Phương Hiếu ở sau chạy đến. Thư cửu nương gấp quá khóc lên, Phương Hiếu vừa vội vừa tức, chòm râu bạc vểnh lên, mắng lớn: “Đám vô dụng, sao lại để cho nhị lang bị thương!” Ông cao giọng quát: “Còn ngơ ra đấy làm gì, mau mang băng ghế dài đến!”
Gian Ngọc Lan ở gần nhất nên ông ra lệnh đưa Lâm Nhữ đến đó.
Cả đám người vây quanh nàng, cổng chính phủ đệ đã đổ ngã, cửa phủ trống rỗng cũng chẳng ai trông coi hay để ý đến.
Họ chỉ lo nhìn Lâm Nhữ, cảm động vì Lâm Nhữ không để ý đến an nguy bản thân mà ghìm lại được ngựa điên, càng thêm kính trọng nàng, sợ nàng có chuyện gì bất trắc.
Hà Dư thấy con ngựa bén lửa và nổi điên chạy đi thì cười gian ha hả, chạy vội đến quán Minh Sắt lấy bọc quần áo lén lút ra cửa. Mọi người đang mải chạy thoát thân nên không ai chú ý đến y. Y thấy Lâm Nhữ điều khiển con ngựa đến cổng chính sẽ khó có đường sống nên thầm lo lắng. Ngựa chết, Lâm Nhữ bất tỉnh nên họ khênh nàng rời đi. Cổng phủ trống hoác trống huơ, không có ai canh chừng nên y quá đỗi vui mừng, vác bọc quần áo nghênh ngang ra ngoài. Thi hài của con ngựa ở ngay cạnh cửa, một vũng máu tươi đầm đìa, đạp lên nghe tiếng lõm bõm, đế ủng dính dấp, mấy chấm nhỏ văng lên góc cẩm bào màu cỏ xuyến của y. Y khinh miệt liếc mắt một cái, chẳng những không áy náy mà còn chê máu làm dơ cẩm bào.
Lâm Nhữ vốn nằm thẳng trên băng ghế, mới rời khỏi khu vực ở trong tầm mắt cổng chính liền ngồi bật dậy. Đám hạ nhân giật mình, sau đó mừng rỡ nói: “Nhị lang không sao cả, tốt quá rồi!”
“Lập tức an bài người đi ra từ cửa hông, thấy Hà Dư lập tức trói về.” Lâm Nhữ nhàn nhạt căn dặn.
Mọi người trố mắt nhìn nhau. Phương Vị hiểu ra trước, trợn tròn mắt, kinh ngạc lại kính nể: “Nhị lang, kẻ trộm đồ chính là Hà nhị lang nên ngài cố ý dụ y lấy đồ rời phủ rồi bắt tại trận?”
“Mau đi đi!” Lâm Nhữ cười khẽ, cả người đau đớn như trật khớp xương, máu thịt bầy nhầy trong lòng bàn tay, đau đến nỗi tim như co thắt, nhưng trên mặt lại mang vẻ hào hứng.
Hà Dư ra khỏi Phương phủ, bọc quần áo trong tay nặng trịch khó vác. Trước mắt y lóe lên từng xu tiền vàng rực rỡ, bên tai vang tiếng chè chén với đám bằng hữu cùng những tiếng rên ngâm hùa theo của các tỷ muội. Y ngâm nga khúc nhạc đắc ý vô cùng, tính toán sau khi bán đống đồ trang sức nên ở lầu Ấp Thúy bao một tháng để mọi người phải quỳ liếm dưới chân y, hay là đến Trường An dưới chân hoàng đế mà phong lưu thỏa thuê một phen.
Tiếng kẽo kẹt vang lên sau lưng, Hà Dư nghiêng đầu nhìn. Cửa hông mở ra, Phương Vị dẫn mười mấy người ra ngoài, nhìn y với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Hà Dư không khỏi ngây người, trong tay đang vác theo tang vật, muốn giả bộ mọi chuyện không liên quan đến y là hoàn toàn không thể. Y cắn răng co cẳng chạy như điên.
Dần dần bỏ lại bọn họ ở phía sau, ra khỏi phố Quan Tiền y mới chịu tìm chỗ trốn. Một người giục ngựa ở đối diện chạy đến chặn lại đường đi của y. Hà Dư ngẩng đầu nhìn, người đó mặt mày lạnh lùng, từ cao nhìn xuống, không biểu cảm mà nhìn y. Hắn chính là Hà Lịch đã được truyền tin là té gãy chân.
“Trúng kế rồi!” Hà Dư thầm than một tiếng, lách mình qua Hà Lịch để bỏ trốn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom