• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (2 Viewers)

  • Chap-93

Chương 93: Không Biết Liêm Sỉ




Chương 93 : Không biết liêm sỉ
Bốn bề tối tăm không có tiếng động lẫn ánh sáng, yên ắng bện thành một tấm lưới bọc người ta lại. Nhịp tim nhảy loạn trong lồng ngực, thị giác cùng thính giác mất đi, cảm giác của cơ thể là rõ ràng nhất. Nàng ra vẻ bình tĩnh trước mặt mọi người nhưng ở chỗ da thịt bị thương đau đớn gấp trăm nghìn lần trong bóng tối. Cả người rơi vào biển lửa, da thịt bị thiêu cháy, ngọn lửa đốt hừng hực, xương như bị trăm nghìn mũi kim đâm xuống từng chiếc, lại tựa bị cương đao móc sắc chặt chém qua. Đau cả người, đau vô cùng, thần trí không rõ, chỉ biết cắn răng không thốt ra tiếng rên để khỏi quấy nhiễu sự yên tĩnh của mọi người.
“Nhị lang, sao nàng không đợi ta?” Giọng nói ấm ức vang lên trong bóng tối, Sùng Huy mò đến trước giường nghe loạt xoạt. Hắn bò lên giường, cúi đầu ôm lấy nàng.
Không phải hắn đi đọc tiểu thuyết tìm câu trả lời sao?
Lâm Nhữ đau đến mức không nói nên lời, cơ thể run bần bật, mặt mày đều là mồ hôi.
Sùng Huy áp mặt hắn lên mặt nàng, như chạm phải miếng sắt được nung đỏ mà vội tránh: “Nàng sao thế?” Tay chân hắn luống cuống thắp đèn lên.
Đèn sáng, gương mặt của Lâm Nhữ nhợt nhạt, cả người nhễ nhại mồ hôi, áo giữa ướt nhẹp. Sùng Huy nhìn thấy, ánh mắt như thỏ con đỏ ửng lên, sợ hãi kêu lên thất thanh: “Rất đau đúng không? Sao nàng không nói?”
“Không sao cả.” Lâm Nhữ nhếch môi cười gượng, đưa tay muốn vỗ hắn an ủi nhưng da thịt bị động càng thêm đau đớn, cau mày lại, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt.
“Nàng đừng cử động.” Sùng Huy đè Lâm Nhữ lại, trong mắt đều là đau lòng cùng nóng vội. Tủ năm ngăn bên đầu giường có thuốc Vương đại phu để lại, dặn rằng thoa lên vết thương trên người Lâm Nhữ. Lúc ấy hắn vội thoa ngay cho Lâm Nhữ nhưng nàng nói không sao hết. Giờ nhìn tình hình này đâu phải là không sao. Hắn lấy thuốc, đưa tay cởi xiêm áo của Lâm Nhữ rồi nói: “Ta thoa thuốc lên mấy vết thương trên người nàng.”
“Không được!” Lâm Nhữ né tránh, đụng phải vết thương, đau đớn hít một hơi sâu, nàng nói: “Gọi Cảnh Sơ đến.”
“Sao phải gọi nàng ta, ta thoa cho nàng không được sao?” Sùng Huy cố chấp không buông, ngón tay thon dài của hắn siết chặt lấy áo giữa trắng như tuyết của Lâm Nhữ, bộ dạng như không ai có thể đuổi hắn đi được.
Lâm Nhữ rủ mi, liếc nhìn khe ngực của mình như ẩn như hiện dưới cổ áo, dù da mặt có dày cũng xấu hổ, chân mày cau lại: “Huynh là con trai, ta là con gái, cơ thể ta sao có thể để huynh nhìn được.”
“Có gì không thể nhìn chứ.” Sùng Huy bĩu môi, chớp mắt: “Ta cũng để nàng nhìn là được rồi.”
Vừa nói, không đợi Lâm Nhữ phản bác, hắn đã buông nàng ra, kéo xiêm áo mình xuống, giống như tay ăn chơi đàn điếm cậy mạnh muốn ra tay với một phu nhân gia đình tử tế, nhưng vẻ mặt trời sinh lại vô cùng chính trực, giống như ta cho nàng nhìn rồi nàng cũng để ta nhìn không ai nợ ai cả.
Hôm đó Lâm Nhữ cứu hắn ra khỏi ao, thay áo bên bụi hoa nguyệt quý, hắn cũng từng cởi trần. Nhưng khi ấy tình huống khẩn cấp, xung quanh lại tối đen, còn giờ ở trong phòng. Đèn ngọc lưu ly tám cánh treo trên cao, rọi ánh sáng chiếu qua đầu, Sùng Huy lột áo giữa, lại lột quần, cơ ngực rõ ràng trơn mịn như ngọc trắng được đẽo gọt kỹ lưỡng, dù không muốn nhìn cũng chiếm hết tầm mắt. Cơ thể Lâm Nhữ như bị kiến cắn mà nóng bừng, ngọn lửa lan từ gương mặt ăn mòn vào trí óc, lại từ trí óc cháy đến tim, tứ chi cũng tê rần.
Sùng Huy lột đai lưng cởi quần xuống. Lâm Nhữ thấy không có cách nào cản hắn lại nên nhướng mày, không bảo hắn ngừng lại, ngồi dậy dựa vào đầu giường, hếch cằm, chau mày, cười tủm tỉm vô cùng hứng thú nhìn ngắm.
Bộ dạng của nàng rơi vào đáy mắt Sùng Huy liền nảy sinh cảm giác trêu đùa dí dỏm không hề đứng đắn.
Sùng Huy chợt xấu hổ, đai lưng đã tháo, quần cũng cởi xuống xương hông, ngại ngùng không lột tiếp nữa.
“Lột đi!” Lâm Nhữ mỉm cười, tuy rằng trước đây luôn uống thuốc ức chế nhưng vóc người của Sùng Huy vẫn rất đẹp, giống như đoạn trúc xanh, vì còn trẻ mà sinh trưởng mạnh mẽ, không vì da quá trắng mà có phần yếu ớt, thầm khen hắn đúng là “trong ngoài như một”, mặt đẹp mà dáng cũng đẹp, rạng ngời lóa mắt. Cứ như vậy ra ngoài đường không biết ghẹo bao nhiêu là ong bướm điên cuồng.
Bị một người thế này thấy qua cơ thể của mình, được nhìn một vóc dáng xuất sắc như vậy, xem ra cũng không phải là không thể.
Ý tưởng hoang đường vụt qua, tự nàng không khỏi cảm thấy nực cười, xem ra bệnh ngu sẽ lây.
“Không được nhìn ta như vậy.” Sùng Huy kêu lớn, đột ngột kéo quần lên, buộc chặt đai lưng, lại vội vàng khoác áo giữa.
“Không để ta nhìn sao?” Lâm Nhữ cố làm ra vẻ kinh ngạc, thấy hắn xấu hổ càng cố trêu hắn: “Không được, đã bảo huynh nhìn ta rồi ta nhìn lại huynh, cởi mau đi!”
Mặt Sùng Huy đỏ như nhỏ máu, tay run dữ dội, nắm cổ áo giữa buộc lại mà cả buổi cũng không thể khép chặt, lắp bắp nói: “Ta không cho nàng nhìn nữa.”
“Vậy huynh cũng không được nhìn cơ thể của ta.” Lâm Nhữ nói ra cuộc trao đổi công bằng.
Tay đang khép cổ áo của Sùng Huy dừng lại, chân mày bện, khổ não một hồi mới bất đắc dĩ nói: “Được, ta kêu Cảnh Sơ đến, có điều nàng phải thoa thuốc toàn thân thật cẩn thận, không được nói mấy lời kiểu như không có gì đau đớn.”
Dứt lời, vội gào thét lao ra cửa gọi người.
Lâm Nhữ lắc đầu bật cười, dời mắt nhìn về gối thấy một quyển sách, cầm lên xem thử, ra là tiểu thuyết lề đường. Trong phòng ngủ của nàng không có cái này, trước khi ngủ Sùng Huy chạy ra ngoài, hóa ra là đi lấy tiểu thuyết, muốn qua đây vừa chăm sóc mình vừa xem. Nàng tiện tay lật thử, trang sách nào cũng có chú giải của Sùng Huy, nào là nhân tình, cảnh vật, phong thủy,… hắn xem tiểu thuyết như sách học thuật, nghiêm túc học hết chuyện phàm tục trên thế gian. Người khác học mười mấy năm qua quá trình trưởng thành, còn hắn muốn biết hết trong thời gian ngắn ngủi. Đôi mắt nàng đỏ lên không kiềm được, lẩm bẩm: “Đúng là đồ ngốc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom