Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Thẩm Thượng dạo gần đây ăn uống không ngon miệng lắm, dạ dày cứ thấy trướng trướng, thường đi cùng trào ngược và nôn khan, cậu từng tra chút đặc trưng mang thai liên quan tới omega, kết quả trên mạng mỗi người nói một kiểu, không có một thông tin đáng tin cậy nào, dù sao đứa bé là không thể muốn, cậu nghĩ tranh thủ lúc rảnh đi bệnh viện làm kiểm tra, xem tình hình rồi quyết định.
Ngôn Đỉnh không thường về nhà, về nhà rồi cũng kéo cậu làm chuyện đó, Thẩm Thượng khổ không nói ra lời, chỉ có thể chịu, trong lòng trống rỗng như thiếu đi gì đó, trống trải tới mức không cách nào dùng thuốc để bù đắp.
Cho tới khi có một ngày, Thẩm Thượng ở nhà, cửa nhà cậu bỗng bị người ta từ ngoài mở ra, người vào kéo một rương hành lý to, có vẻ phong trần mỏi mệt lại tràn đầy tinh thần.
Người đàn ông mặc gile màu xám xanh, quần tây thẳng thóm càng khiến đôi chân cậu ta nhìn thẳng tắp thon dài, mặt mày như vẽ, đôi mắt phượng khẽ cong lên, như cười như không, mũi như đao khắc, cùng đường cong nhìn nghiêng đẹp như ma quỷ, tinh tế phóng khoáng, lướt mắt rồi thì không thể nào quên.
“Xin chào, cho hỏi đây là nhà của Ngôn Đỉnh sao?” Người đàn ông cười lộ ra hai lúm đồng điếu nhàn nhạt, khí chất tuyệt trần, giọng nói như tiếng gió thoảng qua sơn động, sinh động linh hoạt.
Thẩm Thượng ngây người nhìn, mê rồi, nhìn đối phương như một vị thần, nhất thời sững tại chỗ, nửa ngày sau mới hồi thần: “Ừa, đúng vậy.”
“A...” Người đàn ông lịch sự mỉm cười, không chút dấu vết đánh giá Thẩm Thượng từ trên xuống dưới: “cậu là?”“Tôi...”
“Rầm!” Tiếng cửa phòng bị tông mở, Ngôn Đỉnh vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy người đàn ông, tất cả suy nghĩ đều hóa thành kích động không nói nên lời, ôm người đàn ông xoay vài vòng: “Tưởng Hằng, bảo bối! Em cuối cùng về rồi, lần này không được đi nữa, không cho phép rời khỏi anh nữa!”
Tưởng Hằng cười đánh Ngôn Đỉnh, trêu chọc nói: “Anh đã lớn rồi, sao còn như con nít vậy.”
Ngôn Đỉnh ôm Tưởng Hằng hôn vài cái, giống như con chó lớn đã lâu không nhìn thấy chủ, sau khi bình tĩnh lại, trách mắng: “Sao em lại về trước hạn? Không phải đã nói rồi sao? Đến sân bay rồi gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
“Không phải em muốn cho anh một bất ngờ sao.” Tưởng Hằng nói rồi, ánh mắt dời sang Thẩm Thượng: “cậu ta là?”
Ngôn Đỉnh bật nói: “Bảo mẫu.”
“Bảo mẫu?” Mặt Tưởng Hằng lộ ra hoài nghi đùa cợt, nhưng rất nhanh thì không đào sâu vào đề tài này nữa, mà là kéo Ngôn Đỉnh giúp cậu ta thu dọn phòng, cậu ta định tạm thời ở lại đây, thích ứng với hoàn cảnh trong nước trước.
Ngôn Đỉnh chột dạ, giành hành lý của Tưởng Hằng, nói: “Bảo bối, em đi đường mệt mỏi rồi, đi tắm trước đi, thay quần áo thoải mái, ở đây để anh thu dọn.”
“Yêu em, moahz.” Ngôn Đỉnh mời mời gọi gọi cuối cùng xem như đã đưa Tưởng Hằng vào phòng tắm, xoay người lại, thái độ xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ: “Lát nữa lúc ăn cơm, đừng nói linh tinh.”
“cậu ta chính là cậu Tưởng đó?” Đối với Tưởng Hằng, Thẩm Thượng như sấm bên tai, chỉ không biết dáng vẻ thế nào, bây giờ nhìn thấy, thật sự như thiên thần, chỉ biết cảm thán: “Thật xinh đẹp.”
“Đương nhiên, tôi nhìn trúng thì có thể xấu sao.” Ngôn Đỉnh thần thái kiêu ngạo, nhướn mắt nhìn Thẩm Thượng, không quên mỉa mai: “Cậu ngay cả tư cách xách giày cho cậu ấy cũng không có.”
Thẩm Thượng không phản bác: “Tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
“Nhàm chán.” Ngôn Đỉnh thì thào, sau khi Thẩm Thượng xoay người, ánh mắt anh ta như dính vào trên người cậu không cách nào rời đi, ma xui quỷ khiến mở miệng, muốn gọi người kia lại, giống như nếu anh ta không nói, chủ nhân của bóng lưng này lúc nào cũng có thể hóa thành bọt nước, tiêu tán không còn tung tích.
Thẩm Thượng quay đầu, chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh nói: “Yên tâm, ngày mai tôi sẽ dọn đi.”
Không phải ý này! Ngôn Đỉnh gào thét trong lòng, trên miệng lại nói: “Ăn cơm xong cậu đến khách sạn, chuyện ngày mai ngày mai nói.”
Trên bàn cơm, Tưởng Hằng hoàn toàn phớt lờ Thẩm Thượng, giống như không chút hoài nghi chuyện Ngôn Đỉnh nói cậu chỉ là bảo mẫu, cậu ta và Ngôn Đỉnh anh anh em em như chốn không người, nói linh tinh lang tang.
Thẩm Thượng lùa hai đũa cơm, liền ăn không nổi nữa, nhìn hai kẻ tán tỉnh nhau này, anh anh em em, cậu liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi, huống chi, Ngôn Đỉnh đã nói rồi, ăn xong thì cậu phải rời đi.
“Tôi đi siêu thị mua đồ ăn cho bữa sáng ngày mai.” Thẩm Thượng rất biết diễn kịch, điểm này Ngôn Đỉnh không chút hoài nghi, dù sao thì sáu năm này, cậu ngụy trang mình có bao nhiêu hoàn mỹ, tuyệt đối không cần nói tới.
Ngôn Đỉnh không thường về nhà, về nhà rồi cũng kéo cậu làm chuyện đó, Thẩm Thượng khổ không nói ra lời, chỉ có thể chịu, trong lòng trống rỗng như thiếu đi gì đó, trống trải tới mức không cách nào dùng thuốc để bù đắp.
Cho tới khi có một ngày, Thẩm Thượng ở nhà, cửa nhà cậu bỗng bị người ta từ ngoài mở ra, người vào kéo một rương hành lý to, có vẻ phong trần mỏi mệt lại tràn đầy tinh thần.
Người đàn ông mặc gile màu xám xanh, quần tây thẳng thóm càng khiến đôi chân cậu ta nhìn thẳng tắp thon dài, mặt mày như vẽ, đôi mắt phượng khẽ cong lên, như cười như không, mũi như đao khắc, cùng đường cong nhìn nghiêng đẹp như ma quỷ, tinh tế phóng khoáng, lướt mắt rồi thì không thể nào quên.
“Xin chào, cho hỏi đây là nhà của Ngôn Đỉnh sao?” Người đàn ông cười lộ ra hai lúm đồng điếu nhàn nhạt, khí chất tuyệt trần, giọng nói như tiếng gió thoảng qua sơn động, sinh động linh hoạt.
Thẩm Thượng ngây người nhìn, mê rồi, nhìn đối phương như một vị thần, nhất thời sững tại chỗ, nửa ngày sau mới hồi thần: “Ừa, đúng vậy.”
“A...” Người đàn ông lịch sự mỉm cười, không chút dấu vết đánh giá Thẩm Thượng từ trên xuống dưới: “cậu là?”“Tôi...”
“Rầm!” Tiếng cửa phòng bị tông mở, Ngôn Đỉnh vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy người đàn ông, tất cả suy nghĩ đều hóa thành kích động không nói nên lời, ôm người đàn ông xoay vài vòng: “Tưởng Hằng, bảo bối! Em cuối cùng về rồi, lần này không được đi nữa, không cho phép rời khỏi anh nữa!”
Tưởng Hằng cười đánh Ngôn Đỉnh, trêu chọc nói: “Anh đã lớn rồi, sao còn như con nít vậy.”
Ngôn Đỉnh ôm Tưởng Hằng hôn vài cái, giống như con chó lớn đã lâu không nhìn thấy chủ, sau khi bình tĩnh lại, trách mắng: “Sao em lại về trước hạn? Không phải đã nói rồi sao? Đến sân bay rồi gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
“Không phải em muốn cho anh một bất ngờ sao.” Tưởng Hằng nói rồi, ánh mắt dời sang Thẩm Thượng: “cậu ta là?”
Ngôn Đỉnh bật nói: “Bảo mẫu.”
“Bảo mẫu?” Mặt Tưởng Hằng lộ ra hoài nghi đùa cợt, nhưng rất nhanh thì không đào sâu vào đề tài này nữa, mà là kéo Ngôn Đỉnh giúp cậu ta thu dọn phòng, cậu ta định tạm thời ở lại đây, thích ứng với hoàn cảnh trong nước trước.
Ngôn Đỉnh chột dạ, giành hành lý của Tưởng Hằng, nói: “Bảo bối, em đi đường mệt mỏi rồi, đi tắm trước đi, thay quần áo thoải mái, ở đây để anh thu dọn.”
“Yêu em, moahz.” Ngôn Đỉnh mời mời gọi gọi cuối cùng xem như đã đưa Tưởng Hằng vào phòng tắm, xoay người lại, thái độ xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ: “Lát nữa lúc ăn cơm, đừng nói linh tinh.”
“cậu ta chính là cậu Tưởng đó?” Đối với Tưởng Hằng, Thẩm Thượng như sấm bên tai, chỉ không biết dáng vẻ thế nào, bây giờ nhìn thấy, thật sự như thiên thần, chỉ biết cảm thán: “Thật xinh đẹp.”
“Đương nhiên, tôi nhìn trúng thì có thể xấu sao.” Ngôn Đỉnh thần thái kiêu ngạo, nhướn mắt nhìn Thẩm Thượng, không quên mỉa mai: “Cậu ngay cả tư cách xách giày cho cậu ấy cũng không có.”
Thẩm Thượng không phản bác: “Tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
“Nhàm chán.” Ngôn Đỉnh thì thào, sau khi Thẩm Thượng xoay người, ánh mắt anh ta như dính vào trên người cậu không cách nào rời đi, ma xui quỷ khiến mở miệng, muốn gọi người kia lại, giống như nếu anh ta không nói, chủ nhân của bóng lưng này lúc nào cũng có thể hóa thành bọt nước, tiêu tán không còn tung tích.
Thẩm Thượng quay đầu, chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh nói: “Yên tâm, ngày mai tôi sẽ dọn đi.”
Không phải ý này! Ngôn Đỉnh gào thét trong lòng, trên miệng lại nói: “Ăn cơm xong cậu đến khách sạn, chuyện ngày mai ngày mai nói.”
Trên bàn cơm, Tưởng Hằng hoàn toàn phớt lờ Thẩm Thượng, giống như không chút hoài nghi chuyện Ngôn Đỉnh nói cậu chỉ là bảo mẫu, cậu ta và Ngôn Đỉnh anh anh em em như chốn không người, nói linh tinh lang tang.
Thẩm Thượng lùa hai đũa cơm, liền ăn không nổi nữa, nhìn hai kẻ tán tỉnh nhau này, anh anh em em, cậu liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi, huống chi, Ngôn Đỉnh đã nói rồi, ăn xong thì cậu phải rời đi.
“Tôi đi siêu thị mua đồ ăn cho bữa sáng ngày mai.” Thẩm Thượng rất biết diễn kịch, điểm này Ngôn Đỉnh không chút hoài nghi, dù sao thì sáu năm này, cậu ngụy trang mình có bao nhiêu hoàn mỹ, tuyệt đối không cần nói tới.
Bình luận facebook