Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Thẩm Thượng gào khóc kháng cự, sống chết không chịu phối hợp.
“Bốp bốp!” Hai cái tát rất mạnh, mông Thẩm Thượng lập tức hiện lên hai dấu tay đỏ bừng.
“Đừng cử động.” Vương Hoàng tản ra pheromone mang tính cưỡng ép, khí thế cường đại chỉ thuộc về alpha ép cho Thẩm Thượng không thở nỗi: “Tôi lần đầu tiên làm đàn ông, nếu không muốn bị đau, thì tốt nhất nghe lời.”
Thẩm Thượng nghiêng người, lúc cơ thể cảm giác được xâm phạm, thì lập tức mở to đôi mắt, tiếp đó là không màng tất cả kháng cự, dù bị vặn đau cánh tay, nghênh đón công kích càng đau đớn, thậm chí pheromone của đối phương không ngừng phá vỡ tinh thần của cậu, cậu cũng không hề lùi bước.
Ghê tởm! Ghê tởm! Thật ghê tởm!
“Aaaaaa...!” Thẩm Thượng thét lên thất thanh: “Cút đi, đừng đụng vào tôi!”
Tại sao...cậu không đắc tội với ai, tại sao, cậu phải chịu đối đãi như vậy!Ngôn Đỉnh cả đêm không ngủ, dù bên cạnh là Tưởng Hằng anh ngày đêm nhớ nhung, anh vẫn trằn trọc lăn lộn, mùi vị người bên gối thay đổi, cảm giác tay thay đổi, giống như cái gì cũng thay đổi, cái gì cũng không đúng, lại không biết ở đâu không đúng.
“Còn chưa ngủ?” Ngón tay thon dài của Tưởng Hằng sờ lên mặt Ngôn Đỉnh, khẽ gối đầu lên người anh: “Ba giờ rồi.”
Ba giờ sáng, không biết Thẩm Thượng đã ngủ chưa? Ngủ ở đâu? Ngủ ngon không? Mưa to, hẳn không có sấm, cậu sợ sấm nhất, mỗi lần có sấm đều khóc, sau đó cầu anh ôm cậu.
“Anh đang nghĩ gì? Nam bảo mẫu đó sao?” Sắc mặt Tưởng Hằng u ám, giọng điệu lại không chút kinh ngạc: “Ngôn Đỉnh, anh thay đổi rồi.”
“Sao có thể!” Ngôn Đỉnh phủ nhận, ngược lại thân thiết đặt tay lên vai Tưởng Hằng, khẽ nhéo một cái: “Ngốc, đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy anh ôm em!” Tưởng Hằng bỗng chống người, đè lên người Ngôn Đỉnh, hôn mạnh xuống, răng môi chạm vào nhau, cậu ta mất khống chế cắn rách môi Ngôn Đỉnh, Ngôn Đỉnh cau mày không lên tiếng, để cậu ta bá đạo hôn.
Cho tới khi mùi vị mặn mặn truyền vào miệng, Ngôn Đỉnh mới mở mắt, lại nhìn thấy – Tưởng Hằng khóc rồi, Tưởng Hằng trước nay không chịu yếu thế, giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, khóc lê hoa đái vũ.
“Bảo bối, sao vậy?” Ngôn Đỉnh vỗ đầu Tưởng Hằng: “Sao lại khóc?”
Tưởng Hằng khụt khịt, nũng nịu đánh Ngôn Đỉnh: “Anh sẽ tha thứ cho em ban đầu rời đi không lời từ biệt sao? Ngôn Đỉnh, anh còn yêu em sao?”
“Đương nhiên.” Ngôn Đỉnh ôm chặt Tưởng Hằng: “Sao anh lại không yêu em? Em là bảo bối anh trông trông ngóng ngóng mới quay về mà!”
Lúc nói câu này, khuôn mặt Thẩm Thượng bỗng hiện lên, Ngôn Đỉnh kinh ngạc mím chặt môi.
“Vậy chúng ta kết hôn đi.” Tưởng Hằng nồng nhiệt nhìn Ngôn Đỉnh.
Không nghĩ tới, người đầu tiên cầu hôn lại là Tưởng Hằng, điều này khiến Ngôn Đỉnh không kịp phòng bị, không biết làm sao, đồng ý đi, đồng ý ngay! Lĩnh chứng kết hôn làm tiệc rượu, lại thông báo truyền thông, nói cho toàn thiên hạ, bạch nguyệt quang Ngôn Đỉnh anh theo đuổi nhiều năm đã tu thành chính quả rồi, nhanh đi!
“...” Ngôn Đỉnh lại chần chờ, anh dường như còn thiếu lời giải thích với một người: “Tiểu Hằng, chúng ta đi xem nhẫn cặp trước, sau đó anh dẫn em về gặp ba mẹ, cần thông báo với rất nhiều người, anh phải chuẩn bị danh sách, chúng ta không thể thiếu lễ tục.”
Chiến thuật kéo dài rất rõ ràng, nếu đổi thành Ngôn Đỉnh trước đây nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, không kịp chờ đợi dẫn cậu ta đi lĩnh chứng, anh là người cao ngạo tự phụ, danh sách? Trò cười, đám người đó không cần mời cũng sẽ tự lết tới, cần Ngôn Đỉnh anh bỏ công đi mời?
“Được.” Tưởng Hằng dịu dàng đồng ý, Ngôn Đỉnh là của cậu ta, về phần omega kia, cứ để cậu ta chết đi.
Thẩm Thượng mất tích rồi, suốt bảy ngày, Ngôn Đỉnh một bên không ngừng an ủi Tưởng Hằng, một bên lén phái người đi tìm Thẩm Thượng, chỉ thiếu nước lật tung thành phố này. Nhưng bất kể thế nào anh cũng không tìm thấy, miệng cũng bắt đầu nổi bọt nước.
Bảy ngày sau, Thẩm Thượng tự quay về, câu đầu tiên sau khi quay về chính là muốn dọn đi, Ngôn Đỉnh gần như dùng hết sức lực đẩy Thẩm Thượng xuống đất, xông tới chất vấn: “Mấy ngày nay cậu đi đâu?”
Sau khi nhìn thấy vết yêu xa lạ trên cổ Ngôn Đỉnh, máu huyết thoáng chốc sôi sục, ngẩng thẳng đầu: “Cậu cmn đã làm gì!”
Thẩm Thượng nghiêng đầu, khuôn mặt yếu ớt không có bao nhiêu cảm xúc, con ngươi đen như hố sâu, hút vào hủy diệt hết tất thảy mọi thứ.
“Bốp bốp!” Hai cái tát rất mạnh, mông Thẩm Thượng lập tức hiện lên hai dấu tay đỏ bừng.
“Đừng cử động.” Vương Hoàng tản ra pheromone mang tính cưỡng ép, khí thế cường đại chỉ thuộc về alpha ép cho Thẩm Thượng không thở nỗi: “Tôi lần đầu tiên làm đàn ông, nếu không muốn bị đau, thì tốt nhất nghe lời.”
Thẩm Thượng nghiêng người, lúc cơ thể cảm giác được xâm phạm, thì lập tức mở to đôi mắt, tiếp đó là không màng tất cả kháng cự, dù bị vặn đau cánh tay, nghênh đón công kích càng đau đớn, thậm chí pheromone của đối phương không ngừng phá vỡ tinh thần của cậu, cậu cũng không hề lùi bước.
Ghê tởm! Ghê tởm! Thật ghê tởm!
“Aaaaaa...!” Thẩm Thượng thét lên thất thanh: “Cút đi, đừng đụng vào tôi!”
Tại sao...cậu không đắc tội với ai, tại sao, cậu phải chịu đối đãi như vậy!Ngôn Đỉnh cả đêm không ngủ, dù bên cạnh là Tưởng Hằng anh ngày đêm nhớ nhung, anh vẫn trằn trọc lăn lộn, mùi vị người bên gối thay đổi, cảm giác tay thay đổi, giống như cái gì cũng thay đổi, cái gì cũng không đúng, lại không biết ở đâu không đúng.
“Còn chưa ngủ?” Ngón tay thon dài của Tưởng Hằng sờ lên mặt Ngôn Đỉnh, khẽ gối đầu lên người anh: “Ba giờ rồi.”
Ba giờ sáng, không biết Thẩm Thượng đã ngủ chưa? Ngủ ở đâu? Ngủ ngon không? Mưa to, hẳn không có sấm, cậu sợ sấm nhất, mỗi lần có sấm đều khóc, sau đó cầu anh ôm cậu.
“Anh đang nghĩ gì? Nam bảo mẫu đó sao?” Sắc mặt Tưởng Hằng u ám, giọng điệu lại không chút kinh ngạc: “Ngôn Đỉnh, anh thay đổi rồi.”
“Sao có thể!” Ngôn Đỉnh phủ nhận, ngược lại thân thiết đặt tay lên vai Tưởng Hằng, khẽ nhéo một cái: “Ngốc, đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy anh ôm em!” Tưởng Hằng bỗng chống người, đè lên người Ngôn Đỉnh, hôn mạnh xuống, răng môi chạm vào nhau, cậu ta mất khống chế cắn rách môi Ngôn Đỉnh, Ngôn Đỉnh cau mày không lên tiếng, để cậu ta bá đạo hôn.
Cho tới khi mùi vị mặn mặn truyền vào miệng, Ngôn Đỉnh mới mở mắt, lại nhìn thấy – Tưởng Hằng khóc rồi, Tưởng Hằng trước nay không chịu yếu thế, giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, khóc lê hoa đái vũ.
“Bảo bối, sao vậy?” Ngôn Đỉnh vỗ đầu Tưởng Hằng: “Sao lại khóc?”
Tưởng Hằng khụt khịt, nũng nịu đánh Ngôn Đỉnh: “Anh sẽ tha thứ cho em ban đầu rời đi không lời từ biệt sao? Ngôn Đỉnh, anh còn yêu em sao?”
“Đương nhiên.” Ngôn Đỉnh ôm chặt Tưởng Hằng: “Sao anh lại không yêu em? Em là bảo bối anh trông trông ngóng ngóng mới quay về mà!”
Lúc nói câu này, khuôn mặt Thẩm Thượng bỗng hiện lên, Ngôn Đỉnh kinh ngạc mím chặt môi.
“Vậy chúng ta kết hôn đi.” Tưởng Hằng nồng nhiệt nhìn Ngôn Đỉnh.
Không nghĩ tới, người đầu tiên cầu hôn lại là Tưởng Hằng, điều này khiến Ngôn Đỉnh không kịp phòng bị, không biết làm sao, đồng ý đi, đồng ý ngay! Lĩnh chứng kết hôn làm tiệc rượu, lại thông báo truyền thông, nói cho toàn thiên hạ, bạch nguyệt quang Ngôn Đỉnh anh theo đuổi nhiều năm đã tu thành chính quả rồi, nhanh đi!
“...” Ngôn Đỉnh lại chần chờ, anh dường như còn thiếu lời giải thích với một người: “Tiểu Hằng, chúng ta đi xem nhẫn cặp trước, sau đó anh dẫn em về gặp ba mẹ, cần thông báo với rất nhiều người, anh phải chuẩn bị danh sách, chúng ta không thể thiếu lễ tục.”
Chiến thuật kéo dài rất rõ ràng, nếu đổi thành Ngôn Đỉnh trước đây nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, không kịp chờ đợi dẫn cậu ta đi lĩnh chứng, anh là người cao ngạo tự phụ, danh sách? Trò cười, đám người đó không cần mời cũng sẽ tự lết tới, cần Ngôn Đỉnh anh bỏ công đi mời?
“Được.” Tưởng Hằng dịu dàng đồng ý, Ngôn Đỉnh là của cậu ta, về phần omega kia, cứ để cậu ta chết đi.
Thẩm Thượng mất tích rồi, suốt bảy ngày, Ngôn Đỉnh một bên không ngừng an ủi Tưởng Hằng, một bên lén phái người đi tìm Thẩm Thượng, chỉ thiếu nước lật tung thành phố này. Nhưng bất kể thế nào anh cũng không tìm thấy, miệng cũng bắt đầu nổi bọt nước.
Bảy ngày sau, Thẩm Thượng tự quay về, câu đầu tiên sau khi quay về chính là muốn dọn đi, Ngôn Đỉnh gần như dùng hết sức lực đẩy Thẩm Thượng xuống đất, xông tới chất vấn: “Mấy ngày nay cậu đi đâu?”
Sau khi nhìn thấy vết yêu xa lạ trên cổ Ngôn Đỉnh, máu huyết thoáng chốc sôi sục, ngẩng thẳng đầu: “Cậu cmn đã làm gì!”
Thẩm Thượng nghiêng đầu, khuôn mặt yếu ớt không có bao nhiêu cảm xúc, con ngươi đen như hố sâu, hút vào hủy diệt hết tất thảy mọi thứ.
Bình luận facebook