Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
“Cậu…” Lời nói của Ngôn Đỉnh vẫn còn ở bên khóe miệng, đã bị Thẩm Thượng ngắt lời: “Không sao, có lẽ là bị rách rồi, tôi đi rửa sạch, sau đó bôi thuốc là được rồi.”
“Có cần tôi giúp cậu?”
Mộ tay Thẩm Thượng chống lên mép giường, một tay che bụng, yếu ớt nói: “Không cần, tốt nhất anh nên thu dọn căn phòng một chút đi, kẻo anh Tưởng về sẽ hiểu nhầm.”
Ngôn Đỉnh cau mày, trong lòng đột nhiên bực dọc đến hoảng loạn.
Căn phòng này có mùi đàn hương, xen lẫn mùi máu tanh, mặc dù có mùi hương của bản thân Ngôn Đỉnh, nhưng anh lại không thích, màu đỏ trên chiếc giường càng chói mắt, đâm vào đôi mắt của Ngôn Đỉnh khiến nó đau nhức.
Anh dường như muốn rời khỏi.
Đúng! Tưởng Hằng sắp về rồi, anh phải nhanh chóng về phòng của mình! Mới không phải là chột dạ cái gì!
Trong phòng tắm, Thẩm Thượng cố gắng chống lên bức tường gốm, mặc kệ nước lạnh xối vào người, dường như chỉ có cái lạnh mới có thể làm tê liệt cơn đau muốn lột xa róc xương của cậu lúc này. “Si…” Thẩm Thượng hít vài hơi khí lạnh, quá đau rồi, bụng rất đau, cậu có thể chắc chắn máu kia là từ bụng chảy ra, trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang chảy ra.
Một cơn hoảng loạn lớn đột nhiên sinh ra, sao lượng máu lại nhiều như thế này…cậu ta chỉ sợ là…
Ngôn Đỉnh trằn trọc ở trong phòng mình, trong lòng dường như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, mẹ nó, không quan tâm nữa, Ngôn Đỉnh anh trời không sợ, đất không sợ, từ lúc nào lại sợ hãi rụt rè như vậu chứ?
Từ trên giường bật dậy giống như một con cá chép chạy về phía phòng của Thẩm Thượng.
Thẩm Thượng nằm trên giường, cậu quá mệt rồi, mệt đến mức không muốn động đậy, cho dù Ngôn Đỉnh bây giờ đến đuổi cậu, cho dù sẽ bị Tưởng Hằng đột nhiên quay về gặp phải, cậu cũng không muốn động đậy, cậu bị Ngôn Đỉnh làm cho tức giận nhiều lần như vậy, lần này vô cùng giận anh, cho dù cho mình một món quà chia tay không bao giờ quên, thật sự muốn xem xem, cảnh tượng Ngôn Đỉnh bị Tưởng Hằng đuổi ra khỏi nhà, mắng mỏ, nhất định sẽ rất thú vị.
Thẩm Thượng lấy chăn quấn chặt người mình lại, giống như một con tằm.
Trong lúc mơ màng, Thẩm Thượng nằm mơ, cậu mơ thấy Hà Hiên, Hà Hiên dỗ cậu uống thuốc, Hà Hiên giúp cậu xoa bụng, Hà Hiên vì cậu mà đặc biệt đi học matxa, có Hà Hiên, cậu có thể làm nũng một cách không kiêng nể gì, tức giận, chơi đùa.
Nhưng Hà Hiên chết rồi….
“Tôi sai rồi….huhuhu….tôi sai rồi…anh trở về….anh trở về đi…” Thẩm Thượng chìm sâu vào cơn ác mộng, buồn bã, khóc lóc: “Em sẽ không tùy hứng nữa, bây giờ em sẽ ngoan ngoãn….anh đừng không cần em…Hà Hiên, Hà Hiên, Hà Hiên….”
“Ừ, tôi ở đâu, tôi ở đây.” Trong lúc mơ màng Thẩm Thượng cảm nhận được có người ôm cậu, vòng tay kia rất ấm áp, có một trái tim hiền hậu, đáng tin đập trong lồng ngực, mang đến cho người khác cảm giác vô cùng an toàn.
“Hà Hiên.” Thẩm Thượng mơ màng, không biết là ảo giác hay là mơ, cậu ta thực sự sờ thấy Hà Hiên.
Ngôn Đỉnh cau mày, vừa tức vừa thương, cuối cùng đau lòng biến thành sự dịu dàng, trả lời: “Tôi ở đây.”
“Em đau, em rất sợ.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Thượng để lộ ra sự yếu đuối của mình, giống như xé nát vỏ bọc cứng bao lấy một món đồ dễ vỡ, mình đầy thương tích, may vá đều là những vết sẹo.
“Đừng sợ, chúng ta đi đến bệnh viện.” Bên tai đã vang lên tiếng còi xe cứu thương, lúc nãy khi Ngôn Đỉnh đi vào nhìn thấy Thẩm Thượng giống như một ngọn nến trong gió nằm trong một vũng mãu, khiến anh vô cùng sợ hãi, vừa đợi xe cứu thương, vừa sững sờ ôm lấy Thẩm Thượng.
Anh cũng không nhận ra Tưởng Hằng về lúc nào.
Tiếng còi xe cứu thương ngày càng gần, Ngôn Đỉnh ôm Thẩm Thượng chạy ra ngoài, động tác lại vô cùng thận trọng, dường như đang ôm một con búp bê sứ mong manh, nếu không cẩn thận sẽ biến thành cát bụi.
“Ngôn Đỉnh…” Tưởng Hằng ngăn Ngôn Đỉnh đang ôm Thẩm Thượng muốn đi ra cửa lại.
Nhưng không ngờ Ngôn Đỉnh gần như đẩy anh ta ra, không thèm liếc nhìn anh ta, ôm thẳng Thẩm Thượng lên xe cứu thương.
Tưởng Hằng đứng ngây người ở đó, ánh mắt tối sầm lại.
Sao lại như vậy!
Sao lại như vậy!
Cái đồ tiện nhân kia trở về lúc nào?
“Có cần tôi giúp cậu?”
Mộ tay Thẩm Thượng chống lên mép giường, một tay che bụng, yếu ớt nói: “Không cần, tốt nhất anh nên thu dọn căn phòng một chút đi, kẻo anh Tưởng về sẽ hiểu nhầm.”
Ngôn Đỉnh cau mày, trong lòng đột nhiên bực dọc đến hoảng loạn.
Căn phòng này có mùi đàn hương, xen lẫn mùi máu tanh, mặc dù có mùi hương của bản thân Ngôn Đỉnh, nhưng anh lại không thích, màu đỏ trên chiếc giường càng chói mắt, đâm vào đôi mắt của Ngôn Đỉnh khiến nó đau nhức.
Anh dường như muốn rời khỏi.
Đúng! Tưởng Hằng sắp về rồi, anh phải nhanh chóng về phòng của mình! Mới không phải là chột dạ cái gì!
Trong phòng tắm, Thẩm Thượng cố gắng chống lên bức tường gốm, mặc kệ nước lạnh xối vào người, dường như chỉ có cái lạnh mới có thể làm tê liệt cơn đau muốn lột xa róc xương của cậu lúc này. “Si…” Thẩm Thượng hít vài hơi khí lạnh, quá đau rồi, bụng rất đau, cậu có thể chắc chắn máu kia là từ bụng chảy ra, trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang chảy ra.
Một cơn hoảng loạn lớn đột nhiên sinh ra, sao lượng máu lại nhiều như thế này…cậu ta chỉ sợ là…
Ngôn Đỉnh trằn trọc ở trong phòng mình, trong lòng dường như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, mẹ nó, không quan tâm nữa, Ngôn Đỉnh anh trời không sợ, đất không sợ, từ lúc nào lại sợ hãi rụt rè như vậu chứ?
Từ trên giường bật dậy giống như một con cá chép chạy về phía phòng của Thẩm Thượng.
Thẩm Thượng nằm trên giường, cậu quá mệt rồi, mệt đến mức không muốn động đậy, cho dù Ngôn Đỉnh bây giờ đến đuổi cậu, cho dù sẽ bị Tưởng Hằng đột nhiên quay về gặp phải, cậu cũng không muốn động đậy, cậu bị Ngôn Đỉnh làm cho tức giận nhiều lần như vậy, lần này vô cùng giận anh, cho dù cho mình một món quà chia tay không bao giờ quên, thật sự muốn xem xem, cảnh tượng Ngôn Đỉnh bị Tưởng Hằng đuổi ra khỏi nhà, mắng mỏ, nhất định sẽ rất thú vị.
Thẩm Thượng lấy chăn quấn chặt người mình lại, giống như một con tằm.
Trong lúc mơ màng, Thẩm Thượng nằm mơ, cậu mơ thấy Hà Hiên, Hà Hiên dỗ cậu uống thuốc, Hà Hiên giúp cậu xoa bụng, Hà Hiên vì cậu mà đặc biệt đi học matxa, có Hà Hiên, cậu có thể làm nũng một cách không kiêng nể gì, tức giận, chơi đùa.
Nhưng Hà Hiên chết rồi….
“Tôi sai rồi….huhuhu….tôi sai rồi…anh trở về….anh trở về đi…” Thẩm Thượng chìm sâu vào cơn ác mộng, buồn bã, khóc lóc: “Em sẽ không tùy hứng nữa, bây giờ em sẽ ngoan ngoãn….anh đừng không cần em…Hà Hiên, Hà Hiên, Hà Hiên….”
“Ừ, tôi ở đâu, tôi ở đây.” Trong lúc mơ màng Thẩm Thượng cảm nhận được có người ôm cậu, vòng tay kia rất ấm áp, có một trái tim hiền hậu, đáng tin đập trong lồng ngực, mang đến cho người khác cảm giác vô cùng an toàn.
“Hà Hiên.” Thẩm Thượng mơ màng, không biết là ảo giác hay là mơ, cậu ta thực sự sờ thấy Hà Hiên.
Ngôn Đỉnh cau mày, vừa tức vừa thương, cuối cùng đau lòng biến thành sự dịu dàng, trả lời: “Tôi ở đây.”
“Em đau, em rất sợ.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Thượng để lộ ra sự yếu đuối của mình, giống như xé nát vỏ bọc cứng bao lấy một món đồ dễ vỡ, mình đầy thương tích, may vá đều là những vết sẹo.
“Đừng sợ, chúng ta đi đến bệnh viện.” Bên tai đã vang lên tiếng còi xe cứu thương, lúc nãy khi Ngôn Đỉnh đi vào nhìn thấy Thẩm Thượng giống như một ngọn nến trong gió nằm trong một vũng mãu, khiến anh vô cùng sợ hãi, vừa đợi xe cứu thương, vừa sững sờ ôm lấy Thẩm Thượng.
Anh cũng không nhận ra Tưởng Hằng về lúc nào.
Tiếng còi xe cứu thương ngày càng gần, Ngôn Đỉnh ôm Thẩm Thượng chạy ra ngoài, động tác lại vô cùng thận trọng, dường như đang ôm một con búp bê sứ mong manh, nếu không cẩn thận sẽ biến thành cát bụi.
“Ngôn Đỉnh…” Tưởng Hằng ngăn Ngôn Đỉnh đang ôm Thẩm Thượng muốn đi ra cửa lại.
Nhưng không ngờ Ngôn Đỉnh gần như đẩy anh ta ra, không thèm liếc nhìn anh ta, ôm thẳng Thẩm Thượng lên xe cứu thương.
Tưởng Hằng đứng ngây người ở đó, ánh mắt tối sầm lại.
Sao lại như vậy!
Sao lại như vậy!
Cái đồ tiện nhân kia trở về lúc nào?
Bình luận facebook