• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 126

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cái đồng hồ đó…
Kiều Nam Sở nhìn kỹ mấy lần rồi cười lên: “Cậu ấm Chức.” Anh ta không đùa nữa mà nói nghiêm túc: “Sau này
cậu đừng vẽ tr3anh nữa.”
Họa sĩ linh hồn Giang Chức: “…”
Mây đen ngoài phòng tản bớt, ánh nắng lại xuất hiện, hôm nay thời tiết thất thường, r1ất dễ thay đổi. Ra khỏi đồn
cảnh sát, Giang Chức dắt tay Chu Từ Phưởng đi một đoạn thật xa mới hỏi cô: “Em có ấn tượng với người chết
không?” Chu9 Từ Phưởng gật đầu: “Cô ấy cầu cứu em, lúc đó em đang vội đi tìm anh nên giấu cô ấy trong ngăn
tủ.” Căn phòng đó là nơi tập trung của nhân viên p3hục vụ, về lý thuyết là an toàn.
Có nghĩ lại thật kỹ: “Lúc em nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã bị thương rồi, trên váy có rất nhiều máu.” Ngẫm n8ghĩ một
lúc, cô nói với Giang Chức: “Có lẽ sau khi xuống thuyền cô ấy mới bị hại, nếu như ở trên thuyền thì hung thủ ném
luôn thi thể xuống biển là bớt việc, đầu cần phải xuống thuyền tìm nơi vứt xác.”
Điều Giang Chức quan tâm không giống Chu Từ Phưởng: “Lúc cô ấy cầu cứu em có động vào em không?” Chu Từ
Phưởng gật đầu.
Lại hỏi: “Quần áo thì sao?”
“Ném rồi.”
“Nghĩ thêm nữa xem, không thể để cảnh sát điều tra đến em được.” Người khác chết oan cũng là chuyện của người
khác, anh chỉ quan tâm đến người của mình, hung thủ là ai cũng được, đừng liên lụy đến Chu Từ Phưởng, kẻ tình
nghi cũng không được.
Đừng nói là không phải cố giết, dù có cũng… “Em rất cẩn thận.” Giọng nói của cô mang theo niềm tự hào: “Em làm
người chuyên chạy việc vặt bao lâu nay mà không có ai phát hiện ra thân phận của em cả.” Rất lợi hại đó!
Giang Chức: “Không phải anh phát hiện ra rồi sao?”
Đúng nhỉ, cô đã bị Giang Chức tóm đuôi rồi.
Chu Từ Phưởng cảm giác thất bại trong chốc lát, không hiểu nổi: “Em lộ đuôi từ khi nào chứ?” Giả giọng rồi, mặt
cũng cho rồi, tiếng bước chân với tiếng đi cũng cố tình đi không giống.
“Người em có mùi sữa.”
À, mùi hả.
Cô ngửi thử “Em không ngửi thấy.”
Giang Chức cười, nâng cằm cô lên để cô ngẩng mặt: “Anh cũng nhận ra đôi mắt của em nữa.”
Cô chớp mắt.
Anh nhẹ nhàng chục trán có một cái: “Còn cái trán này.”
“Anh cũng sờ ra cái gáy.”
õ, hóa ra trán và gáy cô đặc biệt đến thế! Chu Từ Phưởng rất phiền muộn: “Thế sau này em nhận nhiệm vụ thì che
luôn cả trán lẫn gáy lại được không?” Thế thì rất kỳ lạ, giống như ma nữ vậy.
“Không cần.” Giang Chức nói: “Chắc chắn người khác sẽ không nhận ra em.”
Chu Từ Phưởng không đồng ý, cảm thấy sau này vẫn phải che trán với gáy lại: “Anh nhận ra mà.”
“Người khác không thể so với anh được.” Anh xoa gáy cô, càng xoa càng thích không nỡ buông tay: “Ai có thể thích
em như anh chứ.”
Chu Từ Phưởng trợn mắt há mồm: “…”
Giang Chức biết thả thính này, thể thì cô cũng phải nói: “Em cũng thích trán với gáy anh.”
Nói xong, cô rất ngượng ngùng nên nghiêng đầu sang một bên cười trộm. Cái trán và gáy Giang Chức được tỏ tình:
“…” Anh vẫy tay: “Lại đây.” “Ừm.” Chu Từ Phưởng bước lên phía trước. Giang Chức xoa đầu cô: “Có hơi nóng.”
Cô sốt mãi cũng thành quen: “Đừng lo lắng, sẽ ổn ngay thôi.”
Tay Giang Chức lạnh, dán lên khuôn mặt nóng bừng của cô để hạ nhiệt cho cô: “Người khác hôn em, ôm em, thả
thính với em, em cũng sẽ sốt sao?”
Chu Từ Phưởng lắc đầu như trống bỏi: “Không sốt.” Cô nói rất nghiêm túc: “Em sẽ đánh người đó.”
“Thế nên,“ Giang Chức cong mắt cười: “Em thích anh nên mới thế sao?”
Cô ngây ra.
Ngây ngốc xong, cô đỏ mặt gật đầu. Giang Chức lại nghĩ đến chuyện khác: “Vậy nếu sau này em không thích anh
nữa.” Mong muốn sống của Chu Từ Phưởng bừng lên: “Khả năng miễn dịch của em rất tốt, nếu sau này không sốt
thì chắc chắn là do miễn dịch chứ không phải là không thích anh.” Cũng không phải là không thể, lần đầu có sốt rất
lâu, uống thuốc cũng không có tác dụng. Nhưng bây giờ, mấy phút là sẽ hết sốt, nói không chừng sau này sẽ không


sốt nữa.
Giang Chức hừ một tiếng, bị giả thiết của mình làm chính mình khó chịu.
Chu Từ Phưởng cũng không biết anh đang giận dỗi cái gì, bước tới ngoắc lấy ngón tay anh, lắc ngón tay lấy lòng.
Giang Chức ôm lấy eo cô: “Nói ba lần Chu Từ Phưởng sẽ luôn thích Giang Chức đi.” Chu Từ Phưởng: “… Vâng.”
Vẻ mặt, tốc độ cô nói vẫn không thay đổi, lặp lại ba lần như cái máy.
“Chu Từ Phưởng sẽ luôn thích Giang Chức.”
“Chu Từ Phưởng sẽ luôn thích Giang Chức.”
“Chu Từ Phưởng sẽ luôn thích Giang Chức.”
Cô gái này chẳng hiểu gì, rất ngây thơ lại còn luôn chiều theo anh. Giang Chức được dỗ đến mềm lòng, gác cằm lên
vai cô: “Muốn hôn em.”
Chu Từ Phưởng rụt lại: “Không được, đang ở ngoài.”
Da mặt cô mỏng, ở ngoài không cho hôn.
Giang Chức lướt qua vành tai đỏ của cô: “Được, chúng ta vào trong xe.” Vừa mới nói xong…
Cải bóng đèn sáng lên: “Ông chủ! Ông chủ!” A Vãn đưa tiền xe cho tài xế taxi, sau đó phi nước đại về phía cậu chủ
của anh ta, nhất thời không giữ miệng, oan ức ngất trời: “Sao cậu ra ngoài mà không gọi tôi? Cậu tự lái xe ngất ra đấy thì phải làm sao?”
Bị phá chuyện tốt, tâm trạng của Giang Chức rất tệ: “Anh đang càu nhàu với ai đấy?”
Đôi mắt hoa đào lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như từng nhát đao.
Đáng sợ quá!
A Vãn nói rất có lý: “Cậu hiểu lầm rồi, cậu là ông chủ của tôi, sao tôi có thể càu nhàu với cậu được chứ, tôi đang lo
lắng cho thân thể quý giá của cậu.” Vẻ mặt anh ta rất chân thành: “Thân thể quý giá của cậu còn khỏe mạnh chứ?”
Diễn sâu.
Lâm diễn sâu bày vẻ mặt quan tâm, cùng với vẻ mặt “cảm tạ trời đất Bồ Tát phù hộ ông chủ không có việc gì”: “Tôi
thấy sắc mặt cậu hồng hào, có lẽ vẫn khỏe mạnh, vậy là tôi yên tâm rồi.” Sau đó, anh ta thuận theo tự nhiên chuyển
chủ đề, bỏ qua chuyện anh ta vừa mới càu nhàu: “Cô Chu cũng ở đây sao.” Ánh mắt lướt qua bàn tay mười ngón
đan xen của cậu chủ và cô Chu, A Vãn kinh ngạc: “Ôi! Hai người… thân hơn rồi?”
Cô Chú thỏ trắng cuối cùng cũng bị con sói xám tha về ổ rồi. Xe đậu ở đó cách trăm mét, Giang Chức dắt tay Chu
Từ Phưởng đi về phía trước: “Kín miệng với bên nhà họ Giang cho tôi.”
A Vãn đi theo sau: “Tại sao?” Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, anh ta to gan suy đoán: “Ông chủ, cậu sợ bà cụ sẽ chia rẽ sao?”
Giang Chức không để ý đến.
A Vãn càng nghĩ càng cảm thấy đúng như thế, không khỏi phiền muộn: “Cũng đúng, chẳng phải cô Năm và anh
Tiêu cũng bị đánh một trận sao, cậu nhìn anh Tiêu kìa, suýt nữa là phải ngồi tù, lòng cô Năm cũng như tro tàn. Bà
cụ coi trọng dòng dõi, ông chủ là máu thịt đầu tim của bà cụ, chắc chắn phải quan tâm chuyện lớn của cậu nhiều
hơn. Nếu bà cụ biết được cô Chu chỉ là một người dân kính cường lực, nói không chừng sẽ giống như bà Cổ trong
‘Cổ tổng, vợ nhỏ của anh lại ôm con chạy rồi phần 2, ném cho cô Chu một tờ chi phiếu khổng lồ, bảo cô ấy rời xa
anh.”
A Vãn đã xem hết mấy phim truyền hình Hàn Quốc, gần đây chuyển sang phim thần tượng trong nước. “Ông chủ,
cơ thể cậu mà không ổn, nếu bà cụ muốn cầm gậy đánh uyên ương thật, đập một cái thì cậu.”
Giang Chức quay lại, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng: “Không ngậm miệng lại được đúng không?”
A Vãn gần đây có quan hệ tốt với cô Chu dán kính cường lực quá rồi nên lá gan cũng to ra:“… Ngậm được.”


Sau đó A Văn ngậm miệng lại.
Thế mà Chu Từ Phưởng lại lên tiếng: “A Vãn, “Cố tổng, vợ nhỏ của anh lại ôm con chạy rồi đã ra phần hai rồi sao? Tôi vẫn chưa
thấy.”
Giang Chức: “
Anh không thể dữ dằn với bạn gái, có thể làm gì ngoài nhẫn nhịn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom