• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 124

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chu Từ Phưởng ở tầng 7, không có thang máy, cô leo lên leo xuống mặt không đỏ, hơi thở không hề gấp gáp. Cửa
nhà có màu đen, con mèo xám mặc bộ3 đồ con thỏ đang nằm trước cửa, uể oải, thấy người đi đến meo meo hai
tiếng sau đó tiếp tục ngủ gật.
Chu Từ Phưởng chạy xuống quá nhan1h nên cửa còn chưa đóng, cô đi vào trước, tìm dép lê trong tủ giày cho
Giang Chức: “Anh đi cái này đi.”
Dép lê màu xanh dương, nhìn kí9ch cỡ là của đàn ông.
Giang Chức lập tức cảnh giác: “Đây là của ai?” Là tên đàn ông lạ nào!
Chu Từ Phưởng mở túi gói bên ngoài3, xé mác đồ, ngồi xuống đặt dép cạnh chân Giang Chức: “Mua cho anh, còn
chưa kịp đưa nữa.” Trước đó cô đưa cho Giang Chức một đôi màu hồng, lú8c Tiết Bảo Di đi thăm bệnh thấy Giang
Chức đi vào liền giễu cợt bảo anh ẻo lả, cho nên cô mua thêm một đôi màu xanh dương, ở trên không phải là đầu
thỏ mà là hình cây nấm.
Giang Chức xoa đầu cô, khen cô: “Mắt nhìn không tệ.” Chu Từ Phưởng cười ngại ngùng: “Anh ngồi đi, em đi đánh
răng.”
Anh xoa đầu làm tóc cô càng loạn hơn: “Đi đi.”
Chu Từ Phưởng liên đi vào phòng tắm đánh răng.
Giang Chức đi dép vào trong nhà, vừa đi vừa đánh giá nhà cô. Trách không được lúc trước cô không cho anh vào,
chỉ từ mấy cái máy tính và phòng thay quần áo đã thấy kỳ lạ. Hai căn phòng thông nhau, trong nhà không có đồ
dùng gì, tất cả mọi thứ không phải xám thì là đen, một cô gái thích màu hồng như thế mà trong nhà lại không có
màu sắc ẩm nào.
À, ngoại trừ hai ngọn đèn treo trên tường.
Chu Từ Phưởng từ phòng tắm đi ra.
Giang Chức hỏi: “Vì sao hai cái đèn đó em đều đặt ở đầu giường?”
Đều là của anh tặng, một cái ở trong nhà anh, một cái là của cửa hàng cháo.
Chu Từ Phưởng giải thích: “Bởi vì đều là của anh tặng.” Lúc đầu cố định treo trên trần nhà nhưng cô rất thích hai
cái đèn này, muốn chạm vào cho nên mới treo ở đầu giường.
Giang Chức nhìn cô một cái, rồi lại nhìn đèn.
Cô gái này nói mấy câu tùy tiện đã chạm đến trái tim anh.
“Lại đây, ăn sáng đã.”
“Ừm.”
Chu Từ Phưởng ngồi trên ghế sofa, vừa cầm đũa đã phát hiện ra tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn Giang Chức gửi
WeChat cho cô, thời gian là năm giờ sáng.
Cô nghi ngờ nhìn Giang Chức: “Vì sao anh chuyển khoản cho em?” Giang Chức lấy sủi cảo tôm trong hộp đồ ăn ra, đang định nói với cô thì đã bị cô hỏi: “Anh đang bao nuôi em sao?”
Suy nghĩ của cô vẫn luôn kì lạ như thế.
Nhìn cô ngơ ngác, Giang Chức chọc mặt cô: “Bao nuôi cái gì, ai dạy em từ này?” Chỉ toàn dạy hư không thôi.
Chu Từ Phưởng nói: “Trên TV.”
Giang Chức múc cháo cho cô: “Chương trình nào thể? Tên gì?”
“Cố tổng, vợ nhỏ của anh lại ôm con chạy rồi.” (2)
Giang Chức: “…”
Loại phim này cũng qua kiểm duyệt sao?
Gần đây Chu Từ Phưởng hơi mê phim truyền hình, trước đó lúc cô ở bệnh viện chăm sóc anh, vừa có thời gian đã
ôm tivi xem phim.
Lâm Vãn Vãn còn não tàn, gợi ý cho cô đủ các thể loại.
Đều là bị Lâm Vãn Vãn làm hư
“Em thích xem phim truyền hình?” Chu Từ Phưởng vội vàng gật đầu: “Ừm.” Trước kia thì thấy bình thường, gần
đây mới thấy phim truyền hình rất hay.
Giang Chức liền nói: “Không nên xem mấy thứ linh tinh, chờ phim kia quay xong, anh quay phim truyền hình cho


em xem.” Chu Từ Phưởng bị cô lập một mình quá lâu, giống như tờ giấy trắng, anh phải cẩn thận, không thể để
mấy thứ linh tinh làm cho cô suy nghĩ sai lệch.
Chu Từ Phưởng: “Ừm.”
Giang Chức gắp cho cô một miếng sủi cảo: “Vậy em thích xem phim như thế nào?”
Chu Từ Phưởng chăm chú suy nghĩ: “ Cố tổng, vợ nhỏ của anh lại ôm con chạy rồi, kiểu như thế.”
Giang Chức: “…”
Đúng là đệ tử chân truyền của Lâm Vãn Vãn. Chuyện này anh phải nhớ kĩ, lúc về tìm Lâm Văn Vãn tính sổ.
Chu Từ Phưởng nhét đồ ăn vào miệng, nói: “Anh chưa nói cho em vì sao anh chuyển khoản cho em.”
“Nam Sở cho, quà gặp mặt.”
Chu Từ Phưởng mở ra, nhìn tin nhắn: “Nhiều tiền quá, có thể nhận được sao?”
“Nhận đi, chờ đến khi cậu ta có bạn gái thì anh sẽ tặng lại.”
Cô để đũa xuống: “Vậy để em chuyển lại cho anh.” “Là của em.” Giang Chức lấy điện thoại của cô đi: “Ăn đi.”
“Ừm.”
Chu Từ Phưởng lại gắp một miếng sủi cảo, ăn ngọt thật đó. Cô đem phần còn lại đẩy đến trước mặt Giang Chức, để
cho anh ăn. Ăn được một nửa, Giang Chức nhận điện thoại, là Kiều Nam Sở gọi đến.
“Người đại diện của Tiêu Lân Thư đến tự thú, nói người trông cậu chính là cô ta.”
Chu Từ Phưởng phồng má, vểnh tai lên nghe.
Giang Chức gắp hai miếng sủi cảo để vào trong bát cô: “Cô ta lái xe của Tiêu Lân Thư sao?”
Kiều Nam Sở ừ một tiếng: “Cô ta nói như thế.”
“Có bằng chứng không?”
“Có camera hành trình.”
Đúng là một làn sóng bất bình, hết đợt này đến đợt khác.
Giang Chức hỏi lại vài câu rồi tắt điện thoại.
Chu Từ Phưởng nhìn anh: “Anh muốn đến đồn cảnh sát sao?” Cô ăn một ngụm cháo rồi để đũa xuống: “Nếu làm
giả camera hành trình thì rất dễ bị điều tra ra, chứng cứ Lâm Song tự thủ chắc hẳn là thật.”
Có suy nghĩ một lát: “Muốn biết Tiêu Lần Thứ là thủ phạm chính, tòng phạm hay là không biết gì, thì phải nhìn
bằng chứng mà Lâm Song đưa ra.”
EQ cô thấp nhưng lại rất thông minh,
Giang Chức lùi ra sau, duỗi thẳng chân ra, để lộ đôi dép lê với hai cây nấm ở dưới bàn trà rồi nhìn: “Em nghe thấy
hết à?”
“Ừm.” Cô nói: “Thính lực của em rất tốt.”
Giang Chức cũng không hỏi xem tốt đến mức nào.
“Lát nữa anh đến đồn cảnh sát sao?” Cô hỏi.
Anh lại múc thêm cho cô một bát cháo nhỏ: “Ừm.”
“Em cũng đi.” “Ăn trước đi đã.”
“Ừm.”
Cô tiếp tục ăn cháo: “Sao anh không ăn nữa?”
“Anh ăn rồi.”
Được rồi,
Cô liền ăn hết mấy miếng sủi cảo một cách ngon lành. Sau khi ăn sáng xong, Chu Từ Phưởng cầm quần áo đi đến
phòng tắm thay đồ, Giang Chức ở ngoài chờ cô, đứng dựa vào cửa, nhìn phòng cất quần áo ở đối diện, bên trong có
đủ loại quần áo.
“Từ Phương.”
Cô ở bên trong trả lời: “Hả?”
Giang Chức hỏi cô: “Vì sao em lại làm người chạy việc vặt chuyên nghiệp?” Xoay người sang chỗ khác, tấm kính
pha lê chỉ nhìn được một chiều, nên anh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ: “Nếu muốn thì trả lời, không muốn
thì thôi.”
Chu Từ Phưởng mặc quần áo tử tế rồi đi ra: “Em cần rất nhiều tiền.”
Người chạy việc vặt chuyên nghiệp có thu nhập rất cao, nhất là cô, xác suất hoàn thành nhiệm vụ của cô rất cao, rất
nổi tiếng.


Giang Chức đi qua, để nhẹ tay lên lưng cô, ôm một cái, mỏng manh đến đáng thương: “Vừa mới hẹn hò, anh không
nên can thiệp vào quá nhiều chuyện của em, chỉ là nghề này quá nguy hiểm, anh không yên tâm, quyết định đổi
nghề là của em, nếu như em muốn tiếp tục làm thì anh cũng sẽ không ngăn cản, nhưng có một điều em phải đáp
ứng anh.” Anh cúi đầu xuống nhìn cô, “Những nhiệm vụ quá nguy hiểm thì sau này không nhận, có được không?”
Kiều Nam Sở làm ở bên tình báo, ít nhiều gì Giang Chức cũng biết một chút, người chạy việc vặt chuyên nghiệp có
rất nhiều nhiệm vụ ở khu vực màu xám, vừa nguy hiểm vừa dễ gây thù chuốc oán.
Chu Từ Phưởng gật đầu: “Được.” Cô có Giang Chức rồi, cô nghĩ là sau này phải sống lâu trăm tuổi, không thể tùy
tiện “xông xáo giang hồ chém chém giết giết“.
Những chuyện khác đến khi cô muốn thì nói sau, Giang Chức không hỏi nữa, lấy một tấm thẻ ra, nhét vào trong tay
cô: “Sau này không đủ tiền thì em cứ dùng thẻ này.”
Chu Từ Phưởng không muốn, nhét trở lại cho anh: “Em có rất nhiều tiền, tòa nhà này là của em.” Không phải cô
khoe khoang, giọng của cô rất chân thành nghiêm túc: “Em có rất nhiều tiền, nếu như nhà họ Giang các anh phá
sản, em có thể nuôi anh, em cũng có thể động viện phí cho anh, đóng phí thí nghiệm cho anh.”
Giang Chức: “…”
Ngoan đến mức anh cũng không có cách nào khác.


Đúng là muốn cái mạng già này của anh.
Tám giờ rưỡi, Giang Chức và Chu Từ Phưỡng đến đồn cảnh sát.
“Đến rồi.” Kiều Nam Sở nhanh chóng uống một ngụm cà phê, bởi vì tướng mạo anh ta khá phong lưu, mặc một bộ đồng phục cảnh
sát, cười lên nhìn có vẻ hơi xấu xa: “Xin chào, em dâu.”
Em dâu Chu không biết gì, cúi đầu: “Chào… chào anh.” Cô vẫn không quen giao tiếp với người khác,
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom