• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 125

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Giang Chức lấy một cái khẩu trang từ trong áo khoác ra, để Chu Từ Phưởng đeo lên, sau đó kéo cô ra sau, ném ra một ánh mắt về phía K3iều Nam Sở ra lệnh cho anh ta nhớ có chừng mực, rồi hỏi: “Thẩm vấn sao rồi?”
Đây là vị chua của tình yêu đó à.
Kiều1 Nam Sở uống nốt cà phê trong cốc giấy, ném một đường vòng cung, cái cốc bay vào trong thùng rác: “Đang
thẩm vấn đó, đi theo tôi.” 9
Anh ta dẫn hai người đến phòng nghe bên cạnh phòng thẩm vấn.
Cách một lớp kính đặc biệt, phía đối diện, Đội trưởng 3Trình của đội hình sự vẫn đang hỏi cung: “Ai ra lệnh cho
cô?” Lâm Song khá tiều tụy, những biểu cảm rất bình tĩnh: “Cận Tùng.”
8
Đội trưởng Trình lại hỏi: “Tiêu Lân Thư có biết không?”
Cô ta trả lời ngay không cần nghĩ ngợi: “Cậu ấy hoàn toàn không biết rõ chuyện này.” Tay đeo còng, cả người cô ta đổ về phía trước nhìn vào mắt Đội trưởng Trình nói: “Anh hỏi đi hỏi lại mấy lần tôi cũng chỉ trả lời như thế, anh có
thể mời chuyên gia đến để xem tôi có nói dối hay không.”
Cô ta đặt tay đang đeo còng lên bàn, phần lưng lùi ra sau, biểu cảm thả lỏng không hề hoang mang: “Không liên
quan gì với Lần Thư cả, là Cận Tùng muốn dạy dỗ Giang Chức, anh ta dùng video uy hiếp Lân Thư, lúc đó tôi cũng
ở đó.”
Đội trưởng Trình hỏi: “Vậy tại sao cô lại đâm xe vào Giang Chức?”
Cô ta cầm cái cốc bên cạnh uống một ngụm nước: “Lân Thư vẫn luôn do dự, tôi sợ Cận Tùng công khai video cho
nên quyết định thay cậu ấy.” Chỉ có lúc nói đến Tiếu Lân Thư biểu cảm của cô ta mới thay đổi: “Là tôi đơn phương
thích cậu ấy, tôi tình nguyện vì cậu ấy mà làm bất cứ chuyện gì, anh cảnh sát…” Ảnh mắt cô ta đã đỏ lên, “cậu ấy
không phạm pháp.”
Vẫn là cầu này.
Khẩu cung của Lâm Song từ đầu đến cuối đều nhất quán, nói mọi chuyện là do một mình cô ta gây ra, không liên
quan gì đến Tiếu Lân Thư. “Thẩm vấn mấy lần đều dùng lý do này để thoái thác.” Người nói chuyện chính là Đội
phó Hình của đội Hình sự, anh ta nói với Kiều Nam Sở: “Nếu như không có chứng cứ gì mới thì chỉ có thể thả
người.”
Dù theo bằng chứng từ camera hành trình trùng khớp với lời khai của Lâm Song về toàn bộ quá trình đâm xe.
Kiều Nam Sở nhìn Giang Chức: “Cậu thấy thế nào?”
Cũng may, camera hành trình không quay được Chu Từ Phưởng.
Giang Chức đang suy nghĩ chuyện này.
Kiều Nam Sở huơ huơ tay trước mắt anh: “Đang hỏi cậu đó.”
Anh kéo Chu Từ Phưởng ra ngoài: “Chuyện tình cảm, cậu hỏi tôi cũng vô dụng”
Bản án phát triển đến bây giờ đã thành tranh chấp tình cảm.
Cuối cùng Tiêu Lân Thư cũng được thả ra, ở cổng đồn cảnh sát gặp Giang Duy Nhĩ, cũng đã hơn mười ngày, cánh
còn người mất.
Cô gầy đi rất nhiều.
Anh ta cũng thể.
Là Giang Duy Nhĩ mở miệng trước: “Chúng ta nói chuyện.” Đứng bên cạnh cô là Tiết Băng Tuyết.
Quần áo trên người Tiêu Lân Thư hơi nhăn nhúm, rất chật vật: “Được.”
Hai người đi đến bãi đất trống phía sau đồn cảnh sát, Tiết Băng Tuyết không đi cùng, đứng nguyên tại chỗ chờ
Giang Duy Nhi.
Hai người nhìn nhau không nói gì, im lặng thật lâu.
Lá cây trên đỉnh đầu bị gió thổi rì rào lay động, giọng cô cũng bị gió thổi tan ra, cảm giác phiêu diêu bất định:
“Những lời anh với với Lâm Song ở bệnh viện, anh có giải thích gì không?”
Cô tỉnh táo lại thì suy nghĩ rất nhiều, có cả tốt cả không tốt, đến khi bình tĩnh lại cô mới dám đến gặp anh ta.
Tiêu Lân Thư nhìn cô một lúc, ánh mắt lạnh lùng, không thay đổi gì, cũng không để lộ cảm xúc, chậm rãi mở
miệng: “Sau khi em gái anh qua đời, anh muốn hủy bỏ giao kèo với Cận cùng, nhưng anh ta lưu lại video, lúc đó
anh phát hiện ra muốn quay trở lại cũng rất khó.”
Cô chỉ nghe mà không nói gì.


Anh ta nói tiếp: “Lâm Song nói tìm cho anh một chỉ đạo võ thuật, là cô Năm nhà họ Giang, còn nói thần tượng của
cô Năm nhà họ Giang chính là anh.”
Lâm Song nói, cơ hội đến rồi. Cọng cỏ cứu mạng anh ta xuất hiện rồi.
Giang Duy Nhĩ hỏi, giọng hơi run run: “Cho nên ngay từ đầu anh đã biết thân phận của tôi?”
Anh ta gật đầu: “Chỉ là trước khi gặp em, anh không biết em chính là người anh gặp lúc còn nhỏ.”
Không biết cô Năm nhà họ Giang chính là người trong mộng của anh ta, ngay từ đầu đã sai, sau đó từng bước từng
bước đều sai. Từ đó về sau, không cần phải nói ra cô cũng sẽ giúp anh ta, thời gian hai năm, anh ta từ ca sĩ không có
tiếng tăm gì, lắc mình một cái đã biến thành diễn viên nổi tiếng.
“Vết phỏng trên người Lâm Song thì sao?” Tay Giang Duy Nhĩ xuôi bên người, nắm chặt lại: “Anh làm à?” Anh ta
im lặng rất lâu: “Ừ.” Giọng anh ta hơi khàn: “Bị ngược đãi lâu thì cũng sẽ có xu hướng muốn ngược đãi người khác,
anh không thể ra tay với em, nhưng Lâm Song thì khác, cô ấy…” Cô nghe không nổi nữa: “Tôi không tin.” Mắt cô
đỏ lên, hai tay nắm chặt run run, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại: “Anh đã giấu giếm lâu như thế, vì sao hết lần
này đến lần khác không nói, nhưng ngày hôm đó bên ngoài phòng bệnh của tôi lại không hề cố kỵ gì mà nói ra?
Chẳng lẽ không phải là nói cho tôi nghe sao?”
Mắt anh ta nhìn thẳng vào cô, không hề trốn tránh: “Bởi vì video bị lộ rồi, mọi chuyện nên kết thúc.”
Cô lắc đầu: “Anh không phải là người như thế..” Cô lại tự lẩm bẩm một mình, “Anh không phải.”
“Duy Nhĩ.”
Lúc anh ta gọi tên cô, giọng vẫn dịu dàng như cũ, anh ta nói: “Anh là diễn viên.”
Thế gian muôn màu, không có gì anh ta không diễn ra được, những gì cô nhìn thấy đều là những thứ anh ta muốn
cô nhìn thấy.
Diễn viên, am hiểu nhất là ngụy trang.
Giang Duy Nhi đứng không vững, lảo đảo lùi về sau hai bước: “Một vấn đề cuối cùng,” cô nhìn anh ta chằm chằm,
ánh mắt nóng hổi: “Chuyện Lâm Song đâm xe vào Giang Chức, anh không biết gì hết sao?”
Anh ta trả lời: “Thật sự không biết gì.”
“Nếu như anh nói thật thì chỉ có hai khả năng.” Mặt cô trắng bệch, chỉ có duy nhất đôi môi bị cắn cho đỏ bừng:
“Một là anh không muốn làm đồng bọn với Cận Tùng, không muốn đụng vào Giang Chức, toàn bộ là Lâm Song
sắp xếp.”
Đây là lời khai của Lâm Song.
Mắt cô sáng như đuốc: “Khả năng thứ hai là anh muốn có được video cho nên ra tay với Giang Chức, nhưng anh
không muốn bẩn tay mình nên anh mới hướng dẫn từng bước từng bước, anh để cho Lâm Song tự nguyện ra tay,
thay anh diệt trừ kẻ thù. Bởi vì anh biết người phụ nữ kia rất ngu ngốc, cô ta có thể làm bất kì chuyện gì vì anh.”
Cô siết chặt tay, móng tay ấn sâu vào trong da thịt, nhưng cô lại không cảm thấy đau, lớp mặt nạ bình tĩnh cũng
không còn duy trì được nữa, giọng bắt đầu run lên: “Là cái nào? Tiêu Lân Thư, đừng lừa tôi.”
Anh ta không trả lời thắng: “Cái nào còn quan trọng sao?”
“Quan trọng.”
Vẻ mặt anh ta bình tĩnh ôn hòa từ đầu đến cuối, không hoảng hốt hay bấn loạn: “Anh chưa từng ép buộc Lâm Song
làm chuyện gì, đều do cô ấy tự nguyện, với lại…” Đáy mắt gió êm sóng lặng của anh ta cuối cùng cũng gợn sóng:
“Mười năm trước là Lâm Song đã đem anh đến dâng cho Cận Tùng.”
Cô đột nhiên cười.
“Anh vẫn là Tiêu Lân Thư mà tôi biết ư?” Cô đứng đó lảo đảo như sắp đổ, đưa tay ra muốn chạm vào mặt anh ta,
lại bỗng nhiên thu tay về, hốt hoảng lùi lại: “Không đúng, tôi từng thật sự nhìn rõ anh sao?”
Tiêu Lân Thư chỉ nhìn cô như thế, ánh mắt lạnh nhạt, bên trong tiêu điều hoang vu.
“Sau này.” Cô mở miệng, nghẹn ngào, từng chữ từng chữ như nghẹn ở cổ họng: “Sau này chúng ta đừng gặp lại
nhau nữa.”
Anh ta nói được.
“Duy Nhĩ..” Giọng anh ta cũng nghẹn ngào, mắt đỏ lên, “Bảo trọng.” Nói xong, anh ta quay người đi trước. “Lân
Thư” Anh ta đứng đó, không quay đầu lại: “Ừm.” “Anh yêu tôi không?” “Yêu” Anh ta không quay đầu lại nhìn cô,
giọng run rẩy, “Chỉ là thế giới này quá bất công với anh, anh cũng muốn yêu chính anh.”
Anh ta nói xong, đeo khẩu trang và kính râm lên, quay lưng về phía cô, đi càng lúc càng xa.
Giang Duy Nhĩ đứng tại chỗ, cô cười nhưng nước mắt rơi đầy mặt.
“Duy Nhi.”
Cô dụi mắt, quay đầu lại đã thấy Tiết Băng Tuyết: “Để tôi gặp cô ta một lúc.”
“Được.”
Lâm Song bị bắt giữ, lúc Giang Duy Nhĩ gặp cô ta, cô ta đã thay áo tù.


“Tôi hỏi luật sư, ít nhất cô cũng phải chịu án ba năm.” Giang Duy Nhĩ ngồi đối diện cô ta, vừa khóc xong nên mắt
đỏ bừng: “Cô có hối hận không?”
Lâm Song rất bình tĩnh: “Không hối hận.”
“Nếu như anh ta lợi dụng cô, cô cũng không hối hận sao?” Lâm Song lắc đầu: “Không ai lợi dụng ai, tất cả đều là
lựa chọn của tôi.” Cô ta đối mặt với cô, trong mắt đều là sự thoải mái: “Duy Nhĩ, cô chưa từng nhìn thấy Tiêu Lân
Thư năm mười tám tuổi sao?” Giang Duy Nhi nói: “Đã nhìn thấy rồi.”
Gặp qua dáng vẻ chằng chịt vết thương của anh ta. Lâm Song lại hỏi: “Vậy cô nhìn thấy dáng vẻ anh ấy trước khi ra mắt chưa?”
Giang Duy Nhĩ lắc đầu.
“Tôi thấy rồi.” Cô ta lẩm bẩm, khóe miệng mang theo nét cười, trong mắt ngấn lệ: “Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy là ở
dưới một thân cây, anh ấy quỳ xuống trên mặt đất, đang nói chuyện với một con chó, anh ấy nói…”
Cô ta chớp mắt, nước mắt rơi xuống: “Anh ấy nói, thật xin lỗi, không thể mang mày về nhà được, tim của em gái tạo
không tốt, không thể nuôi chó…”
Lúc đó, anh ta mới mười tám tuổi, còn đang nhỏ, mặc đồng phục sạch sẽ, đôi mắt trong sáng, còn chưa bị sự bẩn
thỉu của thế giới này xâm chiếm.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất, cởi áo đồng phục ra, đắp lên người chú chó đang run lẩy bẩy.
Lâm Song cười, trên mặt đầy nước mắt: “Lúc đó, anh ấy rất trong sáng, rất hiền lành.” Có ai mà chưa từng lương
thiện, chỉ là bị trần thế này làm cho toàn thân đầy thương tích….
Ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Duy Nhĩ ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc.
Chu Từ Phưởng ở một bên, nhìn vô cùng khó chịu, mắt cũng hồng hồng: “Giang Chức, cô của anh đang khóc.
Giang Chức xoa đầu cô: “Có người ở đó rồi.” Anh nắm tay cô: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Phía sau bọn họ, Giang Duy Nhi đang khóc.
Tiết Băng tuyết ngồi xổm ở bên cạnh, vụng về vỗ phía sau lưng cô, anh ta không biết dỗ dành, chỉ nói mãi hai chữ
Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc…
Trời âm u còn muốn trút mưa.
Giang Chức chưa đi được bao xe, Kiều Nam Sở đã gọi điện thoại gọi anh lại.
“Có bản án.” Kiều Nam Sở lời ít mà ý nhiều: “Có liên quan đến cậu.”
Thời buổi rối ren.
Từng cơn sóng liên tiếp.
Giang Chức và Chu Từ Phưởng lại quay lại đồn cảnh sát, máy chiếu đang bật, Đội phó Hình của đội Hình sự đang
báo cáo vụ án: “Người chết là Đoạn Tích, hai mươi hai tuổi, là nữ nghệ sĩ của Thiên Tỉnh.”
Đội trưởng Trình lại tiếp một câu: “Lại là Thiên Tỉnh .”
Nhà họ Lạc năm nay đúng là có họa.
Đội phó Hình nhân một cái, máy chiếu chuyển qua hình ảnh người chết.
Ảnh mắt Chu Từ Phưởng kiên định, là cô ta…
“Người chết bị đâm bốn dao, hung thủ bỏ thi thể trong vali, ném ra hồ nước ở ngoại ô. Pháp y đã làm kiểm tra thi
thể, hạ thể của người chết lúc còn sống bị xâm phạm bằng vật nhọn như bút, bị tổn thương không nhẹ, nhưng
không hề để lại DNA, vết thương trí mạng ở động mạch cổ, hung khí chỉ là một con dao gọt trái cây bình thường,
bởi vì thi thể bị ngâm mình trong nước quá lâu nên chỉ có thể suy đoán đại khái thời gian tử vong.” Đội phó Hình
nhìn về phía Giang Chức: “Không chênh lệch nhiều lắm so với thời gian mà cậu Giang đây bị đẩy xuống biển.”
Giang Chức không lên tiếng, kéo cô gái bên cạnh vào trong lòng, sợ hình ảnh quả máu me cho nên mới đưa tay che
mắt cô. Chu Từ Phưởng đẩy ra, cô muốn nhìn.
Đội phó Hình tiếp tục: “Với lại, chúng tôi đã điều tra qua, hôm đó Đoạn Tích cũng tham gia đám cưới trên du
thuyền, trên thuyền có nhân chứng thầy cô ta, nói đúng ra là, thời gian tử vong của cô ta là sau khi ở trên chiếc du
thuyền đó. Du thuyền có tầng hai là phòng nghỉ của khách, không có camera, chỉ có ảnh chụp của người đã chết ở
mấy bậc cầu thang, trước khi cô ta chết có tiếp xúc với hai người.”
Trên màn chiếu hiện ra hai tấm ảnh chụp.
Cặp mắt hoa đào của Giang Chức hơi gợn sóng, động tác gần như là vô thức, tháo khẩu trang của Chu Từ Phưởng
xuống.
Người tình nghi số một – Chu Từ Phưởng.
Người khác không nhận ra nhưng Giang Chức nhận ra ngay lập tức. Đội phó Hình nói: “Người tình nghi số một,
giới tính nữ, hắn là người làm việc trên du thuyền, nhưng cô ta đeo khẩu trang và găng tay, dáng vẻ khả nghi, trước
mắt còn chưa xác minh được thân phận.” Chu Từ Phưởng giống như có điều suy nghĩ.


Giang Chức thì ngược lại, sợ cô bị nhận ra, cố hết sức giấu mặt cô vào trong ngực.
“Người số hai, chỉ có một chiếc đồng hồ, nhưng chiếc đồng hồ này,“ Đội phó Hình hỏi Giang Chức, “Cậu Giang nhận ra không?”
Tay thì không nhớ rõ nhưng đồng hồ thì nhận ra. Giang Chức nhìn chiếc đồng hồ nam kia: “Là của người đẩy tôi xuống biển.” “Đúng,
là cùng một người.”
Bởi vì người đàn ông trong tấm ảnh, cũng có một vết cào trên mu bàn tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom