• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 23

“Chức Nhi.”


Cánh cửa bị đẩy ra.


Một người phụ nữ tóc ngắn mặc váy trắng bước vào, đó chính là Giang Duy Nhĩ: “Tại sao cháu lại bắt nạt A Vãn?”


A Vãn cảm thấy trong nhà họ Giang ngoại trừ bà cụ Giang thì người hiểu lý lẽ nhất là Giang Duy Nhĩ.


“Cô Năm.” A Vãn rất yêu quý Giang Duy Nhĩ bởi vì cô đã từng tập Taekwondo nên rất mạnh mẽ, chỉ tiếc rằng hai năm trước cô gặp Tiêu Lân Thư nên đã ngừng luyện tập… Haizzz, sau đó anh ta đi ra ngoài và lấy điện thoại ra đặt đồ ăn cho ông chủ.


Giang Chức nằm nghiêng người hỏi: “Đến đây làm gì?”


“Không có lớn nhỏ gì hết, phải gọi là cô.” Giang Duy Nhĩ vén gọn chiếc váy sau đó ngồi xuống rồi gác một chân lên bàn cà phê, chân còn lại thì lắc lư đôi giày vải, dáng ngồi thật phóng khoáng.


“Tiêu Lân Thư.” Giang Chức lạnh nhạt hét lên.


Giang Duy Nhi nghe vậy còn tưởng là có người đến liền lập tức thu chân về, hai chân khép lại còn hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng chín mươi độ, dáng ngồi rất thục nữ, sau đó nhìn ra cửa.


Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Lân Thư.


Giang Duy Nhĩ mím môi lại rồi nhướng mày nhìn Giang Chức: “Ngứa da rồi có phải không?” Anh nhìn lướt qua chiếc váy trắng của cô rồi đứng dậy khỏi ghế tựa, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ, cổ áo vẫn còn xộc xệch để lộ thấp thoáng xương quai xanh.


Đúng là cốt cách mỹ nhân. Giang Duy Nhĩ không có ấn tượng nhiều về người anh trai thứ ba và chị dâu đã qua đời của mình, không biết họ có diện mạo như thế nào mà có thể sinh ra một người con trai có vẻ đẹp xuất chúng như Giang Chức.


Anh hỏi cô: “Cô không mệt sao?”


Váy trắng là thứ mà Tiếu Lân Thư thích, anh ta còn thích những người trang điểm nhẹ nhàng, có nụ cười đẹp và đôi mắt sáng. Nhưng con người thật của Giang Duy Nhĩ chỉ hợp với mặc quần da, hút thuốc, đánh nhau, nhảy múa, chơi DJ, cười lớn và uống rượu mà thôi.


Bây giờ cô đang tự kiềm, làm mất đi năng lượng vui vẻ năm đó của bản thân.


Giang Duy Nhi vẫn không thay đổi tư thế ngồi thục nữ của mình:


“Cháu thì hiểu cái gì chứ, đây gọi là yêu một cách điên cuồng.” Cô nghiêm túc nói: “Đợi đến sau này khi cháu gặp được tổ tông nhỏ của bản thân thì sẽ biết vì yêu cháu còn có thể làm cháu trai luôn.”


Giang Chức dùng tay móc vào cổ áo sau đó kéo nhẹ che đi xương quai xanh, chiếc áo len màu xám vừa đủ tôn lên làn da trắng nõn của anh.


Anh hừ nhẹ: “Bớt nói nhảm lại.”


Làm cháu trai sao?


Giang Duy Nhĩ cũng không tranh luận với anh: “Bộ phim mà cháu hợp tác cùng với Bảo Di là để giành giải thưởng lớn sao?”


Anh đứng dậy rồi lấy một viên thuốc để uống, ai ngờ uống với quá khiến cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được mà ho khan một tiếng: “Nói thẳng đi.”


“Lân Thư có hợp với vai nào không?”


Hai năm trước Tiêu Lân Thư vẫn còn khá chìm, chính nhờ bộ phim của Giang Chức mà anh ta trở nên nổi tiếng. Nhưng cho đến tận bây giờ anh ta vẫn không hề biết được rằng nếu như không có Giang Duy Nhĩ mở lời thì vai diễn trong bộ phim đó mãi mãi cũng không đến lượt anh ta.


Giang Chức đặt cốc xuống: “Không thích hợp.”


Giang Duy Nhĩ không nói thêm gì nữa: “Được, cô hiểu rồi.” Sau đó cô đứng dậy: “Cô đi làm đây.”


Cô chủ thứ năm nhà họ Giang không muốn hưởng thụ cuộc sống giàu có mà cứ nhất định muốn đi làm trợ lý cho người khác. “Làm tổ tông của người khác không tốt sao?” Giang Chức không quan tâm đến chuyện chính: “Lại phí sức đi làm cháu trai của người khác.” Tiết Băng Tuyết coi cô ấy như là tổ tông của mình vậy mà cô ấy lại muốn làm cháu trai của Tiêu Lân Thư.


Thật là không có tiền đồ.


Giang Duy Nhĩ phất nhẹ tà váy trắng: “Bật cười nhạo cô lại, cẩn thận ngày nào đó cháu cũng phải làm một cháu trai mà thôi.”


Giang Chức nuốt nước bọt, yết hầu khẽ trượt: “Ông đây là tổ tông.”


“Cháu cứ đợi đấy.”


Giang Duy Nhĩ mỉm cười sau đó rời đi.


Lúc này A Vãn mới đi vào: “Ông chủ, tôi đã đặt đồ ăn cho cậu.” Anh ta còn đặc biệt bổ sung thêm: “Do cô Chu giao đến.” A Vãn cảm thấy rằng cô Chu và cậu chủ của mình là một cặp trời sinh, chỉ là đặt đồ ăn thôi mà cũng va vào nhau. Ai da, đúng là tình yêu mà.


“Vào đi.”


Giọng nói hơi khàn đặc sau đó thì họ dữ dội.


Có vẻ như sức khỏe của anh đang trở nên tệ hơn vào mùa Đông.


Lúc Chu Từ Phưởng đi vào Giang Chức đang mặc đồ, cái cổ trắng nõn được che kín lại. Cô nghe Phương Lý Tưởng nói rằng Giang Chức là người sinh ra đã ốm yếu, tim phổi không tốt, các cơ quan trong cơ thể bị suy giảm mãn tính, không có cách nào chữa được.


Thật là tội nghiệp.


Cô nhận ra đơn đặt hàng của A Vãn nên biết đây là đồ ăn cho Giang Chức, vì vậy cô đã đặc biệt bỏ thêm cho anh vài con tôm vào trong đó.


Giang Chức nhìn thấy cô mặc bộ quần áo giao hàng, trên đầu đội chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đã bị gió ở bên ngoài làm cho ứng hồng.


“Cô chạy đi giao hàng là vì chế làm diễn viên quần chúng không đủ tiền sao?” Vẻ mặt của anh không hề thân thiện, tâm trạng tồi tệ và tinh thần cũng không tốt.


Chu Từ Phưởng lắc đầu, sau đó trả lời thành thật: “Bà chủ của cửa hàng cháo là người tôi quen, vì vậy vào cuối tuần bận rộn tôi mới giúp bà ấy một tay.”


Cô đặt đồ ăn ở trên bàn rồi nói: “Anh hãy ăn khi còn nóng.” Bên trong cô đã bỏ rất nhiều tôm.


Giang Chức đúng cách cô một chiếc ghế sofa: “Một đơn hàng cô kiếm được bao nhiêu tiền?” Vốn dĩ anh là người rất ghét phụ nữ nhưng anh lại tò mò về cô, vô cùng tò mò, tò mò đến mức khiến anh khó chịu và thậm chí hưới bối rối.


Chu Từ Phưởng trả lời: “Nó phụ thuộc vào khoảng cách, đơn giống vậy thì được 7 tệ” Biểu cảm hơi ngơ ngác nhưng lại rất nghiêm túc: “Nếu như đánh giá tốt thì 8 tệ.”


Giang Chức cảm thấy đầu đau âm ỉ.


8 tệ ư, vậy thì cô phải giao bao nhiêu đơn hàng mới đủ tiền mua một hộp sữa nhập khẩu đây?


Chu Từ Phưởng đội mũ bảo hiểm lên theo thói quen rồi nói: “Vậy tôi đi giao hàng tiếp đây.”


Cô xoay người chuẩn bị rời đi. Giang Chức gọi cô lại: “Cô đi kiểu gì?”


Chu Từ Phưởng quay đầu lại, chiếc mũ bảo hiểm to trùm kín gương mặt nhỏ nhắn của cô chỉ để lộ đôi mắt chất chứa lạnh lẽo, cô độc. Cô trả lời anh: “Tôi lái xe.”


Một người giao hàng lại có thể mua ô tô được sao?


Đúng lúc này.


Phó đạo diễn Triệu ở bên ngoài đang dùng loa hét lớn khiến cho cả phim trường có thể nghe thấy: “Chiếc xe ba bánh này là của ai? Ở đây cẩm đỗ xe.” Chu Từ Phưởng phản ứng lại ngay lập tức, vội vàng chạy ra: “Của tôi, của tôi!”


Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô năng động, đúng độ tuổi của mình như vậy.


Giang Chức: “…”


Đầu của anh lại bắt đầu đau, phổi đau, khi họ thì cả cổ họng cũng đau nữa.


A Vãn vội vàng chạy đi lấy nước, còn không quên nói với Chu Từ Phưởng những lời tốt đẹp: “Cô Chu vất vả rồi, ông chủ, chúng ta đánh giá tốt cho cô ấy đi!” Anh ta thật sự tán thưởng cô gái tuy nghèo nhưng luôn nỗ lực phấn đấu này.


Giang Chức không nói gì mà chỉ mở đồ ăn ra xem, anh nhìn vào đó một hồi mới cầm cái muỗng lên.


A Vãn thấy anh không phản đối gì liền lấy điện thoại ra đánh giá, sau đó biểu cảm hơi thay đổi: “ồ, còn có thể thưởng cho người giao đồ ăn nữa này.” Nghĩ đến việc cô Chu kiếm tiền không dễ dàng, mỗi đơn được có 8 tệ nên anh ta nói: “Ông chủ, chúng ta thường thêm cho cô Chu đi.”


Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Giang Chức đang cầm muỗng, mu bàn tay của anh nổi lên những đường gân xanh, anh nói: “Muốn thưởng thì cứ thưởng, còn nói với tôi làm gì.”


A Vãn liền trao thưởng nhưng anh ta bình thường không đặt hàng nhiều nên không biết dùng ứng dụng cho lắm, sau khi mò mẫm một lúc thì anh ta phát hiện ra: “Chỉ có thể thưởng nhiều nhất là 50 tệ thôi.”


Mặc dù tiền lương của anh ta không cao nhưng anh ta vẫn muốn thưởng 1000 tệ.


Thôi bỏ đi, lần sau lại tiếp tục thưởng vậy.


Sau khi thưởng xong, A Vãn hưng phấn nói: “Trong này vẫn còn số điện thoại của người giao đồ ăn, vậy thì chúng ta có thể kết bạn WeChat với cô Chu rồi.”


Lạch cạch.


Cái muỗng chạm vào bát, Giang Chức ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu kết bạn WeChat với cô ấy để làm gì?”


Nhận diện đào hoa, tình trĩ lưỡng nhiêu*.


(*) Câu thơ dùng để miêu tả sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.


Đẹp thì đẹp thật, nhưng đôi mắt hoa đào kia lại mờ mịt, như ẩn chứa thù hận gì đó, dù sao cũng là con nhà quyền quý, khí chất thật sự mạnh mẽ.


A Vãn bị ảnh nhìn của anh làm cho bối rối, một người đàn ông cao 1m9 nặng 100kg bắt đầu nói bằng giọng yếu ớt: “Chúng ta là bạn bè mà.”


Giang Chức ném cái muỗng đi, ho nhẹ một tiếng rồi dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Trước đây không hề phát hiện ra cậu cũng rất đa tình.”


Con người này thật là đáng ghét!


A Vãn không dám kết bạn WeChat nữa.


“Gửi số điện thoại cho tôi.”


Giang Chức bỗng nói một câu. Đầu óc của A Vãn không theo kịp: “Số điện thoại nào cơ?”


Giang Chức liếc mắt, trong đôi mắt hoa đào đó không còn hoa đào nữa mà chỉ thấy sự trầm lặng.


A Vãn đưa số điện thoại của người dán kính cường lực kiêm giao đồ ăn kiêm diễn viên quần chúng – Chu Từ Phưởng cho cậu chủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom